Quả thực suýt nữa bác sĩ đã mắng hai người họ một trận.
Bác sĩ tức giận đến mức ria mép dựng ngược, nhưng vì sĩ diện của bạn bè nên chỉ có thể ẩn ý châm chọc mấy câu. Tuy nhiên, Giản Thư luôn cảm thấy kể từ khi biết quyết định này, ngữ khí lúc nói chuyện của bác sĩ đã lạnh như những ngày đông giá.
“Thuốc chống trầm cảm nhất định phải ngưng, tư vấn tâm lý nhiều hơn, người nhà nên nói những chuyện vui vẻ với cậu ấy nhiều hơn, không cáu kỉnh, bớt lo lắng, cố gắng duy trì tâm trạng tốt trong suốt thai kỳ.” Bác sĩ liếc nhìn Giản Thư đang dựa vào đầu giường một cái, lại lạnh giọng nói: “Tuy rằng căn bản không có khả năng lắm.”
Lê Hành cười làm lành, ra hiệu chính mình đang lắng nghe cẩn thận, không thể phản bác một lời.
“Hàng tháng phải siêu âm đúng hẹn. Một khi phát hiện thai nhi dị dạng thì phải lập tức tiến hành phá thai.” Thấy cả hai im lặng không trả lời, bác sĩ nói thêm: “Việc này là vì tốt cho đứa trẻ, hai cậu bằng lòng để cho nó chịu khổ khi sinh ra ư?”
Giản Thư nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu.
“Thành tử cung có vết thương cũ nên khi mang thai không thể vận động quá sức. Các bài tập kéo căng như yoga cũng nên hạn chế. Hoạt động thường ngày có thể đi bộ, tốc độ có thể chậm nhưng phải đảm bảo thời gian vận động mỗi ngày. Phản ứng lúc mang thai dữ dội như vậy là vì thân thể không tốt, tôi kê cho cậu thuốc chống nôn không có hại với thai nhi, một ngày ba lần, nếu như vẫn không khá lên thì liên lạc với tôi.”
Bác sĩ cũng dặn dò hàng loạt chuyện cần lưu ý trong chế độ ăn uống và dinh dưỡng, cuối cùng thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Lê Hành tiễn bác sĩ đến tận cửa, không biết cảm động vì sự cảm ơn chân thành của Lê Hành hay vì đạo đức nghề nghiệp, bác sĩ dừng lại và nhỏ giọng thông báo với Lê Hành:
“Tình hình của cậu ấy không lạc quan chút nào. Nếu không phải bệnh nhân trầm cảm, ép phá thai có thể sẽ khiến bệnh tái phát ác tính, cái thai này dù thế nào cũng không thể giữ được… Tóm lại, hai người phải chuẩn bị tâm lý.”
Lê Hành chỉ cảm thấy trái tim lạnh đi một nửa, đầu óc hỗn loạn, sau khi tiễn bác sĩ ra ngoài, một mình ngồi trong phòng khách để trấn tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy tất cả mong đợi và hạnh phúc nảy sinh từ trong lòng mình vì sinh mệnh mới này hóa ra đều ích kỷ và buồn cười như vậy.
Một lúc sau, khi nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ, Lê Hành mới thu cảm xúc lại và đi vào kiểm tra. Hắn nhìn thấy Giản Thư nằm ở trên giường co rút nôn khan, thân thể không được thẳng tắp, một lúc sau liền co quắp lại còn hơi run rẩy.
Lê Hành giật mình, lật đật đi vào kiểm tra thì thấy trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng bất thường, đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt sinh lý.
“Em sao rồi? Chỗ nào không thoải mái?” Lê Hành cảm thấy ngay cả lời nói mình cũng không nói được.
“Không…chỉ…muốn nôn…nôn…” Giọng nói của anh mơ hồ, gần như không nghe được.
“Em ngồi dậy đi, cứ nằm thế này thì không được đâu.” Lời nói của bác sĩ vừa rồi còn nghẹn ở lồng ngực, bây giờ nhìn Giản Thư như vậy, hắn cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Giản Thư không còn sức lực gì, được Lê Hành đỡ chậm rãi ngồi dậy liền cảm thấy chóng mặt buồn nôn, ý thức sắp mất đi, anh nằm nhoài trong lòng của Lê Hành, đầu chôn ở hõm vai của hắn, tùy ý để cho Lê Hành vuốt ve dọc theo sống lưng, cứ như thế trôi qua gần mười phút, anh mới chậm rãi khôi phục lại, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy lạnh lẽo, trong tiềm thức muốn dựa vào nguồn nhiệt, hận không thể dán vào người của Lê Hành.
Nhìn Giản Thư vô cùng khó chịu, may mà Lê Hành cởi giày ngồi trên giường, ôm Giản Thư vào lòng, lấy túi chườm nóng từ trong chăn cho anh ôm, rồi lấy chăn bông quấn hai người lại với nhau. Lê Hành nóng đến mức đổ mồ hôi, còn Giản Thư thì mới bắt đầu cảm thấy dễ chịu, lại chìm vào giấc ngủ với tư thế này.
Ngủ một giấc liền qua luôn giờ cơm, đến chạng vạng mới tỉnh dậy.
Khi Giản Thư mở mắt ra, anh thấy mình vẫn đang duy trì tư thế cũ nằm trong lồng ngực của Lê Hành, trong khi Lê Hành thì đang cầm máy tính bảng để kiểm tra email công việc. Cái tư thế này khiến Giản Thư cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng ấm áp không thể giải thích được.
Rèm cửa được kéo chặt, căn phòng tối tăm, khiến ánh sáng từ máy tính bảng càng thêm chói mắt. Giản Thư giơ tay ấn vào cánh tay của Lê Hành nhưng anh không còn khí lực gì, chỉ muốn làm như vậy. Lê Hành quay lại nhìn anh, hắn chưa kịp nói thì Giản Thư đã nhẹ nhàng nói:
“Xem thế này…sẽ bị, đục thủy tinh thể, tăng nhãn áp…Về sau, sẽ mù một nửa.”
Giản Thư cảm thấy những gì mình nói rất có ý tứ, nhưng Lê Hành không cười.
Hắn không những không cười mà còn có vẻ rất sốt sắng.
“Có làm phiền đến em không?” Lê Hành hỏi.
“Không…” Giản Thư vẫn cảm thấy không được tự nhiên khi bị ôm như thế này, vì vậy anh cử động cơ thể muốn rời khỏi vòng tay của Lê Hành, nhưng trước khi anh kịp làm gì, Lê Hành đã vươn tay ra và ôm lấy vai anh, hoàn toàn kiềm chế.
“Đừng nhúc nhích, cứ để như vậy.” Rất không bình thường, lần này Lê Hành dùng một câu mệnh lệnh, thậm chí còn không có hỏi ý kiến của Giản Thư.
Giản Thư biết sự phản kháng của mình chắc chắn sẽ thất bại, vì vậy anh dứt khoát không di chuyển.
“Lần này đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy? Có phải em còn chỗ nào cảm thấy không khỏe không?” Lê Hành hỏi liên tục như pháo nổ, âm thanh vẫn ôn hòa, nhưng Giản Thư có thể nghe được, áp suất của người này hiện tại rất thấp.
“Không…chỉ là lạnh, khi lạnh…liền muốn nôn…”
Nói xong, anh cảm giác được người đang ôm chặt mình siết chặt nắm đấm, trái tim của Giản Thư cũng siết lại.
Đúng vậy, chính mình phiền phức và lãng phí thời gian như thế, đối xử với một người có thân thể mục nát như vậy cũng nên sớm mất kiên nhẫn, Lê Hành không phải là thần, có chán ghét cũng là chuyện thường.
“Tôi xin lỗi, là tôi bất cẩn,” Lê Hành nói, nằm ngoài dự đoán của Giản Thư, trong giọng nói của hắn không có mất kiên nhẫn, mà là một nỗi đau thâm trầm nào đó, “Tôi chỉ là một kẻ đầu óc ngu si, A Thư, xin em hãy tha thứ cho tôi…”
Giản Thư choáng váng.
Điều này quá khác với những gì anh dự liệu, nhất thời anh không biết phải phản ứng thế nào, do dự một lúc lâu, anh chỉ có thể hỏi một cách khô khan:
“Anh…không, không sao chứ?”
Lê Hành lắc đầu, lại nói:
“Sau này nếu có khó chịu thì gọi ngay cho tôi, đừng tự mình chịu đựng.”
Hắn thực sự không muốn nhìn thấy tình cảnh đó lần nào nữa, nó khiến hắn cảm thấy người mình yêu đang ở rất xa, hắn không biết làm cách nào để cứu người ấy.
“Ừm…” Giản Thư bắt đầu hiểu được, trong lòng ấm lên, không tự chủ được dựa vào vòng tay của Lê Hành gần thêm một chút.
“Em muốn ăn gì? Ăn cháo, được không?”
“Không sao…ừm, ăn cháo…”
Thật tốt, hắn sẽ không đi.