“Tiểu Lỗi đến rồi à, đến đây, ngồi đi.” Mẹ Tiêu, Tôn Nhã Như mỉm cười chào đón Dương Lỗi.
Bà ôm hai đứa cháu gái, hôn từng đứa rồi ôm chúng vào lòng, thương yêu vô cùng.
“Hôm nay đơn giản là ăn bữa cơm.” Tôn Nhã Như cười nói.
Trong bữa ăn, Tôn Nhã Như hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Lỗi, mẹ nghe Tiểu Vũ nói cuốn sách mới mà con viết hôm qua đã được đặt VIP. Thành tích thế nào?”
Một giáo viên trung học như bà vẫn hiểu về tiểu thuyết, nhưng bà không biết có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Hiện tại con rể của bà đang viết tiểu thuyết, bà liền bắt đầu quan tâm, dù sao cũng có liên quan đến cuộc
sống sau này của con gái mình.
Dương Lỗi thành thật nói: “Mẹ, thành tích lượng mua trung bình ngang với tiểu thuyết trước, một tháng đại khái có thể kiếm được hơn hai triệu.”
Nghe vậy, Tôn Nhã Như gật đầu, trước đây bà đã rất sốc trước con rể của mình.
Nói thật, bà chưa từng thấy ai kiếm được nhiều tiền hơn Dương Lỗi. Tuy rằng trước đây bà không ghét Dương Lỗi, nhưng cảm quan của bà cũng chỉ ở mức bình thường, bây giờ nhìn Dương Lỗi bà càng thấy vừa mắt.
Suy nghĩ một chút, Tôn Nhã Như hỏi: con và Tiểu Vũ định mua nhà?”
Vậy khi nào thì
Dương Lỗi và Tiểu Vũ nhìn nhau, Dương Lỗi nói: “Mẹ, suy nghĩ của con là đợi tháng sau lấy được tiền bài hát, xem có bao nhiêu tiền. Muộn nhất ngày 12 tiền bản thảo tiểu thuyết sẽ vào thẻ, con và Tiểu Vũ sẽ đổi chỗ ở!”
Bây giờ theo ước tính, đối với ba bài hát [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu] và [Thiếu niên], phần chia cho. Dương Lỗi vào tháng 6 ước tính lên tới hơn mười triệu!
Cộng thêm tiền bản thảo, ít nhất cũng có vài triệu. Mấy chục triệu là đủ mua một căn biệt thự lớn hơn rồi.
Hiện tại, Dương Lỗi, Tiêu Vũ và con cái đang sống †rong một ngôi nhà chỉ rộng năm mươi mét vuông, rõ ràng là quá nhỏ.
“Mẹ, chuyện mua nhà không cần vội. Lúc trước, con và Thạch Đầu đã thỏa thuận rồi, tháng sau có thời gian sẽ đi xem nhà, xem nhà xong, đợi tiền về là có thể mua. rồi” Lúc này, Tiêu Vũ cũng nói.
Tôn Nhã Như gật đầu, cười nói: “Tiểu Lỗi là có người có bản lĩnh, cho nên mẹ cũng không nhiều lời nữa.”
Cho đến giờ, bà và cha Tiêu vẫn chưa kiếm được mười triệu, nhưng con rể của bà đã kiếm được trong một khoảng thời gian ngắn.
“Mẹ ở nhà đã nói chuyện của Tiểu Lỗi với cha con.” Tôn Nhã Như nói.
Nghe vậy, Tiêu Vũ vội vàng nói: “Mẹ, cha nói thế nào ạ.
Tôn Nhã Như nói: “Con còn không hiểu tính khí của cha con sao. Ông ấy biết những bài hát do Tiểu Lỗi viết. Mỗi khi [Ca Vương Ca Hậu] được phát sóng, ông ấy đều lén xem ở trong phòng, còn cho răng mẹ không biết.”
Bà cười nói: “Đợi khi mua nhà, các con nói cho mẹ biết địa điểm, mẹ sẽ dẫn cha con ra ngoài, giả vờ tình cờ gặp mặt. Nếu là như vậy, cha con nhất định sẽ nói một chút.”
Gặp con gái và con rể chuẩn bị mua một ngôi nhà lớn, cha Tiêu không thể không nói gì.
“Con biết rồi, mẹ.” Trên mặt Tiêu Vũ lộ ra vẻ vui mừng, gật đầu.
Lúc trước, cha cô từng rất quan tâm đến việc mua nhà, trong tay cũng dành dụm được một khoản tiền, định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đưa cho con gái để cô mua. nhà.
Còn chuyện mua nhà trước…
Cha Tiêu lo lắng địa điểm mua không phù hợp, vì vậy đợi sau khi con gái mình ổn định công việc mới là lúc thích hợp nhất.
Cha Tiêu đã đề cập đến vấn đề này trước đó, nhưng Tiêu Vũ đột nhiên dẫn hai đứa trẻ về nhà, Dương Lỗi lại không có ở đó. Chuyện này khiến cha Tiêu vô cùng tức giận, chuyện mua nhà tất nhiên cũng biến mất.
Nhưng Tôn Nhã Như đã cho Tiêu Vũ một số tiền, giúp cô thuê một căn nhà.
Với mức độ quan tâm đến chuyện mua nhà trước đây của cha Tiêu, lần này bọn họ mua nhà, cha Tiêu chắc chắn sẽ không coi như không nhìn thấy.
Sau khi ăn xong, Tôn Nhã Như ở lại một lúc rồi về nhà.
“Cha, hôm nay con muốn đi sở thú xem một con hổ
lớn.” Dương Lỗi hỏi hai cô con gái của mình muốn đi chơi ở đâu, Dương Kỳ Kỳ hào hứng nói.
Dương Dao Dao gật đầu, biểu thị cô bé cũng muốn đi Sở thú.
“Được, hôm nay chúng ta đi sở thú chơi.” Dương Lỗi cười nói.
Trên mặt Tiêu Vũ nở nụ cười, không phản bác.
Bọn họ bận công việc, thường không có nhiều thời gian để đưa hai bé đi chơi, nhất là trước đây cô chỉ có một mình, việc đưa hai bé đến khu vui chơi, sở thú,… không tiện lắm, vì vậy cô hiếm khi dẫn hai đứa di.
Gia đình bốn người đến sở thú, còn chụp rất nhiều ảnh.
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ nói ngày mai cô bé sẽ mang những bức ảnh đến trường mẫu giáo cho những đứa trẻ khác xem.
Trên đường về nhà, ánh mắt Dương Lỗi đột nhiên hướng về một nơi, đó là một khu biệt thự.
“Tiểu Vũ, chúng ta mua nhà ở đó, thấy sao?”
Khu biệt thự cách trường mẫu giáo của Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ không xa, xung quanh cũng có rất nhiều trường học, mấu chốt là môi trường rất tốt.
Tiêu Vũ nhìn một chút, bất đắc dĩ nói: “Thạch Đầu, mặc dù tiểu khu Trung Hải tốt, nhưng biệt thự ở đây rất đắt, căn rẻ nhất đều là hơn 70.000 nhân dân tệ một mét vuông!”
Dương Lỗi cười nói: “Không sao, hiện tại chồng em có thể kiếm tiền, cho dù tạm thời thiếu một chút, thì cũng có thể rất nhanh liên kiếm đủ!”
Theo lượng đặt mua của tiểu thuyết và lượt tải xuống của bài hát không ngừng tăng lên, đại diện cho số tiền của hắn cũng không ngừng tăng lên, do đó giá trị danh vọng của hắn cũng ngày càng tăng.
Lúc này, hắn đã đổi bốn bài hát, tiêu hao bốn triệu giá trị danh vọng, nhưng lúc này giá trị danh vọng vẫn là mười một triệu!
Những giá trị danh vọng này có thể đổi lấy mười một bài hát!