Dương Lỗi rời nhà, đi đến địa điểm mà hắn đã hẹn với Công ty Hoàn Vũ.
Khi đến nơi, hắn gọi điện thoại qua. “Anh Dương, anh đến rồi sao? Tôi ra cửa đón anh.”
Một nhóm người của công ty Hoàn Vũ đang đợi, giám đốc Lý đang nghe điện thoại, nghe thấy Dương Lỗi nói đến rồi, ông ta vui mừng khôn xiết, vội vã bước ra khỏi phòng bao.
Sau khi ra ngoài, ông ta liền nhìn thấy một thanh niên rất đẹp trai đang bước lại gần.
Thanh niên trông rất trẻ, giống như hai mươi bốn hoặc hai mươi lăm tuổi.
Cho dù lúc trước biết tuổi của Dương Lỗi, nhưng lúc này thấy hắn trẻ như vậy, ông ta vẫn thấy ngạc nhiên.
Hiện tại, năm bài hát [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu], [Thiếu niên], [Đóa Sen Xanh] và [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm] đã thịnh hành trên mạng!
[Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm] đã được ra mắt trên KuGou Music vào lúc 12 giờ trưa hôm qua. Hiện tại mới 7 giờ mà lượng tải xuống của bài hát này đã vượt qua mười triệu!
Lượt tải xuống của cả năm bài hát này đã là hơn mười triệu! Trong số năm bài hát này, bài hát xuất hiện sớm nhất là [Gió nổi lên rồi] cũng chỉ xuất hiện lần đầu Tiên vào tháng 5, được tung lên nền tảng âm nhạc vào. đầu tháng 6. Bây giờ mới là tháng 7I
Nói cách khác, chỉ mới hai tháng trôi qua mà thôi!
Mà chàng thanh niên trẻ trước mặt này là tác giả của năm bài hát đó, đã bao trọn gói tất cả các công việc sáng tác, viết lời, phối khí,…
“Anh Dương, xin chào.” Giám đốc Lý vội nói.
Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông trung niên dáng người không cao, chính là Chu Thanh.
Chu Thanh cũng vội vàng bắt tay với Dương Lỗi. Anh †a cũng từ thành phố Hộ đến đây trong một đêm.
“Giám đốc Lý, Chu Thanh…”
Nhìn hai người, Dương Lỗi cũng cười chào hỏi.
Sau khi chào hỏi hai câu, giám đốc Lý không nói nhiều lời vô nghĩa nữa: “Anh Dương, đây là hợp đồng cho. bài hát [Trời yên biển lặng] mà chúng ta đã thỏa thuận trước đó.”
Dương Lỗi nhận hợp đồng, cẩn thận xem.
Tiền mua là 400.000 nhân dân tệ, sáu mươi phần trăm lợi nhuận từ lượt tải xuống, ngoài ra, còn có một số khoản hoa hồng khác như biểu diễn thương mại…
Tất nhiên, Dương Lỗi hiện chiếm lợi nhuận lớn từ lượt tải xuống của bài hát, còn phần biểu diễn thương mại thì lợi nhuận của hắn không nhiều.
Sau khi xem xét cẩn thận, Dương Lỗi đưa ra ý kiến trực tiếp về các điều khoản chỉ tiết, sửa đổi một chút.
Cuối cùng, hợp đồng đã được ký kết, khoản tiền 400.000 nhân dân tệ thu mua [Trời yên biển lặng] cũng được bản vào tài khoản của Dương Lỗi.
Sau khi mọi việc xong xuôi, giám đốc Lý và Chu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chu Thanh cười nói: “Anh Dương, nếu chúng ta đã có duyên gặp nhau, vậy hôm nay phải ăn một bữa cơm.”
Anh ta là một ca sĩ có danh tiếng tương đối cao, hiện tại gặp được một nhạc sĩ viết ca khúc nổi tiếng như Dương Lỗi, anh ta đương nhiên muốn kết bạn. Sau này, anh ta rất có thể sẽ nhờ Dương Lỗi viết nhạc.
Đối với những người như Dương Lỗi, chắc chắn không sai khi xây dựng một mối quan hệ tốt.
Bên cạnh Chu Thanh, Giám đốc Lý cũng nói.
Nghe vậy, Dương Lỗi lắc đầu nói: “Hôm nay tôi có chút việc, lần sau có thời gian thì hẹn vậy.”
Hôm nay, hắn định đến nhà ông bà già, không có ý định ăn cơm với mấy người Chu Thanh.
Nghe Dương Lỗi nói thế, Chu Thanh và giám đốc Lý đều cảm thấy hơi đáng tiếc, nói: “Vậy được.”
Thấy Dương Lỗi nhất định là thật sự có việc bận, nếu không thì đã không hẹn bọn họ tới đây ký hợp đồng sớm như vậy.
Trở về nhà, Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ đã thức. dậy và đang ăn sáng.
Khi chúng nhìn thấy Dương Lỗi, hai mắt liền sáng lên. Tiểu Kỳ Kỳ trực tiếp chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ. nhắn vẫn còn vụn thức ăn.
Khi Dương Lỗi vừa trở về, Dương Kỳ Kỳ cảm thấy rất bất an. Thức dậy không thấy Dương Lỗi, cô bé sẽ khóc, vì cô bé lo lắng cha cô bé sẽ lại bỏ đi, chơi trò trốn tìm với cô bé.
Nhưng bây giờ tình huống đã trở nên tốt hơn một chút, có lẽ cô bé cũng cảm nhận được rằng cha mình sẽ không rời đi nữa.
Lúc này, bọn họ đã chuyển đến căn biệt thự lớn ở tiểu khu Trung Hải.
Ôm đứa con gái bảo bối của mình vào lòng, Dương Lỗi ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn sáng.
Còn Tiêu Vũ thì đang nghe điện thoại.
“Được, mẹ, chúng con qua ngay.”
Cuộc gọi này nhất định là từ mẹ Tiêu, Tôn Nhã Như: gọi đến.
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Vũ cười nói: “Thạch Đầu, mẹ gọi điện thoại đến giục rồi.”
Cô lại hỏi: “Hợp đồng ký xong rồi sao?”
“Ừm, đã ký, 400.000 tệ đã đến tay.” Dương Lỗi cười nói.
“Lễ tình nhân sắp đến rồi, vợ đại nhân muốn thứ gì?” Nghe vậy, Tiêu Vũ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười nói: “Thạch Đầu, anh viết nhạc hay như vậy, ngày lễ thất tịch anh có thể viết cho em một ca khúc được không?”
Trong mắt cô có một tia mong đợi.
Người mình yêu viết một bài hát cho mình, còn gì tuyệt hơn phải không?
“Không thành vấn đề!” Dương Lỗi tự tin nói. Sau khi ăn xong, cả nhà bước ra khỏi biệt thự. Dương Lỗi lái xe, đó là chiếc BMW bình dân giá 300.000 tệ. Bình thường đều là Tiêu Vũ lái.
Chiếc xe chạy ra khỏi tiểu khu Trung Hải, đi về phía nhà bố vợ của Dương Lỗi.