Tự Bạch

Chương 76



Cô gái vừa đặt câu hỏi kia đã lập tức nhiệt tình trả lời:

“Xin chào Giản ca, em là Phó Ninh, thư ký của sếp, anh gọi em Tiểu Phó là được rồi – cô gái này là Lâm Nhã Đình, vừa trở thành fan girl nhỏ của anh,” Phó Ninh chỉ tay về phía cô gái tóc dài bên cạnh mình, sau đó lần lượt chỉ tay về phía những người khác, giới thiệu từng người cho Giản Thư, “Đây là Vượng Tài, là thần may mắn của bộ phận chúng em; bên kia là Tiểu Lưu và Tiểu Tương, là người được sếp đưa về từ trụ sở chính; đây là anh Thôi Hàng, cấp trên thứ hai của chúng em, năm ngoái chính là anh ấy giúp sếp thiết kế lại căn nhà đó – mặc dù anh ấy không xuất thân từ trang trí nội thất, haha; đây là Lý Mập, là sao chổi trấn thủ bản vẽ, mỗi lần nộp bản thảo là sợ cậu ta nhất; còn có Bạch Sướng trẻ tuổi nhất của chúng ta, mới đến không lâu lâu. Hôm nay tụi em chỉ là đại diện để đến đây thôi – ừm, dưới trướng sếp có đến bốn tổ thiết kế, có hơn trăm người, tụi em coi như là – hạt nhân nòng cốt í!”

Mọi người bị thuyết pháp này chọc cười. Người thanh niên tên Bạch Sướng nãy giờ vẫn im lặng, nhưng sau khi được giới thiệu, cậu đứng lên và cung kính cúi người chào, nói:

“Thầy Giản, chào thầy.”

Giản Thư cũng khá là ngạc nhiên, nghiêm túc nhìn Bạch Sướng, hỏi:

“Hình như chúng ta gặp nhau rồi?”

Bạch Sướng gật đầu:

“Vâng, năm ngoái em có chọn môn chuyên ngành của thầy.”

“Vậy… năm nay cậu mới là sinh viên năm cuối? Đang thực tập sao?”

Bạch Sướng gật đầu, còn mang theo một chút câu nệ của trẻ con.

“Oa, Giản ca trông còn trẻ như vậy mà đã có đồ đệ trải khắp thiên hạ rồi!” Phó Ninh khen ngợi.

“Làm gì khoa trương như vậy, tôi chỉ mới có một lớp chuyên ngành thôi.”

Giọng của Giản Thư không thể khuếch đại được, vì vậy khi anh nói chuyện, mọi người sẽ ăn ý yên tĩnh lại. Cho dù như vậy, Lê Hành vẫn nghe thấy đối phương thở hổn hển, liền vươn tay giúp anh xoa ngực, muốn nhắc nhở anh bớt nói vài câu, nhưng bắt gặp sự hưng phấn trong mắt anh, hắn lại thấy không nỡ. Giản Thư tính tình trầm lặng nhưng cũng không quá ít nói, ngược lại anh rất thích những nơi có không khí sôi động, dường như dù không lên tiếng nhưng nghe người khác trò chuyện sôi nổi anh cũng sẽ vô cùng vui vẻ.

Lâm Nhã Đình ngồi bên cạnh tỉ mỉ hơn rất nhiều, vươn tay vỗ vỗ Phó Ninh, nói:

“Chị không thấy Giản ca không thoải mái sao? Chị còn nói nhiều như vậy…”

Giản Thư khoát tay, định nói thì Lê Hành đã lên tiếng:

“Không sao cả. Mang thai nên khó tránh khỏi tức ngực khó thở, chuyện bình thường thôi. Nói chuyện với mọi người A Thư cũng rất cao hứng.”

Tất cả mọi người đều âm thầm chấn động: Sếp của bọn họ còn có thể ăn nói nhẹ nhàng đến mức vắt nước như vậy, không thể không quỳ gối thần phục sức mạnh của tình yêu.

“Nhắc mới nhớ, sếp cũng tốt nghiệp Đại học Z, vậy là bạn học của Giản ca rồi nhỉ?” Phó Ninh hỏi lại.

“Không phải chứ” chàng thanh niên tên Vượng Tài ngốc nghếch đáp: “Sếp học Đại học Munich mà?”

“Đại ca à… tôi đang nói chính quy!”

“Đúng vậy, là bạn học.” Giản Thư nói, “Không chỉ là bạn học, mà còn là bạn cùng phòng nữa.”

“Hóa ra là trúc mã trúc mã!” Lâm Nhã Đình phấn khích, buột miệng thốt lên.

“Lúc đó Giản Thư là bậc thầy vẽ kỹ thuật trong phòng ký túc xá của chúng tôi, cuối kỳ, em ấy còn giúp cả phòng chỉnh sửa bản vẽ, làm trợ giảng cho chúng tôi nữa. Những gì chúng ta đang làm hiện giờ còn không bằng một phần mười nghiên cứu của em ấy.”

Nói đến Giản Thư, trong giọng điệu của Lê Hành luôn có chút khoe khoang, như thể hắn nóng lòng muốn cho mọi người biết rằng, đây là người tôi yêu, em ấy tốt hơn bất cứ kỳ người nào.

Ngược lại là Giản Thư, bị hắn thổi phòng đến thẹn thùng.

“Sao tôi lại không được một người bạn cùng phòng như vậy chứ.” Lý Mập thở dài, “Năm đó còn là sinh viên, nghĩ đến vẽ kỹ thuật thôi là đáng sợ rồi!”

“Nếu thực sự có người giúp anh vẽ thì bây giờ cân nặng của anh tính bằng tấn rồi!” Lâm Nhã Đình giễu cợt nói.

Mọi người bàn tán xôn xao về chuyện vẽ, tán gẫu về công việc, về con mèo ở tầng dưới trong ký túc xá thời đại học, về giảng viên lớp chuyên nhành, bởi vì cùng một chuyên ngành nên mọi người đều từng trải những chuyện giống nhau, càng nói càng hăng say, hoàn toàn không có ý tứ kết thúc.

Những hiểu biết chuyên môn của Giản Thư thực sự chuyên sâu hơn nhiều. Không giống như Lê Hành, những kiến ​​thức mang tính lý thuyết đầy đủ và tiên tiến của anh đã bổ sung cho Lê Hành rất nhiều, đối với những nhà thiết kế mà nói, đây giống như việc mở cửa đến một thế giới mới khiến người ta vô cùng khát vọng. Đám người muốn hỏi tiếp nhưng sợ thân thể của Giản Thư không khỏe, nghẹn đến lo âu.

Lê Hành không nỡ để Giản Thư khổ cực, thẳng thắn nói với mọi người, đợi Giản Thư bình phục thì họ sẽ dùng bữa cùng nhau, còn có ý sẽ cho bọn họ một buổi hỏi đáp chuyên môn.

Mọi người ngồi gần một tiếng đồng hồ mới chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi, Phó Ninh đưa một cái lồng rất tinh xảo đưa cho Lê Hành, Giản Thư nhìn kỹ, bên trong chỉ có một con rùa đang nằm sấp quen thuộc, không quá nhỏ, lúc này, nó đang dáo dác nhìn ra bên ngoài.

“Boss, em đã mang con rùa này về hai tuần rồi, con chó nhà em đang lăm le nó đó, nếu không trả lại cho anh thì nó sẽ biến thành buổi tối của con chó nhà em mất, nên anh tự chăm sóc nó đi!”

Lê Hành liếc nhìn Giản Thư, hơi ngượng ngùng ho một tiếng rồi nhận lấy cái lồng.

“À còn nữa, cái này…” Phúc Ninh khoa tay trên cổ mình một chút, “Ngày đó khi anh đến công ty, sếp lớn nhìn thấy, liền hỏi em làm sao vậy.”

Giản Thư biết cô ấy đang nói về vết thương trên cổ Lê Hành, để chăm sóc cho anh, A Hành không ăn không ngủ, phải mất ba tuần vết thương mới lành, tuy rằng đã kết vảy nhưng vẫn còn màu đỏ, nhìn mà giật mình.

Giản Thư cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, bàn tay lặng lẽ siết chặt tấm khăn trải giường, nhưng giây tiếp theo, Lê Hành đã chú ý tới động tác nhỏ này, liền không lộ ra dấu vết kéo tay người qua.

Phó Ninh không biết nguyên nhân này, nên đương nhiên sẽ không chú ý đến Giản Thư, nhưng Lê Hành biết, đối với hắn vết sẹo này chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đối với Giản Thư lại là sự hổ thẹn khắc vào trong lòng, vết thương ngoài da một ngày nào đó sẽ lành nhưng cảm giác hổ thẹn trong lòng không biết đến bao giờ mới vơi đi.

“Nếu hắn hỏi lại, thì nói tôi vô tình làm xước.”

Phó Ninh nghe lời đoán ý được một chút, biết mình không thể hỏi thêm nữa, nên gật đầu và dẫn mọi người tạm biệt Giản Thư.

Lê Hành tiễn mọi người tới cửa phòng bệnh, quay về thì cả không gian yên tĩnh trở lại, Giản Thư hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, giống như đang kiềm chế cảm xúc của mình, Lê Hành nhìn mà đau lòng, ngồi xuống giường ôm người vào lồng ngực.

“A Thư…”

“Con rùa kia…” Lê Hành vừa mở miệng, Giản Thư vội vàng ngắt lời, “…trông thật ngốc, anh lấy nó ở đâu vậy?

Lê Hành cười khổ trong lòng, nhưng vẫn ôn nhu nói:

“Của em đó, nhưng em không muốn nên anh phải nhặt về nuôi.”

Giản Thư hoang mang.

“Em quên rồi sao? Hồi năm hai đại học em mua nó làm quà cho… ừm…”

Lê Hành cẩn thận liếc nhìn Giản Thư, hắn không thể xác định hiện tại Giản Thư có thể bình thản nhớ lại những chuyện này hay không.

“À, là thứ Lương Tiềm Xuyên không muốn đó sao? Không phải em đã phóng sinh nó rồi ư?”

“Đây là rùa nước, em lại phóng sinh ở bụi cỏ, em còn dám nói?” Lê Hành cảm thấy chua xót nhưng vẫn gượng cười, dùng tay trái gãi gãi mũi của Giản Thư, “Anh nhặt về nuôi.”

“À… anh không có giữ nó trong ký túc xá, vậy anh để nó ở đâu?”

“Nhà trọ, là chỗ anh hay trở về vào cuối tuần, nếu không mỗi lần nhìn thấy nó em sẽ khổ sở. Thực ra, nó cũng rất dễ nuôi, cách hai ba ngày anh mới qua cho nó ăn một lần, thuận tiện thay nước.”

Giản Thư quay đầu đi, giận một câu, “đồ hư hỏng”, nhưng Lê Hành nghe thấy rõ ràng, giọng nói của anh có chút nghẹn ngào.

Những thứ làm anh thấy cảnh thương tình làm sao lại không khiến Lê Hành đau lòng. Khi anh không có cách đối mặt liền dứt khoát vứt bỏ, nhắm mắt làm ngơ, giả vờ mạnh mẽ, nhưng thứ anh ném đi, Lê Hành lại nhặt về, chỉ vì đó từng là đồ của anh, cho dù chưa một lần trả lại cho anh nhưng hắn lại cẩn thận từng li từng tí mà nâng niu, ngay cả khi những thứ đó mỗi ngày đều khắc sâu thêm vết thương của hắn.

Giản Thư không biết, người đàn ông đang ôm mình này, người đàn ông cho anh cảm giác an toàn này, lại cùng anh đi trên con đường này, đến tột cùng đã một mình chịu bao nhiêu đau khổ.

“A Thư, anh thực sự rất hạnh phúc, không có lừa em.” Qua hồi lâu, Lê Hành mới nói, “Lúc nuôi con rùa này, còn có ngày đó bị dao cắt trúng, tuy không có cách nào nói với em rằng anh không sao cả – mặc dù có nói, em cũng sẽ không tin – nhưng anh thật sự rất hạnh phúc.

Nếu không có những chuyện như vậy, anh sẽ không thể nào hiểu được một phần vạn tâm trạng của em, không biết em khó chịu như thế nào, đó chính là những chuyện anh sợ nhất, vậy nên em đừng vì chút chuyện này mà tự trách chính mình, em nhé?”

Giản Thư gật đầu, véo Lê Hành một chút:

“Đây là hình phạt.”

“Được.” Lê Hành bật cười.

“Con rùa đó tên gì vậy anh?” Giản Thư thở dài, nhẹ giọng hỏi.

“Hả? Lúc đó em không đặt tên cho nó sao?”

“…Con rùa này đưa cho anh thì anh phải đặt tên.”

“Em đưa anh hồi nào?”

“Bây giờ, đặc biệt đưa cho anh, không cho người khác, chỉ cho anh thôi.” Giản Thư đỡ bụng, nghiêm túc quay sang nói với Lê Hành.

“Được, được, được.” Lê Hành vội vàng ôm chặt người, dùng hai tay bảo vệ eo của Giản Thư, “Anh gọi nó là Rùa, có phải có chút ngớ ngẩn không?”

Giản Thư: “…”

“Vậy anh đặt tên khác?” Lê Hành biết nghe lời nói.

“Rùa thì Rùa, anh thích là được.”

Rùa cũng rất tốt, năm đó mình cũng gọi nó như vậy, Giản Thư nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.