Thư Tử Hạo thấy vậy liền đặt dao nĩa trên tay xuống, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn Sầm Tử Tranh, anh không hối thúc cô nói ra mà cực kỳ kiên nhẫn lẳng lặng chờ cô lên tiếng.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng thật sâu, mắt nhìn anh, nói rành mạch từng chữ: ‘Thực ra, người vừa nãy gọi điện thoại cho em anh cũng biết, anh ấy là … anh ấy là Cung Quý Dương!’
‘Cái gì?’ Thư Tử Hạo nghe vậy liền đứng bật dậy, thân hình cao gầy rõ ràng hơi run rẩy …
‘Tử Hạo, anh đừng kích động như vậy, ngồi xuống trước đã!’ Sầm Tử Tranh ngượng ngùng nhìn xung quanh, vội vàng lên tiếng.
Cử chỉ khác thường của anh thu hút không ít sự chú ý của những vị khách đang dùng bữa.
Thư Tử Hạo lúc này không còn tâm trạng đâu mà để ý đến hình tượng nữa, anh ngồi xuống, trong ánh mắt vẫn đầy vẻ kinh ngạc như cũ, anh kéo tay Sầm Tử Tranh, thấp giọng nói: ‘Em vừa nói người kia là Cung Quý Dương? Anh không nghe lầm đấy chứ?’
Sầm Tử Tranh lắc đầu nhẹ, lại thở dài một tiếng: ‘Không đâu, anh không nghe lầm, là anh ấy, sau khi anh đi mấy ngày thì em gặp lại anh ấy!’
Sắc mặt Thư Tử Hạo chợt trở nên cực kỳ khẩn trương, anh vội hỏi: ‘Anh ta nhất định là cứ bám em riết không buông đúng không? Anh ta có làm gì em không?’
Sầm Tử Tranh nhẹ rút tay về, cô rũ mi: ‘Anh ấy… không có!’
Ánh mắt Thư Tử Hạo chợt xẹt qua một tia nghi vấn, anh nhìn Sầm Tử Tranh một lúc mới lên tiếng: ‘Tử Tranh, em … không phải lại động lòng vì anh ta nữa đấy chứ?’
Câu hỏi này như một quả bom ném vào lòng Sầm Tử Tranh, cô chợt ngẩng đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đau khổ: ‘Chẳng lẽ em bị tổn thương một lần còn chưa đủ sao? Vẫn còn muốn em phải khổ sở thêm lần thứ hai? Lần thứ ba?’
‘Vậy thì tốt rồi!’ Thư Tử Hạo cũng không muốn ép cô, nhưng ba chữ Cung Quý Dương này giống như một đòn trí mạng đánh mạnh vào tim anh, khiến anh cực kỳ khó chịu.
‘Tử Tranh, anh muốn em chính miệng nói, em cự tuyệt tình cảm của anh không phải là vì sự xuất hiện của Cung Quý Dương? Đối với anh ta, tình yêu của em đã sớm không còn tồn tại nữa rồi!’
‘Tử Hạo …’ Sầm Tử Tranh bất giác chau mày, cô thì thầm: ‘Sao anh lại phải khổ thế! Anh quá nhạy cảm rồi!’
‘Em nói xem, anh có thể không nhạy cảm được không?’ Trong mắt Thư Tử Hạo như bùng lên lửa giận, ‘Cái tên Cung Quý Dương lúc đó làm em tổn thương thế nào, cho đến bây giờ anh nhìn rõ rành rành. Nếu như tên đó đứng trước mặt anh bây giờ, cho dù phải đền mạng anh cũng phải dạy dỗ anh ta một phen, giúp em trả thù cho những tổn thương mà em phải chịu tám năm trước!’
‘Bỏ đi Tử Hạo, đó đều là chuyện quá khứ cả rồi. Em không muốn nghĩ lại nữa. Nếu như mãi không quên được chuyện của tám năm trước, em nghĩ mình sẽ sống rất khổ sở. Em chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, thoải mái mà thôi!’ Sầm Tử Tranh day day huyệt thái dương đang ẩn ẩn đau, nhẹ giọng nói.
Thư Tử Hạo ngược lại không có cách nào bình tĩnh được, anh thực sự sợ, thật sự sợ Cung Quý Dương lại lần nữa cướp đi Sầm Tử Tranh bên cạnh anh, tuy bây giờ Tử Tranh còn chưa đáp ứng lời tỏ tình của anh, nhưng anh tin tưởng, chỉ cần bản thân mình cố gắng thì sớm muộn gì Tử Tranh cũng sẽ động lòng. Nhưng … sự xuất hiện của tên Cung Quý Dương kia như gióng lên một hồi chuông cảnh báo trong lòng anh.
‘Tử Tranh, anh mong em có thể nhận rõ lòng mình, bằng không em nhất định sẽ rất đau khổ!’ Anh đau lòng nhìn cô, thấp giọng nói.
‘Nhận rõ lòng em?’ Trên mặt Sầm Tử Tranh hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó cô cười khổ một tiếng, ‘Chẳng lẽ anh cho rằng, sau khi Cung Quý Dương làm tổn thương em sâu như vậy, em vẫn còn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ tiếp tục yêu anh ấy sao? Em nghĩ em đã nhận rất rõ lòng mình rồi!’
‘Em đang nói dối, Tử Tranh!’
Thư Tử Hạo không đồng ý với cách nói của cô, anh nói: ‘Nếu như em thật sự có thể quên đi quá khứ, vậy tại sao cho đến bây giờ em vẫn không chịu thiết kế thời trang nam?’
Câu nói này chạm thẳng vào nỗi đau và gút mắc trong lòng cô bấy nhiêu năm qua.
‘Tử Hạo, em … em không hiểu ý của anh!’
Giọng Sầm Tử Tranh hơi run, trong đôi mắt đẹp như đang nổi lên những gợn sóng …
Thư Tử Hạo thở dài một tiếng thật sâu: ‘Thực ra anh vẫn luôn không dám thừa nhận sự suy đoán của mình, nhưng hôm nay anh rốt cuộc cũng phải đối mặt. Em vẫn luôn có niềm đam mê nồng nhiệt với thiết kế thời trang nam, nhưng vẫn luôn từ chối đề cập đến nó, nhất định là có nguyên nhân, mà nguyên nhân này không thể tách rời khỏi Cung Quý Dương. Từ khi em bị Cung Quý Dương làm tổn thương, em liền không thiết kế thời trang nam nữa!’
‘Không … em không có …’
Sầm Tử Tranh thất thanh phủ nhận, nhưng bởi vì phản ứng của cô quá rõ rệt, tâm tư rối bời của cô sớm đã bị Thư Tử Hạo nhìn thấu.
‘Em có!’ Anh đanh thép nói, từng bước ép cô: ‘Nếu như sự thật giống như lời em nói, rằng em muốn có một cuộc sống hoàn toàn mới, vậy vì sao em không thiết kế thời trang nam? Thương hiệu Leila toàn bộ chỉ thiết kế cho nữ giới, em chẳng thà buông tha cho một khoản lợi nhuận khổng lồ cũng không chịu thiết kế thời trang nam! Vì vậy, tên đầu sỏ khiến em không muốn thiết kế thời trang nam chính là … Cung Quý Dương!’
Thư Tử Hạo gần như nghiến răng thốt ra ba chữ sau cùng.
‘Đủ rồi, đừng nói nữa!’
Sầm Tử Tranh quả thực không thể nghe tiếp được nữa, cô chợt thấy thật phiền, lòng dạ rối bời, theo bản năng cô đưa tay bịt hai tai lại, vừa thét lên vừa đứng bật dậy, sau đó nhặt vội túi xách chạy về phía cửa …
‘Tử Tranh …’
Thư Tử Hạo sắc mặt thay đổi hẳn, anh vội rút trong ví ra vài tờ tiền lớn đặt lên trên bàn, sau đó vội vàng đuổi theo cô.
Nhưng khi anh đuổi đến cửa sau của nhà hàng thì lại nhìn thấy Sầm Tử Tranh đã sớm ngồi lên taxi chạy lướt qua người anh.
‘Tử Tranh … Tử Tranh …’
Thư Tử Hạo nét mặt đầy thất vọng ngồi sụp bên vệ đường, trong đáy mắt xẹt qua một tia đau khổ.