“Này! Quỷ hẹp hòi, làm bạn gái anh cần rất nhiều thời gian để cân nhắc sao?” Gương mặt Quý Thần Hi uất ức, không cam lòng đi theo Tô Mạt đi về phía cửa lớn của biệt thự.
Nghĩ đến 25 năm qua lần đầu tiên anh có cảm giác động lòng, sẵn sàng tìm một phụ nữ khi anh là một sợi dây diều từ từ cho cô ấy thu lại nắm trong lòng bàn tay, kết quả. . . . . . Cô ấy trợn ngược hai mắt rồi bước đi xa, để cho anh như kẻ ngu mặc cho người bình phẩm từ đầu đến chân, lúc ở trước mặt tình địch của cô và tình địch của anh.
Anh thật sự là bị mỏ quạ của Vân Mặc Vận nói trúng rồi, đã dẫm vào con đừơng bị phụ nữ ăn của Vân yêu nghiệt.
“Quý Thần Hi!” Tô Mạt đứng lại, xoay người nhìn anh: “Tôi cho anh biết, coi như khắp thiên hạ đàn ông đều chết sạch, tôi cũng sẽ không làm bạn gái của bất kỳ kẻ nào.”
Cô đã không còn tin tình yêu, cũng sẽ không đi theo đuổi những thứ gọi là tình yêu kia, đều là giả.
Quý Thần Hi lặng im một lúc lâu rồi mới vội vàng cất bước đuổi theo về phía cô, mãi cho đến cửa biệt thự của cô, mới dừng lại.
Tô Mạt lấy cái chìa khóa ra rồi sau đó cau mày nhìn anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Đưa em về nhà” Quý Thần Hi nói như là chuyện cần phải làm.
Cô gật đầu một cái, chỉ vào biệt thự đơn thân của mình: “Bây giờ đã đưa đến nhà, anh có thể biến mất”
“Bảo bối, em thật là máu lạnh, cũng không mời anh vào ngồi một chút, uổng phí anh thật lòng đối với em.” Anh nửa thật nửa giả oán trách, đôi mắt xinh đẹp khóa môi của cô.
Mới vừa nhẹ nhàng chạm đến một chút, cảm giác giống như trong nháy mắt xuyên về cái đêm không lâu trước đây, anh có thể tha hồ thưởng thức vẻ đẹp của cô, bây giờ lại khiến cho tâm anh khó chịu ngứa ngáy muốn kéo dài hôn môi.
“Anh thật lòng sao?” Tô Mạt cười lạnh, không tin anh vô lại lưu manh sẽ thật lòng.
Anh thật sự thay đổi quá nhanh, một lúc thế này, một hồi thế kia, làn cho cô không dám đi xem thử cái anh gọi là thật lòng, nếu như không phải là yêu nhau, nhất định lại lừa gạt một lần nữa.
“Dĩ nhiên! Lòng của anh đối với em có trời đất chứng giám!” Quý Thần Hi chỉ lên trời mà thề, mắt sáng như đuốc, thật sự nghiêm túc.
Sau trái tim, cũng như cái đêm đó, thoáng cái liền tan đi. . . . . . Tô Mạt lắc đầu một cái, không để ý đến anh nữa, xoay người mở cửa.
“Tô Tô. . . . . .”
Tô Mạt không có cách nào để so sánh trái tim, quá sâu, rất khó thấy đựơc, cô bất đắc dĩ nói: “Quý Thần Hi, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu như anh không có việc gì, xin mời trở về đi.”
Tô Mạt cô đơn 27 năm, không phải một ngày hay hai ngày là có thể thay đổi, Quý Thần Hi biết mình không thể vội vàng.
“Được rồi, em hãy nghỉ ngơi sớm một chút, có chuyện thì trực tiếp gọi cho anh.”
“Đợi đã nào…!” Tô Mạt gọi anh đang muốn đi lại, nghi ngờ hỏi: “Anh nói. . . . . . Có chuyện gọi anh. . . . . . là?”
“Em không biết phải không?”
Quý Thần Hi đứng ở trước mặt cô, nhàn nhã chỉ về phía biệt thự độc thân màu lam bên cạnh biệt thự của cô, cười nói: “Anh ở sát vách nhà em nha.”
Oanh —-
Rõ ràng là ban đêm đẹp trời, Tô Mạt lại cảm thấy được trên đầu mình từng trận Thiên Lôi.
Người đàn ông này. . . . . . Sao lại trùng hợp như thế!
Cô cự tuyệt tiếp nhận sự thật này, chưa từ bỏ ý định chứng thực: “Anh. . . Sẽ ngụ ở bên cạnh?”
Lấy ra một cái chìa khóa tương tự như Tô Mạt, Quý Thần Hi tàn nhẫn công bố : “Ừ, về sau, Tô Tô cần phải chiếu cố anh nhiều hơn “
“Phanh!” Một tiếng đóng cửa tuyên cáo lúc này Tô Mạt rất tức giận cùng vô lực.
Quý Thần Hi nhìn cửa đóng chặt, đắc ý cười.
Cái khu nhỏ này là của bạn tốt Tiêu Nặc trùm bất động sản, dứơi công ty có vài ngừơi tinh anh, vốn sát vách là một vị IT sống, nhưng vừa vặn Vân Mặc Vận là một vị chủ quản của công ty, vì vậy. . . . . . Đừng bảo là nơi này, chỉ cần Tô Mạt ở một thành phố lớn hơn Trung Quốc, anh cũng có thể trở thành hàng xóm của cô, Trung Quốc không phải là còn có một câu châm ngôn à.
Gần quan được ban lộc!