*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái—”
Hơn một trăm—?
Từng ấy người bị hút máu?
Và rồi những người đó lại đi hút máu kẻ khác, biến họ thành quái vật giống như chúng, giống như sinh vật vô hồn, lang thang đó—
“….Thật điên rồ.”
Ba ngày trước.
Tôi còn nhớ những người vô tội chết trong khách sạn đó.
Do không nhìn thấy trực tiếp, tôi chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh tàn sát ra sao.
Cũng vậy thôi.
Tôi không thể tha thứ cho tên vampire đó, uống máu người chỉ để mở rộng địa bàn.
—Nếu,
không vì lí do gì, không ai nhận ra, nếu người thân của tôi cũng chết theo cách đó, tôi sẽ nói gì đây?
Tôi không muốn tưởng tượng, nhưng chỉ một chút thôi.
Cảnh Akiha bị hút cạn máu và ném đi như rác rưởi.
“K—.”
Thứ làm tôi căm hận—là vì tình thế tồi tệ này có thể xảy đến bất cứ lúc nào, mà đến tận giây phút này tôi mới được biết.
“Tôi biết anh sẽ phản ứng như thế này mà Shiki.
…Tôi không muốn nói ra, bởi vì đối với các con mồi—như các anh, tội ác đó không thể được dung tha.
Anh không hề muốn nghe chuyện này, đúng chứ?”
“Đúng thế. Sau khi nghe xong, tôi không biết nên làm gì nữa.”
….Đúng thế.
Tôi không thể sống vô âu lo được nữa, chừng nào còn biết rằng người tôi quen có thể trở thành nạn nhân trên bản tin sáng mai.
Nếu như đã biết chuyện này,
thì tôi phải giải quyết nó, giống như đã làm với Nrvnqsr.
“…..Khốn—”
Trận chiến kinh khủng đó.
Tôi lại phải đánh một trận điên cuồng như thế nữa sao?
“Ái chà, anh lại làm cái mặt đó nữa rồi Shiki.
Thư giãn đi. Cho dù ở đất nước này không tồn tại thiên địch của vampire đi nữa, vẫn còn tôi mà.
Tôi từng nói rằng nhiệm vụ của tôi là đi xử quyết những vampire ác đó thôi?”
Nét tươi cười của Arcueid đột ngột xóa tan hết những lo âu trước đó của tôi.
“Phải, tôi còn nhớ. …Nhưng, cô cũng là một vampire mà? Tại sao cô phải giúp đỡ con người?”
“Tôi chẳng theo phe ai cả, tôi làm việc này vì chẳng biết làm gì khác thôi.”
“—?”
Cô ấy không có việc gì để làm ư? Tôi chẳng hiểu gì cả.
“À thì, việc truy tìm kẻ địch này đã kéo theo một tên Tử Đồ khác, nhưng chính anh đã giết hắn – Nrvnqsr – rồi mà Shiki.
Nên giờ tôi có thể quay lại mục tiêu ban đầu của mình, là đánh bại ‘kẻ địch’ đó.
Anh hãy quay lại cuộc sống hàng ngày của mình đi. Không cần phải đi theo tôi nữa đâu.”
Arcueid cười rạng rỡ giống như vui vẻ lắm.
“……”
“Shiki ơi? Sao anh lại làm bộ mặt nghiêm trọng đó thế?”
“Bởi vì tôi đang lo lắng. Chuyện này liên quan đến những người thân của tôi.”
“Tôi đã nói anh không cần can thiệp mà. Chỉ vài ngày nữa là tôi giải quyết xong, và sẽ không còn nạn nhân mới nào đâu.”
Phải, nói thật thì, tôi chẳng muốn dính vào một vụ cỡ này.
—-Nhưng….
Chẳng phải chính tôi, người sống ở thị trấn này, là người nên tự giải quyết chúng, thay vì Arcueid hay sao?
“….Arcueid này. Ờ, tôi hỏi được chứ? Kẻ địch này của cô, hắn ta có mạnh lắm không?”
“À, dĩ nhiên hắn phải mạnh hơn nhiều so với tay Tử Giả chúng ta vừa thấy. Tôi chưa gặp hắn ở hiện tại, nhưng hắn đã tiềm ẩn ở nơi này tám năm rồi, nên chắc hắn cũng cỡ Cấp Năm.”
“…Cấp Năm? Tôi không hiểu ý cô, phải chăng hắn mạnh hơn cả Nrvnqsr?”
“Làm gì có chuyện đó. Nrvnqsr là một ngoại lệ. Hắn là một vampire siêu cường đến mức dù tôi ở trạng thái hoàn hảo cũng chưa chắc hạ được. Kẻ địch này của tôi yếu hơn Nrvnqsr nhiều.”
“—Ra thế. Vậy—thế thì cô chẳng thể nào thua được rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Hừm, cũng không chắc đâu? Vài ngày trước thì đúng là hắn chẳng làm gì nổi tôi, nhưng giờ thì tôi đang bình phục lại. Xác suất hắn mạnh hơn tôi cũng không nhỏ đâu.”
“…Bình phục? Cô bị ốm hả Arcueid?”
“Ừ, tôi vẫn còn chịu hậu quả của việc anh giết tôi mà. Trong vòng vài ngày tới, tôi vẫn còn yếu.”
“—A.”
Đúng rồi—lí do Arcueid bị suy nhược….hoàn toàn thuộc về tôi.
“Nhưng không sao đâu. Dù có phải chết, tôi cũng sẽ lôi bằng được hắn theo, nên anh không cần lo lắng gì cho thị trấn này nữa.”
“…Đồ ngốc. Tôi đang lo cho cô đấy.”
“Ơ? Tại sao anh lại nói vậy hả Shiki?”
Đôi mắt cô ấy hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
….Dĩ nhiên tôi rất lo lắng.
Tôi đã thở phào khi biết rằng tên vampire đó yếu hơn Nrvnqsr, vì chỉ như vậy Arcueid mới có thể thắng được hắn.
Arcueid…
Tôi không dám nghĩ đến cảnh cô ấy bị thương.
“….”
Lạ thật.
Tại sao—tại sao tôi không thể mặc kệ cô ấy?
Tất nhiên tôi phải chịu trách nhiệm vì đã giết cô ấy. Tôi cũng cảm thấy có lỗi vì giờ cô ấy bị yếu đi.
Nhưng, bỏ qua những chuyện đó, tôi cũng không thể để cô ấy một mình được.
—-Tôi đã nghĩ từ nãy rồi, nhưng—
xem ra là vậy, bao nhiêu lí trí cũng vô dụng thôi.
….Bất chấp nguy hiểm đến tính mạng của chính mình…
Cảm xúc tôi dành cho Arcueid còn lớn hơn nỗi sợ đó nhiều.
“Arcueid này, về chuyện chúng ta nói lần trước ấy.”
“Chuyện gì cơ?”
“Cô biết mà, về chuyện tôi là đồng minh của cô hay Senpai.”
“Đợi đã, xin hãy nghe tôi nói.
Cô biết đấy, ờ—cô chẳng có tí suy nghĩ bình thường nào, cô ích kỉ, và thật khó chiều lòng.”
Arcueid nhìn tôi bằng vẻ mặt khó chịu.
Vẫn lờ đi, tôi nói hết những gì chất chứa trong lòng.
“…Nhưng, à thì, những lúc ở bên cạnh cô không hề nhàm chán chút nào. Tôi thích cô.
Cho nên, hãy cho tôi được chiến đấu cùng cô cho đến khi tên vampire đó bị hạ gục. ….Tôi chỉ muốn nói rằng, giờ tôi không muốn về phe của Senpai, mà đứng về phía cô…”
Tôi khẽ liếc lên mặt Arcueid.
“—-Thật sao?”
Sững sờ, cô ấy chần chừ nhìn lại tôi.
“…Phải. Dù tôi cũng không hiểu mình nghĩ cái gì nữa, nhưng tôi không thể cứ thế bỏ đi được. Và, tôi cũng không cho phép mình thờ ơ với sự việc xảy ra ngay nơi mình sống.”
“Vậy, ý anh là—”
“Phải. Nếu cô vẫn chưa phục hồi, và nếu cô cần đến sức mạnh của tôi, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ.
….Kể ra thì, chắc tôi lại thành gánh nặng cũng nên, nhưng…”
“Tuyệt quá—! Nếu anh giúp tôi, thì không có gì cản trở được chúng ta hết—!”
….Gương mặt cô ấy bừng lên rạng rỡ và một nụ cười tươi sáng lộ ra.
“Nhưng anh chắc chứ Shiki? Anh sẽ lại phải đối diện với cái chết nữa đó.”
“Tôi sẵn sàng. Và, tôi nghĩ đó mới chính là lí do khiến tôi nhận được đôi mắt này. —Khi tôi còn nhỏ, có người đã nói như thế.
Rằng nếu tôi có được sức mạnh hơn những người khác, tôi phải làm những việc họ không làm nổi. Tôi nghĩ như vậy đấy.”
“Vậy sao? Tôi không rõ chuyện đôi mắt của anh rốt cuộc là thế nào đâu.
Nhưng này, cách anh nói chuyện thật chín chắn đó.”
…Arcueid đang cực kì phấn chấn.
Và điều đó khiến tôi cũng vui lây.
“Nhưng, tiếp theo, chúng ta nên làm gì? Cô định truy lùng những tên Tử Giả khác hả?”
“Phải. Tôi nghĩ hiện giờ chúng ta chỉ có thể làm vậy. Tên vừa rồi là đứa thứ 12 bị tôi tiêu diệt, nên tôi không nghĩ là còn nhiều lắm đâu. Vampire chủ sẽ phải ra mặt khi đám rối của hắn bị chết hết, nên chúng ta cứ tóm những tên Tử Giả còn sót là được.
Anh đồng ý chứ?”
, cô ấy hỏi lại tôi.
“Sao cũng được, tôi đi theo cô. Cô nói gì thì tôi nghe thế. —Thế, chúng ta đi tìm tiếp hả?”
“À, tối nay thì đủ rồi. Chúng thường theo một lộ tuyến di chuyển cố định, và những tên Tử Giả khác chắc sẽ không xuất hiện nữa.
Do số lượng chúng đã giảm đi, nên chắc chủ nhân chúng không dám thả bừa bãi đâu.”
“—Ồ vậy sao? Nhưng, chẳng phải như vậy là từ giờ kẻ địch của cô sẽ giấu Tử Giả khói tầm mắt cô sao, Arcueid?”
“Cơ bản là thế. Nhưng vì hắn vẫn là vampire, hắn cần hút máu và năng lượng từ người khác.
Nên, dù hắn biết rằng tôi đang truy lùng, hắn vẫn phải thả Tử Giả ra để lấy được lượng máu cần thiết.”
*thở dài*
Vậy tức là gã Tử Giả vừa rồi chính là mức cần thiết đó hử.
“Như vậy, dù tối nay chúng ta có tìm tiếp cũng không có ích lắm.”
“…À, tiếp tục cũng không sao. Chỉ là khá vô vị thôi.”
“Phải, việc săn lùng vampire khá nhàm chán. Chúng ta phải biết nơi giấu quan tài của hắn ở đâu, và tìm lung tung khắp thị trấn này thì thật khó.”
Arcueid thả tay tôi ra và khẽ nhảy lùi lại.
“Arcueid….?”
“Đến đây là tạm biệt thôi. Hãy gặp lại nhau vào ngày mai.”
Bước đi nhún nhẩy, cô ấy vẫn nhìn vào mắt tôi, mỗi bước một xa hơn.
“Ngày mai—đợi đã, chúng ta gặp nhau ở đâu—!?”
“Ở ngay chỗ này nhé. Thời gian—xem nào, 10 giờ tối là được.”
Arcuied mỉm cười hứa hẹn.
“Chúc ngủ ngon nhé Shiki! Tôi sẽ đứng đây đợi anh vào ngày mai!”
Và,
vẫy vẫy tay, Arcueid đi mất.
—Tôi quay về nhà.
Đã 1 giờ 30 sáng.
Cả biệt thự chìm trong đêm tối.
“…Không hay rồi.”
Tôi đặt tay lên cổng sắt.
Leng-keng.
Cửa bị khóa rồi.
“—Khỉ thật. Cắt cửa sắt thì cũng gay go.”
Tôi ngẫm nghĩ.
Và rồi, tôi trèo qua cổng.
…Hết cả hơi.
Sau khi trèo vào nhà như thằng trộm, tôi khẽ khàng đi qua sân.
Cổng ngoài bị khóa, nhưng cửa chính thì không.
“…Chắc chắn là công của Hisui.”
Tôi thở dài thay cho lời cảm ơn.
Để không đánh thức Akiha, Kohaku-san hay Hisui, tôi nhẹ nhàng lách người qua cửa.
“—Phù.”
Thở phào nhẹ nhõm, tôi thả mình xuống giường.
“…”
Lời hẹn của tôi và Arcueid.
Có lẽ là số mệnh, nhưng dù sao thì mày lại dây vào rắc rối nữa rồi, Tohno Shiki ạ.
“—-Biết làm thế nào được nữa? Mình không thể bỏ mặc cô ấy.”
Hay là do tôi không muốn bỏ mặc cô ấy?
“À thì…đúng là mình có thích Arcueid.”
Nhưng liệu đó có phải là yêu?
Tôi không rõ mình làm sao nữa.
Dù sao đi nữa, ngày mai tôi sẽ lại giúp Arcueid…
Vậy thì, đừng nghĩ ngợi gì khác ngoài việc ngủ ngon—
—Tôi không ngủ được.
Hễ nhắm mắt lại, mọi thứ lại hiện ra.
Arcueid.
Tên vampire ẩn nấp trong thị trấn.
…Senpai trong áo choàng đen.
“—-”
….Vẫn không ngủ nổi.
Những lúc như thế này, nên đọc một cuốn sách.
Tôi nhớ là có một cuốn sách mà lần trước tôi đang đọc dở—
Thật đáng thương thay
Không phải sự giận dữ, không phải nỗi tuyệt vọng.
Chỉ là, ta cho rằng những thứ trước mắt mình thật đáng thương. (Tất nhiên, thứ đáng thương hại nhất lại chính là bản thân ta)
Cuộc sống cứ trôi đi.
Những ngày lặp đi lặp lại.
Thời gian dần trôi vào quên lãng.
Ai rồi cũng chết đi.
Ấy thế mà ai cũng cố gắng giãy giụa để tiếp tục sống, và khi họ nhận ra rằng bất tử là điều không thể, họ đành sinh sôi.
Tiếp tục sinh sôi.
Cuối cùng thì, họ chết đi, mà chẳng được bù đắp gì.
Tất nhiên, ta không nói rằng cái chết là đáng sợ.
Ngay từ đầu đã chẳng có gì, thì sợ chi mất mát.
Chỉ là, bao nhiêu nỗ lực đã được bỏ ra, vẫn chỉ là công dã tràng.
Ước vọng sau cùng đó, niềm khao khát đạt đến sự bất tử, thứ mà ai cũng mơ đến, ấy thế mà chẳng ai với tới nổi.
Ta chẳng có ham thích gì trên đời này.
Nếu ta có thể nhìn thấy cái chết và hiểu rõ nó, có lẽ ta sẽ có thêm chút động lực.
Ta sống chỉ vì muốn tìm ra cách vượt qua cái chết mà thôi.
Không, không thể kết tội ta được.
Không thể làm thế chỉ vì ta ước mình được vĩnh sinh.
….Ồ? Vì thế nên ngươi mới muốn trở thành một vampire?
Dĩ nhiên không phải. Bọn chúng chỉ là một chủng loài có tuổi thọ cao hơn rất nhiều mà thôi. Ta trở thành giống như chúng chỉ vì cơ thể này đã đến giới hạn rồi. Nếu ta muốn nghiên cứu xa hơn, cơ thể này cần được cải tạo.
Thật mỉa mai thay, một kẻ đam mê sự vĩnh hằng như ngươi, lại luôn hành động vội vã.
Vậy ngươi định rời đi ngay trong sáng mai sao?
Ta sẽ để lại Chi Hội Mai Táng dưới quyền cô. Vốn dĩ chỉ có một người được làm pháp sư trưởng thôi mà. Ta cũng đã tiêu hết sạch tài sản thừa kế từ cha mình rồi, nên giờ là lúc phải rời đi thôi.
….Cũng không sao hết. Vậy là ngươi định hoàn thành lí thuyết ma pháp của riêng mình. Ta không có ý định rời khỏi đây, và ta cũng chẳng thể sống với ngươi được. May mắn thay, ta là một phụ nữ. Ta sẽ sớm sinh một đứa con và kể cho nó nghe về ngươi.
Ồ? Vậy cô định kể gì thế, hả Narbarek?
Xem nào. Ta sẽ nói với nó rằng—Khoảng một trăm năm nữa, một Tử Đồ mới sẽ xuất hiện. Lúc này thì hắn chưa lộ diện đâu, nên cứ mặc kệ hắn đi.
Không, cô không cần đợi một trăm năm đâu. Chỉ trong thời gian ngắn thôi, ta sẽ vươn tới đỉnh cao. Ta sẽ trở thành một trong những vampire hùng mạnh nhất, nên mười năm là quá đủ.
Thật hoang đường. Cho dù là ngươi đi nữa, cũng cần ít nhất một trăm năm nếu bắt đầu thu thập Tử Giả. Thế giới này không hào phóng như ngươi tưởng đâu.
Nếu cứ theo lẽ thường, thì cô nói đúng.
Nhưng nếu ngay từ đầu ta đã là tên vampire mạnh nhất trong lịch sử, thì luật lệ của thế giới này sẽ không ràng buộc được ta nữa.
….Ý ngươi là sao?
Đơn giản lắm.
Vốn là một tu sĩ của Nhà Thờ, cô thừa biết sức mạnh của Tử Đồ phụ thuộc vào Chân Tổ uống máu của hắn.
Vậy thì—lời giải thật đơn giản thay.
Nếu ta muốn trở thành vị Tử Đồ mạnh mẽ nhất,
dòng máu này,
phải được uống bởi Chân Tổ hùng mạnh nhất.