“Các ngươi, hảo, thực sự là nhi tử tốt của trẫm, ngươi dám để hắn làm việc này.” Huyền Trọng Thiên nhìn nhi tử, con hắn điều không phải luôn luôn trong bộ dạng bảo hộ Thiên Chiêu Tễ sao? Tại sao hiện tại lại có thể đồng ý để sư phụ làm việc này?
“Nhi thần không thể làm chủ, sư phụ hắn muốn cứu người.” Huyền Tỉnh Nhiên bất lực đáp lại trước sự tức giận của phụ thân, hắn cũng muốn sư phụ có thể yên ổn mà sống nhưng sư phụ lại luôn cảm thấy hổ thẹn, luôn luôn cho rằng mình nợ bọn hắn, luôn mang thái độ xin lỗi khi đứng trước bọn hắn.
Kỳ thực, bọn hắn tuy còn nhỏ nhưng sinh ra trong hoàng gia nên đã sớm hiểu cái gì là “hầu môn thâm tự hải”. Cho nên dù không có sư phụ, tương lai cũng không chắc chắn sẽ không có một người nào đó có thể thu hút toàn bộ sự chú ý của phụ hoàng. Trong hậu cung này, mọi người chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi, mẫu thân thua là do bản lĩnh của nàng không cao.
“Phụ hoàng, người đang tức giận sao?” Huyền Diệu Ngữ nhìn phụ thân vừa rồi còn rất ôn hoà với mình, vì sao trong nháy mắt đã trở nên đáng sợ như vậy a? Lẽ nào phụ hoàng không phải là đến gặp nàng sao, phụ hoàng đang nói tới ai a, nàng nghe nhưng không hiểu được. Nhưng mà hoàng huynh nhưng lại có thể hiểu, hoàng huynh thực sự là lợi hại a.
“Không có, phụ hoàng không có tức giận với Diệu Ngữ. Ngươi cố gắng nghỉ ngơi, hôm khác phụ hoàng sẽ trở lại nhìn ngươi.” Huyền Trọng Thiên nỗ lực kiềm chế mình không xông lên phía trước đánh cho nhi tử một trận, vì sao gạt hắn – hoàng thượng này, phụ thân này. Cho dù là vì cứu nữ nhi của hắn cũng không được, trong mắt Huyền Trọng Thiên không có gì quan trọng hơn tính mạng của Thiên Chiêu Tễ.
“Mong phụ hoàng bình tĩnh.” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn bóng dáng phụ hoàng vội vàng rời đi, lên tiếng nhắc nhở phụ thân, không biết phụ hoàng hiện tại có gây tổn thương cho sư phụ hay không a. Hắn có nên cùng phụ hoàng qua đó hay không, nhưng một hài tử mới bảy tuổi như hắn có thể làm được cái gì đây?
“Hoàng huynh, các ngươi vừa nãy nói tới ai vậy? Diệu Ngữ nghe mà không hiểu a.” Huyền Diệu Ngữ quay đầu nhìn hoàng huynh ngưỡng mộ, nếu như mình cũng thông minh như hoàng huynh có phải tốt không.
“Không có, Diệu Ngữ ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ca ca. Nếu như thúc thúc xấu xa mà ngươi vẫn nói biến thành Thiên thúc thúc thì làm sao bây giờ?” Huyền Tỉnh Nhiên vốn đang nói với muội muội về vấn đề này, nhưng mới hỏi được phân nửa phụ thân đã tới đây, làm hại hắn cũng chưa có đáp án.
“Ân, cái này, nhưng mà Thiên thúc thúc không phải là thúc thúc xấu xa a.” Huyền Diệu Ngữ dùng đôi tay nhỏ bé chống chống đầu, suy nghĩ nửa ngày cuối cùng đưa ra một đáp án làm Huyền Tỉnh Nhiên suýt ói máu.
“Nếu một ngày Thiên thúc thúc thật sự là thúc thúc xấu xa thì sao?” Huyền Tỉnh Nhiên vẫn gọi Thiên Chiêu Tễ là sư phụ, để muội muội có thể hiểu được hắn cũng nỗ lực giải thích cho muội muội. Thật là, Diệu Ngữ này sao lại ngốc như thế a, hắn đã hỏi rõ ràng như thế. Chẳng lẽ còn không hiểu được sao?
“Ta, ta, ta không biết.” Huyền Diệu Ngữ mấp máy môi, nàng thực sự không biết, nếu như Thiên thúc thúc thực sự biến thành thúc thúc xấu xa kia thì phải làm sao bây giờ? Nàng cũng rất bối rối a.
“Hảo, Diệu Ngữ, vậy ngươi nói cho ca ca, ngươi thích Thiên thúc thúc không?” Huyền Tỉnh Nhiên cuối cùng chỉ có thể đổi sang cách đi đường vòng. Không biết muội muội lần này sẽ cho hắn đáp án gì đây. Xem ra trên thế giới này, con người thực sự là sinh vật ngu ngốc nhất đang tồn tại a. Huyền Tỉnh Nhiên cho rằng Huyền Diệu Ngữ không rõ vấn đề cuả mình thật là ngu ngốc, nhưng có lẽ hắn không ngờ tới nguyên nhân hình như là bởi vì hắn quá thông minh.
“Ta đương nhiên là thích a.” Huyền Diệu Ngữ lớn tiếng nói ra đáp án của mình, nếu như không có Thiên thúc thúc nàng sẽ không thể khoẻ lên nhanh chóng như vậy, Trương thái y hôm trước còn nói với nàng, nếu như nàng có thể tiếp tục khoẻ lên như vậy, mùa xuân tới có thể cùng học tập với thái tử ca ca. Nàng rất muốn được đọc sách a.
“Hảo, vậy ngươi nói, nếu như thúc thúc xấu xa và Thiên thúc thúc là một người, vậy Diệu Ngữ còn nghĩ hắn là người xấu không?” Huyền Tỉnh Nhiên không biết muội muội có thể hiểu được điều này hay không nữa.
“Nếu như vậy thì thúc thúc xấu xa sao có thể là người xấu? Nhưng nếu thúc thúc xấu xa không phải là thúc thúc xấu xa, vậy hắn là ai a?” Huyền Diệu Ngữ khổ não tự hỏi, nàng có chút hồ đồ, nàng không thể hiểu được, đây là chuyện gì a.
“Đúng vậy đúng vậy, thúc thúc xấu xa nếu không phải là người xấu vậy đương nhiên là người tốt a.” Huyền Tỉnh Nhiên tiếp tục hướng dẫn muội muội, hắn thầm cảm thán, muội muội nên phản ứng nhanh một chút đi, như vậy hắn sẽ không phải lao lực như thế chỉ để hỏi một vấn đề a.
“Ân, đúng a. Đó chính là thúc thúc tốt bụng a.” Huyền Diệu Ngữ hài lòng nhìn ca ca, “Hoàng huynh, ta cuối cùng cũng hiểu, ha hả, Diệu Ngữ hiểu rồi a.” Huyền Diệu Ngữ cao hứng kể công với hoàng huynh, không biết hoàng huynh của nàng để làm cho nàng hiểu điều này đã phải mất sức cảu chín trâu hai hổ a.
“Ân, vậy là được rồi, nếu như Thiên thúc thúc là thúc thúc xa mà ngươi nói, vậy Diệu Ngữ ngươi — “
“Ta đương nhiên cũng thích thúc thúc xấu xa. Sai, là thúc thúc tốt bụng a.” Huyền Diệu Ngữ vui vẻ trả lời hoàng huynh, sau đó nhanh chóng đi tìm Tiểu Châu tỷ tỷ, nàng có chút mệt mỏi, nàng muốn nghỉ ngơi sớm một chút a.
“Ai, chậm một chút a.” Huyền Tỉnh Nhiên nhìn muội muội vui sướng, trong lòng lại cảm thán không biết phụ hoàng hiện tại thế nào? Thực sự phải nói là hắn lo lắng cho sư phụ có bị nguy hiểm gì tới tính mạng hay không, phụ hoàng yêu sư phụ như vậy hẳn là không thành vấn đề đi?
Huyền Trọng Thiên lửa giận ngút trời làm cho thị vệ cũng sợ đến mức không dám tới gần, bọn họ không rõ mới vừa rồi hoàng thượng còn vui vẻ đi gặp Diệu Ngữ công chúa, sao lúc này lại như muốn đem người nào ra chém vậy. Huyền Trọng Thiên trở lại tẩm cung của mình, một cước đá văng cửa phòng, sau đó phân phó hạ nhân ai cũng không được tới gần nửa bước.
“Ngươi đã biết —” Thiên Chiêu Tễ đang nhìn Huyền Trọng Thiên đang vô cùng tức giận nhẹ nhàng lên tiếng, hắn biết nam nhân này hẳn đã biết hắn làm chuyện gì. Nhưng Thiên Chiêu Tễ vẫn không cảm thấy mình đã làm sai chỗ nào, ngược lại hắn nghĩ có thể bù đắp cho những hài tử này gì đó có thể làm cho hắn cảm thấy an tâm, bởi vì đã có hai hài tử vì hắn mà phải xa rời mẫu thân.
“Ngươi vẫn còn có thể hỏi vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy băn khoăn gì sao?” Huyền Trọng Thiên nhanh chóng bước tới trước giường, nhìn người vì mình vừa mới thô lỗ mà tỉnh giấc, nếu như bình thường hắn nhất định sẽ đi lên ôm lấy hắn sau đó nói với hắn tất cả là do mình không tốt, đã đánh thức người kia đang nghỉ ngơi nhưng hiện tại hắn muốn mạnh mẽ lay cho người này tỉnh lại, để hắn thấy rõ ràng hắn đang tức giận.
“Ta có lý do của mình.” Thiên Chiêu Tễ không muốn nhìn Huyền Trọng Thiên tức giận, bởi vì nếu như vậy, hắn sợ mình sẽ biểu lộ tình yêu say đắm đối với Huyền Trọng Thiên. Ngược lại trong mắt Huyền Trọng Thiên, Thiên Chiêu Tễ phản ứng như vậy căn bản là cố ý khiêu chiến tính nhẫn nại của hắn.
“Lý do, lý do gì, ngươi ở trong cung, mạng của ngươi cũng là của trẫm. Ngươi có lý do gì, ngay cả chính ngươi cũng không thuộc về ngươi.” Huyền Trọng Thiên hiện tại rất muốn mạnh mẽ thương tổn Thiên Chiêu Tễ, hắn muốn nhìn xem trái tim của người này rốt cuộc là làm bằng gì, vì sao hắn không đáp lại cảm tình của hắn.
“Đúng vậy, mạng của ta cũng là của ngươi a. Cùng ngươi bái đường nên là phi tử của ngươi.” Thiên Chiêu Tễ nhớ tới khi đó thay tỷ tỷ tiến cung, là hắn và Huyền Trọng Thiên bái đường, không biết có tính là phu thê không.
“Mọi vật trong cung này đều là của trẫm, thân thể của ngươi, tính mạng của ngươi cũng là của trẫm. Trẫm muốn ngươi sống, ngươi hảo hảo sống cho trẫm!” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ đang cười nhạt với mình lại càng không khống chế được tức giận. Tiếng hắn rống giận hạ nhân ngoài cung nhất định đều nghe thấy.
“Đúng vậy, ta là của ngươi, hoàng thượng bệ hạ, không có ý chí hay quyền lợi quyết định. Đang ở trong hậu cung nên vì hoàng thượng cống hiến tất cả.” Thiên Chiêu Tễ biết Huyền Trọng Thiên đang nổi nóng nhưng mỗi lời nam nhân này thốt ra như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim hắn, đúng vậy, từ xưa mọi người trong hậu cung này đều là của hoàng đế, nào có cái gì là tự do. Xem ra tất cả đều là chính mình cưỡng cầu, người trong hậu cung nên vì hoàng thượng mà dâng hiến thân thể, tâm trí của mình a.
Hoàng thượng là chủ nhân của hậu cung này, người ở bên trong đều là đồ chơi của hoàng thượng, nào có cái gì gọi là ý chí, tư tưởng của mình, điều này là tuyệt đối không được a. Đang ở hậu cung, sẽ thời khắc là cá chậu chim lồng, nếu là chim hoàng yến thì tốt rồi a. Hoàng thượng muốn thân thể của ngươi đó là vinh hạnh lớn của ngươi, hoàng thượng muốn tình cảm của ngươi đó là phúc khí mấy đời tu luyện của ngươi a.
“Ách, ta, Tễ, ngươi sao vậy?” Huyền Trọng Thiên vẫn đang vô cùng tức giận nhưng khi nhìn tới ánh mắt Thiên Chiêu Tễ dần dần trở nên u ám mới phát hiện mình đã nói ra lời gây tổn thương người khác tới vậy, nhất thời hối hận không biết nên làm thế nào cho phải. Nhìn Thiên Chiêu Tễ khôi phục dáng vẻ không có biểu tình gì, Huyền Trọng Thiên càng không ngừng chỉ trích chính mình, sao có thể đối xử với người này như vậy a. Kỳ thực tất cả đều là hắn cưỡng cầu mà tạo nên hậu quả như ngày hôm nay, là hắn đã xem nhẹ ý nghĩ của người này, mạnh mẽ giữ lấy hắn, làm cho hắn cùng với hắn trầm luân trong cõi thế tục hồng trần này.
“Ta là phi tử của hoàng thượng, đúng, ta là phi tử của ngươi.” Thiên Chiêu Tễ đột nhiên yên lặng nhìn Huyền Trọng Thiên còn đang lo lắng, sau đó cúi xuống hôn lên môi Huyền Trọng Thiên. Rồi dường như cực lực lấy lòng, mê hoặc Huyền Trọng Thiên, tựa như một phi tử nỗ lực lấy lòng quân vương, rất sợ chủ tử sẽ tức giận.
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi làm cái gì? Ngươi, không nên như vậy.” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ có chút cuồng loạn, không biết người này sao đột nhiên biến thành như vậy, khi hắn nhìn tới đôi mắt Thiên Chiêu Tễ lại phát hiện bên trong căn bản không có một tia tức giận hay ý nghĩ yêu thương nào. Hắn lẽ nào chỉ là máy móc mà hôn môi mình sao?
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi đem trẫm trở thành cái gì?!” Huyền Trọng Thiên túm lấy áo Thiên Chiêu Tễ, sau đó quay sang khuôn mặt đang không có biểu tình kia, quát to hơn. Thực sự là làm đau lòng người khác a, hai người bọn họ ở đây gây tổn thương cho nhau, bọn họ không thể biểu đạt ý nghĩ yêu thương cho nhau sao?
“Hoàng thượng.” Thiên Chiêu Tễ nhẹ nhàng phun ra hai chữ, không mang theo bất cứ cảm tình nào, chỉ có ngữ khí cung kính tựa như phi tần khác đối với Huyền Trọng Thiên. Thiên Chiêu Tễ đã đem chính mình như một phi tử hầu hạ Huyền Trọng Thiên, không, thực sự mà nói thì hắn là nam sủng a. Là nam sủng, không phải là nên hảo hảo làm cho chủ tử vui lòng sao? Như vậy có phải đạt được mục đích làm nam sủng hay không?
“Hoàng thượng? A, khá lắm hoàng thượng a, ha hả.” Huyền Trọng Thiên buông tay đang nắm áo Thiên Chiêu Tễ, khuôn mặt trở nên vô cùng đau khổ, dường như vừa nhận được gì đó vô cùng thương tâm. Hắn – hoàng đế của vương triều Thiên Triệu, cường giả của lục quốc, lúc này ngay cả tình yêu của mình cũng không thể hiểu được.
Trong mắt Huyền Trọng Thiên là bi thương nồng đậm, đôi mắt sắc bén của hắn lúc này dường như xuất hiện một lớp sương mù. Trong đôi mắt không có một chút tức giận của Thiên Chiêu Tễ dường như cũng hiện lên gì đó nhưng Huyền Trọng Thiên còn đang chìm đắm trong thống khổ căn bản không thể thấy được. Hắn nỗ lực, hắn yêu say đắm thì ra vẫn không thể khiến cho người kia tin tưởng a. Vì sao người hắn yêu lại không thể yêu hắn như vậy? Lẽ nào người này không có cảm giác gì với tình yêu của hắn sao?
Huyền Trọng Thiên nhìn người mặc đồ trắng vẫn đang ngồi trên giường, người đó mỹ lệ như thế, vẫn như khi hắn nhìn thấy lần đầu tiên. Mà vì sao hắn hiện tại thấy hắn thật xa lạ a, con người mỹ lệ kia có phải là một ác ma hay không, là một ác ma tới để thương tổn hắn, một ác ma tới chiếm đoạt trái tim hắn rồi sau đó hung hăng vứt bỏ? Huyền Trọng Thiên lùi lại vài bước, sau đó nhìn Thiên Chiêu Tễ, dường như muốn nhìn thấu hắn.
“Thiên Chiêu Tễ, ngươi thật là có bản lĩnh gây tổn thương trẫm a. Hoàng đế Thiên Triệu ta trong lòng Thiên Chiêu Tễ ngươi có đúng hay không không đáng một đồng a? Ngươi cho là trẫm là kẻ tùy tiện nói yêu đối với người khác sao? !” Thiên hạ không thiếu nữ tử thậm chí nam tử đều nguyện ý vì hắn, hoàng thượng vương triều Thiên Triệu này mà kính dâng trinh tiết thậm chí là trái tim nhưng Huyền Trọng Thiên hắn lại không quan tâm, đem toàn bộ tâm tư lãng phí cho một người không coi hắn ra gì.
“Hảo, thật sự là quá tốt. Ngươi đã nhận thức rõ địa vị chính mình, vậy trẫm có nên tuỳ ý chi phối gì đó cũng thuộc về trẫm a?” Huyền Trọng Thiên nhìn trên mặt Thiên Chiêu Tễ cuối cùng cũng lộ ra một chút hoảng sợ, khuôn mặt hắn càng trở nên đáng sợ hơn. Nếu Thiên Chiêu Tễ cho rằng hắn là một phi tử thấp hèn, vậy hoàng thượng này có thể tuỳ ý sử dụng thân thể của hắn hay không?
Vương giả từ trước tới nay là như vậy, hắn không quan tâm ngươi chết hay sống, ngươi có cha có nương hay không, chỉ cần hoàng thượng muốn, người phải vì hắn, thời khắc chuẩn bị khuôn mặt tươi cười chào đón, không phải còn muốn hầu hạ dưới gối hắn sao? Bởi vì trong hậu cung này là như vậy, nếu như ngươi không hầu hạ được hoàng thượng ngươi sao có thể tiếp tục tồn tại, xem ra trước đây hắn đã quá sủng ái Thiên Chiêu Tễ rồi.
“Ngươi làm cái gì? Buông.” Thiên Chiêu Tễ nhìn Huyền Trọng Thiên đột nhiên tới gần, trong nhất thời cảm thấy hoảng sợ, sự tức giận hiện tại của nam nhân này đủ để đốt cháy hai người bọn họ, mà làm cho Thiên Chiêu Tễ thống khổ chính là, hắn nghĩ chính mình đã ép nam nhân này thành như vậy, trong lòng hắn cũng như người này đều đau đến tột đỉnh.
“Làm cái gì? Đương nhiên làm việc của nam nhân làm với nữ nhân.” Huyền Trọng Thiên đã không khống chế được chính mình, mọi lỗ chân lông trên người đều kêu gào hắn phải hủy diệt nam nhân trước mặt, hắn quay sang nói ra những câu tàn nhẫn nhục nhã Thiên Chiêu Tễ, dường như như vậy có thể làm cho hắn giảm bớt thống khổ.
“Không nên, ngươi buông, Huyền Trọng Thiên ngươi đang mất lý trí, ngươi không nên làm ra chuyện khiến chúng ta đều hối hận được không?” Thiên Chiêu Tễ nỗ lực vùng ra khỏi sự kìm kẹp của Huyền Trọng Thiên nhưng khí lực của hắn quá lớn, mà Thiên Chiêu Tễ mấy ngày nay đã thiếu máu quá nhiều, căn bản không thể chống đỡ nam nhân hiện đang tức giận này.