edit mimi
Đào Chi Yêu nhìn dáng vẻ của hắn, lập tức nói: “Cung tiên sinh, chuyện này không liên quan đến anh.”
Nghe lời cô nói, gánh nặng lo lắng cho cô, đè nén trong một đêm vỡ tan như
bọt nước, nếu cô không về sẽ dùng mọi lực lượng đi tìm người, bóng đen
trên mặt Cung Nhã Thương tối hơn, đột nhiên kéo mạnh cô vào, khóa cửa
lại, đẩy một cái, liền ép cô vào vách tường, hai tay khống chế thân thể
của cô, ánh mắt sâu thẳm như báo rình mồi nhìn cô.
Cung Nhã
Thương dựa sát vào mặt cô, nhìn người phụ nữ vô tình này, hắn tức giận
đến thở dốc, hơi thở nóng hổi phả vào hai má Đào Chi Yêu, mềm mại, ngưa
ngứa, Đào Chi Yêu có điểm mất tự nhiên, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh
muốn làm gì? Cung tiên sinh, đến thời gian đi làm rồi, anh đừng vì một
thư ký nhỏ bé như tôi mà chậm trễ chứ. Hẹn gặp lại!”
Cung Nhã
Thương không động đậy, lạnh lùng nói: “Muốn biết tôi làm gì?!” Cung Nhã
Thương lạnh lùng đánh giá toàn thân cô, gian tà nói: “Tôi muốn kiểm
tra!”
Nói xong, đột nhiên, mảnh vải bị xé tan làm Đào Chi Yêu
kinh ngạc ôm trước ngực, ngạc nhiên nói: “Anh muốn kiểm tra cái gì?! Anh điên rồi à! Tôi và người kia không có gì mà!” Ngày hôm qua sau khi Đồng An Cách đánh cô, cô liền đi với Lạc Ngọc Sanh, dọc theo đường đi, ngoài Lạc Ngọc Sanh cõng cô xuống núi, mà cô thì ngủ chẳng biết chuyện gì,
cuối cùng chuyện gì đã xảy ra, người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?!
Quái lạ… hắn điên cuồng như thế là biểu hiện của ghen tỵ? Nhưng mà, hắn ghen tỵ cái gì? Không phải hắn thích đàn ông sao? Đào Chi Yêu lắc đầu không
muốn nghĩ nữa.
Hai tay gắt gao bảo vệ bản thân. Nhưng mà, chỉ là tốn công, từng mảnh vải bị xé tan trước mắt như cũ.
Đào Chi Yêu lạnh lùng nhìn hắn, hành vi của hắn làm cô nhớ đến Khải Tư, người cô hận nhất.
Cho nên, người đàn ông trước mắt này, bắt đầu làm Đào Chi Yêu thấy chán ghét.
“Tôi điên rồi, bị một người phụ nữ như em ép đến điên rồi!” Cung Nhã Thương
phiền não gầm nhẹ, vừa cường bạo xé chiếc váy đắt tiền trên người cô,
trong mắt mang theo tia quỷ dị: “Để tôi xem, đêm qua có phải em đã cùng
người đàn ông kia, để tôi kiểm tra.”
Trên cổ, trắng không tỳ vết, không có dấu hôn, trên thân thể vô số mảnh vải xé nát, ngoài vết máu
khô ở hai chân, những chỗ khác, không có dấu vết gì.
Tất cả đều không có!
Đào Chi Yêu bị ép trong không gian nhỏ hẹp, lưng dán chặt vào vách tường
lạnh như băng phía sau, mắt lạnh nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Anh điên đủ
chưa?!”
Cung Nhã Thương chỉ thấy đầu óc mình có chút tưởng tượng
hơi quá, hai mắt hắn híp lại hung tợn nhìn cô chằm chằm, sau đó, hiện
lên một tia lạnh lẽo, giống như quỷ sa tăng tuyên bố: “Mở hai chân ra,
tôi muốn kiếm tra!”
Đào Chi Yêu đột nhiên nhớ đến màn vũ nhục
ngày đó, Cung Nhã Thương, anh có tài đức gì mà lần lượt vạch lại vết
sẹo, lần lượt sỉ nhục tôi.
Không hề do dự, một bàn tay đánh đến,
dùng toàn sức lực, vừa mạnh vừa đau, nhưng mà tất cả những gì tích tụ
trong lòng Đào Chi Yêu từ đêm qua, giờ trút hết theo cái tát này.
Đào Chi Yêu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì mà vũ nhục tôi, anh
chỉ là khách của tôi, là ông chủ tạm thời của tôi, ngoài việc đó, anh
chẳng là gì cả; Tôi thân mật với người đàn ông khác thì sao, Cung Nhã
Thương, anh là gì của tôi? Người yêu? Tôi nghĩ không phải, không phải
anh thích đàn ông sao? Sao có thể thích một phụ nữ như tôi chứ! Bạn bè,
tôi nghĩ Cung tiên sinh cũng không rảnh làm bạn với tôi đâu! Cung tiên
sinh, xin anh hãy có tự trọng, anh không có tư cách quản thời gian sau
khi tan làm của tôi đâu.” Đào Chi Yêu nhìn người đàn ông vô lý quá thể,
hai tay run run.
Cung Nhã Thương xoa gương mặt mình, từ từ quay
đầu lại, trong mắt không hiểu nghĩ gì, có cười tự giễu, có sát ý, cho
đến bây giờ chưa có người nào dám đánh hắn, cho tới bây giờ chưa có ai
dám nói vậy với hắn.
Cung Nhã Thương bỗng nhớ ra, thật lâu lúc
trước, có một người phụ nữ lớn mật như thế, dám đá vào bộ vị quan trọng
của hắn, đi rồi vẫn không quên đá hắn thêm mấy cái.
Mà hiện tại,
cô nói hắn có tư cách gì, sao nào, rõ ràng cô là một người phụ nữ hạ lưu vì tiền có thể làm mọi thứ, giờ lại muốn ra vẻ thanh cao trước mặt hắn
sao?
Gái làm tiền cũng muốn lập đền thờ trinh tiết sao? Nực cười!
“Bao nhiêu tiền?” Giọng nói lạnh băng của Cung Nhã Thương như truyền đến từ địa ngục.
Đào Chi Yêu nhìn hắn cảnh giác, biết từ miệng hắn thì chẳng có lời hay gì đâu: “Có ý gì?”
Cung Nhã Thương ngẩng đầu, nhìn thẳng cô, lạnh nhạt nói: “Mua một tháng của
em, muốn bao nhiêu tiền.” Không phải cô nói muốn ở đây một tháng sao,
cho đến khi họ hài lòng với kế hoạch hôn lễ của cô mới đi? Nếu mẹ hắn có thể dùng tiền mua cô đến bên cạnh hắn, vậy thì, hắn trả tiền cho cô,
tháng này cô sẽ thuộc về hắn sao?
Cung Nhã Thương nhìn cô không
kiêng dè, tiếng cười thách thức, hắn chịu đựng đủ rồi, một mình ở đây
như ông chồng oán hận lo lắng cô có phải đang thân thiết với người đàn
ông khác bên ngoài hay không, có phải như chú mèo lười, nằm trên chiếc
giường đẹp như hoa cạnh người khác không?
Mua cô, sau đó từ từ đùa bỡn cô, để hắn giải tỏa mệt mỏi, đi tìm sinh lực mới.
Để ý một người phụ nữ như vậy, cảm giác phiền não phức tạp, thật ra đã là
lần thứ ba, xảy ra trên người phụ nữ thứ ba bên cạnh hắn.
Hai
người kia đều đã chạy trốn không tung tích, mà lúc này, người thứ ba lại nằm trong phạm vi nắm giữ của hắn, hắn sẽ không để cô chạy trốn, không
để cô thành người thứ ba hắn không thể quên được!
Đúng là điên
rồi?! Sao lại có thứ tự luyến ngang ngạnh như thế chứ! Cho cô là loại
phụ nữ tùy tiện sao?! Vì tiền mà bán thân chắc?!
Đào Chi Yêu lấy
chiếc áo choàng lông thú trên móc, che khuất da thịt trắng mềm nơi bị
hắn điên cuồng xé rách quần áo. Còn che khuất hình xăm sau lưng cô.
Không lưu tình đá về phía trước một cước, tiếp theo, là tiếng kêu thảm thiết
của Cung Nhã Thương, Đào Chi Yêu thừa dịp hắn ôm chỗ kia thống khổ rên
ri kêu đau, xử lý váy của mình, bỗng nói: “Thật không hiểu, người đàn
ông giống như anh, sao lại sống đến ngày nay mà chưa chết chứ! Khó trách bị người ta đuổi giết!”
Đào Chi Yêu xoay người đi về phòng mình, đi được vài bước, đột nhiên kỳ lạ nghiêng đầu, bỗng phát hiện, tình
cảnh vừa rồi thật quen thuộc. Giống như đã lâu trước kia, cô cũng từng
giáo huấn một người đàn ông lõa thể. Nhưng mà, kết quả là suýt nữa thì
mình bị giết.
Lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Đi đến cầu thang, bỗng, tiếng vỗ tay bộp bộp ngắt quãng vang lên.
Đào Chi Yêu ngẩng đầu nhìn, thì ra là Dạ Hoàng với thân hình gợi cảm trong
áo ngủ, tóc tai rối tung, nhìn qua thật chây lười, lại cực kỳ mê hoặc,
hắn lạnh lùng quét qua hai người trong phòng khách, môi mỏng mím chặt,
cười duyên nói: “Đặc sắc, thật là đặc sắc, màn kịch hai người vừa diễn,
thật là đặc sắc đấy.”
Tuy hắn đang cười, nhưng Đào Chi Yêu nhận ra ý lạnh và ghen tuông trong đó.
Đào Chi Yêu nhìn hắn dựa lưng vào cánh cửa, nhìn theo dáng vẻ hai người họ, nhàn nhã mà hưởng thụ, như thật sự đang xem một vở tuồng.
Đào
Chi Yêu không biết hắn đã đứng đó nhìn bao lâu, giống như mình mới là
người vợ hồng hạnh vượt tường bị bắt được, Đào Chi Yêu ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng, căm giận nhìn Cung Nhã Thương lúc này đã đứng dậy, ánh mắt lặng yên như nước nhìn cô, không quay đầu bước về phòng mình.
Dạ Hoàng bình tĩnh nhìn Cung Nhã Thương, lạnh lùng nói: “Từ lúc nào anh lại bắt đầu để ý một phụ nữ như vậy?”
Ánh mắt Cung Nhã Thương nguy hiểm ngập tràn sát khí, giống như rồng phun
lửa nhắm về phía hắn, khí thế uy nghiêm nói: “Dạ Hoàng, cậu đừng lo quá
nhiều chuyện. Lo quá nhiều người, sống cũng không được quá lâu. Hiểu
không?”
Sắc mặt Dạ Hoàng nhất thời trắng bệch, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn, không kêu một tiếng, gắt gao cắn chặt môi dưới.
Vì sao chỉ có duy nhất người phụ nữ kia là đặc biệt? Với họ thì mãi mãi
chỉ là địa ngục đóng băng. Đây là Hắc Đế ư? Với người quan tâm thì đầy
tình cảm, với người không quan tâm thì lạnh lùng khiến người ta kinh
hãi.
Sau khi Đào Chi Yêu rửa mặt chải đầu xong, lại thay đồ, com
lê công sở màu đen, mắt kính to, búi tóc, trang điểm đậm, nhìn qua, lại
là Toàn Tiểu Sính khô khan nghiêm túc kia.
Hai người đàn ông anh
tuấn xuất sắc cùng dùng bữa sáng trong đại sảnh, nhìn dáng vẻ thân mật
của hai người, cứ như là những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác của Đào
Chi Yêu.
Dạ Hoàng thật lòng yêu thương Cung Nhã Thương sao?
Cho nên mới không quan tâm đến thân phận của mình, cho nên dù nhìn thấy hắn âu yếm một người khác, quan tâm một người khác như vậy, đều chọn cái gì cũng chưa xảy ra?
Tình yêu, thật sự sẽ làm người ta trở nên tầm thường đến vậy sao?
Đào Chi Yêu càng nghĩ càng không hiểu.
Hai người coi như không có sự tồn tại của cô, Đào Chi Yêu cũng không để ý,
tự mang theo túi đen của cô ra cửa, đi một đoạn đường, mới đón xe đến,
vội chạy vào công ty.
Trước đó, cô nhìn thấy thân hình anh tuấn
của Cung Nhã Thương mở chiếc xe thể thao, khi phóng nhanh qua người cô,
Đào Chi Yêu nghe thấy tiếng cười hạnh phúc duyên dáng của Dạ Hoàng, dễ
nghe như tiếng chuông bạc, đi thẳng một đường.
Đã muộn rồi, cuối
cùng Đào Chi Yêu cũng đến công ty, suốt cả ngày, mặt Cung Nhã Thương đều lạnh băng, vài người quản lý bị quở mắng, ngay cả một số ít công nhân
viên chức nhỏ cũng vì các lý do kỳ quái mà bị khiển trách.
Ngay lập tức, tin tức tổng giám đốc ăn phải hỏa dược, không thể chọc đến lan truyền khắp công ty.
Đào Chi Yêu cười khổ nhìn hắn cố ý hành hạ cô bằng cách tăng lượng công
việc. Lắc đầu thở dài một tiếng, đẩy kính mắt, đành phải nhận mệnh vùi
đầu tiếp tục làm.
Tiểu Liễu ở bên cạnh đau lòng nhìn cô, an ủi cô nói: “Tiểu Sính, công việc thì mãi mãi không làm xong. Giờ nghỉ trưa
đến rồi, cùng đi ăn cơm đi, ăn xong lại làm, thân thể là tiền vốn của
cách mạng đấy. Cô đừng cố quá.”
Tiểu Liễu là thư ký của phòng
quản lý nhân sự ở tầng dưới, lần trước khi đến đưa văn kiện đã tán gẫu
với Đào Chi Yêu vài câu, càng tán gẫu cô càng hưng phấn. Tuy Đào Chi Yêu không nói nhiều, nhưng thời đại này, cần nhất, chính là người kiên nhẫn lắng nghe.
Mà cô phát hiện ra Đào Chi Yêu trầm mặc rất thích hợp để thành thính giả của cô, vì thế cô thường xuyên đến tìm Đào Chi Yêu
tán gẫu. Nội dung chuyện phiếm dựa trên tình hình của công ty, mà Đào
Chi Yêu nghe xong thì căn bản không nhớ cô đã nói gì, chỉ nhớ mỗi lần
nói cô đều rất hưng phấn.
Vì thế, biểu hiện kỳ lạ của tổng giám
đốc hôm nay làm cô thấy rất tò mò, liền đi tìm hiểu, kết quả phát hiện
Đào Chi Yêu cũng đang khổ sở.
Có thể nói, cuối cùng tổng giám đốc đã bị cái gì kích thích hay đã xảy ra chuyện gì? Lại nói đến hiện tại thì hơn.
Đào Chi Yêu nhìn chồng văn kiện nhân đôi trước mặt, cười khổ nói: “Cô đi
đi, tôi không đi.” Nếu không làm, vậy thì có tăng ca đến hừng đông cũng
không làm xong.
Người đàn ông kia, điên cuồng mà tàn bạo, Đào Chi Yêu nắm chặt hai nắm đấm, xem ra, cô phải nhanh ra chiêu thứ hai, nếu
không, chưa kịp cải tạo hắn thành công, cô đã thành con bò chết rồi!