Tu La Thần Công

Chương 25: Gác hận thù trong lúc đồng thuyền



Đào Vĩnh Trạch ồ lên một tiếng rồi nhìn Vân Nghệ Tử hỏi :

– Có phải các vị trúng Ngũ Độc châm của con tiểu yêu nữ kia không? Các vị bất tất phải sợ hãi lão phu sẽ giải cứu cho.

Bốn tên ma đầu nửa tin nửa ngờ, thế công chậm lại.

Giang Mỹ Linh giật mình kinh hãi vội quát lên :

– Đừng tin lời lão nói nhăng, khắp thiên hạ chẳng một ai giải cứu được Ngũ Độc châm của ta.

Đào Vĩnh Trạch cả cười hỏi :

– Ngươi quên rồi sao? Lão phu đã lấy được ở nhà ngươi mấy pho bí lục trong đó có phép cách chế luyện và cách giải tán Ngũ Độc châm. Hà hà! Ngũ Độc châm của nhà ngươi sau bốn mươi chín ngày khiến người trúng phải nát thân ra mà chết. Có đúng vậy không?

Giang Mỹ Linh hắng giọng một tiếng toan kiếm lời bài xích thì Đào Vĩnh Trạch đã thét lớn :

– Các vị còn sợ gì nữa? Sợ rắn độc của Lăng Trung Ngọc chăng? Hay sợ không có thuyền để ra biển? Các vị đã theo lão phu thì chẳng còn gì đáng sợ nữa. Uổng thay cho các vị đã làm chúa tể một phái mà để cho bọn hậu nhận tiểu bối sai khiến. Không sợ người ta cười thối óc sao? Này! Các vị hãy giết thằng lỏi này đi trước rồi chúng ta cùng đi kiếm bí lục võ công của Võ Hạo Thiên.

Đào Vĩnh Trạch nói mấy câu này như đánh vào trái tim bọn ma đầu. Chúng thấy Đào Vĩnh Trạch bản lãnh hơn người lại có Xà Thần đi theo không sợ rắn độc.

Nếu lão lại giải được cả Ngũ Độc châm thì chẳng còn điều chi uy hiếp được họ nữa.

Đầu tiên là Vân Nghệ Tử gầm lên một tiếng thật to nhảy xổ vào Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc cầm ngay thanh kiếm đón đỡ la lên :

– Hãy khoan động thủ để nghe ta nói!

Chàng chưa dứt lời, Liệt Hỏa tán nhân đã vung kiếm đâm tới, đồng thời lớn tiếng thóa mạ :

– Ngươi đã khinh mạn chúng ta quá lắm rồi! Bây giờ ngươi phải không có đất mà chôn.

Lăng Trung Ngọc chống thiết trượng xuống đất, người chàng như bị cơn gió lốc lộn đi mấy vòng. Những tiếng choang choảng vang lên rùng rợn không ngớt.

Nguyên Liệt Hỏa tán nhân đuổi theo ráo riết để công kích chàng. Hắn chém liền bảy tám kiếm đều trúng vào cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc không phản kích cứ lăn người đi hoài chỉ trong chớp mắt chàng đã xa Liệt Hỏa tán nhân đến bảy tám trượng.

Vợ chồng Vân Nghệ Tử đuổi tới nơi Lăng Trung Ngọc vùng dậy trỏ vào huyệt động la lên :

– Các ngươi có giết chết ta cũng chẳng làm gì. Rồi đây núi lửa nổ tung, bao nhiêu người phải vạ nhà tan người chết. Cả bọn ngươi vị tất đã thoát được trường kiếp nạn này.

Vân Nghệ Tử cười lạt nói :

– Chúng ta giết ngươi xong xuống thuyền đi ngay. Dù hỏa sơn có phun lửa thì chúng ta đã ra đến giữa biển rồi.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Các ngươi không nghĩ đến sinh linh miền duyên hải ư?

Vân Nghệ Tử cả cười đáp :

– Chúng ta chỉ cần giữ mình, ai hơi đâu mà nghĩ sinh linh miền duyên hải?

Lăng Trung Ngọc xem tình hình này biết là có nói nhân nghĩa với bọn ma đầu cũng chẳng khác chi nước đổ đầu vịt. Chàng liền băng mình vọt lên rồi hạ xuống cửa động, chàng chắc mẫn mình chịu đựng sức nóng bền bỉ hơn bọn ma đầu cứ vào trong động mà không sợ bọn chúng nữa.

Mắt nhìn thấy cửa động chỉ còn cách ba trượng mà sau lưng tiếng gió vang lên Tất Thông ỷ có cặp chân dài đuổi lẹ tới sau lưng. Hắn vung trượng đánh xuống Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc vội xoay mình vung trượng lên đón. Choang tia lửa bắn ra.

Người chàng lảo đảo lùi lại ba bước đứng không vững phải lùi ra lại ba bước và còn cách cửa động rất gần.

Xà Thần Tất Thông cố sứ tấn công Lăng Trung Ngọc phải ứng chiến một cách hoang mang. Vậy mà hắn bị cây thiết trượng của chàng hất té xuống đất.

Tất Thông trong lòng run sợ đứng phắt dậy quát to :

– Gã họ Lăng kia! Ngươi còn hòng trốn thoát khỏi chốn này ư?

Lăng Trung Ngọc vẫn tiếp tục lùi lại phía sau.

Xà Thần Tất Thông vẫn tiến lại uy hiếp.

Giữa lúc ấy trong động đột nhiên vọt ra một luồng nhiệt khí.

Lăng Trung Ngọc đã quấn quanh mình một lớp vải tuồn đan bằng rêu đá nên chưa thấy gì nhưng áo tăng bào của Tất Thông đã cháy bùng lên. Hắn giật mình kinh hãi vội năm xuống đất lăn mình đi để dập tắt lửa.

Lăng Trung Ngọc biết làn nhiệt khí bữa nay ở trong động còn khó chịu hơn mấy bữa trước nhiều. Chàng cũng không khỏi giật mình kinh hãi.

Giữa lúc ấy chàng lại nghe tiếng Giang Mỹ Linh la hoảng liền quay đầu lại coi thì thấy cô bị Linh Sơn mỗ mỗ và Linh Sơn mỗ mỗ đuổi tới cửa động.

Mười ngón tay móng dài của Linh Sơn mỗ mỗ đã gần chạm vào sau lưng cô, mà Lăng Trung Ngọc ở cách xa có đến mấy thước, chàng có xông lại cứu ứng cũng không thể kịp được. Bất giác chàng hít một hơi chân khí than thầm :

– “Không ngờ phen này mình và Giang Mỹ Linh đều chịu chết trên Kim Xà đảo này”.

Giữa lúc nguy cấp chỉ chừng sợi tóc, Lăng Trung Ngọc vừa động tâm bỗng nghe dưới đất có thanh âm như sấm rền vọng lên. Thanh âm này mỗi lúc một vang dội. Đất chuyển động đã cảm giác được.

Cửa động đột nhiên tuôn ra một luồng khói đặc. Mắt bọn người loé lên một cái, lửa đỏ theo luồng khói bạc phun ra. Đã có những khoáng đất bị nung chảy, đỏ như than hồng.

Đột nhiên Linh Sơn mỗ mỗ thé lên một tiếng khủng khiếp, mọi người vừa nghe tiếng thét thì tấm thân mụ đã bị luồng lửa đỏ nuốt mất.

Mụ toan tung mình nhảy lại bắt Giang Mỹ Linh liền bị khói đặc xông vào mắt chịu không nổi ngã lăn xuống đất, không mở ra được nữa mà cũng không biết đường né tránh. Lập tức mụ bị cháy thành than.

Giang Mỹ Linh vừa thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Linh Sơn mỗ mỗ thì chất lỏng đỏ hồng đã lan tới chỗ cô vừa đứng. Cô trông thấy tình hình nguy hiểm rùng rợn này thì chẳng còn hồn vía nào nữa cũng ngã lăn ra.

Lăng Trung Ngọc không hiểu một luồng kình lực từ đâu kéo đến, chàng nhảy một cái xa đến sáu trượng ôm Giang Mỹ Linh lên.

Người chàng vừa vọt đi thì chất lỏng đỏ hồng lấp vào chỗ chàng vừa đứng khiến chàng cũng bở vía.

Đột nhiên những tiếng ầm ầm chói tai vang lên! Trong đám khói đặc phun ra vô số lửa hồng. Làn khói lửa bay vọt tứ tung bốn phía.

Một luồng khói đặc tựa như một cây cột sắc đen bốc lên cao rồi tản ra bốn mặt.

Chỉ trong khoảnh khắc những tiếng nổ rùng rợn liên tiếp. Rừng cây đã bị lửa cháy tới nơi.

Dù bọn ma đầu lớn mật đến đâu nhưng nhìn thấy cảnh tượng chưa từng có cũng phải sợ hết hồn. Chúng không nghĩ tới việc rượt theo Lăng Trung Ngọc nữa mà chạy thục mạng ra bờ biển.

Lăng Trung Ngọc ôm Giang Mỹ Linh mà chạy. Chất lỏng tiếp tục trào ra như luồng nước lủ. Luồng lửa đỏ tới đâu hết thảy mọi vật đều cháy thành than.

Bốn phía tro bụi tung lên ngất từng mây bao phủ hết trái đảo Kim Xà che khuất cả ánh dương quang.

Làn mây đen đè thấp xuống, trong mây lẫn ánh lửa hồng ảm đạm. Bầu trời bỗng biến thành cảnh hoàng hôn tưởng chừng thế giới đã tới ngày tận mạt.

Lăng Trung Ngọc rất là thất vọng không phải chàng lo cho tính mạng mà là tiếc công mình đã phí bao nhiêu tâm lực rút cục vẫn không cứu được trường kiếp nạn gây nên bởi núi lửa bộc phát.

Chàng có biết đâu nếu chưa khai được đường hầm để dẫn nước biển vào đầy miệng núi lửa thì tai họa còn khủng khiếp không biết đến đâu mà nói. Vì nước biển tràn vào miệng núi lửa nên nước bị xôi lên thành thể hơi. Thể hơi đến cao độ bành trướng lên nổ tung ra sớm hơn kỳ hạn.

Lăng Trung Ngọc quay đầu nhìn lại đám mây đen bao phủ núi Kim Xà bất giác sa đôi giòng lệ.

Giang Mỹ Linh thét lên :

– Trung Ngọc! Chúng mình không chạy mau còn đứng đây để đợi chết chăng?

Lăng Trung Ngọc nghiến răng vận động toàn thân khí lực cõng Giang Mỹ Linh chạy như bay.

Lúc này rừng cây đã cháy đùng đùng. Lửa khói bốc lên tỏa ra bốn mặt.

Rừng cây bị cháy bật lên những tiếng nổ lách tách thêm vào tiếng những cây lớn đổ xuống ầm ầm. Thế lửa rừng cây lan ra còn nhanh hơn cả chất lỏng trong núi lửa phun ra.

Chỉ trong khoảnh khắc, Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh đã bị biển lửa bao vây.

Các loài cầm thú trong đảo kinh hoảng bay loạn lên hoặc chạy quanh nhiều nhất là giống rắn. Trong đám rừng lửa cháy tiếng rắn thở phì phì hay kêu chí chóe làm người nghe phải đinh tai nhức óc. Lúc này bất nhân loài động vật nào cùng không tàn sát nhau nữa, mà chỉ tranh nhau chạy thục mạng.

Giang Mỹ Linh lếch thếch chạy theo Lăng Trung Ngọc. Chàng kéo cô chạy bừa, chân tay đụng cả cành cây hoặc mỏm đá làm tổn thường mấy chỗ, cơ hồ không theo nổi.

Lăng Trung Ngọc thấy mình hãy còn cách bể một đoạn đường mà trước mặt chỗ nào cũng lửa cháy rần rần. Chàng vội cõng Giang Mỹ Linh lên bảo cô :

– Nhắm mắt lại đừng sợ hãi gì. Ta đem cô xông qua khỏi biển lửa.

May thay đoạn đường này không dài lắm và hai người mặc vải tuồn, tia lửa có bắn vào người cũng không cháy đến da thịt.

Lăng Trung Ngọc dùng thiết trượng khều những cành cây bị cháy hất đi lấy đường mà chạy. Chàng lại tìm những chỗ ít khói để bước qua. Sau cùng chàng bỏ rừng cây đang cháy đùng đùng lại phía sau, chạy ra đến bãi biến.

Biển gào thét như sấm động. Mặt nước tối đen như mực, cuồng phong thổi mạnh. Dưới ánh lửa quang lập lòe, chàng nhìn rõ bọn Đào Vĩnh Trạch đã chạy tới bờ biển.

Lăng Trung Ngọc bỗng lớn tiếng la :

– Hỏng rồi!

Chàng thấy bọn chúng xuống thuyền.

Đào Vĩnh Trạch tay cầm một lưỡi phi đao liệng ra để cắt đứt dây cột một con thuyền khác.

Nguyên trên đảo này có ba con thuyền. Một của Lăng Trung Ngọc và Giang Mỹ Linh cưỡi đến đã được tu bổ hoàn toàn. Một của bốn ma đầu đã bị rách nát tan tành bỏ đó không sửa chữa, bây giờ bị gió bảo thối biến thành từng miếng vụn. Con thuyền của Đào Vĩnh Trạch và Xà Thần Tất Thông thì thả neo ở bờ biển và buộc vào một khối đá lớn trên bãi cát.

Đào Vĩnh Trạch tâm địa độc ác vô cùng. Lão đã cướp lấy chiếc thuyền tốt của Lăng Trung Ngọc, lúc ra đi lão còn phóng phi đao để chặt đứt dây neo con thuyền của lão.

Dây neo vừa bị đứt, con thuyền lập tức bị làn sống lớn xô ra ngoài biển.

Lúc này Lăng Trung Ngọc không còn con đường nào khác để tự cứu mạng cho chàng. Chàng quát lên một tiếng, ôm Giang Mỹ Linh nhảy xuống nước bơi ra rượt thuyền.

Một cơn sóng to hất hai người lên trên không, Lăng Trung Ngọc một tay ôm Giang Mỹ Linh nhảy xuống cưỡi sóng vọt ra xa mười mấy trượng.

Con thuyền kia bị sóng tròng trành không có người bẻ lái mà nó vẫn không chìm đắm.

Trong lòng Lăng Trung Ngọc nẩy ra một tia hy vọng. Chàng ghé tai Giang Mỹ Linh la lên :

– Chúng ta phải nắm con thuyền kia.

Giang Mỹ Linh la theo :

– Ngươi buông ta ra mới có đủ sức.

Cô thoát ra rồi cô bơi theo Lăng Trung Ngọc. May cô đã học được cách lội nước, lúc này chí khí cầu sinh mãnh liệt khiến cho cô có sức chống chọi. Giữa làn sóng giữ, cô vẫn bơi theo bám sát Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc mấy lần quay đầu lại thấy cô vẫn theo kịp mới hơi yên lòng.

Sau cơn gió dữ lại đến mưa rào. Bầu trời thảm đạm, tiếng sấm vang rền lẫn với tiếngnúi lửa nổ tung khó lòng phân biệt.

Lăng Trung Ngọc tinh thông thủy tính biết lựa luồng nước. Chàng dẫn Giang Mỹ Linh theo đà sóng gắng sức rượt theo con thuyền. Chàng đuổi mỗi lúc một gần lại và chẳng còn bao lâu nữa sẽ đuổi kịp.

Đột nhiên trên không lóe lên một luồng hào quang. Đấy là một hòn đá lớn trong núi lửa bắn ra mang theo lửa cháy ầm ầm rớt đúng xuống con thuyền kia.

Sau một hồi nổ vang, con thuyền phát hỏa. Chỉ trong khoảnh khắc thuyền bị làn sóng nuốt mất.

Thuyền mất hy vọng cũng tan tành, Giang Mỹ Linh mắt tối sầm lại, dũng khí của cô cũng tiêu tan theo.

Bỗng một cơn sóng biển xô tới. Giang Mỹ Linh thét lên một tiếng, Lăng Trung Ngọc quay đầu nhìn lại thấy cô bị làn sóng cuốn đi. Chàng vội kêu lên :

– Đừng sợ chi hết, cứ nín hơi thở cho nổi người lên rồi ta lại cứu.

Giang Mỹ Linh lập tức nương theo làn sóng biển, Lăng Trung Ngọc cố gắng bơi lại. Đột nhiên chàng phát giác ra một con cá sa đang xông tới trước mặt cô.

làn sóng rẻ ra hai bên. Con cá sa há miệng thật lớn để lộ hai hàm răng trắng ởn coi gớm khiếp.

Lăng Trung Ngọc thấy Giang Mỹ Linh sắp bị cá nuốt liền quát lên một tiếng thật to. Chàng nín hơi nhảy vọt lên trên mặt nước. Tay phải chàng phóng mạnh một cái. Cây thiết trượng đen láy xuyên qua miệng cá.

Chỉ trong chớp mắt màu đỏ nổi lên mặt nước. Xác cá trôi qua bên mình Giang Mỹ Linh rồi bị sóng biển cuốn đi.

Thế là thiết trượng cùng thiết kiếm của sư phụ đã giao cho mười mấy năm nay chưa lúc nào rời mình chàng nay không còn nữa. Thậm chí những lúc phong đào chàng cũng không bỏ nó để thoát thân. Bây giờ vì cứu mạng cho Giang Mỹ Linh, chàng không ngần ngại liệng nó vào miệng cá sa. Con cá bị sóng cuốn đi chàng toan nhảy lại nắm lấy thì đã không kịp nữa. Chàng đành buông tiếng thở dài nói tự an ủi :

– Bây giờ chỉ mong sao toàn mạng đã là phúc lớn tày trời. Sư phụ ở dưới suối vàng có biết tình hình này hẳn cũng lượng thứ cho ta đã phóng khí di vật của lão nhân gia để cứu một mạng người.

Lăng Trung Ngọc thuận theo thế nước tiến về phía trước nắm được Giang Mỹ Linh. Chàng nâng cô lên khỏi mặt nước.

Giang Mỹ Linh hít một hơi chân khí vừa thở vừa nói :

– Tiểu muội không làm gì được nữa rồi. Ca ca tự liệu mà thoát lấy thân.

Lăng Trung Ngọc thét lên :

– Nói bậy! Chúng ta sống thì sống cả, chết cùng chết hết. Sao cô lại thốt ra những lời thoái chí. Cô một tay ôm lấy cổ ta còn một tay bám vào vai ta.

Giang Mỹ Linh đang lúc tuyệt vọng, bị Lăng Trung Ngọc trách mắng, trong lòng lại rất lấy làm khoan khoái tưởng chừng một luồng khí ấm áp trút vào toàn thân. Lòng cô lại nẩy ra dũng khí cầu sinh.

Nước biển dần dần phát nóng. Luồng nước lạnh đụng phải luồng nước nóng càng chảy xiết. Lăng Trung Ngọc không giữ được bị luồng nước đưa lên hụp xuống khác nào như người đằng vân giá vũ. Chàng ỷ vào nội công thâm hậu, cố sức giữ cho mình khỏi chìm xuống và tâm thần ráng trấn tĩnh. Người chàng vẫn giữ thế quân bình trôi theo dòng nước.

Không hiểu qua một thời gian đã bao lâu, mắt chàng bỗng sáng lòa, chàng trông rõ vầng thái dương, thì biết là đã ra ngoài luồng nước chảy xiết và dời khỏi đảo Kim Xà mấy chục dặm rồi. Gió bụi ở núi lửa phun ra cùng mây mù không còn mấy nữa.

Lăng Trung Ngọc đưa mắt nhìn ra thấy một con thuyền lớn đang xoay tít tựa hồ sắp chìm xuống. Tinh thần chàng đột nhiên phấn chấn. Chàng theo luồng nước tới gần con thuyền kia thì thấy hai bóng người to lớn đang hạ buồm xuống, chân tay cuống quít.

Lăng Trung Ngọc nhìn kỹ lại thì hai người đó chính là Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch cùng Xà Thần Tất Thông mà con thuyền kia chính là thuyền của chàng.

Chàng biết Đào Vĩnh Trạch tuy hiểu lái thuyền nhưng không ứng phó được với cảnh ba đào hiểm ác này. Bọn chúng đang bị hãm vào chỗ nước xoáy không sao thoát ra được, xem chừng sắp bị cuốn xuống đáy biển.

Lăng Trung Ngọc không nghĩ gì nữa để cho nước xoáy mình tới bên thuyền.

Tất Thông đột nhiên phát giác ra chàng, giật mình kinh hãi quát hỏi :

– Lăng Trung Ngọc! Thằng lỏi này còn chưa chết ư?

Hắn giơ thiền trượng lên đâm mạnh xuống.

Lăng Trung Ngọc một tay nắm lấy đầu trượng, một tay nắm lấy lèo thuyền lớn tiếng quát :

– Để ta lên thuyền bẻ lái giúp cho thoát hiểm. Nếu không thì ta chết mà các ngươi cũng đừng hòng sống.

Đào Vĩnh Trạch đoạt lấy cây thiền trượng của Tất Thông trầm giọng nói :

– Để cho chúng lên thuyền.

Lão kéo thiền trượng lôi Lăng Trung Ngọc lên thuyền rồi lão lại đưa đầu trượng xuống cho Giang Mỹ Linh bám lấy mà lên.

Lăng Trung Ngọc hít mạnh một hơi chân khí. Chàng giữ lấy bánh lái, lớn tiếng quát :

– Các ngươi cầm lấy hai chiếc bẽ chèo mà nghe ta chỉ huy!

Tất Thông thở ồ ồ trợn mắt lên nhìn chàng. Bỗng nghe đánh ào một tiếng.

Một cơn sóng lớn đập vào mũi thuyền.

Đào Vĩnh Trạch hoang mang cầm lấy bẽ chèo. Tất Thông cũng làm theo.

Lăng Trung Ngọc không dòm ngó để hết tinh thần nhìn dòng nước xoáy lớn tiếng quát :

– Gạt sang mé tả! Xoay lại phía sau! Bơi sang bên hữu.

Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, con thuyền thuận theo vòng nước xoáy mấy vòng rồi thoát ra khỏi trung tâm nguy hiểm.

Đào Vĩnh Trạch thở phào một cái, nhưng ngoài biển vẫn còn sóng to gió cả.

Lăng Trung Ngọc vẫn để hết tinh thần bẻ lái thuyền không dám lơ là việc chỉ huy.

Sau chừng nửa giờ, sóng gió dần dần bình tĩnh lại và tạm thời thoát cảnh hiểm nghèo.

Lăng Trung Ngọc ngưng thần nhìn ra giữa cảnh mênh mang bát ngát còn ẩn hiện ngọn núi trên đảo Kim Xà. Đỉnh núi này hãy còn một làn ánh hồng ảm đạm bao phủ.

Trong lúc thương tâm, chàng cảm thấy an ủi được phần nào. Đảo Kim Xà tuy không thoát khỏi kiếp nạn do núi lửa gây ra nhưng không đến nỗi tệ hại cả trái đảo biến thành than bụi như sư phụ chàng đã nói trước. Chàng tự nhủ :

– “Nếu sau này có cơ hội ta lại quay về để thăm mộ phần sư phụ, không hiểu bây giờ tình hình trên đảo ra sao?”

Chàng ngấm ngầm thở phào một cái, buông tay lái lên tiếng :

– Bây giờ cứ theo chiều nước mà cho thuyền đi không phải phí hơi sức gì nữa.

Lúc này chàng mới được rảnh chiếu cố cho Giang Mỹ Linh thì thấy nàng ngồi xếp bằng bên mình, người cứ như gà toi, mặt không còn chút huyết sắc.

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Cô nương thấy thế nào?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Khá nhiều rồi. Khí lực khôi phục dần dần, nhưng khát nước rất là khó chịu.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Được rồi! Chúng ta sẽ kiếm nước uống.

Đột nhiên nghe Tất Thông bật tiếng cười lạt, chụp lấy cây thiền trượng.

Lăng Trung Ngọc quắc mắt lên quát :

– Ngươi định làm gì vậy?

Tất Thông hỏi :

– Gã họ Lăng kia! Coi bộ ngươi tưởng chừng như muốn làm chủ nhân con thuyền này chăng?

Lăng Trung Ngọc đáp :

– Cái đó đã hẳn.

Tất Thông cười lạt nói :

– Mời ngươi xuống long cung mà làm chủ nhân.

Lăng Trung Ngọc cũng cười lạt hỏi :

– Ngươi tưởng đã qua cơn sóng gió rồi chăng? Ta nhảy xuống biển vị tất đã chết chìm, nhưng năm bọn ngươi… hà hà… sẽ thành một bữa điểm tâm cho đàn cá lớn đang chờ đó.

Tất Thông đã vung trượng lên nhưng không dám đánh xuống.

Đào Vĩnh Trạch ra vẻ biết điều nói :

– Đã đến lúc này mi còn nghĩ tới thù hận cũ nữa ư? Chúng ta phải “đồng chu cộng tế” mới được. Phải lắm! Đồng chu cộng tế chính là câu chuyện lúc này.

Lão gạt Tất Thông ra ngó trộm hắn chớp mắt mấy cái nói :

– Ta biết là lão Tất cay cú vì mất con rắn kia. Có điều hiện tại ở trên một con thuyền này, chúng ta đều là người mong thoát nạn chẳng nên để tâm đến thù cũ làm chi.

Tất Thông không nói gì nữa, thu thiền trượng về, đi ra chỗ khác.

Đào Vĩnh Trạch nói :

– Lăng Trung Ngọc! Ngươi chịu khó bẻ lái cho chúng ta thì ta sẽ để bọn ngươi ở lại trên thuyền này.

Lăng Trung Ngọc cười lạt nói :

– Con thuyền này chính là của ta, ta bất tất phải cảm ơn ngươi.

Đào Vĩnh Trạch nói :

– Cảm ơn cũng được mà chẳng cảm ơn cũng không sao. Tóm lại bây giờ chúng ta phải nương tựa nhau.

Lăng Trung Ngọc nghĩ thầm :

– “Ta cần cóc gì phải nương tựa các ngươi. Nhưng ở trong thuyền này mà gây việc động võ thì có điều bất lợi”.

Giang Mỹ Linh nói :

– Trung Ngọc! Ca ca đừng mắc lừa họ, mấy tên lão ma đầu này so với cá sa trong biển còn đáng sợ hơn.

Đào Vĩnh Trạch cười ha hả nói :

– Giang cô nương! Cô nương muốn báo thù ta chăng?

Giang Mỹ Linh đáp :

– Trừ phi bây giờ ngươi giết ta đi, không thì sau này ta phải trả thù.

Đào Vĩnh Trạch cười nói :

– Hay lắm! Để đến ngay sau sẽ tính, còn ở trên thuyền ngày nào là chúng ta hãy tạm vất bỏ cừu hận ngày ấy.

Lão đưa mắt nhìn Lăng Trung Ngọc nói :

– Ngay Lăng Trung Ngọc kể ra cũng có cừu hận với ta, nhưng y hiểu lẽ “đồng chu cộng tê” nên tạm gác thù hận sang một bên.

Lăng Trung Ngọc cười khanh khách nói :

– Đào Vĩnh Trạch! Lão nói câu này nghe được. Hay lắm! Người quân tử chỉ có một lời, ngựa tốt chỉ nghe một roi. Chúng ta cứ thế.

Chàng liếc mắt nhìn Tất Thông nói tiếp :

– Tất Thông! Ngươi giữ vững đầu thuyền! Mỹ Linh! Chúng ta vào trong này kiếm nước uống.

Tất Thông tức đầy ruột nhưng bị tình trạng sóng gió làm cho khiếp đảm và Đào Vĩnh Trạch đã dặn hắn rồi, đồng thời lão đã thỏa hiệp với Lăng Trung Ngọc thì chẳng còn làm cách nào được, đành phục tòng mệnh lệnh của chàng, ngồi giữ đầu thuyền.

Đào Vĩnh Trạch dẫn Lăng Trung Ngọc vào khoang thuyền cười ha hả nói :

– Người bạn cũ của các vị đã vào đây!

Bỗng thấy ba tên ma đầu nằm sóng sượt trong khoang. Tên nào cũng mặt xanh môi lợt, mửa ra từng đống uế vật.

Nguyên bọn họ từ Tây Tạng tới đây. Trước kia chưa biết biển là gì mà bây giờ bị một phen sóng gió ghê gớm thì chịu làm sao nổi? Tên nào cũng say sóng tựa hồ bị trọng bệnh.

Ba tên ma đầu mở mắt ra nhìn. Đột nhiên chúng thấy Lăng Trung Ngọc đứng sừng sững ở trước mặt thì không khỏi giật mình kinh hãi.

Liệt Hỏa tán nhân lớn tiếng hỏi :

– Lão Đào! Lão làm thế này là có ý gì?

Hắn chưa dứt lời thì Tang Mộc Thanh đã gầm lên một tiếng, gắng gượng đứng lên nhảy xổ vào Giang Mỹ Linh, mụ quát :

– Trả lại thư thư ta đây!

Giang Mỹ Linh đáp :

– Thư thư mụ té xuống lò lửa mà chết có liên hệ gì đến ta?

Cô toan chống đỡ đã nghe đánh huỵch một tiếng, Tang Mộc Thanh đứng không vững lại té nhào.

Lăng Trung Ngọc nói :

– Mỹ Linh! Ta nhớ trong khoang thuyền còn thuốc chữa say sóng mà ta đã chuẩn bị từ trước, cô lấy cho họ mỗi người một chút.

Đào Vĩnh Trạch đập tay xuống la lên :

– Các vị đừng làm rùm nữa! Hãy nghe ta nói đây! Đào mỗ đã cùng Lăng Trung Ngọc đồng ý rồi. Chúng ta còn ở trên thuyền ngày nào là không nhắc đến hiềm cũ ngày ấy. Các vị tính thế nào?

Ba tên ma đầu tự nghĩ :

– “Trước tình thế này ngoài Đào Vĩnh Trạch biết chèo thuyền, còn bọn mình chẳng một ai biết bơi lội, vậy cần có Lăng Trung Ngọc giúp đỡ”.

Chúng nghĩ đến đây đều ngơ ngác nhìn nhau, không ai nói gì.

Đào Vĩnh Trạch nói :

– Ba vì không phản đối thì chúng ta cứ như vậy.

Vân Nghệ Tử bỗng lên tiếng :

– Ta không nói đến thù oán cũng được, nhưng lão bảo Lăng Trung Ngọc đưa bức họa đồ ra đây!

Lăng Trung Ngọc hỏi :

– Họa đồ nào?

Vân Nghệ Tử đáp :

– Bức họa đồ chỉ thị nơi bí mật giấu bảo vật của Võ Hạo Thiên. Bức đồ này trước kia Linh Trí thượng nhân vẫn giữ, bây giờ hiện ở trong mình ngươi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.