Tử Ảnh Đan Tâm

Chương 26



Chàng đang suy nghĩ, mắt ngẫu nhiên nhìn về phía đầu giường, chỉ thấy
trên một vật đen hình tròn đường kính chừng nửa thước có một vật hình
châm đang nhắm vào chàng khẽ rung động, chàng thử nghiêng người sang
bên, vật hình châm cũng liền di chuyển theo.

Chàng bất giác động tâm, nhếch môi cười nói:

– Phí giáo chủ, khi Trình mỗ vừa đến bên cửa sổ là tôn giá đã phát giác
ngay và biết chính xác là Trình mỗ, công lực ấy thật quá ư thần kỳ.

Phí Nhã Quân như chưa hiểu ra ý mai mỉa trong lời nói của Trình Lập Dân, y thị ra chiều đắc ý cười nói:

– Nếu không vậy, một nữ lưu như sư tỷ làm sao có thể thống lĩnh hằng ngàn giáo đồ trong Thái Cực Giáo! Trình Lập Dân định lập tức vạch trần điều
bí mật có thể nhận ra mình của đối phương, nhưng nghĩ lại, bèn lái sang
chuyện khác nói:

– Phí giáo chủ định xử lý sao đối với lão tặc Vũ Văn Ngao này? Phí Nhã Quân chậm rãi đáp:

– Chúng ta còn chưa bàn về chuyện đứng đắn, sao thể nói đến chuyện ngoài lề trước! Trình Lập Dân thầm cười khảy nghĩ:

– Khi nãy Trình mỗ muốn bàn chuyện đứng đắn, thị lại bảo Trình mỗ phải
chấp nhận điều kiện của thị trước mới được, nhưng bây giờ lại đổi ý.
Thôi cũng được…

Bèn cao giọng nói:

– Được, hãy điểm huyệt mê của lão tặc này trước! Đồng thời đã xuất chỉ, cách không điểm vào huyệt mê của Vũ Văn Ngao.

Phí Nhã Quân mắt ánh lên vẻ kỳ lạ, tươi cười nói:

– Tiểu sư đệ đã… chấp nhận điều kiện của sư tỷ rồi phải không? Trình Lập Dân nghiêm mặt:

– Phí giáo chủ chẳng phải muốn bàn chuyện đứng đắn hay sao? Bây giờ…

– Không sai, chuyện đứng đắn của sư tỷ đây chính là hai ta tỉ thí công phu một phen.

Trình Lập Dân hiểu lầm ý nghĩa của hai từ “công phu” của đối phương, bèn nhướng mày nói:

– Tôn giá tưởng Trình mỗ sợ ư?

– Tiểu sư đệ tuy không sợ, nhưng sư tỷ dám khẳng định tiểu sư đệ chắc chắn bại…

khách khách… khách khách…

Tiếng cười dâm đãng của Phí Nhã Quân đã khiến Trình Lập Dân hiểu ra thế nào là cái gọi là tỉ thí công phu, bất giác sầm mặt nói:

– Phí Nhã Quân, thật không ngờ tôn giá lại không còn thuốc cứu chữa thế này…

Phí Nhã Quân nghe vậy, thẹn quá hóa giận, cũng đanh mặt ngắt lời:

– Trình Lập Dân, ngươi chớ rượu mời không uống, lại uống rượu phạt, phàm
là đàn ông mà Phí Nhã Quân này đã để mắt đến, muốn thoát khỏi tay bổn
tọa, trừ phi lập tức xuống Diêm Vương, còn không… Hừ! Huống hồ bây giờ ngươi đã lọt vào phạm vi thế lực của bổn tọa.

Trình Lập Dân tức giận đứng lên:

– Kể như Trình mỗ đui mù, đã xem tôn giá…

Phí Nhã Quân lạnh lùng ngắt lời:

– Mắt ngươi không hề đui mù, chỉ là quỷ mê tâm khiếu thôi! Thành thật cho ngươi biết, ngươi tưởng bổn tọa không biết ý định đến đây của ngươi ư?
Chỉ cần đuôi ngươi nguẩy một cái là bổn tọa đã biết ngươi muốn gì rồi!
Trình Lập Dân ngạc nhiên:

– Tôn giá đã biết ý định đến đây của Trình mỗ…

Phí Nhã Quân nghiêm giọng ngắt lời:

– Ý nghĩ ngây thơ của ngươi cũng hay đấy, nhưng ngươi có biết Thiết Thủ Thư Sinh Từ Nguyên phu phụ khi xưa vì sao trở mặt không?

– Biết thì sao? Không biết thì sao?

– Không biết thì chứng tỏ ngươi vớ vẩn…

Bỗng có tiếng bước chân hối hả khiến Phí Nhã Quân bỏ dở câu nói, gắt giọng quát hỏi:

– Kẻ nào? Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa, rồi thì một tiếng nói trong trẻo và non nớt đáp:

– Cúc nhi đây! Phí Nhã Quân thoáng biến sắc mặt:

– Có chuyện gì?

– Thái thượng có lời mời!

– Được rồi, ngươi về bẩm với thái thượng trước, bổn tọa đến ngay! Đoạn quay sang Trình Lập Dân nghiêm giọng nói:

– Trình Lập Dân, ngươi hãy ngoan ngoãn chờ ở đây, mọi sự chờ bổn tọa quay về hẵng tính, nếu tự ý rời khỏi chạy bừa, xảy ra sự cố gì thì đừng
trách bổn tọa không cảnh báo trước.

Nói xong, cũng chẳng màng đến phản ứng của Trình Lập Dân, y thị lập tức bỏ đi.

Trình Lập Dân trông theo bóng lưng của Phí Nhã Quân, cười cười theo thói quen, nhưng lòng thì rối như tơ vò.

Chàng tuy không màng đến những lời đe dọa lúc sắp bỏ đi của Phí Nhã Quân,
nhưng lòng hết sức hối hận về chuyến đi thiếu suy xét này.

Mình
rời khỏi đây ngay ư? Lòng có phần không cam. Chờ đợi ư? Chẳng những vô
vị mà còn biết rõ là chờ đợi cũng chẳng có được kết quả gì…

Vậy thì…

Trong lúc lưỡng lự, mắt tình cờ nhìn thấy Vũ Văn Ngao đang hôn mê nằm trong góc giường, bất giác sát cơ bừng dậy.

Chàng buông tiếng cười khảy, vừa định…

Nhưng bỗng lại nghĩ:

– Lấy mạng lão như thế này chẳng những tổn hại đến thanh danh mình, mà
cũng quá dễ dãi cho lão, chi bằng… À! Bạch Văn phụng mệnh đi lấy bí
kíp có lẽ đã sắp về đến, sao mình không nhân cơ hội này đoạt lại bí kíp
sư môn…

Thốt nhiên, ngoài cửa sổ bóng đen nhấp nhoáng, một vệt trắng bay qua cửa sổ vào phòng.

Trình Lập Dân lẹ làng chĩa hai ngón tay ra, kẹp lấp vệt trắng ấy, ra là một
cuộn giấy, mở ra xem, chỉ thấy trên giấy vội vàng viết: “Trình thiếu
hiệp! Thiếu hiệp hiện đang gánh trọng trách của hai phái chính tà, sao
thể khinh xuất mạo hiểm thế này? Hiện cường địch sắp đại cử tấn công bổn trang, ngoại vi canh phòng nghiêm ngặt, lúc này lui ra hết sức khó
khăn, cũng may hôm nay đến phiên bổn nhân trực ban, lát nữa xảy ra hỗn
chiến, thiếu hiệp hãy thừa cơ hội đột phá vòng vây về phía đông nam”.

Qua chữ viết quá vội vàng, đủ chứng tỏ tình hình hế sức cấp bách.

Lá thư chỉ điểm này là của ai? “Cường địch” đây là chỉ những người nào?
Phải chăng là phe của Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du? “Bon… bon…
bon…”.

Một hồi tiếng chuông báo động hối hả cắt đứt giòng suy
tư của Trình Lập Dân, tiếp theo, toàn trang đèn đuốc bừng sáng, cảnh vật hiện rõ như thể ban ngày.

Một chuỗi cười đinh tai nhức óc từ hướng đông vang lên, tiếng cười vừa dứt, liền theo là tiếng như sấm rền quát:

– Trầm Tố Quyên, cút ra đây mau! Trình Lập Dân nghe tiếng bất giác giật mình, thầm nhủ:

– Quả nhiên là Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du…

Chỉ nghe tiếng Phí Nhã Quân tiếp lời:

– Hừ! Đối phó với hạng cuồng đồ như ngươi, đâu cần đến lão nhân gia ấy đích thân ra tay! Đoạn nghiêm nghị cao giọng nói:

– Các huynh đệ bổn giáo chú ý: Phụng lệnh dụ thái thượng, kẻ địch xâm
phạm hôm nay được vào không ra, nếu kẻ địch tẩu thoát hướng nào, người
phụ trách hướng ấy xách đầu đến gặp! Lại một chuỗi cười đinh tai nhức
óc, hai bóng người một xám một vàng như sao sa hạ xuống quảng trường ở
cách ngôi lầu đang có mặt Trình Lập Dân chừng mô tầm tên bắn.

Không sai! Bóng xám này chính là Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du, còn bóng
vàng là một người đàn bà khá xinh đẹp, tuổi chừng ba bảy ba tám.

Hai người này vừa hạ chân xuống đất, Trình Lập Dân bỗng cảm thấy trước mắt
bừng sáng, Tam Thập Lục Thiên Cương với Thập Nhị Kim Xoa gồm bốn mươi
tám thiếu niên nam nữ đã im lìm và nhanh chóng bố trí Sinh Tử Lục Hạp
Kiếm Trận bao vây hai người vào giữa.

Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du lớn tiếng quát:

– Trầm Tố Quyên, ngươi hà tất bảo bọn trẻ con vô tội này đến đây nộp
mạng! Vừa dứt lời, Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát Hãng Nguyên Cát đã
lẳng lặng hạ xuống hiện trường, cười khảy nói:

– Cứ nói khoác, không sợ thụt lưỡi hay sao? Thiên Huyễn Thư Sinh gắt giọng quát:

– Gã gù kia, lão phu không muốn hơn thua với ngươi, mau bảo Trầm Tố Quyên ra đây chịu chết! Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát trầm giọng:

– Thông qua cửa ải này của lão phu, thái thượng bọn này dĩ nhiên sẽ gặp ngươi! Người đàn bà áo vàng bĩu môi:

– Ngươi tưởng kiếm trận tầm thường này có thể giam hãm bọn ta hay sao?
Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát nhếch môi cười lặng thinh, giơ tay
khoát, bốn mươi tám thiếu niên nam nữ lập tức chầm chậm di chuyển, hết
sức nhịp nhàng và dần thu nhỏ vòng vây…

Trình Lập Dân tuy ở
cách hiện trường xa đến một tầm tên bắn, nhưng nhãn lực chàng rất mạnh,
từ trên cao nhìn xuống và lại đèn đuốc sáng choang, chàng nhìn thấy rất
rõ thần thái và ánh mắt của bốn mươi tám thiếu niên nam nữ đều có vẻ đờ
đẫn, chứ không tươi tỉnh như lúc gặp lần đầu, bất giác rúng động cõi
lòng thầm nhủ:

– Chả lẽ Thái Cực Giáo lại giở trò gì đối với
những thiếu niên tuấn tú này hay sao? “Vù” một tiếng khẽ, một thiếu nữ
võ phục đeo kiếm hạ xuống bên cạnh Trình Lập Dân, cung kính khom mình
thi lễ và nói:

– Giáo chủ sợ thiếu hiệp một mình buồn tẻ, nên phái tiểu tỳ đến đây hầu hạ! Trình Lập Dân thầm cười khảy:

– Bằng vào ngươi mà cũng có thể giám sát hành động của Trình mỗ ư? Song bề ngoài lại lạnh nhạt nói:

– Quý giáo chủ đâu?

– Giáo chủ hãy còn ở chỗ thái thượng!

– Không dám làm phiền cô nương, xin hãy bẩm lại với quý giáo chủ, Trình
mỗ xin cáo từ! Thiếu nữ võ phục vội nắm lấy tay áo Trình Lập Dân nói:

– Thiếu hiệp, xin hãy chờ chốc lát, lúc này không thể đi…

Trình Lập Dân lạnh lùng ngắt lời:

– Tại sao không thể đi? Thiếu nữ võ phục mắt rướm lệ:

– Thiếu hiệp mà bỏ đi là tiểu tỳ chết chắc…

Thật ra thì Trình Lập Dân không phải muốn bỏ đi thật, mà chỉ là dọa dẫm để hỏi đối phương vài điều, bèn giả vờ suy tư nói:

– Đại tiểu thư của cô nương đâu? Thiếu nữ võ phục thấy Trình Lập Dân không đòi bỏ đi nữa, bèn yên tâm nói:

– Thiếu hiệp hỏi Văn cô nương phải không? Trình Lập Dân gật đầu:

– Phải!

– Văn cô nương bỗng nhiên biến mất…

Trình Lập Dân hoảng kinh, không chờ thiếu nữ võ phục dứt lời, hối hả hỏi:

– Sao? Biến mất ư?

– Vâng! Giáo chủ đang phái người tìm kiếm Văn cô nương khắp nơi! Trình Lập Dân thầm nhủ:

– Hay là yêu nữ ấy sau khi lấy được bí kíp đã một mình bỏ trốn…

Thiếu nữ võ phục bỗng đưa tay chỉ về phía quảng trường nói:

– Thiếu hiệp, hãy xem! Thì ra trong khi hai người nói chuyện, trên quảng trường đã diễn ra một cuộc chiến hi hữu trong võ lâm.

Thiên Huyễn Thư Sinh với người đàn bà áo vàng đã bị ánh kiếm rợp trời của
Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận bao phủ, trong hàn quang lấp loáng, chỉ thấy
hai bóng người một vàng một xám lượn lách như tHồi đưa, tả xung hữu đột, nhưng không sao thoát ra khỏi vòng vây được.

Trình Lập Dân thấy vậy bất giác biến sắc mặt, thầm nhủ:

– Xem ra uy lực của kiếm trận lúc này còn lợi hại hơn hôm trước gấp bội,
nếu là mình bị giam hãm trong trận cũng khó thể thoát ra được. Ôi! Chẳng rõ Thái Cực Giáo đã giở trò gì đối với những thiếu niên nam nam nữ này.

Trình Lập Dân trong lúc suy nghĩ, mắt vẫn không rời khỏi kiếm trận, chỉ thấy
Thiên Huyễn Thư Sinh với người đàn bà áo vàng chỉ bằng vào đôi tay xương thịt với chưởng lực hùng hậu chống lại uy lực khủng khiếp của Sinh Tử
Lục Hạp Kiếm Trận. Hai người tuy không sao thoát khỏi vòng vây, nhưng
bốn mươi tám thanh kiếm cũng chẳng làm gì được họ.

Trình Lập Dân
thấy vậy, bất giác hết sức khâm phục võ công của hai người. Lúc này toàn bộ sức chú ý của chàng đã bị cục diện căng thẳng và kịch liệt trước mắt lôi cuốn, quên mất nhiệm vụ của chuyến đi này, quên mất sự thất tung
của Bạch Văn cùng với bí kíp của sư môn.

Bỗng nghe Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát cười vang nói:

– Cuồng đồ, đã nếm mùi vị của Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận diệu tuyệt thiên
hạ này rồi chứ? Ha ha ha ha… Cuồng đồ, ngày này sang năm chính là ngày giỗ đầu của các ngươi đấy! Tiếng nói rắn rỏi của Thiên Huyễn Thư Sinh
từ trong ánh kiếm rợp trời vọng ra:

– Gã gù kia, bây giờ nói
khoác còn hơi sớm đấy! Đoạn cất tiếng huýt ghê rợn, “vù vù” hai chưởng,
bức bách bốn nam một nữ ở trước mặt lùi sau ba bốn bước.

Bát Chỉ
Thần Đà Hãng Nguyên Cát biến sắc mặt, vừa tung mình vào trong trận tăng
cường uy lực của kiếm trận, vừa cười hăng hắc nói:

– Cuồng đồ, ngươi tru tréo gì vậy? Bọn lâu la do ngươi dẫn đến đã bị bắt hết cả rồi! Trình Lập Dân thầm nhủ:

– Bằng võ công của hai người, đồng bọn của họ hẳn cũng không tầm thường,
vậy mà lại bị bắt hết một cách im lìm, xem ra thực lực của Thái Cực Giáo thật không thể khinh thường.

Có lẽ Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên
Cát sau khi vào trận đã tăng cường uy lực của kiếm trận và cũng có thể
là Thiên Huyễn Thư Sinh do tiếng huýt của mình không có phản ứng nên tin là đồng bọn đã bị bắt hế, ảnh hưởng đến tâm lý, phạm vi kiếm trận dần
thu nhỏ, ánh kiếm càng chặt chẽ hơn, kiếm khí càng dày đặc và lạnh buốt
hơn. Hai người trong trận càng chịu áp lực nặng nề hơn…

Trong
bí kíp sư môn của Trình Lập Dân vốn có chú giải tường tận về Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận, Trình Lập Dân tuy do thời gian ở bên sư phụ quá ngắn
ngủi, chưa nghiên cứu kỹ, song ít nhiều cũng có chút ấn tượng. Lúc này
chàng ở trên cao nhìn xuống, bèn liên kết ấn tượng khái lược trong bí
kíp sư môn, với kinh nghiệm của bản thân từng trải hôm trước, và linh
cảm đã nảy sinh do bàng quang lúc này, bất giác linh quang lóe lên trong đầu, lẩm bẩm:

– À! Ta hiểu ra rồi…

Thiếu nữ võ phục đứng bên ngạc nhiên hỏi:

– Thiếu hiệp đã hiểu ra gì vậy? Trình Lập Dân cười theo thói quen:

– À! Đâu có gì! Bỗng một tiếng nói yếu ớt nhưng rõ ràng truyền vào tai Trình Lập Dân:

– Trình thiếu hiệp, hãy điểm huyệt mê của nha đầu ấy mau! Trình Lập Dân
chẳng chút suy nghĩ, xuất chỉ nhanh như chớp, cùng lúc đưa tay ra, đỡ
lấy thiếu nữ võ phục từ từ thả nằm xuống trên sàn lầu.

Một bóng người như thể u linh xuất hiện trước mặt Trình Lập Dân, vẫn với chân khí truyền âm nói:

– Trình thiếu hiệp, mảnh giấy khi nãy đã xem rồi chứ? Trình Lập Dân cũng truyền âm đáp:

– Vâng, đã xem rồi! Xin hỏi tôn giá…

Người này toàn thân y phục đen, khăn đen phủ mặt, Trình Lập Dân tuy qua tiếng nói, vóc dáng nhỏ thó và ánh mắt dường như quen quen, chàng đoán rất có thể chính là vị cao nhân tiềm phục trong Thái Cực Giáo đã mấy phen
truyền âm chỉ điểm chàng trước đây, song chàng vẫn muốn thăm dò lai lịch của đối phương.

Nhưng người ấy đã truyền âm ngắt lời:

– Bây giờ không có thời gian nói về vấn đề ấy, Trình thiếu hiệp… có biết cách phá giải kiếm trận này không?

– Vừa rồi tại hạ đã hiểu ra, nhưng chưa chắc chắn lắm!

– Vậy rất tốt, dù chưa hiểu hoàn toàn, nhưng hợp sức ba người, phá trận này không thành vấn đề.

Trình Lập Dân ngạc nhiên:

– Ý tôn giá là bảo tại hạ giúp hai người đó thoát hiểm ư?

– Đúng vậy, giúp người cũng tức là tự giúp mình! Trình Lập Dân lưỡng lự:

– Việc ấy…

Người áo đen bịt mặt vội tiếp lời:

– Đừng do dự nữa, Thái Cực Giáo đã có thêm cao thủ tuyệt đỉnh, hiện bằng
vào võ công của thiếu hiệp với hai người trong trận, muốn cá nhân đột
phá vòng vây thật quá khó khăn…

Trình Lập Dân giọng tự tin:

– Tại hạ chẳng màng…

Người áo đen bịt mặt vội khuyên:

– Thiếu hiệp, thời cơ cấp bách, xin đừng cố chấp! Trình Lập Dân nhướng mày:

– Tôn giá có biết lão ma trong trận cũng là kẻ địch của sư môn tại hạ không? Người áo đen bịt mặt gật đầu:

– Lẽ dĩ nhiên là lão hủ biết, nhưng kẻ cướp cũng có đạo lý, bây giờ thiếu hiệp cứu họ, rất có thể sau này…

Trình Lập Dân trầm giọng ngắt lời:

– Xin lỗi, thứ cho tại hạ không thể vâng lời!

– Trình thiếu hiệp, đây là lão hủ vì tốt cho thiếu hiệp.

– Tại hạ biết điều ấy, và cũng rất cảm kích…

– Thiếu hiệp, lão hủ thời gian có hạn không thể ở lâu, thiếu hiệp hãy
quyết định ngay thì hơn! Người áo đen bịt mặt ngừng chốc lát lại nói
tiếp:

– Thiếu hiệp, lão hủ hãy còn một tin tức bí mật nhất và
cũng quan trọng nhất phụng cáo, canh ba đêm mai, xin mời thiếu hiệp đến
tông từ họ Bành ở ngoại ô phía tây thành Trường Sa gặp lão hủ, thiếu
hiệp hãy nhớ cho kỹ! À! Suýt nữa đã quên cho thiếu hiệp biết, việc trợ
giúp hai người trong trận thoát hiểm, đó là lão hủ phụng mệnh một vị
trưởng bối của thiếu hiệp, chứ không phải chủ ý của cá nhân lão hủ…

Trình Lập Dân vừa mới ngẩn người, người áo đen bịt mặt đã tung mình, nhanh
như chớp phóng xuống phía sau lầu, khuất dạng trong bóng tối.

Ngay khi ấy, tiếng nói lúc ban ngày đã dụ dẫn Thiên Huyễn Thư Sinh bỏ đi vang lên:

– Lão bằng hữu, đối tượng cần tìm của tôn giá là Trầm Tố Quyên, hiện Trầm Tố Quyên không có trong trang, tôn giá còn ở đây ra oai gì kia chứ?
Thiên Huyễn Thư Sinh tức giận quát:

– Ngươi nói có thật không?

– Tôn giá nghĩ là lão phu có cần dối gạt tôn giá không? Vừa dứt lời,
trong trường bỗng dậy lên một cơn gió xoáy, khiến toàn bộ đèn đuốc thảy
đều tắt ngóm.

Liền theo đó, trong trời đêm vang lên tiếng của Trầm Tố Quyên quát:

– Lão thất phu, dám lộng hành ở bổn trang, nằm xuống ngay! Một tiếng quát như sấm rền, một tiếng cười xuyên mây nứt đá vang lên:

– Ha ha ha ha… Thái thượng giáo chủ kia ơi! Lão phu đã già rồi, đâu làm gì được nữa, nằm xuống chi vậy? Thiên Huyễn Thư Sinh giận dữ quát:

– Vị bằng hữu kia, nói rõ rồi hẵng đi! Tiếng nói vang rền kia tiếp lời:

– Lão bằng hữu chỉ cần có thể sống ra khỏi trang, lão phu dĩ nhiên sẽ cho biết… Hãy đón lấy! Trình Lập Dân tưởng đâu vị dị nhân ấy ném vật gì
cho Thiên Huyễn Thư Sinh, nhưng chàng nghĩ chưa dứt, một bóng đen đã bay nhanh về phía chàng, vội đón lấy xem, thì ra là quyển bí kíp sư môn đã
đánh mất của mình, quá mừng rỡ, mới hiểu ra sự mất tích của Bạch Văn,
thì ra đó là kiệt tác của vị dị nhân này…

Chỉ nghe tiếng của Trầm Tố Quyên giận dữ quát:

– Thất phu, ngươi bỏ đi như vậy là xong ư? Tiếng nóng vang rền cười to:

– Vâng, không cần phải rình rang đưa tiễn…

– Cuồng đồ muốn chêt! “Bùng” một tiếng rền rĩ, Trình Lập Dân cũng cảm thấy không khí chao động, ám kình xô giạt…

Tiếng nói vang rền cười nói:

– Chao ôi! Thái thượng giáo chủ thành tâm giữ khách thật sao? Ha ha ha
ha.. Tục ngữ có câu, nam không đấu với nữ, lão phu xin cáo từ!

– Thất phu, ngươi chạy không thoát đâu!

– Chạy không thoát thì cũng đâu thể đứng yên chịu đòn, cũng phải chạy thử chứ…

Tiếng nói xa dần…

Trình Lập Dân đang ngơ ngẩn bởi võ công tuyệt thế của vị kỳ nhân ấy…

Bỗng nghe Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát quát vang:

– Muốn đi khỏi đây ư? Hãy để mạng lại! Thiên Huyễn Thư Sinh tức giận nói:

– Gã gù kia, lão phu thích đi là đi, bằng vào chút đạo hạnh của ngươi mà muốn ngăn cảo lão phu, còn kém xa lắm…

Vừa dứt lời, hai bóng người từ trong kiếm trận vọt lên…

Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát buông tiếng cười khảy, trầm giọng quát:

– Xuống ngay! Trong tiếng quát, môt làn sáng xanh chóa mắt kèm theo mấy
mươi luồng hàn quang cùng vọt lên không, đan thành một lưới kiếm chặc
chẽ trên đầu hai bóng người, buộc hai người phải hạ xuống.

Thiên
Huyễn Thư Sinh với người đàn bà áo vàng tuy võ công tuyệt thế, nhưng
không thể nào thoát khỏi vòng vây, nhất thời tức tối khôn tả, kêu la oai oái liên hồi.

Trình Lập Dân bàng quang, lòng biết Sinh Tử Lục
Hạp Kiếm Trận này tuy thần diệu khôn cùng, uy lực tuyệt luân, nhưng với
võ công tuyệt thế của hai người trong trận, nếu có một thanh kiếm trong
tay thì tình hình sẽ có sự thay đổi ngay.

Điều đáng tiếc là hai
người này có lẽ thường khi rất tự phụ về võ công của mình nên không bao
giờ mang theo binh khí, lúc này bị giam hãm trong trận thật đúng là kẻ
câm ngậm bồ hòn, đành tự cam chịu thôi.

Trình Lập Dân lúc này
cũng thầm kinh hãi bởi uy lực thần diệu của Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận,
công tâm mà nói, bốn mươi chín người trong kiếm trận này, chẳng kể Bát
Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát, bốn mươi tám thiếu niên nam nữ kia nếu
không bố trí thành Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận thì dù liên thủ cũng không
chịu nổi ba chiêu phách không chưởng của Thiên Huyễn Thư Sinh, thế
nhưng…

Đột nhiên, trong kiếm trận vang lên một tiếng quát rền rĩ, cắt đứt giòng suy tư của Trình Lập Dân:

– Gã gù kia, lão phu mà không thể ra khỏi trận thì ngươi cũng chẳng sống nổi đâu.

Tiếp theo, trong trận vang lên tiếng chưởng phong ầm ầm, kiếm trận dần thu
nhỏ bỗng dao động dữ dội, vòng vây lập tức rộng ra gấp bội.

Trình Lập Dân động tâm, vừa định…

Bên tai lại vang lên tiếng truyền âm của người áo đen bịt mặt nói:

– Thiếu hiệp hãy nhẫn nại, hai người trong trận không thể nào thoát ra được đâu, thiếu hiệp phải chờ đến khi…

Người áo đen bịt mặt chưa dứt lời, trong trời đêm vang lên tiếng của Phí Nhã Quân nói:

– Hai vị bằng hữu bị giam trong Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận hãy chú ý, thái thượng trước khi rời khỏi có để lại lệnh dụ, chỉ cần hai vị chịu thành
tâm đầu nhập bổn giáo, chẳng những lập tức bãi trận thả người mà còn
giao cho chức vị hộ pháp tối cao của bổn giáo, nếu không…

Phí Nhã Quân cố ý kéo dài giọng, Thiên Huyễn Thư Sinh tức giận quát:

– Tiểu bối, chớ mà nói mơ, hãy chuẩn bị dọn xác của đồ tử đồ tôn các ngươi.

Cùng lúc, người đàn bà áo vàng cũng quát to:

– Yêu phụ, nếu không thì sao? Trong khi nói, hai người bốn chưởng cùng
lúc tung ra, một trận kình phong vô cùng mạnh mẽ lại khiến vòng vây của
kiếm trận rộng ra hơn hai thước.

Phí Nhã Quân cười khảy:

– Hai vị nếu ngoan cố chống cự, hậu quả sẽ do hai vị tự gánh lấy thôi! Đoạn với giọng trang nghiêm lớn tiếng nói:

– Hãng lão nhân gia, xin hãy tăng cường uy lực kiếm trận! Minh nhi, hãy
cầm lệnh kỳ của thái thượng đi thỉnh hai vị hộ pháp tối cao đến đây!
Trình Lập Dân nghe vậy liền động tâm:

– Xem ra đã đến lúc hành động rồi…

Ngay lúc ấy, lại nghe tiếng truyền âm của người áo đen bịt mặt hối hả nói:

– Trình thiếu hiệp, đây là thời cơ thích hợp nhất, trễ nữa là sẽ phiền phức lắm…

Lúc này, Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận dưới sự đôn đốc và hỗ trợ của Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát, uy lực đã tăng cường trở lại.

Hai người trong trận do bởi vừa rồi Phí Nhã Quân đã hứa giao chức vị hộ
pháp tối cao cho mình, giờ Phí Nhã Quân lại dùng lệnh kỳ của thái thượng đi thỉnh hai vị hộ pháp tối cao đến đây đối phó với mình, vậy hiển
nhiên võ công của hai người ấy hẳn là hết sức cao siêu.

Hiện giờ
hai người bị giam hãm trong trận, không sao thoát thân đuợc, nếu hai vị
hộ pháp tối cao ấy đến thì mình chắc hẳn chỉ còn có nước xuôi tay chịu
trói mà thôi.

Nghĩ vậy, hai người lập tức đề tụ công lực toàn thân, tới tấp tấn công.

Nhưng uy lực của Sinh Tử Lục Hạp Kiếm Trận hiển nhiên cũng đã phát huy đến
tột độ, bất luận hai người liều mạng tấn công thế nào, cục diện vẫn
không khả quan hơn, bất thắng bất bại.

Hai người này võ công cao
thâm khôn lường, chưa bao giờ nếm mùi chiến bại, lúc này mới nhận thấy
trời đất bao la, võ học sâu xa, sở học của mình thật còn quá giới hạn.

Thiên Huyễn Thư Sinh trong cơn tức giận tột cùng, gắt giọng quát:

– Thái Vân, chúng ta thí mạng thôi! Ngay khi ấy, một vêt sáng tím hệt như tia chớp từ trên ngôi lầu nhỏ bay xuống, đồng thời vang lên một giọng
lanh lảnh nói:

– Hai vị tiền bối, Trình Lập Dân xin giúp hai vị một tay…

Đồng thời, tiếng nói hối hả của Phí Nhã Quân vang lên:

– Trình Lập Dân, ngươi điên rồi hả? Hai người này cũng là kẻ địch của
ngươi kia mà! Trình Lập Dân lặng thinh, sau khi thân kiếm hợp nhất lao
vào trong kiếm trận, Tử Anh Kiếm trong tay lập tức thi triển chiêu “Thần long thám trảo”, với thế như sấm sét, nhất cử bức lui Bát Chỉ Thần Đà
Hãng Nguyên Cát năm bước, liền sau đó xoay người, thi triển chiêu “Thần
long đẩu giáp”, chém hãy hết mười mấy thanh trường kiếm công đến từ phía sau.

Thiên Huyễn Thư Sinh dường như hãy còn hoài nghi về việc
vào trận trợ giúp của Trình Lập Dân, nhưng sự thật trước mắt chẳng chút
giả dối, bất giác ngạc nhiên hỏi:

– Trình Lập Dân, ngươi…

Trình Lập Dân vơi Tử Anh Kiếm trong tay như thể thần long bay liệng, thanh
kiếm nào của đối phương chạm phải cũng gãy ngay, đồng thời với chân khí
truyền âm nói:

– Sự thể cấp bách, hai vị tiền bối hãy chia nhau
từ hai phương vị Càn Chấn chuyển qua Khảm Đoài, vãn bối xông Tốn Vị,
chúng ta chia nhau từ ba cửa Sinh, Khai, Cảnh cùng lúc đột phá vòng
vây…

Trình Lập Dân chưa dứt lời, bỗng nghe một tiếng huýt ghê rợn từ xa vọng đến.

Trình Lập Dân vội nói:

– Hai vị tiền bối, nhanh lên! Hai người bị giam hãm trong trận như đã
nhận thấy Trình Lập Dân quả thật là trợ giúp mình, cho dù hai người tự
phụ võ công và bối phận đều tôn cao, không muốn nhận sự trợ giúp của một hậu sinh vãn bối vốn là kẻ địch, nhưng lúc này sự cấp tùng quyền, chẳng thể nào so đo đến điều ấy, đành cùng làm theo lời nói của Trình Lập
Dân.

Trong một trận kình phong mạnh mẽ với hàn quang lấp loáng, Trình Lập Dân dương thanh nói:

– Những người này đã bị tà công khống chế, xin hai vị tiền bối đừng hạ sát họ…

Phí Nhã Quân ở trong tối chỉ huy toàn cục, mắt thấy Trình Lập Dân sau khi
vào trận, tình thế hoàn toàn thay đổi, ba người như thể hổ vào bầy dê,
xông đến đâu tan rã đến đó, biết là sự ảo diệu của Sinh Tử Lục Hạp Kiếm
Trận đã bị Trình Lập Dân khám phá, để tránh hy sinh một cách vô ích, vội truyền lệnh:

– Bãi trận! Hãng lão nhân gia, xin hãy chận Trình
Lập Dân lại! Trong thoáng chốc, bốn mươi tám thiếu niên nam nữ đã nhất
tề lui đi.

Trình Lập Dân truyền âm nói:

– Hai vị tiền bối, xin hãy lui về hướng đông nam…

Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát vung động Thanh Minh Kiếm trong tay, chận Trình Lập Dân lại, cười khảy nói:

– Tiểu tử, ngươi còn muốn chạy sao? Thiên Huyễn Thư Sinh trầm giọng quát:

– Gã gù, ngươi muốn chết! Tay phải vung lên, một luồng kình lực âm hàn xô Bát Chỉ Thần Đà Hãng Nguyên Cát văng bay ra xa hơn trượng, tay trái nắm lấy cổ tay phải Trình Lập Dân, khẽ quát:

– Lên! Người như thiên mã hành không, vọt đi về phía đông nam.

Thiên Huyễn Thư Sinh này quả là võ công siêu tuyệt, tay dắt theo Trình Lập
Dân mà không chút ảnh hưởng, tốc độ phóng đi vẫn như lúc đuổi theo vị dị nhân trên thuyền hồi ban ngày ở bên bờ sông.

Trình Lập Dân chỉ
nghe tiếng gió bên tai, chân như đằng vân giá vụ, khinh công tuyệt thế
rất lấy làm tự phụ của mình trong lúc này hoàn toàn mất tác dụng.

Ba người vừa mới ra khỏi tường rào, đột nhiên…

Hai bóng người áo vàng từ chếch bên nhanh như chớp lao tới và quát:

– Lui về ngay! “Bùng” một tiếng rển rĩ, đôi bên đã trao đổi một chưởng, bốn người cùng lùi sau năm sáu bước.

Trình Lập Dân chỉ cảm thấy kình lực xô dạt, sức ép khiến cơ hồ ngạt thở, bất
giác kinh hãi, chú mắt nhìn, chỉ thấy đối phương hai người thân hình cao to, cùng mặc áo dài màu đồng, trán cao, mày cụt, mũi ưng, mắt chuột,
đôi mắt xanh rờn, y phục và diện mạo giống hệt nhau, nếu không phải trải qua thủ thuật chỉnh dung thì hẳn là hai huynh đệ song sinh.

Lão nhân áo vàng bên phải cười quái dị nói:

– Công Dã Du, ngươi còn muốn chạy sao? Thiên Huyễn Thư Sinh Công Dã Du cười khinh miệt nói:

– Lão phu tưởng đâu hộ pháp tối cao của Thái Cực Giáo là nhân vật anh
hùng ba đầu sáu tay nào, chẳng ngờ lại là hai kẻ đã thoát chết dưới tay
Từ Nguyên khi xưa…

Ngưng chốc lát, gắt giọng nói tiếp:

– Trong võ lâm đương kim, kẻ có thể giữ lại phu phụ Công Dã Du này tuy
rằng có, nhưng không phải là hai lão thất phu các ngươi! Đoạn nhẹ đẩy
Trình Lập Dân tới trước, trầm giọng quát:

– Tiểu tử hay đi trước, chuyện giữa chúng ta sau này hẵng tính! Lão nhân áo vàng bên trái đôi mày cụt động đậy, cười khảy nói:

– Muốn đi ư? Hãy để mạng lại đây! Đồng thời tay phải đã vung ra, nhanh như chớp chộp vào vai Trình Lập Dân.

Chỉ thấy bóng vàng nhấp nhoáng, vang lên tiếng cười lanh lảnh nói:

– Đúng là càng già da mặt càng dày, hạ thủ với hậu sinh vãn bối mà không biết thẹn…

Trong tiếng cười nói, người đàn bà áo vàng đã chận lão nhân áo vàng tấn công
Trình Lập Dân lại, tới tấp thi triển kỳ chiêu, bức bách đối phương lùi
sau năm bước.

Lão nhân áo vàng ấy tức giận tung ra tám chưởng mười hai cước, bức bách người đàn bà áo vàng lui về chỗ cũ.

Thiên Huyễn Thư Sinh cười to nói:

– Nào! Lão thất phu, chúng ta chẳng ngại ở không hay sao? Đồng thời quyền chưởng cùng lúc thi triển tấn công lão nhân áo vàng còn lại, vừa trầm
giọng quát:

– Tiểu tử ngu ngốc kia, ngươi còn chưa đi sao? Lúc
này, trong Thái Cực Giáo đã lục tục kéo đến mười mấy người, họ bao vây
hiện trường từ xa, và nhân số càng lúc càng đông.

Trình Lập Dân biết là dù mình ở lại cũng chẳng giúp gì được vợ chồng Thiên Huyễn Thư Sinh, nên sớm rời khỏi đây thì hơn.

Giờ nghe Thiên Huyễn Thư Sinh hối thúc, bèn nói:

– Vâng, vãn bối xin cáo từ! Đoạn vung động Tử Anh Kiếm trong tay, hóa thành một luồng sáng tím vọt lên…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.