Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly in Shallow

Chương 7: Dám cùng người của ta tương thân?



Trì nãi nãi cơm nước no nê liền quay lại căn phòng ngủ nho nhỏ của mình, liếc mắt thấy bóng dáng một người cao lớn ngồi bên mép giường, giương đôi mắt lên nhìn mình ngày càng tới gần.

“Lại đi hẹn hò với tiểu điểu nhi hả?” Trì Nhạc hơi mím môi, răng hàm siết đến kêu răng rắc.

Trì nãi nãi đem cái túi ném lên đệm, kêu ba một tiếng, hai chân gõ gõ xuống đất tỏ vẻ thích thú.

“Nãi nãi, bà ra ngoài chơi với cháu chả lẽ không thể lưu lại cho bệnh viện một lời dặn dò hay sao? Không để cho bà làm việc, không có nghĩa đồng ý cho bà chạy loạn, bà nói xem…”

“Lại bắt đầu rồi” Trì nãi nãi che lỗ tai.

Trì Nhạc người này trước mặt người nào mà không thân quen thì tỏ vẻ thâm sâu khó lường, nhưng chỉ cần bị hắn để ý thì hắn liền biến thành một người thực nóng nảy, cả ngày lải nhải càm ràm như mụ đàn bà, rất phiền phức. ( =))))))) ôi như mụ đàn bà có khổ không )

“Ta hỏi ngươi! Chuyển tiểu điểu nhi đi tương thân phải làm như thế nào?” Trì nãi nãi chợt nhớ ra đòn sát thủ trong tay.

Lúc này lại đến lượt Trì Nhạc ngơ ngác.

“Hỏng rồi” Hắn thành thật khai báo.

“Hỏng? Hỏng rồi?” Trì nãi nãi nhảy cẫng lên, cầm cây trượng lên quơ quơ.

“Nãi nãi bà đừng náo loạn nữa” Trì Nhạc bày ra vẻ mặt bất lực.

Trì nãi nãi không phục “Ta đưa tới cho tiểu điểu nhi một người bạn đời đây là náo loạn sao?”

“Vậy sao bà không kiếm cho cháu một cô đi?”

“Ta đây chẳng phải vẫn chưa muốn có họa hại người sao?”

“…….”

“Ta không quan tâm, thế nào cũng phải cùng cô nương nhà người ta ăn một bữa cơm, ngươi nghĩ rồi tự lựa mà làm”

“Được, không phải cũng muốn tương thân sao? Cháu đi!”

Hai, ba giờ chiều ở quán cà phê vắng không một bóng người.

Bộ phim đang chiếu đó là một bộ phim có từ rất lâu rồi “You have got a mail”

Vẫn là Chen Coffee (tác giả: Ta ít đi cà phê nên cũng không thể nghĩ ra chỗ thứ hai == ), nhưng không phải chỗ cũ mà Lục Tỷ từng ngồi, lần này đối phương ngồi ở phía ngoài.Lần này đối phương đã đổi thành một cô gái khác. Cô này gương mặt nhỏ bé điềm tĩnh, khoác áo lông mềm mại, chân đi giày bệt.

Tay khuấy cái ly, Lý Tô vừa nằm dài lên mặt thủy tinh mà hít thở, vừa vẽ vẽ cái gì đó ở trên giấy. Bị gió thổi qua, tóc khẽ bay, nhẹ nhàng mềm mịn như lông mèo.

Đôi mắt to như hạt bồ đào liếc qua liếc lại, vẻ mặt lại hết sức chuyên chú.

Trì Nhạc phong trần mà đẩy cửa đi vào, vẻ mặt không có biểu tình gì.

Trên màn ảnh đang chiếu đến cảnh cửa hàng sách cũ Katherine, màu sắc sặc sỡ đến quái dị.

“Ha ha” Thanh âm kỳ dị từ trên cửa sổ truyền tới.

Trì Nhạc quay đầu.

Thấy ở đó có một cái đầu rối bù, bả vai núp trong chiếc áo lông mềm mại, nhìn qua thực giống một con mèo nhỏ.

Lông mi thật dài khẽ lay động, gò má cao, béo mập khả ái.

Lý Tô hướng Trì Nhạc vẫy vẫy tay.

Trì Nhạc cảm thấy thật khó hiểu, vị thành niên cũng có thể đi xem mắt sao? Trong lòng hắn OS.

Hơi cau mày, hắn bước tới.

“Anh thật to nha” Lý Tô nháy mắt mấy cái, nở một nụ cười, thanh âm vô cùng sinh động.

Trì Nhạc có chút ngoài ý muốn. Phần lớn người nhìn thấy hắn đều sẽ nói nhìn anh trông thật là cao to quá, ai ngờ người này lại chỉ nói hắn “to”.

Trì Nhạc đi thẳng vào vấn đề “Người cô cần tìm sẽ không tới, đành làm phiền cô cùng tôi ăn một bữa cơm rồi”

Lý Tô mắt hấp háy “Thật? Vậy là có lý do để được ăn một bữa rồi”

Trì Nhạc bất ngờ, hơi khép mi mắt, thuận thế đặt chân để lên cái băng ghế.

Khoảng hơn sáu giờ, lúc ấy trời đã tối. Trên cái bàn tròn nhỏ trong quán cà phê, một cây nến không khói đang âm ỉ cháy.

Trì Nhạc cả người thả lỏng ở trên ghế, theo thói quen muốn hút thuốc, nhớ tới Lý Tô ở phía đối diện, tay đang định rút gói thuốc liền đút lại luôn vào trong túi.

Trước mặt hắn, một ly Kenya AA đã nguội hơn phân nửa. Lý Tô ngồi đối diện hắn, đang vật lộn với một bàn chocolate khúc kỳ.

Khúc kỳ có hơi cứng, cuối cùng Lý Tô đành bỏ cuộc, cầm tay bốc lên đưa vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn.

Trì Nhạc chuyện xưa đã nói đến bảy tám lần.

“Cho nên, Trì chim to là biệt hiệu do tiểu điểu nhi đặt? Tại sao lại thế?”

Trì Nhạc nhìn chằm chằm Lý Tô đưa ngón tay bết dính đầy chocolate lên miệng mút mát.

Ba mươi tuổi bị đôi môi đỏ mọng này hấp dẫn, hai mươi tuổi với tư thế này thì có thể nhìn sẽ yêu mất.

“Điểu đại (Chim to)” Trì Nhạc duy trì tư thế ngồi. Tay để trong túi, đôi chân dài không thể để yên.

Hắn hảo hảo híp mắt lại đôi mắt cười, vẻ mặt như chờ mong chuyện tốt. Thế nhưng người đối diện tuyệt nhiên không cho hắn chút phản ứng nào.

Lý Tô chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu quan sát hắn “Vậy anh nên gọi là David chứ không phải là chim to”

Cô tỉnh táo suy nghĩ một chút, vừa nhanh nhảu thăm dò “Kia tiểu điểu nhi ——”

Trì Nhạc cười.

Hắn lắc lư thân thể “Tiểu điểu nhi trong tên có một chữ Tỷ, chim nhỏ yếu ớt không thể ra gió”

“Đủ gượng gạo” Lý Tô khen hắn.

“Tôi chính là thích thân mật với cậu ấy như vậy đấy” Trì Nhạc đem mặt tiến sát đến bên Lý Tô, không để cho người khác chút mặt mũi nào mà tuyên bố.

Lý Tô đương nhiên biết hắn đang tuyên bố chủ quyền, liền lảng tránh đi “Tiểu điểu nhi có đặc biệt thích con vật gì không?”

“Quýt. Vẽ. Mèo”

Lý Tô nghe đến mèo thì mắt liền sáng lên “Nghe nói những người nuôi mèo đều có nội tâm rất ấm áp”

Trì Nhạc không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ.

“Cậu ấy thích mèo, nhưng chưa từng nuôi mèo”

Lục Tỷ người này xác thực không có ấm ấp một chút nào cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.