[Visual Novel] Tsukihime - Ciel Route

Chương 42: Tàn dương như huyết (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(

Nhạc nền: Tsukihime – Track 02

)

“—-!”

Tôi đùng đùng tỉnh giấc, đá tung chăn và ngồi dậy.

“Cái—-”

Tôi vuốt mồ hôi trên trán.

Có lẽ vừa rồi gặp ác mộng, nên toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng tôi không nhớ mình đã mơ gì.

…Có phải do quyển sách tôi đọc đêm qua?

…Thôi, một bác sĩ nổi tiếng (1) đã nói rằng các giấc mơ sẽ nhanh chóng rơi vào quên lãng, nên tôi cũng chẳng cần cố nhớ lại chúng làm gì.

—Cốc-cốc.

Tiếng gõ cửa rất lịch sự.

“—Chào buổi sáng, thưa Shiki-sama.”

“Ừm, chào buổi sáng.”

Tôi chào lại và đứng lên.

Hisui đặt một bộ đồng phục học sinh lên trên bàn và lùi lại về phía cửa.

“Xin cậu chủ hãy xuống phòng ăn sau khi thay đồ xong.”

“Ừ. Cảm ơn nhé.”

Sau khi chào lại cẩn thận, Hisui cũng rời đi.

“…Hớ?”

Gặp Hisui xong làm tôi quên béng mình vừa nghĩ cái gì rồi.

“…Bố khỉ. Lúc nào mình cũng đãng trí thế này à?”

Vẫn còn bối rối, tôi thay đồ.

Con dao đặt trên bàn.

Con dao được người bố nuôi trao lại, và tôi đã mang nó bên mình suốt mấy ngày nay.

—-Chắc tôi không cần dùng đến nó nữa đâu.

“…Phải rồi. Bọn họ đã đi hết rồi.”

Arcueid, Ciel-senpai.

Đàn dã thú mang tên Nrvnqsr, và tên vampire tự xưng là Roa.

Tất cả đã không còn ở đây nữa.

“Có lẽ chuyện mình vừa quên thì chính là vụ này đây.”

Chẳng còn gì ở trường nữa.

Senpai đã đi mất rồi—-nên có lẽ đi học cũng chẳng còn vui vẻ nữa.

Nhưng, mãi cho đến gần đây, cuộc sống của tôi vẫn như vậy cơ mà.

Tôi chỉ mất đi một thứ mình vừa mới có được.

Những thứ vốn thuộc về tôi thì vẫn còn đó thôi.

—*thở dài*

Nếu cứ lạc quan như vậy, tôi có thể sống mà không cần Senpai ở bên.

Tôi không thể quên nổi chị ấy, nhưng tôi có thể chịu đựng được.

Cố tự lừa dối bản thân như thế, tôi kéo cánh cửa ra.

Vậy thì,

hãy đi học như mọi khi—

Đã 7 giờ 50.

Cổng trường đầy ắp học sinh.

Bởi vì hôm nay là thứ Bảy, nên ai cũng hào hứng.

“….”

Tôi trôi giữa biển nắng của những nụ cười đó giống như một vệt mây đen. Cho dù có nói dối chính mình thế nào đi nữa, thì sự thật rằng Senpai đã ra đi khiến tôi rất đau khổ—

“—Ớ?”

Tôi không tin vào mắt mình nữa, nhưng không thể nhầm nổi.

Ciel-senpai đang đi trước tôi.

“Se, Senpai—-!?”

Tôi gào tên chị ấy lên mà không buồn nghĩ, và chị ấy quay mặt lại.

“Ồ, Tohno-kun à. Chào em.”

Chị ấy cúi chào.

“Chào chị. Em tưởng chị đã đi rồi…!?”

“Không, chị không thể nào rời đi nếu em không đi cùng.”

Chị ấy cười tươi tắn.

Không đi nếu tôi không đi cùng?

Cho dù xung quanh còn đầy người qua lại, mặt tôi vẫn nóng như bốc cháy luôn.

“—Ơ, cái đó—”

“Ừ, sao thế em?”

“Em có thể, hiểu câu nói của chị, theo nghĩa nào đây?”

“À, em cứ tùy ý tưởng tượng nhé, Tohno-kun à.”

Chị ấy gật đầu và cười còn tươi hơn.

“—!”

Tôi ngừng thở.

Không phải vì cảm giác trống vắng nãy giờ, mà vì niềm hạnh phúc dâng trào trong tim.

Nếu xung quanh không có ai, tôi đã gào lên rồi.

“Senpai!”

Tôi nắm lấy tay chị.

“Tức là, chị sẽ không đi đâu hết, phải không!? Chị sẽ mãi mãi ở lại ngôi trường này, đúng chứ!?”

“Xem nào, nếu chị ở lại trường vĩnh viễn, thì hóa ra là bị đúp à. Chị đang học lớp 12 rồi, nên chị còn bốn tháng nữa trước khi tốt nghiệp.”

“Nhưng, chị sẽ ở lại đây chứ? Chị sẽ không bỏ đi như chị nói lúc tối qua chứ?”

“Ừ, chị sẽ ở lại đây.”

“Tuyệt quá—!”

Tôi thả tay chị ấy ra và cố bình tĩnh lại.

Chân tôi cuồng lên như muốn chạy quanh trường một chục vòng vậy.

Cứ như vừa trúng xổ số, tôi như đang trên mây.

Không, cảm giác này còn hơn, hơn thế nhiều, tôi chỉ muốn cười phá lên thôi.

Tôi còn không muốn đứng yên mà không làm gì cả.

“Tohno-kun, em sắp muộn học rồi đó.”

“—Ô. Đúng rồi. Gặp lại sau nhé Senpai! Gặp lại nhau lúc ăn trưa!”

Vẫy tay về phía Senpai, tôi chạy về phía giảng đường.

Tự cười một mình, tôi chạy hộc tốc về lớp.

—-Tiết 1 đã kết thúc.

(

Nhạc nền: Tsukihime – Track 03

)

Tôi còn 10 phút nữa trước khi tiết 2 bắt đầu.

“—Được rồi.”

Ngay khi tôi đứng dậy để tìm lớp của Senpai,

“Ơ? Em định đi đâu đó, Tohno-kun?”

—Senpai đã đến đây trước rồi.

“À, không ạ, em chỉ định đi tìm chị thôi. Lần nào chị cũng lên đây trước, nên em nghĩ em nên đến chỗ chị xem sao.”

“Ra vậy. Chị rất vui đó, nhưng mà em có biết lớp của chị đâu nhỉ? Nhớ nhé Tohno-kun, là lớp 12B.”

“Vậy ạ—-thì ra chị có lên lớp thật. Tốt-lắm, tốt-lắm. Tức là ngoài việc ngồi uống trà trong câu lạc bộ, chị cũng học bài.”

“Ừ, chị cũng đi học đều đặn—

Này, khoan đã Tohno-kun! Hóa ra em nghĩ chị là đồ lười học hả?”

“—À.”

Tôi không kịp chối nữa.

“Em xin lỗi. Nhưng Senpai ơi, lần trước chị nói chẳng còn một thành viên nào khác của câu lạc bộ Trà đạo cả. Em cứ tưởng câu lạc bộ đó vốn không hề tồn tại cơ.”

Senpai đứng đó im lặng.

“…Hớ? Thế đúng là như vậy ạ? Chỗ đó chẳng qua là một căn phòng không ai sử dụng thôi?”

“—Hừm. Có vẻ như em đang nói năng linh tinh rồi.”

Ciel-senpai quay mặt về phía cửa sổ và nhìn mông lung.

“…Không, cũng không sao cả. Dù chị có làm gì đi nữa, chị cũng vẫn là người tốt. Nên em không nghĩ là chị sẽ gây rắc rối cho người khác, nhưng kĩ năng tinh thần lực của chị mạnh đến thế cơ ạ?”

“Chị đã nói rồi, chị không hiểu em hỏi gì đâu, nên chị sẽ không đáp.”

“—”

Vẫn ngồi yên, tôi nhìn Ciel-senpai chằm chằm.

Một phút trôi qua trong im lặng.

“….Em cứng đầu nhỉ Tohno-kun.”

“Cũng không đến mức đó đâu ạ, em chỉ đang nghĩ rắng màu xanh của mắt chị thật đẹp làm sao.”

“….”

Ciel-senpai thở dài giống như đang xin đầu hàng.

“Chị đã giải thích rồi đó, Ám Thị Ma Nhãn của chị cũng không tiện lợi lắm đâu.

Nó không thể làm thay đổi hoàn toàn nhận thức của em về một sự vật.

Ví dụ như khi chị thôi miên em rằng em rất thích cà ri, trong khi bình thường em rất ghét món đó, thì sẽ không có tác dụng gì.”

“…Thật ạ? Tức là chị không thể bắt ai đó làm điều mà họ không muốn được?”

“Phải. À, nhưng vẫn còn nhiều cách để khiến em ăn cà ri lắm Tohno-kun ạ.

Ví dụ nhé, chị sẽ không bảo rằng em thích ăn cà ri. Thay vào đó, chị sẽ bảo rằng nếu không ăn món đó thì em sẽ chết—”

“Em hiểu rồi, nếu vậy thì dù ghét nó đến mấy, em cũng phải ăn… Ra vậy, xem ra chị có thể làm được vô số thứ.”

“Không đâu, bởi vì nếu không đưa ra được một lí luận đủ vững chắc để thuyết phục người nghe, thì họ sẽ kháng cự lại ngay.

Vốn dĩ đã có rất nhiều người có khả năng chống lại thuật thôi miên rồi, nên chị chỉ có thể ám thị họ rằng, ‘Đừng nghi ngờ những gì tôi nói’.”

….Phải rồi. Hình như Arcueid cũng nói với tôi như thế.

“—Em rõ rồi. À mà này Senpai.”

“Ừ? Gì nữa em?”

“Vâng. Senpai này, chị thích cà ri lắm đúng không?”

Ciel-senpai chỉ mỉm cười không đáp.

Tôi không thể đoán được chị ấy đang thừa nhận hay phản đối nữa.

“Thôi nhé, cũng đến giờ rồi, chị sẽ gặp lại em sau giờ học, mà em ổn chứ Tohno-kun? Hai tay của em không có vấn đề gì chứ?”

“Vâng, giờ thì chúng không hề đau chút nào cả. Cảm ơn chị, em có thể đi học như bình thường.”

Tôi chắp hai tay lại và cúi đầu cảm ơn.

“Được rồi, thế còn vụ đau đầu thì sao? Tối qua em có vẻ đau đớn ghê lắm.”

“Cũng bình thường rồi ạ. Ngoài ra, nếu em vẫn đeo kính, thì chẳng còn vấn đề gì hết.”

“Chị hiểu rồi. Nghe vậy khiến chị an tâm hẳn.”

Ciel-senpai quay ra hành lang.

Chị ấy bất ngờ đứng lại giống như vừa quên thứ gì đó.

“Chị quên mất không hỏi. Tohno-kun này, em khỏe chứ?”

“—Vâng, em khỏe mà. Nhờ có chị, mọi rắc rối đã được giải quyết hết rồi.”

“Tốt lắm. Nếu có gì đặc biệt xảy ra, vậy thì đừng ngại ngần gọi cho chị. Đây là số điện thoại của chị này.”

“—-Ơ?”

Chị ấy đưa cho tôi một mẩu giấy có ghi một dãy số trên đó, rồi bước ra ngoài luôn.

“…Số…điện thoại?”

Tôi nhìn xuống tờ giấy trong ngạc nhiên.

Tôi chắc chắn chị ấy cho tôi số chỉ vì lo lắng sau những gì xảy ra tối qua thôi, nhưng…

“….May mắn thật, nhưng mà mọi chuyện cứ tốt đẹp thế này thì có phải điềm gở không nhỉ?”

…Tôi lẩm bẩm như thằng đần.

Có lẽ vì bình thường tôi vốn rất ư nhà quê, nhưng quả thật là sướng dồn dập thế này khiến tôi quá bối rối.

Sau khi giờ học kết thúc, cả lớp bất chợt ồn như họp chợ.

Còn chưa đến 12 giờ.

Vốn dĩ ngày thứ Bảy nào cũng như thế này.

Học sinh đi về nhà, hoặc ngồi ăn trưa trong lớp trước khi đến chỗ các câu lạc bộ, đằng nào cũng gây huyên náo cả.

Đứng dậy, tôi dọn dẹp sách vở trong lúc đợi Senpai…và rồi,

Tôi không biết thằng này đến trường từ tiết mấy, nhưng Arihiko chạy lên kèm theo nụ cười rất đểu.

“Đi chơi nào Tohno.”

…Tự dưng hắn rủ tôi mà chẳng có lí do quái gì.

“….Hôm nay mày có vẻ rỗi hơi nhỉ. Mày vừa bị làm sao à?”

“À, không sao cả. Tự nhiên tao muốn đi chơi với thằng bạn chí cốt thôi.”

….Đáng nghi thật.

“Đừng hòng. Tao đoán mày vừa bị con bé nào đó cho leo cây chứ gì. Hôm nay tao sẽ đi về cùng Senpai, nên không có thời gian cho mày đâu.”

“Senpai? Ý mày là Ciel-senpai á?”

Hắn nhíu mày ngạc nhiên.

“…Ờ, nhưng…Arihiko, mày nhớ ra Senpai á….!?”

“Mày lảm nhảm gì đó? Tao đang tán chị ấy, làm sao tao quên chị được?”

Arihiko vỗ ngực nói theo cách tự nhiên nhất có thể.

“….”

Tôi hiểu rồi. Bởi vì Ciel-senpai đã trở lại trường học, nên mọi thứ lại về như trước kia.

“Ô, Senpai đến rồi!”

Arihiko khoái chí chỉ tay về phía cửa.

“Xin lỗi đã bắt các em đợi. Chào em, Inui-kun.”

Ciel cúi chào cẩn thận.

“Chúng mình đi về nhé? Hay em thích ghé qua phòng Trà đạo trước?”

“Cứ như vậy đi ạ. Nếu về ngay bây giờ, chúng ta sẽ phải tách ra ngay ở cổng trường. Em muốn nói chuyện với chị nhiều hơn, nên hãy uống trà, và—”

“—!?”

Ai đó nện lên lưng tôi.

“Này.”

“….Là mày hả Arihiko?”

“Ờ, là tao đấy. Tao không hay ngắt lời người khác, nhưng vì mày lải nhải dai quá, nên tao đành phải làm thế thôi.”

Arihiko nhìn tôi lẫn Senpai bằng con mắt chán nản.

“?”

Ciel-senpai và tôi liếc mắt nhìn nhau.

“Này hai vị. Hôm nay là thứ Bảy đó, tại sao lại lãng phí nó như thế nhỉ?

Có hàng đống chỗ giải trí tốt hơn phòng Trà đạo!”

Khoa tay một cách cực kì phô trương, hắn chỉ ra ngoài cửa sổ.

“….Ừm, chỗ nào vậy nhỉ?”

“Bên ngoài cửa sổ. À, em nghĩ nó muốn đi ra ngoài.”

Tôi trả lời Ciel-senpai.

Và tiếp theo,

Arihiko đấm tôi phát nữa.

“Tohno, mày định đùa Senpai chắc!?

Nghĩ kĩ xem, hôm nay là thứ Bảy. Còn chưa đến 12 giờ trưa. Và chúng ta là thanh niên! Tại sao mày không nghĩ đến chuyện đi xuống phố dạo chơi nhỉ!?”

“—-Ặc.”

Khỉ thật.

Tôi đã nghĩ đến chuyện đó từ trước rồi.

Là thế, nhưng—

“?”

Tôi liếc trộm Ciel-senpai.

Tôi có cảm giác rằng chị ấy thích ngồi yên một chỗ hơn là đi lang thang mỏi chân, nên tôi không dám hỏi gì.

Nếu tôi hẹn chị ấy đi chơi dưới phố, chắc là chị ấy sẽ từ chối thôi—

“Chị hiểu rồi. Vậy thì ba chúng ta ra ngoài đi?”

“…Senpai?”

“Tại sao lại không nhỉ? Chị chẳng vướng bận gì nữa, và chị tin chắc là cả ba chúng ta cùng đi thì sẽ rất vui đó.”

“À—vâng, nếu chị nói vậy, thì em ô kê luôn.”

“Được rồi. Thế Inui-kun, em cũng đồng ý chứ?”

“—”

Hắn chỉ gật gật đầu.

…Tôi nghĩ hắn đếch ngờ mọi thứ lại chuyển biến thành ra thế này đâu.

“Vậy chốt lại thế nhé. Thế chúng ta ăn trưa thế nào đây? Cả ba chúng ta ăn ở nhà chị hay ra ngoài quán?”

“Hừm, bình bọn em toàn ăn ở trường thôi, nên hãy ra ngoài quán đi. À mà Arihiko còn tiền không đó?”

“….Ờ…Tao, sẽ mượn tiền của chị tao.”

….Xem ra Arihiko quyết tâm ra ngoài ăn cùng Ciel-senpai.

“—Thế còn chị thì sao ạ? Chị có thích quán nào không?”

“Không. Bình thường… chị không ăn ở ngoài bao giờ.”

“À ra thế. Chị ăn khỏe hơn người thường nhiều, nên chắc là sẽ rất tốn tiền rồi.”

“Kh, không phải vậy! Em vừa nói cái gì hả Tohno-kun!?”

….Tôi chỉ vừa nêu ý kiến dựa vào các dữ liệu thu thập được sau bữa trưa ở phòng Trà đạo thôi mà.

“Chị đồng ý với Inui-kun. Tất cả chúng ta ra quán đi. Có một chỗ tên là Ahnenerbe, ở cạnh rạp chiếu phim, và chị nghe nói món bánh dâu của họ rất tuyệt đó.”

“Ái chà, chị quá là sành điệu đó Senpai! Chủ quán cafe đó là chuyên gia về ẩm thực Ý!”

…Sao Arihiko biết lắm chuyện vô bổ thế nhỉ?

“Vậy thì chúng mình gặp nhau trước cổng rạp chiếu phim trong nửa giờ nữa nhé. Có được không hả Tohno-kun?”

“—Senpai ơi. Chị thừa biết là riêng đi về nhà em đã mất nửa tiếng rồi mà.”

Senpai đã chạy ra hành lang từ đời nào rồi.

“Hê hê, cứ đến muộn đi nhé Tohno. Nếu mày thích, thì sáng mai mới thò mặt đến cũng được, tao đếch quan tâm đâu.”

Arihiko đứng dậy và chạy vội ra khỏi lớp.

….Đúng là chẳng ra đâu vào đâu.

“…Thôi đành vậy.”

Ít nhất tôi vẫn được đi chơi cùng Ciel-senpai.

Cầm cặp lên, tôi cũng chạy một mạch về nhà.

(1) Shiki muốn nói đến Sigmund Freud, nhà tâm lí học nổi tiếng ngườiAi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.