Quý Thần Hi không đồng ý, và đem cá đẩy tới trước mặt Tô Mạt, cười ấm áp nói: “Ăn nhiều một chút, bây giờ là bữa trưa, phải ăn cho no bụng một chút, chắc là lâu rồi em không có hấp thu dinh dưỡng nên dẫn đến thể chất kém, bây giờ anh phải từ từ điều trị cho em, để cho khẩu vị của em tốt một chút.”
“Nghe hình như rất chuyên nghiệp” Tô Mạt cắn cá kho tàu, không quên lườm anh một cái: “Chuyên nghiệp lường gạt”
Khụ khụ. . . . . .
Tình yêu sôi trào trong nháy mắt bị đóng băng.
“Tô Tô. . . . . .” Anh giả bộ đáng thương hít hít mũi: “Em có cần phải tổn thương trái tim thuần khiết của anh như vậy không.”
Tô Mạt đối với bộ dáng này của anh hiển nhiên là đã miễn dịch, vừa ăn thức ăn vừa lạnh lùng đáp lại: “Trái tim thuần khiết trong đen tối”
Quý Thần Hi thông minh mà không cùng cô thảo luận cái đề tài này nữa, đứng dậy đi xem canh dược thiện trong nồi hầm đã lâu, lấy cái nắp nồi lên, mùi thơm của dược thiện nồng nặc đập vào mặt.
Tô Mạt ngửi thấy mùi quay đầu nhìn lại, nghi ngờ nói: “Đây là?”
“Canh gà hồng sâm, tay chân em lạnh thể chất âm hư, thừa dịp mùa đông nên ăn nhiều hồng sâm. Hơn nữa em quá gầy, anh nhất định phải nghĩ biện pháp giúp em tăng thêm cân nặng.” Quý Thần Hi dùng cái muỗng quấy nhân sâm có giá trị xa xỉ ở trong nồi.
“Bây giờ thịnh hình thân gầy, 46 kg là cân nặng tiêu chuẩn” Không phải là Tô Mạt cố ý giảm cân, mà là mập không nổi.
“Là mức thấp nhất của cân nặng tiêu chuẩn, em ít nhất phải tăng ba cân nữa” Với chiều cao 168 centimét của cô, tiêu chuẩn này rõ ràng rất không đúng.
Tô Mạt không muốn đả kích anh, nhún nhún vai nói: “Cái này rất khó”
Công việc của cô quá bận rộn, ăn uống không thể đúng giờ đúng khẩu phần, thường thường theo vài số liệu trong mấy giờ, vừa ra phòng làm việc lại mệt gần chết, căn bản không có tinh thần để ăn ngon một bữa. Bình thường không phải là tùy tiện với bánh bao, mì ăn liền lấp bụng, chính là đói quá mức muốn ăn cũng ăn không vô, miễn cưỡng ngủ một giấc đuổi cơn đói đi.
Dưới tình trạng này mà mập mới là lạ.
Để muỗng canh xuống, Quý Thần Hi tà ác ôm cái eo nhỏ của cô một chút, trước khi cô nổi giận thì thu tay lại, hắc hắc cười mờ ám: “Vì hạnh phúc sau này của anh, bác sĩ kiêm trợ lý là anh đây, nhất định sẽ đem chữ khó khăn đổi thành dễ dàng. Ôm em thấy nhẹ như lông vũ, không có cảm giác”
Nhẹ giống lông vũ là sự thật, không có cảm giác. . . . . . Là giả đấy!
Nhưng mà ở một đêm của nửa tháng trước, kiếp này của anh cũng khó mà quên, “cảm giác” của cô rất tốt, làm anh gần như điên cuồng, có lẽ, từ lúc bắt đầu, anh cũng đã điên cuồng rồi.
Cô không có quen đàn ông đến gần, có chút không được tự nhiên mà nói: “Tư tưởng xấu xa ở đầy trong đầu, loại động vật không tiến hóa”
“Tô Tô, em lại công kích người ta!” Anh tạo ra dáng đầu bếp đẹp trai, tự kỷ nói: “Coi như là giống động vật, cũng nhất định là đẹp trai nhất .”
“Ừ hừ, đúng vậy” Tô Mạt thản nhiên ném ra một câu nói có lực sát thương lớn.
Bình cũ rượu mới, đánh đồng Quý Thần Hi, coi như là đẹp trai nhất, cũng vẫn là thế.
Vương tử đại nhân im lặng không dám giận lại không dám nói, điện thoại vang lên đúng lúc.
Tô Mạt để đũa xuống đi nhận điện thoại, đáp mấy câu với đối phương, cúp điện thoại sau đó vẻ mặt đen thui nhìn Quý Thần Hi.
“Éc. . . . . . Tô Tô, chuyện gì?” Quý Thần Hi hơi sợ mà hỏi.
Tô Mạt hít sâu một hơi: “Hiện tại mấy giờ?”
Mặc dù không biết tại sao vẻ mặt Tô Mạt lại thay đổi như trời đầy mây, Quý Thần Hi vẫn là thành thật nhìn qua đồng hồ đeo tay: “15 giờ đúng”
“Quý Thần Hi, anh kéo tôi ra khỏi nhà ăn của công ty, chẳng lẽ không biết. . . . . . 14 giờ chiều chúng ta đi làm sao! ?”
Nói xong, mặc kệ Quý Thần Hi có phản ứng gì, đã trễ nửa giờ rồi, nhưng Tô Mạt kéo cửa ra nhanh chóng đi về phía nhà để xe.