Nhà của Tiêu Vũ ở tầng ba, rộng năm mươi mét vuông.
Vì diện tích không lớn, cộng thêm phòng ngủ, phòng bếp,… nên phòng khách trông càng nhỏ hơn.
Điều dễ thấy nhất trong phòng khách là chiếc sofa hơi cũ, trên sofa còn có một vài món đồ chơi thỏ gấu.
“Cha, đây là đồ chơi của con và chị gái, là bà ngoại mua cho chúng con.” Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ kéo cánh tay Dương Lỗi. Hiện tại cô bé có rất nhiều lời muốn nói với cha mình.
Nghe vậy, Dương Lỗi lập tức xoa đầu cô bé, nói: “Ây da, cha về vội quá, không kịp mua đồ chơi. Ngày mai cha dẫn Kỳ Kỳ đi mua đồ chơi được không?”
Trên mặt hắn mang theo sự cưng chiều.
“Được ạ, được ạ.” Dương Kỳ Kỳ vui vẻ nói: “Con muốn một con sóc đồ chơi.”
“Được, cha mua cho con.” Dương Lỗi sờ đầu cô bé, trong lòng hắn hiện giờ toàn là con gái.
Cho dù con gái muốn sao trên trời, thì hắn cũng sẵn sàng hái xuống.
“Kỳ Kỳ, con và chị gái tới đây rửa mặt đi, lát nữa chúng ta phải đi ngủ rồi.”
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi tới.
Cô nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng nhìn cô. Lúc này, hai người đều cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói.
Tuy nhiên, hai cô con gái đều ở đây nên họ rất khó nói. Lúc trước, Tiêu Vũ nói với con gái là Dương Lỗi đang ở bên ngoài chơi trò trốn tìm với bọn họ.
“Con muốn ngủ với cha.” Dương Kỳ Kỳ quàng tay qua vai Dương Lỗi, làm nũng nói.
Cô bé sợ rằng sáng mai ngủ dậy cha sẽ trốn một lần nữa.
“Được, hôm nay cha ngủ với bảo bối.” Dương Lỗi cưng chiều nói.
Dương Kỳ Kỳ thực sự rất bám Dương Lỗi. Cho dù là rửa mặt, cô bé cũng không muốn rời khỏi người Dương Lỗi.
Sau khi rửa mặt, Dương Lỗi một tay ôm con gái Dương Kỳ Kỳ, một tay dắt Dương Dao Dao về phòng.
Sau khi đặt Dương Kỳ Kỳ xuống, Dương Kỳ Kỳ lập tức nhảy trên giường.
“Yeah yeah, cha mình về rồi.”…
Hôm nay, cô bé rất vui vẻ.
Dương Lỗi liếc nhìn Tiêu Vũ. Lúc này, Tiêu Vũ cũng bất đắc dĩ, con gái mình chưa bao giờ điên như bây giờ.
“Được rồi, Kỳ Kỳ, con xem chị gái đã muốn ngủ rồi, con cũng đi ngủ đi.” Tiêu Vũ định dỗ hai cô con gái ngủ trước.
Trên thực tế, bây giờ đã là bảy tám giờ tối rồi. Hai cô con gái của cô cũng thường đi ngủ vào giờ này.
Dương Kỳ Kỳ vẫn rất nghe lời nằm trên giường, nhưng cô bé mở to đôi mắt to tròn, trông cô bé không hề buồn ngủ chút nào.
Cô bé nhìn Dương Lỗi, đột nhiên nói: “Cha, cha kể chuyện cho con và chị nghe đi.”
Trước kia khi cha không ở đây, mẹ vẫn kể với các bé rằng cha rất giỏi, cái gì cũng biết, hơn nữa còn biết kể rất nhiều câu chuyện.
Cô bé đã mong chờ cha mình về để kể chuyện cho cô bé nghe.
“Được.”
Đối với yêu cầu này, Dương Lỗi tất nhiên không chút do dự. Hắn cưng chiều nói: “Kỳ Kỳ và Dao Dao muốn nghe chuyện gì?”
“Con muốn nghe câu chuyện của sóc nhỏ.” Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ nói.
Nói xong, bạn nhỏ Dương Dao Dao nói: “Mẹ đã kể câu chuyện về sóc nhỏ hơn mười lần rồi.”
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ nói: “Con muốn nghe câu chuyện về thỏ nhỏ.”
Dương Dao Dao lại nói: “Mẹ đã kể hơn hai mươi lần chuyện về thỏ nhỏ rồi.”
Có thể thấy cô bé đã miễn dịch với những câu chuyện này.
Thực ra trẻ con rất thích nghe kể chuyện khi ngủ. Mỗi ngày một câu chuyện, vậy thì một năm không biết phải kể bao nhiêu câu chuyện. Vì vậy, cha mẹ thường kể lặp đi lặp lại các câu chuyện.
Dương Kỳ Kỳ không hài lòng, nói: “Nhưng em thích nghe.”
Thấy hai cô con gái cãi nhau, Dương Lỗi cảm thấy buồn cười, cười nói: “Dao Dao, Kỳ Kỳ, cha kể cho các con nghe một câu chuyện mới nhé?”
“Vâng ạ, vâng ạ, cha mau kể đi.”
Nghe thấy Dương Lỗi sẽ kể một câu chuyện mới, Dương Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ nói.
Dương Dao Dao không nói gì, cũng chỉ nhìn về phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi mỉm cười, lúc nói chuyện trong lòng hắn vừa động, trong đầu hiện lên một giao diện. Lúc này, ý thức của hắn trực tiếp tiến vào giao diện [Tiểu thuyết], sau đó đi tới một chỗ.
[Truyện cổ tích Andersen]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
Trong giao diện [Tiểu thuyết] không chỉ có tiểu thuyết dài, mà còn có các loại truyện ngắn, bao gồm các loại truyện cổ tích, trong đó có rất nhiều loại truyện như [Truyện cổ tích Andersen] và [Nghìn lẻ một đêm].
Không chút do dự, Dương Lỗi trực tiếp dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi lấy [Truyện cổ tích Andersen].
Lúc trước, hắn bỏ ra 1 triệu giá trị danh vọng để đổi lấy bài hát [Gió nổi lên rồi]. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, lúc này, giá trị danh vọng của hắn thậm chí đã gần 3 triệu!
Theo thời gian trôi, Dương Lỗi cũng đại khái biết giá trị danh vọng tăng lên như thế nào, đại khái nó có quan hệ với số tiền hắn kiếm được. Ví dụ như nếu hắn kiếm được một triệu, thì giá trị danh vọng có thể tăng lên đại khái một triệu.
Hiện tại là ngày 14 tháng 6, tính số tiền của tiểu thuyết [Che trời] và số tiền lượt tải xuống của [Gió nổi lên rồi], thì giá trị danh vọng đã đạt đến mức này!
“Hôm nay, cha sẽ kể cho Dao Dao và Kỳ Kỳ nghe một câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết.”
Thấy hai cô con gái đang nhìn mình với vẻ đầy mong đợi, Dương Lỗi cười nói: “Ở một nơi xa xôi nọ, có một vị vua và hoàng hậu. Bọn họ rất mong muốn có một đứa con nên đã thành tâm cầu nguyện với ông trời: Xin hãy cho chúng tôi một đứa con. Không lâu sau, hoàng hậu hạ sinh một cô công chúa rất đáng yêu. Da cô bé này trắng như tuyết, hai má đỏ như trái táo. Vua và hoàng hậu đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết…”
Dương Lỗi bắt đầu đọc câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết theo cuốn truyện trong đầu.