*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến khi trời sáng, tôi mới khóa được cửa.
*hộc* *hộc* *hộc*
Tiếng thở như dã thú của tôi vang vọng khắp phòng.
Đau đầu quá.
Hình như tôi đã đánh rơi kính ở đâu đó rồi.
Nhìn thấy “đường chết” khắp chung quanh, tôi phát ói.
*hộc* *hộc* *hộc*
Trông phát tởm đi được, tôi cắt sạch những đường đen đó.
Tôi chỉ cảm thấy khá hơn chút xíu.
Chỉ trong lúc chặt chém chúng, đầu tôi mới đỡ đau.
Nhưng càng cắt, tôi càng thấy khát khô.
*hộc* *hộc* *hộc*
Tôi biết mình đang khát cái gì.
Khát mọi thứ.
Mọi thứ trong mắt tôi đều đáng ghét.
Chúng trông thật thảm hại.
Mặc dù chúng đã được định sẵn cái chết, ấy thế mà chúng vẫn tồn tại mà không có lí do, thật không thể tha thứ nổi.
Sao chúng không chết luôn đi? Chúng đều không thể thoát được kết cục cuối cùng, vậy thì còn sống để làm gì?
Nếu đằng nào cũng phải chết—thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì nữa?
Thứ gì trước mắt tôi cũng đều đáng tởm.
Nhưng nếu nhắm mắt lại, thì tôi chỉ toàn thấy cảnh giết chóc.
Cảm giác của một con dao cứng, chưa vấy máu,
khẽ miết vào da thịt đang phập phồng.
Không còn có nỗi sung sướng nào hơn thế nữa.
Cảm giác kinh khủng đó khiến tôi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình ra.
Rốt cuộc nó là tốt hay xấu cũng chẳng quan trọng nữa rồi.
Đặc biệt đối với trường hợp của tôi. Bởi vì ngay lần đầu của tôi đã là tuyệt nhất trong những cái tuyệt rồi, tôi không thể quên nổi.
…Arcueid. Cơn khoái lạc tôi đạt được nhờ chặt cô ta làm mười bảy mảnh vẫn còn in hằn lên óc.
Những mảnh thịt vụn mĩ lệ đó.
Hình dáng của một con người, nhưng đi kèm một sức sống vượt xa mọi sinh vật trên thế gian.
Nỗi sung sướng tôi có được từ lần giết người đó giờ đã tan mất hết rồi. Có lẽ thứ tôi đã giết không phải là Arcueid, mà là bộ óc của chính mình.
*hộc* *hộc* *hộc*
Tôi muốn phá hết,
giết hết.
Tôi biết mình thật thú tính, nhưng tôi không thể kiềm chế nữa.
Toàn thân căng cứng; tôi sắp phát điên đây.
“Shiki-sama, cậu đã dậy rồi ạ?”
“—!”
Là giọng Hisui từ đằng sau cánh cửa.
“Shiki-sama ơi, cậu không nên khóa cửa như vậy đâu. Nếu cậu đã tỉnh ngủ, xin hãy mở cửa ra.”
“….Mở….cửa…ra….?”
Mở cửa ra?
Mở cửa ra và cho Hisui đi vào?
—-Đùa tôi chắc.
Nếu Hisui vào đây, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ làm gì tiếp theo nữa.
Chừng nào tôi còn ở một mình, nằm yên, rèm cửa che kín phòng, tôi mới có thể kiềm chế dục vọng điên rồ này.
Đó là lí do vì sao, tôi không thể cho Hisui vào được—
“—-Im đi! Để tôi yên!”
Tôi gào lên.
“…Shiki-sama? Cậu bị ốm rồi hay sao?”
“Tôi đã nói để tôi yên cơ mà…! Tôi ổn, mặc kệ tôi đi…!”
Nếu cô ấy—bước vào đây, thì tôi sẽ không kiềm chế được nữa và sẽ–
“….”
Sau một thoáng im lặng, có tiếng bước chân.
Lặng lẽ, cô ấy rời đi.
*hộc* *hộc* *hộc*
—-Phù, xong rồi.
Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh hơn một chút.
Tôi nên—nên đọc một quyển sách để giết thời gian vậy.
“H—ớ?”
Không thấy quyển sách vẫn nằm dưới gối đâu nữa.
Quyển sách được viết bằng tiếng Anh. …Vốn dĩ tôi chẳng có trình độ mà đọc được nó, nhưng đọc cho đỡ buồn là chính.
Tôi tìm mãi mà không thấy.
Vẫn không thấy đâu.
Tôi căng óc nhớ lại xem bìa sách trông như thế nào.
Nhưng không thể.
*hộc* *hộc* *hộc*
“Quyển sách—quyển sách.”
Giờ mới để ý,
tại sao tôi lại đặt quyển sách đó dưới gối cơ chứ?
Tôi không biết. Tôi còn không nhớ mình đặt nó ở đó từ khi nào.
Tôi cũng không nhớ mình mua nó từ bao giờ.
Mà này—quyển sách đó có thực sự tồn tại không đã?
…. Có lẽ mày còn chưa nhận ra.
…Là giọng nói đáng ghét của Roa.
Quyển sách đó—nội dung kì lạ đó.
Quyển sách tôi vẫn đọc trước khi đi ngủ.
Hay hóa ra việc tôi không ngủ được, và đọc sách, đều chỉ là mơ mà thôi?
….Nhưng mày đã nhập ma từ lâu, lâu lắm rồi…!
Roa đã nói vậy đó.
GIẤC MƠ—giấc mơ.
Nhưng, tôi không nghĩ mình lại có những giấc mơ đó.
Bởi vì, tôi làm gì sở hữu những kiến thức kì lạ đó cơ chứ.
Không thể có chuyện tôi mơ như thế được.
Chúng, đều không phải là giấc mơ của tôi.
Có lẽ mày còn chưa nhận ra.
“—-Câm, đi.”
*hộc* *hộc* *hộc*
Cái quái gì đây?
Từ lúc quái nào tôi lại có những giấc mơ vốn thuộc về kẻ khác?
Mày và tao có liên kết tâm linh, Shiki ạ.
“—Câm ngay, mày đã chết rồi cơ mà.”
Mày đã chết, thằng khốn, nên hãy câm mồm đi.
Tao—khác xa mày.
Tao không phải thằng sát nhân.
Tao chỉ bị rối trí mà thôi.
Ciel-senpai đã trở lại rồi, nên tao sẽ không bao giờ để bản thân mình hóa dại đâu.
—-Ừ, ban đầu tao cũng tưởng thế đó.
Bất chấp cả khi Roa nhập vào—
“—Tao bảo mày câm đi cơ mà…!”
*hộc* *hộc* *hộc* —-
…Tôi thở hổn hển.
Ánh nắng cũng làm tôi ngứa mắt.
Họng. Họng khô cháy, tôi phát điên mất.
“Shiki-sama….! Cậu đang làm sao thế, Shiki-sama!”
Là giọng của Hisui từ bên ngoài phòng.
…Tôi không đáp lại nổi.
Nói. Tôi còn không nhớ nổi cách mình vẫn nói chuyện ra sao nữa.
Thứ đang bủa vây, óc tôi,
chỉ toàn là dục vọng.
Tôi muốn cưỡng bức, cưỡng bức bất kì con đàn bà nào.
Tôi thèm muốn đến phát điên rồi.
“Aaaaaa—-!”
Đầu. Tôi tự đập đầu vào tường.
Liên tục, liên tục, như muốn bổ đôi đầu mình ra.
Nhưng—cảnh tượng băm vụn Hisui ra làm nhiều mảnh vẫn không chịu biến mất khỏi óc tôi.
Rầm. Rầm. Tôi tự đập đầu vào tường.
Giống như muốn thi tài với tôi, Hisui gõ cửa mạnh hơn nữa.
*hộc*, *hộc*, *hộc* —-
Rõ rồi.
Cơn điên này.
Cơn điên dù tôi còn đang tỉnh táo—
Đây chính là,
đây chính là do Roa.
Nhưng vì sao? Vốn dĩ tôi vốn bình thường cơ mà.
Trước khi tôi quay về biệt thự này, tôi chưa từng bị làm sao cả.
Tiếng gõ cửa thình thình.
Nhưng tôi không thể mở cửa được.
Nếu tôi mở cửa ra, thì coi như xong luôn.
“A—-”
Giờ thì tôi đã hiểu.
Giấc mơ đó là kí ức của Roa, lần luân hồi trước hiện tại một kiếp.
Tự nhốt mình trong phòng, giết chết bố mẹ mình, thống trị cả làng dưới tư cách một vampire, những kí ức cuối cùng của một người mà tôi không hề biết.
“—”
…Không còn lối thoát nào cả.
Dù có tự sát cũng không giải quyết được chuyện này.
Không còn cách nào nữa.
Tôi đã hiểu cảm giác của người đó rồi.
Dù tôi có chết đi, thứ duy nhất biến mất là ý thức của tôi. Ý niệm của Roa sẽ cướp lấy thể xác của tôi, hoàn toàn và trọn vẹn.
Nếu điều đó xảy ra—-mọi thứ chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.
“Ha—haha, ha.”
….Ngay từ đầu, tôi đã không hề có ý định tự sát.
“Shiki-sama, xin hãy mở cửa ra!”
Giọng cô ấy vang lên từ sau cánh cửa.
…Giống như là tiếng nước ngoài ấy.
Xa xôi quá.
Chỉ một thôi, chỉ là một tấm gỗ ngăn cách giữa chúng tôi mà thôi.
Nhưng sao xa cách như mặt trăng và những ngôi sao vậy.
Đã 10 giờ sáng.
Hisui đã bỏ cuộc.
Akiha và Kohaku-san thay phiên nhau đến gõ cửa nhưng tôi lờ đi hết.
12 giờ.
…Đói quá.
Nhưng, tôi vẫn chịu được.
Tôi kéo chăn lên và tự ôm lấy cơ thể run bần bật này.
2 giờ chiều.
…Chết khát mất.
Mất hết cảm giác về thời gian rồi.
Thật yên tĩnh.
Nhưng cơ thể tôi quằn quại cứ như vừa uống thuốc lắc.
4 giờ chiều.
….Lại tiếng gõ cửa.
Có ai đó được gọi tên.
Ai đang nói thế? Và ai được gọi vậy? Tôi chẳng biết nữa.
5 giờ chiều.
Trời bắt đầu tối.
6 giờ tối
7 giờ tối
8 giờ tối.
—Có người, đang đến.
“Shiki-san, tôi mang bữa tối đến cho cậu này. Cậu biết đấy, từ sáng đến giờ cậu đã ăn gì đâu, cậu sẽ ngất xỉu mất.”
Là Kohaku-san.
Chị ta gõ cửa.
“Giời ạ, nếu cậu vẫn cứng đầu như thế, tôi đành bắt cậu ăn vậy.”
Lạch xạch.
Không phải tiếng gõ cửa, mà là tiếng động của chùm chìa khóa.
“Hì hì, đến lúc phải dùng vũ khí bí mật rồi, chùm chìa khóa tổng!”
“—A.”
…Cửa bị mở rồi.
Đã quá trễ. Dù có đuổi chị ta đi, thì chị ta cũng đã tiến vào rồi.
—-Nhưng mà,
tôi vẫn không được phép ăn cơm.
Nó sẽ làm tôi quá hưng phấn, và nó sẽ hủy diệt hết phần còn lại của “Tohno Shiki” trong tôi.
…*hộc* ….*hộc* ….*hộc*…
Tôi thở hồng hộc.
Dù bằng cách nào cũng được.
Tôi phải cố nhịn.
“Shiki-san này, tôi vào nhé…c, cái gì thế này?”
Vẫn còn cười tươi, chị ta sửng sốt nhìn những mảnh vụn của đồ đạc.
…*hộc* ….*hộc* ….*hộc*…
Gương mặt đáng yêu, không hề biết sợ.
Chị ta hoàn toàn không phòng bị. Tóc đỏ—và làn da trắng trẻo thơm tho.
“Shiki-san ơi? Lạ thật đó, tại sao lại thành ra thế này?”
Vẫn mỉm cười được, chị ấy lại gần tôi, người đang nằm bẹp trên giường.
——-Nhanh lên.
Không.
——Nhanh lên.
Không.
——-Nhanh lên.
Thôi đi.
——-Nhanh lên.
Câm mồm.
——-Nhanh lên.
Tao không muốn đâu.
——-Nhanh lên.
Tao…
“Chạy—đi.”
Dùng hết sức bình sinh, tôi cố bật ra những từ đó.
“Ơ? Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghe thấy cậu nói gì cả. Shiki-san ơi, cậu nói to lên được không ạ?”
Hỏng rồi.
Chị ấy lại gần chỗ tôi hơn.
Tới chỗ/TỚI CHỖ
tôi/TA
gương mặt chị ta/CƠ THỂ CON BÉ ĐÓ
lại gần hơn/MỜI GỌI TA.
Những ngón tay trắng trẻo khẽ chạm lên vai tôi.
Ngón tay hồng hào.
Hơi ấm.
Tia lửa đỏ lóe lên trong đáy mắt tôi.
“Á—-!”
Có tiếng thét lên.
Tay tôi bóp chặt cổ chị ta.
“Hộc—hừ, hừ, hừ—-”
Tôi không kiềm chế nổi nữa.
Tôi. Đang. Làm. Cái. Trò. Gì. Đây?
“Shi…ki, sa—-”
Tiếng gọi tắt dần.
Không thèm quan tâm, tôi bóp chặt hơn.
Rắc.
Xương cổ chị ấy rít lên.
“D, ừng—-!”
Tiếng cào khẽ.
Móng tay chị ấy ấn vào tay tôi.
Chị ta hoảng loạn rồi, còn cố giãy chết nữa sao.
Móng tay cắm xuyên qua vải áo và đâm thẳng vào thịt tôi.
“Ái—chà.”
Đau đấy.
À, tất nhiên không đau như Kohaku đang phải chịu đâu.
Nhưng có máu rỉ ra.
Chúng chảy xuống dọc theo cánh tay thôi và chạm đến cổ Kohaku.
“Khà—khà.”
Nhuộm đỏ rực rồi.
Cái cổ của chị ấy giờ dính đầy máu rồi.
Tôi không còn cảm nhận được sự kháng cự của chị ta nữa.
Chị ta sắp chết đến nơi.
“Khà khà khà.”
Hài hước thật, tôi phá lên cười. Tôi còn chưa bóp cổ chị ta được một phút cơ mà.
Chị ta sẽ không chết bởi thiếu dưỡng khí đâu.
Mà do chính đôi tay này.
“Khà, khà, khà.”
Không biết tại sao, đột nhiên.
“Khà khà khà, há há há.”
Giống như một món đồ chơi vậy.
“Ahahahahaha!”
Chị ta sắp chết vì bị bẻ gãy cổ rồi.
Trong chớp mắt,
giống như được giải thoát khỏi tâm ma, đầu tôi mát rượi.
Trước mắt tôi là cơ thể đầy máu me của Kohaku-san.
Tay tôi đang bóp nghẹt họng chị ấy và chỉ vài giây nữa thôi—
“—!”
Tôi buông ngay ra.
Không tiếng động,
Kohaku-san ngã phịch xuống sàn.
“Hu hu…… ha, —-”
Kohaku-san đau đớn hít vào, đôi mắt nhắm nghiền.
“Kohaku—san.”
….Chị ấy còn sống.
Chỉ một chút nữa thôi, nếu tôi còn tiếp tục thêm chút nữa thôi, tôi đã—
“Hu….hu, hu….”
…Chị ấy khóc rồi.
Nằm bẹp trên sàn, không còn sức giãy giụa, chị ấy khóc khe khẽ.
Tôi nhìn xuống.
Áo kimono của chị ấy có dính thứ gì đó trăng trắng.
Đó, là tinh dịch của tôi.
Tôi—trong lúc bóp cổ chị ấy, tôi vừa xuất tinh?
“—Ha.”
Tôi không tin nổi.
Một tay bóp cổ Kohaku-san, tay còn lại—tự sướng vì cảm giác khoái lạc khi giết người?
—-Thịch.
Vẫn, chưa xong đâu.
Tôi vẫn còn cương cứng, và còn nữa, tôi vẫn chưa thỏa mãn xong.
Khát quá.
Tôi đã—làm một điều kinh tởm với Kohaku-san, ấy thế mà còn chưa hết.
Càng nhìn lên cổ Kohaku-san, tôi càng không nghĩ được gì nữa.
Cái cổ trắng muốt.
Cắm răng vào đó và.
—-Ta, muốn, hút, máu, nó.
“—Haha.”
Tôi hỏng rồi.
“Aha, ahaha.”
Tôi thật sự hỏng rồi.
Tôi xong rồi.
Không còn nữa—-tôi không còn có thể nói rằng mình tỉnh táo được nữa.
“Ahaha, hahaha, ha.”
Ra ngoài.
Tôi phải ra ngoài thôi.
Nếu còn đứng đây, tôi sẽ giết Kohaku-san mất.
Nếu còn ở trong ngôi nhà này, tôi sẽ giết luôn cả Akiha và Hisui.
Nên để ngăn chặn trước, tôi phải biến mất.
“Ahahahahaha!”
Đến nơi không có người.
Tôi phải đến nơi không có ai khác, trước khi tôi lại hóa điên nữa—-
Tôi ra khỏi biệt thự.
….Cái quái gì đang diễn ra thế này?
Dù cho không nhìn thấy một ai cả, tôi vẫn cảm thấy sự có mặt của những người khác.
Nhà cửa. Từ trong những ngôi nhà quanh tôi, là mùi của con người.
*hộc*—*hộc*—-
Xung quanh có nhiều người thế này, làm sao tôi giữ bình tĩnh được nữa.
Đi đâu—tôi phải đi đâu đó không có người mới được.
Phải kiềm chế.
Đi đến nơi không có bóng người nào hết.
…..Một nơi, mà dù tôi có phát điên đi nữa, cũng không làm hại tới ai cả.
…*hộc*…*hộc*…*hộc*…
Không còn ai khác trong công viên cả.
Không có căn nhà nào ở đây.
…Vốn dĩ không có ai ở đây hết, nhưng tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Cho dù những ngôi nhà đó ở xa đến đâu, tôi vẫn cảm nhận được chúng. Tôi còn nhìn được cả ánh sáng phát ra từ chúng nữa.
“Không có, chỗ nào cả.”
Đúng, không còn chỗ nào cả.
Không có chỗ nào trong thành phố mà lại không có bóng người.
Không thể tìm ra một nơi hoàn toàn hoang vắng giữa một thành phố hiện đại.
“Chó—chết.”
Xung quanh tôi.
Xung quanh ta có nhiều người quá. Chỉ cần một chút thời gian thôi, ta sẽ bắt được mồi ngay.
“Câm—đi.”
Đau đầu quá.
Dù hiện giờ không còn thấy những “đường chết” nữa, nhưng cứ đà này, lát nữa tôi lại nhìn thấy chúng thôi.
“—Ơ?”
Này này, Shiki.
Sao lạ thế nhỉ?
Bình thường những “đường chết” chẳng liên quan gì đến trạng thái tinh thần của tôi cả.
Nhũng “đường chết” đó là thứ luôn hiện ra trước mắt tôi nếu tôi không đeo kính, có muốn tránh cũng không được.
Nên cho dù tôi đã bình tĩnh xong, lẽ ra bây giờ tôi phải nhìn thấy chúng mới đúng.
Bởi vì tôi đã làm rơi kính rồi cơ mà—
“—Chúng….ở đây mà.”
Tôi đưa ngón tay lên mũi, và nhận ra kính của tôi vẫn nằm trên đó suốt cả ngày hôm nay.
Tức là,
Dù đã đeo cặp kính của Sensei, mắt tôi cũng không còn bị khống chế nữa rồi.
“Ha—haha.”
Tôi quá sốc.
Xem ra Roa nói đúng, tôi đã hóa điên mất rồi, chỉ là không chịu nhận ra thôi.
Cái đêm đó.
Kể từ cái đêm mà tôi muốn giết tên khốn đã hành hạ Ciel đó.
“….Ra vậy…vậy thì, cơn đau đầu ngày hôm đó, hóa ra là…”
Cơn đau đầu trong lúc tôi chiến đấu với Roa.
Trong lúc tôi thấy những “đường chết” dù chưa hề bỏ kính xuống, và khi tôi nhờ Ciel-senpai tìm lại kính cho mình.
Hóa ra từ lúc đó, tôi—-đã có thể nhìn thấy những “đường chết” rồi, cho dù đang đeo kính đi nữa.
“….Senpai…đã biết hết.”
Chị ấy đã không nói cho tôi biết.
Nhưng vì chị ấy không muốn làm tôi sợ hãi, nên chị đã nói dối cho tôi yên lòng.
“….Em hiểu rồi…Senpai…ơi.”
Chị ấy đã dặn tôi hãy gọi cho chị nếu có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã nhớ số điện thoại của chị ấy rồi.
“Điện thoại—-”
Có một bốt điện thoại công cộng ở đằng kia.
Nhưng—tôi còn gọi chị ấy làm gì nữa?
Không còn ai có thể cứu rỗi tôi nữa.
Cho dù là Ciel-senpai cũng không thể chữa được cơn điên rồ của tôi đâu.