Tù Phi

Chương 14



“Hoàng thượng, nô tì không có dạy cho Diệu Ngữ cái gì a, Diệu Ngữ phần lớn thời gian đều đau ốm, căn bản là không thể gặp nô tì a.” Thục phi cực lực biện giải cho mình, nàng không hề biết chính những gì mình vừa nói lại làm Huyền Trọng Thiên thêm tức giận, thân là mẫu thân lại có thể mặc kệ nữ nhi không chăm sóc. Dám nói ra những lời như vậy, không biết Thục phi này đang làm cái gì đây.

“Nga, trẫm đã biết. Nữ nhi của trẫm trong cung lại giống một dã hài tử ngay cả nương dạy nàng phải nói gì cũng không có, người không biết còn tưởng rằng hoàng tử công chúa Thiên Triệu đều không có trình độ gì. Truyền ra ngoài, thanh danh Thiên Triệu ta còn có thể tồn tại sao? !” Huyền Trọng Thiên không để ý tới Thục phi đang biện giải, nhìn nữ nhân đã từng vì cứu hắn mà thân trúng kịch độc, lúc đó hắn rất cảm kích nàng nhưng vẫn không thể yêu nàng. Bởi vì Huyền Trọng Thiên hắn sẽ không yêu ai ngoại trừ nam nhân kia.

“Không, không hoàng thượng, nô tì, ta —- hoàng thượng —-” Thục phi cuối cùng không biết nên nói như thế nào, nàng chỉ có thể quỳ trên mặt đất không ngừng hướng về Hoàng thượng dập đầu, chỉ sợ mình tuổi già phải sống trong ly cung hẻo lánh kia, nếu thế không bằng để nàng chết đi. Thục phi lần này biết rõ mình nói sai, chỉ là không biết Diệu Ngữ vì sao lại nói ra những lời đó, tuy rằng nàng cũng không thích nam sủng rất được hoàng thượng bảo hộ kia nhưng trong cung này có ai dám nói ra a.

“Truyền ý chỉ của trẫm, từ bây giờ, Diệu Ngữ công chúa do nhũ mẫu của thái tử dạy dỗ. Cùng thái tử ở tại Đông Cung, phái thái y của thái y viện thường xuyên tới Đông Cung.” Giọng nói lạnh băng của Huyền Trọng Thiên thanh biểu hiện hắn vô cùng phẫn nộ. Hắn sẽ giáo dục tốt nữ nhi, dù sao cũng là cốt nhục của chính mình, hắn đương nhiên phải chăm lo quan tâm.

“Hoàng thượng, nô tì không muốn xa Diệu Ngữ a. Nô tì thỉnh cầu hoàng thượng để nô tì giáo dục Diệu Ngữ, nô tì nhất định tận tâm tận lực. Sẽ không cô phụ mong muốn của hoàng thượng.” Thục phi cầu xin Huyền Trọng Thiên để cho nàng giáo dục nữ nhi, bởi vì nếu như Diệu Ngữ bị mang đi, tức là nàng đã không còn tác dụng nữa, một nữ nhân không đảm đương nổi chức trách thê tử, hiện tại ngay cả mẫu thân cũng không làm được, nàng sẽ không thể sống yên ổn trong hậu cung này.

“Ý trẫm đã quyết, người bên ngoài không cần dị nghị. Thục phi, ngươi cũng không cần lo lắng, trẫm nói rồi, ân tình của ngươi trẫm sẽ không quên. Ngươi cứ ở trong hậu cung hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc quý phi.” Huyền Trọng Thiên nhìn nữ nhân trước mắt, sự tham lam của nàng khiến cho nàng mất đi tất cả, ngay cả nữ nhi cũng phải ly khai, nàng còn có thể oán ai?

“Được rồi, Thục phi ngươi hãy bình thân. Mọi người tiếp tục uống rượu đi, tối nay là đêm ba mươi, vốn là ngày vui.” Huyền Trọng Thiên nhìn thần tử có chút cứng ngắc, tất cả mọi người đang nhìn sắc mặt hắn mà hành sự, hắn vốn có không phải bạo quân cho nên mọi người không cần sợ hắn như vậy a.

“Nô tì tạ ân hoàng thượng.” Thục phi không thể nói thêm gì nữa, nàng chỉ có thể tiếp nhận ý chỉ hoàng thượng, tuy rằng sau này không thể thường xuyên nhìn thấy nữ nhi nhưng cũng không có gì khác nhau. Dù sao tương lai nữ hài tử cũng phải lập gia đình, cho nên nàng cũng không cần chăm sóc nữ nhi vì mục đích của mình nữa. Hoàng thượng đã hứa cấp cho nàng một đời vinh hoa phú quý, nếu muốn thêm gì đó, nàng hôm nay cũng thấy rõ rồi, đời này nàng sẽ không chiếm được.

Nũ nhân ở hậu cung có thể làm tất cả vì mình, các nàng có thể điều chỉnh tâm trạng rất nhanh chóng. Trong cái lồng hậu cung xa hoa này, các nàng chỉ có thể học cách thích ứng, bằng không sẽ bị ép tới phát điên.

“Nhị đệ, ngươi chủ trì yến hội tiếp đi.” Huyền Trọng Thiên quay đầu nhìn về phía Nhị đệ Huyền Trọng Tĩnh, nhị vương gia Huyền Trọng Tĩnh tối nay cũng đưa Vương phi theo. Do chủ trì niên yến trong cung lần này, cho nên Huyền Trọng Tĩnh đều bị bắt ở trong hoàng cung mỗi ngày, hắn lo lắng Vương phi một mình ở trong phủ, dù sao thì trong hoàng cung này là nơi có nhiều dược liệu nhất, hắn chỉ cần đơn giản là mang theo ái thê mà thôi.

Huyền Trọng Tĩnh nhìn khuôn mặt thê tử có chút uể oải, thực sự là ghét hoàng huynh quấy rối phu thê bọn họ nghỉ ngơi a. Bất quá, hắn là phải vì quân phân ưu a. Ai bảo người ta cho hắn bổng lộc.

“Thị, thần đệ lĩnh chỉ.” Huyền Trọng Tĩnh nhìn hoàng huynh xoay người rời đi, chỉ biết hoàng huynh là vì người kia mà đi. Thật là, ngay cả Dung vương gia bình thường không có lòng hiếu kỳ cũng phải tò mò người kia của hoàng huynh rốt cuộc là có bộ dáng gì nữa, thật không biết hoàng thượng sao lại bảo hộ hắn đến thế. Thực sự là rất cẩn thận a.

Kỳ thực Dung vương gia có thể tự do xuất nhập trong cung, hắn đã từng thấy qua nam nhân kia, chỉ là nhìn người kia từ xa bộ dạng yếu đuối, thần thái phiêu dật, khiến cho người ta nảy sinh hảo cảm, thật không biết nếu như nhìn thấy diện mạo sẽ còn thế nào nữa? Lẽ nào thực sự là giống như lời đồn bên ngoài, bộ dạng rất mị hoặc sao?

Thế nhưng một nam nhân sao có thể giống nữ nhân làm cho nam nhân si mê a? Huyền Trọng Tĩnh không thể lý giải, hoàng huynh hắn đã thấy qua nữ nhân quyến rũ nhiều lắm, lẽ nào sẽ bị một nam nhân yêu mị mê hoặc sao. Nam nhân kia nhất định không phải là dùng tư sắc mê hoặc hoàng huynh hắn, nhưng lại là cái gì a?

“Trọng Lệnh, ngươi lưu lại chủ trì yến hội một hồi, dù sao cũng chỉ là bảo bọn thị vệ đốt pháo hoa, sau đó chú ý phòng ngừa hoả hoạn là tốt rồi. Ngươi là Trấn Viễn đại tướng quân hẳn là có thể làm tốt chuyện nhỏ ấy chứ?” Huyền Trọng Tĩnh nhìn tam đệ nở nụ cười, hắn đang bực mình, vì sao không tìm cái tên chưa vợ này đi, hết lần này tới lần khác làm phiền người đã có vợ là hắn a?

“Cái gì? Uy, nhị ca, ngươi sao có thể như vậy. Đừng tưởng rằng ngươi cấp bậc so với ta cao nên cứ như vậy. Uy, ngươi đừng đi a —” Huyền Trọng Lệnh nhìn nhị ca chuẩn bị chạy càng không ngừng kháng nghị cho mình, hắn còn muốn lợi dụng hệ thống tình báo của Thiên Triệu gửi cho người kia một bức thư a. Không biết người kia tại biên cảnh xa xôi có nhớ tới hắn hay không.

Tối nay là đêm ba mươi, không biết các tướng sĩ biên cương có vui vẻ hay không, không biết man tộc nhìn như hòa bình kia có đánh lén không. Tuy rằng toàn bộ thiên hạ do sáu nước phân chia nhưng tại biên giới còn có một số man tộc không ngừng quấy phá nhân dân các nước, có lúc bọn chúng giá họa cho một nước, khơi mào chiến sự.

“Ân, tam đệ, thật ngại, kỳ thực là ta có chút khó chịu —- nhị ca ngươi hắn — kỳ thực, ta không sao — khụ khụ —” giọng nói ôn nhu của Dung vương phi vang lên, biểu thị ý xin lỗi, thanh âm ôn nhu như nước thực sự là vũ khí tốt a. Ngay cả Dung vương gia Huyền Trọng Tĩnh lạnh lùng bình tĩnh trong thiên hạ cũng bị một nữ nhân ốm yếu bắt làm tù binh.

“Ách, tẩu tử đừng lo lắng, tiểu đệ nhất định sẽ chia sẻ cho các ngươi. Tẩu tử cứ yên tâm về phủ, ta có gì bất mãn tới tìm nhị ca là được rồi.” Huyền Trọng Lệnh nhìn tẩu tử trêu ghẹo, sau đó thấy nhị ca đang nhìn tiểu thê lộ ra hình dạng e lệ như vậy, trong mắt nhu tình cùng dục hỏa càng tăng lên.

Thật không biết chính mình và người kia lúc nào mới có thể như nhị ca hiện tại a. Ái tình thực sự là vấn đề nan giải, nếu như có thể lựa chọn Huyền Trọng Lệnh cũng không muốn yêu trắc trở như vậy, nhưng mà hắn lại yêu phải một tên không có đầu óc. Huyền Trọng Lệnh hắn đời này cũng đều giao cho người kia rồi, cũng không biết người kia lúc nào mới có thể phát hiện lời hắn nói đều là sự thực, từ khi mười sáu tuổi mỗi câu nói của hắn đối với người kia đều là thật lòng mà.

“Vậy phiền phức tam đệ ngươi a.” Huyền Trọng Tĩnh cũng không để ý tới đệ đệ, mới vừa rồi tiểu kiều thê của hắn ho khan, hắn phải đi về hảo hảo bảo vệ kiều thê. Dù sao thì hoàng cung này rất lớn, cho dù có bị pháo hoa thiêu rụi một hai toà cung điện cũng không có vấn đề gì a. Chỉ cần không đem Kim Loan điện đốt rụi là không có vấn đề gì.

Kỳ thực Huyền Trọng Tĩnh còn rất mong tam đệ có thể đem bảo bối Kim Loan điện của hoàng huynh hắn thiêu rụi đi, như vậy hắn có thể không cần vào triều nữa, ở nhà cùng nương tử thân yêu mới thật là tốt a. Thế nhưng hắn là nhị vương gia vương triều Thiên Triệu, là rường cột quốc gia a, vương cung Thiên Triệu không có hắn không biết sẽ như thế nào đây.

“Tĩnh, để tam đệ ở lại trong cung, chúng ta như vậy có tính là kháng chỉ hay không?” Huyền Trọng Lệnh nghe được tẩu tử tốt bụng của mình vừa đi vừa quan tâm tới tam đệ, thực sự là cảm động a, nếu như tẩu tử tốt bụng của hắn có thể khoẻ mạnh trở lại thì càng tốt hơn nữa. Nhị ca hắn cái gì cũng nghe theo tẩu tử.

“Không quan hệ. Hoàng huynh sẽ thông cảm chúng ta những… người có vợ.” Huyền Trọng Tĩnh ôn tồn nói với thê tử của mình, còn dõng dạc chọc vào chỗ đau của Tam Vương gia Huyền Trọng Lệnh, ba huynh đệ bọn họ chỉ có hắn hiện nay ngay cả người yêu cũng không có. Thực sự là bi ai a, nghĩ hắn Trấn Viễn đại tướng quân Thiên Triệu ở ngoài thanh danh lan xa, nhưng bại dưới tay vợ.

Ai, Huyền Trọng Lệnh nhìn bọn thị vệ vẫn chờ mệnh lệnh bên cạnh, nhanh lên một chút đốt xong pháo hoa sẽ về nghỉ ngơi. Nhưng mà mình một người nằm một giường thật đúng là quạnh quẽ a.”Được rồi, truyền lệnh xuống, đốt pháo hoa.” Huyền Trọng Lệnh ra lệnh cho thị vệ trưởng bên cạnh, dù sao thì cũng không có mấy ai xem pháo hoa.

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Thị vệ xoay người rời đi, một lúc sau trên bầu trời xuất hiện pháo hoa ngũ sắc, rọi sáng bầu trời đêm, cũng chấm dấu kết thúc cho niên yến hàng năm.

“Thế nào? Đẹp không?” Huyền Trọng Thiên trở lại tẩm cung không phát hiện người mình muốn tìm, hắn xoay người đi ra thì phát hiện người kia đứng ở trong vườn ngẩn ngơ nhìn pháo hoa trên trời, ngay cả chớp mắt cũng không. Pháo hoa ngũ sắc ánh lên trên bạch y lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ.

“Ân, chỉ tiếc là quá ngắn.” Thiên Chiêu Tễ nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của người phía sau. Hắn cảm thấy hai tay người kia đang ôm mình, thực sự là lạnh a. Đêm khuya trong cung vẫn lạnh như vậy, không biết mùa xuân khi nào mới đến?

“Ta mỗi ngày đều đốt pháo hoa cho ngươi được không? Chỉ cần ngươi thích, ta sẽ đốt cho ngươi xem, được không?” Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt mơ mộng của Thiên Chiêu Tễ, nghĩ chính mình sẽ chìm đắm trong đó mất. Nếu như người này thích, có đốt thêm pháo hoa hắn cũng không để ý. Có thể làm cho Thiên Chiêu Tễ cười như lần đầu gặp mặt là điều hắn vô cùng mong muốn, hắn mong muốn Thiên Chiêu Tễ có thể toàn tâm tin cậy hắn, đem chính mình giao cho hắn, chứ không phải mang theo nồng đậm bất tín nhiệm và lo sợ như bây giờ.

“Ngươi muốn cho ta trở thành tội nhân sao?” Thiên Chiêu Tễ xoay người nhìn nam nhân đang ôm mình, lẽ nào hắn thực sự đem hắn coi như sủng vật để nuôi dưỡng sao? Năm đó để giành được nụ cười của mỹ nhân, vương thượng ngu ngốc kia đã châm đèn chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp của quân đội, kết quả đổi lấy quốc gia diệt vong. Không biết có thể là hắn làm cho Thiên Triệu vì pháo hoa mà diệt vong hay không.

“Thiên Chiêu Tễ, ngươi im miệng. Trong mắt trẫm, ngươi không phải sủng vật, lại càng không là nam sủng. Ngươi là ái nhân của Huyền Trọng Thiên ta, là người ta yêu.” Huyền Trọng Thiên thở gấp nhìn nam nhân trước mắt còn đang mỉm cười với hắn, đáng hận, hắn sao có thể cười như thế.

“Qua tối nay ta sẽ mười tám tuổi. Mười tám tuổi hẳn là làm được gì đó?” Thiên Chiêu Tễ không để ý tới Huyền Trọng Thiên, tiếp tục nói ra suy nghĩ của bản thân. Hắn năm nay mười tám tuổi, không biết sư phụ và sư thúc hiện tại đang làm gì? Hai người bọn họ có nhớ tới mình hay không, Tễ nhi của bọn họ bị nhốt trong hoàng cung thật lớn, bọn họ lúc nào mới đến gặp hắn a.

“Nga? Lẽ nào ngươi cũng muốn nói nguyện vọng tân niên sao? Tễ, ngươi muốn cái gì?” Huyền Trọng Thiên nói, hỏi Thiên Chiêu Tễ rốt cuộc muốn cái gì.

“Ta muốn ngươi sẽ đáp ứng sao?” Thiên Chiêu Tễ chăm chú nhìn Huyền Trọng Thiên, ánh mắt khó có thể dứt ra. Hắn tuy rằng chỉ nhẹ nhàng hỏi Huyền Trọng Thiên, nhưng lời nói lại kiên định không thể bỏ qua. Thiên Chiêu Tễ không biết làm thế nào giải quyết tình trạng giữa hắn và Huyền Trọng Thiên, biện pháp nhanh nhất và duy nhất chỉ có thể là ly khai hắn. Chỉ là, không biết hắn quan tâm Huyền Trọng Thiên tới đâu.

“Trẫm sẽ không hứa.” Huyền Trọng Thiên dùng tư thái vương giả nhìn Thiên Chiêu Tễ, hắn không cho phép Thiên Chiêu Tễ rời khỏi mình.

“Quên đi.” Thiên Chiêu Tễ cũng không cưỡng cầu nữa, dù sao thì quan hệ hai người bọn họ còn không rõ ràng.

“Tễ, ngươi có thể không tin vào ta thế sao? Kỳ thực, chỉ cần ngươi cũng đối mặt với tình cảm của ta, cùng ta đối mặt, chúng ta sẽ giải quyết được vấn đề hiện tại.” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ, thật không biết hắn đang lo lắng cái gì, chẳng lẽ không phải hai người yêu nhau có thể cùng một chỗ sao? Lẽ nào hai người yêu nhau không phải là vui vẻ hạnh phúc ở cùng nhau?

“Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, không phải hai người có tình cảm nhất định sẽ cùng một chỗ, bằng không trong thiên hạ tất cả đều là đẹp đôi hết.” Thiên Chiêu Tễ nhìn hoàng đế Thiên Triệu, thật không biết nam nhân đã hai mươi lăm tuổi này sao có thể có ý nghĩ như vậy, trên tình trường hình như không thể dựa vào niên kỷ để phán đoán sự trưởng thành a.

“Tễ, ta, chúng ta. Ngươi, rốt cuộc muốn thế nào mới có thể giải quyết được.” Huyền Trọng Thiên nhìn khuôn mặt Thiên Chiêu Tễ, hắn nghĩ người kia dường như lúc nào cũng có thể rời khỏi mình. Rốt cuộc phải thế nào mới có thể giải quyết tất cả, nếu như hắn buông tha vương vị thì có thể hay không? Mang theo người hắn yêu cùng rời đi.

“Ngươi có thể buông tha tất cả sao? Không, là ngươi có thể không hề lo lắng mà buông tha tất cả sao?” Thiên Chiêu Tễ nhìn hoàng thượng trước mắt, chỉ cần liếc mắt hắn đã biết Huyền Trọng Lệnh đang nghĩ gì, hai người bọn họ thật là tâm đầu ý hợp a.”Sẽ rất nhanh thôi.” Thiên Chiêu Tễ nói xong tựa đầu lên vai Huyền Trọng Thiên, cho Huyền Diệu Ngữ uống huyết của mình, thân thể hiện nay lại rơi vào cảm giác choáng váng.

“Ta mệt mỏi quá a, chúng ta không bàn luận vấn đề này nữa được không? Ta còn chưa ăn cơm tất niên đâu. Không biết hiện tại có phải đã muộn không?” Thiên Chiêu Tễ dạ dày trống rỗng lại thêm thiếu máu quá nhiều, thân thể đã chịu không nổi thời gian đứng lâu như thế, thế nhưng hắn muốn duy trì trước mặt Huyền Trọng Thiên. Không muốn nam nhân quan tâm hắn từng giây phút này nhìn ra hắn đang khó chịu. Đáng tiếc hắn thực sự là không kiên trì được nữa, hắn muốn đem toàn bộ sức nặng cơ thể mình giao cho Huyền Trọng Thiên a.

“Ân? Làm sao vậy, Tễ, có chỗ nào khó chịu sao?” Huyền Trọng Thiên nhìn Thiên Chiêu Tễ sắc mặt tái nhợt, mấy ngày nay phát hiện Thiên Chiêu Tễ khi ở một mình thường ăn một ít dược vật, mỗi lần Huyền Trọng Thiên hỏi tới hắn sẽ nói là thuốc bổ, dù sao thì Huyền Trọng Thiên cũng vẫn muốn Thiên Chiêu Tễ nỗ lực chăm sóc thân thể. Huyền Trọng Thiên không quá chú ý nhưng mà người này vì sao càng bồi bổ thân thể cùng sắc mặt lại càng tái nhợt a.

“Hình như là có chút chóng mặt, ta một ngày nay chưa ăn gì, không giống như hoàng thượng đại nhân, cả một đêm ca múa vui mừng ăn tiệc a.” Thiên Chiêu Tễ nói xong thì có chút hối hận, vì sao khẩu khí lại như đang làm nũng a?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.