*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—Thịch. Tim tôi run rẩy.
Dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng cơ thể tôi vẫn không bình tĩnh được.
—Thịch.
Thịch, thịch.
Thịch, thịch, thịch.
“—-”
Họng khô cháy.
Đầu ngón tay run bần bật.
Dù tôi đã biết không còn cách nào khác—nhưng tôi vẫn đang sợ.
—*hộc*, *hộc*, *hộc*
Tôi cố hết sức để kiềm chế hơi thở điên dại của mình.
Chị ấy chỉ cần tiến thêm mười phân nữa thôi, và tôi sẽ biến thành một cái xác.
Mặc dù đã biết trước điều đó, trong thâm tâm, tôi vẫn sợ rằng mình sắp biến mất mà không để lại chút dấu vết.
—*hộc*, *hộc*, *hộc*, *hộc*
Giờ tôi chỉ còn biết cố khép miệng lại, và chấp nhận số phận thôi.
Bị đâm thủng tim thì chắc là đau lắm.
Tôi sợ rằng, lát nữa ngay cả việc tư duy thôi, mình cũng không còn làm được nữa.
“—-”
Những giọt mồ hôi như hạt đậu lấm tấm trên trán tôi.
Nhưng mà, tôi vẫn không nói ra lời nào.
Nếu tôi cứ im lặng để cho chuyện này diễn ra,
có lẽ Senpai sẽ không phải mặc cảm vì tội lỗi đâu.
“—-”
Tôi nghe được tiếng thở hổn hển.
“Tại sao—-”
Và giọng nói ngắt quãng.
“Tại sao, lại?”
Mũi kiếm chĩa vào ngực tôi đang run rẩy.
“Tại sao cậu vẫn không chịu hận tôi?”
Không. Thứ đang run rẩy là âm thanh của Senpai.
“Tôi, tôi đang giết cậu đấy…! Từ trước đến nay tôi chỉ lừa dối cậu thôi, tôi đã phản bội cậu, đã tàn nhẫn tấn công cậu! Tại sao cậu vẫn bình thản như thế….!?”
Cộp.
Mũi kiếm vẫn ở chỗ cũ, nhưng chị ấy đã tiến thêm một bước nữa.
“Trả lời mau…! Tôi sắp giết cậu ngay lúc này. Không hề biết thương xót đến cậu, chỉ là tàn sát mà thôi….! Nếu không căm hận tôi, làm sao cậu bù đắp được những điều đó chứ…!?”
Senpai quát tháo.
….Đừng ép tôi nữa. Nãy giờ tôi cố im lặng để kìm nén cơn sợ chết, giờ nếu chị ép tôi nói, tôi sẽ để lộ ra mất.
“Hay là cậu quá ngu ngốc nhỉ…!? Với tôi cậu chỉ là một con vampire nhơ bẩn, xứng đáng bị trừ khử thôi, vậy vì sao—-”
….Chẳng phải em đã nói với chị rồi sao?
“—Bởi vì chị không có lỗi đâu, Senpai ạ.”
“….!!”
Phập.
Mũi kiếm tiến thêm một chút.
Máu chảy tràn lan từ vết thương, chắc chắn lưỡi lê đã xuyên vào ngực tôi rồi.
“Aaaa, aaa….!!”
—Đau kinh khủng.
Vết thương rất nông. Nhưng chỉ khẽ chạm vào Đệ Thất Thánh Điển đã khiến cho đầu óc tôi như bị quăng vào lửa.
“Aaaaaa…..!”
Cơ thể tôi quằn quại.
Máu trong cơ thể chảy ngược về tim, và tôi khạc ra máu trong đau đớn.
“—Đau lắm phải không? Tôi thừa sức giết cậu mà không gây chút đau đớn nào, nhưng tôi đang cố tình làm vậy đấy.
….Nếu cậu không chịu nghe lời, tôi sẽ làm cho cậu đau đến mức phải quên sạch những kí ức về tôi trước đây.”
Chị ấy đáp nhát gừng.
Lưỡi lê lại tiến thêm nữa.
“A—a!”
Mồ hôi của tôi dường như cũng phun ra thành dòng theo cơn đau.
Nội tạng như muốn nhào ra khỏi miệng.
“Thế nào, cậu đã hận tôi chưa Tohno-kun?”
Hãy căm ghét tôi đi…! Nói rằng tôi đã phản bội lòng tin của cậu. Nói với tôi rằng lẽ ra cậu không nên tin tôi.
Nếu cậu không chịu nói—làm sao tôi có thể giết cậu được…!”
Giọng chị ấy run lên.
….Nhưng, thật vô lí.
Sẽ tốt hơn cho chị ấy nếu tôi không căm thù chị, ấy vậy mà chị vẫn muốn tôi hận chị ư.
Giống như chị ấy muốn nói rằng vì chị ấy lỡ đóng vai phản diện, nên cần phải chịu sự trừng phạt.
Cơn đau xé thịt vẫn còn nguyên đó.
Nhưng tôi không thể chấp nhận yêu cầu đó được.
Tôi không hận chị ấy nổi.
Tôi không tìm ra được lí do để căm ghét con người ấy, người đang tràn đầy nước mắt như một đứa trẻ.
“….Chị lại đùa rồi. Làm sao em hận chị được cơ chứ Senpai.”
“Cậu—cậu thôi ngay đi…!
Tại sao, sao đến tận lúc này cậu vẫn cứng đầu thế…!? Tôi là người có tội, còn cậu chỉ là nạn nhân thôi….!”
“….”
…Chẳng phải Senpai cũng là một nạn nhân sao?
Và dù chị ấy có làm gì đi nữa, tôi cũng sắp bị Roa xâm chiếm rồi.
Trước lúc đó, trước khi tôi phạm sai lầm như Ciel-senpai tám năm về trước, tôi phải giết Roa thôi.
Muốn Roa chết thì tôi phải chết theo—-nên chẳng còn cách nào khác cả.
“…Không sao đâu ạ. Chị không có lỗi gì cả. Và em xin lỗi chị. Em xin lỗi đã buộc chị vào tình thế này, Senpai à.”
“Thôi—ngay.”
Thôi ngay. Chị ấy khẽ nói vậy, và lưỡi lê lùi lại chút xíu.
“Không—-tôi, tôi—không thể, để Roa trốn thoát.”
Mũi nhọn của Đệ Thất Thánh Điển dao động.
…Nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi.
“Tôi không bao giờ—cho phép điều đó, Tohno-kun ạ.”
Két két.
Senpai nghiến răng và giữ chặt Đệ Thất Thánh Điển.
Lưỡi lê lại chỉ vào trái tim tôi.
“—-”
Tiếng chị ấy hít hơi.
Dù đã nhắm mắt lại, tôi vẫn biết chị đang đặt ngón tay lên cò súng.
Và, ngay trước khi Senpai bóp cò.
“Cảm ơn chị nhé. Dù cho đó chỉ là những lời nói dối—được ở bên chị thật là tuyệt, Senpai ạ.”
Đến phút cuối cùng, tôi đã không còn kìm nén được những lời trong tim mình nữa.
“…Hu, hu.”
—Tôi, nghe được, tiếng khóc.
“Hu hu… u aaaa.”
—Nước mắt rơi.
Tiếng khóc như của một đứa trẻ.
“U aaaa….hu…hu…”
—Rầm.
Khối sắt rơi xuống sàn.
Lưỡi lê cắm ngập vào bức tường sau lưng tôi.
—Hu. Hu. Tiếng khóc thật đau lòng.
Tôi mở mắt chậm rãi.
“—”
Senpai không còn đứng đó nữa.
Đó chỉ là một cô gái đang khóc trong đau khổ mà thôi.
Tay chị ấy không cầm gì nữa.
Đệ Thất Thánh Điển đã nằm chỏng chơ trên sàn rồi.
Lưỡi lê lẽ ra đâm thủng tim tôi, đang cắm ngập vào bức tường bên sườn.
“….U…uaaa….aaa…!”
….Senpai khóc lớn.
Nếu chị ấy cứ khóc thế này thì đến ho ra máu mất.
“…Sen, pai.”
Tôi khẽ gọi chị ấy.
“….Đáng ghét lắm…Tohno-kun, em, đáng, ghét, lắm…!”
Hức. Chị ấy nấc lên trong lúc khóc như một đứa bé hư.
“….Tại…tại sao em có thể nói nhẹ nhàng như thế…! Tại, tại sao chị không thể…!”
Nước mắt lăn dài trên má chị.
“Chị không thể ra tay nữa….Dù cho chị sẵn sàng giết chính mình bất cứ lúc nào, nhưng nếu em đã nói như vậy, làm sao chị ra tay nổi…!”
Chị ấy không dám ngẩng lên nhìn tôi nữa.
“Có thể nói cảm ơn như thế—-chị không có quyền, giết đi một con người hạnh phúc như vậy—”
Chị ấy lấy hai tay bưng mặt và tiếp tục nức nở.
“Senpai à. Nhìn chị khóc thế này, em bối rối quá.”
…Bởi vì tôi không biết nên làm gì tiếp theo nữa.
“Hu…hu, uaaaaa…!”
…Có lẽ tôi đã chọn sai từ ngữ rồi, vì Senpai chỉ càng khóc lớn hơn.
“Giời ạ—sao chị cứ làm rối mọi chuyện lên thế nhỉ…!”
Tôi không hiểu tại sao mình lại làm thế này.
Nhưng, vì tôi không thể bỏ mặc người con gái đang khóc trước mắt tôi, nên tôi kéo chị ấy vào lòng và ôm lấy chị.
—-Chúng tôi chạm vào nhau.
Senpai đổ gục vào ngực tôi và tiếp tục nỉ non.
(
Nhạc nền: Tsukihime – Track 07
)
“…Chị xin lỗi…!”
—Chị xin lỗi.
Bằng giọng nói run rẩy, chị ấy nhắc đi nhắc lại lời đó.
“—-”
….Thế này là sao?
Có lẽ, chỉ có Senpai nãy giờ truy kích tôi mới là dối trá mà thôi.
Cuối cùng, tôi đã được gặp Senpai thật rồi.
Mới một giờ trước thôi tôi còn gọi điện cho chị ấy, nhưng tôi cảm giác mình đã chờ đủ một ngàn năm rồi.
“….Chị không cần phải xin lỗi em đâu, Senpai ạ.”
Tôi ôm lấy chị bằng cánh tay phải còn cử động được.
“A—”
Âm thanh như bị đứt quãng.
Senpai đã ngừng khóc rồi.
….Thịch thịch.
Tôi nghe được nhịp đập trái tim của người đang ôm lấy tôi.
“….”
Yên tĩnh quá.
Tôi không biết miêu tả ra sao nữa.
Nhưng chỉ cần như thế này—-chỉ cần nghe được tiếng tim chị ấy đập đã là quá đủ rồi.
—-Điều tôi ước muốn.
Điều tôi thực sự mong muốn chỉ nhỏ bé như vậy thôi. Giống như việc được ở bên Senpai như lúc này đây.
“….À này Senpai. Người chị ấm lắm.”
“…Không đâu. Hơi ấm đó là của em, Tohno-kun ạ. Chị là một kẻ lạnh lùng. Chị—đã làm những điều tàn nhẫn với một chàng trai tử tế.”
….Không phải vậy đâu Senpai. Em chẳng tử tế đâu.
Chỉ là, em muốn được chạm vào chị thôi.
Em chi muốn—được như thế này mãi mãi.
“….Không sao đâu ạ. Em vẫn còn sống, nên không sao cả. Nếu…chúng ta vẫn còn có thể ở bên nhau, thì có làm sao cơ chứ.”
Tôi đã từng chết từ rất lâu rồi.
Sau cái ngày đó, tôi nhận ra được sống đã là một món quà quý giá biết bao.
Thế giới này vốn đầy cái chết.
Thế giới mà tôi nhìn đâu cũng thấy cái chết.
Mọi thứ đều dễ dàng mất đi.
Nhưng, đó chính là lí do—-được sống là quá vui vẻ rồi.
Được cảm nhận hơi ấm của Senpai gần như thế, bản thân nó đã là hạnh phúc lớn lao.
“—Senpai này. Chị quả thật quá tốt với em.”
“…”
“Em không hề muốn chết. Em muốn sống hết khả năng của mình, và em cũng muốn ở bên chị nữa, Senpai.”
Tôi nắm tay chị ấy.
Thật chặt.
“Nên em cũng muốn chị sống nữa. Đừng…đừng nói rằng chị ước được chết nhé.”
“…..”
Không có tiếng trả lời.
Thịch. Thịch.
Chỉ có tiếng tim đập của chị ấy, thấm qua da tôi.
“…Không được đâu, muộn quá rồi.”
Bất chợt,
chị ấy nói trong làn nước mắt.
“….Bao năm nay, chị chỉ có một lí do tồn tại mà thôi.
Chị sẽ được chết. Nếu Roa tan biến, chị có thể chết. Đó là lí do khiến chị chịu đựng mọi nỗi đau.
Bởi vì chị đã giết chính bố và mẹ của mình, bởi vì chị đã giết hết dân làng chị, bởi vì chị đã thành ra như thế này, và bởi vì chị đã lừa dối em và cố giết cả em—-chị, phải chết đi thôi, không còn cách nào trốn tránh nữa.”
“….Tại sao chị phải cố chấp thế?
Em biết chị đã làm rất nhiều điều kinh khủng, nhưng Senpai ơi, đó không phải là lỗi của chị….!”
“Dù là thế, nhưng chính đôi tay này đã giết bọn họ, Tohno-kun ơi.”
“Không đúng…! Kẻ phải chịu trách nhiệm là Roa. Không có, lí do nào, khiến chị phải chết cả!”
“—-Nhưng, chị cũng không còn lí do gì để sống tiếp nữa.”
Nói đến đó,
Senpai cười cay đắng.
“….Chị biết mà. Chị làm gì còn quyền đó nữa. Chị đã mắc quá nhiều tội ác rồi.”
Nhưng vì sao?
Chị ấy hỏi trong tiếng khóc.
“Chị không xứng được hưởng hạnh phúc. Vì thế nên chị chưa từng nghĩ đến hạnh phúc, vì thế nên chị chưa bao giờ dám mơ đến điều đó…!
Nhưng, nhưng tại sao—”
Bộp.
Như một đứa trẻ dỗi hờn, Senpai đấm lên ngực tôi.
“Nhưng vì sao, chị lại thấy,
giấc mơ này cơ chứ.”
Chị ấy giấu mặt mình trong ngực tôi.
“….Những ngày vừa qua thật vui vẻ biết bao.
Dù chị biết đó chỉ là một vở kịch, nhưng chị đã tận hưởng nó—bởi vì quá hạnh phúc, chị không muốn nó chấm dứt, dù tất cả chỉ là dối trá.
Hạnh phúc giống như giấc mơ này, mỗi tối chị đều ước nó kéo dài thêm một ngày thôi cũng được.”
…Tôi hiểu rồi. Thứ mà hai chúng tôi muốn, thứ mà hai chúng tôi cùng ước, thì ra đều giống nhau.
“—-Nhưng, chị không có quyền ích kỉ như thế.
Chị phải giết Roa càng sớm càng tốt và nhận lấy sự trừng phạt của mình.
Chị không còn quyền sống bình thường như em nữa, Tohno-kun ạ.
Nếu bây giờ chị còn không dám giết em nữa, thì chị chỉ còn biết biến mất thôi.
Nơi này vốn không dành cho chị.”
Gương mặt Senpai đầy thống khổ.
“…Vĩnh biệt nhé. Chị rất hạnh phúc khi nghe em cảm ơn.”
Senpai buông tôi ra.
Nhịp tim đó cũng vậy.
….Cô gái này vĩnh biệt tôi nhiều lần quá rồi đó.
Ngay cả cái lần đó.
Chị ấy đã mỉm cười.
—Vĩnh biệt nhé. Chị ước gì chị được làm một học sinh như em và Inui-kun.
….Khỉ thật, tại sao đến giờ tôi mới nhận ra?
Chị ấy chỉ nhắc đến những điều đơn giản như vậy,
vì đối với chị, đó cũng là một giấc mơ quá xa vời.
“—Không đúng. Đó không phải là mơ.”
“Ơ—-oái….!”
Tôi kéo Senpai lại vào trong lòng mình.
“To, Tohno-kun, đủ rồi đó—–”
“Không. Em sẽ không để chị lừa dối em nữa đâu, Senpai.”
Tôi giữ chặt chị ấy trong vòng tay mình, vì chị vẫn cố thoát ra.
“Nếu chị muốn tiếp tục làm một học sinh như em, thì đừng ngại gì cả. Ước muốn của chị, tự thân nó vốn không phải là một giấc mơ.”
“Không…không được đâu.”
“Tại sao lại không chứ? Nó đã xảy ra ở hiện thực rồi đó thôi. Đừng gọi những chuyện nhỏ nhặt như vậy là ước mơ nữa.”
“….Nhưng không được nữa rồi. Tohno-kun ơi, chị đã làm tổn thương em quá nhiều, chị không còn đường quay lại nữa.”
“À, cái đó thì có sao cơ chứ? Nếu em không phiền, thì chị cũng đừng bận tâm nhé.
Ít nhất em cũng được trải nghiệm cái cảm giác được truy sát bởi người con gái mà em yêu.”
Tôi cố hết sức để đùa vui.
“….”
Senpai chỉ im lặng.
“Và tối nay, trông chị rất ngầu đó. Tất nhiên cái áo choàng tu sĩ lần trước cũng tuyệt, nhưng bộ đồ hôm nay quả thực hợp với chị. Em thật may mắn khi được nhìn thấy chúng.”
“…”
Senpai chỉ im lặng.
“Senpai này, sau khi bỏ kính ra, trông chị khác quá. Chị xinh trai lắm, và cũng già dặn hơn nữa.”
“…..”
…Vẫn như thế, Senpai chỉ im lặng.
—-*thở dài*
Dù tôi nói gì đi nữa, Senpai vẫn không chịu đáp lời.
Tôi đã cố hết sức để làm chị vui lên, nhưng không có ích gì cả. Tôi chẳng còn biết nói gì nữa.
“…Senpai ơi, chị nói cái gì đi chứ. Hay chị không thích nói chuyện với em nữa rồi?”
“….”
Senpai vẫn không trả lời.
Chị ấy chỉ khẽ dụi trán vào ngực tôi.
Khẽ khàng, như lời thì thầm.
“…Đồ ngốc này.”
….là lời chị ấy thốt ra.
“….Tohno-kun, em ngốc lắm.
Chị, chị không tốt như em nghĩ đâu, tại sao em lại đối xử với chị như thế?”
“Bởi vì em không muốn nhìn thấy chị khóc. Em muốn chị cười, em muốn chị vui tươi.”
“…Nhưng chị không có cái quyền đó. Chị không có quyền được nhận lòng tốt của em đâu.”
“….”
—Quyền được nhận lòng tốt ư.
Tôi cũng làm gì có cái quyền đó.
Nhưng mà—người con gái đã cười và bảo tôi rằng tôi chẳng cần đến cái quyền đó, chính là chị ấy.
“Em không biết. Em không biết chị đã phạm lỗi lầm gì, và nói thẳng luôn, em chẳng quan tâm đâu.”
Như vậy đó.
Sau khi tôi giết Arcueid, khi tôi chỉ muốn chết đi cho xong, chính chị đã nói với tôi như vậy đó.
“….Ừm, à thì, em làm như vậy chỉ vì em muốn đối xử tốt với chị mà thôi.
Chị có nghĩ gì, em cũng chẳng bận tâm. Có lẽ chị sẽ cảm thấy khó xử, nhưng cứ coi là mình bị bắt cóc bởi một thằng kouhai (1) trái nết đi, và chấp nhận nhé.”
Chặt hơn.
Tôi ôm chị ấy thật chặt, và cơ thể chúng tôi dán vào nhau.
“A—Tohno-kun này.”
“Em không quan tâm tội lỗi của chị thế nào.
Em thích chị—em đã yêu chị rồi Senpai, và đó là lí do em đối tốt với chị.
Mọi thứ khác, em không thèm để ý. Em chỉ muốn chia sẻ hạnh phúc của em với chị mà thôi. —-Em muốn ở cùng với chị mãi mãi, nên em không thể để chị chết được.”
“Nhưng—chị, chị—”
“…Thôi thì, nếu chị vẫn không chịu chấp nhận hạnh phúc, cũng không sao cả. Bởi vì em sẽ làm theo ý của riêng em, dù chị có ghét em đến đâu, em cũng sẽ ở bên chị và làm chị phải hạnh phúc thì thôi….!”
Nói đến đây, tôi nâng gương mặt chị ấy lên đối diện với mắt tôi.
“Nên—em xin chị, đừng nói lời vĩnh biệt nữa nhé.”
“Shiki—–kun”
Chị ấy khẽ đáp…
Và, thật tự nhiên, hai đôi môi tìm đến nhau.
(1) Kouhai là từ để gọi một học sinh lớp dưới (trái nghĩa với senpai).