Tú Cầu Mèo

Chương 9



Bốn người tới thư phòng,
bình tĩnh ngồi xuống, Long Nghiêm liền trực tiếp mở miệng, “Có chuyện ta
cảm thấy cần thiết phải nói cho ngươi biết, bởi vì ta đã dùng một thân phận
khiến Lam trang rất có thể gặp phải nguy
hiểm lớn.”

Lam Thư Nhật rùng mình,
“Tiêu đoạn hồn?” Tiêu đoạn gây thù chuốc oán hơi nhiều, nhưng là. . .
. . . Người nào can đảm tìm tiêu đoạn hồn trả thù? Liều mạng người?

“Không.” Long
Nghiêm lắc đầu.

Không phải ? Vậy. . . . . .

“Là Mai Dịch
Thần.”

Mai Dịch Thần? Kỳ quái,
cái tên này có chút quen tai.

“Nếu như ngươi không
biết Mai Dịch Thần là hạng người gì, như vậy Lận Khúc Vô có nghe qua
chưa?” Long Ngâm nói.

“Lận Khúc Vô? !
Đương đại thần y Lận Khúc Vô, dĩ nhiên nghe qua.” Lam Thư Nhật gật đầu,
đột nhiên cổ quái nhìn Long Nghiêm.”Đừng nói cho ta Lận Khúc Vô thật ra
cũng là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng, bởi vì ta biết hắn, hắn đã chẩn
bệnh cho Lam Thư Nguyệt” Thứ hai nữa là về tuổi tác, có khi đã chết cũng
nên.

“Không, lão đầu tử
kia không phải là ta, ta chỉ là đã từng hướng hắn học y thôi.” Long Nghiêm
nói.

“Ngươi là đồ đệ Lận
Khúc Vô? Đợi một chút. . . . . .” Lam Thư Nhật đột nhiên khiếp sợ trợn to
mắt, “Ngươi chính là Mai Dịch Thần kia? !”

“Ngươi biết?”

“Ta cảm thấy cái tên
này có chút quen tai, ta nhớ ra rồi, Mai Dịch Thần chính là tam đồ đệ của Lận
Khúc Vô, là người phản bội sư môn hơn nữa còn đại khai sát giới giết mấy trăm.
. . . . . A, rất nhiều người – Mai Dịch Thần!”

“Ha ha!” Người
cười to là Long Ngâm.”Ngày đó ta mới vừa trở lại Ma thành, ở trong tửu lâu
cũng nghe người ta nói như vậy, trên giang hồ rốt cuộc đem Đại ca truyền thành
cái dạng ma đầu gì a.”

“Ta biết lời đồn đãi
luôn là thổi phồng, ta cũng sẽ không tin hoàn toàn, nhưng Mai Dịch Thần vong ân
phụ nghĩa phản bội sư môn là thật, không phải sao?”

“Đó là bởi vì đại ca
vốn không có nhận Lận Khúc Vô làm sư phụ, ban đầu là đại ca lấy một vạn lượng
bạc trao đổi học y ba năm, mọi người nói chỉ học y, không vào cửa bái sư. Ai
ngờ ba năm sau Lận Khúc Vô lại phát hiện không biết dạy đại ca thế nào mà
ngắn ngủn trong ba năm, y thuật của đại ca so với hắn trở nên lợi hại rất
nhiều, tiến tới sinh lòng ghen tỵ. Lúc đại ca rời đi, dùng tiền thuê năm tên
sát thủ đi giết đại ca nhưng ngược lại lại bị đại ca phế đi.”

Lam Thư Nhật hơi giật
mình nghe phiên bản hoàn toàn mới, sau đó quyết định một lần nữa, không bao giờ
tin tưởng lời đồn đại của giang hồ.

“Vậy bây giờ? Lận
Khúc Vô bây giờ là thần y đệ nhất của một nước, địa vị cao quý, Long Nghiêm
cũng đã là Long Nghiêm, tại sao còn có người muốn tìm 『 Mai
Dịch Thần 』?”

“Chuyện này, sẽ phải
hỏi Long Ngâm.” Long Nghiêm nhìn về phía Long Ngâm.

Sắc mặt Long Ngâm rất
nhanh thoáng qua một tia không được tự nhiên.

“Hửm, tại sao hoàng
thất lại đột nhiên vội vã tìm kiếm ba đồ đệ của Lận Khúc Vô? Tại sao đệ rời
khỏi kinh thành đi tới Ma thành?” Long
Nghiêm hỏi.

Long Ngâm không trả lời,
mím môi không nói.

“Nghe nói. . . . . .
Thái tử trúng độc.” Lam Thư Nhật đột nhiên nói.

Long Ngâm chợt trừng hắn,
“Chuyện này là bí mật!”

“A? Thì ra là có
thật?” Lam Thư Nhật là ngoài ý muốn, vốn là quyết định không hề tin tưởng
lời đồn đãi, không nghĩ tới lời đồn này ngược lại là thật.

“Thái tử? Không phải
là. . . . . .” Long Hoa bừng tỉnh hiểu ra, bị Long Ngâm trừng, lập tức im
miệng.

“Hửm, đệ rốt cục đã
hạ độc thủ rồi?” Long Nghiêm trực tiếp hỏi.

“Đại ca, không phải
là đệ!” Long Ngâm không nhịn được liếc mắt một cái.

“Không phải? Ta còn
tưởng rằng đệ rốt cục không cách nào nhịn được, cho nên dứt khoát độc chết hắn
.” Long Nghiêm gật đầu một cái.

“Các ngươi đang nói
cái gì?” Lam Thư Nhật phát hiện có cái gì không đúng, Long Ngâm ở kinh
thành rốt cuộc là thân phận gì?”Ngươi tại sao có thể hạ độc thái tử?”

“Giống như có một
ngày ngươi không thể nhịn được nữa, giết Long Hoa, ta cũng vậy sẽ bất ngờ làm
như thế.” Long Nghâm nhún vai.

“Hả? Tiểu Nhật Nhật
làm sao có thể. . . . . .” Long Hoa vội vàng kháng nghị.

“Ngươi câm
miệng!” Lam Thư Nhật trong nháy mắt liền hiểu.

“Thái tử trúng độc!
Lận Khúc Vô không cách nào chữa sao?” Long Nghiêm trầm ngâm.

“Căn bản là do Lận
Khúc Vô hạ độc! Hắn đã bị Nhị hoàng tử mua chuộc, tuy hắn được gọi là thần y,
thế nhưng lại chế tạo độc dược bí truyền hại người.”

“Cho nên hoàng thất
mới nghĩ đến tìm ba đồ đệ của Lận Khúc Vô, xem có biện pháp nào giải độc, phải
không?” Lam Thư Nhật thoáng suy luận.

“Không sai, chỉ là
đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ y thuật thường thường, ngay cả chẩn cũng chẩn không ra
được thái tử có hiện tượng trúng độc, cho nên. . . . . .”

“Cho nên ngươi đem
hi vọng đặt ở trên người Mai Dịch Thần.” Lam Thư Nhật gật đầu, coi như là
hiểu rõ.”Nếu tính mạng thái tử còn có cơ hội, nhất định là có người sẽ không để cho hắn còn
sống đến kinh thành phá hư kế hoạch của bọn họ, mà trước mắt hắn ở tại Lam
trang, vì vậy mới có thể nói Lam trang đang gặp nguy hiểm, phải không?”

“Là 『có thể 』 gặp phải.” Long Nghiêm nhấn mạnh.

Lam Thư Nhật khiêu
mi.”Có thể?”

“Đó là dự đoán xấu
nhất, nhưng ta cũng không nghĩ để cho chuyện tới tình cảnh như thế.” Bởi
vì trừ phi hắn chết, nếu không sẽ không thay đổi thành như vậy.

“Ngươi sẽ đi kinh
thành sao?” Lam Thư Nhật hỏi.

Long Nghiêm nhìn về phía
Long Ngâm.”Không biết.”

Long Ngâm rũ mắt xuống,
không nói thêm gì, từ trong lòng ngực lấy ra tranh vẽ ba người.

“Đây là lúc ta ở tửu
lâu nhìn thấy ba người, trong đó hai người này không đáng ngại.” Hắn chỉ
chỉ Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ, lại chỉ Lý Ứng Vi, “Người này mới đáng lo, hắn
là sát thủ võ nghệ cao nhất của Nhị hoàng tử, là người lấy việc giết người làm
niềm vui thú.”

“Chờ một chút, ngươi
đã biết bọn họ, bọn họ làm sao không biết ngươi? Ngươi không phải là người tiếp
xúc một lần liền quên, không phải sao?” Lam Thư Nhật tìm ra vấn đề.

“Không, ở kinh
thành, ta chính là loại người như vậy.” Long Ngâm cười khẽ, “Coi như
ra mắt một trăm lần, cũng sẽ không nhớ ra ta.”

Lam Thư Nhật hoài nghi.

“Trở lại vấn đề, ba
người này là quân tiên phong, Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ phụ trách dò đường, xác định
đại ca chính là Mai Dịch Thần sau đó lập tức trở về báo, mà Lý Ứng
Vi là người tới Ma thành chịu trách nhiệm trừ tận
gốc.”

“Cái đó. . . . .
.” Vẫn rất yên lặng ngồi bên cạnh Lam Thư Nhật, Long Hoa chẳng khác gì
người vô hình đột nhiên lên tiếng để chứng minh sự tồn tại của mình.

“Làm sao?” Lam
Thư Nhật cùng Long Ngâm trăm miệng một lời, tức giận trừng hắn.

“Ta có biện pháp có
thể đem tổn thất phe ta xuống đến thấp nhất.” Long Hoa cười.

“Nói một chút
coi.” Long Nghiêm gật đầu.

“Đã có người muốn
đại ca cứu mạng, cũng không thể ngồi mát ăn bát vàng đi, hai người bọn họ sẽ để
người của mình chiến đấu cho đến khi ta chết ngươi sống, thái tử bên kia nếu
thắng, chúng ta nhẹ nhõm, nếu không may mắn bị thua, ít nhất cũng sẽ làm giảm
sức lực chiến đấu bên Nhị hoàng tử cho nên nếu chúng ta tiếp tục chiến, cũng sẽ
không phải cố hết sức, đúng không?” Long Hoa đắc ý nói.

“Điều này sao còn
phải chờ đến lượt đệ nói!” Long Ngâm khịt mũi khinh thường, “Lý Ứng
Vi đến Ma thành dọc theo đường đi giết bao nhiêu nhân mã Thái tử phái
tới, ngươi biết không? Võ công của hắn cao cường, chiêu võ ác độc, xuất thủ
cũng hoàn toàn không lưu tình, theo ta được biết, trừ 『 Tiêu đoạn hồn 』đã mất tích tám năm ra, trước mắt trên giang hồ có rất
ít người có thể đánh lại hắn.”

“Vậy hãy để cho Tiêu
đoạn hồn đi đối phó hắn đi!” Lam Thư Nhật nhìn Long Nghiêm một cái, đứng
dậy đi tới trước tủ sách, lại cầm một hộp gỗ hình chữ nhật, xoay người đặt
trong tay Long Nghiêm.”Cho ngươi.”

“Đây là. . . . .
.” Long Nghiêm khiêu mi, nhìn hộp dài trong tay.

“Thật ra không phải
là. . . . . .” Hai người khác như hiểu ý, vừa mới mở miệng, Long Nghiêm đã
đem hộp dài mở ra, bên trong rõ ràng là hắc ngọc tiêu.”Quả nhiên là hắc
ngọc tiêu.”

Long Nghiêm có chút kinh
ngạc lấy ra hắc ngọc tiêu, “Ttại sao nó ở trên tay
ngươi?”

“Ta chuộc về, ngươi
tổng cộng thiếu ta ba vạn năm nghìn tám trăm sáu mươi tám lượng bạc.”

—————

Cho đến đêm khuya, Long
Nghiêm mới về đến Tú khinh lâu, nhìn thấy Hoa Quế gục xuống bàn lim dim, tiến lên
đem nàng lay dậy.

“Ừm? A, cô gia, người trở lại!” Nàng dụi dụi con mắt,
vẫn còn buồn ngủ.

“Tiểu thư có khỏe
không?” Hắn nhìn vào trong.

“Có vẻ như hoàn hảo,
nhưng Hoa Quế cảm thấy là lạ .” Nàng đánh một ngáp.

“Hử? Vậy là
sao?”

“Một bộ dạng u sầu,
khẩu vị cũng thay đổi, ăn trưa rất ít, bữa tối dường như chưa ăn, uống thuốc
xong sớm một chút liền buồn ngủ.”

Sắc mặt ngưng tụ, phất
tay để cho Hoa Quế trở về phòng, hắn xoay người đi vào phòng, chưa đến gần, hắn
liền biết nàng tỉnh.

Hắn đi tới bên giường,
cúi đầu đưa mắt nhìn nàng.

Mặt nàng hướng bên trong
ngủ, mấy sợi tóc mai rơi trên má, hắn ở mép giường ngồi xuống, nghiêng người
một cái, một tay vòng qua người nàng chống ở trên giường, tay kia ôn nhu nghịch
mấy sợi tóc trên má nàng, cũng nhìn thấy lông mi nàng khẽ run.

“Không ngủ được
sao?” Hắn cúi đầu, tựa vào bên tai nàng nhẹ lẩm bẩm.

Lam Thư Nguyệt khẽ run
lên, chậm rãi mở mắt, “Làm sao chàng biết ta tỉnh?”

“Bởi vì nàng hô hấp
không đều, mí mắt rung động, hơn nữa. . . . . .” Long Nghiêm khẽ mỉm cười,
nàng tựa hồ thật là bộ dáng không cam tâm.”Không có ta ôm nàng, nàng không
ngủ được.”

Nàng đỏ mặt.”Chàng
khi nào học được lời nói đùa như vậy!”

Hắn trèo lên giường, nằm
xuống bên cạnh nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.”Đây cũng không phải là
lời nói đùa, là ta hi vọng, như vậy đại biểu nàng không thể không có ta.”

Lam Thư Nguyệt trầm mặc,
lẳng lặng vòng tay qua hông hắn, chui vào trong ngực hắn.

Đột nhiên, tay của nàng
sờ tới một đồ vật.

“Phu quân, đây là
cái gì?” Nàng thắc mắc.

Long Nghiêm lấy tay vừa
kéo vừa đem hắc ngọc tiêu để ở sau lưng rút ra.

“Thật là một cây
tiêu xinh đẹp !” Lam Thư Nguyệt tán thưởng nhìn nó đen bóng sáng bóng, cùng với chạm trổ tinh xảo.”Phu quân,
tại sao có thể có cây tiêu đẹp như vậy ? Của chàng sao?”

Long Nghiêm ngừng một
lát. Của hắn? Giống như không phải, phải là của Lam Thư Nhật mới đúng, dù sao cũng là hắn chuộc về, mà mình cũng
không có ý định giao hơn ba vạn lượng bạc, nhưng hiện nay hắc ngọc tiêu cũng
đang trong tay mình. . . . . .

“Là Thư Nhật tặng
cho ta.” Suy luận kết quả, như vậy
là hợp lý nhất.

“Gì? Nhật ca đưa
?” Hắc ngọc tiêu thoạt nhìn giá trị không nhỏ, không nghĩ tới đại ca hào phóng như vậy. “Nhật ca
nhất định rất thích chàng rồi, cho nên mới đưa vật đáng quý như vậy cho
chàng.”

“Là rất quý giá, hơn
ba vạn lượng bạc đó.” Long Nghiêm gật đầu.

“Ba. . . . . . Hơn
ba vạn lượng? !” Lam Thư Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới đại ca cũng có
số tiền lớn như vậy!”Chàng có cám ơn Nhật ca hay không?”

“A?” Là Lam Thư
Nhật kiên quyết đưa cho hắn, như vậy cũng muốn nói cám ơn sao?

“Ngày mai nhớ đi
theo Nhật ca nói cám ơn đó!” Lam Thư Nguyệt mỉm cười, đại ca có thể cùng
phu quân sống tốt, nàng so với ai khác cũng vui vẻ.

“Được.” Hắn
không có dị nghị đáp ứng.

“Phu quân sẽ thổi
tiêu sao?”

“Nàng muốn
nghe?”

“Không phiền
toái.” Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Không phiền
toái.” Ngồi dậy, hắn giơ tiêu đối miệng, thổi ra một chuỗi âm luật duyên
dáng.

Lam Thư Nguyệt cùng hắn
lưng tựa lưng mà ngồi, nhắm mắt lại tinh tế lắng nghe, nghiêm chỉnh cả buổi
chiều cùng buổi tối bất an theo âm luật hắn thổi dần dần nhạt đi.

Thật sự là cuộc sống của
nàng không thể không có hắn.

Xoay người, hai tay vòng
qua vai hắn, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.

Âm luật bỗng nhiên cắt
đứt, Long Nghiêm để hắc ngọc tiêu xuống, đưa tay lên xoa mặt nàng tựa trên vai
hắn, ngoài ý muốn tay cảm thấy ướt.

“Nguyệt? Làm sao
vậy?” Hắn xoay người lại ngắm nhìn dung nhan đẫm lệ của nàng.”Tại sao
khóc? .”

Lam Thư Nguyệt lắc đầu,
lau đi nước mắt trên mặt, thần sắc nghiêm túc nhìn hắn.

“Phu quân, chàng có
thể đáp ứng ta một chuyện hay không?”

Long Nghiêm khiêu mi,
“Nàng biết ta sẽ đáp ứng nàng bất cứ chuyện gì.” Cho dù có ảnh hưởng
tới thân thể nàng, chỉ cần nàng thật sự muốn, hắn cũng sẽ đáp ứng nàng, sau đó
ở bên nàng khi nàng té xỉu không ngủ không nghỉ chiếu cố nàng.

“Ta hiểu rõ đối với
phụ thân, đối với Nhật ca, đối với Hoa Quế, đối với mỗi người Lam trang, thậm
chí đối với chàng, ta đều là gánh nặng của mọi người, nhất là chàng. . .”

“Thư Nguyệt! Ta. . .
. . .”

“Hãy nghe ta nói,
phu quân.” Lam Thư Nguyệt khẽ che môi của hắn.”Ta biết chàng tốt với
ta, chàng nhất định sẽ nói ta không phải là gánh nặng, nhưng tự ta rõ ràng, sự
tồn tại của ta, trừ là gánh nặng của mọi người, một chút chỗ dùng cũng không
có, nhưng ta không tự lượng sức mình vẫn rất muốn vì phu quân chia sẻ hết thảy,
cho dù chỉ là nghe một chút tâm sự của phu quân, chàng nguyện ý nói cho ta biết
không?” Nàng khẽ run rời tay đi, tiếp
theo một cái chớp mắt lại bị hắn cầm.

“Thư Nguyệt, ta dĩ
nhiên sẽ nói nàng không phải là gánh nặng, nàng là người quan trọng của ta làm
sao một chút chỗ dùng cũng không có chứ? Sinh mạng nàng cũng là tính mạng của
ta, nếu như bây giờ ta mất đi nàng, ta nhất định không cách nào sống một mình,
bất kể nàng muốn biết cái gì, ta cũng sẽ nói cho nàng.”

Lam Thư Nguyệt nghẹn
ngào, mắt ướt át chuyên chú nhìn hắn.”Chàng những lời này. . . . . . Thật
là đẹp, ta không biết, thì ra chàng là người nói lời ngon tiếng ngọt như vậy. .
. . . .”

“Ta sẽ không nói lời
ngon tiếng ngọt, ta chỉ biết nói lời xuất phát từ đáy lòng.”

“Vậy thì đẹp hơn
rồi, đẹp hơn gấp trăm lần.” Nàng vừa khóc vừa cười.

“Đứa ngốc, không cần
thiết kích động như thế.” Hắn hôn lên nước mắt của nàng.”Nàng còn
không nói cho ta biết, nàng muốn biết cái gì?”

Lam Thư Nguyệt lắc đầu,
đã không còn quan trọng.”Ta chỉ muốn cho chàng biết, mất đi chàng, ta cũng
không cách nào sống một mình, cho nên nếu như chàng hi vọng ta sống lâu trăm
tuổi, vậy thì hãy bảo trọng mình thật tốt, ta cũng vậy, sau đó cầu trời cao, để
cho chúng ta có thể sống đến đầu bạc răng long.”

Long Nghiêm có vẻ có chút
kích động, “Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm cho nàng sống lâu trăm tuổi,
chúng ta cũng sẽ đến đầu bạc răng long, đời này nàng cũng đừng nghĩ bỏ rơi
ta.”

“Ừ, coi như một ngày
kia ta lại do dự, lại muốn bỏ qua, chàng cũng phải quấn chặt ta đó!”

Hắn sẽ không bỏ rơi nàng,
nàng là nơi ôn nhu duy nhất trong nội tâm lạnh như băng của hắn, là ràng buộc
duy nhất khiến hắn không muốn từ bỏ thế giới này, hắn biết, nàng sẽ giáo hội
hắn, vì hắn mang đến nhiều ôn nhu hơn, cùng với nhiều ràng buộc hơn, để cho hắn
dần dần chuyển hóa trở thành một “người” , sau đó cùng nàng làm bạn
cả đời.

“Không thành vấn đề,
ta nhất định sẽ bắt được nàng.”

“Lại thổi tiêu cho
ta nghe.” Dựa vào hắn, nàng ôn nhu yêu cầu.

Tiếng tiêu ôn thuần lần
nữa vang lên, nàng thấp giọng ngâm xướng theo, “Thượng tà! Ta muốn cùng
quân tương tri, trường mệnh không tuyệt suy. Núi có mòn, sông có cạn, sét đánh mùa đông, tuyết rơi mùa hạ, thiên
địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!”

Tiếng hát ôn nhu biến
mất, tiếng tiêu cũng ngừng, Long Nghiêm bên đầu cúi người hôn nàng, hồi lâu,
mới ngẩng đầu lên, thâm tình nhìn nàng.

“Nàng sai lầm rồi,
cho dù núi có mòn, thiên địa hợp, ta sẽ không bỏ rơi nàng.”

Lam Thư Nguyệt mỉm cười,
hai tay vòng trên cổ của hắn, đem hắn kéo xuống, từ từ nhắm lại hai mắt.

Như vậy đã quá đủ rồi,
đã. . . . . . Quá đủ rồi. . . . . .

—————-

“Các ngươi muốn đi
đâu?” Thanh âm lãnh khốc từ sau lưng Trầm Ngũ cùng Hứa Vĩ truyền ra, làm
cho bọn họ cả người cứng đờ, sợ hãi bắt
đầu run rẩy.

“Khách khách. . . .
. .” Thanh âm phát ra từ kẽ răng Lý Ứng Vi vì bọn họ vừa đi ra khỏi sương
phòng mà bộc phát rõ ràng.

“Ta, chúng ta chẳng
qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . .”

Lý Ứng Vi lạnh lùng liếc
mắt một bọc quần áo trên tay bọn họ, “Các ngươi muốn chạy trốn?”

“Không!” Hai
người trăm miệng một lời lớn tiếng phủ nhận.”Chúng
ta chẳng qua là. . . . . . Muốn đổi phòng , bây giờ gian phòng có một con chuột
bự, cho nên muốn thay đổi một gian sạch sẽ một chút .”

“Vậy thì tốt, ta đã
tắm rửa xong, không muốn làm dơ mình.” Lý Ứng Vi lãnh khốc nói.

“Lý, Lý đại nhân, tiểu
. . . . . tiểu nhân không phải là đối thủ của Tiêu đoạn hồn a!” Trầm
Ngũ xin khoan dung. Nếu sớm biết Mai Dịch Thần dĩ nhiên cũng là Tiêu đoạn hồn,
bọn họ nói gì cũng sẽ không đuổi đến Ma thành.

Ô ô. . . . . . Chỉ là hai
ngày trước nhìn thấy hắc ngọc tiêu trên tay Mai Dịch Thần, chân bọn họ liền mềm
nhũn a!

“Đồ vô dụng!”
Lý Ứng Vi nhìn chằm chằm bọn họ, “Ta không có trông cậy vào các ngươi đối
phó hắn, chỉ cần nghĩ biện pháp đem bắt cô nương bên cạnh hắn, thì đồng nghĩa
với giữ lại tử huyệt của hắn, tại sao phải sợ hắn không ngoan ngoãn đi vào
khuôn khổ?”

“Nhưng Tiêu đoạn hồn
một mực bên cạnh cô nương kia một tấc cũng không rời, chúng ta nào có cơ hội
bắt được nàng?”

Ánh mắt Lý Ứng Vi khinh
thường trừng bọn họ một cái: “Ta sẽ dụ hắn
ra, các ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm đem Lam Thư Nguyệt bắt đi là được
rồi.”

“Lý đại nhân. . . .
. . Quyết định lúc nào thì động thủ?”

“Chờ người đến hãy
nói.”

“A? Kinh thành
còn phái người đến?”

Lý Ứng Vi không trả lời,
lạnh lùng liếc bọn họ một cái, xoay người trở về sương phòng, chỉ bỏ lại một
câu cảnh cáo, “Không nên làm chuyện điên rồ, các ngươi tuyệt đối sẽ không
muốn thưởng thức hình dạng chết của mình đâu.”

Hai người đồng thời rùng
mình một cái, chân mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

“Trầm, Trầm Ngũ, làm
sao bây giờ?” Hứa Vĩ vẻ mặt đưa đám.

“Còn có thể làm
sao?” Trầm Ngũ sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.” Đều là chết,
đối phó Tiêu đoạn hồn, còn có mấy ngày có thể sống, hơn nữa sẽ chết rõ ràng một
chút, nhưng làm trái ý Lý đại nhân, thì phải lập tức chết, hơn nữa sẽ chịu đủ
hành hạ sau mới chết, bị chết rất thê thảm. Ngươi lựa chọn cái đó?”

Chết tử tế, chết khổ sở,
bọn họ nào có đường sống để lựa chọn a! Ô ô. . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.