Hai tấm poster đầu tiên trong tập san Stylishwear kỳ mới nhất lần này khiến mắt người ta tỏa sáng.
Trang bên trái là người mẫu thời trang hng đầu Lý Chân với kiểu tóc xoăn của
phái nam Âu Châu thời cổ đại. Vóc dáng mảnh mai được bó sát trong bộ âu
phục kín đáo màu xám tro trung tính. Nơ và hoa hồng trong tay đều là màu hồng phấn. Trang bên phải là “Lý Thái Tử” vị vua mới của năm nay. Tay
cậu ta đang giữ lại mái tóc xõa tung trong gió, tạo nên một mùi vị cấm
dục nồng nàn của quý công tử. Song, chiếc áo sơ mi màu hồng xám chỉ che
lại nửa người trên, để lộ ra phần cơ thể thanh niên còn lại khiến người
ta thèm khát.
Không giống với hoa hồng phấn trong tay của Lý Chân. Trong tay của “Lý Thái
Tử” là một khẩu súng lạnh băng, bên dưới viết rõ nhãn hiệu Gun N Roses.
Lúc trước Thân Nhã Lợi cũng đã xem qua tạo hình của Lý Chân. Hóa ra mặc kín đáo cũng có thể tạo nên một hình tượng gợi cảm đến thế. Nhìn lại tạo
hình của “Lý Thái Tử” khiến người ta không khỏi bùi ngùi. Cơ thể của đàn ông không giống với bản tính của bọn họ, nó có tính tạo hình rất đặc
biệt.
Thân Nhã Lợi vừa gặm một miếng bánh trứng phô mai cà rốt, vừa lật trang tiếp theo đã nghe thấy phía sau vang lên tiếng nói oán trách:
“Ôi, cơn mưa sáng nay thật tệ hại.”
Không cần quay đầu lại và cũng không cần phân biệt âm thanh thì Thân Nhã Lợi cũng biết là Khưu Tiệp đến.
Ba hoàng hậu của Hoàng Thiên bao gồm ảnh hậu Thân Nhã Lợi, ca hậu Khưu
Tiệp và siêu người mẫu Lý Chân. Lý Chân là người đẹp lạnh lùng, nhưng
lại có rất nhiều bạn bè như bướm dìu bên hoa. Cón tính cách Khưu Tiệp
cởi mở, nhưng ngoại trừ có diễn tập đại nhạc hội thì bình thường chẳng
bao giờ bước ra khỏi cửa.
Mỗi lần đến nhà Khưu Tiệp đều thấy màn cửa sổ nhà cô ta được kéo kín mít.
Trong nhà tối mù, đèn huỳnh quang yếu ớt chiếu sáng in một chiếc bóng
lên vách. Chiếc bóng ấy mặc bộ đồ ngủ hình hoạt hình, đầu tóc bù xù,
mang chiếc kính cận năm trăm độ, ngồi yên bất động xem tivi.
Trừ việc đó ra thì điểm duy nhất khác người của Khưu Tiệp chính là việc miêu tả lại sự vật.
Dưới tình huống bình thường chúng ta có thể nói, ly nước này rất lạnh, quyển sách kia rất mỏng, ngọn đèn bàn này rất sáng, cái mâm kia rất nhỏ …
Nhưng đối với Khưu Tiệp thì tiếng Trung vô cùng tiện lợi. Tất cả đồ vật
chỉ dùng hai tính từ để miêu tả, ví như…
“Khỉ gió, cốc nước này công quá, răng của mình đã lạnh tê cả rồi!”
“Ồ, quyển sách này thật ‘thụ’ chỉ hai tiếng đã xem xong…”
“Ơ, cây đèn bàn này ‘công’ quá, chiếu muốn mù cả mắt mình rồi.”
“Ôi, cái mâm này siêu ‘thụ’, để hai trái quýt đã chật rồi.”
Quen biết nhau lâu nên Thân Nhã Lợi loáng thoáng có thể hiểu được độ mạnh
yếu khác nhau của hai tính từ miêu tả sự vật này. Nhưng khi cô ta thêm
vào những trạng từ lại không giải nghĩa rõ như “Cái cốc nước này thật là ‘công’ xấu xa tàn bạo” “Quyển sách này thật là ‘thụ’ dịu dàng êm ái” vân vân…. sẽ trở nên vô cùng khó hiểu. Có đôi khi,
Khưu Tiệp nhìn thấy Lý Chân đá bạn trai cũng run rẩy nói một câu “Chị
còn như vậy tiếp thì coi chừng biến thành một ‘thụ’ tăm tối đấy.” Sắc mặt Khưu Tiệp rất khó nhìn. Nhưng Lý Chân chỉ liếc
nhìn cô ta rồi thôi. Vì hoàn toàn nghe không hiểu nên cũng không nhận
thức được sự kinh khủng trong lời nói của Khưu Tiệp. (Bái xá Khưu Tiệp, quả thật là fan cuồng đam mỹ ^_^)
Nhưng lúc này Thân Nhã Lợi biết, đó là Khưu Tiệp đang nói về một sự việc rất kinh khủng.
“Ơ, tấm hình này của thái tử ‘thụ’ ghê” Khưu Tiệp lấy cuốn tạp chí “Thật là ‘thụ’ quyến rũ.”
Từ nét mặt của Khưu Tiệp đại khái có thể đoán được đề tài này không nên
tiếp tục ở nơi công cộng. Cho nên Thân Nhã Lợi nuốt cái bánh trứng của
mình chuyển đề tài “Năm nay Hàn Quốc cũng xuất hiện rất nhiều nam nghệ
sĩ kiểu Beefcake(1) nhưng nghe đâu là được tiêm thuốc vào cơ bắp đấy. Cũng không biết Lý
Thái Tử đột nhiên biến thành thế này có phải là sản phẩm thật hay không
nữa?”
(1) Hình ảnh đàn ông gồng cơ bắp để quảng cáo.
Khưu Tiệp kinh ngạc “Không phải chứ, cơ bắp mà cũng tiêm được sao? Cậu nhìn
cậu ta vẫn luôn cao cao gầy gầy, cái này nhìn giống như…. Có điều cũng có thể là do photoshop nữa. Hai ngày trước mình có gặp cậu ta ở công
ty, không có thay đổi lớn vậy đâu..”
“Đoán mò làm gì, cởi quần áo ra là có thể kiểm tra chất lượng được ngay thôi.”
Người nói tiếp không phải là Thân Nhã Lợi mà là giọng của một cậu thanh niên
phía sau hai người bọn họ. Vẻ mặt Khưu Tiệp như gặp họa đến nới, lập tức chuồn vào đại sảnh tập đoàn Hoàng Thiên trước.
Còn Thân Nhã Lợi chưa kịp xoay người, thì cậu ta đã vòng lên trước mặt cô,
cười khoe hàm răng trắng tinh “Chị Nhã Lợi, lâu rồi không gặp.”
Ngoại trừ quần áo đã thay đổi thì quả thật hoàn toàn không khác lắm với trên
tạp chí. Chỉ có điều, cô chưa bao giờ có suy nghĩ cởi quần áo xuống kiểm tra như cậu ta nói. Bởi vì từ khi hai người mới biết nhau, cô đã là một siêu sao còn cậu ta chỉ là một cậu nhóc chưa thành niên. Tưởng tượng
dáng vẻ trần truồng của một người chưa thành niên là phạm pháp. Mà cậu
ta tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng đã tiếp xúc với rất nhiều nhân vật nổi
tiếng trong xã hội rồi.
“Lý thái tử” tên thật là Lý Triển Tùng, là con trai độc nhất của Lý Ngôn –
chủ tịch tập đoàn Hoàng Thiên, nhỏ hơn Thân Nhã Lợi chín mười tuổi. Bởi
vì từ khi cậu ta còn bé đã là fan hâm mộ của cô nên giữa bọn họ cũng rút ngắn bớt khoảng cách tuổi tác. Cô luôn đối xử với cậu ta như một người
bạn nhỏ. Thế nên cô cũng không buồn để tâm đến mấy lời nói khiếm nhã
thỉnh thoảng của cậu ta. Cũng như mấy người anh em của phe thái tử có
mấy lần châm dầu vào lửa nửa cười giỡn nói rằng Lý Triển Tùng yêu thầm
cô vậy.
Cho đến ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Lý Triển Tùng đã xảy ra một chuyện
“Chị Nhã Lợi, chị Nhã Lợi!”
“Chị gái xinh đẹp! Nhìn đây nè, nhìn đây nè! Thọ tinh đang ở đây!”
“Chị Nhã Lợi, thái tử có việc muốn nói với chị đó!”
Lúc bước qua vườn hoa nhìn thấy Lý Triển Tùng đang cầm đầu “phe thái tử”
đứng bên cạnh bể phun nước. Bọn họ cũng học theo Lý Triển Tùng gọi cô là “chị Nhã Lợi” và vẫy vẫy tay với cô. Rõ ràng chỉ là bọn trẻ mười lăm
đến mười bảy tuổi nhưng ăn vận hệt như những thần tượng mỹ nam của Nhật
Bản. Lý thái tử mặc bộ vest trắng tinh kết hợp với đôi giày da trắng thì lại càng giống như chàng thiếu niên Hoa Trạch Loại(2) trong phim.
(2) Hoa Trạch Loại là nam chính trong phim Vườn Sao Băng của Đài Loan.
Một tay Thân Nhã Lợi cầm quà, một tay nhấc váy bước đi trên lối mòn của
vườn hoa. Từ xa đã vẫy tay với cậu ta “A Tùng, sinh nhật vui vẻ.”
“A Tùng, A Tùng, nhanh nhận quà đi.”
“Đúng vậy đó, A Tùng, quà chị Nhã Lợi tặng cậu không vội nhận lỡ như rớt rồi thì cậu không đền được đâu.”
Cả bọn con trai huých cùi chỏ vào người Lý Triển Tùng. Trẻ con thì vẫn là
trẻ con, dù cho ăn vận như một quý công tử sang trọng đến thế nào thì cử chỉ vẫn rất ấu trĩ. Lý Triển Tùng vô cùng bối rối, nên phản ứng thận
trọng hơn thường ngày một chút. Cậu đưa tay nhận quà sau đó nhanh chóng
nói một câu “cám ơn” rồi quay sang tiếp tục uống champagne.
Nhận thấy không khí hơi quái lạ, Thân Nhã Lợi tò mò trố mắt nhìn cậu “Không phải là có việc muốn nói với chị sao?”
Trong chốc lát phe thái tử đưa mắt nhìn nhau rồi bỗng bật cười khanh khách.
Lý Triển Tùng nhíu mày nói “không được cười”. Bình thường nếu cậu ta nói thế thì bọn họ tuyệt đối không dám nhiều lời. Có điều hôm nay chắc do
mọi tất cả mọi người đã uống nhiều, không những không nghe theo lời cậu, ngược lại toàn bộ chen vào đẩy Lý Triển Tùng ra ngoài. Lý Triển Tùng sử dụng hết sức lực để chống cự nhưng vẫn bại dưới tay bọn họ. Chân cậu
lảo đảo ngã sầm vào người Thân Nhã Lợi.
Cú ngã lần này quá mạnh, thiếu chút nữa Thân Nhã Lợi đã té lăn ra đất. Lý
Triển Tùng sợ hãi lấy tay bảo vệ cô, nhưng hành động này lại là ôm cô
vào lòng mình.
Đến khi hai người đứng vững thì Lý Triển Tùng còn kinh hoảng hơn cả Thân
Nhã Lợi. Cậu lập tức buông tay ra lùi về sau một chút. Xung quanh càng
ồn ào huyên náo dữ dội hơn.
Thân Nhã Lợi hiểu bọn họ đang trêu ghẹo điều gì, cũng phát hiện sự lúng túng của Lý Triển Tùng. Cô vừa định mở miệng điều chỉnh lại không khí thì
bỗng một cậu nhóc đẹp trai cất lời “Chị Nhã Lợi, vừa rồi bọn em thảo
luận về đêm đầu tiên của thái tử. Chị biết không, cái tên này đã làm
trai tân mười sáu năm rồi.”
Cậu ta vừa dứt lời thì những người khác cũng cười theo.
Hiện, hiện tại trẻ con cũng cởi mở đến thế sao?
Thân Nhã Lợi nhất thời lúng túng không thể phản bác lại được nhưng vẫn cười
nói “Ôi, mười sáu tuổi không phải là còn sớm quá ư? Bọn em gấp hộ cậu ấy gì chứ?”
Cậu nhóc say đỏ bừng gương mặt “Nhưng A Tùng nó thích chị Nhã Lợi, nó muốn kính dâng lần đầu tiên cho chị.”
Thân Nhã Lợi ngỡ ngàng. Trò đùa này hơi quá lố rồi.
Có điều mấy cậu nhóc mới chừng này tuổi. Nếu để cho bọn họ trần truồng
chạy trên thảo nguyên của Châu Phi thì chắc cũng có thể hăng hái động
dục với ngựa vằn chứ đừng nói là biết nói chuyện chừng mực. Cho nên cô
cũng tha thứ cho bọn họ.
“Chị nói này, bọn em đùa giỡn cũng phải chứ….”
Lời cô còn chưa dứt thì bỗng Lý Triển Tùng đột nhiên tung một cú đấm vung vào mặt cậu nhóc kia. Cậu ta lập tức té văng ra.
“Cậu chán sống hả?” Dường như Lý Triển Tùng uống cũng nhiều, đôi mắt xinh
đẹp dưới mái tóc nâu đã đỏ bừng. Cậu cầm tay Thân Nhã Lợi cứng rắn kéo
cô lên phía trước một bước “Các cậu nghe kỹ cho tôi, chị ấy là người sau này tôi sẽ lấy làm vợ. Nếu ai dám nói chuyện với chị ấy như thế thì tôi sẽ giết người đó.”
Có thể nói, bất cứ lời tỏ tình nào cũng không thể làm người khác kinh ngạc hơn của Lý Triển Tùng. Cô biết cậu ta trở thành fan hâm mộ của mình là
bởi vì yêu thích vai diễn nữ chính ngây thơ bị mù trong phim. Nhưng cô
vẫn cho rằng cậu ta không phải là một cậu nhóc không phân biệt rõ đâu là thực tế và đâu là tác phẩm của phim ảnh. Cho nên dù người khác nói gì
cô cũng không bao giờ nghĩ đến cảnh xảy ra ngày hôm nay.
Thật ra thì nếu là những cậu nhóc đẹp trai khác, có lẽ cô cũng sẽ không nhịn được trêu chọc một chút. Nhưng con trai của chủ tịch Lý thì cô không
trêu vào được. Cho nên kể từ khi lần say rượu tỏ tình đó, mỗi khi nói
chuyện với Lý Triển Tùng thái độ nói chuyện của cô rất lãnh đạm. Sau đó
cậu ta biến mất một năm, nghe nói là bận thì đại học gì đó. Kết quả là
Lý Triển Tùng không muốn lên đại học mà lại công khai làm thần tượng
mới.
“Đúng vậy, đã lâu không gặp.” Thân Nhã Lợi cười hòa nhã với Lý Triển Tùng.
“Nghe nói chị muốn đi thử vai bộ ‘Thành thời gian của Barcelona’ à?” Cậu ta đến gần hơn chút nữa.
Trong giây lát Thân Nhã Lợi mới nhận ra được là Lý Triển Tùng đang nói về bộ
phim của Bách Xuyên. Cô chỉ “ừ” một tiếng liền phát hiện ra khoảng cách
của bọn họ đã quá gần. Hai người họ đang đứng ở cửa của tập đoàn Hoàng
Thiên, phía sau không phải không có khoảng trống nhưng hiện tại lui tiếp thì thật như có vẻ cố ý.
Chàng trai trước mắt đã không còn là cậu nhóc chưa đủ lông đủ cánh ngày xưa
nữa rồi. Nhưng hiện tại dù có dùng từ “thanh niên” hay “đàn ông” để miêu tả cậu thì dường như cũng chẳng thích hợp cho lắm. Với mùi vị không già không trẻ kết hợp với gia thế sáng láng, cộng thêm thái độ “vào giới
giải trí chẳng qua chỉ dạo chơi” của cậu lại khiến cho tất cả từ thiếu
nữ đến phụ nữ cả nước đều mê mẩn choáng váng, bu lại thành đàn như kiến
ngửi thấy mùi bánh ngọt.
Hiển nhiên cậu ta đã thông minh hơn trước rất nhiều. Biết gương mặt của mình rất được phụ nữ yêu thích nên chủ động kề gần hơn. Nhằm khiến cho người khác cảm thấy bị áp lực và kích thích đến máu chinh phục hơn:
“Vậy bây giờ phải đi thử vai sao?”
Câu hỏi chính là một vấn đề nhàm chán nhưng bản thân đề tài cũng không có ý nghĩa gì cả. Cậu ta chống tay lên vách tường phía sau Thân Nhã Lợi, ánh mắt cúi nhìn cô chăm chú. Tiếng nói trong trẻo của cậu hạ thấp xuống
khẽ khàng “Thật tốt quá, chị Nhã Lợi lại đóng phim mới rồi.”
Tư thế này có lẽ rất có tác dụng với những cô bé khác, nhưng đối với Thân Nhã Lợi mà nói….
Cô ngẩng đầu không hề sợ hãi nhìn vào mắt Lý Triển Tùng. Gương mặt kiêu
ngạo xinh đẹp như một chú chim Khổng Tước. Đó là vẻ mặt kinh điển của cô khi chụp ảnh thời trang được đông đảo ngôi sao nữ bắt chước mấy năm
qua. Sau đó, cô cong khóe môi cười hờ hững, nhưng chỉ nói nhẹ nhàng như
gió thoảng: “Đúng vậy, có gì không?”
Vẻ mặt của Lý Triển Tùng nhất thời như bị nhấn nút tạm dừng. Sau đó lông
mi của cậu như cánh bướm dập dờn chớp chớp vài cái, ánh mắt hoảng hốt
nhìn đi nơi khác “Vậy thì tốt quá rồi.”
Thân Nhã Lợi nheo mắt nở một nụ cười giả dối, chui qua dưới tay cậu và liếc
mắt khẽ nói “Chị đang bận nhiều việc, nhóc đừng phiền chị nữa.” Sau đó
kiêu ngạo bước thẳng vào tòa cao ốc Hoàng Thiên.
Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra đã thấy Khưu Tiệp hoang mang lao ra
ngoài “Nhã Lợi, cậu hãy nghe mình nói, mình vừa gặp ma. Mới vừa rồi mình nhìn thấy trong phòng làm việc của Bách Xuyên….”
Khưu Tiệp thấy Lý Triển Tùng vẫn đuổi theo không ngừng phía sau Thân Nhã Lợi thì khẽ lắp bắp lộ ra cả hàm răng sứ trắng tinh, cuối cùng chỉ còn biết há hốc.
Thân Nhã Lợi đi vào thang máy, nheo mắt nhìn qua “Cái gì?”
Gương mặt Khưu Tiệp tái mét khẽ nghiêng đầu nói nhỏ vào tai Thân Nhã Lợi hai
chữ rồi hắng giọng “Cháo, cháo, mình nói là muốn ăn cháo.”
Vẻ mặt của Thân Nhã Lợi cũng nghiêm lại, trơ mắt nhìn Lý Triểu Tùng bước
vào trong thang máy rồi mới nhấn nút “À, người cậu nói chắc là Dante
rồi. Anh ta là bạn của Bách thiên vương. Anh ta cũng chỉ có nét giống
người đó thôi.”
“Phải vậy không?” Khưu Tiệp nghiêm túc suy tư hồi lâu mới nói “Hình như là vậy, anh ta ‘công’ hơn, phãi nói là mỹ công đó.”
Bao bọc xung quanh thang máy là một lớp cửa kính nhìn ra bên ngoài. Tòa nhà cao vút trong mây, hoàn toàn đối lập với những cao ốc xung quanh. Quả
thật nó như thoát khỏi dòng thời gian, vĩnh viễn luôn giữ vững được
phong thái hoàn mỹ hưng thịnh nhất.
Cảm nhận của Thân Nhã Lợi lúc này giống như chuẩn bị chờ chết. Mà phòng làm việc của Bách Xuyên chính là ngôi mộ của cô.
Cô yên lặng thở một hơi thật dài. Sau đó ngửa đầu uống nước khoáng để giảm đi cảm giác khát khô vì khẩn trương của mình.
“Em nhớ ra rồi, không phải công ty mình mới vừa chuyển đến đây vài năm sao? Lúc đó ba em đã nói đây là thiết kế của kiến trúc sư châu Á nổi tiếng.
Có điều lúc đó anh ta còn đang ở nước ngoài nên không tự mình giám sát.” Lý Triển Tùng hồi lâu vẫn không tham gia vào chủ đề của các cô bỗng
nhiên xoay người lại vỗ tay “Kiến trúc sư đó chính là Dante.”
Thiếu chút nữa Thân Nhã Lợi đã phun nước lên nút thang máy. Cho đến bây giờ,
chỉ cần bước vào cao ốc này, Thân Nhã Lợi cũng sẽ có cảm giác an toàn
hơn bình thường. Không chỉ bởi vì tập đoàn Hoàng Thiên là công ty quản
lý nắm trùm cả nước mà còn do thiết kế của nó.
Đèn treo thủy tinh hình vuông gần như có thể chiếu sáng từng ngóc ngách của gian phòng. Phía sau những cửa kính mờ luôn là những nhân viên đánh máy không hề ngơi nghỉ, các tổng quản lý bàn bạc công việc với những nhà
truyền thông chế tác và những nghệ sĩ đang lắng nghe người đại diện sắp
xếp hành trình của mình. Âm thanh bàn phím, tiếng điện thoại và giọng
nói lọt ra khỏi vách tường hòa vào dòng xe cộ dày đặc dưới kia. Tất cả
đều khiến cho cả tòa cao ốc giống như một bộ máy khổng lồ luôn vận hành
không ngừng hai mười bốn giờ. Còn những tấm đá cẩm thạch lót trên nền
đại sảnh dường như sáng loáng như một chiếc kính. Phía trên nó còn có
hình logo khổng lồ của công ty. Logo này và những điêu
khắc trên vách phía ngoài cao ốc chiếu phản quang lẫn nhau. Nó khiến cho mỗi người trong công ty đều có một cảm giác kiêu ngạo trung thành phát
ra từ sâu tận nội tâm. Tựa như một trong những điều răn trong thánh kinh của giáo đồ Cơ Đốc.
Lúc học đại học, Thân Nhã Lợi thích trường phái kiến trúc lãng mạn có chứa
sắc thái thần bí. Cô từng mong ước sau này nếu như mình trở thành kiến
trúc sư sẽ có thể xây lên một tòa nhà theo phong cách lãng mạn nho nhã.
Nhưng mà, kiến trúc của tòa cao ốc này giống như một bộ phim của James
Cameron. Nó phát huy được cảm giác an toàn vĩ đại khác thường. Khiến
người ta cảm thấy dù cho ngày mai có là tận thế thì chỉ cần có mặt ở đây cũng có thể an toàn vượt qua cửa ải khó khăn. Chứ đừng nói chỉ là khủng hoảng kinh tế và phong ba tài chính nho nhỏ.
Nó nhắc nhở cô đây chính là phong cách của Dante. Đồng thời cũng đánh thức sự nhiệt tình đối với kiến trúc đã bị phong kín nhiều năm của cô.
Điều đầu tiên đập vào mắt khi bước vào phòng làm việc chính là Bách Xuyên
mặc một chiếc áo sơ mi đen phối hợp với cà vạt kẻ sọc. Người đàn ông này quá chói mắt rồi. Quả thật anh ta giống như một tác phẩm hoàn mỹ nhất
được thượng đế tạo ra. Dù cho Bách Xuyên mặc quần áo gì cũng có thể dùng từ Chic (sang trọng) để miêu tả về anh ta. Nếu như hiện tại minh tinh
trong giới văn nghệ được ví như người Ba Tư, thì tác phẩm họ diễn chính
là cả vùng đất núi non kia. Còn Bách Xuyên chính là vị thần ngọn nguồn
trong lòng bọn họ.
Người đàn ông ngồi đối diện với Bách Xuyên có một đôi mắt lạnh lùng trong veo như băng tuyết, lại mang theo sự ôn hòa bao dung như Odyssey của sử thi Homer — Trong mắt người Hy Lạp Cổ, ngài chính là vị thần bao la chứa
đựng tất cả những dòng suối, sông hồ và biển rộng.
Dante và nữ đạo diễn Dung Phân ngồi chung với nhau. Trang phục của anh rất
nhã nhặn. Áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc áo lông lông cừu cổ chữ V.
Tay áo được xắn lên một nửa, lộ ra cánh tay thon dài, trong tay anh còn
cầm lấy một kịch bản. Nghe thấy tiếng bước chân phía ngoài nên anh và
Bách Xuyên cùng nhau nhìn sang.
Thân Nhã Lợi né tránh ánh mắt anh và đi thẳng vào phòng làm việc cười với
Bách Xuyên và Dung Phân “Bách thiên vương, đạo diễn Dung, tôi đến…”
Vừa mới cất lời lại phát hiện Dante đang há miệng dường như là tính nói
chuyện với cô. Trong nhất thời cảm giác vừa hối hận vừa khẩn trương tràn ngập trong cơ thể, cô vội vàng nói tiếp “Tôi đến thử vai, chúng ta bắt
đầu ở đâu?”
“Ở đây đi.” Dung Phân đứng dậy đi đến đưa một trang giấy cho Thân Nhã Lợi
“Nhã Lợi, em chuẩn bị trong vòng năm phút, sau đó lập tức bắt đầu.”
Thân Nhã Lợi hơi sửng sốt “Hả, nhanh vậy sao? Ngay cả kịch bản cũng không cần xem ư?”
“Xin lỗi Nhã Lợi, chính là không thể cho em xem kịch bản được. Bộ phim này
diễn thiên về tình cảm, nên trình độ diễn xuất của nữ chính rất quan
trọng. Chúng tôi đều biết rõ trình độ diễn xuất của em và ngoại hình
cũng thích hợp. Nhưng chị cũng biết em diễn cảnh tình cảm lại có một ít
trở ngại… Vì là diễn tình cảm nên không thể cho em thời gian chuẩn bị. Đây là muốn xem thiên phú thật của em.”
Ai cũng nói đạo diễn Vũ Sâm là độc miệng nhất nhưng xem ra vẫn kém hơn
Dung Phân một khoảng. Thân Nhã Lợi đành xem qua nội dung trên giấy, trên đó chỉ ghi một hàng chữ: Thử vai lần này – Chiếc điện thoại có thể
thông đến Thiên Đường cho bạn một cơ hội để gọi điện cho người yêu đã
qua đời cách đây chín năm bộc bạch lời yêu thương lần cuối cùng.
Dung Phân vừa ly dị năm ngoái.
Chồng cũ của cô ta là một diễn viên nhỏ hơn cô ta sáu tuổi. Mặt mũi khôi ngô, dáng người cao lớn. Khi mới vào nghề cũng được xem là rất có lai lịch,
tích lũy cũng được kha khá tác phẩm. Nhưng muốn bước tiếp lên một nấc
thang cao hơn phải cần một mồi lửa. Những bộ phim của anh ta không sánh
kịp các diễn viên kì cựu, mặt mũi lại không bì nổi các thần tượng mới
nổi như Lý thái tử. Nên chỉ có thể nửa vời giậm chân tại một vị trí
gượng gạo.
Sau khi anh ta kết hôn với đạo diễn kiêm biên kịch Dung Phân, anh ta mới
nhận những bộ phim mà Dung Phân đích thân chế tác vì anh ta. Cộng với
những gì anh ta tích góp từ trước, không cần tốn hơi thừa sức cũng được bước vào hàng ngũ ngôi sao lớn. Song bên cạnh việc trở nên nổi tiếng
thì cái giá phải trả là trở thành kẻ đứng ở đầu sóng ngọn gió. Sau một
đêm ngắn ngủi, scandal lũ lượt kéo đến. Cuộc hôn nhân vốn rất giản đơn
của anh ta và Dung Phân cũng bị bọn họ moi ra nói tới mức chẳng còn ra
thể thống gì.
Dung Phân biết trong lòng anh ta thể nào cũng không vui. Dù gì đàn ông rất
sĩ diện mà! Thế nhưng cô lại nào có ngờ rằng, một tấm chồng chân thành
và thủy chung như anh ta cũng sẽ có ngày khuất phục trước scandals mà
đâm ra mèo mỡ với một cô gái chuyên chụp hình sexy trên mạng chỉ mới 21
tuổi đầu.
Từ khi “Tử Đồ 7″ kết thúc, Bách Xuyên chủ yếu tập trung vào lĩnh vực âm
nhạc và sản xuất. Một khi không có anh thì chính là thời cơ tốt nhất cho các nam diễn viên giành giật danh hiệu Ảnh Đế.
Sau khi đã ly dị, chồng cũ của Dung Phân nhận tám bộ phim cùng một lúc. Vai chính vai phụ đều có đủ. Phỏng chừng muốn dùng chiến lược ‘giăng lưới
rộng bắt cá lớn’ để giành lấy giải thưởng điện ảnh tầm cỡ. Nhưng anh ta
đã phụ bạc Dung Phân, còn làm danh tiếng cô trở nên thối nát. Làm sao
Dung Phân có thể để anh ta giành được giải chứ?
“Thành thời gian của Barcelona” là con ách chủ bài mà Dung Phân đã giấu nhẹm
suốt bảy năm trời. Hình mẫu diễn viên chính được lấy cảm hứng từ rất lâu trước kia, khi Dung Phân đi du lịch tại Hokkaido gặp được một hướng dẫn viên là góa phụ.
Dung Phân dốc hết tài năng để chế tác lại câu chuyện tình đó thành một kịch
bản. Và tìm kiếm nhà đầu tư có uy tín nhất tiêu pha một khoảng tiền
khổng lồ để xuất ngoại lấy cảnh, đặc biệt mời một tổ chuyên đặt lời
thoại cho kịch bản nổi tiếng. Không biết đã bao lần cô đày đọa bản thân
thức trắng đêm cùng với tách café. Và còn lúc nào cũng tự nhủ “Chưa
được, kịch bản này chưa ổn…”. Nữ diễn viên được tuyển chọn nhất định
phải hoàn hảo không có khuyết điểm.
Nhưng trong đám nữ diễn viên không có một ai khiến Dung Phân hài lòng cả.
Người có kỹ năng diễn xuất thì lại không có ngoại hình. Người có ngoại
hình thì lại không có kỹ năng diễn xuất. Người đạt cả hai thì lại quá
đứng tuổi, không toát lên được dáng vẻ của một thiếu nữ. Nên nói theo
cách nào đó, Thân Nhã Lợi là lựa chọn cuối cùng.
Tuy bên phía nhà sản xuất rất thích Thân thiên hậu, quả nhiên cái danh
thiên hậu quả là một biển hiệu lớn. Nhưng theo Dung Phân, Nhã Lợi không
hợp để đóng bộ phim của mình. Trong mắt khán giả, Thân Nhã Lợi là cô đặc vụ quyến rũ kiêu sa của “62 phút”; Hay nữ bộ đội lạnh lùng oai vệ trong series “Tử Đồ”; Hoặc nữ cường nhân xinh đẹp độc tài ở “Gái già xa xỉ
phẩm”… Tóm lại, Thân Nhã Lợi tựa nữ thần Megan Fox trong “Transformers”
nên hợp tác sánh vai với Bách Xuyên đánh đánh chém chém trên trường điện ảnh là thích hợp nhất. Cô hoàn toàn không thể nhận vai một người phụ nữ đôn hậu hiền lành trong thể loại phim tình cảm lãng mạn được.
Cho nên lần tuyển chọn diễn viên kì này, Dung Phân cố ý thực hiện ở ngay
văn phòng của Bách Xuyên, để cho anh thấy rõ sự thật là Thân Nhã Lợi
không hợp với vai diễn này. Với cả ở đây không có nhiều người sẽ không
làm cho Thiên hậu phải mất mặt.
“Sao, đoạn đó cũng đâu khó lắm, đúng không?”
Tuy ngoài miệng thì Dung Phân nói thế, nhưng trong lòng cô ta đã có tính
toán sẽ đến gặp cô diễn viên hôm trước rồi. Dù cô diễn viên kia vóc
người béo hơn tiêu chuẩn Dung Phân đặt ra nhưng khi diễn đoạn gọi điện
thoại lại vô cùng gây được sự chú ý: “Alo, là anh đúng không anh yêu của em?”
Thoạt tiên thì cô ta nở nụ cười, rồi lại im lặng trong chốc lát. Sau đó từ
khóe mi chảy xuống hai dòng lệ, giọng nói vốn dĩ bình tĩnh bỗng trở nên
thổn thức: “Chín năm rồi anh ạ! Anh đã rời xa em chín năm. Em ở đây sống rất tốt, ở Thiên Đường anh cũng phải cố gắng chăm sóc chính mình và
đừng nhớ đến em nữa.”
Rồi cô ta thoáng dừng lại, lấy tay lau đi giọt nước mắt còn đọng trên khóe
mi, rồi nghẹn ngào: “Dù cuộc đời có dài bao nhiêu cũng chỉ có vài lần
mười năm thôi. Anh phải đợi em nhé.”
Tới đây, Dung Phân không khỏi vỗ tay thầm trong lòng — Cô ta diễn tự nhiên
vô cùng, khi tự thoại cũng rất khéo. So với lũ bình bông di động nhỏ
nước thuốc vào mắt mà cũng không nặn ra được vẻ mặt đau thương thì cô ta hoàn toàn trội hơn.
Cuối cùng, cô ta nức nở thốt lên: “Anh nhất định phải đợi em.”
“Không khó.” Thân Nhã Lợi nhìn hàng chữ nọ rồi khẽ đáp.
“Rồi, điện thoại đây.” Dung Phân đưa di động cho Thân Nhã Lợi “Có cần cho em thêm hai phút để suy nghĩ không?”
“Ừm, để em nghiền ngẫm chút.”
Thân Nhã Lợi cầm di động và bắt đầu tự hỏi cảnh này nên diễn như thế nào đây — Bộ phim này cần ra nước ngoài lấy cảnh thì ắt hẳn phải có tính nghệ
thuật cao. Thế thì khi tự độc thoại cũng không thể quá cứng nhắc mà phải nên thơ hơn chút.
Tuy phim nghệ thuật cô không diễn nhiều, nhưng cũng không phải chỉ mới bước vào nghề. Cô nắm bắt thể loại phim cũng như vai diễn rất chuẩn xác. Khi diễn cảnh khóc cũng phải vừa khớp với lời thoại. Về phương diện lời
thoại không thích hợp nói nhiều, cái chính là phải bộc được tình cảm sâu đậm động lòng người. Trước tiên nói hai câu, tiếp theo bắt đầu chạy
nước mắt, nên dùng cách nói đứt quãng sẽ thích hợp hơn.
Sau khi suy ngẫm thật kĩ, cô tự tin trả mảnh giấy lại cho Dung Phân. “Em xong rồi.”
Cô cầm điện thoại để bên tai và mỉm cười với mọi người xung quanh, ý nói cô bắt đầu vào vai đây.
Diễn viên kì cựu trước khi bấm máy sẽ luôn có thói quen, chính là trước khi
chính thức nhập vai phải nghĩ lại cái cảnh này nên diễn cái gì. Tiếp
theo là cấp tốc nhớ tới kịch bản và lời thoại, phòng ngờ bị đạo diễn hô
cắt.
Thân Nhã Lợi cũng thế.
— Nếu điện thoại có thể thông đến Thiên Đường, cho bạn một cơ hội gọi
điện cho người bạn đã qua đời cách đây chín năm để bộc bạch lời yêu lần
cuối cùng.
Khi nhớ đến hàng chữ đó, cô đã làm một chuyện khiến cho bản thân ăn năn muôn phần — Cô vô thức ngẩng đầu nhìn thoáng sang Dante.
Anh vốn cũng đang chăm chú nhìn cô. Khi thấy cô nhìn lại thì anh tặng cô nụ cười động viên.
Cô nhanh chóng hoang mang dời đi tầm mắt, cố áp điện thoại vào tai, muốn
tập trung tinh thần nhớ đến cách diễn mà mình đã tính toán từ trước.
Nhưng nụ cười thoáng đó và nụ cười của Hi Thành trong hồi ức lại lồng
vào nhau, như muốn đánh cô trở lại nguyên hình, xua tan hết mọi kĩ nghệ
nhiều năm tôi rèn, chỉ chừa lại cô bé con dại khờ bốc đồng của năm nào.
Không, không, cô phải tập trung tinh thần. Nên phải bắt đầu từ đâu? Bắt đầu từ đâu….
Đúng vào thời khắc mấu chốt thế này, cô đột nhiên lại nhớ đến một chuyện.
Khi đó, mọi người trong kí túc xá có phong trào ăn kiêng. Cô cũng hò hét
đòi giảm cân. Mỗi ngày chỉ ăn một hoặc hai quả trái cây. Hậu quả là sau
đó bụng cô rất đau, thời gian hành kinh cũng không đều. Tâm trạng của cô u uất gửi tin nhắn đến kể lể với Hi Thành. Chán nản nói với anh rằng cô ăn kiêng thất bại, cân nặng không giảm được, trái lại còn đói đến mức
đau bao tử, kinh nguyệt tháng này lại đến hai lần.
Hi Thành gọi điện cho cô ngay tức khắc.
“Thân Nhã Lợi! Em đang hành hạ mình gì đây? Em đâu còn bé sao lại không hề biết chăm sóc bản thân mình chứ?”
“Ơ nhưng mà em nghĩ nếu thon thả thì anh cũng sẽ thích hơn mà…” Cô làm nũng không chịu khuất phục.
“Đừng lúc nào cũng lôi anh làm cớ! Do em ham làm dáng thì đúng hơn! Ham đẹp
tới nước cả mạng cũng muốn vứt luôn đúng không? Giờ em kiếm cái gì lót
bụng rồi lên giường nằm nghỉ nhanh! Đừng khiến anh lúc nào cũng cảm thấy mình như đang hẹn hò với một đứa nhóc tì học nhà trẻ, có trách nhiệm
với bản thân chút đi…”
Cô cúp máy chẳng vui vẻ gì. Vốn còn nghĩ anh sẽ giống trước đây dỗ dành
cho cô vui vẻ. Nào ngờ anh khiển trách cô như tát nước vào mặt. Khiến cô tức muốn phun máu. Dù sau đó Hi Thành đứng dưới ký túc xá đợi cô suốt
một đêm cũng không khiến cô nguôi ngoai.
“Em cần một người bạn trai, chứ không cần một ông bố! Anh thật là một tên đáng ghét chết được!”
— Thật là cô đã được anh chiều đến trở nên hư hỏng.
Một hôm bởi vì diễn suốt cả đêm nên cô ngất xỉu ngay phim trường. Lúc đạo
diễn và đoàn phim đến thăm khi cô đã tỉnh thì cô lại nghĩ đến việc này.
Bố mẹ tuổi cũng đã cao, không còn ai đến mắng mỏ cô nữa và chẳng còn có ai sẽ dặn dò cô hết lần này đến lần khác phải biết chăm lo cho chính
mình. Trong căn phòng bệnh VIP tối tân, có bác sĩ tốt nhất, có cả đám
người giúp cô thay bình truyền dịch. Nhưng lại không có lấy một người
mua bánh bao mới ra lò cho cô trong lúc xếp hàng chờ đợi bác sĩ và nhét
thẳng vào mồm cô mà nói, “Giữ gìn cái mạng nhỏ bé tội nghiệp của em một
chút đi”. Trong phòng bệnh, khi toàn bộ đèn phòng đều tắt hết, khi đương nửa tỉnh nửa mơ, cô lại có cảm giác như thể chỉ cần mở mắt duỗi tay là
sẽ chạm tới cánh tay của người đang nằm nhoài ở cạnh giường, chạm tới
mái tóc lành lạnh mềm mại ấy.
Nhưng, đã không còn nữa…
Trên chiếc giường lạnh băng, không có hơi ấm con người. Chỉ có trợ lý đắp
chăn nằm một góc đang say ngủ. Ánh đèn mờ tối hắt vào phòng, những tiếng bước chân tới tới lui lui từ ngoài hành lang. Chợt cô bần thần nhận ra, bệnh viện là giao điểm giữa sự sống và cái chết, con người sinh ra ở
đây, và cũng chết đi ở đây. Còn anh, từ nhiều năm trước đã sớm không còn tại nơi này nữa.
— Nếu em có cơ hội, được gọi một cú điện thoại thông đến Thiên Đường, bộc bạch những lời sau cuối, em nên nói gì với anh đây?
Là “Em yêu anh”?
Là “Cám ơn anh”?
Hay là “Tạm biệt”…
…
…
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn Thân Nhã Lợi.
Từ khi cô cầm điện thoại tới giờ đã ba phút trôi qua. Trong ba phút ấy, cô vẫn không nói một chữ, không thốt một lời, chỉ còn tiếng thở nặng trĩu. Có điều là cô gục đầu thấp lắm, ánh mắt cũng đã nhắm nghiền, lệ nóng
tựa như dòng nước lũ vỡ đê, từ hốc mắt đỏ hoe thảng thốt trào ra. Thậm
chí đến cả chì kẽ viền mắt từ màu đen ban đầu cũng bị nước mắt rửa trôi
sạch boong. Cô của bây giờ tuyệt đối không đẹp, hai tai và cổ đều đỏ
rần, y như một đứa bé đã làm mất món đồ chơi quý giá, toàn thân run lên
bần bật.
Cuối cùng, cô cũng mở miệng, giọng nói khàn đặc tới độ như không phải của cô nữa—
“Quên em đi.”
Giọng mũi bùi ngùi dù đã ra sức kềm nén, không chỉ khiến Bách Xuyên và Dung
Phân ngẩn người. Đến cả Dante cũng nắm chặt cây bút trong tay chết lặng
nhìn cô.
Nếu chuyện này thực sự xảy ra ở trên tại bản thân ta, thì gì mà chúc phúc, gì mà bộc bạch, tất cả đều là dối trá.
Con người là một loài sinh vật ích kỉ thế đó. Nếu người ấy quả thật đã qua
đời mà vẫn còn tồn tại trong cuộc sống, trong giấc mơ và trong ký ức của ta. Ta sẽ chỉ hy vọng được thoát khỏi nỗi đau này, chỉ hy vọng bản thân có thể vui cười trở lại.
Nếu người ấy chỉ đem lại cho ta khổ đau, chỉ góp phần gia tăng thêm bi
thương khi ta đang trong giai đoạn khốn cùng thì ai lại muốn tưởng nhớ
người này mãi mãi?
“Quên em đi…” Bóng hình trước mắt đã bị lệ thấm nhoà, cô nhìn về hướng người
đàn ông có vẻ ngoài giống Hi Thành và van nài: “Và rồi, cũng để cho em
quên anh đi. Em xin đó, em không muốn sống tiếp như vậy nữa, em đau khổ
lắm rồi.”
Đầu nặng nề đến mức sắp chống đỡ hết nổi.
Thân mình cô loạng choạng ngã về đằng sau hai bước. Lưng cô đập mạnh vào
vách tường, như rằng đây là một con người bị bức ép đến cùng đường. Cô
co ro người lại, mái tóc xoăn dài buông lơi xuống mặt đất, che phủ bả
vai gầy gọt. Tiếng khóc thầm lặng và vô vọng tưởng chừng như sẽ khắc tạc vẻ bi thương lên gương mặt mãi mãi.
Lờ mờ có thể nghe thấy âm thanh của chiếc ghế va vào bàn kính, cũng trông
thấy người đàn ông nọ đứng thẳng người dậy. Còn có Dung Phân ngỡ ngàng
bước một bước lên trước.
Nhưng đã không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là, là Hi Thành đã không còn ở đây nữa. Vĩnh viễn sẽ không trở về nữa.
Trong hồi ức của cô, cái người hay ngồi ở một góc trong căn phòng nhỏ nhỏ lật báo khi xưa, hễ thoáng nhìn cô đều mang theo chút kiêu căng và điềm
nhiên nói: Có nhiều lúc anh còn hiểu em hơn cả bố mẹ em, yêu thương em
còn nhiều hơn chính mình.
— Cho nên, anh mới có thể dùng cách ác độc như thế để trả đũa cô ư?
Hi Thành, thật sự quá đủ rồi. Nếu trên đời tồn tại chiếc điện thoại như
vậy, một chiếc điện thoại có thể thông đến tận Thiên Đường, em chỉ muốn
nói với anh…
Nhiều năm trôi qua rồi, cũng đến lúc buông tha em anh à. Làm ơn buông tha em
đi! Để cho em lãng quên anh đi! Để em có thể thoát khỏi lồng giam của
anh.
Đây là thứ cuối cùng em đòi hỏi ở anh, lời cầu khẩn ích kỷ và bốc đồng cuối cùng của em.
Xin hãy để em được tự do.
Một tự do duy nhất, cũng là cuối cùng.