Với bản tính kiên cường, đương nhiên chàng không thể thu hồi Thiên Cân Trụy để bảo toàn tính mạng.
Áp lực từ phía Không Trần thiền sư chẳng những không giảm mà còn tăng thêm.
Bộc Dương Duy hiểu rằng sự kháng cự của mình không còn duy trì được lâu nữa!
Vừa cố sức vận khí đan điền biến thành Lục Di khí công đối địch, chàng vừa nghĩ thầm.
– Chẳng lẽ đây là thời điểm diệt vong của Lãnh Vân bang? Đại cừu còn chưa báo hết, nếu chết vào lúc này thì còn mặt mũi nào đến gặp sư phụ?
Nhớ đến sư phụ, chàng chợt nghĩ đến bộ mặt đáng sợ của Độc Thủ Ma Quân những năm tháng khắc khổ giam mình trong thạch động luyện công.
Đột nhiên một ý nghĩa bộc lên trong đầu :
– Mình chỉ có thể hộ thân một cách bị động thế này thôi sao?
Chàng chợt nhớ một câu trong Điêu Long bảo lục :
– Đang linh đề khí, lục hợp hoàn nhất, đằng không bổ kích, trăm địch thủ như điện thiểm!
Bộc Dương Duy suýt nữa reo lên :
– Không sai! Phải lấy công để thủ thắng.
Lúc này chàng đã luyện Lục Di khí công tới độ tùy tâm ứng thủ, ý nghĩa và hành động tương thông.
Tay trái vẫn không ngờ phát khí công ngăn Đạt Ma khí công của đối phương đẩy sang, tay phải xòe ra năm ngón nhằm vào vai trái Không Trần thiền sư miệng quát :
– Lão Thiền sư cẩn thận!
Lập tức năm ngọn chỉ phong xuyên qua màn khói bắn đi như năm mũi tên.
Không Trần lúc ấy cũng bị Lục Di khí công áp vào ngực làm cho khí huyết nghịch xung, tuy nhiên tình cảnh đỡ hơn Bộc Dương Duy mấy phần, thấy áp lực dần dần giảm đi tin rằng mình sắp thắng.
Chính lúc lão định dốc toàn lực tấn công Bộc Dương Duy đang dùng Thiên Cân Trụy thì nghe đối phương quát vang, liền cảnh giác chuẩn bị đối phó.
Nhưng chỉ phong bắn sang quá nhanh.
Lão không kịp tránh chỉ đành đưa tay trái ra phát chưởng đối địch.
Một tiếng nổ vang như sấm động, sau đó hai tiếng rên đau đớn phát ra cùng một lúc.
Bộc Dương Duy thu Thiên Cân Trụy lảo đảo lùi lại ba bước, há miệng phun ra một bãi máu tươi!
Không Trần thiền sư cũng lùi lại ba bước, mặt tái mét, vai trái bị chỉ lực điểm trúng một lỗ, máu tuôn ra hòa vào trong tấm cà sa màu đỏ.
Mấy tiếng la thảng thốt cùng vang lên :
– Bang chủ!
– Sư thúc!
Đồng thời bốn nhân ảnh đều phi ra trường đấu.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên lướt lại tới đỡ lấy Bộc Dương Duy, run giọng nói.
– Bang chủ nội thương có trầm trọng lắm không? Mau về chỗ nghỉ ngơi.
Bộc Dương Duy lắc đầu đáp :
– Không sao! Bổn tọa chưa bị nội thương đâu! Hai vị về đi, còn một trường đấu nữa.
Du Đại Nguyên kinh hãi nói :
– Bang chủ…
Chợt nghe Không Trần thiền sư cười hô hô nói :
– Bộc Dương thí chủ nói rất phải, thí chủ chưa bị nội thương, lão nạp cũng chỉ mới trúng thương vào da thịt coi như là hòa! Các vị về đi, chúng ta vận công điều tức tại chỗ một lúc cho hồi phục rồi tiếp tục đấu một trường nữa!
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên rất lo cho tình trạng của Bang chủ, chần chừ không chịu đi.
Bộc Dương Duy nghiêm giọng nói :
– Hai vị không nghe lão thiền sư nói gì sao? Về chỗ đi!
Không Trần thiền sư nhíu mày hai người đứng bên mình là Bách Nhẫn và Bách Thiên vẳng giọng nói :
– Hai người còn đứng đây làm gì nữa?
Vị Phương trượng và Giám vị Tàng Kinh các đành quay lại chỗ ngồi.
Không Trần thiền sư lại nói :
– Bộc Dương thí chủ! Chúng ta ngồi xuống vận công cho mau lại sức, một khắc sẽ đứng lên đấu một chiêu cuối cùng.
Bộc Dương Duy không nói gì, chờ đối phương ngồi xuống, rồi mình cũng bàn tọa tại chỗ hành công.
Một khắc sau, hai đối thủ cùng mở mắt đứng lên.
Bộc Dương Duy hỏi ngay :
– Lão Thiền sư, xin cho biết trường đấu tiếp theo tiến hành theo phương thức nào.
Không Trần cười đáp :
– Lão nạp đã nói, chúng ta dùng kiếm thuật, lão nạp thi triển một chiêu Kim Cương Phục Ma tam thiên thức còn thí thủ sẽ biểu diễn Tu La Thất Tuyệt kiếm.
Bộc Dương Duy hỏi lại :
– Biểu diễn ư?
Không Trần gật đầu.
– Không sai, chẳng nhẽ thí chủ muốn trực diện đối chiêu.
Bộc Dương Duy lắc đầu cười nói :
– Đương nhiên là không rồi! Tại hạ rất tán thành mỹ ý của Lão Thiền sư.
Không Trần vẫy bốn vị hoàng y tăng gần trước đó tới gần nói :
– Các ngươi hãy treo bốn chiếc đũa lên xà nhà, ở bốn nơi khác nhau cách chừng ba bốn trượng, sau đó mỗi người coi giữ chiếc đũa của mình đừng để mất mát!
Chúng tăng trong sảnh và đại Lục Tôn Giả Ngô Nam Vân và Du Đại Nguyên không biết vị cao tăng kia có ý định như thế nào?
Bốn vị Vô Quả, Vô Đặng, Vô Hậu và Vô Duyên đại sư đứng tách ra bốn góc buộc chiếc đũa tre vào một đầu dây rồi tung lên.
Bốn sợi đều quấn vào xà nhà, để thõng đầu đũa xuống cách khúc xà chừng hai thước Không Trần thiền sư phổ biến thể thức.
– Trường đấu này rất đơn giản, chỉ cần thi triển khinh công và chém chiếc bốn chiếc đũa thành nhiều mảnh, nhưng chỉ được phép thực hiện được một lần.
Điều kiện thứ nhất là trước khi đáp xuống đất phải chém đủ bốn chiếc đũa, ai chém được nhiều nhát coi như thắng cuộc.
Quần hùng nghe điều kiện như thế, ai ai cũng rung động.
Bốn chiếc đũa treo cách nền sảnh khoảng ba trượng, không phải theo đường thẳng mà tạo thành hình vuông cách nhau hơn ba trượng, chỉ một lần nhảy lên làm sao có thể lướt mình ngoặt sang bốn hướng khác nhau để thi triển kiếm pháp?
Làm được như thế, chỉ cần chỉ cần chém một kiếm đã khó chứ đừng nói gì bốn kiếm.
Trong giang hồ có những cao thủ có thể dùng thân pháp thượng thừa từ trên không thi triển công phu Tiếp Khí Di Thân đổi hướng bốn lần, nhưng mỗi lần như thế bắt buộc phải hạ thấp độ cao.
Vừa rồi Ngọc Diện Tu La cũng có biểu diễn thân pháp Ưng Hồi Cửu Chuyển nhưng chung quy vẫn cần có tác lực vào sợi chỉ, mặc dù không đáng kể.
Khi người ta đã luyện tới trình độ tối cao thì một chút tác lực cũng rất có tác dụng, nhờ thế mà người ta tăng độ cao được vài thước, chẳng phải không có cơ sở.
Có một điểm chung suy nghĩ là vì sao, Không Trần thiền sư đã tận mắt chứng kiến Bộc Dương Duy thi triển Ưng Hồi Cửu Chuyển có thể nói là thân phận tuyệt đỉnh võ lâm mà bây giờ vẫn còn phương sách này để thách đấu?
Như thế đủ biết vị tôn sư Thiếu lâm này khinh công đã đạt tới mức thông huyền, tự tin mình còn cao hơn Bộc Dương Duy nữa.
Không Trần thiền sư cười hỏi :
– Bộc Dương thí chủ không có gì bổ sung thêm hoặc phản đối chứ?
Bộc Dương Duy lắc đầu :
– Không! Tại hạ hoàn toàn đồng ý.
– Vậy thì tốt! Lão nạp thử múa rìu qua mặt thợ xem, mong thí chủ đừng cười!
– Tại hạ không dám!
Không Trần thiền sư rút ra một thanh đoản kiếm nước thép xanh biếc, chuôi nạm màu vàng khảm ngọc với đường chạm khắc rất tinh vi, mới nhìn qua cũng biết là bảo kiếm chém sắt như bùn.
Vị Thiền sư tay trái cầm kiếm, tay phải đưa lên ngực hành lễ nói :
– Lão nạp lỗi phép xuất chiêu trước đây!
Bộc Dương Duy vội ôm quyền hoàn lễ đáp :
– Xin lão Thiền sư biểu diễn! Tại hạ nhất định sẽ được mở rộng tầm mắt chiêm ngưỡng chiêu kiếm tuyệt đỉnh võ lâm!
Không Trần thiền sư không nói gì, chợt tung mình nhằm chiếc đũa đầu tiên, trường kiếm múa lên loang loáng không kịp nhìn thấy!
Vô Quả đại sư phụ trách chiếc đũa này, liền phất mạnh tay áo thu lấy tất cả những khúc đũa bị chém rơi ra, không để rơi một khúc nào.
Không Trần thiền sư lướt tới chiếc đũa thứ hai, kiếm lại lóe lên mấy chục lần không sao đếm được.
Vô Đặng đại sư cũng dùng thủ pháp giống như Vô Quả thu lấy những mẩu đũa bị chém đứt.
Không Trần thiền sư chợt quát to một tiếng, hấp vào một hơi chân khí quay ngoắt sang tả dước lên cao vài thước, lướt sang chiếc đũa thứ ba…
Tất cả mọi người trong sảnh đều ngước mặt nhìn.
Đó chính là thân pháp thượng thừa Tiếp Khí Di Thân, nhưng quần hùng chưa bao giờ thấy ai thực hiện đến độ thông chuyển như vậy!
Bảo kiếm lại phát ra muôn ánh chớp…
Lần này Không Trần thiền sư không cần hấp khí, lướt sang chiếc đũa cuối cùng do Vô Duyên đại sư phụ trách…
Bách Khuyết đại sư hướng sang Bách Nhẫn nói :
– Phương trượng sư huynh, trường đấu vừa qua cứ tạm coi là bình thủ đi, nhưng lần này lão nạp tin rằng cho dù tiểu tử Bộc Dương Duy có bản lĩnh thần công quảng thế cũng không sao so sánh được sư thúc đâu! sư huynh có cho là như vậy không?
Bách Nhẫn đại sư chỉ gật đầu mà không nói gì.
Còn Đại Lực Tôn Giả nhìn Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân hỏi :
– Ngô đại hiệp có kể cho lão phu nghe lần trước Bộc Dương bang chủ biểu diễn cho Băng Hải Câu Tẩu Chiến Huyền Tâm, lần ấy Bang chủ phát ra mấy kiếm?
Ngô Nam Vân quát :
– Hai mươi bảy.
Lại hỏi :
– Cách tiền bối có đếm được vừa rồi Không Trần lão thiền sư phát mấy kiếm không?
Đại Lực Tôn Giả đáp :
– Lần đầu ta để ý đếm được hai mươi sáu chiếc, còn lần sau thì không rõ…
Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên cười nói :
– Nếu vậy thì Bang chủ thắng chắc rồi!
Lúc đó Không Trần thiền sư đã diễn xong đáp xuống đến trước mặt Bộc Dương Duy cười nói :
– Chút trò chơi tầm thường, xin thí chủ đừng cười!
Bộc Dương Duy lắc đầu cười đáp :
– Đâu dám? Cả khinh công và kiếm thuật Lão Thiền sư đã đạt tới xuất thần nhập hóa, không biết tại hạ có làm được nửa như vậy không?
Vừa lúc ấy một tăng nhân đưa đến một cái khay phủ lụa trắng.
Không Trần thiền sư nhìn Vô Độ vẫy tay, vị Chưởng giám Như Lai điện bước tới rũ từ tay áo xuống khay những khúc đũa bị chém đứt đều tăm tắp dài chừng một phân, không có khúc dài khúc ngắn.
Kiếm pháp đạt đến trình độ đó quả là bất khả tự nghị!
Không Trần thiền sư nói :
– Bộc Dương thí chủ hãy cho một vị ra đây cùng làm công chứng nhân kiểm chứng…
Bộc Dương Duy lắc đầu cười nói :
– Lão Thiền sư! Tại hạ tin vào sự trung thực của các vị đại sư này, việc đó xin miễn…
Không Trần kiên quyết nói :
– Làm thế đâu có được, nhất định phải có người kiểm chứng mới công bằng.
Đại Lực Tôn Giả chợt đứng lên cười hô hô nói :
– Đại hòa thượng đã kiên quyết như vậy, lão phu đành đứng ra công chứng vậy!
Nói xong bước ra đầu trường.
Sau khi đếm xong khúc đũa bị chém đứt Đại Lực Tôn Giả tuyên bố :
– Chiếc đũa đầu tiên do Vô Quả đại sư thu lấy bị chém thành hai mươi sáu đoạn đều nhau!
Lập tức tiếng hoan hô nổi lên như sấm!
Chỉ trong nháy mắt mà phát ra tới hai mươi sáu nhát kiếm, có lẽ trong giang hồ xưa nay chưa ai làm được điều đó!
Đến lượt người thứ hai đến kiểm chứng.
Sau khi đếm song Đại Lực Tôn Giả lại cao giọng nói :
– Chiếc đũa thứ hai do Vô Đặng đại sư phụ trách thu được hai mươi lăm đoạn!
Tiếp theo, Vô Hậu cũng thu được hai mươi lăm khúc và Vô Duyên thu được hai muơi bốn khúc.
Tổng cộng là một trăm khúc chẵn.
Bộc Dương Duy cười hỏi :
– Lão Thiền sư thấy thế nào? Liệu các vị đại sư có bỏ quên khúc nào trong tay áo không?
Không Trần lắc đầu :
– Kiểm chứng như vậy là chính xác.
Như vậy là cuộc biểu diễn đầu tiên của Không Trần thiền sư đã hoàn toàn mỹ mãn.
Chúng tăng ai lấy đều tỏ vẻ hoan hỷ, tin chắc vào thắng lợi của vị cao tăng của bổn môn.
Bốn vị giám vị Vô Quả, Vô Đặng, Vô Hậu và Vô Duyên trở về vị trí của mình lại treo bốn chiếc đũa khác lên xà nhà.
Chúng nhân sau một lúc bớt căng thẳng, bây giờ lại ngưng thần chú mục tiếp theo dõi cuộc đấu.
Bộc Dương Duy rút Tu La kiếm ra hai tay ôm thanh bảo kiếm để trước ngực, chúc mũi xuống đất nhìn Không Trần thiền sư nói :
– Tại hạ xin tập theo Lão Thiền sư, chỉ cần học được một phần nhỏ thần thuật của Lão Thiền sư là mãn nguyện lắm.
Hai người nói vài câu kiếm sĩ, Sau đó Bộc Dương Duy bắt đầu biểu diễn.
Chàng nhún mình, thân thể nhẹ như cánh én lướt tới chiếc đũa đầu tiên vung kiếm lên.
Không Trần thiền sư nhìn đối phương không chớp, khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng.
Bộc Dương Duy lại phát sang chiếc đũa thứ hai.
Sau khi phát kiếm, chàng không cần hấp chân khí chuyển hướng lướt sang chiếc đũa thứ ba…
Động tác hết sức nhẹ nhàng, chẳng khác gì một cánh chim, hầu như không tốn chút sức lực nào.
Bách Thiên mặt biến sắc, hướng sang Phương trượng nói :
– Sư huynh liệu Ngọc Diện Tư La có khả năng…
Lão không dám nói hết câu.
Bách Nhẫn đại sư khẽ thở dài, mặt trầm hẳn xuống.
Khi ánh kiếm chém vào chiếc đũa thứ tư vừa thu liễm thì sắc mặt Không Trần thiền sư tái hẳn đi.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nhìn Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nói :
– Đại hộ pháp! Bổn tọa tin chắc trường đấu này Bang chủ thắng rồi!
Du Đại Nguyên nhíu mày hỏi :
– Sao Hình đường chủ có thể khẳng định sớm như thế?
Ngô Nam Vân cười nói :
– Chỉ cần nhìn mặt Không Trần lão hòa thượng thì biết!
Bấy giờ Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên mới để ý thấy sắc mặt tái nhợt của Không Trần thiền sư, mừng rỡ nói :
– Không sai! Bang chủ thắng rồi!
Bộc Dương Duy hoàn thành xong phần biểu diễn của mình còn lướt sang bốn khúc đũa còn mắc trên sợi dây đồng vung kiếm chém cho tất cả rơi xuống, sau đó mới đáp xuống giữa vòng đấu.
Như thế vừa đủ chín lần đổi hướng thi triển vừa xong Ưng Hồi Cửu Chuyển!
Không ai tin rằng con người trần tục lại có khả năng huyền diệu bay như chim vậy được!
Mấy chục người trong Diễn Võ đường không ai dám vỗ tay, nhưng trong thần sắc và ánh mắt đều lộ ra sự tâm phục khẩu phục.
Không Trần thiền sư chỉ thở dài trên mặt không hiện ra chút cay cú nào, nhìn vị phụ trách chiếc đũa thứ tư là Vô Duyên đại sư hỏi :
– Người đến xem có đúng hai mươi lăm khúc không?
Vô Duyên vội đến giũ số khúc đũa rớt được vào khay, đếm kỹ hai lần mới chắp tay cung kính nói :
– Khải bẩm Sư thúc tổ, đúng là hai mươi lăm khúc đều nhau!
Không Trần thiền sư gật đầu nói :
– Những người khác không cần kiểm chứng nữa! Lùi hết ra đi!
Chúng tăng nghe nói đều chấn động!
Chẳng lẽ nào Thiền sư lại chứng nhận mình bại!
Xem tình cảnh thì quả không sai, về thân pháp thì Ngọc Diện Tu La hơn hẳn, còn về kiếm pháp thì không ai hơn ai, có lẽ cả hai người đều thi triển tuyệt kiếm chém đúng một nhát như nhau.
Bây giờ mọi người còn cảm thấy căng thẳng hơn, dốc hết tâm trí vào trường đấu.
Bộc Dương Duy tra kiếm vào bao ôm quyền nói :
– Tại hạ thân pháp và kiếm pháp còn kém Lão Thiền sư nhiều lắm, chớ cười.
Không Trần thiền sư chắp tay hợp thập, nghiêm giọng nói :
– Bộc Dương Duy thí chủ cuộc đấu tới đây kết thúc, thí chủ thần công cái thế công phu Chỉ Tàng Kiếm Thuật trong Lục Di khí công thân pháp Ưng Hồi Cửu Chuyển và tuyệt chiêu Vĩnh Biệt Tu La đều là võ học chí thượng không có võ công nào sánh được, lão nạp cam bái hạ phong.
Bộc Dương Duy vội nói :
– Lão Thiền sư quá lời! Trong cả hai trường đấu, tại hạ nhận thấy đều bình phân thu sắc, trường thứ nhất thậm chí tại hạ còn suýt lạc bại, nhờ Lão Thiền sư hạ thủ lưu tình, còn trường thứ hai, nếu tại hạ không nhầm thì cũng phát kiếm một trăm lần, như vậy số lượng như nhau, còn tại hạ chém nốt bốn sợi dây cuối cùng, nếu Lão Thiền sư xuất thủ sau cũng buộc phải giải quyết hậu quả bằng cách đó, tại hạ có thắng nửa chiêu thức nào đâu?
Chúng nhân nghe ra có vẻ như có lý.
Chỉ riêng Đại Lực Tôn Giả, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân, Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên là cảm thấy bất bình, nhưng vì chính miệng Bộc Dương Duy nói ra nên họ không phản kháng.
Còn một người nữa có cùng ý tưởng với họ là Phương trượng Thiếu Lâm Bách Nhẫn đại sư.
Lão biết rằng võ công Ngọc Diện Tu La không những hơn mình mà còn hơn cả sư thúc, bởi vì lúc đầu chàng không dùng Xích Thủ kim trượng mà thi triển Tu La Thất Tuyệt thì chỉ một chiêu Vĩnh Biệt Tu La đã đủ sức đánh bại mình rồi.
Không Trần thiền sư vừa rồi đã thi triển chiêu tuyệt kiếm cuối cùng trong Kim Cương Phục Ma tam thiên thức xưa nay trong phái Thiếu Lâm rất ít người luyện được chiêu này, tin rằng chỉ chiêu kiếm đó trong giang hồ không tìm ra đối thủ.
Thế mà bây giờ Không Trần cam nhận hạ phong thì Bách Nhẫn dám đâu tranh thắng bại?
Lão còn tin rằng nếu Bộc Dương Duy dốc tận bản lĩnh thì không phải chỉ có đúng một trăm nhát kiếm ngang bằng với đối phương, chẳng qua vì không muốn mất uy danh của vị cao tăng và cả phái Thiếu Lâm mà thôi…
Nghĩ thế càng khâm phục tấm lòng bao dung độ lượng của vị thiếu niên tài hoa kiệt xuất này.
Không Trần thiền sư mấp máy môi định nói thì Bộc Dương Duy đã chặn lời.
Lão Thiền sư! Tại hạ đến đây là bất đắc dĩ, hoàn toàn không muốn cùng quý phái tranh chấp thắng thua. Nếu có thể được, xin chư vị hãy coi rằng đó là một cuộc ấn chứng võ công hòa bình và hữu nghị bồi bổ thêm kiến thức cho mình mà không cần để ý đến thắng thua. Nếu được như vậy tại hạ vô cùng cảm kích!
Không Trần thiền sư định nói gì nhưng nhịn lại chỉ nhìn chàng bảo :
– Bộc Dương thí chủ! Chúng ta về chỗ ngồi thôi!
Mọi người kéo nhau về chỗ cũ ngồi xuống.
Không Trần thiền sư thấp giọng bàn bạc một lúc rồi đứng lên sãn giọng nói :
– Bộc Dương thí chủ lão nạp vô cùng cảm kích trước tấm lòng bao dung độ lượng của thí chủ, bảo toàn danh tiếng cho lão nạp và cho cả phái Thiếu Lâm, nhưng nói thế nào, khi chấp nhận ấn chứng võ công, khi kết thúc phải có một sự phán xét công bình. Đối với võ công cái thế của Bộc Dương thí chủ, lão nạp thấy rằng những lời tán tụng là thừa. Được lời tán tụng của sư thúc cũng như toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm tự, lão nạp xin suy tôn Bộc Dương thí chủ là cao thủ đệ nhất thiên hạ!
Chắc hẳn những lời đó phải rất khó khăn mới thoát ra được khỏi miệng của vị Chưởng môn phái Thiếu Lâm, là đại diện tối cao của một đại môn phái lớn nhất và kiêu hãnh nhất giang hồ võ lâm trong suốt mấy trăm năm qua.
Khi Bách Nhẫn đại sư vừa mới nói xong toàn sảnh đường đều im phăng phắc.
Nhưng chỉ lát sau, vị cao tăng cao nhất của bối tự “Không” là người đầu tiên vỗ tay, tiếp đó là cả tràng pháo tay dậy lên làm vang dội cả Diễn Võ đường.
Chờ mọi người lặng đi, Bộc Dương Duy mới đứng lên nói :
– Tại hạ vô cùng cảm kích trước lời tán dương của Không Trần thiền sư vừa rồi nhưng hổ thẹn không dám nhận, biển học là vô bờ, ngay bảy mươi hai loại võ học của quý phái đã đủ bao la vạn trượng rồi, tại hạ chỉ có một vài chiêu xảo thuật, đâu dám tranh bá với thiên hạ.
Nên biết phái Thiếu Lâm có võ công uyên bác nhất thiên hạ, đệ tử cũng đông nhất, lịch sử lâu đời và vẻ vang nhất.
Đời nào Thiếu Lâm cũng có những nhân vật kiệt xuất, và từ ngày lập phái đến nay luôn được coi là lãnh tụ của Võ Lâm.
Qua ba trận đấu, Bách Nhẫn đại sư không những ngưỡng mộ võ công của Bộc Dương Duy mà còn hết sức khâm phục sự hòa hiệp độ lượng của chàng, vì thế mới suy tôn đối thủ của mình là võ lâm đệ nhất cao thủ.
Ngay cả vị Giám viện Tàng Kinh các trước đây rất cay cú với chuyện thắng thua, bây giờ cũng đứng lên nói :
– Bộc Dương thí chủ đừng nên nhường nữa, tệ Chưởng môn đã nói thế tức thí chủ là người xứng đáng nhất trong thiên hạ được nhận được danh hiệu đó rồi!
Bộc Dương Duy trầm ngẫm một lúc rồi nói :
– Tại hạ xin khẳng định lại một lần nữa là hoàn toàn không có ý đồ tranh bá với các phái trong giang hồ, càng không hy vọng mình trở thành Võ Lâm đệ nhất cao thủ, nhưng được quý phái ưu ái như vậy, tại hạ hết lòng cảm kích.
Chàng ngừng một lúc nói tiếp :
– Trước khi bắt đầu cuộc đấu, tại hạ từng nói rằng nếu khi đấu xong, tại hạ còn một hơi thở sẽ nói ra quyết định của mình về cuộc ước của Bách Hối đại sư ba năm trước…
Vừa rồi mọi người cảm thấy nhẹ nhõm ra, lúc này lại trở lên căng thẳng.
Ngay cả Phương trượng Bách Nhẫn đại sư, người đã thầm tin Ngọc Diện Tu La đã quyết định xóa bỏ hận thù, lúc này cũng không khỏi lo lắng.
Đặc biệt là Bách Hối đại sư Thiết Chưởng Hoa Vũ, người trực tiếp và duy nhất liên quan đến vấn đề này cảm thấy khẩn trương hơn bất kỳ ai khác.
Bộc Dương Duy nói tiếp :
– Về cuộc ước đấu tại hạ đã quyết định mối oán cừu giữa Bách Hối đại sư với tiên sư ba mươi năm trước, bây giờ vĩnh viễn xóa bỏ.
Nghe xong câu này, đôi mắt hõm sâu của vị Bách Hối đại sư bỗng nhiên ứa lệ.
Dưới ánh sáng của mười hai ngọn hồng đăng, hai giọt lệ óng ánh như hai viên ngọc.
Lão cố sức khống chế những tình cảm vô cùng mãnh liệt trào lên trong lòng mà không thể phân biệt được đó là tình cảm gì?
Chỉ cốt sao cho tình cảm đó đừng lộ ra.
Điều mà Bách Hối cảm nhận rõ nhất là đối với mình, Lãnh Vân bang đã quá rộng lượng.
Thủ đoạn báo cừu rửa hận của Lãnh Vân bang đã làm chấn động giang hồ bấy lâu nay.
Những nhân vật ngày xưa tham gia vào vụ tàn sát Lãnh Vân bang và ám toán Độc Thủ Ma Quân Quan Nghị, cho dù là nhân vật lừng lẫy tới đâu đều bị Ngọc Diện Tu La đến tận nơi tìm cừu, nếu không chết cùng trở thành tàn phế, không một ai lọt lưới.
Thế mà Thiết Chưởng Hoa Vũ – Bách Hối đại sư, người đứng đầu đồng thời là người sống sót duy nhất trong Hoài Giang ngũ kỳ, bộ phận chủ lực trong chiến dịch đó, nay được Ngọc Diện Tu La tuyên bố xóa bỏ ân oán.
Bách Hối tự biết rằng nguyên nhân đó, ngoài sự thành tâm hối hận của mình, lòng vị tha của Ngọc Diện Tu La còn có tác động của đệ tử phái Thiếu Lâm tận tâm vì mình.
Trong Diễn Võ đường lặng phắc, tất cả tăng nhân chấp tay hợp thập, cúi đầu xuống.
Chợt bên ngoài truyền lại một tiếng chuông, chúng tăng trong sảnh cùng cất lên lời niệm Phật.
Tiếng chuông và lời cầu nguyện nghe hết sức thanh bình, êm ái, hoàn toàn trái ngược với âm thanh của trận đấu kịch liệt trước đó không lâu.
Tiếng đọc kinh của Bách khuyết và Bách Thiện cũng rất nhu hòa, hẳn là lòng thù hận của hai người này bây giờ đã biến mất không còn mảy may dấu vết.
Từ phía núi xa đã vang lại tiếng gà bảo sáng.
Bách Nhẫn đại sư thở phào một hơi, rồi chậm rãi nói.
– Bộc Dương thí chủ! Xin hãy khoan thứ cho hành vi thù địch của bổn tự kể từ khi thí chủ và ba vị đồng hành đặt chân tới Thiếu Thất phong. Bây giờ nhắc tới thật hổ thẹn.
Mặt Bách Khuyết và Bách Thiện đại sư chợt đỏ lên.
Bộc Dương Duy nói :
– Đại sư! Đó chỉ là sự hiểu lầm. Bây giờ hóa giải được, như thế càng đáng quý.
Bách Nhẫn gật đầu, quay lại hàng ghế phía sau nói :
– Vô Duyên hãy báo cho thiện phòng chuẩn bị một mâm cơm chay để đãi quý khách.
Vị Tri Khách tăng chưa kịp trả lời thì Bộc Dương Duy đứng lên chắp tay nói :
– Đa tạ thịnh tình của Đại sư, nhưng hôm nay tại hạ và hai vị đồng hành tới đây, ngoài cuộc ước với Bách Hối đại sư còn có một việc khẩn cấp nên không thể ở lại lâu được. Nếu có duyên, ngày khác sẽ xin đến bái yến Phương trượng và các vị đại sư.
Chàng nói tới đó đưa mắt nhìn chúng tăng, rồi nhìn lại vị Phương trượng, muốn nói gì lại thôi.
Bách Nhẫn đại sư thấy dáng vẻ chàng như thế, đoán ra đối phương còn có nỗi ẩn tình nào đó.
Chợt nghe Không Trần thiền sư dùng công phu Bàn Nhược Truyền Âm nói vào tai mình.
– Bách Nhẫn sư điệt! Ta xem dáng vẻ của Bộc Dương thí chủ hình như có kiến nghị gì.
Vị Phương trượng liền nhớ ra trước đây Bộc Dương Duy từng nói rằng mình đến đây ngoài việc ước với Bách Hối sư đệ còn có việc muốn cầu xin, liền hỏi :
– Trước đây Bộc Dương thí chủ nói rằng tới đây có hai mục đích, thí chủ cho biết…
Bộc Dương Duy thở dài nói :
– Đúng thế… Tại hạ muốn thỉnh cầu đại sư một việc…
Bách Nhẫn đại sư vốn đã có hảo cảm với Ngọc Diện Tu La không chút do dự nói ngay.
Có việc gì Bộc Dương thí chủ cứ nói đi, nếu lão nạp có khả năng tận lực.
Bộc Dương Duy lòng đầy cảm kích, nhưng vẫn còn ngần ngại không dám nói ra.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân kéo áo chàng, đúng công phu Truyền Âm Nhập Mật nói :
– Bang chủ xin hãy vì sự an nguy của cô nương mà cố thử xem.
Bộc Dương Duy cố lấy hết can đảm nói :
– Việc này tại hạ rất hổ thẹn khi nói ra… Tại hạ có vị hôn thê trúng phải độc khí của Trảo Lân Mãng tình trạng vô cùng nguy cấp, cuộc sống chỉ tính từng ngày, trong bổn bang có người biết phương dược có thể chữa trị… Phương dược đó cần có ba loại là Kim Noãn của Ma Ngư ở Quỷ Hiệu giang, tinh huyết của Chu Đỉnh Bạch Hạc sống hơn ba trăm năm…
Bộc Dương Duy vừa nói đến đó thì tăng nhân trong sảnh đã bắt đầu hiểu ra vấn đề.
Bách Nhẫn đại sư không lộ ra biểu cảm gì.
Tuy biết yêu cầu của đối phương nhưng sao khó đoán lão đồng ý giúp đỡ hay từ chối.
Bộc Dương Duy nói tiếp :
– Tại hạ và hai thuộc hạ đã bỏ công sức đến Quỷ Hiệu giang ở Đoạn Trường sơn lấy được Kim Noãn của Ma Ngư nay tại hạ đến quỷ tự cầu Chu Đỉnh Bạch Hạc…
Bách Nhẫn đại sư nghe đến đó, mặt lộ vẻ khó xử.
Bởi muốn bắt được Chu Đỉnh Bạch Hạc thì phải có Tư La Hoàn làm mồi nhử.
Tư La Hoàn là thánh dược quý của Thiếu Lâm, mặt khác tinh huyết và nước hoa của Chu Đỉnh Bạch Hạc là loại dược liệu rất quý, bao đời nay Thiếu Lâm tự dùng hai loại dược liệu này để chế ra nhiều loại thánh dược mà không môn phái nào trong Võ Lâm có được, vì thế Chu Đình Bạch Hạc được coi là Tiên Cầm ở Tung Sơn.
Đành rằng chỉ cần một ít tinh huyết chứ không giết Chu Đỉnh Bạch Hạc nhưng cũng đủ làm cho nó mất rất nhiều thời gian để phục hồi lại được.
Tuy biết việc này khó sử, Bách Nhẫn đại sư là vị cao tăng rất thâm nhuần đạo lý “cứu một mạng người còn hơn dựng bảy ngôi lầu”.
Huống chi Bộc Dương Duy có thể coi là ân nhân của phái Thiếu Lâm?
Suy nghĩ một lúc, lão nhìn tới sư thúc Không Trần thiền sư để thỉnh thị ý kiến.
Nhưng mới nhìn mặt sư thúc, vị Phương trượng hồng chấn động tâm thần!
Nguyên vì mặt Không Trần thiền sư sa sầm hẳn tại, các thớ thịt trên mặt giật giật trông rất đáng sợ.
Thoạt tiên Bách Nhẫn tưởng rằng vừa rồi vì tận lực với Bộc Dương Duy nên bệnh cũ của Không Trần thiền sư Là Ma Hoa Diệt Tâm tái phát.
Ngày trước vị cao tăng này do luyện công quá độ, một lần sơ xuất do tẩu hỏa nhập ma nên mắc phải chứng này.
Căn bệnh trầm kha phải mất rất nhiều công sức và thuốc men mới chữa khỏi nhưng không dứt khỏi hẳn, mỗi năm tái phát một lần.
Tuy có nội lực thâm hậu, nhưng chứng bệnh này rất đau đớn, giống như dao cứa vào tim nên khi bệnh tái phát, Không Trần thiền sư vật vã rên rỉ, mặt biến dạng đi!
Phái Thiếu Lâm đủ loại võ công ảo diệu, thần đan dược hoàn không thiếu, thế mà vẫn không sao trị được quái chứng này của vị cao tăng…
Bách Nhẫn đại sư thấy vẻ mặt Sư thúc biến đi như thế tin rằng quái bệnh Ma Hoa Diệt Tâm lại lên cơn liền đứng lên đến gần Không Trần thiền sư hỏi :
– Sư thúc! Bệnh của lão nhân gia tái phát hay sao? Tình hình có nghiêm trọng lắm không? để đệ tử cho người đưa Sư thúc về nghỉ ngơi…
Nhưng Không Trần thiền sư không nghe sư diệt hỏi gì, dốc hết tâm trí nhìn Bộc Dương Duy hỏi :
– Bộc Dương Duy thí chủ nói rằng đã tới Quỷ Hiệu giang lấy được Kim Noãn của Ma Ngư?
Bộc Dương Duy rất kinh ngạc khi thấy vẻ mặt của Lão thiền sư biến đi như thế, nhưng vẫn bình tĩnh đáp :
– Vâng!
Không Trần thiền sư hỏi dồn :
– Khi lấy Kim Noãn thí chủ có gặp một bảo vật hiếm thế là Yên Ảo Lục Đan không?
Thấy vẻ mặt và nghe giọng nói vô cùng khẩn bách, đầy kích động của Không Trần thiền sư, Bộc Dương Duy hiểu rằng Yên Ảo Lục Đan hoặc là thứ thần vật vô cùng quý hiếm, hoặc đối với lão ta có tầm quan trọng rất đặc biệt.
Bách Nhẫn đại sư nghe sư thúc hỏi thế mới yên tâm rằng không phải Ma Hỏa Diệt Tâm tái phát mới bớt lo.
Nhưng thái độ cũng như giọng nói của Không Trần thiền sư làm lão ta nghĩ đến vấn đề khác, tự hỏi :
– Vì sao sư thúc hỏi một câu chẳng liên quan gì đến vấn đề mà Bộc Dương thí chủ đặt ra cả? Việc y cầu xin Tư La Hoàn và Chu Đỉnh Bạch Hạc là rất quan trọng sao lại hỏi đến Yên Ảo Lục Đan?
Đột nhiên lão sực nhớ ra, trong lòng rung động nghĩ thầm :
– Phải rồi! Mình quên mất Yên Ảo Lục Đan có thể chữa được bách bệnh, chỉ có thần vật đó mới chữa trị được Ma Hỏa Diệt Tâm thôi… Nhưng bảo vật này là kỳ trân dị bảo hiếm thế, người có duyên mới gặp chứ không thể cầu mà có… Huống chi mấy chục năm qua bổn phái đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm đều không thành công làm sao Ngọc Diện Tư La mới hạ sơn, chỉ vài ngày cầu được mà lấy được nó?
Lão chợt buông tiếng thở dài, tự nhủ :
– Chẳng qua vì bệnh tình quá cấp thiết nên lão nhân gia mới không bỏ qua bất cứ có hội nào mới hỏi thế thôi, làm sao mà có được kỳ duyên ngẫu hợp như thế được?
Bộc Dương Duy thấy Không Trần thiền sư kích động như thế đã đoán ra phần nào nguyên nhân, liền nói :
– Quả thật tại hạ lấy được Yên Ảo Lục Đan từ con Ma Ngư rất lớn nhả ra…
Không Trần ngưng thần nhìn đăm đăm vào miệng Bộc Dương Duy nghe như nuốt từng lời, bấy giờ mới kêu lên một tiếng…
Nghe Bộc Dương Duy nói rằng mình lấy được Yên Ảo Lục Đan từ một con Ma Ngư Không Trần thiền sư thảng thốt kêu lên một tiếng.
Trong tiếng kêu đó chứa đựng cả sự kinh ngạc lẫn niềm hy vọng vô bờ bến.
Bách Nhẫn đại sư cũng rung động nghĩ thầm :
– Không ngờ sư thúc hỏi vậy mà đúng đối tượng! Thật là kỳ duyên! Bộc Dương thí chủ đúng là người mà Đức Phật tổ phái tới đây cho Thiếu Lâm tự!
Chừng như chưa dám tin rằng đó là sự thật, Không Trần thiền sư còn hỏi lại một câu :
– Bộc Dương thí chủ vừa nói mình đã lấy được Yên Ảo Lục Đan từ một con Ma Ngư thật sao?
Bộc Dương Duy cười đáp :
– Vâng! Đó là sự thực! Hiện giờ tại hạ đang cất trong người.
Mấy chục năm qua, Thiếu Lâm đã phái người đi khắp thiên hạ để tìm bảo vật này nên đều biết công dụng của nó.
Nghe Bộc Dương Duy nói xong, mấy chục ánh mắt chăm chú nhìn chàng.
Không Trần thiền sư hỏi, giọng gần như lạc đi :
– Bộc Dương thí chủ… Có thể cho lão nạp mục kích một chút không?
Bộc Dương Duy gật đầu cười đáp :
– Đương nhiên là được!
Nói xong lấy từ trong túi ra một vật mà đối với Thiếu Lâm có thể đánh đổi nó bằng bất cứ bảo vật nào trong thiên hạ, nhưng đối với mình thì hầu như chẳng có giá trị gì.
Chỉ chốc lát, trong tay chàng đã xuất hiện một viên bích ngọc tỏa ánh sáng xanh biếc.
Chàng chồm người qua hai tay đưa viên ngọc, Không Trần thiền sư cũng đứng lên từ trước hai tay đưa ra chờ sẵn, trân trọng nhận lấy cầm lên xem rất kỹ.
Không sai! Viên bích ngọc to bằng mắt rồng, tỏa ánh xanh biếc huyền ảo chính là Yên Ảo Lục Đan thứ thần dược duy nhất có thể chữa lành quái bệnh Ma Hỏa Diệt Tâm mà phái Thiếu Lâm tốn rất nhiều công sức vẫn không sao tìm được.
Không Trần thiền sư cứ xoay đi xoay lại bảo vật đối với mình quý hơn bất cứ vật nào khác trong thiên hạ, không rời mắt khỏi nó.
Mặc dù đã hết sức trấn định, nhưng lão không sao giữ được cho sự kích động khỏi lộ ra, nhất là niềm hy vọng vô biên cứ ngời lên trong ánh mắt…
Đại Lực Tôn Giả, Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân và Lục Bát Cửu Nhạc Du Đại Nguyên nhìn thầm thần sắc, giọng nói và ánh mắt lão, đoán rằng viên ngọc đó đó với vị Thiền sư này ắt hẳn là có giá trị rất lớn đương nhiên Bộc Dương Duy càng hiểu hơn.
Cuối cùng Không Trần thiền sư giao trả lại viên ngọc.
Bộc Dương Duy hỏi :
– Lão Thiền sư nhìn thấy đúng là Yên Ảo Lục Đan chứ!
Vị cao tăng gật đầu :
– Không sai!
Chàng nhìn Không Trần thiền sư, cười nói :
– Có phải Lão Thiền sư cần đến Yên Ảo Lục Đan đó vào việc gì không? Nếu vậy tại hạ xin tặng lại vì giữ nó cũng không có tác dụng gì.
Câu nói hào sảng của chàng đã làm cho toàn thể tăng nhân phái Thiếu Lâm chấn động!
Thậm chí một số người tự hổ thẹn cho mình.
Bởi vì vừa rồi, Bộc Dương Duy để xuất lời thỉnh cầu về Chu Đỉnh Bạch Hạc, một số đã có ý cự tuyệt.
Ngay người hào sảng, có thiện cảm với Bộc Dương Duy nhất là Bách Nhẫn đại sư cũng không khỏi tính toán…
Thế mà bây giờ chỉ cần nhìn thái độ và giọng nói của Không Trần thiền sư, không cần lão mở miệng cầu xin chàng đã đoán biết đối phương cần, không chút do dự đã ngỏ lời biếu tặng…
Không cần bàn đến giá trị của mỗi vật, vì thứ mà mình cần tất đó là thứ quý giá nhất, chỉ riêng nói đến sự hào sảng thì Bộc Dương Duy đã hơn hẳn phái Thiếu Lâm rồi.
Trong thế gian thì việc gì cũng có sự tương đẳng.
Nếu mình không tốt với người khác thì làm sao có thể hy vọng người khác tốt với mình?
Bất luận người ta thuộc dạng người nào, dù là siêu nhân xuất thế thì cũng thừa nhận cách đối xử tương đẳng.
Bởi một điều đơn giản mình là người trần giới!
Không Trần nghe Bộc Dương Duy nói đem Yên Ảo Lục Đan tặng cho mình một cách hào sang vô tư như thế, thoạt đầu hết sức mừng rỡ, sau đó tới kinh ngạc, cuối cùng là sự trầm tư…
Sau một lúc, lão trấn tĩnh lại, chậm rãi nói :
– Hảo ý của Bộc Dương thí chủ, lão nạp vô cùng cảm kích, vì viên Yên Ảo Lục Đan có công hiệu rất lớn đối với bệnh tình của lão nạp…
Nói tới đó, lão nhìn sang Bách Nhẫn đại sư.
Thế là vị Phương trượng kể cho Bộc Dương Duy và ba vị quý khách nghe về căn nguyên bệnh chứng của sư thúc.
Kể xong nói :
– Bộc Dương thí chủ hào sảng đem võ lâm kỳ bảo quảng thế khó cầu tặng cho tệ sư thúc để chữa trị căn bệnh trầm kha, lão nạp từ đáy lòng xin cảm ta đại ân đó.
Bộc Dương Duy xua tay nói :
– Xin đại sư đừng khách khí! Tại hạ không cần đến Yên Ảo Lục Đan trong khi Lão Thiền sư cần nó để chữa bệnh, đó là điều hợp lý thôi, xin Lão Thiền sư cầm lấy.
Lão tăng tay run run cầm lấy, cảm động không nói nên lời.
Bách Nhẫn đại sư quay sang Bách Huyết hòa thượng nói nhỏ mấy câu.
Vị này tỏ ra do dự chốc lát, sau đó mới gật đầu ra khỏi Diễn Võ đường.
Không Trần thiền sư trân trọng cầm lấy Yên Ảo Lục Đan bỏ vào túi áo cà sa, khuôn mặt nhăn nheo chợt tươi giãn ra với nụ cười khoáng đạt.
Nụ cười lan sang vị Phương trượng và những tăng nhân khác.
Làm sao mà lão không vui mừng khi nhiều năm qua, lão chưa từng thấy sư thúc cười khoáng đạt như thế.
Lão đứng lên, với tay qua bàn, nắm lấy hai bàn tay của Bộc Dương Duy nói :
– Bộc Dương thí chủ! Lão nạp một lần nữa xin đa tạ tất cả những gì tốt đẹp mà thí chủ đã làm cho phái Thiếu Lâm…
Đó là lời chân thành từ dưới đáy lòng, Bộc Dương Duy hiểu thế nên không đáp từ khách sáo.
Bên ngoài trời đã sáng hẳn.
Bách Nhẫn đại sư mọi người đến Thiện đường dùng bữa cơm chay sáng.
Vì công việc trọng yếu nhất của chuyến đi sắp hoàn tất nên Bộc Dương Duy không từ chối bữa nữa.
Đoàn người rời khỏi Diễn Võ đường mà suốt cả chiều và đêm qua diễn ra những cuộc chiến không tiền khoáng hậu. Gió tuyết không còn gáo rú như hôm qua, những bông tuyết vờn bay trên mái tự, trong các Phật đường vang lên tiếng cầu kinh.
Đang vào giờ lễ quả sáng.
Trong Thiện đường có một gian phòng nhỏ rất u tịch thanh nhã, đó là nơi mà Phương trượng chuyên dùng đón quý khách đặc biệt.
Lúc đó trên bàn được bày lên một bữa tiệc chay rất thịnh soạn, ngoài bốn vị khách, chủ nhân chỉ có Không Trần thiền sư, Phương trượng và ba vị trong hàng chữ Bách là Bách Thiện, Bách Không và Bách Hối.
Chủ khách vừa nói chuyện vừa cơm.
Trong lúc đó Bộc Dương Duy vẫn còn lo lắng nên chưa thể vô tư hòa nhập với câu chuyện.
Chàng tin rằng Bách Nhẫn đại sư tuy đối với mình rất có thiện ý nhưng việc đáp ứng yêu cầu của mình vẫn còn gặp khó khăn chưa thể quyết được ngay được.
Bách Nhẫn đại sư chừng như cũng hiểu điều này nên thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chàng.
Khi bữa ăn kết thúc, mâm bát được dọn đi, Không Trần thiền sư hướng sang Bộc Dương Duy cười nói :
– Bộc Dương thí chủ! Lão nạp chịu đại ân của thí chủ. Người xuất gia tứ đại đều không nên chẳng có gì báo đáp, chỉ có chén hương trà để tỏ lòng tấm tri ân nói song hướng ra cửa phòng vẫy tay.
Vị Giám viện Tri Khách sảnh Vô Duyên đại sư đã đứng hẳn ở đó, tay bưng khay trà đặt xuống bàn.