Tu La Thần Công

Chương 42: Thần bí cao nhân đảo lộn chiến trường



Bỗng nghe đánh “roạc” một tiếng như sao sa điện chớp. Tuy nàng lụi lại được song vạt áo bên tả cũng bị rách một miệng bằng bàn tay.

Biến diễn này khiến cho kiếm pháp của Băng Xuyên Thiên Nữ dù tinh diệu cũng không còn đắt dụng võ. Vì ở dưới đất nàng không thể đâm trúng đối phương. Bằng thi triển khinh công, thì đối phương lại dùng “Âm Dương trảo” cũng chẳng làm gì được hắn.

Hiển nhiên Dương Xích Phù đã ở vào thế không thua được nữa.

Băng Xuyên Thiên Nữ không còn cách gì, đành đổi thế công ra thành thế thủ.

Nàng dùng kiếm pháp tinh diệu để phòng thân. Thanh Băng Phách Hàn Quang kiếm biến thành bức màn ánh sáng che kín người nàng gió mưa cũng không lọt vào được.

Nàng nghĩ bụng :

– “Hắn chỉ hai tay không, thử xem tấn công bằng cách nào?”

Dương Xích Phù không vội tấn công vào trong vòng kiếm quang. Hai thứ công phu “Thiên La bộ”, “Âm Dương trảo” đã có hiệu lực khiến cho hắn hoàn toàn tự do không bị Băng Xuyên Thiên Nữ uy hiếp nữa. Hắn liền nhân cơ hội này ngầm vận huyền công để cho Băng Xuyên Thiên Nữ lùi xa ra trong vòng một trượng rồi tiếp liền phóng “Phách Không chưởng” ra.

Công lực của Dương Xích Phù còn thâm hậu hơn Băng Xuyên Thiên Nữ.

Kiếm pháp nàng chỉ phòng thân được mà không thể chống lại với phách không chưởng của hắn.

Dương Xích Phù phóng chưởng mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Chưởng lực hắn tựa hồ từ bốn mặt tám phương đánh lại.

Băng Xuyên Thiên Nữ xiêu người đi như một con thuyền nhỏ tròng trành trên làn sóng dữ. Nàng la thầm :

– “Hỏng bét! Nếu tình trạng này còn kéo dài mình không đâm trúng được huyệt đạo đối phương mà còn để hắn làm cho hao phí sức lực”.

Thấy tình thế không thể thủ thắng, dĩ nhiên nàng phải tìm cách rút lui cho yên ổn.

Nàng nghĩ rằng khinh công mình còn hơn đối phương, hắn lại sợ cả kiếm pháp của nàng nữa. Nàng có rút lui nhiều lắm là chịu thua keo này, chắc Dương Xích Phù cũng không ngăn cản nổi.

Ngờ đâu Thiên La bộ của Dương Xích Phù chẳng những dùng để phòng thủ mà còn có thể ngăn cản địch nhân. Hắn thấy Băng Xuyên Thiên Nữ chuyển động thân hình liền biết ý ngay thét lớn :

– Ngươi muốn trốn chăng? Cái đó dễ lắm! Chỉ cần để thanh bảo kiếm lại là đủ.

Hắn vừa dứt lời thì người cũng tới ngăn chặn Băng Xuyên Thiên Nữ.

Băng Xuyên Thiên Nữ không ứng phó được với “Âm Dương trảo” của Dương Xích Phù, nàng lại không dám sát liền vào hắn liền đổi phương hướng mà chạy trốn.

Dương Xích Phù giữ theo bộ vì kỳ môn bát quái. Hắn xiêu người đi bước ra mấy bước.

Băng Xuyên Thiên Nữ vừa xoay mình đã thấy Dương Xích Phù ở ngay trước mặt. Nàng lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, vô kế khả thi rồi.

Lúc này mọi người đến phó hội đã nhìn rõ thế bại của Băng Xuyên Thiên Nữ.

Bọn đệ tử phái Võ Đang lại càng nao núng.

Lôi Chấn Tử mặt đen xạm, chỉ còn chờ cho Băng Xuyên Thiên Nữ thất bại là rút lui khỏi hội trường.

Dương Xích Phù càng bức bách dữ hơn.

Băng Xuyên Thiên Nữ la thầm :

– “Hỏng bét! Hỏng bét! Ta chỉ còn chống đỡ được nửa giờ nửa là cùng”.

Đang lúc thất vọng hoàn toàn, bên tai nàng bỗng nghe có thanh âm trầm trọng lọt vào :

– Bước qua Càn vị quanh sang Tốn vị rồi dùng Băng đạn đánh vào lỗ tai hắn.

Băng Xuyên Thiên Nữ sửng sốt. Lúc này Dương Xích Phù đang ở Khôn vị sau lưng nàng phát chưởng ra. Thanh âm kia lại bảo nàng bước sang phương Càn quanh lại vị Tốn rồi liệng Băng đạn. Thế thì Băng đạn ném vào chỗ không hay sao?

Tuy nhiên, thanh âm kia dường như có một sức mạnh vô hình, nàng không còn thì giờ để suy nghì mà cũng không dám suy nghĩ nữa. Tựa hồ người bị thôi miên, nàng làm theo thanh âm đã chỉ thị, thi triển khinh công tuyệt đỉnh, đột nhiên nhảy qua Càn vị, quanh lại vị Tốn rồi liệng ra ba trái Băng đạn.

Giữa lúc nàng liệng đạn, Dương Xích Phù vừa xuất hiện ở vị Chấn trước mặt nàng.

Trái đạn thứ nhất liệng đúng vào lỗ tai hắn còn hai trái kia trệch xuống phía dưới tìm vào huyệt Vậng Huyển.

Bỗng nghe Dương Xích Phù rú lên một tiếng. Đột nhiên người hắn biến thành pho tượng đá. Phát chưởng phách không sắp phóng ra, hắn mới giơ tay kiễng chân, hai mắt tròn xoe. Tình trạng giữ y nguyên không canh cải chút nào, trông vừa hoạt kê lại vừa quái dị.

Băng Xuyên Thiên Nữ cười hỏi :

– Hay lắm! Ngươi còn muốn lấy thanh bảo kiếm của ta nữa không?

Thanh băng kiếm vung lên trước mặt Dương Xích Phù mà mí mắt hắn cũng không đậy. Hiển nhiên trái Băng đạn trúng huyệt đạo đã phát sinh hiệu lực.

Nguyên Dương Xích Phù luyện được công phu phong tỏa huyệt đạo rất thần kỳ của tà phái. Bất luận thủ pháp điểm huyệt cao minh đến đâu đối với hắn cũng bằng vô dụng. Chỉ có dùng ám khí đập vào lỗ tai mới phá được khí công bế huyệt, đồng thời khiến gã không thể nhúc nhích. Như vậy thực ra chỉ cần một trái Băng đạn là đủ, còn hai trái kia có thể nói là thừa.

Biến diễn bất thình lình này khiến cho quần hùng trong trường ai cũng kinh ngạc. Nhưng trước mắt mọi người đang chú ý theo dõi, hiển nhiên Dương Xích Phù bị Băng Xuyên Thiên Nữ đáng trúng huyệt đạo.

Phe Đào Vĩnh Trạch tuy biết có chỗ ngoắt ngoéo, nhưng chẳng nói vào đâu được.

Băng Xuyên Thiên Nữ lại nói :

– Hay lắm! Ngươi đã không lấy bảo kiếm thì ta về đây.

Nàng vừa bước đi được hai bước, Đào Vĩnh Trạch bỗng quát lên :

– Đứng lại!

Tiến quát này chẳng khác sét nổ giữa trời xanh. Băng Xuyên Thiên Nữ ngẩn người ra một chút rồi nói :

– Bình Thạch! Tướng công thay tiện thiếp ra đón tiếp lão đi!

Nàng tưởng Đào Vĩnh Trạch muốn báo thù cho sư đệ, nên bảo chồng ra ứng chiến.

Đào Vĩnh Trạch đảo mắt nhìn quanh một vòng. Hắn đề khí vào huyệt Đan Điền, nói dằn từng tiếng :

– Vị cao nhân nào đã tới, xin tha thứ cho Đào mỗ về tội thất nghinh.

Những tiếng choang choang chói tai vang lên. Trong vòng bốn năm dặm đều có thể nghe rõ. Biến diễn này khiến cho toàn trường đều chấn động. Mọi người giương mắt lên nhìn xem cao nhân nào xuất hiện.

Sau một lúc yên lặng như tờ, tuyệt không thấy gì phản ứng, mọi người lại thì thào bàn tán.

Ngô Thiên Lãng ỷ mình già nua cất giọng ồm ôm hỏi :

– Đào Vĩnh Trạch thấy quỷ ư? Làm gì có cao nhân gì đâu? Nếu quả có cao nhân đến thì che thế nào được cặp mắt ta?

Đào Vĩnh Trạch biến sắc, lại lớn tiếng quát :

– Các hạ đã bộc lộ thủ pháp này đủ tỏ là bậc cao minh. Trong mình đã có tuyệt kỹ định đối chọi với Đào mỗ thì sao không chường mặt ra mà cứ lén lút trong bóng tối?

Mấy câu này khiến cho mọi người phái Võ Đang nhốn nháo. Lôi Chấn Tử cất tiếng thóa mạ :

– Đồ mặt dày! Định cãi cối chăng?

Những người hiện diện tại trường, ngoài Băng Xuyên Thiên Nữ trong lòng đã biết rõ rồi, chẳng một ai hiểu nội vụ bí ẩn.

Đào Vĩnh Trạch để mặc cho Lôi Chấn Tử la ó thóa mạ. Lão hỏi Băng Xuyên Thiên Nữ :

– Chúng ta đã kể là những nhân vật có chút thanh danh trong võ lâm thì đừng nói dối nữa. Vừa rồi phải chăng có người đã dùng phép truyền âm nói gì với tôn giá?

Băng Xuyên Thiên Nữ đang nghi hoặc về thanh âm thâm trầm vừa rồi, nghe hỏi nàng ngẩn người ra. Trước nay nàng chưa từng nói dối bao giờ, liền buột miệng đáp :

– Đúng thế! Nhưng ta chưa biết là ai!

Mọi người nghe nàng thừa nhận một cách mau lẹ như vậy đều lấy làm ngạc nhiên. Toàn trường lập tức yên lặng trở lại.

Nhưng cao nhân thần bí vẫn không xuất hiện…

Đào Vĩnh Trạch cười hô hố hỏi :

– Bây giờ Thiết Diện lão bà tử bảo sao?

Thiết Diện bà bà chẳng hiểu gì cả trong lòng rối loạn. Mụ chưa kịp mở miệng thì Địch Bình Thạch đã đứng lên nói :

– Đào Vĩnh Trạch! Sư đệ ngươi trong hai lần tỷ đầu vừa qua, phải chăng ngươi đã dùng phép “Thiên độn truyền âm” để chỉ điểm cho hắn? Lôi chưởng môn phái Võ Đang chưa chất vấn ngươi điều đó. Nếu ngươi cho là sư đệ ngươi bị thua oan thì Lôi chưởng môn cũng thua oan…

Y cười lạt nói tiếp :

– Nếu đem ra phân bì thì hai bên cùng có người chỉ điểm. Ngươi chỉ điểm hai lần, tức là còn nợ bên ta một lần.

Lôi Chấn Tử nghe Địch Bình Thạch chất vấn Đào Vĩnh Trạch không khỏi chấn động tâm thần, thét lên oang oang rồi nói :

– Chà! Té ra tên lão tặc này ngấm ngầm hí lộng quỷ thần. Trách nào ta chẳng bị thua một cách hồ đồ.

Thực ra võ công của Dương Xích Phù còn cao thâm hơn Lôi Chấn Tử nhiều.

Dù hắn không có sư huynh chỉ điểm vẫn có thể đả bại được đối phương, có điều chỉ chậm lại một chút mà thôi. Lôi Chấn Tử lên giọng bài bác, hoàn toàn vì muốn gỡ lại thể diện.

Đào Vĩnh Trạch chỉ “hừ” một tiếng chứ không thèm đấu khẩu với Lôi Chấn Tử. Nhưng đối với câu nói của Địch Bình Thạch thì lão không khỏi xao xuyến trong lòng, tự hỏi :

– “Hừ! Sao thằng cha này cùng hiểu được phép “Thiên độn truyền âm”?”

Lão đảo mắt nhìn quanh rồi lạnh lùng hỏi lại :

– “Thiên độn truyền âm” nào đâu! Ngươi đã nghe thấy ta nói gì?

Đào Vĩnh Trạch không hiểu về công phu này mà y chỉ nghe Thống Thiền hòa thượng đề cập tới nó mà thôi.

Địch Bình Thạch không biết trả lời thế nào liền nghĩ ra một kế hỏi :

– Vừa rồi ngươi nói đúng lắm! Bọn ta đâu phải hạng vô danh trong võ lâm. Nhất là ngươi lại tự xưng là tôn sư nhất đại chẳng lẽ còn nói dối ư? Ngươi đã nói gì chính ngươi phải biết. Ngươi thử tự vấn tâm xem có dùng phép “Thiên độn truyền âm” không? Chẳng lẽ còn làm phiền ta nhắc lại lần nữa?

Thế là cách lấy mâu ông đâm thuẫn ông. Đào Vĩnh Trạch trong lòng có tật, không dám hỏi thêm nữa.

Lão đưa tay giải khai huyệt đạo cho Dương Xích Phù rồi trợn mắt lên hỏi Địch Bình Thạch :

– Ngươi tưởng ta khí lượng hẹp hòi, so bì đến cả một keo thắng bại ư? Cuộc tỷ đấu vừa rồi vợ ngươi tuy có người chỉ điểm, nhưng chính thị phải có bản lãnh chân thực. Về khinh công cũng như kiếm pháp, ám khí hết thảy được đều vào hạng khá. Nếu không thế thì dù có người chỉ điểm cũng chẳng thể thủ thắng được. Thị đã đánh trúng huyệt đạo sư đệ ta thì cuộc đấu vẫn là thủ thắng. Hừ! Ngươi coi ta cũng vào hạng cãi chầy cãi cối chăng?

Lão nói mấy câu này rất công bằng hợp lý, đúng là thái độ của bậc tôn sư.

Nhưng đồng thời lão cũng châm chọc Lôi Chấn Tử. Dĩ nhiên Lôi Chấn Tử nghe lào nói vậy đành ngậm miệng.

Mọi người tưởng cuộc phong ba đi vào chỗ bình tịnh. Ngờ đâu Đào Vĩnh Trạch ngừng lại một lúc rồi nói tiếp :

– Ta không phân bì mấy lần thắng bại vừa rồi đâu. Nhưng các ngươi cho người mai phục bên ngoài là không hợp lý. Theo lệ luật võ lâm các ngươi phải đưa người đó ra ngay để ta tỷ đấu với hắn.

Đây mới thật là một vấn đề nan giải. Cao nhân thần bí kia đã không chịu lộ diện thì Thiết Diện bà bà lấy đâu ra người tỷ đấu với hắn?

Long Chính Phong ngấm ngầm suy tính :

– Không hiểu sao Lăng đại hiệp lại nhịn được cái tức này? Đào lão tặc đã mấy phen khiêu chiến y, nhưng hắn chưa nói rõ đích danh mà thôi.

Gã có biết đâu sở dĩ Lăng Trung Ngọc không chịu lộ diện vì có lý do đặc biệt. Vả lại sau ba năm ở ngoài hoang đảo tịch mịch, chàng đã luyện bí lục chí cao vô thượng của tà phái thì khí chất chàng thế nào cũng khác trước ít nhiều, gã hiểu chàng thế nào được?

Đào Vĩnh Trạch kêu luôn ba lần gọi cao nhân ra, song vẫn không thấy phản ứng chi hết. Lão liền lớn tiếng quát :

– Thiết Diện lào quỷ! Mụ là chủ nhân ở đây lại ngấm ngầm bố trí mai phục. Ta đòi hỏi mụ lấy người đó ra.

Thiết Diện bà bà mặt xám như tro tàn, mụ không biết trả lời thế nào cho được.

Đào Vĩnh Trạch nhảy xổ về phía Thiết Diện bà bà nhanh như tên bắn.

Băng Xuyên Thiên Nữ hãy còn ở trong trường chưa kịp lui về. Đào Vĩnh Trạch lướt qua bên mình nàng, bỗng lên tiếng :

– Được lắm! Thiết Diện lão quỷ không chịu thú thật, ta hãy bắt ngươi trước rồi sẽ truy vấn mụ. Hừ! Ngươi còn chưa ngoan ngoãn hạ kiếm, hay còn muốn ta động thủ chăng?

Địch Bình Thạch cả kinh tức giận quát lên :

– Có lẽ nào thế được?

Y chưa dứt lời Đào Vĩnh Trạch đã chụp xuống Băng Xuyên Thiên Nữ.

Băng Xuyên Thiên Nữ giơ tay lên liệng cả bảy trái Băng Phách đạn ra. Đào Vĩnh Trạch há miệng cho bảy trái đạn chui vào. Hắn nuốt hết xuống bụng rồi cười hô hố nói :

– Tuyệt diệu! Tuyệt diệu! Cái này còn hay hơn cả linh đan thập toàn bổ đại.

Đào Vĩnh Trạch nói câu đó là sự thực. Lão đã luyện Tu La thần công đến bậc thứ chín mà nuốt Băng Phách đạn vào càng khiến cho uy lực hùng mạnh thêm.

Băng Xuyên Thiên Nữ vội vọt mình lùi lại.

Đào Vĩnh Trạch nuốt Băng đạn rồi lạng người đi một lát. Chưa ai nhìn rõ cử động thì lão dã đuổi kịp Băng Xuyên Thiên Nữ.

Đào Vĩnh Trạch vươn tay ra toan chụp, bỗng nghe trên không có tiếng veo véo rít lên rất quái dị. Một đạo kim quang bắn tới nhanh như chớp.

Đây là Thiên Sơn thần mang của Địch Bình Thạch bắn ra. Ngày trước tổ sư đời thứ hai phái Thiên Sơn là Địch Ngọc đại hiệp đã từng nhờ danh Du Long bảo kiếm và cây Thiên Sơn thần mang để xưng hùng thiên hạ, trừ diệt quần ma.

Thiên Sơn thần mang cứng hơn sắt nguội. Kể về uy lực các ám khí, nó mạnh vào hạng nhất. Dù thứ gì rắn đến đâu bị nó đập trúng cũng vờ tan tành.

Đào Vĩnh Trạch vừa thấy ám khí đó đã run lên nghĩ thầm :

– “Nếu gặp Địch Long ở đây bữa nay thì hắn quả là một tay kình địch”.

Lão liền rụt tay về, cong ngón tay giữa búng ra một cái. Cây Thiên Sơn thần mang bị búng trúng, một đạo kim quang vọt lên trên không so với lúc Địch Bình Thạch liệng tới còn mau hơn nhiều.

Không phải công phu phóng ám khí của Địch Bình Thạch kém cỏi, mà là công lực y so với Đào Vĩnh Trạch còn thua xa lắm, nên tuy y có ám khí bá đạo nhất thiên hạ mà cũng không làm gì được lão. Có điều Đào Vĩnh Trạch búng được Thiên Sơn thần mang vọt lên nhưng hổ khẩu lão cũng bị tê chồn.

Thống Thiền hòa thượng từ từ đứng dậy trầm giọng hỏi :

– Hãy lấy lời lẽ tử tế mà nói! Sao lại làm khó dễ với hạng tiểu bối.

Đào Vĩnh Trạch thẹn đỏ mặt lên. Thống Thiền hòa thượng dù sao cũng ở địa vị núi Thái Sơn, sao Bắc Đẩu trong võ lâm. Lão đã lên tiếng, Đào Vĩnh Trạch chẳng thể làm ngơ được. Hắn ngần ngừ một chút, Băng Xuyên Thiên Nữ đã nhân cơ hội này chạy ra bản trận.

Đào Vĩnh Trạch nói :

– Hòa thượng đã xin cho thị, vậy Đào mỗ hãy tạm thời buông tha mà chỉ đòi hỏi Thiết Diện bà tử lấy người.

Thống Thiền hòa thượng lại lên tiếng :

– Đào tiên sinh nói vậy là sai! Theo chỗ lão tăng biết thì dù có cao nhân ẩn thân cũng không phải do Thiết Diện bà bà mời đến. Chính Đào tiên sinh còn không tìm ra được thì sao lại đổ lỗi cho bà bà?

Hoa Quang đại sư cũng nói theo :

– Huống chi cao nhân dị sĩ hay trêu cợt người đời. Hoặc giả y thấy Đào tiên sinh chỉ điểm cho lệnh sư đệ nên y nhân lúc ngứa nghề cùng giở thần thông để đối chọi chơi với tiên sinh. Lão phu nghĩ rằng bản lãnh người bí mật đã như vậy thì chẳng còn sợ ai nữa. Sau cuộc đại hội nơi đầy, Đào tiên sinh đi kiếm y mà tỷ thí. Những bậc cao nhân hiện nay phỏng được mấy người. Đào tiên sinh giao du rộng rãi thì lo gì chẳng điều tra ra được. Tiên sinh bất tất phải đem vấn đề nhỏ nhặt này thổi phồng cho to lớn.

Hoa Quang đại sư nói tới đây rồi ngừng lại, dường như chưa hết ý tứ.

Long Chính Phong cười hì hì từ trong đám đông thò đầu ra nhăn mặt làm trò khỉ nói :

– Câu nói của đại sư tưởng nên thêm vào một đoạn để rắc rối một cách vô lý.

Gã vừa dứt tiếng cười, Đào Vĩnh Trạch thẹn quá hóa giận gầm lên :

– Các ngươi bảo ta đem vấn đề nhỏ nhặt thổi phồng để rắc rối một cách vô lý ư? Được lắm! Đã vậy ta làm cho đáo để. Trước hết là bắt mụ Thiết Diện lão quỷ đánh ba trăm trượng lớn để hỏi về tội phạm trường qui…

Hoa Quang đại sư nói ngay :

– Đào tiên sinh! Sao tiên sinh lại nổi khùng một cách vô lý…

Đại sư chưa dứt lời Đào Vĩnh Trạch quát to :

– Kẻ nào không phục thì nhào vô đây. Ta đã có lời nói trước là mời Chưởng môn các phái ra để so tài cao thấp.

Thiết Diện bà bà tức quá toàn thân run bần bật. Mù cũng lớn tiếng thóa mạ :

– Thối lắm! Ngươi coi ta là hạng người nào mà dám mở miệng nói lời dơ bẩn.

Đào Vĩnh Trạch hỏi lại :

– Mụ không phải là Chưởng môn phái Thanh Thành hay sao? Nhưng trong con mắt lão phu, mụ chưa đáng nửa đồng đâu mà làm phách.

Rồi lão quay lại bảo thuộc hạ :

– Xích Phù! Hồng Huy! Các ngươi trói mụ lại cho ta!

Lào rung tay một cái. Lập tức mấy người ngã lăn.

Hoa Quang đại sư nói :

– Đào tiên sinh! Lão tăng tỷ thí với tiên sinh một keo!

Đại sư ngồi ở vị chủ tịch, cách xa hơn mọi người, toan vượt đám đông nhào ra, thì Đào Vĩnh Trạch đã hất ngã mấy người.

Bỗng nghe một thanh âm khàn khàn cất lên :

– Tiểu Đào! Lão phu ở đây. Ngươi không được càn rỡ.

Đào Vĩnh Trạch chợt thấy có người theo mé bên xông ra. Nhưng bị người đông chật ních cản trở. Đào Vĩnh Trạch tức quá không suy nghĩ gì nữa, mắng liền :

– Cái quái nào dám mạo xưng trưởng bối ta?

Lão phất tay áo một cái thi triển công phu thượng thặng về môn “Triêm Y thập bát điệt”. Đột nhiên lão cảm thấy kình lực người kia mãnh liệt phi thường.

Roạc một tiếng. Tay áo của lão bị người kia xé rách một mảng lớn.

Đào Vĩnh Trạch xoay tay không chụp trúng đối phương liền hất bàn tay ra, phóng Tu La thần công bậc thứ chín.

Người đó là trưởng lão Ngô Thiên Lãng ở phái Không Động. Tuổi lão đã ngoại bát tuần. Công phu của lão rèn luyện ở vào giữa hai phái chính tà. Lão thích ỷ mình già nua để trêu cợt. Lần này đại hội phái Thanh Thành, lão không được mời làm chủ tịch nắm giữ toàn cuộc, trong lòng rất lấy làm bất mãn. Vì thế lão chạy ra trước mặt Hoa Quang đại sư, ngặn chặn Đào Vĩnh Trạch để khoa trương bản lãnh.

Kể ra lão là người tuổi tác mà kêu Đào Vĩnh Trạch bằng “Tiểu Đào” cũng không quá đáng.

Ngờ đâu Đào Vĩnh Trạch không suy xét, mở miệng thóa mạ ngay, khiến cho lão phẫn nộ.

Ngô Thiên Lãng luyện được bằng người có bảy mươi năm công lực trở lên.

Ngoài ra lão còn mấy môn tuyệt học độc đáo võ lâm. Dĩ nhiên bản lãnh lão không phải hạng tầm thường. Vì thế Đào Vĩnh Trạch phất tay áo liền bị lão làm đứt một mảng.

Đến khi Đào Vĩnh Trạch xuất toàn lực thi triển Tu La thần công, Ngô Thiên Lãng chịu không nổi. Dù lão đã né tránh nhưng luồng chưởng lực khủng khiếp tưởng chừng lay non dốc biển đem theo khí lạnh thấu xương làm cho lão loạng choạng người đi phải lùi lại.

Dương Xích Phù đang đi theo sau sư huynh liền chạm trán Ngô Thiên Lãng.

Lão đang cơn phẫn nộ, trút giận lên đầu Dương Xích Phù. Vai lão run run thích mạnh một cái rồi quát lên :

– Cút đi!

Dương Xích Phù dang đi theo sư huynh chợt đụng phải Ngô Thiên Lãng.

Hắn chưa kịp sử chiêu Âm Dương trảo đã bị hất mạnh, kêu rú lên.

Ngô Thiên Lãng không chống nổi chưởng lực của Đào Vĩnh Trạch, nhưng đối phó với Dương Xích Phù thì có thừa. Dương Xích Phù bị lão hất ngã lộn người đi.

Đào Vĩnh Trạch sử Tu La thần công, ai ở trong phạm vi ba trượng đều cảm thấy lạnh thấu tâm can. Chưởng lực lão đè ép khiến cho mọi người hơi thở không thông.

Mấy tên công lực kém ngã lăn quay ra liền được huynh đệ đồng môn khiêng đi. Còn người chưa bị té cũng tới tấp tránh xa để lại không trường một khu rộng lớn.

Đào Vĩnh Trạch nghe tiếng rú của sư đệ, quay đầu lại liền nhìn thấy Ngô Thiên Lãng trong lòng không khỏi hồi hộp.

Kẻ mắng đã mắng rồi, người đánh đã đánh rồi. Huống chi Ngô Thiên Lãng còn đả thương sư đệ hắn. Đã đến nước trời không chịu đất thì đất cũng chẳng sợ trời, hắn lạnh lùng nói :

– Té ra lão bất tử này! Hãy tiếp một chưởng nữa của ta đây.

Vừa dứt lời, hắn phóng chưởng ra. Chưởng lực phát huy Tu La thần công đến bậc thứ chín.

Giữa lúc ấy bất thình lình một bóng vàng chen vào giữa hai người.

Nguyên Hoa Quang đại sư đã lặng lẽ tiến vào.

Hoa Quang đại sư xoay hai bàn tay đưa ra áp vào hai bàn tay Đào Vĩnh Trạch rồi lạnh lùng nói :

– Đào tiên sinh nóng nảy làm chi? Tiên sinh muốn tìm người đấu chưởng thì lão tăng cùng tiên sinh tỷ đấu một phen.

Đào Vĩnh Trạch giật mình kinh hãi nghĩ thầm :

– “Không trách lão này cùng Thống Thiền hòa thượng được cử làm lãnh tụ trong bọn võ lâm Trung Nguyên. Quả nhiên lão không phải tầm thường. Nếu không thì sao lão dám đương trường đón tiếp Tu La thần công của ta đã luyện tới bậc thứ chín?”

Hoa Quang đại sư vận động Thái Thanh chân khí mà lão đã luyện mấy chục năm ở nơi Huyền môn chính tông. Nội lực lão tuôn ra cuồn cuộn dính chặt lấy hai bàn tay Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch đang lúc cấp bách không sao rút tay ra được thì nghĩ bụng :

– “Nếu mình muốn phân thắng phụ với lão hòa thượng này thì ít ra là phải mất nửa giờ”.

Hắn nóng bắt Thiết Diện bà bà phải đưa Lăng Trung Ngọc ra, nên không muốn dây dưa với Hoa Quang đại sư. Hắn liền phát huy “Kim Cương Bát Nhã thần công” vào lòng bàn tay đẩy mạnh ra. Lập tức một luồng đại lực tách rời bàn tay Hoa Quang đại sư. Hắn cười mát nói :

– Cảm ơn đại sư có lòng tứ giáo, nhưng hiện Đào mỗ có việc gấp xin chờ lại một chút được chăng?

Hoa Quang đại sư tuy đã luyện Huyền môn nội công đến trình độ tối cao vô thượng, nhưng lão bị Đào Vĩnh Trạch đẩy một cái liền cảm thấy khí huyết nhộn nhạo. Đồng thời một luồng khí âm hàn tà độc theo kinh mạch Thủ thiếu dương chuồn vào. Lão phải ngưng thần vận khí để chống cự hàn lãnh.

Đào Vĩnh Trạch chưa dứt tiếng cười đã băng mình vọt đến trước mộ Thúy Vi tiên tử. Lão quát hỏi :

– Thiết Diện lão quỷ! Mụ còn ẩn nấp vào đâu?

Dực Trọng, Thiết Diện bà bà, Lư Đạo Lân, ba tay võ công tối cao phái Thanh Thành chiếm giữ phương vị để chờ nghênh chiến.

Bỗng nghe Đào Vĩnh Trạch la lên :

– Ha ha! Té ra mụ núp ở đây. Sao còn chưa ra?

Hắn nhảy vọt lên như con chim ưng khổng lồ lướt qua đầu bốn người nhảy đến trước mặt một pho tượng đá mé hữu phần mộ Thúy Vi tiên tử. Lão quát to một tiếng giơ bàn tay ngang như lưỡi đao chém vào đầu tượng đá.

Nguyên lúc hắn nhảy xổ về phía bọn Thiết Diện bà bà để thi hành độc thủ thì đột nhiên thấy pho tượng đá lay động.

Hắn vừa phóng chưởng tượng đá ngã liền. Một người nhảy vọt ra.

Người này xuất hiện thật đã ra ngoài ý muốn của Đào Vĩnh Trạch. Lão đứng trơ như tượng gỗ. Phát chưởng thứ hai không phóng ra nữa.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, bọn đệ tử phái Thanh Thành đột nhiên yên lặng cả lại.

Thiết Diện bà bà dương cặp mắt thao láo trông rất khó coi. Dường như mụ vừa kinh hãi, vừa vui mừng, lại thêm phần bẽn lẽn nữa.

Hiển nhiên người này xuất hiện đã khiến cho mụ vô cùng kinh ngạc.

Cảnh Quyên Quyên la thất thanh :

– Lãnh thư thư! Lãnh thư thư!

Thiếu nữ ẩn núp phía sau pho tượng đá chính là Lãnh Sương Quân, con gái Đào Vĩnh Trạch, khi đồ của phái Thanh Thành.

Lãnh Sương Quân ngẩng đầu lên lẳng lặng không nói gì, nhìn Cảnh Quyên Quyên vẫy tay một cái, rồi lại đưa mắt ngó Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch ngập ngừng hỏi :

– Sương Quân! Ngươi… ngươi đến đây làm chi.

Lãnh Sương Quân đứng trước mộ Thúy Vi tiên tử thủng thẳng đáp :

– Bữa nay là ngày kỵ sư phụ hài nhi. Hài nhi tới đây tảo mộ, đồng thời xin phụ thân bãi cuộc can qua.

Đào Vĩnh Trạch ngơ ngác :

– Sao? Ngươi bảo ta thôi ư?

Thiết Diện bà bà đập mạnh cây Long đầu trượng xuống đất ra chiều tức giận hỏi :

– Lãnh Sương Quân! Ta không ngờ ngươi còn vác mặt tới đây, lại dám ở trước mộ sư thúc nói câu đó nữa. Định bãi can qua đâu phải chuyện dễ dàng? Ngươi có biết bốn vị đại trưởng lão Cái bang chết về tay ai không? Ngươi có biết phụ thân ngươi đầy rẫy tội ác không thể tha thứ, vừa rồi hắn đã khinh mạn ai?

Dực Trọng vội can ngăn :

– Sư thư không nên nổi nóng.

Lão quay lại nhìn Đào Vĩnh Trạch hỏi :

– Ngươi nói đúng đó! Câu chuyện bữa nay dĩ nhiên không thể dừng tay, nhưng cao nhân mà ngươi muốn tìm kiếm bây giờ đã thấy rồi đó. Năm trước cũng ngày hôm nay y bị Chưởng môn đuổi ra khỏi môn lương không còn là đệ tử phái Thanh Thành nữa. Bây giờ ngươi đã tin rằng y không phải là người mà chúng ta bố trí để ám toán ngươi chưa? Hay lắm, mời ngươi mau mau rời khỏi chỗ này. Nếu ngươi muốn tiếp tục chiến đấu thì ra ngoài kia.

Lãnh Sương Quân cặp mắt long lanh ngấn lệ như muốn trào ra. Thiết Diện bà bà mắng nàng là sự dĩ nhiên và nàng đã liệu trước. Nhưng Dực Trọng ngày thường vẫn bênh vực che chở nàng mà bây giờ lão cũng không chu toàn cho. Đó là một điều khiến nàng phải tủi thân.

Nhưng càng đau lòng hơn hết ở chỗ cả hai bên đều giữ thái độ ương ngạnh.

Xem chừng một huyết kiếp võ lâm này sức người không tài nào vãn hồi được.

Tuy Lãnh Sương Quân đau buồn tủi nhục, nàng vẫn mím môi chịu đựng không để nước mắt trào ra, lẳng lặng nghe Dực Trọng nói cho hết lời.

Đào Vĩnh Trạch ngửa mặt lên trời cười ha hả nói :

– Sương Quân! Ngươi đã nghe thấy chưa! Thiết Diện lão quỷ không nhận ngươi là sư muội nữa, ngươi còn giúp mụ làm chi?

Hắn cười lạt nói tiếp :

– Hừ! Đừng nói bọn chúng không muốn đình thủ, dù cho mụ lão quỷ có dập đầu bình bình lạy ta ba trăm cái, ta cũng không chịu bãi cuộc can qua.

Trong lòng hắn biết rõ nhân vật thần bí ẩn núp trong bóng tối quyết không phải là con gái hắn. Vì thế hắn vẫn theo đúng kế hoạch cũ là bắt Thiết Diện bà bà trước rồi sẽ truy ra người kia.

Giọng nói cùng sắc mặt Đào Vĩnh Trạch đầy vẻ hung dữ. Hắn nói xong không lý gì đến con gái nữa. Sát khí đằng đằng, hắn quay lại nhìn Thiết Diện bà bà quát :

– Ngươi còn chưa lại lãnh tội, hay là muốn ta phải động thủ? Ta đã có lời nói trước, quyết ra tay chẳng nể nang gì. Mụ còn chần chờ thì cả bè lũ tánh mạng không toàn.

Hắn vung song chưởng lên chưa đánh ra mà khí lạnh đã quét tới trước mặt Thiết Diện bà bà khiến cho mụ phải run lên.

Giữa lúc ấy đột nhiên Lãnh Sương Quân lạng người ra đứng giữa Đào Vĩnh Trạch cùng Thiết Diện bà bà. Nàng lớn tiếng nói :

– Xin hai bên hãy nghe tiểu nữ một lời.

Đào Vĩnh Trạch hạ tay xuống. Lãnh Sương Quân nói tiếp :

– Tiểu nữ có mấy biện pháp điều đình, chẳng hiểu có thi hành được không, xin hai bên châm chước.

Đào Vĩnh Trạch giục :

– Ngươi nói gì thì nói đi!

Lãnh Sương Quân trỏ vào hắn đáp :

– Phụ thân đã hạ bốn vị đại trưởng lão Cái bang, lại còn ỷ mạnh lấn át tôn sư các phái. Đó là những điều tội lỗi của phụ thân.

Đào Vĩnh Trạch nghe nàng phê bình mình đã thấy nóng mặt, “hừ” lên một tiếng. Nếu người nói đó không phải là con gái hắn thì hắn chẳng chịu nghe hết lời đã phóng chưởng đánh chết tươi.

Lãnh Sương Quân quay lại nhìn Thiết Diện bà bà nói tiếp :

– Võ lâm có câu: “Giết người bất quá đầu rơi đất”. Nếu gia phụ chịu hối lỗi, tiểu nữ hy vọng bà bà tha thứ cho y. Dĩ nhiên hối lỗi không phải chỉ nói suông bằng miệng là xong, tiểu nữ sẽ xin gia phụ phải làm ba việc.

Đào Vĩnh Trạch sắc mặt xám xanh dằn giọng hỏi :

– Muốn ta hối lỗi ư? Muốn ta năn nỉ mụ ư? Chà! Ngươi nói với ai vậy? Ngươi có biết rằng phụ thân ngươi sống đã từng này tuổi đầu chưa chịu cúi đầu trước một người nào?

Hắn lại từ từ giơ tay mặt lên.

Nhưng hắn nhìn Lãnh Sương Quân, thấy mắt nàng long lanh ngấn lệ, vẻ mặt bi ai khẩn cầu, bất giác hắn buông tiếng thở dài rồi dừng tay lại, chậm chạp hỏi :

– Nào! Ba việc là những việc gì? Ngươi hãy nói nốt đi để cho ta nghe.

Lãnh Sương Quân đáp :

– Điều thứ nhất là phụ thân phải hối tội trước Dực bang chúa Cái bang, Hàn chưởng môn phái Manh Sơn và Chưởng môn phái Thanh Thành. Điều thứ hai là phụ thân rời khỏi võ lâm. Còn điều thứ ba, hài nhi biết phụ thân đã lấy được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên. Nếu pho bí lục này còn để trong tay phụ thân thì các phái tất không yên lòng vì sợ phụ thân truyền thụ cho ác đồ để gây đại họa về sau.

Nàng ngừng lại một chút rồi tiếp :

– Vì thế mà điều thứ ba là hài nhi xin phụ thân giao bí lục võ công của Võ Hạo Thiên lại cho một nhân vật đức cao đạo trọng tức là Thống Thiền hòa thượng, trụ trì chùa Thiếu Lâm. Chưởng môn sư thư! Nếu ba điều này mà gia phụ ưng chịu thì sư thư cũng nên lùi lại một bước.

Lịch sử Võ Hạo Thiên, bọn đệ tử các phái không hay, nhưng Chưởng môn họ đều biết hết. Mọi người nghe nói Đào Vĩnh Trạch đã lấy được bí lục võ công của Võ Hạo Thiên đều giật mình kinh hãi.

Thiết Diện bà bà nghe nàng nói tới đây, sắc mặt có vẻ hòa hoãn lại. Mụ đã coi tình hình động thủ vừa qua và biết rõ những người hiện diện tại trường, kể cả Thống Thiền hòa thượng, Hoa Quang đại sư đều không chống nổi Đào Vĩnh Trạch.

Mụ nghĩ thầm trọng bụng :

– “Lãnh Sương Quân điều đình như vậy thì không thể kể y là kẻ đã phản bội sư môn. Nếu ba điều kiện của y mà Đào lão quái ưng chịu thì vấn đề này có thể xét lại”.

Thực ra mụ chỉ muốn gỡ thể diện, trong lòng đã ưng lắm rồi. Mụ trầm ngâm không đáp là không muốn chịu nước lép tỏ thái độ trước. Đây cũng chỉ là vấn đề thể diện.

Thống Thiền hòa thượng lớn tiếng niệm Phật hiệu rồi chắp tay nói :

– Những lời Lãnh cô nương nói đây rất hợp lý. Đào thí chủ! Họa phúc hoàn toàn tùy thuộc vào ý nghĩ của thí chủ.

Nên biết Đào Vĩnh Trạch tuy là người đại ác khôn bề tha thứ, nhưng nếu hắn dâng bí lục võ công của Võ Hạo Thiên thì thật là đại hạnh. Theo truyền thuyết mấy đời trong võ lâm thì pho bí lục này dung hợp hết thảy những môn sở trường của các phái chính tà. Thật là môn võ học khái quát, nó cống hiến rất nhiều cho sự hưng thịnh của nên võ học.

Lúc này lâm vào tình thế cực kỳ nguy hiểm. Nếu còn quyết đấu nữa thì bất luận ai thắng ai bại cũng gây nên một trường hạo kiếp cực kỳ thê thảm.

Trăm ngàn con mắt đổ dồn về Đào Vĩnh Trạch thấy thần sắc hắn vẫn trơ trơ.

Có điều cứ bề ngoài mà coi thì hắn không phẫn nộ đáng sợ như trước nữa.

Bọn Thống Thiền hòa thượng, Thiết Diện bà bà chỉ kỳ vọng ở chỗ Đào Vĩnh Trạch nghĩ đến tình cốt nhục mà chịu bãi binh.

Ngờ đâu Đào Vĩnh Trạch lúc này đang thương tâm cực điểm, nên bề ngoài hắn trầm tĩnh khác thường, không ai nhìn thấy nỗi phẫn uất của hắn.

Sau một hồi lặng lẽ, Đào Vĩnh Trạch nổi lên một tràng cười rộ đến kinh thiên động địa. Tiếng cười của hắn rung động cơ hồ làm thủng màng tai bọn đệ tử các phái. Những người công lực kém cỏi lăn ra chết giấc.

Sau cơn cười đầu tóc Đào Vĩnh Trạch đứng dựng cả lên. Hắn la ó :

– Giỏi lắm! Uổng cho ta sinh ra đứa con gái này! Nó là một giọt máu duy nhất. Sương Quân! Ngươi bắt phụ thân ngươi phải khuất nhục van lơn kẻ khác ư? Đào mỗ dù làm nên tội nghiệt đầy trời tưởng cũng không phải chịu cuộc báo ứng này.

Lãnh Sương Quân bình tĩnh nói :

– Phụ thân ưng thuận ba điều thì hài nhi cũng ưng thuận điều kiện của phụ thân là bất luận trước kia phụ thân đã gây nên bao nhiêu tội nghiệt, hài nhi vẫn nguyện ý nhìn nhận người cha đầy lòng từ ái. Sau khi phụ thân rời khỏi võ lâm, cha con chúng ta sẽ tìm đến một nơi thủy tú sơn kỳ để cùng nhau vĩnh viễn hưởng thú thiên luân. Hài nhi quyết không xa rời nửa bước. Gia gia ơi! Gia gia có bằng lòng không?

Mấy câu này khiến cho Đào Vĩnh Trạch đang nổi lôi đình bỗng bình tĩnh trở lại. Bây giờ nước mắt nàng trào ra đầy mặt.

Đào Vĩnh Trạch đứng trước cảnh cốt nhục thâm tình, hắn nghĩ tới người vợ yêu quí đã qua đời, rồi hồi tưởng lại cảnh tượng bao nhiêu năm trước. Người ngoài không thể trông rõ nỗi tịch mịch quạnh hiu trong lòng hắn. Con gái hắn nguyện ý suốt đời thị phụng, cùng hắn tiêu dao ngoài cõi tục. Cái đó chẳng là nguyện vọng suốt đời của hắn ư? Liệu hắn có chịu hy sinh giấc mộng làm bá chủ võ lâm không?

Đào Vĩnh Trạch vẻ mặt bâng khuâng, bao nhiêu làn sóng tư tưởng dào dạt, cơ hồ hắn muốn buột miệng nói ngay :

– Hay lắm! Nữ nhi! Ta theo lời ngươi và đây cũng là lần thứ nhất ta chịu đầu hàng một người thứ hai ngoài ta.

Nhưng hắn không có dũng khí để thốt nên lời. Mục quang hắn nhấp nháy vô định, không hiểu trong lòng hắn nghĩ gì.

Lãnh Sương Quân nhìn Đào Vĩnh Trạch không chớp mắt. Lần này nàng đứng ra điều đình chỉ có một tia hy vọng Đào Vĩnh Trạch bị thân tình phụ tử làm cho dao động.

Thấy nét mặt Đào Vĩnh Trạch mỗi lúc một thêm từ hòa, trái tim Lãnh Sương Quân đập thình thịch. Tâm can nàng cực kỳ hồi hộp. Nàng vừa hoan hỉ lại vừa bi thương, tự nhủ :

– “Nếu phụ thân chịu tiếp thụ cách điều giải của mình thì võ lâm tránh khỏi một trường kiếp nạn, khi ấy ta bầu bạn với phụ thân suốt đời. Không hiểu người ngoài sẽ tưởng tượng ra sao?”

Nàng biết Đào Vĩnh Trạch đối với bản phái có mối thù sâu tựa bể. Dù cuộc điều giải này thành tựu, nàng vẫn chưa chắc mối cừu hận có thể nhân cơ hội này mà tiêu trừ được. Nàng nhìn nhận kẻ đại thù của môn phái làm phụ thân so với việc cắt đứt sư môn dù nó là một mối khổ tâm cho riêng nàng, nhưng nàng vẫn sợ Chưởng môn sư thư khó bề lượng thứ. Trước nay nàng đã mang một tâm nguyện là trở về sư môn thì từ đây vĩnh viễn không thực hành được.

Trong đầu óc nàng đột nhiên lại xuất hiện hình ảnh Lăng Trung Ngọc. Nàng nhớ tới ba năm trước đây cũng ngày hôm nay nàng bị sư thư đuổi khỏi môn trường rồi Lăng Trung Ngọc đưa nàng xuống núi đã nói những lời giải khuây cho nàng nghe.

Lúc này nàng nhớ rõ mồn một mấy câu :

– Trong vẫn là trong, đục vẫn là đục. Bông sen dưới bùn chẳng chịu vết nhơ. Y là y, cô nương là cô nương, có liên can gì đến nhau mà phải phiền não?

Nàng không ngờ bữa nay vì cứu vãn một trường bạo kiếp mà trong, đục hợp dòng, nàng sắp về ở với cha già.

Rồi nàng tự hỏi :

– “Lăng Trung Ngọc biết việc này thì chàng sẽ đối đãi với mình ra sao?”

Quả vậy! Nàng đã nghe tin Lăng Trung Ngọc chết rồi. Nhưng đó chỉ là nguồn tin duy nhất của võ lâm đưa ra, nàng không chịu nhẹ dạ tin lời.

Nhưng ý nghĩ này chẳng qua như một đám mây nhỏ bé không che nổi khí nóng của mặt trời. Nàng nhiệt tâm cam chịu khuất mình, hy sinh cứu người, đồng thời cũng là cứu phụ thân ra khỏi vòng tội nghiệt. Thế thì nhất thiết không còn gì đáng nghĩ ngợi. Lăng Trung Ngọc cũng không đáng nhớ tới làm chi nữa.

Miệng nàng lẩm bẩm :

– Ta chỉ mong sao cho trong lòng được yên. Chàng biết cho ta hay khép tội ta là tùy ở chàng.

Điều đáng tiếc là nàng cam nguyện khuất mình, hy sinh cứu người, nhưng mục đích nàng vẫn không đạt được.

Đang lúc nàng hy vọng thành công, Đào Vĩnh Trạch đột nhiên biến sắc lạnh lùng nói :

– Ba điều kiện của ngươi nêu ra, ta không làm được một điều nào cả.

Thế là tình phụ tử không thắng được dã tâm của hắn muốn xưng bá võ lâm…

Tình thực mà nói thì Đào Vĩnh Trạch kiêu ngạo đến cùng cực. Hắn chỉ ngần ngừ một chút rồi lại hạ quyết tâm. Giữa lúc hắn sắp thắng lợi thì khi nào hắn chịu khom lưng năn nỉ kẻ địch mà hắn vẫn khinh thường.

Hắn nghĩ bụng :

– “Ta một đời mạo hiểm cả đến tính mạng, trải qua muôn ngàn gian khổ để tìm cho được pho bí lục võ công này là để làm gì?”

Nghĩ tới đây hắn liền quyết tâm không chịu đình thủ.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lãnh Sương Quân hoàn toàn tuyệt vọng. Thanh âm Đào Vĩnh Trạch tuy đầy vẻ bình tĩnh, từ hòa nhưng đối với nàng nó còn ghê gớm hơn cả tiếng sét nổ lưng trời.

Lập tức nàng thấy trời xoay đất chuyển, người nàng lảo đảo muốn té.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.