*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(
Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 11 – Verge of Death
)
—Như trong cơn ác mộng.
Ciel và Arcueid đang ở trong hành lang.
Chỉ có vậy thôi.
Chỉ có vậy thôi, nhưng chân tôi nặng như chì.
Không khí.
Không khí đặc quánh như bùn.
Không thể nào hít thở bình thường được nữa.
Chính giữa hành lang, cái gọi là cuộc chiến giữa Ciel và Arcueid đã kết thúc từ lâu rồi.
“—-Sen, pai.”
Xa quá. Giống như cách tôi cả ngàn dặm vậy.
Ciel sắp chết dưới tay Arcueid rồi.
…Ciel sắp bị giết, nhưng chị ấy vẫn quyết không bỏ tay khỏi Arcueid.
….Arcueid đưa tay lên ngực Ciel. Rào rạo. Cô ta muốn moi tim Ciel ra.
Quá lắm rồi.
Cho dù chị ấy có thân thể bất tử—-bị moi tim trong lúc còn tỉnh táo thì quá là kinh khủng.
“Dừng ngay….!”
Arcueid quay lại.
Cô ta nhìn tôi như nhìn một con kiến.
“—-A.”
Chỉ mới nhìn vào mắt cô ta đã khiến tôi như đã chết rồi.
“Ồ, anh cũng ở đây à? Đợi chút, tôi cần làm xong việc này đã.”
Nói đến đây, Arcueid xé toang lồng ngực Ciel ra. Một tay bóp cổ Ciel, tay kia dùng để moi từng miếng thịt ra ngoài.
“Cứng đầu ghê nhỉ Ciel. Xem ra chừng nào Roa còn sống thì ngươi cũng chẳng chết nổi.”
Xoạt. Xoạt.
Ciel đang trải qua vòng lặp giống như lúc còn ở Nhà Thờ, vòng lặp của cái chết và tái sinh.
“Nếu ta hấp thụ Roa, ngươi sẽ phải sống đến chừng nào ta chết mới thôi.
Ngươi phải giết Roa bằng Đệ Thất Thánh Điển, thì ngươi mới chết đi được.”
“….Thì….sao?”
Ciel rên lên trong đau đớn.
“Ngươi chấp nhận điều đó sao? Roa chết đi tức là ngươi cũng tàn đời. Sau khi ngươi hạ sát Roa, cơ thể của ngươi sẽ trở lại như người bình thường, thật nhàm chán làm sao.”
“…Đó…chính…là…ước muốn…của…ta.”
“Vậy sao. Thật hèn hạ. Ước muốn của ngươi chẳng thành hiện thực đâu. Lần này chắc chắn ta sẽ lấy lại sức mạnh của Roa.
Bằng cách xé nát đống thịt kia hàng trăm lần…!”
“—-!”
Ciel giãy giụa trong thống khổ.
Arcueid đã moi tim chị ấy ra rồi.
Ngay cả như thế, Ciel vẫn đang tỉnh táo, và chị ấy khạc ra máu.
“—-Arc…”
Nhói.
Đầu tôi như rung lên.
Buồn nôn quá.
“Câm đi thằng chó—-!”
Tôi tự đập đầu vào tường.
Nhìn kĩ xem.
Đừng để ý đến thằng đó.
Tôi không thể để cô ta làm hại Ciel được nữa.
Nhìn kĩ xem.
Hãy bắt bộ não của chính mình phải vỡ từng mạch máu ra, nhìn kĩ xem.
Nhìn. Nhìn. Nhìn.
Nhìn ra “đường chết” của con vampire đó—-
“Sao thế này—-!?”
Tôi sắp phát rồ mất.
Đường chết của muông thú. Đường chết của cỏ cây. Tôi còn nhìn ra cả đường chết của không khí trước mắt mình. Nhưng không có gì có thể gây nên cái chết cho Arcueid cả.
…Trước đây, tôi đã từng nghe rằng Chân Tổ là sinh vật hoàn mĩ vô khuyết trên thế giới này.
Chúng là các Tự Nhiên Linh, nên chúng có thể lấy sức mạnh từ Trái Đất bao nhiêu tùy thích.
Thế nên chúng không thể chết được. Sức mạnh của chúng không có đáy.
“À à—-”
Tức là…
Chúng chỉ hoàn hảo khi ở trên Trái Đất mà thôi.
Tôi đã sai lầm rồi.
Không có cách nào gây ra cái chết trực tiếp cho Arcueid.
Nếu đã vậy—-trước tiên, tôi phải tìm ra nguồn—
Thấy rồi.
Nó ở khá xa, nhưng tôi không thể đợi thêm nữa.
“Arcueid—-!”
Cô ta ngừng tay lại.
“Có giỏi thì theo tôi. Tôi sẽ giết cô ở ngoài đó.”
Nói đến đó, tôi liền nhảy qua cừa sổ và chạy ra sân trường.
—-Ở chính giữa sân trường.
Xa quá. Liệu có kịp không?
Arcueid lướt nhanh theo chân tôi.
Xa quá. Xa quá, nhưng với tôi thế là vừa đủ rồi—-
“Hộc—”
Tôi đứng ở chính giữa sân trường.
Arcueid lao thẳng về phía tôi.
Trước lúc đó,
tôi đã rút dao và đâm thẳng xuống “điểm chết” to tướng dưới chân tôi, “điểm chết” của toàn bộ đất đai chung quanh.
Mặt đất rung lên.
Vậy là xong rồi.
Cây cỏ quanh tôi đột nhiên héo úa….bởi vì tôi đã “giết” được nguồn sức mạnh của đại tự nhiên, nguồn sức mạnh của Arcueid rồi.
“—-Tinh ranh lắm Shiki!”
Arcueid lại gần.
Cơ thể cô ta giờ nhằng nhịt đường chết.
“Được rồi—-!”
Tôi có thể làm được.
Tôi có thể giết Arcueid được rồi—-Nhưng trước khi nghĩ được gì thêm.
“Hự—-ự.”
Máu phun ra từ miệng tôi.
“Ơ…?”
….Phải chăng vì tốc độ của cô ta quá nhanh, đến mức tôi còn không tin nổi, và cũng không cảm nhận thấy đau, choáng, hay gì cả.
Tiếng thịt bị xé nát giờ mới vang đến tai tôi. Tiếng máu phun trào cũng thế.
Nhìn xuống.
Móng vuốt của Arcueid đã đâm thủng ngực tôi từ lúc nào rồi.
“—-A.”
Tôi choáng váng.
Mọi thứ như chìm trong sương mù.
Cánh tay cô ta đã đâm thủng ngực tôi rồi.
Vết thương đó…
Vết thương đó đủ giết chết người bình thường rồi.
“Hự—”
Nhưng, tôi vẫn chưa chết.
Với cơ thể hiện tại, tôi vẫn còn sức để cử động thêm một lúc nữa.
….Từ gót chân tôi, những đường chết bắt đầu chạy ngoằn ngoèo lên trên, báo hiệu thần chết đã đến gần.
“A….a.”
Tôi mặc kệ.
Tôi nuốt ngược ngụm máu trong họng trở lại, và cắt phăng “đường chết” trên cánh tay Arcueid.
“Á….!”
Arcueid gào lên.
Tôi, hầu như, không nghe thấy gì nữa.
Choáng, tôi bị choáng rồi.
Là do cơn đau trên ngực? Hay là do bộ não đã quá tải sau khi cố nhìn ra đường chết của Arcueid?
…Dù là lí do nào đi nữa, thì thần chết cũng sắp kéo tôi đi rồi.
Mắt tôi không còn nhìn rõ nữa.
Nhưng—-tôi vẫn phải giải quyết Arcueid trước đã.
“—Biến mất đi, con vampire này!”
“Đừng hòng, như thế chưa đủ giết tôi đâu!”
Tay cô ta với tới đầu tôi.
Nhưng vẫn nhanh hơn cô ta một nhịp, tôi cắt đứt đường chết ở đùi Arcueid.
“Cút đi….! Tôi sẽ tự giải quyết Roa. Tôi sẽ giết hắn mà không cần mượn đến cô.
Nên cô biến về đi. Tôi không muốn đấu với cô nữa đâu…!”
“Anh nói cái quái gì cơ—Chính anh là người từ chối tôi!”
Cô ta ấn mạnh lên đầu tôi.
Hộp sọ tôi kêu lên răng rắc.
“Tôi sẽ giết Roa ngay tại đây luôn. Tôi đã nói rồi, chựa làm xong thì tôi chưa về đâu!”
“Cô—cô, con ngốc này—–!”
Dao lại vung lên.
Một phát chém, và tôi cắt rụng tay Arcueid.
Cánh tay trắng rơi xuống đất.
Arcueid giật lùi lại.
Chỉ kịp nhìn đến đó, tôi đổ gục xuống đất.
Giống một con rối đã đứt dây, tôi nằm đó chờ chết.
“Shi, ki—-”
….Giọng nói ngập ngừng của Arcuied.
“——–”
Tôi không nói được nữa.
*khụ khụ*
Càng cố phát âm, chỉ thấy máu phun ra từ cổ họng thôi.
“Shi—-ki.”
….Biến mất rồi.
Khí thế và sát ý của Arcueid đã biến mất rồi.
Là do vết thương của cô ta quá nghiêm trọng? Hay là do vết thương cô ta gây ra cho tôi quá khủng khiếp?
Cô ấy đã trở lại thành Arcueid mà tôi biết.
“—Vậy là tốt rồi.”
Tôi còn không biết vì sao lại tốt nữa.
Nhưng, tôi…
“Ở yên đó, Shiki….! Nếu trở thành thuộc hạ của tôi, anh sẽ bình phục ngay tức khắc….!”
Cô ấy chạy đến chỗ tôi.
“—”
Vẫn còn trong mơ hồ.
Tôi giơ tay lên ngăn lại.
“Tại sao…? Shiki, anh không biết là mình sắp chết rồi sao? Nghe này—-tôi sẽ tha thứ cho anh, và tôi cũng không quan tâm tới Ciel nữa.
Tôi, tôi không muốn anh chết đâu Shiki…! Nên—-tôi cầu xin anh đấy, xin anh hãy là của tôi, Shiki ơi….!”
Sang trái, rồi sang phải.
Dù hầu như không còn thở được nữa, tôi vẫn lắc đầu.
“…Tôi không hiểu nổi nữa. Nếu anh chết đi, Roa sẽ lại tái sinh thôi. Anh cũng ghét Roa lắm đúng không? Anh không biết rằng nếu anh chết đi, hắn sẽ chiếm luôn thân xác của anh sao?”
“—-”
….Tôi biết chứ. Chắc chắn—tôi sẽ không cho phép hắn làm vậy.
Nhưng, nếu tôi đi theo Arcueid, thì mọi chuyện sẽ lại tiếp diễn thôi.
Cho dù Arcueid có hút máu của tôi, như đã làm với Roa, và tôi có được sức mạnh áp đảo để kiềm chế được Roa…
…Dù thế nào đi nữa, Roa cũng sẽ không chịu tan biến, trừ khi Arcueid biết được lí do vì sao hắn ngoan cố đến như thế.
“…Không. Tôi không làm theo lời cô được.”
“Vì sao? Anh thật sự—thật sự ghét tôi đến thế cơ à Shiki?”
…Đồ ngốc này. Tôi không thể nói dối được cô đâu—
“….Nghe tôi nói này. Tôi biết cảm giác của cô, nhưng xin cô hãy tha thứ cho hắn. Roa chỉ ước rằng cô yêu hắn thôi. Vì lí do đó, hắn tái sinh hết lần này qua lần khác, và đợi cô đến gặp hắn chừng ấy lần.
…..Nhưng, hắn vẫn chỉ là một con người thôi. Hắn sẽ không bao giờ tồn tại lâu như cô được.”
….Đúng vậy, bất tử là một giấc mơ mà con người không bao giờ với tới.
Roa tin rằng phương pháp đầu thai đó sẽ giúp hắn tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng, đó cũng không phải là sự bất tử đúng nghĩa.
Bởi vì phương pháp đó chẳng khác gì tạo ra những “nhân bản” có chung kí ức và mục tiêu với hắn, nhưng đó không bao giờ là “hắn” nguyên gốc cả.
“….Roa phải bị tiêu diệt thôi. Hắn giờ chỉ còn là một thứ bóng ma, cố gắng níu kéo lấy quá khứ.
—-Vì thế, tôi phải giúp hắn chấm dứt nỗi thống khổ này.”
“Shiki—-anh đã bị…”
….Đôi mắt của Arcueid trở lại như ngày thường.
Ánh mắt giờ nhẹ nhàng hơn trước.
Mái tóc vàng bồng bềnh trong gió.
Và đó, mới chính là Arcueid mà tôi thích.
Tôi nhìn lên cô ấy, giống như nhìn lên mặt trăng.
(
Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 17 – In the Moonlight
)
…Xin lỗi nhé Ciel. Em không thể chối cãi rằng cô ta thật xinh đẹp được.
Đôi mắt đỏ, đôi mắt kiên quyết, nhưng thân thiện, những đường cong trên cơ thể, và ngay cả vết thương trước ngực đang đỏ rực máu.
Tất cả.
Arcueid thật xinh đẹp.
Thật đáng tiếc.
Ngực tôi nhói đau khi biết rằng chúng tôi sẽ phải vĩnh biệt nhau như thế này.
….Khỉ thật. Nếu Arcueid trở lại như bình thường chỉ sớm hơn một chút thôi, thì đã không đến nỗi này.
“Ra là vậy. Shiki này…anh và Roa đã nhập làm một rồi đúng không?”
“…..”
Tôi không chắc nữa.
Chỉ là—tôi không còn chịu đựng thêm được nữa rồi.
Từng kí ức của tôi đang dần tan biến.
Ciel đã từng nói với tôi rồi.
Rằng nếu tôi cố quá sức để nhìn ra một thứ vốn vô hình vô tướng, mạch máu tôi sẽ vỡ tung ra và não bộ sẽ ngừng hoạt động.
“….Shiki, anh là đồ ngốc. Anh định để Ciel giết anh sao?”
“—Tất nhiên là không. Nhưng nhờ ơn của cô, tôi đã thành ra như thế này rồi. Tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu.”
“….”
Arcueid cúi gằm xuống.
Cô ấy nhìn lại ngực mình, và vết thương do tôi gây nên.
“Tôi không thể ngờ được chuyện này. Chưa bao giờ có người làm tôi bị thương đến thế này đâu.”
Giọng cô ấy pha lẫn chút cáu kỉnh và hối tiếc.
“….Thật là đáng tiếc. Nhưng tôi cũng chẳng còn trụ được lâu nữa. Tôi phải quay về lâu đài của mình để chữa trị vết thương này thôi.”
“—Chuẩn rồi đó. Nên cô mau mau lượn khỏi đây đi.”
“….”
Cô ấy không đáp lại tôi.
Và chỉ trong chớp mắt.
Arcueid cười khổ.
“Anh đáng ghét thật. Đến tận lúc này mà anh vẫn còn quát tôi được. Nhưng, anh có biết không?
Tôi thích anh ở điểm đó đấy, Shiki ạ.”
Nói đến đó,
kèm theo nụ cười vĩnh biệt, Arcueid tan biến đi như làn sương mù.
“Ra là thế—chúng ta quả thực rất giống nhau.”
Nói ra ý nghĩ của mình thành lời, tôi nhìn lên trên trời.
Đến phút cuối cùng, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng chúng tôi đã trở lại như hồi mới hợp tác với nhau.
“—-!”
Tôi thật sự thích cô ấy.
Cái đó chẳng liên quan gì đến cảm xúc của Roa bên trong tôi hết.
Chỉ là, cô ấy thật quyến rũ.
Vì thế nên cuộc chia tay này thật đau xót biết bao.
Tại sao lại ra nông nỗi này?
Tôi không nghĩ quan hệ giữa chúng tôi lại tồi tệ như thế đâu.
“Hự—hự.”
Máu vẫn chảy.
Tôi cố thở, nhưng chỉ thấy máu trào ra từ miệng.
….Tôi sắp xong rồi.
Arcueid nên nhẹ tay hơn một chút mới phải.
Bị đâm một lỗ to tướng trước ngực thế này, có là nửa vampire như tôi cũng tiêu đời thôi.
“—-Chậc.”
Thịch.
Không phải tim tôi. Nó đã ngừng đập từ nãy rồi.
Nhịp đập duy nhất còn lại là từ mạch máu trong đầu tôi.
Có lẽ tôi đã cố gắng quá sức để đưa Arcueid tỉnh táo trở lại.
Tôi—Tohno Shiki đang yếu dần đi và Roa thì mạnh lên.
…Toàn bộ cơ thể tôi gần như đã chết rồi.
Sau khi tôi chết, Roa sẽ cướp lấy thân xác này.
Dù cho tôi không thể chữa lành vết thương hiện tại, chắc Roa sẽ có cách.
Nếu điều đó xảy ra—tôi sẽ lại mắc tội ác giống như Ciel ngày trước.
“—Em xin lỗi.”
Tôi chỉ biết nói vậy.
Thịch.
Tôi, không, còn, tỉnh táo, nữa.
Tôi nhìn lại chính mình.
“Điểm chết” nằm trên vết sẹo trước ngực.
“Điểm chết” của tôi, và cũng là của Roa.
—-Tohno-kun, em đã nói rồi mà. Rằng em sẽ làm chị hạnh phúc.
Nên chị xin em, đừng chết ở đây nhé.
“—-”
Tôi chỉ còn biết xin lỗi chị ấy thôi.
Tôi còn không dám cầu xin được tha thứ.
Dù tôi rất muốn giúp chị ấy, nhưng hóa ra tôi chẳng làm được gì cả.
Vậy thì, trước khi chết đi.
Ít nhất tôi cũng phải giải thoát cho chị khỏi số phận khốn khổ đó.
—-*thở dài*
Hít một hơi dài, tôi đưa dao lên ngực.
“Điểm chết” ở ngay dưới mũi dao.
Chỉ còn việc ấn xuống nữa thôi.
Nhưng ngay lúc đó.
—Dừng lại.
….Có tiếng ai đó.
Chắc chắn là tôi đang mơ thôi.
….Tohno-kun….!
Tiếng gọi đau đớn từ phía lớp học.
Khẽ ngước đầu lên, tôi thấy Ciel, đã phục hồi trọn vẹn, đang chạy về phía này.
—-Dừng lại ngay.
“….”
…Nếu tôi gặp chị ấy, tôi sẽ không giữ được quyết tâm mất.
Có lẽ, tôi sẽ thấy có lỗi và rồi không dám ra tay nữa.
Thế nên, trước khi chị ấy đến đây.
Tôi siết chặt con dao trong tay.
Không tiếng động, mũi dao đâm xuyên qua thịt.
Và chỉ thế thôi.
—Dừng—-
Giọng nói đó biến mất.
Một quyển sách cũ.
Hình như tôi thấy một quyển sách cũ, từng trang của nó bị hút vào bóng đêm.
Và chỉ thế thôi.
Tôi có thể chìm lại vào bóng đêm thăm thẳm của nhiều năm về trước rồi.
Tohno-kun, Tohno-kun……!
—-Có người, gọi tôi.
Tohno-kun…… vì sao……!?
—Thấy chưa? Tôi biết ngay mà.
…..Không. Chị không muốn thế này….!
—Nếu tôi nghe được tiếng khóc ấy.
Vì sao……!? Em đã hứa em sẽ không chết cơ mà….!
—-Tôi sẽ không xuống tay nổi.