Sau khi Ngân Ưng Cô Tẩu đi khỏi. Bộc Dương Duy cũng ói ra một ngụm máu, ngồi xuống vận công.
Bạch Thúy Bình kinh hãi kêu lên :
– Duy ca!
Bộc Dương Duy nhắm mắt không đáp.
Vừa qua một đêm đấu với Độc Quỷ Trần Thường rồi tới Bắc Hải Kình Hồ Ba và Hắc Sa đảo chủ Ba Hào, chàng đã hao tổn rất nhiều chân lực, vừa rồi dốc toàn lực đấu với Ngân Ưng Cô Tẩu một chưởng, tuy có thắng một chút nhưng cũng đã bị nội thương.
Bạch Thúy Bình lo lắng ngồi xuống bên cạnh, lấy khăn lau sạch máu trên môi chàng, xong rút kiếm đứng bảo hộ.
Chính lúc ấy có một người tiến lại gần, đứng ở mép rừng cách đó chừng năm trượng.
Bạch Thúy Bình chưa phát hiện ra. Đó là một lão nhân chừng năm mươi tuổi, mình bận tử y, mặt mũi thâm trầm.
Lợi dụng Bạch Thúy Bình quay lưng lại, lão từ chỗ nấp bước ra…
Bất thần Bạch Thúy Bình quay lại, trầm giọng hỏi :
– Các hạ là ai?
Nàng không dám nói to vì sợ làm kinh động đến Duy ca. Trong trường hợp này, nếu bị kinh động thì rất dẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Từ y lão nhân không đáp, nhìn dán mắt vào Bạch Thúy Bình thốt lên :
– Thật là trang giai nhân tuyệt sắc vô song! Tây Thi, Khuổng Việt ngày xưa cũng chỉ đẹp đến thế là cùng!
Bạch Thúy Bình cầm chắc kiếm, khẽ quát :
– Ngươi là ai sao không trả lời? Nhìn người ta như thế, có biết sĩ diện không?
Tử y lão nhân cười hắc hắc đáp :
– Lão phu là Tiêu Quảng, trong giang hồ đặt biệt danh Lãnh Tâm Tiều Ẩn.
Bạch Thúy Bình à một tiếng hỏi :
– Các hạ là người của Hồng Si hội?
Tiêu Quảng không đáp.
Bạch Thúy Bình đứng chặn trước Bộc Dương Duy, tay cầm chặt kiếm, vận công sẵn sàng xuất thủ bảo vệ chàng.
Tiêu Quảng tiến lên một bước hỏi :
– Có phải cô nương hiệu xưng là Bạch Nhạn không?
Bạch Thúy Bình Hừ một tiếng, không đáp.
Giọng Tiêu Quảng chợt trở nên lạnh lùng :
– Cô nương hãy tránh ra!
Bạch Thúy Bình gằn giọng :
– Các hạ muốn gì?
Tiêu Quảng đáp :
– Lão phu với Ngọc Diện Tu La có mối cừu hận. Bây giờ lão phu cần…
Không để đối phương nói xong, Bạch Thúy Bình cướp lời :
– Danh tiếng của Lãnh Tâm Tiều Ẩn không nhỏ trong giang hồi. Các hạ nói thế không sợ mọi người chê cười ư?
Lãnh Tâm Tiều Ẩn Tiêu Quảng bị Bộc Dương Duy đánh một chưởng trọng thương, được Ngân Ưng Cô Tẩu Vũ Kinh cứu đi.
Nay hắn đã trị thương xong, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Vốn là kẻ nhỏ nhen ti tiện, gặp trường hợp này đâu dễ bỏ qua cơ hội trả thù?
Đưa mắt nhìn Bộc Dương Duy, thấy thần sắc chàng hồng thuận lại dần, Tiêu Quảng kinh hãi nghĩ thầm :
– Tên này công lực thật thâm hậu! Kiểu này chỉ sau thời gian chừng một tuần trà nữa, hắn sẽ hồi phục. Lúc đó muốn trả thù chỉ sợ lên trời còn dễ hơn!
Nghĩ đoạn mặt hiện sát cơ, bước tới thêm một bước nữa.
Bạch Thúy Bình thấy vậy thất kinh, tự nhủ :
– Xem ra lão ma này quyết hại Duy ca rồi! Với công lực của hắn, chỉ sợ mình không đấu nổi mười chiêu, biết làm sao bây giờ?
Lúc này trên đầu Bộc Dương Duy bốc ra một làn khói trắng, Việc vận công đang vào giai đoạn quyết định.
Lãnh Tâm Tiêu Ẩn Tiêu Quảng biết rằng chỉ một lát nữa thôi đối phương sẽ hoàn tất việc hành công, lúc đó đừng nói đến việc trả thù mà hắn muốn thoát khỏi đây cũng không phải chuyện dễ.
Vì trước khi được Ngân Ưng Cô Tẩu cứu đi, Bộc Dương Duy đã cảnh cáo rằng “Đừng bao giờ để ta gặp lại nữa”.
Hắn liền nghiến răng vận công vào song chưởng bước lại gần.
Bạch Thúy Bình la lên :
– Tiêu Quảng… Ngươi dám…
Tiêu Quảng đáp :
– Bạch cô nương hãy lượng thứ cho lão phu… Nếu bây giờ không hạ thủ, chờ lát nữa chắc mạng lão phu không còn…
Bạch Thúy Bình không cần nghĩ ngợi gì thêm, Bạch Linh kiếm xuất kỳ chiêu đánh ra.
Lãnh Tâm Tiêu Ẩn lừng danh trong giang hồ mấy chục năm nay, có coi đối phương ra gì?
Hắn cất một tràng cười khinh thị, vung chưởng đánh vào giữa màn kiếm ảnh.
Bạch Thúy Bình bị chưởng lực hung mãnh của đối phương đẩy lùi, nhưng lại tiếp tục xông vào, xuất tuyệt học của phái Hoa Sơn Song Long kiếm pháp đưa toàn bộ nội lực đâm vào hai yếu huyệt Bách Hội và Thái Dương địch.
Lãnh Tâm Tiêu Ẩn Tiêu Quảng tức giận rít lên :
– Nếu cô nương không chịu tránh ra thì đừng trách lão phu hạ thủ độc ác!
Bạch Thúy Bình không đáp. Vẫn tiếp tục phát chiêu.
Tiêu Quảng quát to một tiếng, tránh qua chiêu kiếm rồi xuất song chưởng phản công.
Chưởng lực của Lãnh Tâm Tiều Ẩn thật kinh nhân. Chỉ chốc lát đã đẩy lui Bạch Thúy Bình tới Sát Bộc Dương Duy.
Nàng không lùi bước nữa, tay kiếm tay chưởng dốc toàn lực quyết bảo hộ cho Duy ca.
Tiêu Quảng vung chưởng lên nói :
– Bạch cô nương! Nếu không chịu lui ra xin đừng trách lão phu hạ độc thủ.
Bạch Thúy Bình quát :
– Lão tặc vô sỉ! Cô nương liều mạng với ngươi!
Dứt lời chưởng xuất mười hai thành công lực đánh thằng vào ngực địch nhân!
Tiêu Quảng Hừ một tiếng, cuất chưởng đánh ra.
– Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, đất đá khói bụi bốc lên mù mịt, một tiếng la kinh hãi và một nhân ảnh bay lên không…
Lại một nhân ảnh khác lướt theo.
Tiêu Quảng kinh hãi nhìn lại thì đã thấy Bộc Dương Duy bế trên tay Bạch Thúy Bình nằm thiêm thiếp, khóe môi rỉ máu.
Chàng đặt Bạch Thúy Bình nằm xuống, mắt hiện sát cơ nhìn Lãnh Tâm Tiêu Ẩn quát :
– Quân ti tiện! Để ngươi sống làm gì?
Tiêu Quảng run lên.
Hắn biết rõ mình không phải đối thủ của Bộc Dương Duy, nhưng điều hắn lo lắng đã xảy ra, biết làm thế nào bây giờ?
Chỉ trách hắn đã không biết tận dụng thời cơ giải quyết nhanh để đối phương kịp bình phục.
Bộc Dương Duy trầm giọng :
– Ngươi còn chưa tự tuyệt đi, còn chờ ta hạ thủ?
Tiêu Quảng nghĩ thầm :
– Đằng nào cũng chết, có thể hắn vừa trị thương xong vẫn chưa hồi phục, cứ thử một chiêu, may ra thắng được, vừa khỏi chết, vừa trả được thù, công lao với bổn hội càng không nhỏ!
Nghĩ đoạn vận hết mười hai thành công lực, bất thần lao vào đối phương…
Bộc Dương Duy Hừ một tiếng, đưa chưởng lên nghênh tiếp.
Lại một tiếng nổ rền như sấm, Lãnh Tâm Tiêu Ẩn Tiêu Quảng bị bật ngược lại hơn một trượng, ngã ngửa ra, há miệng phun một vòi máu.
May vừa rồi Bộc Dương Duy chỉ mới dùng sáu bảy thành công lực, nếu không Tiêu Quảng đâu còn mạng?
Bộc Dương Duy bước lại gần nói :
– Tên họ Tiều! Với hành động ti tiện vừa rồi ngươi đáng chết một trăm lần. Nhưng nể mặt Ngân Ưng Cô Tẩu Vũ lão tiền bối, ta tha cho ngươi một mạng!
Dứt lời phát ra một chưởng.
Chỉ nghe bịch một tiếng, vai phải của Tiêu Quảng bị chưởng lực đánh nát, đau quá ngất đi.
Vừa lúc đó Tiếu Diện Phật Thu Nguyệt đại sư, Tần Nhu Nhu và hai tên Hương chủ cũng vừa đến.
Chờ mọi người thi lễ xong, Bộc Dương Duy đỡ Bạch Thúy Bình ngồi lên, vận công trị thương cho nàng.
* * * * *
Lúc ấy đang cuối thu.
Ở vùng Quan Lạng từng trận gió tây lạnh ngắt, tuy mới đầu giờ thân nhưng quan đạo đã vắng tanh không một bóng người.
Chợt từ chân núi vang lên tiếng vó ngựa, lúc sau một đoàn kỵ mã phóng như bay lên núi.
Đoàn kỵ mã gồm mười bốn người, dẫn đầu là một lão nhân cao lớn mặc hồng y.
Phía sau, một lão nhân khác giục ngựa tiến kịp hồng y lão nhân nói :
– Tổng giám, làm sao chúng ta tìm suốt mấy ngày mà không thấy bóng dáng một tên Hắc Kỳ bang nào cả? Chẳng lẽ chúng dò la được kế hoạch của chúng ta nên trốn đi?
Nguyên đoàn kỵ mã là người của Lãnh Vân bang do Giám đường, Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân suất lãnh Nội tam đường chủ và mười tên Hương chủ.
Tử Vong đường Đường chủ Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cũng tế ngửa lên nói :
– Lần này tới đây, bằng bất cứ giá nào chúng ta cũng phải tiêu diệt cho được Hắc Kỳ bang mới trở về Tổng đàn!
Giáo Trúc đường Đường chủ Song Liên Chưởng Tống Phi từ phía sau cất giọng oang oang :
– Tần đường chủ nói không sai! Lão phu không tin Hắc Kỳ bang, có bản lãnh thăng thiên độn thổ. Cứ sục sạo khắp khu vực Giám Thành trong phạm vi vài trăm trượng xem có gặp không?
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân trầm ngâm không nói gì.
Lát sau đoàn kỵ mã đã lên tới đỉnh núi.
Đi xuống chừng nửa dặm, sơn đạo bị kẹp giữa hai vách đá giống như một tuyệt cốc, vừa chật hẹp vừa hiểm trở.
Trong cốc vắng lặng đến xuất kỳ.
Vốn quen vào sinh ra tử hàng trăm lần, vị đứng đầu trong Tái Ngoại song tôn lập tức cảnh giác.
Lão gìm ngựa đi chậm lại, quan sát một lúc rồi quay lại nói :
– Cốc này hẹp và rất hiểm trở, lại có nhiều khúc cong. Nếu có địch nhân phục kích, chờ chúng ta lọt vào rồi chặn kín hai đầu, dùng hỏa công thì sẽ rất nguy hiểm.
Song Liên Chưởng Tống Phi giục ngựa tiến lên nói :
– Giám đường! Bổn tọa tình nguyện đi trước điều tra tình hình.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân gọi ba tên Hương chủ là ba huynh đệ Phạm Hiếu, Phạm Lễ và Phạm Nhân nói :
– Các người đi cùng với Tống đường chủ đi trước điều tra địch tình.
Rồi dặn thêm Tống Phi :
– Tống đường chủ hãy cẩn thận, nếu có phát hiện gì thì dùng Thiên Lý Phi Hồng báo tin.
Tống Phi gật đầu lĩnh mệnh, suất lãnh Phạm gia huynh đệ phi ngựa thẳng vào tuyệt cốc.
Đoàn người ngựa mười người còn lại đứng ngoài tuyệt cốc chờ.
Chừng nửa canh giờ trôi qua, trong cốc không nghe động tĩnh gì, mọi người bắt đầu lo lắng.
Đoạn Hồn Tiếu Tần Kỳ nhíu mày nói :
– Chẳng lẽ họ bị mai phục?
Y vừa dứt lời thì chợt trên núi phát ra tiếng kêu.
Lại nghe vút một tiếng, có vật gì màu đen bay tới cắm ngay giữa quan lộ.
Mọi người nhìn tới, thấy đó là một ngọn hắc kỳ, giữa thêu hình mảnh trăng non có màu vàng.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân cao giọng nói :
– Bằng hữu Hắc Kỳ bang! Muốn gì thì hiện thân nói chuyện, dùng hành động lén lút như thế đâu phải hảo hán?
Không có tiếng trả lời.
Cố Tử Quân bảo mọi người tản ra đề phòng đối phương tập kích rồi nhằm vách đá trước mặt bên tả, từ lưng ngựa bật cao sáu bảy trượng lao tới.
Từ vách đá có người quát lên :
– Cút!
Đồng thời một luồng kình phong rất mạnh đánh ra.
Cố Tử Quân cười hô hô nói!
– Ai cút thì còn chưa biết!
Vừa nói vừa phát chưởng đối địch.
Chưởng kình tiếp nhau nổ vang, Cố Tử Quân lách mình đáp xuống đất, nhìn tới thấy một nhân ảnh lao đi.
Lão định đuổi theo thì thấy một vật phóng tới trước ngực, nhìn lại nhận ra một ngọn Hắc Tiểu kỳ nữa, vội đưa tay bắt lấy.
Chậm một chút, người kia đã biến mất.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đành quay về chỗ cũ.
Đột nhiên cảm thấy có điều bất thường, lão nhìn xuống ngọn Hắc Kỳ cầm trên tay, mặt biến sắc ném lá cờ đi nói :
– Quân ti tiện! Tẩm độc lên cả kỳ lệnh!
Hai đệ tử của Cố Tử Quân là Cam Lương song kiếm Hàn Nghĩa, Hàn Dũng nghe nói vội vàng nhảy xuống ngựa lo lắng hỏi :
– Sư phụ làm thế nào bây giờ?
Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cũng nhảy xuống nói :
– Cố đường chủ, hãy vận công bức độc ra nhanh lên!
Cố Tử Quân nghe lời ngồi tọa công bức độc.
Bấy giờ vết đen trong lòng bàn tay đã lan ngược lên mấy tấc.
Chính lúc ấy, một bạch ảnh từ trên vách núi cao lao xuống.
Đó là một lão nhân cao gầy, mặt dơi tai chuột, tướng mạo gian xảo, da trắng nhợt nhạt như xác chết, bận bạch y văn sỹ.
Hắn đứng trên một mỏm đá cách quần hùng ba bốn trượng, cười hắc, hắc nói :
Lãnh Vân bang đã bị chôn vùi, nay còn phá mộ chui lên. Hôm nay đại gia sẽ vĩnh viễn chôn vùi các ngươi!
Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký lạnh lùng hỏi :
– Các hạ là ai?
Bạch y lão nhân đáp :
– Đại gia đi không đổi họ, ngồi không cải danh, là Dạ Tiêu Tiền vệ trong Nam Cương song hữu!
Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký cười hô hô nói :
– Ta tưởng rằng ai, thì ra thủ hạ bại tướng, du hồn dưới chưởng Ngô đường chủ của bổn bang! Lần trước Ngô đường chủ không thèm chém giết, thế mà nay dám mở miệng khoác lác không biết thẹn! Người từ Miêu Cương lén lút vào đây biến thành nanh vuốt của Hắc Kỳ bang từ bao giờ thế?
Lão đại trong Cam Lương song kiếm Hà Nghĩa hướng sang Tần Ký nói :
– Tần đường chủ, tên này tất vừa ám toán gia sư, cho phép thuộc hạ xuất chiến được không?
Tần Ký gật đầu :
– Thế cũng được, nhưng Hàn đường chủ hãy cẩn thận.
Hạn Nghĩa cúi mình dạ một tiếng rồi tung mình nhảy tới đứng trên một mõm đá đối diện với Dạ Hiêu Tiền vệ vung chưởng đánh ra.
Lão già nhày tránh sang một mõm đá khác, xuất hai chỉ điểm sang huyệt Bách Hội, Cự Khuyết của đối phương.
Hàn Nghĩa lách mình tránh đi rồi lướt tới gần, trường kiếm thi triển liền ba chiêu Tiếu Chỉ Thiên Nam, Huyền Điểu Hoạch Sa và Bình Phân Thu Sắc công cả sang thượng, trung lẫn hạ bàn của địch.
Đoạn Hồn Tiếu Tần Ký quan sát một lúc, thấy Hàn Nghĩa còn đủ khả năng đối phó với Dạ Hiếu Tiền Vệ liền yên tâm đến gần xem tình hình Bát Tý Thần Sa Cố Tử Quân.
Nhưng ý vừa cúi xuống thì trên núi lại lao xuống mấy chục thân ảnh, dẫn đầu là một lão nhân thấp lùn, tóc vàng mắt xanh, y phục màu đỏ, chỉ nhìn qua cũng biết không phải người Trung Nguyên.
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn bước lên nói :
– Lỗ Ba Cách! Nam Cương song hung các ngươi chán sống rồi nên mới vào Trung Nguyên gây náo. Lần này thì đừng mong về lại Miêu Cương nữa!
Nguyên lão quái này chính là Lỗ Ba Cách, nhị đệ của Dạ Hiếu Tiền Vệ.
Đi theo hắn là cả đoán năm sáu mươi tên hắc y nhân, tăy cầm đủ thứ binh khí hình thù dị dạng.
Lỗ Ba Cách đáp :
– Tên họ Chữ! Lão đại trong Tái Ngoại song tôn này đã thập tử nhất sinh, còn lại các ngươi thì là gì chứ?
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn quay lại nói :
– Tần đường chủ hãy cử người bảo vệ cho Cố đường chủ, để bổn tọa xử lý lũ chuột này cho!
Lỗ Ba Cách tức giận vẫy tay quát :
– Xông vào! Thịt hết chúng đi!
Hai chục tên cậy đông hò hét xông vào.
Chữ Thiên Nhẫn định xuất thủ thì hai tên Hương chủ nhảy ra nói :
– Đường chủ! Giết gà đâu cần dao mổ trâu? Để bọn thuộc hạ dẹp bon tiểu yêu này cho!
Chữ Thiên Nhẫn gật đầu nói :
– Hai vị Hương chủ chưa cần dùng binh khí, nhất loạt phải chăng.
Ngay loạt đầu tiên đã đánh ngã sáu tên hắc y nhân.
Một bọn mười năm tên đánh sang Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đang ngồi nhắm mắt vận công bức độc.
Hai tên Hương chủ là Vương Tài và Phạm Bạch Thủy cũng xin phép Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký đối phó, đánh chết tại chỗ hai tên địch và đả thương bốn tên.
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn và Đoạn Hồn Tiếu Tần Ký thấy vậy tỏ ra yên tâm, đứng ngoài lược trận, sẵn sàng xuất thủ trong trường hợp cần thiết.
* * * * *
Đây nói Giáo Trúc đường Đường chủ Song Liên Chưởng Tống Phi suất lãnh Phạm gia huynh đệ thâm nhập vào tuyệt cốc thì bị một bọn tặc nhân chặn lại định dùng hỏa công nhưng Tống Phi xuất thủ thần tốc, diệt gọn sáu tên địch khiến chúng không kịp phát tín hiệu báo động.
Bốn người vượt qua cốc khẩu mới gặp một bọn hắc y nhân cảnh giới, liền đánh tan bọn này.
Ra khỏi cốc mới gặp ngay chính Bang chủ Ma Vân Chu Bạch Anh và hai tên hán tử kỳ hình dị tướng.
Song phương lập tức tiến hành một cuộc ác đấu.
Nguyên là sau khi bị Bộc Dương Duy tiêu diệt mất một bộ phận quan trọng gồm Ngân Thương Tướng Hàn Xung và hai tên Đường chủ khác, Ma Vân Chu Bạch Anh biết rằng nhất định chàng sẽ thượng môn báo thù, vì thế ra sức chiêu binh mãi mã, tăng cường thế lực.
Tuy nhiên số mới tuyển mộ võ công chỉ thuộc hàng nhị, tam lưu, không sao bù đắp nổi tổn thất trước đây.
Thế cùng Chu Bach Anh đành hạ mình đi cầu viện binh, dùng vàng bạc và nữ nhân mua chuộc được Nam Cương song hung và hai tên hán tử kỳ hình dị tướng này.
Hai quái nhân đó là Giang Nam song quái gồm hai huynh đệ Trương Vũ và Trương Hoành.
Sau khi nhận được tin Lãnh Vân bang tung lực lượng tiễu phạt Hắc Kỳ bang, Chu Bạch Anh không dám ở lại Tổng đàn mà sơ tán đến đây bố trí mai phục.
Không ngờ lực lượng của Lãnh Vân bang chỉ mười mấy người, chỉ có Song Liên Chưởng Tống Phi nhập cốc, hành động lại quá thần tốc, giết chết bọn thủ hạ bố trí đánh hỏa công làm bọ chúng không kịp phát ra tín hiệu báo động, xông một mạch qua cốc khẩu.
Song Liên Chưởng Tống Phi ngày xưa còn đánh bại cả tên Minh chủ lục lâm Cửu Chỉ Ma Công Tôn Vô Kỵ, trong giang hồ mấy ai địch nổi?
Vừa mới giao chiến một lúc, Tống Phi phát ra ba lần sau chưởng đánh chết Trương Vũ làm Trương Hoành bị thương lùi lại.
Bốn năm chục tên hắc y nhân xông vào định giải cứu nhưng đều bị Phạm gia huynh đệ dùng câu liêm và chưởng lực sát thương một lúc mười mấy tên.
Song Liên Chưởng Tống Phi cũng phát liền mười mấy chưởng giết thêm chín mười tên nữa làm cả bọn kinh hoàng chạy lui, không ai dám xông vào nữa.
Ma Vân Chu Bạch Anh thấy tình thế đã trở nên nguy cấp, bỏ mặc thuộc hạ chạy trốn vào rừng.
Song Liên Chưởng Tống Phi đuổi theo, nhưng rừng quá rậm rạp, không thấy dấu vết địch nhân đâu nữa, đành trở ra tàn sát một lúc rồi cùng Phạm gia huynh đệ quay lại.
Ở đầu cốc, thấy bọn hắc y nhân bị tử thương mười mấy tên, Lỗ Ba Cách quát to một tiếng, vung Độc Cước Đồng Nhân lao vào, chỉ vài chiêu đã đánh chết một tên Hương chủ và làm bị thương một tên khác.
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn nhảy ra cứu nhưng không kịp, đánh rút Phán Quan bút đối địch với tên này.
Lão đại Hàn Nghĩa trong Cam Lương song kiếm đấu với Dạ Hiêu Tiền Vệ được vài chục chiêu thì bị lâm vào thế hiểm, Đoạn Hồn Tiếu Tần Ký liền bảo hai tên Hương chủ lo bảo hộ cho Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân, còn mình đích thân đối địch với Tiền Vệ.
Lúc này chỉ còn hai huynh đệ Hàn Nghĩa, Hàn Dũng, Phạm Bạch Thủy, Vương Tài và một tên Hương chủ khác vừa lo kháng cự với gần ba chục tên đệ tử Hắc Kỳ bang, vừa bảo hộ Đường chủ Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân.
Tuy bọn hắc y nhân võ công không cao, nhưng vì quá đông nên chiếm được ưu thế.
Qua một lúc giao chiến, thêm chín mười tên đệ tử Hắc Kỳ bang bỏ mạng nhưng phía Lãnh Vân bang cũng có một tên Hương chủ bị giết, Vương Tài và Hàn Dũng cũng bị thương.
Trong lúc tính mạng của mấy tên Hương chủ và Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân bị uy hiếp thì Lỗ Ba Cách bị Chữ Thiên Nhẫn điểm một bút trúng vai làm vỡ nát xương vai.
Pho Độc Cước Đồng Nhân bay xuống tuyệt cốc, tên người Miêu hốt hoảng lùi lại, đưa tay ôm lấy vai trái đẫm máu.
Dạ Hiêu Tiền Vệ thấy lão nhị bị thương, chỉ chốc lát phân thần liền bị Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký phát ra một chưởng đánh bật lùi hai trượng, sấn vào quát :
– Tiền Vệ! Mau đưa giải dược ra! Nếu không chẳng những ngươi cũng không thể giữ được cẩu mạng mà nghĩa đệ ngươi cũng gửi xác hoang sơn đấy!
Bọn đệ tử Hắc Kỳ bang thấy Nam Cương song hung đều bị bại, hốt hoảng lùi cả lại.
Dạ Hiêu Tiền Vệ thấy bại thế đã rõ, thở dài đáp :
– Thôi được! Lão phu đồng ý đưa giải dược. Nhưng các ngươi chấp nhận không giết hai huynh đệ chúng ta chứ?
Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký thấy Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, liền gật đầu nói :
– Ta chấp nhận! Nhanh lên!
Dạ Hiêu Tiền Vệ lấy ra một chiếc bình nhỏ bằng bích ngọc ném sang.
Tần Ký tiếp lấy, đưa cho Hàn Nghĩa cho sư phụ uống vào.
Dạ Hiếu Tiền Vệ nhìn Lỗ Ba Cách nói :
– Sư đệ, chúng ta đi thôi.
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn vẫn chỉ Phán Quan bút vào ngực Lỗ Ba Cách nói :
– Không được!
Dạ Hiếu Tiền Vệ nổi giận gào lên :
– Thế nào? Các ngươi định bội ước hay sao?
Chữ Thiên Nhẫn lắc đầu đáp :
– Lão phu không có ý đó, nhưng còn phải xem giải dược có tác dụng không đã!
Dạ Hiêu Tiền Vệ hừ một tiếng nói :
– Các người dám không tin lão phu?
Đoạn Hồn Tiếu Tần Ký chợt quát lên :
– Câm miệng! Nam Cương song hung ác danh vang khắp quan ngoại quan nội, ai tin các ngươi? Nếu còn nói nữa bổn Đường chủ sẽ phế luôn võ công của hai người đấy!
Dạ Hiêu Tiền Vệ không dám nói gì nữa.
Một lúc sau Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân mở mắt đứng lên nói :
– Hai vị Đường chủ! Tha cho chúng đi!
Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn thu bút về quát :
– Cút ngay! Nếu sau này gặp lại các người gây sự ở Trung Nguyên, các người sẽ không được toàn mạng trở về đâu!
Vừa lúc đó Song Liên Chưởng Tống Phi dẫn Phạm gia huynh đệ ba người quay trở lại.
Dạ Hiếu Tiền Vệ sợ bị gây thêm phiền phức nên giục sư đệ vội vã rời khỏi hiện trường, chớp mắt đã mất hút.
Lúc đó bọn đệ từ Hắc Kỳ bang cũng đã trốn đi mất cả.
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân uống xong giải dược đã bình phục lại, nhìn Song Liên Chưởng Tống Phi hỏi :
– Tống đường chủ, tình hình trong cốc thế nào?
Tống Phi đáp :
– Tên chuột Chu Bạch An đã trốn mất.
Sau đó kể lại tình hình xảy ra.
Cố Tử Quân cho người chôn cất hai vị Hương chủ tử trần, chữa thương cho mấy người bị thương.
Công việc hoàn tất, Đoạn Hồn Tiêu Tần Ký hỏi :
– Giám đường, bây giờ chúng ta làm gì?
Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân đáp :
– Hiện giờ Chu Bạch An đã trốn thoát. Ở hiện trường chỉ có Nam Cương song hung và Giang Nam song quái. Như vậy lực lượng đầu não của Hắc Kỳ bang vẫn chưa bị tiêu diệt. Cừu nhân chủ yếu là Chu Bạch An, chúng ta cần phải truy sát bằng được tên này mới hoàn thành nhiệm vụ! Các vị thấy thế nào?
Mọi người đều tán thành. Chúng nhân lại lên đường, do Song Liên Chưởng Tống Phi dẫn đầu phi xuống dốc hẹp.
Họ vừa đi chưa được bao lâu thì từ đỉnh núi một đoàn kỵ mã khác rầm rộ phi tới.
Đó chính là đội thiết kỵ của Lãnh Vân bang mười sáu người do đích thân Bang chủ Bộc Dương Duy dẫn đầu, từ Sa Hà trấn đến phối hợp với lực lượng của Bát Tý Thần Sát Cố Tử Quân.
Đến cốc khẩu, thấy mấy chục thi thể nằm ngổn ngang, máu thịt tơi bời đầy mặt đất, đoàn người lập tức dừng lại.
Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :
– Bang chủ, xem chừng đây là người của Hắc Kỳ bang.
Bộc Dương Duy gật đầu :
– Không sai! Nhưng ngoài kỵ đội của Cố đường chủ, ai giao chiến với Hắc Kỳ bang mà tàn sát chúng như thế?
Chợt tên Hương chủ Khâu Hùng dời lưng ngựa chạy vào rừng.
Trông thấy hai ngôi mộ vừa đắp, hắn kêu lên :
– Bang chủ, nguyên là người của Cố đường chủ vừa giao chiến!
Bộc Dương Duy và Ngô Nam Vân nghe gọi cùng nhau lao tới, đọc thấy tên của hai vị Hương chủ thuộc Tử Vong đường.
Như vậy đã rõ, kỵ đội của Giàm đường, Đường chủ bát Tí Thần Sát Cố Tử Quân vừa chạm địch.
Nhưng vấn đề đây là lực lượng nào của đối phương, tại sao cuộc chiến lại xảy ra ở đây và hiện giờ Bát Tý Thần Sát đi đâu?
Thần Sát Kiếm Ngô Nam Vân nói :
– Bang chủ đã đến Tổng đàn của chúng, nhưng có lẽ Chu Bạch Anh sợ chúng ta tấn công nên đã rời bỏ Tổng đàn, kéo đến mai phục ở đây.
Bộc Dương Duy gật đầu.
Họ dễ dàng phát hiện thấy vết chân ngựa phi vào cốc khẩu còn mới, liền lên ngựa truy theo.
Cho đến tối vẫn chưa đuổi kịp Cố Tử Quân.
Khi vượt qua một con suối, Bộc Dương Duy chợt phát hiện thấy một nhân ảnh, liền nói khẽ với Ngô Nam Vân :
– Ngô đường chủ hãy dẫn mọi người đi tiếp, nếu không đuổi kịp Cố đường chủ thì vào trấn nghỉ ngơi, ngày mai sẽ bàn kế hoạch hành động tiếp. Bổn tọa sẽ đến sau.
Nói xong không kịp chờ Ngô Nam Vân kịp trả lời, quay ngựa phi ngược lại.
Bạch Thúy Bình rẽ ngựa sang hỏi :
– Chàng đi đâu vậy?
Bộc Dương Duy xua tay nói :
– Bình muội đi tiếp đi! Ta có việc sẽ quay lại ngay!
Dứt lời phóng ngựa đi.
Bạch Thúy Bình tuy ngạc nhiên nhưng không dám trái ý chàng, đành phi theo kỵ đội.
Bộc Dương Duy phi trở lại con suối, xuống ngựa buộc vào một gốc cây trong rừng rồi men theo bờ suối đi ngược lên.
Chừng hai mươi trượng, chàng thấy một thanh y quái nhân đầu trọc lóc, ngồi trên một tảng đá nhô ra giữa dòng suối, đưa tay đập xuống nước bì bõm.
Bộc Dương Duy dừng lại quan sát cảnh tượng kỳ dị đó.
Chợt thấy thanh y quái nhân dùng bàn tay hút lên khỏi mặt nước một con cá vảy bạc óng ánh, đùa nghịch một lúc rồi lại ném xuống nước.
Lúc sau hắn lại hút lên một con cá khác, sau đó lại ném bỏ đi…
Bộc Dương Duy kỳ dị nghĩ thầm :
– Không biết đây là dị nhân nào, bản lĩnh Cách Thủy Hấp Vật thật phi phàm! So với công phu Lăng không nhiếp vật của mình còn cao hơn một bậc!
Chàng tin rằng đối phương làm thế chẳng phải không có mục đích, rất nhiều khả năng hắn phát ra âm thanh đó để dẫn mình tới đây.
Bộc Dương Duy tiến đến gần, cách người kia chừng hai trượng thì xuất chỉ điểm tới trước mặt hắn.
Chỉ nghe vụt một tiếng, luồng chỉ lực điểm xuống làm cột nước bắn lên cao chừng bảy tám thước, đồng thời kéo theo một con cá lớn bay lên cao.
Bộc Dương Duy ngửa bàn tay phát ra một luồn hấp lực thu con cá lại.
Với chút thủ thuật nhỏ đó đã bao hàm cả nội công, chỉ pháp, nhãn lực đều thuộc hàng siêu quần bạt chúng!
Thanh y quái nhân không khỏi giật mình rúng động, từ từ quay lại.
Dưới ánh trăng hiện ra khuôn mặt của một lão nhân, chừng hơn năm mươi tuổi, da đen, mày rậm, râu quai nón lởm chởm, nhưng đầu nhẵn bóng không có cọng tóc nào.
Bộc Dương Duy ném con cá xuống nước, trầm tĩnh nhìn đối phương.
Thanh y quái nhân cất một tràng cười làm chấn động màn đêm tối rồi nói :
– Ngọc Diện Tu La quả là danh bất hư truyền! Thiết Thủ Như Lai Ô Trường Viễn hôm nay quả là được mở mang kiến thức!
Bộc Dương Duy cười đáp :
– Quá khen! Chút công phu của tại hạ đâu thể sánh với bản lĩnh Cách thủy hấp vật của tôn giá? Đặc biệt là danh tiếng có thấm vào đâu với những nhân vật danh mãn Miêu Cương Song hung, Ngũ tuyệt, Nhất Như Lai?
Thiết Thủ Như Lai Ô Trường Viễn là một trong tám cao thủ bậc nhất của Miêu Cương như Bộc Dương Duy vừa nói.
Hắn mang trác hiệu Thiết Thủ Như Lai, nhưng không phải là người xuất gia.
Cái đầu trọc lốc nhẵn bóng là do từ nhỏ Ô Trường Viễn được một quái kiệt thu làm đồ đệ, truyền cho một thứ võ công là Thiết Đầu công, thành thử tóc rụng đi không bao giờ mọc nữa.
Thực ra Ô Trường Viễn không hoàn toàn là tà phái, hắn là người hỷ nộ bất thường, thiện ác tùy tâm.
Ở Nam Cương, Khổ Linh sơn là nơi tề tựu nhiều cao thủ kiệt xuất.
Trong câu Song hung, Ngũ tuyệt, Nhất Như Lai tay xếp cuối nhưng võ công cao nhất, bởi câu đó xếp theo thứ tự ác hành.
Công phu lừng danh của Ô Trường Viễn là Kim Tâm chưởng, đặc biệt một lúc hắn có thể phát ra hằng trăm mũi ám khí, vì thế mới mang danh hiệu Thiên Thủ Như Lai.
Nghe Bộc Dương Duy nói, Ô Trường Viễn cười đáp :
– Bộc Dương bang chủ quá khen! Chút công phu xoàng của lão phu chỉ đáng làm trò cười cho thiên hạ thôi!
Bộc Dương Duy đi thẳng vào vấn đề :
– Tại hạ nghĩ rằng tôn giá có ý muốn gặp…
Ô Trường Viễn gật đầu :
– Không sai! Quả nhiên có một chút việc…
– Tôn giá có gì sai bảo xin cứ nói!
Ô trường Viễn mở lời :
– Tuy lão phu mới gặp Bộc Dương bang chủ lần đầu, nhưng mộ danh đã lâu. Bây giờ mới thấy các hạ quả thật là bậc anh tài tuyệt thế, trăm năm hiếm gặp…
Hắn dừng một lúc nói tiếp :
– Hình đường Ngô đường chủ của quý bang trước đây, và mới rồi Nội tam đường chủ đã gây xung đột và đả thương Nam Cương song hung của Nam Cương phái, việc này…
Bộc Dương Duy ngắt lời :
– Trước hết xin chớ luận đến việc người của bổn bang xung đột với Nam Cương song hung. Tạ hạ xin hỏi một câu, trong giang hồ đều biết xưa nay Thiết Thủ Như Lai các hạ không hề có mối giao tình gì với hai tên ma đầu đó, vì sao bây giờ bỗng dưng nhúng tay vào việc này?
Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn trầm ngâm nói :
– Chẳng giấu gì Bang chủ, điều đo không sai. Tuy cùng một phái Nam Cương nhưng lão phu không có mối liên hệ gì với Nam Cương song hung cả… nhưng các hạ cũng biết câu nhất cận thân, nhì cận lân. Lão phu được coi là người đứng đầu của Song hung, Ngũ tuyệt, mắt khác Ngũ Toàn Độc Quân Hách lão tiền bối, sư phụ của Nam Cương song hung cũng là vị nhất đại tông sư của Nam Cương. Sau khi chúng bị bại dưới tay Thất Sát Kiếm Ngô Nam Vân đã về Nam Cương trình bày mọi việc…
Bộc Dương Duy cướp lời :
– Chúng trình bày việc gì? Có nói rằng Lỗ Ba Cách hãm hiếp, giết người bị Ngô đường chủ đánh bại, sau đó hẹn với đại ca mình là Dạ Hiêu Tiền Vệ đến phục kích, liên thủ hai tên đánh một cuối cùng vẫn bị thất bại nhục nhã không?
Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn lắc đầu đáp :
– Đó là việc riêng của họ. Hách lão tiền bối đã mời lão phu cùng Ngũ tuyệt đến thương lượng việc này. Lão phu tuy không muốn gây chuyện can qua, nhưng trong võ lâm, có ai chịu thiệt thòi mà không ôm hận?
Bộc Dương Duy cười nhạt hỏi :
– Các hạ có hiểu lý không? Có biết phân biệt phải trái không?
Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn không để ý vẫn nói tiếp :
– Sau khi bàn bạc, Hách tiền bối và Ngũ tuyệt đã thống nhất đề cử lão phu cùng đi với Nam Cương song hung vào Trung Nguyên điều tra tình hình…
Bộc Dương Duy nói :
– Nói thẳng ra là các hạ ngầm bảo hộ chúng nhập Trung Nguyên chứ gì?
Thiết Thủ Như Lai Ô Trường Viễn cười đáp :
– Bộc Dương bang chủ nhãn lực thật là lợi hại! Đúng là lão phu được Hách lão tiền bối giao nhiệm vụ đó. Nhưng vì lão phu có việc muốn diệt trừ một con mãng xà ngàn năm nên tách ra khỏi Nam Cương song hung. Sau này mới biết Lỗ Ba Cách bị trọng thương dưới tay Sinh Tử Phán Quan Chữ Thiên Nhẫn…
Bộc Dương Duy nói :
– Vì sao mà Lỗ Ba Cách bị Chữ đường chủ đả thương thì tại hạ chưa biết đích xác. Nhưng nguyên nhân gây xung khắc với Ngô đường chủ thì như tại hạ vừa nói, thế mà các hạ cứ để ngoài tai thì tại hạ không cần nói thêm câu nào nữa.
Tới đó giọng chàng bỗng đanh lại :
– Bây giời hãy cho biết, các hạ muốn gì?
Thiết Thủ Như Lai Ô Trường Viễn trầm ngâm khoảng khắc mới trả lời :
– Việc này lão phu cũng không muốn nói nhiều. Trước khi nhập Trung Nguyên, Hách tiền bối có nghiêm lệnh rằng nếu điều tra thấy quả thật Lãnh Vân bang hoành hành bạo ngược, không tôn trọng phái Nam Cương thì ước với quý bang đi tới Nam Cương một chuyến phân thắng phụ.
Bộc Dương Duy đã sớm đoán ra điều này, chàng nghe xong cười đáp :
– Việc thị phi, chỉ cần cảm thấy thái độ của các hạ đủ biết không cần phí lời vô ích. Còn việc nhận ước tới Miêu Cương thì đề nghị của các hạ rất hợp ý với bổn nhân. Bây giờ các hạ cứ cho biết thời gian và địa điểm!
Thiết Thủ Như Lai Ô Trường Viễn nói :
– Ba tháng sau, phái Nam Cương chúng ta sẽ chờ các hạ ở Hắc Thạch lĩnh, thuộc Thanh Ngô sơn để hầu tiếp!
Bộc Dương Duy khảng khái gật đầu :
– Rất tốt! Ba tháng sau, tại hạ cùng bang chúng Lãnh Vân bang nhất định sẽ đến đúng hẹn!
Tới đó ôm quyền nói :
– Nếu không còn việc gì nữa, tại hạ xen cáo từ!
Dứt lời quay người bỏ đi.
Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn nói :
– Bang chủ hãy chậm chân!
Bộc Dương Duy quay lại nói :
– Các hạ còn có gì chỉ giáo nữa?
Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn cười nói :
– Chẳng có gì… chỉ là bây giờ có lẽ thuộc hạ của Bang chủ đang ở khách điếm, lão phu muốn tặng họ một con lý ngư nhắm rượu…
Nói xong quay lại, không cần cúi xuống, đưa tay hư không chộp xuống nước.
Từ giữa dòng suối, một con cá chép nặng ước chừng hai cân chợt nhảy vọt lên, bị hút vào tay Ô Trường Viễn!
Với khoảng cách không dưới hai trượng, Thiên Thủ Như Lai thi triển công phu Cách Thủy Hấp Vật như vậy quả là trong giang hồ xưa nay hiếm có!
Hắn đưa mắt một cái nhìn Bộc Dương Duy đắc ý.
Bộc Dương Duy không nói gì, mắt chăm chú nhìn xuống suối, bất thần đánh xuống một chưởng!
Lập tức một cột nước như vòi rồi bắn lên cao chừng ba trượng, mang theo một con cá chép lớn, nặng không dưới hai cân!
Chợt thấy hai tay Bộc Dương Duy múa may, đồng thời lòng bàn tay đỏ dần lên.
Cột nước đang bay lên dần ngưng tụ thành một khối cầu bao bọc lấy con cá chép, cứ theo đôi tay vần vũ của Bộc Dương Duy mà lăn qua lăn lại giữa không trung!
Lòng bàn tay chàng biến thành màu đỏ rực như lửa.
Khối cầu nước tiến lại gần, Thiên Thủ Như Lai Ô Trường Viễn còn thấy rõ nó sôi lên xèo xèo và nhỏ dần lại.
Hắn không rời mắt khỏi khối cầu, thấy con cá đang bơi tung tăng bỗng giãy lên mấy cái rồi chợt bất động, màu vảy óng ánh trắng nhợt ra, dần dần xù lên…
Qua thời gian chừng một tuần trà, khối cầu nước bốc hơi gần hết, con cá chép cũng được luộc chín, được Bộc Dương Duy thu vào tay.
Thiên Thủ Như Lai Ô trường Viễn mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Cuối cùng hắn trấn tĩnh lại, chắp tay nói :
– Xích Sát chưởng của Bộc Dương bang chủ uy lực thật kinh nhân! Hôm nay lão phu mới được mở mang tầm mắt.
Tiếp đó nói thêm :
– Ba tháng sau, lão phu cùng các bằng hữu ở Vân Quý sẽ hầu tiếp ở Thanh Ngô sơn!
Dứt lời ôm quyền chào rồi vội vã bỏ đi.
Bộc Dương Duy vừa thi triển công phu suốt mười năm khổ luyện làm Thiên Thủ Như Lai Ô trường Viễn kinh sợ bỏ đi nhưng trong lòng chàng chẳng cao hứng chút nào.
Đứng một lúc, chàng quay ra quan lộ, bụng nghĩ thầm :
– Bất đắc dĩ gây xung đột với phái Nam Cương, đối với Lãnh Vân bang sẽ là một thử thách lớn. Cứ xem Thiên Thủ Như Lai Ô trường Viễn nể sợ Ngũ Toàn Độc Quân Hách lão ma như thế, nhất định võ công lão rất cao. Cuộc đấu ba tháng tới đây sẽ vô cùng quyết liệt, hậu quả thế nào khó mà dự đoán trước…
Nghĩ tới đó, bất giác buông tiếng thở dài…
* * * * *
Mới nửa canh đầu.
Trăng thượng tuyền đã xế, chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên một kỵ mã đơn độc trên đường vắng.
Người đó là Bộc Dương Duy.
Chàng buông lỏng dây cương cho ngựa đi thong thả, trong đầu ngổn ngang bao ý nghĩ nặng nề. Không lâu thì tới một trấn thành.
Đêm vừa xuống chưa lâu, đó là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, phố xá đèn đuốc sáng trưng, các khách điếm tửu lâu ra vào tấp nập.
Bộc Dương Duy lơ đãng dong ngựa vào thành, để mặc ngựa đi bước một giữa dòng người chen vai thích cánh.
Đến một ngã ba đường, chợt thấy một trung niên văn sĩ bước lại gần ôm quyền hỏi :
– Các hạ có phải là Lãnh Vân bang chủ Bộc Dương đại hiệp không?
Bộc Dương Duy đáp :
– Không sai. Chẳng hay các hạ có gì chỉ giáo?
– Chỉ giáo thì không dám, tại hạ là Hoa Nhất Kiệt, hiệu xưng là Độc Hạc, có việc muốn thỉnh giáo Bang chủ.
Bộc Dương Duy xuống ngựa chắp tay nói :
– Thì ra huynh đài là đệ tử của Chưởng môn nhân phái Thiên Sơn, tại hạ đã nghe Phương cô nương nói đến đại danh đã lâu nhưng hôm nay mới gặp…
Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt nghe nói đến Lục Y Nương Phương Uyển, mặt hơi biến sắc nhưng trấn tĩnh lại ngay nói :
– Bộc Dương đại hiệp, nơi đây đông người không phải là nơi nói chuyện, xin đại hiệp vào khách điếm, tại ha có việc này thỉnh giáo…
Bộc Dương Duy gật đầu :
– Rất tốt! Tại hạ cũng đang có điều muốn nơi với huynh đài, nhưng hiện giờ người của bổn bang đã vào thành trước không biết đang ở khách điếm nào, chúng ta có nên tìm tới đó nói chuyện không?
Độc Hạc Hoa Nhất Kiệt đáp :
– Quý thuộc đang trú ở Hồng Thăng là khách điếm lớn nhất trong trấn, cách đây vài chục trượng nữa…
Bộc Dương Duy hỏi :
– Vậy theo ý Hoa huynh…
Hoa Nhất Kiệt cười nói :
– Tại hạ đã chuẩn bị sẵn một nơi yên tĩnh để nói chuyện, xin Bộc ñại hiệp di giá…
Bộc Dương Duy gật đầu :
– Vậy dám phiền Hoa huynh đi trước…
Nói xong dắt ngựa bước theo Hoa Nhất Kiệt rẽ sang con phố vắng.
Hai người trầm mặc bước đi tới một cánh cổng lớn thì dừng lại.
Nguyên đó là một trang viện lớn kín cổng cao tường.
Bộc Dương Duy nghĩ thầm :
– Nói chuyện thì chỉ cần vào một quán khách điếm nào đó cũng được, vì sao lại dẫn đến trang viện thâm nghiêm này? Mình xem Hoa Nhất Kiệt diện mạo đoan chính, nhưng thái độ có gì đó khác thường, rất đáng nghi…
Hoa Nhất Kiệt nói :
– Bộc đại hiệp, chúng ta sẽ vào đây, để tại hạ gõ cửa.
Bộc Dương Duy gật đầu, đem ngựa buộc vào gốc cây gần cổng.
Hoa Nhất Kiệt gõ ba tiếng vào cánh cổng lớn sơn đen.
Không lâu, cửa chính mở ra. Người mở cửa là một thiếu niên chừng mười chín hai mươi tuổi, rất tuấn mỹ.
Hắn ngây người nhìn Bộc Dương Duy một lúc rồi hướng sang Hoa Nhất Kiệt hỏi :
– Đại sư huynh! Có phải Bộc Dương bang chủ đã tới đây không?
Hoa Nhất Kiệt đưa mắt ra hiệu cho hắn.