Tu La Thần Công

Chương 44: Thấy Ma Quỷ hoa quần hào bở vía



Đào Vĩnh Trạch móc một viên thuốc ra vừa gặp lúc Ngô Thiên Lãng đang thổ huyết chưa ngậm miệng vào, hắn liền bắn viên thuốc vào miệng lão cho nuốt xuống rồi cười nói :

– Đồ đệ của Đào mỗ đã lấy Bổ Thiên cao của lão. Bây giờ Đào mỗ tặng một viên Lục Dương đan để cứu mạng lão, thế là có vay có trả. Đào mỗ khỏi bị mang tiếng ăn không của lão.

Thứ Lục Dương đan này Đào Vĩnh Trạch đã gom góp sáu thứ độc dược cực nhiệt mà chế nên. Người thường chỉ uống một viên là thất khiếu chảy máu ra mà chết. Nhưng dùng nó để trị thương phát ra bởi Tu La thần công thì nó có tác dụng dĩ độc công độc mới bảo toàn được tính mạng.

Ngô Thiên Lãng bị bức bách phải nuốt một viên thuốc, nhưng lão cảm thấy luồng chân khí ôn hòa theo thiếu dương kinh mạch chu lưu đi khắp thân thể. Lão biết không phải Đào Vĩnh Trạch lừa gạt mình mà Lục Dương đan này quả là một thứ linh dược duy nhất để giải trừ khí hàn độc về Tu La thần công.

Theo luật lệ của võ lâm thì khi đã tiếp thụ thuốc giải của địch nhân, người chịu ơn không được thù hằn đối phương nữa.

Ngô Thiên Lãng là bậc trưởng bối vào hàng tuổi cao nhất võ lâm. Trước trường hợp bất đắc dĩ đã chịu ơn Đào Vĩnh Trạch đặng bảo toàn tính mạng, lão tức giận mà không làm sao được, chỉ trợn ngược cặp mắt trắng dã lên.

Hạng Hồng Huy cười nói :

– Sư phụ ta lấy hảo tâm đối với ngươi, Hạng mỗ cũng không kể đến mối tiền cừu nữa, lại đưa lão về đây.

Gã nói xong liền chạy tới.

Hai tên đệ tử phái Không Động hấp tấp chạy đến. Một gã đã được trưởng lão bản phái chỉ định kế nhiệm chức Chưởng môn sau này, lớn tiếng quát :

– Ai mượn thằng ăn cắp làm bộ ân cần?

Hạng Hồng Huy cười đáp :

– Sư đệ! Sao sư đệ lại vô lễ với tiểu huynh như vậy? Hay lắm! Nếu sư đệ phục thị cho lão này thì càng nhẹ việc cho tiểu huynh khỏi tốn hơi sức.

Đoạn gã cười rộ lướt mình sát bên cạnh Ngô Thiên Lãng một cái, trở về nguyên vị.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, gã đã thi triển nghề cũ, đánh thó cặp bao tay bằng tơ thiên tầm của Ngô Thiên Lãng.

Ngô Thiên Lãng đang lúc buồn bực, lão không biết mình đã bị Hạng Hồng Huy lột mất bao tay.

Chưởng môn phái kiếm pháp vừa hổ thẹn vừa căm tức, vì theo lời Đào Vĩnh Trạch đã nói với Thống Thiền hòa thượng thì phái Không Động bị bại về tay Đào Vĩnh Trạch, vận mệnh phái của y chỉ còn trông vào Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư may ra có thắng được Đào Vĩnh Trạch chăng? Nếu không thì y bị bắt buộc phải vào làm môn hạ Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch ngẩng đầu trông trời cười lên mặt kiêu ngạo hỏi :

– Còn vị Chưởng môn nào muốn tiến lên nữa không?

Đại diện phái Manh Sơn là Tán Nông Ẩn lớn tiếng quát :

– Đào lão tặc! Ngươi khinh người quá lắm!

Lão tiến ra giữa trường rồi dừng bước, bỗng thấy một người cũng đồng thời tới nơi. Người này là Tề Thiên Nhạn, Chưởng môn phái Kỳ Liên.

Đào Vĩnh Trạch cười nói :

– Hay lắm! Hai vị cùng ra khiến cho ta đỡ mất thì giờ.

Tán Nông Ẩn ngần ngừ một chút chưa kịp lùi lại thì Đào Vĩnh Trạch đã phất tay áo một cái ngăn cản đường lùi.

Tán Nông Ẩn có sư huynh Chưởng môn bị Đào Vĩnh Trạch đả thương đến nay vẫn chưa lành, nóng lòng rửa hận. Lão nghĩ bụng :

– “Đại địch ở trước mặt thì còn kể chi đến thể diện? Ta đã vì sư huynh rửa hận thì có hai người chọi một cũng đành, chẳng lẽ mình còn rút lui để nhường kẻ khác”.

Lão liền rút trường kiếm ra lập tức phóng chiêu đâm Đào Vĩnh Trạch.

Tề Thiên Nhạc, Chưởng môn phái Kỳ Liên là bạn thân với Ngô Thiên Lãng.

Y ở giữa hai phe chính tà, không câu nệ tiểu tiết võ lâm. Huống chi đối với Đào Vĩnh Trạch, mình y không nắm được phần thắng chút nào.

Đào Vĩnh Trạch thi triển “Bàn Long Nhiễu Bộ” quay sang mé bên Tán Nông Ẩn. Nhưng hắn chưa đứng vững đã nghe tiếng gió do binh khí đánh ra thổi tới sau lưng. Đó là Tán Nông Ẩn đã phóng chiêu thứ hai đánh tới.

Kiếm quang lấp loáng biến hóa vô cùng. Cả Đào Vĩnh Trạch cũng hơi chột dạ.

Hắn cười nói :

– Kiếm pháp của ông bạn còn cao minh hơn lệnh sư huynh một bậc. Ông bạn đáng là nhân vật thứ nhất trong phái Manh Sơn. Còn Thiên Cương chưởng nữa phóng ra luôn đi!

Đào Vĩnh Trạch đang nói thì Tán Nông Ẩn đã sử liền bảy chiêu cực kỳ biến ảo phức tạp mà kiếm chiêu cũng vô cùng lợi hại. Kiếm quang lúc chập chờn trước mặt khi lấp loáng sau lưng, thần diệu phi thường.

Kiếm pháp của lão nổi tiếng về bốn chữ quyết yếu là “Lang, Chuẩn, Tiệp, Biến” (Hung dữ, trúng đích, mau lẹ, biến hóa). Vì kiếm pháp này qua lại không rõ tông tích nên gọi là “Thiên Độn kiếm pháp”. Tuy lão đã vận kiếm như gió tưởng chừng mỗi phát đều đâm trúng Đào Vĩnh Trạch song lại chệch mất một chút.

Nguyên mỗi khi mũi kiếm chạm vô áo quần Đào Vĩnh Trạch liền bị nội công thượng thặng của đối phương hất chệch mũi kiếm sang một bên.

Công phu này cũng tương tự như “Triêm Y thập bát điệt” của phái Võ Đang, nhưng lợi hại hơn nhiều.

Đến chiêu thứ tám, tức là lúc Đào Vĩnh Trạch bảo lão phóng Thiên Cương chưởng ra, Tán Nông Ẩn bỗng quát lên một tiếng thật to. Quả nhiên kiếm chưởng kiêm thi, chưởng như sấm động, kiếm tựa chớp nhoáng.

Tay trái lão phóng ra thu về phát sinh một luồng hấp lực mảnh liệt khiến cho người Đào Vĩnh Trạch không khỏi run lên xiêu về phía trước.

Bỗng nghe đánh véo một tiếng. Nhát kiếm này lướt qua trên bá vai Đào Vĩnh Trạch.

Tề Thiên Nhạc liên thủ với Tán Nông Ẩn gặp được cơ hội tốt, lập tức thi triển thân pháp “Bàn Long Chuẩn Bộ” quanh tới phía sau Đào Vĩnh Trạch, phóng một chưởng “Khai Bia thủ” đánh vào sau lưng hắn.

Đào Vĩnh Trạch cất tiếng khen :

– Thiên Cương chưởng quả nhiên danh bất hư truyền.

Đột nhiên hắn phi thân vọt lên như chim ưng lướt qua đầu Tề Thiên Nhạc.

Tề Thiên Nhạc vội xoay mình phát chưởng. Bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch lớn tiếng quát :

– Hay lắm! Bây giờ ta lại muốn coi “Hỗn Nguyên khí công” của ngươi.

Phát chưởng đánh ra đến bộp một tiếng như đập vào da thuộc. Tiếp theo là một tiếng “roạc” vang lên.

Quần hào chưa nhìn rõ hai người đã lui ra.

Bức xiêm sau lưng Tề Thiên Nhạc tan ra từng mảnh. Tay áo Đào Vĩnh Trạch cũng bị đứt một miếng.

Thần sắc Đào Vĩnh Trạch vẫn như thường. Còn Tề Thiên Nhạc thì như người đã uống mấy chung rượu, nét mặt xanh lướt có đượm màu hồng.

Nguyên Tề Thiên Nhạc đã luyện Hỗn Nguyên khí công mà là công phu “Nhai đả” tối thượng.

Đào Vĩnh Trạch đã phát huy Tu La thần công đến bậc thứ chín cũng chỉ làm cho nội tạng đối phương rung động một chút, chứ chưa bị thương.

Tề Thiên Nhạc ngoài môn Hỗn Nguyên khí công, y còn là tay đệ nhất võ lâm về môn “Phân cân thác cốt”. Địch nhân hễ đến gần trước mặt là lập tức bị y đánh gãy chân tay.

Đào Vĩnh Trạch nhờ có bộ pháp “Thiên La bộ” kỳ diệu nên mới tránh khỏi.

Tuy hắn né tránh mau lẹ mà cũng bị đứt một mảnh tay áo.

Đào Vĩnh Trạch đối phó với hai người liên thủ hợp đấu thành ra có mấy phần úy kỵ. Trong lúc nhất thời hắn không dám tiến sát vào tỷ đấu. Hắn phóng song chưởng bằng Kim Cương chưởng lực cực kỳ mãnh liệt. Tay trái đánh Tề Thiên Nhạc, tay mặt đánh Tán Nông Ẩn. Luồng lực đạo tựa hồ lay non dốc biển.

Tề Thiên Nhạc vừa bị trúng một chưởng của hắn, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động. Tuy y bị thương nhưng trong lòng cũng đã khiếp sợ.

Thiên Cương chưởng lực của Tán Nông Ẩn có thể miễn cưỡng chống chọi nhưng kiếm chiêu của lão bị chưởng lực Đào Vĩnh Trạch hất ngược lại nhát nào cũng chỉ phóng ra xa được ba thước là cùng.

Chỉ trong khoảnh khắc hai bên đã qua lại hơn hai chục chiêu. Về “Thiên Độn kiếm” và “Thiên Cương chưởng”, Đào Vĩnh Trạch lãnh hội đến chỗ tinh hoa.

Đột nhiên hắn thu Kim Cương chưởng lực về, đổi dùng “Du Thân Bát Quái chưởng” đấu với hai người.

Tán Nông Ẩn cảm thấy chưởng lực đối phương đã giảm sút liền phóng trường kiếm như vòng cầu đánh ra.

Đào Vĩnh Trạch cười lạt nói :

– Hai vị đấu với ta gần ba mươi chiêu rồi, tưởng đã mệt lắm, nên nghỉ đi thôi!

Hắn búng ngón tay giữa một cái, một dãy hàn phong nhắm bắn vào mắt Tán Nông Ẩn.

Hai mắt Tán Nông Ẩn cay sè, nước mắt nhỏ giọt. Lão thấy bóng Đào Vĩnh Trạch lờ mờ lạng tới trước mặt, vội ra chiêu “Bạch Hồng Quán Nhật” đâm tới. Đây là một chiêu liều mình với cường địch cho hai bên cùng bị tử thương.

Bỗng nghe một tiếng rú thê thảm. Trước mặt lão một bóng người như khúc gỗ ngã lăn ra. Khi lão nhìn lại thì người ngã lăn ra đó là Tề Thiên Nhạc chứ không phải Đào Vĩnh Trạch.

Nguyên trong chớp mắt vừa rồi, Đào Vĩnh Trạch đã sử dụng “Tá lực công phu” thượng thặng trong phép “Hoán Chuyển Càn Khôn”. Hai ngón tay khẽ đặt vào sóng kiếm của Tán Nông Ẩn để dẫn dụ cho nó đâm vào Tề Thiên Nhạc.

Nhát kiếm này Tán Nông Ẩn đã phát huy đủ mười thành công lực lại thêm vào kình lực của Đào Vĩnh Trạch thì Tề Thiên Nhạc dù có công phu chịu đựng đến đâu cũng không chịu nổi.

Mũi kiếm của Tán Nông Ẩn rạch vào da bụng y thành một vết thương dài năm sáu tấc.

Đào Vĩnh Trạch vỗ tay, lạng người sang một bên, vừa cười vừa nói :

– Đó là các ngươi tự đả thương nhau, đừng oán ta nhé! May ở chỗ vết ngoại thương này các ngươi đã có thuốc dấu trị dược, chắc không cần phải ta tặng thuốc cho nữa đâu.

Tán Nông Ẩn vừa bẽ bàng lại vừa phẫn nộ, nhưng lúc này lão cũng không tái chiến được nữa, đành lặng lẽ đỡ Tề Thiên Nhạc về bản trận.

Lúc này trời đã hoàng hôn, bóng tịch dương đỏ như huyết.

Thiết Diện bà bà đã thua luôn mấy keo, người nào cũng ra chiều chán nản.

Long Chính Phong đứng đàng sau Địch Bình Thạch khẽ nói :

– Lăng đại hiệp mà không xuất hiện thì thật hỏng bét!

Địch Bình Thạch trong lòng cũng lấy làm lạ, nghĩ bụng :

– “Vừa rồi có người ngấm ngầm chỉ điểm cho Băng Nga (tức Băng Xuyên Thiên Nữ). Nếu người đó là Lăng Trung Ngọc thì chắc y xuất hiện rồi mới phải. Chẳng lẽ y chết thật rồi chăng?”

Hoa Quang đại sư đứng lên thủng thẳng nói :

– Đào thí chủ! Vừa rồi lão tăng đã được thí chủ ban cho một chưởng, bây giờ lão tăng muốn được lãnh giáo tuyệt thế thần công của thí chủ.

Lão không làm bộ thủ thế chi hết, nói mấy câu này rồi thủng thẳng tiến vào giữa trường.

Hoa Quang đại sư và Thống Thiền hòa thượng thịnh danh ngang nhau, được tỷ như núi Thái Sơn, sao bắc đẩu trong võ lâm. Mấy chục năm nay lão chưa giao thủ với ai. Phen này lão xuất trận là một chuyện phi thường.

Lập tức bao nhiêu con mắt đổ dồn vào nhìn lão. Ai nấy trong lòng hồi hộp vô cùng.

Nên biết Thống Thiền hòa thượng bắt đầu tỷ võ đã cùng Đào Vĩnh Trạch đánh một chưởng và hiển nhiên lão bị kém thế.

Nếu chuyến này Hoa Quang đại sư ra trận mà bị bại về tay Đào Vĩnh Trạch thì đến lượt Thống Thiền hòa thượng là keo tối hậu chắc cũng không địch nổi. Vì thế cuộc quyết đấu giữa Hoa Quang đại sư và Đào Vĩnh Trạch, không những quan hệ đến thể diện võ lâm ở Trung Nguyên, nó còn là một cuộc đấu sinh tử tồn vong.

Đào Vĩnh Trạch nói :

– Đại sư là một nhân vật được toàn thể võ lâm kính ngưỡng. Đào Vĩnh Trạch này được đại sư giáo chỉ còn hân hạnh nào bằng? Nếu Đào mỗ có chỗ kém cỏi xin đại sư chỉ điểm cho.

Hắn đưa tay vạch thành đường cánh cung từ từ đẩy ra. Đến khi hắn vừa dứt lời, đột nhiên chưởng thế đẩy mạnh hơn và nhanh như điện chớp.

Giọng lưỡi Đào Vĩnh Trạch cực kỳ lịch sự mà phát chưởng ra chẳng nể nang gì.

Đào Vĩnh Trạch lập tâm thử sức với Hoa Quang đại sư, hắn đã sử dụng Bát Nhã thần công, kiêm cả cương nhu. Vừa rồi tỷ đấu với hai vị Tán, Tề hắn toàn dùng nội lực dương cương là Kim Cương chưởng đã hơn được đối phương mấy phần.

Hoa Quang đại sư đứng sững như non chờ song chưởng đối phương đánh tới.

Tả chưởng lão cũng vạch thành đường cánh cung nhẹ nhàng đánh ra, tựa hồ không phí chút hơi sức.

Đào Vĩnh Trạch tựa hồ như cành cây trước gió. Người run lập cập lùi lại ba bước.

Bọn đệ tử phái Nga My lớn tiếng hoan hô như sấm dậy.

Nên biết Hoa Quang đại sư tuổi ngoại thất tuần. Từ ngày đầu xuất gia vẫn tu luyện nội gia tâm pháp chính tông của phái Nga My. Lão đã ngưng tụ hơn sáu mươi năm công lực thì đâu phải chuyện tầm thường.

Đào Vĩnh Trạch tuy lấy được nửa pho bí lục võ công của Võ Hạo Thiên, nhưng mới luyện được ba năm thì về nội lực nhất định chưa thâm hậu bằng Hoa Quang đại sư.

Tiếng hoan hô chưa dứt, Đào Vĩnh Trạch đã phóng chưởng thứ hai đánh tới.

Hoa Quang đại sư thấy đối phương vừa ra tay, kình phong đã nổi lên thì cho là hắn dùng Kim Cương chưởng lực cực kỳ uy mãnh, nên vẫn sử dụng “Phất Vân thủ” để đối phó. Đồng thời lão tăng gia nội lực hơn lần trước một chút.

Hai cùng đụng nhau. Luồng lực đạo cương mãnh của Đào Vĩnh Trạch đột nhiên tiêu tan không còn thấy tăm tích đâu nữa. Nhưng chỉ trong chớp mắt nó biến ra Tu La thần công mang theo khí hàn lãnh khủng khiếp.

Từ khí thuần dương chuyển sang thuần âm, lòng bàn tay lạnh buốt khôn tả.

Luồng khí hàn này loáng cái đã thấm vào trong người Hoa Quang đại sư.

Luyện Kim cương bát nhã chưởng và Tu La thần công đến trình độ như Đào Vĩnh Trạch tưởng trong võ lâm không còn nhân vật nào nữa. Hắn còn lợi hại hơn ở chỗ tính chất hai thứ võ công tương phản nhau mà trong chớp mắt đã hoán cải được ngay. Vì vậy nên công lực Hoa Quang đại sư đã thâm hậu đến thế, lão cũng không khỏi chấn động tâm thần.

Tuy lão đã lập tức dụng hộ thể thần công để phát tán khí hàn độc trong người, nhưng cũng bị thương rồi.

Hoa Quang đại sư lùi lại ba bước, chân dứng chưa vững mà khí hàn độc lại lạnh thấu xương. Đồng thời Đào Vĩnh Trạch phóng ra phát chưởng thứ hai. Hoa Quang đại sư cặp lông mày đứng dựng lên, trầm giọng nói :

– Đào thí chủ cố tình bức bách, lão tăng còn mấy rẻ xương khô này đành đưa cho thí chủ là xong.

Hai chưởng giao nhau bật lên tiếng nổ như sét đánh.

Đột nhiên thấy hai người đều đứng ngây ra đương trường như hai pho tượng đá.

Nguyên Hoa Quang đại sư quyết tâm hy sinh tính mạng mình. Sau khi lão tiếp một chưởng của Đào Vĩnh Trạch đã biết ngay công lực mình nhiều lắm chỉ chống được ba chưởng nữa là cùng. Đến chưởng thứ tư lão không chắc còn đỡ được và đến chưởng thứ năm tất bị trọng thương.

Địa vị của Hoa Quang đại sư không có thể rút đầu chịu thua trước Đào Vĩnh Trạch mà chỉ còn cách chiến đấu cho đến chết. Vì vậy lúc đón tiếp chưởng thứ hai của Đào Vĩnh Trạch lão đã vận công lực đến độ chót vào bàn tay.

Hoa Quang đại sư đã cần khổ tu luyện “Thái Thanh khí công” trong sáu mươi năm há phải chuyện tầm thường.

Đào Vĩnh Trạch thấy lòng bàn tay đối phương phát sinh một luồng hấp lực rất mãnh liệt. Trong lúc cấp bách, hắn không rút ra được.

Đào Vĩnh Trạch chấn động tâm thần, hững hờ đáp :

– Đại sư quá nặng lời. Chính đại sư bức bách Đào mỗ, xin đại sư thành toàn cho.

Trong võ lâm, khi xin đối phương nói đến hai chữ thành toàn là ý nói đem tính mạng giao phó cho đối phương. Nhưng Đào Vĩnh Trạch nói câu này là ngược lại. Hắn muốn bảo Hoa Quang đại sư đã bức bách hắn phải liều mạng chiến đấu thì kết quả chỉ là mạng sống yếu chết. Dù hắn bị thua phải chết cũng không oán hận, mà hắn thắng thì quyết không tha mạng cho Hoa Quang đại sư.

Bỗng thấy đỉnh đầu Hoa Quang đại sư ngùn gụt bốc lên một luồng bạch khí.

Sắc mặt Đào Vĩnh Trạch thay đổi dần dần, từ màu xanh biến sang màu tía rồi màu tía biến sang màu đen. Đó là hiện tượng về uy lực Tu La thần công đã phát huy đến cực điểm.

Bọn Thống Thiền hòa thượng, Tán Nông Ẩn, Địch Bình Thạch thấy luồng bạch khí trên đầu Hoa Quang đại sư mỗi lúc một dầy đặc thì biết là khí thuần dương trong người đại sư tiêu hao mỗi lúc một nhiều. Trước tình hình này, hiển nhiên Hoa Quang đại sư đang đi vào chỗ thất bại.

Sau một lúc luồng bạch khí trên đầu Hoa Quang đại sư bốc lên dầy đặc thêm và tràn ra như một làn mù đặc bao phủ lấy hai người.

Vầng thái dương đã lặn non tây. Bức màn đêm bốn mặt rủ xuống dần dần.

Mục lực mọi người nhìn không rõ mấy nữa. Nhưng hơi thở mọi người trong trường mỗi lúc một cấp bách thêm, bao nhiêu cặp mắt theo dõi cuộc đấu không chớp.

Bốn bề yên lặng như tờ, tưởng chừng mũi kim rớt cũng nghe tiếng động.

Giữa lúc tịch mịch đến cực độ, bỗng Long Chính Phong “ồ” lên một tiếng.

Địch Bình Thạch nhìn theo ánh mắt gã thì thấy trong đám loạn thảo ngay bên cạnh có mấy bông hoa không biết tên là gì đang từ từ nở ra.

Cánh hoa màu hồng pha màu trắng tươi đẹp phi thường. Mỗi cơn gió thổi qua là một lẫn mùi hương kỳ lạ phi thường đưa tới.

Mùi hoa phảng phất có mùi huyết tanh, nhưng nó lại khiến cho người ta thấy dễ chịu vô cùng.

Mọi người nghe Long Chính Phong vừa la lên một tiếng đều bắt đầu chúý thì thấy bụi cỏ dưới gốc cây ở xa cũng như ở gần đều có mấy bông hoa kỳ quái nở ra.

Thoáng trong một lượt tựa hồ như đám áng đỏ nổi lên pha lẫn với ráng chiều rực rỡ làm cho lóa mắt.

Thứ hoa nở vào buổi chiều sau lúc hoàng hôn thật là một cảnh tượng phi thường. Huống chì những bông hoa kỳ dị này lại nở khắp nơi hoang dã càng là một hiện tượng quái đảng, khiến cho mấy trăm tay cao thủ cả hai bên đều vô cùng kinh ngạc đến trợn mắt há miệng.

Hoa Quang đại sư và Đào Vĩnh Trạch đang quyết đấu sinh tử mà chú ý lực cũng phải dao động.

Băng Xuyên Thiên Nữ bỗng la lên :

– Nguy rồi! Đây là hoa Ma Quỷ!

Địch Bình Thạch nói :

– Đúng là hoa A Tu La rồi! Các vị phải mau mau bế tắc hô hấp, phong tỏa huyệt đạo.

Nguyên trên núi Hy Mã Lạp Nhã có một thứ hoa gọi là A Tu La. Thứ hao này tỏa ra một mùi hương khiến cho gân cốt người phải mềm nhũn. Người phát giác thứ hoa này đầu tiên là Khổ Hạnh tăng ở Ấn Độ.

Nguyên chữ Phạn A Tu La nghĩa là ác ma, nên người ta đặt cho nó là hoa A Tu La.

Băng Xuyên Thiên Nữ là Công chúa xứ Ni Bạc Nhĩ đã được thấy thứ hoa này nên nàng vừa ngửi mùi hương kỳ dị đã quyết đoán nó là hoa Ma Quỷ không còn nghi ngờ gì nữa.

Mùi hương của hoa khiến cho gân cốt người ta mềm nhũn mất sức đề kháng.

Vì nó chỉ sinh trưởng được ở nơi rét lạnh nên trên đỉnh núi Hy mã lạp nhã mới có mà thôi. Nhưng hiện giờ đang buổi dương xuân, núi Thanh Thành đã băng tan tuyết rữa, thế mà mới vào lúc hoàng hôn và chỉ trong khoảnh khắc hoa Ma Quỷ đã nở khắp triền núi, há chẳng là chuyện quái đản?

Địch Bình Thạch không còn suy nghĩ gì được nữa, vì thứ hoa Ma Quỷ này lúc vừa nở ra mùi hương đã nồng nặc khiến y ngửi phải liền thấy tâm thần hoảng hốt.

Còn những người khác tựa hồ say sưa ngây ngất.

Địch Bình Thạch lẩm bẩm :

– Chắc là Đào Vĩnh Trạch giở trò quái quỷ gì đây.

Nhưng y đưa mắt nhìn thì cả bè lũ hắn cũng ngây ngất như người say rượu.

Mã Hồi Hồi lên tiếng chửi bâng quơ :

– Đồ ma quỷ! Ngươi giở trò gì đây?

Hắn huy động cây quái bổng lấp loáng có ánh sáng từ trong đám đông chạy ra.

Địch Bình Thạch càng lấy làm kinh dị vì thấy người phe Đào Vĩnh Trạch cũng bị thương thì chẳng lẽ có người đệ tam nào ngấm ngầm hí lộng quỷ thần?

Người đó đã khiến cho hoa Ma Quỷ ở núi Thanh Thành nở ra được thì thần thông hắn còn hơn cả Đào Vĩnh Trạch hay sao?

Y vừa động tâm, bỗng nghe Lăng Tiêu Tử ở phe Đào Vĩnh Trạch la lên :

– Mã lão đệ! Phải đề phòng có kẻ ám toán!

Giữa lúc chớp nhoáng này một bóng trắng đột nhiên lưót qua trên đầu Mã Hồi Hồi.

Mã Hồi Hồi vung quái bổng lên chưa nhìn rõ là vật gì đánh tới mình, bỗng một tiếng bốp vang lên thật to. Cây lôi điện bổng tuột tay văng đi.

Nguyên bóng trắng lướt qua đầu hắn đi giày đế đinh, cây Lôi Điện bổng chưa kịp đánh ra đã bị người kia đá trúng hổ khẩu.

Địch Bình Thạch cả kinh nghĩ thầm :

– “Không biết người con gái này ở đâu tới? Nguyên một môn khinh công của y đã chẳng kém gì di má”.

Hạng Hồng Huy vọt người lên không, gã giơ cây đinh ba có bôi thuốc độc, gọi là tam mai táng môn đinh.

Thân pháp thiếu nữ kia mau lẹ khôn tả. Đến Hạng Hồng Huy khinh công trác tuyệt cũng không đuổi kịp.

Cây Tam Mai Táng Môn đinh liệng tới sau lưng nàng, không hiểu nàng đã dùng công phu tà môn gì mà chỉ nghe thấy ba tiếng lách cách, cây Tam Mai Táng Môn đinh đã văng ngược trả lại cấm phập vào một cành tùng lớn.

Trừ thiểu số đại sư võ học, còn ngoài ra chỉ nhìn thấy hai bóng trắng đuổi nhau trên không, chớp mắt đã vào đến trung tâm không trường.

Trong kiếm trường, Đào Vĩnh Trạch và Hoa Quang đại sư vẫn đứng trơ như hai pho tượng đá, không ai nhúc nhích. Hai người đối với cảnh tượng kỳ dị phát sinh bên ngoài tựa hồ trông mà chẳng thấy nghe mà không thấy rõ.

Hạng Hồng Huy bỗng la lên :

– Sư phụ hãy để ý!

Tiếng la chưa dứt bỗng nghe đánh sầm một tiếng, một trái đạn nổ tung bốc khói lửa ở giữa Đào Vĩnh Trạch và Hoa Quang đại sư.

Trong làn khói lửa có vô số hàn quang lấp loáng nhỏ như lông trâu.

Long Chính Phong lớn tiếng gọi :

– Giang cô nương! Cô nương đấy ư? Lăng đại hiệp đâu?

Thiếu nữ này chính là Giang Mỹ Linh. Nàng nhân lúc Đào Vĩnh Trạch cùng Hoa Quang đại sư liều mạng tỷ đấu, đột nhiên ra tay báo thù. Trái đạn mà Giang Mỹ Linh liệng ra đó chính là Độc Vụ Kim Châm Hỏa Diệm đạn, một thứ ám khí kịch độc bí truyền của nhà họ Giang.

Nàng ở trên hoang đảo ba năm cùng Lăng Trung Ngọc luyện nửa pho trên về bí lục võ công của Võ Hạo Thiên. Dĩ nhiên bản lãnh nay nàng khác trước xa lắm rồi.

Một nắm Mai Hoa châm nhỏ như lông trâu lẫn trong đám khói đen theo chân lực nội gia của nàng nên phát ra những tiếng vo ve như phá tan bầu không khí.

Giữa đám khói mù mờ mịt, bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch gầm lên một tiếng thật to. Trong chớp mắt khói tan lửa tắt.

Áo cà sa của Hoa Quang đại sư đã bị cháy mấy chỗ và còn cắm vô số Mai Hoa châm lấp loáng ngân quang. Đào Vĩnh Trạch không hề gì cả.

Hai người cùng lùi lại cách nhau đến sáu bảy trượng.

Long Chính Phong la lên :

– Hỏng bét! Hỏng bét! Không phải cô ta giúp bọn mình. Cô ta… cô ta…

Động tác mấy mặt nhanh như điện chớp, Long Chính Phong chưa dứt lời, Hạng Hồng Huy đã rượt tới sau lưng Giang Mỹ Linh. Gã phóng kiếm đâm tới.

Giang Mỹ Linh vẫn không ngoảnh cổ lại. Bỗng nghe đánh chát một tiếng.

Mũi kiếm của Hạng Hồng Huy đâm trúng sau lưng nàng rồi văng ngược trở lại.

Mũi kiếm quăn lên không dùng được nữa.

Hạng Hồng Huy kinh hãi không bút nào tả xiết.

Nên biết công phu của gã hiện nay có thể liệt vào hạng cao thủ hạng nhất.

Thế mà hắn đâm trúng Giang Mỹ Linh vẫn không làm cho nàng bị thương, trách nào gã chẳng hoang mang, tự hỏi :

– “Thị đã luyện được tấm thân đến trình độ đao thương chém không vào ư? Chẳng lẽ bản lãnh thị còn ghê gớm hơn sư phụ mình mấy phần hay sao?”

Gã có biết đâu Giang Mỹ Linh đã dùng hộp ngọc của Võ Hạo Thiên làm hai tấm kính độ tâm trước ngực và sau lưng, thì những đao kiếm thông thường làm sao dụng đến da thịt nàng được.

Giang Mỹ Linh phất tay áo một cái Hạng Hồng Huy đã lăn đi mấy vòng ra xa ngoài ba trượng.

Nàng không ngó gì tới Hạng Hồng Huy, chạy thẳng về phía Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch quát lên :

– Nữ tặc! Té ra là mi!

Hắn cho người ẩn mình tức là Giang Mỹ Linh. Hắn thấy bản lãnh nàng như vậy thì biết nàng đã luyện nửa pho bí lục của Võ Hạo Thiên nhưng hắn cho là cơ sở võ công của nàng chưa thâm hậu cho nên hắn sợ Lăng Trung Ngọc hơn là sợ nàng.

Đào Vĩnh Trạch vừa thấy Giang Mỹ Linh đi tới liền sử dụng Thiên La bộ pháp, lạng người đi một cái theo mé bên tiến lại gần.

Hắn vừa cử động thân hình đột nhiên thấy một đạo hàn quang bắn ra.

Giang Mỹ Linh né tránh rút kiếm ra chiêu. Cả ba động tác mau lẹ khôn tả.

Thanh bảo kiếm của nàng là một trong ba thứ bảo vật của Võ Hạo Thiên để lại. Nó được chế luyện bằng một thứ kim thuộc dưới đáy biển, tuy mỏng như giấy mà sắc bén dị thường.

Đào Vĩnh Trạch vừa thấy ánh kim quang, bất giác chấn động tâm thần. Hắn ngẩng đầu lên phát huy Bát Nhã thần công, vung ngón tay búng vào sóng kiếm của Giang Mỹ Linh.

Bỗng nghe đánh keng một tiếng, Giang Mỹ Linh tuy đã luyện được nửa bộ bí lục võ công. Song nội lực nàng còn kém Đào Vĩnh Trạch xa. Hắn búng vào sóng kiếm cũng làm nàng chấn động tâm thần, khí huyết nhộn nhạo.

Chỉ trong chớp mắt trước ngực nàng tựa hồ bị vật nặng ngàn cân đè ép cực kỳ khó chịu.

May mà Đào Vĩnh Trạch đã tỷ đấu hồi lâu với Hoa Quang đại sư nên công lực hắn giảm đi ba phần. Nếu không thế thì cái búng vừa rồi đủ làm cho Giang Mỹ Linh bị thương nội tạng.

Động tác của hai bên đều nhanh như điện chớp, Giang Mỹ Linh mượn đà búng của đối phương vọt mình lên cao.

Một luồng hàn quang xanh biếc như cầu vòng vạch lên không gian.

Đào Vĩnh Trạch tuy không bị thương nhưng ba chòm râu dài dưới cằm bị lưỡi bảo kiếm hớt đứt chỉ còn lại phân nửa. Đồng thời lúc hắn vận Bát Nhã thần công mùi hương của hoa Ma Quỷ thừa cơ chuồn vào.

Đào Vĩnh Trạch cảm thấy đầu óc choáng váng, vội vận chân khí đẩy làn khí độc trong ngực ra ngoài.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Giang Mỹ Linh đã hạ mình xuống ra ngoài xa mấy trượng ngay bên cạnh Hoa Quang đại sư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.