Tu La Thất Tuyệt

Chương 38: Ác đảng tiêu vong - Thiên hạ thái bình



Trên đỉnh, Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đấu với lão đại của Nam Cương ngũ tuyệt là Giang Điêu Phí Thành.

Lúc này cuộc đấu đã kéo dài ba bốn trăm chiêu.

Trong một cuộc công kích mãnh liệt, Cố Tử Quân thi triển “Đại Lực Thiên Cương chưởng” đánh cong cây Thiết Nha sản của đối phương giống như cây cung, đồng thời bức lùi ba bước.

Bị đối phương hủy mất binh khí thành danh, Giang Điêu Phí Thành nổi giận ném cây Thiết Nha sản nay đã thành vô dụng vào mặt Cố Tử Quân rồi xuất song chưởng tấn công như vũ bão.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nghiêng mình tránh cây xẻng ném sang, nổi giận vung tả chưởng đánh lùi địch nhân, hữu thủ chợt xoè mười ngón điểm sang.

Chợt thấy bàn tay phải của Cố Tử Quân đỏ rực lên, Giang Điêu Phí Thành thất kinh lùi lại nghĩ thầm :

– Nguy rồi! Đây là “Huyết Quỷ thủ”!

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu thì Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đã thét to một tiếng phát chiêu.

Lòng đầy hoang mang, Giang Điêu Phí Thành định lùi lại nhưng không kịp.

Ánh hồng lóe lên khắp nơi, bên trái, bên phải, trước sau gì cũng đầy chưởng ảnh.

Vốn đã hoang mang, Phí Thành không biết đối phó cách nào, muốn xuất chưởng kháng cự nhưng sợ không địch nổi, vội thò tay vào túi lấy vội một nắm ám khí ném ra…

Đó là thứ ám khí thành danh của Giang Điêu Phí Thành có tên “Đoạt Mệnh thất bạt”!

Đang xuất tuyệt chiêu khống chế địch nhân, chợt thấy bốn vệt sáng xuyên qua màn chỉ chưởng bay thẳng tới mình, Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân kinh hãi thu chiêu nhảy lùi lại tránh, thốt lên :

– “Đoạt Mệnh thất bạt”?

Giang Điêu Phí Thành vừa phát ám khí đã thu được hiệu quả, hóa giải được công thế của địch.

Nghe Bát Tý Thần Sát kêu lên sợ hãi như thế, hắn cười dương dương tự đắc :

– Không sai! Hãy nếm thêm mấy mũi nữa!

Lời chưa dứt đã phóng ra thêm bốn chiếc.

Vì đắc ý quá vội, Giang Điêu Phí Thành đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng!

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân hừ một tiếng, song chưởng vận toàn lực nhằm bốn mũi ám khí đánh ra.

Hai luồng chưởng lực cực kỳ hung mãnh làm bốn chiếc “Đoạt Mệnh thất bạt” bắn ngược trở lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc nó được phát đi.

Giang Điêu Phí Thành nằm mộng cũng không ngờ đối phương dùng tay không đánh thẳng vào năm mũi lao thép sắc nhọn của mình, khi chúng bật hướng bay quật lại, muốn tránh cũng không kịp nữa.

Hắn mở to mắt nhìn ám khí thành danh của mình cắm thẳng vào ngực, miệng rú lê thảm thiết ngã xuống lăn lộn đau đớn.

Máu từ ngực Phí Thành tuôn ra xối xả, máu mũi máu miệng cũng trào ra.

Lăn lộn một lúc, cảm giác đau đớn không còn nữa, sức lực cũng đã thoát hết, Phí Thành mở to mắt nhìn lên bầu trời xám xịt, ánh mắt dại dần đi.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân nhìn thi thể đối phương một lát sau đó ngồi xuống hành công.

Tuy lúc ấy chiến cuộc còn chưa kết thúc, thậm chí vẫn rất khốc liệt nhưng vị Giám đường dường như không nhận ra…

Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang từ khi nhìn thấy Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ và mấy chục cao thủ lục lâm xuất hiện, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng dấy lên hy vọng.

Lúc này mọi hy vọng đã hóa hư không.

Bọn rợ Khương thấy địch nhân thắng thế đã kéo nhau đi hết, lục lâm Giang Bắc chỉ còn hai mươi tên không phải là đối thủ của võ sĩ Hồng Cân đội, còn một mình Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ không thắng nổi Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, đừng nói gì người khác…

Người của Nam Cương bay giờ chỉ còn hai tên chưa bị thương là Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh và Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc nhưng chỉ cầm cự một cách tuyệt vọng mà thôi…

Hắn còn chờ gì nữa mà không thúc thủ chịu trói?

Bộc Dương Duy cười nói :

– Hách Gia Khang! Tự phế võ công đi và lập trọng thệ từ nay vĩnh viễn thoái xuất giang hồ, bổn tọa tha cho ngươi một mạng!

Ngũ Toàn Độc Quân mặt trắng bệch rồi biến thành tái xanh, sau đó đỏ bừng.

Lão nghiến răng quát :

– Bộc Dương Duy! Ngươi đừng đắc ý sớm! Cuộc chiến giữa chúng ta vẫn chưa kết thúc…

Dứt lời rút chiếc “Xích Luyện đai” ra nói :

– Ngọc Diện Tu La! Có thể hôm nay là ngày cuối cùng của lão phu. Ta muốn đấu với ngươi một cuộc đấu công bình!

Bộc Dương Duy đáp :

– Bây giờ các hạ không còn thi thố được độc kế gì nữa, đương nhiên đó là phương sách cuối cùng. Nhưng thôi, tại hạ cũng chấp nhận để ngươi chết được tâm phục khẩu phục.

Nói xong rút kiếm ra.

– Tiên chủ hậu khách. Các hạ phát chiêu trước đi!

Ngũ Toàn Độc Quân không cần khách khí, lập tức phất “Xích Luyện đai” tấn công.

Sợi thắt lưng của lão ta được dệt bằng tơ “Thiên tàm” rất bền chắc, không sợ đao kiếm, lửa đốt không cháy, để nguyên dùng như nhuyễn tiên thu lấy bình khí đối phương, khi vận công vào thì rắn như thiết trượng, dùng làm binh khí vô cùng tiện lợi.

Ngay từ đầu, lão xuất chiêu “Cửu Thần Cấu Mệnh” điểm tới mười hai trọng huyệt trước ngực đối phương, đồng thời tay trái vận “Cửu Âm độc chưởng” đánh ra ba chưởng.

Hai người đã giao chiến ngoài trăm chiêu, tuy Bộc Dương Duy chưa thi triển tuyệt học nhưng Ngũ Toàn Độc Quân cũng chưa dùng đến những chiêu kỳ ảo nhất trong “Cửu Âm độc chưởng”.

Mặt khác “Xích Luyện đai” là binh khí chuyên khắc chế đao kiếm, chỉ cần “Tu La kiếm” không chém đứt nó tất sẽ bị sợi đai cuốn lấy, tuy có thể dùng binh khí khác tiếp tục cuộc đấu nhưng như thế cũng đã coi là một thất bại rồi.

Bộc Dương Duy vừa xuất chiêu “Thiên Ma thập nhị thức” đối phó với “Cửu Âm độc chưởng”, đồng thời khéo léo xuất lợi kiếm lợi dụng những sơ hở trong đai pháp của đối phương để tấn công.

Nhưng Ngũ Toàn Độc Quân sử dụng binh khí của mình rất tinh diệu, sợi “Xích Luyện đai” uốn lượn như thần long, phòng thủ rất trù mật, tấn công cũng rất hiệu quả, làm đối phương luôn luôn thấy huyệt đạo mình bị uy hiếp.

Lúc này trong đấu trường chỉ còn ba cặp đấu là Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu đấu với Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ, Thạch Lỗ “Kim Luân” đấu với Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh và Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành đấu với Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc.

Trong số bốn mươi tên lục lâm nay chỉ còn mười sáu tên đấu với mười võ sĩ của Hồng Cân đội.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu công lực không bằng đối phương nhưng thân pháp kỳ ảo hơn nhiều, mới qua trăm chiêu, một bên sức công, bên kia dư sức thủ, giống trò du hí hơn là cuộc đấu..

Đại Lực Tôn Giả đấu với Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc thì võ công quá chênh lệch, chỉ là Cách Liệt Hành không muốn hạ thủ, chỉ giữ cho đối phương khỏi thừa cơ làm hại đến Tôn Hàn, nhưng bây giờ vị đó đã trị thương xong, chỉ muốn chuyển giao đối phương cho một người nào khác nhưng chưa gặp ai.

Chỉ riêng cuộc chiến giữa Kim Luân Thạch Lỗ và Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh là thực sự quyết liệt.

Hai người này võ công tương đẳng, nội lực thâm hậu, hai bên có công có thủ, sẵn sàng trực diện tiếp chiêu, qua mấy trăm chiêu vẫn sức bình lực địch.

Bộc Dương Duy và Ngũ Toàn Độc Quân đấu qua trăm hiệp chợt từ cuối dốc một đoàn người xông lên, đi đầu là Song Liên Chưởng Tống Phi suất lãnh mười võ sĩ Hồng Cân đội.

Vừa nhìn thấy cừu nhân, Tống Phi quát lên :

– Ngũ hộ pháp! Hãy để tên đó cho bổn tọa!

Dứt lời chẳng cần Ngũ Bách Tu có đồng ý hay không lao tới Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ vung chưởng đánh ngay.

Trong đoàn người có một nữ nhân chạy nhanh về phía Bộc Dương Duy nói :

– Duy ca! muội đến giúp huynh một tay đây!

Không cần nhìn, Bộc Dương Duy cũng nhận ra người đó là Lục Y Nương Phương Uyển.

Chàng không ngờ Phương Uyển tới tận đây, kinh dị nói :

– Phương cô nương! Làm sao cô tới đây làm gì?

Ba tháng qua Phương Uyển mỏi mòn trông đợi nhưng càng trông càng vắng bóng tình lang, ngay một mẩu tin hoặc vài dòng thư cũng không có.

Vừa rồi Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt đến Lạc Nhạn phong, được Song Liên Chưởng Tống Phi gợi ý là để Phương Uyển đến Thanh Ngô sơn tìm gặp Bộc Dương Duy, y làm theo ngay.

Đương nhiên cả hai vị đại sư huynh này cũng tới.

Vừa đến nơi, chẳng cần biết trắng đen gì, Phương Uyển liền chạy đến bên Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành nói :

– Tiền bối! Để mụ nặc nô này cho vãn bối!

Đại Lực Tôn Giả cười hô hô nói :

– Rất sẵn lòng! Lão phu đang buồn vì không biết giao thị cho ai. Đấu kiểu này thì buồn ngủ quá!

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc tức giận rít lên :

– Lão trọc! Ngươi dám coi thường ta?

Đại Lực Tôn Giả cười đáp :

– Không dám! Đại mỹ nhân nếu thấy mình có bản lĩnh thì cứ đấu với cô nương này. Theo lão phu thấy thì hai người sức bình lực địch đấy!

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc nhìn Phương Uyển một lúc bằng ánh mắt ghen tỵ và soi mói.

Nàng khó chịu “hừ” một tiếng nói :

– Ngươi với ta cùng là nữ nhân, nhìn gì mà nhìn lắm thế?

Kim Phượng Hoàng hỏi :

– Cô nương là tình nhân của Bộc Dương Duy?

Phương Uyển thản nhiên đáp :

– Không phải tình nhân.

Kim Phượng Hoàng cười nhạt nói :

– Thôi đi! Nếu không phải là tình nhân thì cô cũng ngày đêm tưởng nhớ hắn, nếu không vừa đến là gọi ngay “Duy ca”?

– Thế thì sao chứ? Huynh ấy là vị hôn phu của ta, chẳng lẽ ta không nên gọi?

Kim Phượng Hoàng “à” một tiếng nói :

– Thì ra thế… chẳng trách nào…

– Chẳng trách sao?

Kim Phượng Hoàng trâng tráo nói :

– Chẳng trách hắn không để mắt đến bổn tiểu thư! Bọn công tử tên nào cũng thế cả, hễ có tình nhân là mờ mắt ngay, chẳng còn biết nhận ra cái đẹp là gì nữa!

Phương Uyển nhìn lại đối phương, thấy thị ít nhất đã ngoài ba mươi tuổi nhưng mặt bự phấn, bôi son đỏ chót, cố dùng phẩm vật thật nhiều để che bớt phần khiếm khuyết của mình nhưng càng che càng lộ ra trông xấu xí và lố bịch hơn.

Nàng không buồn nói đến chuyện đó nữa, chợt hỏi :

– Ngươi là Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc, tiểu sư muội trong Nam Cương ngũ tuyệt?

– Không sai! Còn ngươi là ai?

– Thiên Sơn Lục Y Nương Phương Uyển!

Kim Phượng Hoàng tỏ ý ngạc nhiên :

– Sao lại thế? Mấy tháng trước vào Trung Nguyên, ta nghe nói Thiết Lão Lão rất căm tức Ngọc Diện Tu La kia mà? Sao bây giờ lại thân thiết với nhau như vậy được?

Phương Uyển chỉ kiếm nói :

– Chuyện đó ngươi không cần biết nhiều! Dù sao ngươi sắp trở thành du hồn dưới kiếm bổn cô nương là được!

– Ta với ngươi không thù không oán. Nam Cương với Thiên Sơn cũng không có cừu hận gì, vì sao…

Phương Uyển ngắt lời :

– Nam Cương lão quái dám hẹn ước Duy ca tới đây quyết đấu, chỉ chừng đó đủ thấy các ngươi đáng chết, chớ nói nhiều!

Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc nổi giận quát lên :

– Ngươi tưởng rằng bổn tiểu thư sợ ngươi sao? Xem kiếm!

Dứt lời múa kiếm xông vào tấn công.

Phương Uyển cũng xuất chiêu đối địch.

Trong trường đấu chỉ có hai nữ nhân duy nhất, mời động thủ đã trở nên kịch liệt tựa hồ giữa hai người có thâm cừu đại hận gì.

* * * * *

Thấy Song Liên Chưởng Tống Phi giành đấu với Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu biết đây là cừu gia đối đầu nên lùi lại nhường ngay.

Tống Phi vừa phát chưởng vừa quát :

– Công Tôn lão tặc! Mười lăm năm trước ngươi mua chuộc thủ hạ lão phu bội phản, dùng thủ đoạn đê hèn ám toán làm lão phu ôm hận mà đi. Món nợ đó hôm nay ngươi phải trả cả vốn lẫn lời!

Đến lúc đó thì Công Tôn Vô Kỵ biết rằng sự tình hôm nay đối với mình đã kết thúc.

Lão nghĩ thầm :

– Tưởng rằng hắn đã chết trong tủi nhục, không ngờ vẫn còn sống đến nay, đầu nhập vào Lãnh Vân bang để trả thù. Âu đó là trời hại ta vậ!

Biết thế nào cũng chết, lão hóa liều quên cả sợ, cười “hắc hắc” nói :

– Tống lão nhi! Người ta nói “binh bất yếm trá”. Lịch sử xưa nay có ai trở thành đế vương mà không dùng thủ đoạn? Ngươi bại là do những kẻ tâm phúc ngươi thiếu trung thành chứ sao lại trách lão phu? Hôm nay gặp lại nhau, nếu ngươi xứng là một nam tử hán đại trượng phu thì hãy đấu với ta một trận công bình, đừng động đến thuộc hạ, nếu ai thắng, kẻ đó sẽ trở thành Minh chủ lục lâm. Ngươi thấy thế nào?

Song Liên Chưởng Tống Phi là người bộc trực hào sảng, đâu nghĩ đến mưu mô của đối phương?

Lão nghe nói thế liền trả lời ngay :

– Lão phu chấp nhận! Tuy rằng lão phu đã không còn hứng thú trở thành Minh chủ lục lâm nữa nhưng ta chấp nhận, nếu ngươi thắng sẽ được tiếp tục lãnh đạo lục lâm Giang Bắc!

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ thấy đối phương mắc bẫy thì mừng rơn, vội buộc thêm một câu :

– Ngươi nói ra tất sẽ giữ lời chứ?

Song Liên Chưởng Tống Phi quát :

– Đương nhiên! Xưa nay lão phu đã từng bao giờ nói ra mà không giữ lời?

Công Tôn Vô Kỵ hỏi tiếp :

– Còn vấn đề mà lão phu vừa nêu, còn hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, ngươi sẽ không gây phiền phức cho họ chứ?

Song Liên Chưởng Tống Phi quay sang Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu nói :

– Ngũ hộ pháp! Phiền huynh bảo trận đấu dừng tay đi!

Ngũ Bách Tu nghĩ thầm :

– Bộc Dương lão đệ vốn đã căn dặn chúng ta, kẻ nào thả được thì thả. Lần trước ngay cả Phó bang chủ Thuần Y bang mà Bang chủ vẫn phóng thích, huống chi mấy tên lục lâm này?

Nghĩ thế liền bảo mấy võ sĩ Hồng Cân đội dừng tay.

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ định ra phương sách đó gọi là “Tử lý đào sinh”, từ trong tuyệt vọng tìm được cơ may thoát chết.

Xét cho cùng mười lăm năm trước lão chỉ kém Song Liên Chưởng Tống Phi chỉ một nửa bậc, biết bây giờ ai thắng ai?

Nói rằng với lực lượng đối phương hùng hậu thế này mà chạy thoát là điều vô vọng, nhưng việc một mình thắng Song Liên Chưởng Tống Phi thì có nhiều khả năng.

một vị Đường chủ đã cam đoan như vậy. Ngọc Diện Tu La là Bang chủ đương nhiên phải giữ lời để đảm bảo uy tín cho thuộc hạ. Huống chi Tống Phi là huynh đệ kết bái của mình?

một điều quan trọng khác nữa là nếu may mà thắng được trận này thì về sau lão sẽ không còn lo lắng gì nữa, lục lâm Giang Bắc sẽ vững như bàn thạch…

Song Liên Chưởng Tống Phi quát :

– Mọi việc như thế là thỏa thuận xong. Chúng ta tiếp tục động thủ đi!

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ liền nói :

– Các hạ tiếp chiêu!

Dứt lời lướt tới đánh ra bảy chưởng và năm cước.

Vừa rồi đấu với Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu, vì lão này thi triển thân pháp “Thiên Lý Triển Dực” rất ảo diệu, hầu như chẳng kịp nhận ra vị trí cố định của đối phương nên mỗi khi phát chưởng, Công Tôn Vô Kỵ chỉ vận năm sáu thành lực đạo.

Nay vừa ra chiêu đầu tiên, lão vận tới tám chín thành công lực nên khác hẳn trước đây.

Chưởng phong phát ra vù vù, khắp nơi đều bị cước uy hiếp, khí thế uy mãnh vô song!

Song Liên Chưởng Tống Phi thấy vậy cũng chấn động tâm thần, thầm nghĩ :

Tên này so với trước tiến bộ thêm rất nhiều! Mẹ nó! Không thể chủ quan được!

Lão cũng vận tám chín thành công lực vào Song Liên chưởng đánh ra trực diện nghênh chiêu.

Cả hai đều là nhân vật số một của lục lâm Giang Bắc nên võ công cao cường tới đâu không nói cũng biết.

Ngay chiêu đầu tiên chưởng tiếp nhau đã nổ vang rền như sấm dậy, đất đá bắn lên ào ào, cả hai đối thủ ngập chìm trong khói bụi…

Hai người bị chấn lực đẩy lùi lại liền xông vào ngay, chưởng chỉ cùng phát, mức độ không hề thuyên giảm.

một người dồn nén hờn căm từ mười mấy năm nay bây giờ mới gặp lại cừu nhân, đương nhiên hạ thủ không chút lưu tình.

Người kia buộc phải dốc toàn lực vào canh bạc cuối cùng chỉ được phép thắng không được thua.

Bởi vì thắng là sống, còn thua là diệt vong, vì thế dốc toàn tâm lực vào cuộc chiến. Trận đấu diễn ra càng lúc càng quyết liệt, chỉ chớp mắt đã qua được mười mấy chiêu.

Một bên “Song Liên chưởng” xuất hết thần uy, bên kia “Cửu chỉ công” dốc tận sở học.

Bên ngoài bọn lục lâm còn lại mười mấy tên được tự do ngẩn mặt nhìn hai vị Minh chủ thi thố tài năng, quên cả việc giúp cho đồng bọn trị thương.

Có bao giờ chúng gặp hoàn cảnh đặc biệt như thế?

Lại qua thêm vài chục chiêu nữa, Công Tôn Vô Kỵ chợt ghìm nhịp độ trận đấu lại, nghĩ thầm :

– Tên họ Tống này công lực rất cao, nhưng là người hữu dũng vô mưu, vì thế mười lăm năm trước mình mới thắng được hắn. Lần này cũng thế, cần phải dùng mưu mới thắng được!

Nhưng đấu với Tống Phi mà muốn ghìm trận đấu thì không dễ dàng chút nào.

Thấy đối phương xuất thủ chậm lại, lão quát lên :

– Công Tôn Vô Kỵ! Nếu ngươi không đủ sức thì mau tự tận đi!

Vừa quát vừa phát chưởng công kích như vũ bão.

Song Liên Chưởng từ lâu đã lừng danh giang hồ, chiêu này tiếp chiêu khác liên hồi kỳ trận, không ngừng không nghỉ.

Tống Phi có thần lực hơn người, buộc đối phương phải dốc tận lực chống đỡ, nếu không bị dính chưởng bất cứ lúc nào.

Công Tôn Vô Kỵ đành phải dốc toàn lực đối phó.

năm mươi chiêu rồi một trăm chiêu nữa qua đi.

Hai đối thủ vẫn tỏ ra là bên tám lạng bên nửa cân, chưa ai chiếm được ưu thế.

* * * * *

Bây giờ tạm gác qua cuộc đấu của hai thủ lĩnh lục lâm để nói sang cuộc chiến giữa Ngọc Diện Tu La, Bang chủ Lãnh Vân bang và Chưởng môn nhân Nam Cương phái.

Ngũ Toàn Độc Quân lợi dụng Phương Uyển xuất hiện làm Bộc Dương Duy phân thần liền dốc sức vận “Cửu Âm độc chưởng” phát liền bảy tám chiêu buộc chàng liên tiếp lùi lại.

Nhưng chỉ một lúc sau, Bộc Dương Duy thi triển “Thiên Ma thập nhị thức” lấy lại thế quân bình.

Vừa đánh, chàng vừa nghĩ :

– Không biết chiếc “Xích Luyện đai” này lợi hại đến đâu? Dù sao cũng phải thử một lần, cho dù Tu La kiếm bị quấn lấy thì ta vẫn có thể vận nội lực mà quyết đấu, lo gì?

Nghĩ là làm, chàng liền quát to một tiếng thi triển chiêu đầu tiên trong “Tu La Thất Tuyệt” là “Trường Hận Miên Miên” chém xuống vai Ngũ Toàn Độc Quân.

Lão ma đầu phản ứng rất nhanh, quất đầu sợi đai vào thanh kiếm.

Bộc Dương Duy tung người lên cao tránh đi, xuất tiếp chiêu “Thượng hạ U Minh” chém xuống đầu sợi đai.

Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, “Xích Luyện đai” bị chém đứt một đoạn chừng ba tấc!

Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang kinh hãi lùi lại hai bước, mặt biến sắc…

Bộc Dương Duy liền trở nên phấn chấn, chẳng cần kiêng kỵ gì nữa.

Thừa cơ đối phương chưa kịp lấy lại tinh thần, chàng lao vào xuất “Tu La kiếm” xuất tiếp hai chiêu “Luân Hồi Thập Điện” và “Bích Huyết Tam Tàn”!

Trong tiếng soàn soạt của sợi tơ “Thiên tàm” bị chém đứt, Bộc Dương Duy không để địch nhân trở tay, xuất chiêu tối hậu trong “Tu La Thất Tuyệt” là “Hồn Quy Cực Lạc”!

Ánh kiếm lóe lên sáng lòa, Ngũ Toàn Độc Quân nhìn đâu cũng thấy kiếm ảnh trùng trùng, hoàn toàn bất lực không thể tránh, cũng không biết nên chống đỡ thế nào.

Cuối cùng một kiếm chém phăng qua cổ.

Ngũ Toàn Độc Quân vừa mới rú lên thì đầu đã lìa khỏi cổ bay đi bảy tám thước!

một vòi máu phun ngược lên trời, một lúc sau thân thể Ngũ Toàn Độc Quân mới từ từ ngã sấp xuống.

Thấy Chưởng môn nhân bị giết, Bạch Hạc Trần Thiếu Thanh thảng thốt la lên :

– Chủ nhân!

Trong lúc phân thần, hắn quên mất trước mặt mình là đại địch, bị kim Luân trúng vào vai trái là xương vai vỡ nát, cánh tay trái lập tức rũ xuống.

Thạch Lỗ không có ý lợi dụng đối phương phân thần mà xuất thủ, chỉ vì bị bất ngờ thu chiêu không kịp, có phần ân hận vì đã hủy mất tay trái của Trần Thiếu Thanh nên thu chiêu lùi lại.

Còn Kim Phượng Hoàng Hạ Hầu Ngọc thì phản ứng nhanh, vội nhảy lùi ra khỏi vòng đấu.

Lục Y Nương Phương Uyển không truy kích mà lao tới Bộc Dương Duy nói :

– Duy ca! chúc mừng huynh!

Trong tiếng kêu đó chứa đựng tình cảm dốn nén mấy tháng nay.

Lỗ Ba Cách bổ tới thi thể Ngũ Toàn Độc Quân kêu lên đau đớn :

– Sư phụ!

Xong bỏ cái xác, vươn cánh tay duy nhất còn lại ôm lấy đầu Ngũ Toàn Độc Quân.

Hắn nhìn qua thi thể Dạ Hiêu Tiền Vệ, sau đó lướt ánh mắt thù hận nhìn quần hùng rồi tay vẫn ôm cái đầu lâu bê bết máu chậm rãi đi xuống núi như kẻ mông du.

Không ai ngăn hắn lại.

Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn đứng lặng nhìn theo, trong lòng trào lên nhiều cảm xúc khó tả.

Cuộc chiến trên đỉnh núi về cơ bản đã kết thúc, chỉ còn lại một cặp đấu duy nhất là Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ với Song Liên Chưởng Tống Phi.

Cái chết của Ngũ Toàn Độc Quân Hách Gia Khang và sự bại vong của Nam Cương phái lẫn Đại trại Lục lâm Giang Bắc hầu như không ảnh hưởng gì đến Cửu Chỉ Ma.

Lão vẫn bình tĩnh ứng phó với Song Liên Chưởng của đối phương đánh ra mỗi lúc một dồn dập.

Lúc đó hai người đã đấu ngoài ba trăm hiệp.

Song Liên Chưởng Tống Phi thấy đánh lâu không thắng thì nghiến răng nghiến lợi đầy tức giận, xuất hai chiêu lợi hại nhất trong Song Liên chưởng là “Nam Sơn Trấn Nhạc” và “Lực Đoạn Cửu Bài”.

Cửu Chỉ Ma không nao núng, cũng thi xuất hai chiêu “Nộ Thụ Bài Sơn” và “Kim Chung Đả Trụ” đối địch!

Sau hai tiếng nổ như sét, hai đối thủ đều bị chấn lui ba bốn bước.

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ vừa lùi đã tiến, hữu chưởng xuất chiêu “Thôi Phong Khởi Lãng” đánh sang.

Song Liên Chưởng Tống Phi cười lên hô hố, vận một chiêu “Ngũ Đinh Khai Sơn” đánh trả.

Lần này Song Liên Chưởng Tống Phi đánh ra chỉ là hư chiêu.

Khi Cửu Chỉ Ma phát chưởng, lão chỉ đẩy ra có một nửa rồi vận lực hấp về.

Lâp tức hai bàn tay hút vào nhau không rời ra nữa.

Đó là ý đồ Tống Phi muốn đấu nội lực.

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ thấy vậy thất kinh nhưng không dám thu tay về, bởi vì lúc này đối phương đã có chuẩn bị nếu vận lực rút về thì bị Song Liên Chưởng Tống Phi xuất cả song chưởng thừa cơ đánh sang bị trọng thương ngay.

Thế là lão đành phải phát nội lực quyết đấu.

Bộc Dương Duy nghĩ thầm :

– Không ngờ Tống huynh còn biết dụng mưu như thế nữa! Huynh ấy xảo diệu không bằng lão ma kia, nhưng công lực thì hơn hẳn một bực, lần này thì nhất định thành công rồi!

Lúc này hai đối thủ cố ghìm kích động giữ vẻ mặt bình thản nhìn nhau, mỗi người vận công vào hữu chưởng lên tới cực hạn bức sang đối phương.

Người luyện võ ai cũng biết rằng đây là giai đoạn nghiêm trọng nhất nhất, không thể phân thần sao nhãng.

Không những hai đối thủ mà cả những người đứng quan sát đều tỏ ra căng thẳng…

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Chỉ sau một lúc, trán hai người lấm tấm mồ hôi.

Kình lực từ chưởng tâm hai người phát ra càng lúc càng mạnh đẩy ra xung quanh tạo thành áp lực ngày càng lớn.

Sau một lúc nữa, cả Song Liên Chưởng Tống Phi và Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ mặt đó bừng giống như người say rượu, hết chồm tới trước lại ngã ra sau, chao đảo không yên.

Trạng thái đó cứ tiếp diễn mãi.

Sắc mặt từng người cũng không ngừng biến đổi.

Bay giờ thì nhìn sắc mặt đối thủ cũng biết ai hơn ai kém.

Sau nửa canh giờ, Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ ngửa dần ra phía sau không sao chồm tới được nữa.

Song Liên Chưởng Tống Phi chợt quát to một tiếng, vận toàn bộ công lực đẩy ra!

Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ bị hất khỏi vị trí, bật lúi ba bước ngã ngửa xuống, máu mũi máu miệng bắt đầu phun ra.

Song Liên Chưởng Tống Phi cũng lùi một bước, ộc ra một bãi máu, sắc mặt tái nhợt đi.

Bộc Dương Duy đến đỡ lấy Tống Phi cho khỏi ngã, lo lắng hỏi :

– Tống huynh! Thương thế có nặng lắm không?

Song Liên Chưởng thều thào nói :

– Ta… ta…

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân cũng bước lại gần, đưa tay bắt mạch tượng, gật nhẹ đầu nhìn Bộc Dương Duy nói :

– Bang chủ đừng quá lo, không nghiêm trọng đâu!

Bộc Dương Duy lấy một viên Tử La hoàn nhét vào miệng Tống Phi bảo lão ca uống vào.

Tử La hoàn quả là thần dược. Chỉ một lúc, sắc mặt Song Liên Chưởng đã bắt đầu hồng nhuận lại.

Bộc Dương Duy đặt lão xuống tự vận công trị thương.

Lúc này thì mọi người không còn lo lắng nữa.

Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân ra lệnh cho phụ trách các nhóm kiểm tra xác định tổn thất.

Trừ một số người bị thương không kể, cao thủ trong Bang có một Hương chủ và một võ sĩ Hồng Cân đội tử trận.

Thiết Dực Kim Tinh Ngũ Bách Tu kêu lên :

– Du Đại Nguyên… Du hộ pháp đi đâu mất rồi?

Mấy người chợt nhận ra cả Đại Lực Tôn Giả Cách Liệt Hành cũng không có.

Một võ sĩ trong Hồng Cân đội nói :

– Du đại hộ pháp hãy xuống núi tìm tên Phó minh chủ lục lâm Hoàng Bào Khách Thượng Quan Dư rồi. Cách đây không lâu cả vị Cách tiền bối cũng đi xuống đó…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.