*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
…Sau cùng, hai người chúng tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mà không nói gì thêm.
Nếu tôi mở lời, chắc chắn tôi sẽ giữ chị ấy lại mất.
Nên tôi đành không nói gì cả, chỉ bình thản cảm nhận hơi ấm của chị mà thôi.
Khi mặt trời lên, chị ấy đứng dậy.
“Chị đến chỗ nhà thờ Fuyuki nhé. Xong việc là chị về đây ngay, nên em không cần phải ra khỏi nhà đâu.”
Chị ấy đã chuẩn bị đồ ăn đủ cho hai tuần lễ rồi.
Ngoại trừ việc hầu hết chỗ đó là nguyên liệu nấu cà ri.
“Đừng tranh thủ lúc chị đi vắng để giở trò với con bé nào đó nhé. Chị có máu ghen đấy.”
Chị ấy nói nửa đùa nửa dọa, và rồi đi mất.
Giờ là gần 5 giờ sáng.
Hôm nay đã là ngày thứ Hai cuối cùng của tháng Mười rồi.
Không có Ciel ở đây, căn phòng bỗng dưng trống trải.
Đã quá 7 giờ sáng.
Toàn thân tôi vẫn còn nhức mỏi sau một đêm chinh chiến.
Thứ Hai.
Thông thường, lẽ ra giờ này tôi phải đi học, nhưng Ciel đã dặn tôi chớ có ra ngoài rồi.
Vậy thì trước khi Ciel trở về, tôi không nên đi đâu cả.
…..Còn phải xin phép Akiha rằng tôi sẽ vắng nhà trong vài ngày.
….Và chuyện của Kohaku-san. Không ai có thể tha thứ cho lỗi lầm của tôi, nhưng tôi vẫn cần phải xin lỗi chị ấy.
Thật khó chịu khi nghĩ mãi vẫn không tìm ra cách giải quyết hai chuyện đó. Thôi thì tạm quên đi vậy, việc đối kháng với Roa vẫn quan trọng hơn.
“….”
Tôi trùm chăn lên kín đầu.
Cố quên đi cảm giác đau thắt ngực, tôi ngủ tiếp.
(
Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 05 – Stillness
)
—-Ngươi đã thay đổi mục tiêu sống rồi sao?
Không, mục tiêu của ta vẫn luôn là vậy.
Ta truy cầu sự bất tử.
Ta tìm kiếm nó, mà chẳng biết vì sao nữa.
Quyết tâm của ta, vốn luôn thuần khiết.
Thay đổi rồi.
Bản thân ta đã thay đổi rồi.
Mục tiêu của ta. Mục tiêu truy cầu sự bất tử, giờ lại thành truy cầu cái chết.
Nhục nhã quá.
Ta biết rõ lí do, nhưng lại chẳng làm gì nổi.
Cô ta.
Chính vì cô ta.
Chính vì cô ta—-ta đã không còn thuần khiết nữa.
Nhưng, ta biết làm gì đây?
Loài người vốn không có đủ năng lực để sống tới một ngàn năm.
Thân xác con người vốn không thể kháng cự lại sức mạnh của thời gian, dù là thể chất hay tinh thần cũng thế.
Dù cho ngươi có được thân thể bất tử của một vampire, ngươi cũng không ngăn được sự lão hóa của tư duy.
Ta tư duy, nghĩa là ta tồn tại. Khi tinh thần đã khô kiệt thì chẳng khác gì đã chết.
Ta phải sống mà vẫn giữ được sự thuần khiết của linh hồn này.
Nếu không làm được điều đó—-ta sẽ không thể theo kịp cô ta.
Như dự tính, ta sẽ sử dụng phương pháp luân hồi.
Tái sinh trong hình hài một đứa trẻ, trở lại là chính ta, để rồi chết đi thêm một lần nữa.
Nhờ vòng lặp bất tận đó, ta có thể tồn tại mà vẫn bảo lưu được sự thuần khiết của linh hồn.
Chỉ hận là, dù một linh hồn sau khi đầu thai luôn là trinh nguyên đi nữa, nhưng nó lại không phải là linh hồn của ta thuở ban đầu.
Ta, giống như những kẻ khốn khổ khác, chỉ ước được tồn tại mãi mãi như chính mình.
Đó là lần đầu tiên ta biết hận.
Bởi vì nếu không gặp cô ta, thì ta đã không sa đọa như bây giờ.
“…Cô….ta…?”
Tôi tỉnh giấc.
“Cô—-ta?”
—Nhói.
“Au—au”
—Nhói.
“…Cô…ta, là người mà mình biết…?”
———Nhói!
“A—!”
—-Sao, lại, đau đầu, thế?
Không, hề, bình thường….!
“A…a….!”
Tôi giữ chặt đầu mình bằng cả hai tay.
Đau quá. Chưa bao giờ đau thế này.
Đầu tôi. Đầu tôi như bị búa bổ.
“A—a…!”
Dừng, dừng lại.
Nếu, nếu cứ thế này, đến vỡ đầu ra mất.
Đầu tôi, sẽ, nổ tung mất—-
“—!”
Tôi quằn quại.
Đau quá. Cứ, mãi, thế này, sao?
“A—-”
Đau đến mức tôi tự đập đầu vào bàn.
Xoảng.
Mặt bàn làm bằng kính vỡ tan tành.
Máu chảy từ trên trán tôi.
Nhưng, chẳng thấy đau gì cả.
Chỉ có cơn đau đầu không lí do này, thì càng lúc càng nặng thêm—
“—-”
Không thể chịu nổi.
Tôi còn không ngất đi được.
Còn bao nhiêu giây? Bao nhiêu phút? Bao nhiêu giờ nữa, thì cơn đau, mới chấm dứt?
“—Cứu, tôi với.”
Đau quá.
Cố gắng trong tuyệt vọng, tôi thử lấy dao đâm vào bàn tay mình xem sao.
Không xong rồi. Tay tôi, chẳng cảm thấy, gì cả.
“—”
Ciel….Ciel-senpai vẫn chưa quay lại. Tôi nhìn lên đồng hồ, nhưng còn chưa tới giữa trưa.
Còn chưa nổi một tiếng đồng hồ từ lúc tôi tỉnh giấc.
Vẫn còn, khoảng 20 tiếng đồng hồ nữa cho đến sáng mai. Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến tôi như hóa rồ.
“—”
Nhói, nhói, nhói.
Tôi còn không biết mình bị đau đầu trong bao lâu nữa, tôi đã mất hết giác quan rồi.
Có lẽ tôi sẽ chết trước khi Ciel kịp trở lại.
“—-A.”
Nếu tôi cứ ở trong phòng này, cơn đau đầu sẽ còn tiếp diễn.
Ra ngoài.
Tôi phải ra ngoài trước khi phát điên.
“Không—được.”
Ciel đã dặn tôi phải ở trong nhà.
Nhưng—nếu tôi cứ ngồi đây, tôi cũng chết mất.
“Tao nói là—không được cơ mà.”
Chân tôi vẫn bước về phía cửa.
Không biết tại sao.
Tôi chỉ muốn ngắm mặt trăng vàng.
—Những đường chết chạy dọc khắp nơi.
Mắt tôi nhòa đi.
Đêm nay cả thị trấn như bị trùm sương trắng, giống như nó là một thành phố đã chết từ hàng ngàn năm về trước.
Không có bóng ai khác cả.
Trên đầu tôi, mặt trăng vàng chiếu sáng rực rỡ.
Có phải trăng đã ban ơn huệ cho tôi?
Mà sao cơn đau đầu đã vụt tắt.
Dưới ánh trăng.
Giống như đang bị giật dây, tôi chỉ biết đi tiếp.
Màn đêm phủ kín công viên.
Giữa cảnh sắc mờ mịt, chỉ có một bóng hình là rõ ràng như dưới ban ngày.
“—-”
Không phải tôi, mà là ta muốn gặp cô ấy.
Mặt trăng sáng chói.
Dưới ánh sáng vàng rực như ánh mặt trời.
Là Arcueid trong bộ đồ trắng quen thuộc.
“Lâu rồi mới gặp anh. Shiki này, anh thấy trăng đêm nay đẹp tuyệt vời chứ?”
“—Arcueid à. Cô còn chưa về nhà sao?”
“Tôi còn chưa hoàn thành mục tiêu của mình. Làm sao tôi quay về được cơ chứ?”
—-Rất hờ hững
Arcueid nhìn tôi bằng đôi mắt đỏ rực.
“Hự—-”
Hơi thở của tôi kẹt lại ở cổ họng.
Sức ép phi tự nhiên, không hề giống cảm giác khi đối diện với Senpai.
Đây là—đây là sức ép khi bị Arcueid nhận diện là “kẻ địch” của cô ấy.
“—-”
Tôi không hít hơi nổi nữa.
Cổ họng không chịu phập phồng.
Nếu tôi nhúc nhích dù chỉ một phân—-cô ta sẽ xé xác tôi ngay.
“Shiki ngu ngốc. Nếu anh không về phe con ả đó thì chuyện này đã không xảy ra.”
Arcueid thoáng tỏ vẻ thương xót. Và rồi, đôi mắt của cô ấy nhấp nháp như đứa trẻ mới lấy được đồ chơi.
“Thế nào hả Shiki? Cảm giác bị Roa xâm nhập như thế nào?”
Công chúa trắng của loài vampire đang nói với giọng thù địch không thể hơn được nữa.
Tôi cảm nhận được sát khí rợn tóc gáy.
—-Trước mặt tôi là Arcueid, và cô ta muốn giết tôi.
Chúng tôi chỉ—cách nhau bảy mét.
Mẹ kiếp. Gặp đối thủ cỡ này, dù đứng xa cả trăm mét vẫn còn thấy nổi da gà, đằng này cô ta chỉ cách tôi chưa đầy chục mét.
“—-Cô đang lảm nhảm gì thế?” Cố giả ngu, tôi khẽ chạm vào túi áo, nơi có con dao trong đó.
“Anh tưởng là anh có thể lừa được tôi hả. Vốn dĩ, Roa trở thành Tử Đồ là vì uống máu của tôi. Tôi thừa biết hắn đang trốn ở chỗ nào.”
—Ra là thế.
Ciel cũng từng kể chuyện này.
Rằng Roa trở thành vampire vì hắn để cho Arcueid uống máu của mình.
“Tôi chẳng rõ tại sao anh lại thành thế này. Hắn từng 17 lần đầu thai, nhưng chưa bao giờ lại giống như lần này cả.”
Cô ấy vẫn không nhúc nhích.
Cô ấy vốn dĩ không cần tiến thêm.
Bởi vì, bảy mét là quá đủ rồi.
….Mắt, đỏ.
Đôi mắt đó kích thích cơn đau đầu của tôi.
Nhói, nhói.
Từ trong đầu tôi.
Gã vampire mang tên Roa đang gầm rú.
“Rõ ràng là có khí tức của Roa ở trên người anh. Xem ra Roa đã nhập vào anh rồi. Chỉ là tôi vẫn chưa hiểu rõ lí do.”
“—-”
…Đau quá.
Mỗi khi Arcueid gọi tên hắn, kí ức của hắn ta lại tuôn trào như sóng biển trong óc tôi.
Nhói.
Nhói.
Nhói—
—Đây…là đâu?
Một lâu đài cổ xưa, được bao quanh bởi các ngọn núi.
Hình bóng đơn độc của một cô gái.
Chỉ duy nhất hình dáng đó là được khảm vào sâu trong linh hồn của ta, nhưng giờ nó cũng chỉ là một kí ức xa vời.
Ta…không hiểu nổi.
Dù cô ta là một Chân Tổ, nhưng cô ta không hề biết lí do mình tồn tại, cô ta chỉ bị coi như một công cụ để trừ khử những Chân Tổ lầm đường lạc lối.
Cô ta không hề có một vết thương nào cả.
Màu đỏ nhuộm kín váy áo là đến từ máu của đối phương.
Không biết nói, nên cô ấy chỉ biết nhìn lên mặt trăng giống như một con ngốc.
Mặt trăng vàng rực treo lơ lửng giữa trời.
Trên thảm cỏ úa tàn đó, chỉ có thân hình ấy là nổi bật.
Thân hình ấy thật đẹp làm sao.
Lần đầu tiên trong đời.
Có lẽ, không, mà là chắc chắn, đây là lần duy nhất trong đời.
—-Michael Roa Valdamjong yêu cô gái đó.
“—-”
Lần đầu tiên.
Trái tim Roa rung động.
Cảm xúc duy nhất còn lại sau mười tám kiếp luân hồi.
Roa của tám trăm năm về trước đã chết từ lâu rồi, nhưng kí ức vĩnh hằng này thì chưa hề thay đổi.
“…Mình hiểu rồi.”
Tôi đã biết—vì sao hắn ta hận Arcueid như thế.
Người con gái đã cướp đi trái tim thuần khiết của hắn.
Chỉ một khoảnh khắc thôi. Hắn chỉ nhìn thấy cô ấy trong một khắc thôi, nhưng hắn đã rung động rồi.
Hắn hận cô nàng Chân Tổ đó vì trái tim hắn không còn vẹn nguyên nữa.
Hắn căm ghét tất cả những thứ gì thuộc về cô ta.
“….Quả là sai lầm.”
Hắn đã nhầm rồi.
Roa hận Arcueid đến mức hắn tái sinh vô số lần, và cũng đợi Arcueid đến giết hắn trong suốt ngàn năm đó.
Hắn sẵn sàng làm tất cả.
Hắn đã bẫy Arcueid, lừa dối cô ấy khi cô còn chưa biết mình là một vampire, và để cho cô uống máu của hắn.
Trở thành một Tử Đồ nhờ sức mạnh của Arcueid, hắn giết sạch các Chân Tổ còn sót, và đợi chỉ mình cô.
Sao hắn không hiểu ra?
Rằng nỗi căm hận đã thúc ép hắn tái sinh để gặp lại Arcueid.
Đó không phải là hận.
Roa ngây thơ đến nỗi hắn không hiểu được cảm xúc của chính mình.
Nghĩ về một người nhiều đến mức như phát điên. Cảm giác đó cũng gần như là hận.
Nhưng, chỉ một từ thôi.
Nếu như có ai đó nói với Roa rằng đó là yêu, thì có lẽ hắn đã không mắc sai lầm đó—
“….”
—-Trong chớp mắt. Không, phải nói là trong một ngàn năm.
Tôi đã thấy giấc mơ của hắn, của người đã đầu thai để được sống trong “hiện tại.”
“Anh tự tin gớm nhỉ. Anh dám đứng yên trước mặt tôi cơ đấy.
Hay là, anh đã đầu hàng rồi hả Shiki?”
“Đầu hàng? Đầu hàng cái gì cơ chứ? Tôi sẽ không thua Roa đâu.
Ngày mai, chắc chắn là—”
Ciel sẽ trở lại.
Nên trước lúc đó.
Tôi không thể chết dưới tay Arcueid được.
“—Ồ? Tôi không ngờ anh vẫn còn chối quanh được cơ đấy. Tôi cứ tưởng Roa đã chiếm hữu được hơn một nửa linh hồn của anh rồi cơ.—Chà chà, ra là vậy.”
Cô ấy cười thích thú.
….Tôi chẳng biết có gì hay ho trong vụ này, nhưng xem ra cô ta vẫn còn có cảm xúc của con người.
Vậy thì tôi vẫn còn cơ hội.
Có thể tôi sẽ có cách chạy trốn—
“…Tôi không quan tâm cô đang nghĩ gì đâu, bởi vì tự tôi sẽ giải quyết được Roa.
Tôi sẽ không chịu thua hắn. Nếu cô muốn giết Roa, tôi sẽ đích thân làm chuyện đó thay cho cô.
Nên, cô chỉ cần—”
“Nếu anh định bảo tôi quay về, thì vô ích thôi. Chắc anh định nhờ bọn Nhà Thờ giúp đỡ chứ gì? Tôi không cho phép chúng phong ấn Roa đâu.
Shiki này, tôi muốn Roa phải chết thực sự, như vậy tôi mới lấy lại được sức mạnh vốn có của mình.
Anh đã hiểu chưa? Phải do chính tay tôi kết liễu hắn mới được.”
“—-Vậy thì, cần gì nói nhiều nữa—”
Cô sắp giết tôi rồi hả Arcueid?
“Nhưng Shiki à, hiện giờ Roa rất suy nhược.
Có lẽ hắn không thể hoàn toàn chiếm lĩnh tư tưởng của anh bởi vì hắn không trực tiếp đầu thai vào anh. Hắn chỉ có liên kết tâm linh với anh thôi, còn bằng cách nào thì tôi chưa rõ. Hắn giờ không khá hơn một nhân cách phụ của anh đâu.”
“….Ơ?”
Chẳng lẽ ý niệm của Roa thực sự không gây hại được cho tôi sao?
“Này Arcueid, cô định nói là—”
“Đúng rồi đó. Tôi không định giết anh để lấy lại sức mạnh của Roa đâu. Chỉ cần sức mạnh đó làm việc dưới trướng của tôi là đủ.”
“—-?”
Cô ta bảo rằng không định giết tôi.
Vậy thì cô ta còn gặp tôi làm gì?
Tại sao—cô ta lại nhìn tôi đầy vẻ thù địch như thế?
“….Tôi không hiểu gì cả. Cuối cùng thì cô muốn gì, hả Arcueid?”
“Tôi muốn anh trở thành thuộc hạ của tôi.”
“Ớ—”
—-Xem ra Arcueid nghiêm túc thật.
“….Gì cơ? Cô không đùa đó chứ?”
“Không đâu. Tôi thích anh đó. Cho nên tôi không định giết anh, mà muốn anh về với tôi.”
—Rắc.
Sau khi Arcueid nói xong, đầu tôi đau như nứt toác ra.
Roa. Hắn ta đang gào rú phản đối lại Arcueid.
….Tôi không biết là hắn đang vui sướng hay cực kì ghen tuông nữa.
“Nếu anh chấp nhận trở thành người hầu của tôi, tôi sẽ ngăn không cho Roa hấp thụ anh.
Anh chẳng còn đường lựa chọn nào khác đâu, khi mà anh đã bị Roa xâm thực đến mức này rồi.”
“…Cô nói dễ nghe nhỉ, nhưng mà cô định làm gì để khống chế được Roa?”
“Làm sao mà người ngoài như tôi có thể khống chế Roa được.
Nếu theo cách bình thường, anh chỉ có thể chết chung với hắn thôi.
Phương pháp của tôi chỉ đơn giản là cường hóa cho anh. Chừng nào ý chí của anh còn mạnh hơn của Roa, thì hắn sẽ không thể làm gì anh được, đúng chứ?”
Đầu tôi lại ong lên.
Roa lại gào thét.
Đừng để cô ta lừa ngươi. Cô ta chỉ muốn ngươi biến thành con rối của cô ta thôi.
—-*thở dài*
Tôi thở ra một hơi.
…Tôi không tin lời của Roa.
Nhưng, có một điều mà tôi cũng nhận ra. Đó là Arcueid hiện giờ hơi khác với Arcueid mà tôi vẫn biết.
Cho dù phương pháp của cô ta chắc chắn sẽ giúp tôi kiềm chế được Roa.
Nhưng—-một trái tim có khả năng chế ngự mọi ý niệm, thì có khác gì một trái tim không biết đến bất cứ cảm xúc nào?
Tôi bỏ kính ra.
Tôi rút dao ra khỏi túi áo.
Tôi bật lưỡi dao ra và giơ tay lên cao hơn.
“—-Shiki.”
“Tôi từ chối đề nghị của cô. Xin lỗi nhé, nhưng tôi không phải đồ vật của cô.”
Bởi vì Ciel sắp trở lại rồi.
“Thôi được rồi. Vậy thì tôi đành dùng vũ lực vậy.”
Tiếng bước chân đạp mạnh lên nền gạch.
“Anh đã giết tôi một lần, vậy thì tại sao tôi không đáp lễ nhỉ.”
Bóng áo trắng lao vụt về phía trước như cơn lốc.
—Chỉ trong chớp mắt như vậy,
trận chiến đã bắt đầu.
Keng!
Móng vuốt cô ta bị chặn bởi con dao của tôi.
Dưới ánh trăng vàng, cho dù cô ta là kẻ địch, nhưng tôi vẫn không thể chối cãi rằng cô ấy thật đẹp.
Keng!
Thêm một lần đối chiêu.
Tôi còn không nhìn rõ chuyển động của cô ấy nữa.
Keng!
Lại một lần va chạm.
Nãy giờ Arcueid còn chưa hề nghiêm túc.
Nhưng cô ta vẫn thừa sức bẻ gãy tứ chi của tôi.
Keng.
Chúng tôi lại lao vào nhau.
Cơ thể tôi cử động mà không cần bộ não chỉ đạo.
Tay, chân, thân mình, chúng không muốn chết, nên chúng tự động tránh né móng vuốt của Arcueid.
“Chậc—”
Tôi nhếch môi cười mỉa.
Dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ cơ thể tôi đã mạnh hơn người thường rất nhiều rồi.
Có lẽ Tohno Shiki đã trở thành giống như SHIKI, đủ sức nhảy từ lầu 3 xuống đất mà không làm sao.
Keng.
Nhưng, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ngay từ lúc đầu—tôi biết mình đã không có cửa thắng Arcueid rồi.
Bởi vì, tôi chẳng nhìn thấy “đường chết” nào của cô ấy cả.
Tôi không có cách làm cô ấy bị thương.
Arcueid đã nói rồi.
Rằng trong ban đêm, cô ấy là bất tử.
Keng.
Cô ấy đánh trúng con dao của tôi.
Chỉ bằng một cú tát như vậy, tôi đã bị ném văng lên không trung.
“Hự—!”
Tôi kịp tiếp đất và giơ dao lên phòng vệ.
Dù có nhìn kĩ đến đâu, tôi vẫn không thấy “đường chết” nào hết.
“Mẹ kiếp. Sao mình ngu thế nhỉ….!”
—-Đúng thế.
Trong đêm đen thăm thẳm, không có ơn huệ của ánh mặt trời,
thì đối đầu với công chúa mặt trăng quả là điều ngu xuẩn.
“Ha—-ha, ha.”
Họng tôi khô cháy.
Tim đập như muốn nổ tung.
Nãy giờ, dưới áp lực của đôi mắt đỏ thẫm của cô ấy, tôi không thở bình thường nổi.
“Anh đã nhận ra vấn đề chưa?”
Cô ta còn không hề thở mạnh.
Mặc dù tôi đang há hốc mồm để lấy hơi, và tim đập thình thịch, cô ta chỉ như đang thư giãn.
“Giời ạ, anh cứng đầu ghê nhỉ. Nếu anh có thừa năng lượng như thế, anh nên tự tay giết quách Roa mới phải.”
“Cô, cô, vừa, nói, gì, cơ?”
Tôi thở không ra hơi nữa rồi.
“Giết, Roa? Tức là… tôi tự sát, đúng không?”
…À, dám giết chính mình có lẽ cũng là một dạng dũng cảm, nhưng mà…
“Anh chưa hiểu à Shiki. Đôi mắt của anh không giết thể xác của đối phương, mà là chính sự tồn tại của hắn.
Những ‘điểm chết’ đó không phải là chỗ yếu hại của thân thể.
Đâm vào điểm chết không đồng nghĩa với việc anh hủy diệt mạng sống của đối phương. Bởi vì năng lưc cỡ đó thôi thì rất nhiều kẻ cũng có.
Shiki này, đôi mắt của riêng anh, nó có tác dụng xóa sổ sự tồn tại của sự vật. Sự sống bị tan biến chỉ là hiệu ứng phụ của quá trình đó thôi.
Năng lực của anh cho phép giết chết linh hồn mà không làm tổn thương thân xác. Thông thường, một thể xác không có hồn thì cũng chết chắc thôi, nên hành động đó tương đương với tự sát.
Nhưng với anh thì khác hẳn, đúng chứ? Bởi vì trong người anh giờ có tới hai linh hồn.
À—linh hồn yếu nhược hơn thì chắc chắn sẽ bị tan biến thôi. Hiện giờ anh và Roa đang hòa nhau. Xem ra có khả năng cao là cả anh lẫn hắn sẽ đánh nhau đến chết cả đôi đấy.”
“Ê—-này này. Cô nói cái giọng gì thế…”
“Đủ rồi, tôi không muốn đợi anh nữa đâu.”
“Oái—-!”
Tôi bị ngã chổng vó.
Tay Arcueid ấn xuống hai vai tôi.
Tôi đang nằm dưới đất.
Trong chớp mắt, trong lúc tôi còn chưa hiểu cái quái gì hết, Arcueid đã đè tôi xuống rồi.
(
Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 17 – In the Moonlight
)
“—-”
Arcueid chỉ trừng trừng nhìn tôi mà không nói.
Cô ấy giữ chặt tôi.
Nhưng cô ấy lại không làm gì hơn, giống như vẫn còn do dự.
“—-”
Tôi cũng không nói gì.
Hay là tôi đang phản chiếu lại sự im lặng của cô ấy?
“—-”
Đã gần lắm rồi.
Giờ chúng tôi áp sát nhau thế này—có lẽ tôi sẽ nhìn ra được.
—Tôi nhìn chăm chú lên thân mình Arcueid.
Não của tôi gào lên phản kháng.
Hoàn toàn khác với cơn đau đầu lúc trước—bây giờ thì nó thực sự đang vỡ vụn ra rồi.
“—-”
Vẫn không được.
Tôi không thể đọc ra “đường chết” của một sinh vật tối thượng như Arcueid.
Có lẽ ban ngày thì khác, nhưng giờ là buổi đêm, nên cô ấy giống như một dạng sống hoàn hảo, một thứ vốn không hề được lập trình để chết.
“…Cô định làm gì đây Arcueid? Cô nói rằng cô sẽ không giết tôi, nhưng nên nhớ chừng nào tôi còn sống, thì Roa bên trong tôi cũng vậy.”
“Tôi chẳng thèm quan tâm đến một tên Roa suy nhược… Phải, đó là lí do tôi tha cho anh đấy Shiki.”
“—Ồ thế hả, vậy cô không cần làm gì thêm đâu, thả tôi ra đi. Khỏi cần lo cho tôi, cứ về nhà đi, về với mẹ cô ấy.”
“Này, chẳng lẽ tôi không được quyền lấy lại sức mạnh vốn thuộc về mình hay sao? Và hơn hết thảy, tôi rất thích anh đó.”
Vai tôi càng lúc càng bị đè nặng xuống.
“Với tôi, chuyện tiêu diệt Roa không quan trọng bằng việc mang anh đi theo tôi.”
Nên, tôi sẽ không giết anh đâu,
đôi mắt đỏ nói với tôi như vậy đấy.
“Tôi không thể ngờ được, nhưng đúng là tôi đã thích anh mất rồi. Vì thế tôi sẽ cứu anh. Tôi sẽ không hút máu anh, và tôi sẽ không ép anh làm điều gì anh không thích.”
Nên xin anh hãy chấp nhận thỉnh cầu của tôi, đôi mắt đỏ nài nỉ.
—-Không còn nghi ngờ gì nữa, đó đúng là cảm xúc chân thật của cô ấy.
1. Đồng ý với Arcueid.
2. Không đồng ý với Arcueid.