Nhược Khê
Thần Hi hình như rất quen thuộc với tổng giám đốc
Thần Hi hình như cũng rất quen thuộc với trùm bất động sản
Thần Hi hình như không phải là nhân vật tầm thường
“Thần Hi” Tô Mạt nửa mê nửa tỉnh mà rì rầm khe khẽ.
Quý Thần Hi nghiêng tai dịu dàng hỏi: “Anh ở đây, sao thế?”
“Rốt cuộc anh là ai đây?”
“Người yêu của em”
“Yêu”
“Đúng, yêu em”
Anh nhẹ nhàng lấy tay đóng mắt của cô lại, lẳng lặng nhìn quy luật hít thở từ cạn tới sâu của cô, mí mắt nặng nề bao trùm cặp mắt trầm tĩnh kia.
Anh yêu cô gái lạnh lùng này, không xem trọng sinh mạng, nhưng khuôn mặt xinh xắn trong trẻo kia đã khiến cho ngọn lửa tình yêu ẩn dấu dưới đáy lòng anh, đã thật sự bùng cháy đốt tim anh, là vì sự cố chấp của cô với sinh mạng.
Bề ngoài là cô gái nhu nhược nhưng tâm lại là một cô gái kiên cường, đây quả là một cô gái vừa đáng yêu vừa cố chấp, quật cường nhưng lại luôn khiến tim người khác phải đập nhanh
Nhìn cô ngủ, thì Quý Thần Hi không còn che giấu cảm xúc trong mắt mình nữa.
Tô Tô
Nếu như gặp phải em là vận mệnh, như vậy, em cùng đi với anh hết con đường của đời ngừơi mà vận mệnh đã đặt sẵn đi.
Cho nên em không đựơc trốn, mà anh cũng không trốn, cho nên chúng ta nhất định sẽ đạt được hạnh phúc thôi.
Tô Tô, trong tương lai còn có rất nhiều đau khổ đang chờ chúng ta, anh vẫn sẽ cùng với em xông qua núi đao biển lửa.
Cho dù là trời sập xuống, anh cũng sẽ cùng em nâng lên, đời đời kiếp kiếp không chia lìa nhau.
“Ngủ ngon, Tô Tô bảo bối, bé yêu, cục cưng, hi vọng trong giấc mộng của em có anh.” Anh hôn nhẹ lên trán cô.
Buồn ngủ cũng biết lây, và nó giống như một dạng bệnh khuẩn đã đánh úp tới anh.
Quý Thần Hi không muốn để mình bị ấm ức nên đã vứt bỏ vớ và áo khoác, trên người đã trần truồng và chui vào trong chăn ấm áp, ôm thân thể tuyết trắng vào trong ngực, quang minh chính đại mà xoa eo thon.
*******
Đêm khuya yên tĩnh, nửa đêm lại có một chiếc xe như nước chảy, 喧 ầm ĩ không ngừng,
Lưu Lăng buồn bực ngồi một mình uống rượu, một ly lại một ly.
Mấy người phụ nữ trong nhà ồn ào gần như muốn điên rồi, anh thực là phiền đến không chịu nổi, nên đã quyết định không về nhà nữa, mà đi tìm một chỗ để uống cho say.
“Cho tôi thêm một ly!”
Người pha rượu đưa đến một ly Vodka, thì Lưu Lăng lại uống một hơi cạn sạch.
Vợ.
Thật là danh từ không cùng ý nghĩa.
Trước khi anh ly hôn thì Abby, Aimee, Emily còn có Shirley trợ lý của anh nữa, tất cả bọn họ đều biết sự tồn tại của nhau, từng người một đều an phận thủ thường, chỉ muốn làm thế nào để lấy lòng anh. Hiện tại anh ly hôn rồi, thì bọn họ đều mơ ước vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lưu, rồi cùng ở một chỗ ầm ĩ, không châm chọc khiêu khích lẫn nhau, thì cũng ra tay đánh nhau, ầm ĩ đến nỗi trong nhà không có ngày yên tĩnh, làm anh không còn có ý nghĩ về nhà nữa.
Tô Mạt Tô Mạt
Nếu như mà không có ly hôn, thì cũng sẽ không có phong ba như bây giờ, nói cho cùng vẫn là lỗi của Tô Mạt.
Tại sao, rõ ràng năm đó là anh đã tự hạ thấp địa vị của mình cưới cô mà, sao bây giờ cô lại còn đưa ra yêu cầu muốn ly hôn với anh.
Tô Mạt là cô nhi, đã không có địa vị lại còn không có dung mạo, tại sao lại muốn ly hôn với anh?
Ha, đựơc , ly hôn thì ly hôn thôi, nhưng anh vẫn trên nguyên tắc muốn vãn hồi với cô, mà cô đã không cảm kích thì thôi, lại còn đem hoa anh tặng cho cô trả về nguyên chủ, khiến anh thật mất thể diện!
Thật là một người đàn bà xấu xa, đức hạnh xấu!
Nếu anh không vui, Tô Mạt cô cũng đừng mơ tưởng cùng với Quý Thần Hi cái tên ” tiểu bạch kiểm ” đó tự do vui vẻ!
Ý niệm trong đầu là quyết định phải chia rẽ Tô Mạt và Quý Thần Hi, nên trong ánh mắt của Lưu Lăng lộ ra ác độc.
Lưu Lăng để cái ly không xuống, giọng trầm thấp nói: “Cho tôi thêm một ly!”
Một hớp uống chất lỏng ở trong ly vào, Lưu Lăng phát ra cười nhẹ.
Cho dù tôi bất hạnh, tuyệt đối cũng không để cho cô đựơc hạnh phúc!