Tú Hồn

Chương 4



“Hầu hạ bên trẫm lâu như
vậy, sao vẫn vụng về thế, ngay cả một bộ y phục cũng cởi không xong…”

Không nhịn được đẩy cung nữ hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của mình sang một bên,
dáng vẻ của Hoàng Phủ Tuyệt mỏi mệt ngồi trên long sàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ
lộ ra biểu tình phiền chán.

Cung nữ sợ tới mức “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, toàn thân run run, miệng
không ngừng nói, lặp đi lập lại, “Nô tỳ đáng chết…”

Sắc trời đã tối, hắn vốn ở ngự thư phòng xem tấu chương mà tâm tư bồn chồn thấp
thỏm, sau khi uống một bát canh lại có chút buồn ngủ, định quay về tẩm cung, ai
ngờ lại bị cung nữ tay chân vụng về làm cho cơn tức lớn dần lên.

Nhớ ngày đó, tất cả mọi sinh hoạt hàng ngày trong cuộc sống của hắn đều do Nạp
Lan Trinh Trinh một mình lo, bất kể là chải đầu, thay quần áo hay là uống trà
dùng bữa, nàng đều có thể hầu hạ khiến hắn thư thư phục phục(thoải mái).

Cho dù đã nhiều năm như vậy, cung nữ hầu hạ bên người đã đổi mấy lần, rốt cuộc
hắn vẫn không thể tìm được loại cảm giác thân thiết như ngày xưa.

Có lẽ… để cho hắn hoài niệm, cho tới bây giờ cũng chỉ là người kia mà thôi…

Không kiên nhẫn, phất tay với cung nữ đang quỳ trên mặt đất không ngừng tạ tội,
sau khi lệnh nàng ra ngoài, hắn nhịn không được mà cười khổ, vì sự si tình ngu
xuẩn của bản thân mà cảm thấy vô cùng đáng buồn.

Cung nữ hầu hạ bên người không có sai, sai chính là tim của hắn. Là hắn rơi vào
tay giặc rồi, không thể thoát được, cho dù rất không cam lòng, nhưng thời gian
đã qua cũng không thể trở về nữa.

Luôn miệng nói hận, kỳ thật chỉ có chính hắn mới biết, nếu không phải yêu quá
sâu đậm, làm sao lại sinh hận trong lòng?

Sau đó hắn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại vẫn không thể đi vào giấc ngủ,
trong đầu là những đoạn hồi ức rất hỗn độn, chốc lát là hình ảnh rất nhiều năm
trước cùng nàng ở chung hạnh phúc vui vẻ, trong chốc lát lại biến thành một
mảng lộn xộn hoảng loạn, là cảnh lúc Hoàng Phủ Kỳ cùng đại thần mưu đồ tạo phản
cấu kết với nhau…

Bỗng dưng, khuôn mặt bình thường không có gì đặc sắc của Nhan Nhược Tranh lại
hiện ra trước mặt, đồng thời bên ngoài cung truyền đến tiếng kẻng báo giờ dậu
(5 -7h chiều) đã đến.

Keng!

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, miệng gọi lão thái giám canh giữ ngoài cửa.

Không lâu sau, Liễu Thuận có chút buồn ngủ trong mắt chạy từ từ vào: “Hoàng
thượng có gì sai bảo?”

“Đi Toả thu cung, tuyên Nhan Nhược Tranh tới kiến giá.”

Liễu Thuận vừa nghe xong, trên mặt vẻ mù mịt thoáng qua lại hiện lên phấn chấn
không dễ phát hiện, hắn lĩnh chỉ, lập tức xoay người phục mệnh mà đi.

Sau khi hạ lệnh xong, Hoàng Phủ Tuyệt có chút hối hận. Hắn chỉ là vừa lúc động
tình mới tuyên nàng kiến giá, trên thực tế, ngay bản thân hắn cũng không rõ,
tại sao lại có hứng thú với nữ tử có bề ngoài bình thường kia?

Chẳng lẽ, chỉ vì nàng trong lúc lơ đãng nói ra chuyện hắn dị ứng với hoa lan?

Tuy rằng ngày đó hắn không truy hỏi đến cùng, nhưng trong mơ hồ, hắn phát hiện
mình nhìn thấy bóng dáng Nạp Lan Trinh Trinh từ người Nhan Nhược Tranh này

Là do hắn quá tưởng niệm,
mới có thể sinh ra ảo giác sao?

Trong chốc lát, Liễu Thuận thở dốc vội vàng chạy về, hắn nhìn phía sau Liễu
Thuận, lại không thấy bóng dáng Nhan Nhược Tranh đâu.

Lau mồ hôi trên trán, Liễu Thuận đứng lại mới nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, Nhan
cô nương vì thân thể không khoẻ, tạm thời không tiện đến kiến giá.”

Bởi vì hoàng thượng chưa sắc phong Nhan Nhược Tranh một danh phận chính thức,
cho nên hắn chỉ có thể gọi nàng là “cô nương”.

“Thân thể lại không khoẻ?” Lời nói của Hoàng Phủ Tuyệt mang theo nghi ngờ.
Trong lòng vốn chờ mong, nghe được đáp án như vậy lộ ra vài phần thất vọng.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức tràn ngập một tầng u ám, “Nàng cũng thật biết khiêu
chiến tính nhẫn nại của trẫm. Hơn một lần, trẫm triệu nàng thị tẩm, đã muốn cho
nàng mặt mũi nhưng nàng chẳng những không quý trọng mà còn dám cả gan cự tuyệt
trẫm, lần này lại dùng chiêu thức cũ… Chẳng lẽ nàng nghĩ muốn dùng lạt mềm
buộc chặt (vờ thả để nắm chặt) lừa trẫm để tuỳ thời hầu sao?”

Lúc nói chuyện, cơn tức của hắn cũng tăng lên.

Không để ý tới Liễu Thuận đang muốn giải thích, hắn tuỳ tay nắm lấy một bộ y
phục mặc hàng ngày lên người, đứng dậy đi ra ngoài cung, “Trẫm thật muốn nhìn
một chút, Nhan Nhược Tranh này đến tột cùng có bản lãnh gì, dám liên tục đùa
giỡn trẫm…”

Tuy nói lời như vậy nhưng khi Hoàng Phủ Tuyệt bước chân đến cửa Toả Thu cung,
nghe được bên trong truyền ra một trận ho khan kịch liệt, vốn định gây sư vấn
tội nhưng trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là lòng tràn đầy lo lắng, khiến
cho hắn không khỏi bước nhanh hơn.

Đẩy cửa phòng ra, hắn nhìn nữ nhân ngồi trên giường, dưới ánh nến sắc mặt cực
kỳ tiều tuỵ, mà tiểu cung nữ vừa thấy hắn liền bị doạ chết khiếp, vội vàng đi
lấy nước ấm cho nàng rửa mặt.

Hắn cả kinh. Nàng… quả thật bệnh rất nặng sao?

Hoàng Phủ Tuyệt nhanh chóng đi đến bên giường, không để ý tiểu cung nữ kinh
ngạc hô nhỏ, đi thẳng đến trước mặt Nhan Nhược Tranh, đáy mắt lộ vẻ sầu lo,
“Làm sao vô duyên vô cớ lại bị bệnh?” Tiếp theo mâu ưng chợt tắt, hung tợn
trừng mắt nhìn tiểu cung nữ, “Chủ tử ngươi bệnh nghiêm trọng như vậy, vì sao không
đi mời thái y đến xem?”

Vân nhi đáng thương sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không biết nên trả lời vấn đề
của hoàng thượng như thế nào.

Nhan Nhược Tranh suy yếu tựa vào thành giường, cố gắng muốn xuống giường hành
lễ, lại bị Hoàng Phủ Tuyệt đưa tay ra cản lại, “Bị bệnh như vậy rồi, còn không
nằm xuống để thái y xem bệnh cho…”

“Hoàng thượng, trong cung có quy tắc, Thái y sẽ không đến Lệ Viên xem bệnh.”
Vân nhi cuối cùng cũng tìm được tiếng nói, cả gan nhỏ giọng giải thích: “Các
chủ tử trong Lệ Viên sinh bệnh, đều phái cung nữ hầu hạ bên người đi thái y
viện lĩnh thuốc, hiện tại thời gian đã muộn, thái y viện chắc đã đóng cửa rồi,
cho dù muốn lĩnh thuốc, cũng phải chờ sáng sớm mai mới có…”

Vừa nghe lời này, Hoàng Phủ Tuyệt nhất thời phát cáu: “Đây là cái quy củ chó má
gì?” Hắn cực kỳ giận dữ, ra lệnh cho Liễu Thuận luôn đi theo mình: “Còn không
mau gọi Trần thái y đến cho trẫm.”

“Vâng”, hắn lập tức lên tiếng, liền vội vàng chạy đi.

Rất nhanh, Trần thái y liền tới, trong lòng ông tuy rằng rất kinh ngạc vì sao
hoàng thượng lại xuất hiện ở nơi này, nhưng nhìn nữ tử nằm trên giường kia, sắc
mặt thật sự cực kỳ kém, lại nghe hoàng thượng muốn ông nhanh chóng chẩn bệnh
không cần hành lễ, bỏ qua vấn an, mang theo hòm thuốc cẩn thận đi đến trước
giường bắt mạch cho nàng.

Qua một lúc lâu sau, chỉ thấy Trần thái y nhíu mày.

Hoàng Phủ Tuyệt thấy vẻ mặt hắn trầm trọng, không khỏi lo lắng hỏi: “Bệnh của
nàng rất nghiêm trọng sao?”

“Hồi hoàng thượng, mạch tượng của nàng không ổn định, hơi thở suy yếu, đây là
hiện tượng của khí huyết không đủ.”

Trong lúc Trần thái y nói chuyện, Nhan Nhược Tranh ho khan vài tiếng, Hoàng Phủ
Tuyệt liền đưa cho nàng một cái khăn lụa, thấy nàng ho một trận, trên khăn lụa
màu trắng lại bị nhiễm vài phần tơ máu đỏ sẫm.

Nhan Nhược Tranh thấy mắt hắn lộ ra kinh ngạc, nhỏ giọng giải thích: “Thể chất
của nô tì rất đặc thù, mỗi khi đến mùa xuân, thân thể đều bị giày vò một thời
gian, dưỡng mấy ngày sẽ không sao…” Nói xong, nàng vội vàng đem khăn nhuốm
máu cất đi.

Ánh mắt Trần thái y phức tạp, đang muốn mở miệng, lại bị Nhan Nhược Tranh dùng
ánh mắt ngăn cản, đành phải đem lời muốn nói nuốt xuống.

Ông không rõ lắm tại sao hoàng thượng lại để ý vị nữ tử trong Lệ Viên này như
thế nhưng ở trong cung nhiều năm, ông sớm hiểu rõ, việc nhà đế vương nhiều lời
nhiều sai, không nói không sai.

Vị Nhan cô nương này tình trạng thân thể kém đến cực điểm, ho ra máu chính là
điềm báo “đèn cạn dầu” nhưng nếu nàng không chịu cho ông nói ra tình trạng thực
tế, ông tất nhiên không dám nói thêm nửa câu.

Ghi mấy thang thuốc, lại dặn dò nàng trong lúc dưỡng bệnh phải uống thuốc sau
khi ăn, chờ hoàng thượng gật đầu, Trần thái y mới xách hòm thuốc nhỏ rời đi.

Lệnh cho Vân nhi đi sắc thuốc và đun thêm chút nước ấm, Hoàng Phủ Tuyệt tận mắt
thấy Nhan Nhược Tranh uống xong chén thuốc, mới thả lỏng tâm tình, cho Vân nhi
cùng Liễu Thuận lui xuống.

Trải qua một hồi như vậy, hắn đã buồn ngủ, ngồi bên giường, nương theo ánh nến
lay động đánh giá dung nhan tái nhợt của nàng, lời nói không nhịn được có vài
phần trách cứ: “Ngươi bệnh nặng như vậy, sao không sớm nói cho trẫm biết?”

“Lúc nô tì nói với hoàng thượng thân thể mình không khoẻ, ngài không phải đã
khiển trách nô tì không biết tốt xấu sao?”

Nhớ tới chuyện lần trước, sắc mặt hắn không khỏi có chút áy náy. Lúc ấy hắn đang
tức giận, nghĩ rằng nàng cố ý đối nghịch với mình, tất nhiên lời của nàng nghe
không lọt tai.

Phóng tầm mắt nhìn lại, nữ nhân hậu cung vô số, ngoại trừ Nạp Lan Trinh Trinh
trước kia hắn yêu đến chết đi sống lại, hắn chưa từng bận tâm với một nữ tử nào
như vậy.

Đích thân thấy khuôn mặt ốm yếu xanh xao của nàng, bộ dáng tiều tuỵ suy yếu thì
trong lòng hắn sinh ra lo lắng, vượt ra khỏi dự liệu của bản thân.

“Ai.” Một tiếng thở dài từ trong miệng phun ra, hắn nhìn nàng tựa vào giường,
khẽ nói: “Nếu ngươi chịu dùng nhiều tâm tư đến lấy lòng trẫm, nói không chừng
trẫm thật sự sẽ cho ngươi một danh phận tôn quý, thưởng cho ngươi một toà cung
điện xa hoa.”

Nhan Nhược Tranh điềm tĩnh cười: “Nô tì ở trong này đã lâu, sớm đã quen với
từng ngọn cây cọng cỏ, yêu sự thanh tĩnh nhàn nhã của nơi này. Huống hồ, nô tì
tin rằng những nữ tử bên người hoàng thượng chen lấn muốn lấy lòng ngài không
có hơn một ngàn cũng có mấy trăm, sao lại sợ thiếu nô tì đây một nữ nhân không
hiểu phong tình, tính tình ngang bướng này?”

“Ngươi… ” Hoàng Phủ Tuyệt bị lời của nàng nói cho không biết nói gì.

Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại, bên cạnh mình quả thật không thiếu kẻ cố ý lấy
lòng, dối trá nịnh hót, nếu nàng cũng là loại nữ tử lõi đời này, chỉ sợ cũng sẽ
không hấp dẫn ánh mắt hắn như thế.

“Ngươi chẳng những không hiểu phong tình nhưng lại làm trẫm vô cùng tức giận.”
Lời này tuy rằng đều là ý trách cứ, nhưng ngữ điệu lại mang theo vài phần dung
túng cùng nuông chiều.

“Nô tì có tội.” Nói thì nói như thế, giọng điệu lại không hề có ý nhận sai.

Hắn hừ một tiếng, nhìn nàng tuy rằng suy yếu nhưng vẫn có vẻ nghịch ngợm, trong
lòng không khỏi thoải mái hơn.

“Ngươi vừa nói mình có thể chất đặc thù, từ trước cũng thường xuyên bị bệnh
sao?”

Nhan Nhược Tranh hơi ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu: “Đây là bệnh cũ rồi, không có
gì đáng ngại.” Nàng có chút mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, phát
hiện lúc này đêm đã khuya. “Hoàng thượng cũng sớm về tẩm cung nghỉ đi. Ngày mai
không phải cần vào triều sớm sao?”

Hoàng Phủ Tuyệt không vì người nào đó hạ lệnh đuổi khách mà di chuyển bước
chân. “Trẫm chưa buồn ngủ, nếu ngươi mệt mỏi cứ ngủ trước đi, trẫm ở đây nhìn
ngươi ngủ.”

Nàng không có lời gì để nói. Bị người nhìn chằm chằm, cho dù là ai cũng không
có cách nào an tâm mà ngủ đi?

Hình như người ta là hoàng đế, đừng nói nhìn nàng ngủ, cho dù ra lệnh một tiếng
muốn đầu của nàng, nàng cũng không thể có nửa câu oán hận.

Vì thế, nàng chỉ tựa vào đầu giường cùng hắn câu được câu không trò chuyện, hai
người giống như vợ chồng già thành thân đã nhiều năm, đều có thể tìm chung chủ
đề để nói.

Cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng kẻng báo giờ tý, Hoàng Phủ Tuyệt mới mệt
nhọc bò lên giường nằm, ngủ rất say.

Nhìn lại dung nhan tuấn tú quen thuộc đã lâu, nàng đưa tay xoa mặt hắn.

“Lạc Viêm, cho dù chàng không nhận ra thiếp, thì thiếp vẫn luôn muốn được ở lại
bên cạnh chàng, tiếp tục bảo vệ chàng…” Khẽ giọng lẩm bẩm xong, nàng thổi tắt
ngọn nến, cả người mỏi mệt chịu không được, rốt cuộc cũng ngủ thật sâu.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Phủ Tuyệt từ trong một giấc mộng đẹp tỉnh lại.

Bởi vì cứ cách ba ngày sẽ có một lần đại triều hội, cho nên hắn có thói quen
dậy sớm, cho dù đêm trước ngủ cực muộn, sáng ngày hôm sau vẫn có thể tỉnh lại
đúng giờ.Tiểu cung nữ Vân nhi phụ trách hầu hạ tại Toả Thu Cung thấy hoàng thượng
tỉnh, khôn khéo im lặng mang chậu nước ấm rửa mặt đặt bên giường

Sau một đêm nghỉ ngơi, khí sắc của Nhan Nhược Tranh đã tốt lên rất nhiều, nàng
cầm khăn lau mặt trong tay, duyên dáng đi từ ngoài vào.

Vân nhi thấy chủ tử đã trở lại, liền cẩn thận lui ra ngoài.

“Hoàng thượng tỉnh rồi sao?” Nhan Nhược Tranh khẽ hỏi.

Hoàng Phủ Tuyệt vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, còn chìm trong mộng đẹp tối hôm qua.
Nội dung giấc mơ thì hắn không còn nhớ rõ, chỉ hiểu rõ rằng vì liên quan đến
giấc mơ kia, làm cho tâm tình hắn bây giờ thật thả lỏng.

Thấy hắn không phản ứng gì, nàng đi thẳng đến trước chậu rửa mặt, vắt khăn lau
mặt rồi giúp hắn rửa mặt thay quần áo.

Hoàng Phủ Tuyệt để nàng thuần thục hầu hạ mình, phát hiện dù nàng lau mặt hay
giúp hắn mặc quần áo đều giống như đã quen lâu ngày khiến hắn kinh hãi.

Khi nàng mặc long bào mà Liễu Thuận đã phái người đưa tới từ sáng tinh mơ, hắn
không tự chủ được nói ra một cái tên mà ngay cả hắn còn không nghĩ đến.

“Trinh Trinh….” Lời vừa nói xong, hắn mới ý thức được mình vừa nói cái gì.

Nhan Nhược Tranh đang giúp hắn mang ngọc bội thì dừng lại, ngẩng đầu lên, ngây
ngốc nhìn hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Tuyệt vì sự thất thố của mình mà trầm xuống.
Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Lại luôn nghĩ đến nữ nhân chết tiệt kia?!

Mang theo loại ảo não không cam lòng, hắn cũng không muốn nhiều lời, hổn hển
bước ra cửa lớn của Toả Thu Cung.

Nhan Nhược Tranh bất động tại chỗ, một hồi sau, mới nở ra một nụ cười an ủi.

Quả nhiên… hắn chưa bao giờ quên?

***

Đến trưa, vài tiểu thái giám nối đuôi nhau mang một đống thuốc bổ đến Toả Thu
Cung.

Thái giám Quý Phúc phụ trách đưa đồ nói, những thuốc bổ này đều là phụng mệnh
hoàng thượng đưa tới cho Nhan cô nương tẩm bổ thân thể.

Nữ nhân trong hậu cung Doanh quốc cũng có sự phân chia cấp bậc, ngoại trừ hoàng
hậu tôn quý nhất, theo thứ tự là quý phi, quý nhân, mỹ nhân, tài tử cùng với
cung nhân, nữ nhân như Nhan Nhược Tranh vừa vào cung liền bị đưa thẳng vào Lệ
Viên, địa vị so với cung nhân còn kém hơn.

Nhưng phóng tầm mắt nhìn lại, hậu cung to như vậy không có một nữ nhân nào có
thể được hoàng thượng coi trọng giống như Nhan cô nương, trong lúc cấp bách vẫn
không quên lệnh cho thái giám đưa thuốc bổ để nàng dưỡng thân mình.

Một khi nhận được sủng ái, muôn đời vinh hoa, nói không chừng vị Nhan cô nương
tầm thường này, ngày mai sẽ trở thành nhân vật lợi hại trong hậu cung mà người
người phải kinh sợ.

Nghĩ như vậy, bọn thái giám mang đồ đến đều kính trọng vị nữ tử sống trong Toả
Thu cung này hơn vài phần.

Mà Nhan Nhược Tranh tuy nhà nghèo, vừa vào trong cung, khen thưởng cho bọn họ
cũng không có thiếu, vài tên thái giám được ban thưởng xong vô cùng vui vẻ hàn
huyên vài câu liền rời đi.

Chờ mọi người đi hết, nàng ngồi trước bàn trang điểm, nhìn các loại thuốc bổ
chất đống như núi trên bàn kia một lúc lâu, mới nhìn về gương đồng trước mặt.

Trong gương, dung nhan kiều diễm tuyệt sắc ngày xưa đã biến mất không còn gì,
thay vào đó là một khuôn mặt thanh tú bình thường không có gì đặc sắc.

Nàng nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt đã nhìn bốn năm này, nghĩ trong lòng: Cho dù lúc
trước thiếp làm chuyện có lỗi với chàng như thế nào, nên trả thì cũng đã trả
gần hết…

Đang suy nghĩ mông lung, bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, từ
bên ngoài truyền vào.

“Xấu nương…” Tiếp theo, một thân hình nhỏ bé chạy ào đến ùa vào ngực nàng,
cánh tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, “Liễu công công nói tối qua
hôm người bị bệnh rất nặng. Xấu nương, con không muốn người xảy ra chuyện gì,
người sinh bệnh rồi con sẽ lo lắng.”

Cậu đã coi Xấu nương là người quan trọng nhất trong sinh mệnh cậu, cho nên vừa
nghe tin nàng sinh bệnh, lòng nóng như lửa đốt, thái phó còn chưa cho tan học
cậu đã vội vàng chạy tới Toả Thu Cung.

Ôm tiểu tử kia, Nhan Nhược Tranh yêu thương nhìn Hoàng Phủ Ngọc luôn mồm gọi
mình là “Xấu nương” – đứa con ruột bảy năm trước nàng mang thai 10 tháng, vui
vui khổ khổ sinh hạ.

Bởi vì chính biến, cũng bởi vì nhiều nguyên nhân không thể nói mà giờ phút này
nàng chỉ có thể dùng phương thức này để đến gần con mình.

Cho dù bị cậu gọi là Xấu nương, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

“Xấu nương chỉ nhiễm chút phong hàn mà thôi, hiện giờ đã không sao rồi.” Trong
mắt tiểu tử kia hiện ra vẻ lo lắng rõ ràng như thế, làm nàng rất cảm động.

Tuy rằng không thể lấy thân phận mẹ ruột để nhận con, nhưng có thể thấy bộ dáng
nhi tử tốt như vậy, còn nhỏ mà hiểu biết như thế, cho dù không thể chính tai
nghe hắn gọi mình một tiếng mẹ, nàng cũng đã thoả mãn.

“Xấu nương, mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, con muốn người đồng ý với con,
không được tuỳ tiện rời con đi…” Trong tâm hồn Hoàng Phủ Ngọc lúc còn nhỏ,
“rời đi” là hai chữ cực kỳ đáng sợ, hắn không muốn tình yêu thương vất vả mới
có được này bị bất kì kẻ nào cướp đi, cho dù là Diêm La Vương nắm sinh tử của
con người trong tay.

Cảm nhận được bất an của đứa nhỏ, Nhan Nhược Tranh ôm hắn chặt hơn, khẽ giọng
dỗ: “Xấu nương đồng ý với con, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không rời đi.”

Dựa vào lòng tràn ngập hương thơm, cậu hơi tủi thân nói: “Phụ hoàng nói, bởi vì
mẹ con là người xấu cho nên tất cả mọi người không thích con, ngay cả mấy tên
thư đồng trong học đường kia cũng đều cười nhạo bắt nạt con.” Ngẩng khuôn mặt
nhỏ nhắn đáng yêu vô tội lên, cậu nghiêm túc hỏi: “Xấu nương, mẹ con thật sự
rất xấu sao?”

Nhan Nhược Tranh nhịn xuống chua sót trong lòng, chậm rãi lắc đầu “Mẹ con là
một người tốt, chẳng qua nàng rất ngốc, làm nhiều chuyện không nên làm mà
thôi.”

“Người biết mẹ của con?” Đôi mắt tiểu tử kia lộ vẻ kinh ngạc.

Nàng gật đầu.

“Mẹ có xinh đẹp không? Thương con không? Là một người như thế nào?” Hoàng Phủ
Ngọc tò mò hỏi rất nhiều chuyện về mẹ đẻ, biết được mẹ đẻ là một mỹ nhân tuyệt
sắc hiếm có, trước khi mất cũng vô cùng yêu cậu, trong lòng đều ngập tràn hạnh
phúc, bất tri bất giác an tâm ngủ trong lòng nàng.

Khi Hoàng Phủ Tuyệt làm xong chính sự đi vào Toả Thu Cung thì thấy nhi tử của
mình dựa vào ngực của Nhan Nhược Tranh ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn thật thân
mật vùi vào chỗ làm cho người mơ màng, khiến hắn chẳng biết tại sao tự dưng
thấy ghen tỵ.

Hắn không biết vì sao, lúc vào triều, luôn lơ đãng nhớ tới nàng; ngay cả lúc hạ
triều, lúc về ngự thư phòng nghị sự cùng các đại thần, cũng không quên sai
người đưa thuốc bổ cho nàng dưỡng thân bổ máu; sau khi nghị sự với những đại
thần kia xong, hắn liền bước như bay hướng tới Toả Thu Cung.

Thấy tiểu tử kia được nữ nhân ôm ấp, sự hăng hái của hắn bị giảm đi.

Hắn bước qua, không để cho Nhan Nhược Tranh có bất kỳ động tác nào, đã ôm Hoàng
Phủ Ngọc đang ngủ say đưa vào trong lòng Liễu Thuận theo đuôi mình mà đến.

“Đưa thái tử hồi cung nghỉ ngơi.”

Bởi vì đang ngủ bị đánh thức, tiểu tử kia rất không vui, xoa xoa đôi mắt còn
nhập nhèm buồn ngủ, thấy rõ người đánh thức chính mình là phụ hoàng thì vội
vàng trượt xuống từ trong lòng Liễu Thuận, hướng phụ hoàng thỉnh an.

Hoàng Phủ Tuyệt thuận miệng đáp trả, vẫy vẫy tay, muốn hắn quay về cung của
mình, đừng ở đây chướng mắt.

Nhưng Hoàng Phủ Ngọc lại không chịu di chuyển nửa phân, nháy đôi mắt vô tội khẽ
nói: “Xấu nương đã đồng ý với nhi thần, hôm nay để nhi thần ngủ lại trong này.”

Tối hôm qua cậu mơ thấy một cái ác mộng đáng sợ, trong mộng có lệ quỷ bắt cậu
đi, sau khi tỉnh lại vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng, liền kể chuyện này với xấu
nương, thuận tiện làm nũng, hi vọng tối có thể ngủ lại cùng nàng.

Xấu nương luôn luôn yêu thương cậu, lập tức đồng ý cho cậu có thể dùng bữa và
ngủ lại đây, không nghĩ tới phụ hoàng chướng mắt cũng lại đây giúp vui… Nhưng
mà, sao gần đây cậu thường nhìn thấy phụ hoàng ở chỗ này a?

“Đường đường là thái tử của một quốc gia, tương lai phải làm hoàng đế, sao có
thể ỷ lại vào một nữ nhân như thế? Thật là không có tiền đồ, còn đứng ở đây làm
gì? Ngươi đã viết xong công khoá chưa? Muốn trẫm lập tức hỏi ngươi vài câu
không?”

Nghe đến đó, Hoàng Phủ Ngọc sợ đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn tái hẳn đi, miệng
cong lên, khẽ nói: “Xấu nương là một người…” Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy
khuôn mặt tuấn tú của phụ hoàng trầm xuống, sợ tới mức hắn vội vàng nói tiếng
“Nhi thần cáo lui”, liền nhanh như chớp chạy thật xa.

Nhan Nhược Tranh nhịn không được giận dữ trừng nhìn hắn một cái: “Hoàng thượng
sẽ không sợ một ngày kia, tiểu thái tử sẽ vì ngài quá đáng nghiêm khắc mà sinh
lòng xa lánh với người?” Tuy rằng hắn là người con có hiếu, nhưng hắn đối nhi
tử cũng quá mức không hiểu nhân tình.

“Sớm muộn gì có một ngày, nó sẽ hiểu hôm nay trẫm làm tất cả, cũng vì tốt cho
nó mà thôi.” Hoàng Phủ Tuyệt không muốn giải thích nhiều, trên thực tế tâm tư
hắn đối với nhi tử của mình cũng rất mâu thuẫn.

Đó là con nối dòng mà nữ nhân hắn âu yếm nhất sinh cho hắn, nếu nói là không
yêu, thì đó là gạt người, nhưng từ sau khi người đàn bà kia qua đời, mỗi lần
nhìn đến mặt nhi tử, đều đả kích cảm xúc phức tạp yêu hận đan xen trong lòng
hắn, vì tránh nhớ lại thù hận ngày xưa mà giận lây sang nhi tử, hắn chỉ có thể
lựa chọn dùng cách lạnh nhạt này để đối xử với nhi tử.

“Đừng nói đến thái tử nữa, còn ngươi, thân thể khá hơn chút nào không?” Nhớ tới
hình ảnh nàng ho ra tơ máu tối hôm qua, trong lòng hắn không khỏi sinh ra lo
lắng, tuy rằng Trần Thái y nói là khí huyết không thông, nhưng hắn cảm thấy
không đơn giản như vậy.

“Nói chung đây là bệnh cũ, mỗi khi đến mùa xuân đều phát bệnh vài lần, chỉ cần
ngày thường chú ý nghỉ ngơi điều dưỡng, qua chút thời gian sẽ không có việc
gì.”

Nhan Nhược Tranh cũng không nói ra tình hình thực sự.

Thể chất này của nàng, từ sao năm đó cùng Quỷ Tố – chủ nhân Hắc Sơn làm điều
kiện trao đổi, tình trạng sức khỏe ngày càng lụn bại, nói không chừng ngày nào
đó lão thiên gia thấy nàng không vừa mắt, thì mạng nhỏ này của nàng cũng sẽ bị
ông trời vô tình lấy đi.

Hoàng Phủ Tuyệt không nhiều lời nữa, nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên rất chân
thành nói: “Ngươi đã nhiều lần cự tuyệt vào tẩm cung của trẫm thị tẩm, như vậy
trẫm đành phải ủy khuất chính mình, ngủ lại ở bên cạnh cho ngươi hầu hạ trẫm.”

Miệng Nhan Nhược Tranh mở rộng, hai mắt mở lớn, không nghĩ tới hắn sẽ vô lại
như thế.

“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không muốn được trẫm lâm hạnh?” Hoàng Phủ Tuyệt
nhíu mày hỏi.

Tuy rằng bề ngoài của nàng không có gì đặc sắc, nhưng ý nghĩ chiếm hữu của hắn
lại ngày càng mãnh liệt.

Tối hôm qua nếu không phải nàng có bệnh, thì giờ phút này nàng đã là nữ nhân
của Hoàng Phủ Tuyệt hắn.

Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng hắn có chút không cam lòng, trong hoàng cung to như
vậy, không có nữ nhân nào khiến hắn phải suy nghĩ cố gắng lấy lòng như vậy.

Thấy nàng đối với câu hỏi của mình thủy chung không có phản ứng, Hoàng Phủ
Tuyệt không cam lòng bị coi thường, một tay kéo nàng vào trong lòng bá đạo xoay
người của nàng, bức bách nàng nhìn thẳng chính mình.

“Trên đời này có bao nhiêu thiếu nữ mơ ước được trẫm sủng ái, ngươi không thể
biểu hiện được một ít vui mừng sao?”

Nhan Nhược Tranh thật lâu mới lấy lại tinh thần trong khi bị bắt dựa vào lòng
ngực của hắn, khoảng cách gần sát như vậy, khiến tim nàng không tự chủ được đập
nhanh hơn vài phần.

Nhưng tuyên ngôn bá đạo của hắn thật khiến người khác ảo não, lời nói ra miệng
của nàng cũng bởi vậy biến thành châm chọc bén nhọn.

“Nô tì vẫn đều cảm thấy rất kỳ quái, hậu cung của hoàng thượng vô số mỹ nhân
nhưng lòng của người cũng chỉ có một, nếu chia ra nhiều để yêu, người yêu qua
được sao?”

Hoàng Phủ Tuyệt ngẩn người, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi ra lời kỳ quái như
thế…, nhịn không được hồi tưởng lại phi tử trong hậu cung của mình một chút.

Nhớ ngày đó, hắn sở dĩ hướng dân gian chọn rất nhiều mỹ nhân vào cung, đơn giản
là muốn cho Nạp Lan Trinh Trinh dưới cửu tuyền không thể an bình, bởi vì hắn
từng thề với nàng, cho dù có một ngày lên làm hoàng đế, cũng sẽ không cho những
nữ nhân khác vào cung, cùng nàng chung một vợ một chồng.

Nhưng khi Nạp Lan Trinh Trinh phản bội hắn, hơn nữa khi hắn còn chưa kịp báo
thù thì đã cách hai thế giới âm dương với hắn, hận ý thấu xương cứ như vậy mọc
lan tràn trong lòng.

Các nữ nhân dùng để giữ thể diện trong hậu cung này, căn bản chính là vật hi
sinh mà hắn trả thù Nạp Lan Trinh Trinh.

Đời này, trừ bỏ Nạp Lan Trinh Trinh, chỉ sợ sẽ không có người dễ dàng có được
trái tim thật tình của hắn.

Tựa hồ nhìn ra thần sắc phức tạp trong mắt của hắn, Nhan Nhược Tranh nhỏ giọng
nói: “Nếu hậu cung của hoàng thượng sở dĩ phồn thịnh như thế là muốn kích thích
Thái Tử Phi đã qua đời – Nạp Lan Trinh Trinh…, nô tì cảm thấy hoàng thượng
thật sự ngây thơ tới cực điểm.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lời này giống như một chậu nước lạnh, vô tình tạt đến đỉnh đầu Hoàng Phủ Tuyệt.

Nàng không sợ cười cười, lãnh đạm nói: “Chẳng lẽ hoàng thượng triệu những nữ
nhân kia vào cung, không phải muốn cho Nạp Lan Trinh Trinh ở dưới cửu tuyền
không thể an bình sao?”

Lực đạo giữ cằm nàng bỗng dưng tăng thêm vài phần, hắn trợn mắt hỏi: “Ngươi làm
sao biết được?”

“Người trong thiên hạ cũng biết năm đó hoàng thượng chưa đăng cơ, cùng Thái Tử
Phi phu thê tình thâm, người bất quá là không cam lòng nàng phản bội người, cho
nên mới dùng phương thức cực đoan này để báo thù cựu Thái Tử Phi đã bỏ mình.”
Không để ý tới sắc mặt càng ngày càng khó coi của hắn, nàng nói thẳng: “Nhưng
hoàng thượng ngài đã quên một sự kiện, từ xưa đến nay người thắng làm vua,
người thua làm giặc, ngài cuối cùng được đến thắng lợi, cho nên có thể kiêu
ngạo đứng ở trước người khác xưng vương xưng đế. Nhưng nếu như năm đó người thắng
lợi, là lục Vương Hoàng Phủ Kỳ thì sao?”

Hơi thở Hoàng Phủ Tuyệt gấp gáp, cắn chặt răng, giả thiết này hoàn toàn chọc
giận hắn.

Nữ nhân trước mắt này bỏ qua dung mạo…, vô luận là giọng điệu nói chuyện hay
là ánh sáng lưu chuyển trong mắt, cơ hồ đều thật giống Nạp Lan Trinh Trinh
trong trí nhớ của hắn như đúc.

“Ngươi vượt qua.” Cực lực khống chế tâm tình của mình, ẩn nhẫn sau một lúc lâu,
hắn gian nan nặn ra ba chữ.

Nhan Nhược Tranh đến đây rốt cục im lặng, không cần phải nhiều lời nữa. Nói
thêm gì đi nữa, nàng không dám cam đoan lòng đố kị hừng hực thiêu đốt, có thể
khiến nàng nói ra chuyện thực chính mình là Nạp Lan Trinh Trinh hay không.

Năm đó, vì cứu Hoàng Phủ Tuyệt, nàng đáp ứng điều kiện tàn khốc mà Quỷ Tố – chủ
nhân Hắc Sơn đưa ra.

Lấy dung mạo, khỏe mạnh, sống lâu, đổi lấy hắn có thể tỉnh lại, mà khi nàng
chính mồm thừa nhận mình là Nạp Lan Trinh Trinh thì chính là lúc nàng hồn phi
phách tán.

Bốn năm ẩn nhẫn chờ đợi, mỗi lần nghe nói hậu cung lại có người phi tử nào được
sủng hạnh thì nàng sẽ ghen tị đến đêm ngủ không được, nay nam nhân nhớ mong
suốt bốn năm xuất hiện ở trước mặt, oán hận đọng lại lâu ngày của nàng không
khỏi bùng phát ra hết.

“Nếu hoàng thượng không thích nô tì nhanh mồm nhanh miệng như vậy, có thể hạ
chỉ hàm cho nô tì một cái tội nhục mạ vua.”

Hoàng Phủ Tuyệt nghe xong tức chết đi được, không chút nghĩ ngợi liền đẩy nàng
qua một bên, xoay người liền hướng ngoài cửa đi đến.

Nhưng đi một nửa, hắn vừa tức vừa lộn trở lại, một tay chặn ngang ôm nàng, hung
tợn trừng mắt nhìn người đang kinh ngạc trong lòng.

“Trẫm lần này sẽ không để ngươi đắc thắng, ngươi càng muốn đuổi trẫm rời đi,
trẫm càng không rời đi.”

Nhiều lần bị nàng làm cho tức giận mà rời đi, lần này Hoàng Phủ Tuyệt rốt cuộc
cũng thông minh.

Hắn khoan thai bước chân hướng giường đi đến, vừa đi, vừa cười tà nói: “Có lẽ
ngươi nên cùng trẫm đánh bạc một phen, đổ trẫm một ngày kia sẽ vì sự quật cường
của ngươi mà khuynh đảo.” Dứt lời, hắn không nói lời nào cúi người, một ngụm
ngậm chặt đôi môi khẽ nhếch của nàng.

Lúc này đây, hắn tuyệt sẽ không dễ dàng buông tay nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.