*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chúc ngủ ngon, Shiki-sama.”
“…Ừ, chúc ngủ ngon, Hisui.”
Cánh cửa khẽ đóng lại, còn lại một mình tôi trong phòng.
“…….”
Lại có thêm nạn nhân mới.
Nạn nhân bị sát hại bởi vampire.
“Đó chắc không phải là…Arcueid chứ?”
Cô ấy đã nói rằng mình không hề uống máu, và hơn nữa—tôi không nghĩ rằng một cô gái tốt bụng như vậy lại đi làm chuyện đó.
Dù mới chỉ ở cùng cô ấy hai ngày, nhưng tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ không làm hại đến người vô tội.
Thân hình gợi cảm đó, gương mặt mỉm cười rạng rỡ đó…cô ấy không thể nào đi hút máu người ta rồi vứt xác họ như rác rưởi được.
“—Nhưng…”
Nhưng, nạn nhân mới vẫn xuất hiện.
“….Mình sẽ đi tìm cô ta rồi hỏi cho ra nhẽ.”
Nói lớn cho bản thân nghe thấy, tôi quyết tâm hành động.
Tôi mang theo con dao từng dùng để hạ sát Nrvnqsr và lén ra khỏi biệt thự.
Chạy xuống thị trấn, tôi bắt đầu đi tìm Arcueid.
Buồng phổi như muốn nổ tung.
Tôi ngừng chạy và thở lấy hơi.
Nãy giờ chạy không ngừng nghỉ, giờ tôi chỉ biết thở hồng hộc như muốn hút hết oxy vào trong lồng ngực.
Tiếng thở khò khè vang vọng.
…Chết tiệt, cứ thế này thì không thể tìm thấy cô ấy.
Tôi chạy đến nhà cô ấy, rồi đi lùng khắp nơi, nhưng không thấy bóng Arcueid đâu cả.
“….Đáng ghét thật…Lúc mình không cần cô ta thì cô ta luôn bám theo, còn lúc cần đến cô ta thì….!”
Tức tối, tôi gào lên.
Đã tìm trong 4 giờ liền rồi. Giờ này là gần nửa đêm, nhưng vẫn không hề có dấu vết gì của Arcueid.
…Không hiểu tại sao.
Không rõ vì sao, tôi lại ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần muốn tìm cô ấy là sẽ thấy ngay.
Tôi muốn gặp cô ấy, và khi chúng tôi chia tay nhau, cô ấy chẳng phải đã nói “Gặp lại anh sau” hay sao.
“Khốn thật….Arcueid, cô đi đâu rồi…!”
Tức phát điên lên rồi.
Tôi càng nghĩ sẽ sớm gặp cô ấy bao nhiêu thì càng vô vọng bấy nhiêu. Cảm giác này đang giết chết tôi từng chút một.
“….Mình…đã nghĩ….sẽ gặp lại cô ấy nữa mà….”
—?
Gì thế này?
Giống như… tôi đã yêu cô ấy rồi.
“—-Nhưng điều đó—-”
“—-Thật ngu ngốc.”
Tự nở nụ cười méo mó, tôi cố quên đi ý nghĩ đó.
“….Mình sẽ kiểm tra nốt công viên xem sao, nếu vẫn không gặp cô ta, thì đi về nhà thôi.”
Hít một hơi dài, tôi đi về phía công viên.
Hai đêm trước.
Công viên đó, nơi đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nơi tôi đã chia tay với Arcueid.
“—Hừm?”
Có điều gì đó không ổn.
“….Cột đèn đường tắt hết rồi.”
Dưới ánh trăng, công viên trở nên hiu quạnh hơn bình thường.
“Hừm….chẳng lẽ là mất điện?”
Tôi nhìn quanh quất.
…Tất cả các cột đèn bên ngoài công viên đều chiếu sáng như bình thường.
Chỉ có cột đèn ở bên trong là ngừng hoạt động.
—Keng—-
“Ơ—Tiếng gì vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng động.
Tiếng kêu leng keng như kiếm chạm nhau.
“—-”
Tò mò quá.
Không dám nói chắc, nhưng giữa đêm khuya thế này, nếu có trận chiến diễn ra, thì tôi đoán rằng đó có liên quan đến Arcueid.
“….Được rồi.”
Cố không gây tiếng động, tôi tiến lại gần nơi phát ra âm thanh.
“—-!”
Có hai bóng người.
Một người không rõ mặt, đang mặc áo choàng đen. Nhưng tôi biết rõ người kia là ai.
Áo trắng tinh, và mái tóc vàng sáng rực ngay cả trong ánh trăng mờ.
“….Arcueid…!”
Arcueid đang bị tấn công bới người áo đen kia.
Người áo đen đang cầm thứ gì đó giống như kiếm, và trận chiến hết sức quyết liệt.
Kiếm trong tay, kẻ đó lao thẳng về phía Arcueid.
Arcueid gạt thanh kiếm đang nhắm vào tim mình và vỗ nhẹ vào ngực đối thủ.
Chỉ thế thôi,
kiếm thủ bị đánh văng như quả bóng đá.
R-rầm, lăn, lăn, lăn.
Tiếp tục lăn trên con đường lát gạch, kẻ đó cố giảm sức rơi.
Không, phải nói đúng hơn,
hắn đang lăn về phía tôi.
“…?”
Tối mịt mùng khiến tôi không nhìn rõ, nhưng bóng người trước mặt tôi dường như đã đứng dậy.
“Khụ—-!”
Giọng nói sắc và gọn như mũi dao.
“Ha…y.”
Bị ấn tượng bởi màn trình diễn của hắn, tôi lỡ buột miệng khen.
Ngay lập tức,
kiếm thủ ngừng cử động.
“Bị lộ rồi sao—?!”
Bóng đen nhận ra sự có mặt của tôi.
Và rồi—hắn đâm kiếm thẳng về phía trước.
“—Ơ?”
Lưỡi kiếm nhằm trực tiếp đến cổ họng tôi.
Nhanh. Nhanh như bay, chuẩn xác, hơn hết thảy đám thú của Nrvnqsr.
Tốc độ này phải ngang với Arcueid khi cô ấy xé vụn đàn thú ra.
Lưỡi kiếm chạm đến cổ tôi.
—-Thịch.
Tim tôi đập mạnh như gõ búa.
Tôi không kịp nghĩ đến chuyện né đòn; cái chết đã lấp đầy tư duy.
Nhưng, thanh kiếm đó không đâm thủng cổ họng tôi.
“Tohno…kun—?”
“—-Sen, pai.”
Thanh âm của chúng tôi hòa lẫn với nhau.
Cả hai đều thốt lên vẻ không tin được—Ciel-senpai và tôi nhìn nhau sửng sốt.
“Shiki, mau tránh xa ả đó!”
Arcueid thét lên từ phía xa.
“—-”
Arcueid lao vọt đến.
Senpai trừng trừng nhìn tôi giống như người xa lạ—
—Và như thế, chị ấy quay lưng rồi chạy đi khuất.
“Tại….tại sao?”
Senpai bỏ đi rồi.
Bóng đen đó, là Senpai trong áo choàng sẫm màu. ….Là người mà hai ngày trước đã cứu mạng tôi sau khi tôi bị công kích bởi con quạ của Nrvnqsr.
Nhưng —Senpai, chị ấy đã không thừa nhận đó là mình, vậy tại sao—
“Shiki—!”
…Bất chợt tôi thấy Arcueid đã đứng trước mặt mình rồi.
“A—Ar, cueid—-”
“Anh không sao chứ!? Nó có làm anh bị thương không?”
Arcueid nhìn tôi đầy giận dữ giống hệt cái nhìn của Senpai vừa rồi.
Nhưng cái đó không quan trọng.
“Chị ấy có làm tôi bị thương hay không á?”
Tôi sờ tay lên cổ.
Nhói đau.
Ngón tay vừa chạm vào đó giờ đã có dấu đỏ.
Lưỡi kiếm của Senpai đã cắt qua cổ họng tôi đúng vài milimet.
“….Rốt cuộc chuyện gì, vừa xảy ra? Tại sao? Senpai lại tấn công tôi?”
Tại sao—phải, tại sao chị ấy lại nhìn tôi như thế?
“Anh còn phải hỏi nữa à? Anh vừa thấy chúng tôi cố giết nhau rồi đó. Ả là một sát thủ hoạt động bí mật, nên muốn thủ tiêu anh vì đã chứng kiến sự việc chứ sao.”
Arcueid thản nhiên nói.
“—-Giết lẫn nhau ư….tại sao?
Vì cái gì—mà cô và Senpai phải ra nông nỗi này?”
Hoàn toàn sững sờ, tôi chỉ thốt lên được những lời đó.
Tôi không hề định hỏi câu đó. Tôi muốn hỏi cô ấy—hỏi Arcueid về chuyện khác, đó mới là lí do tôi tìm đến đây.
“…Tôi không hiểu nổi. Tôi chỉ muốn tìm cô thôi mà, nhưng tại sao—tại sao cô và Senpai phải giết nhau?”
“Ớ? Shiki này, anh tìm tôi á?”
“—Đúng thế. Tôi muốn hỏi một chuyện, nên tôi tìm đến cô—tại sao lại thành ra như thế này?
…Tôi không hiểu gì cả. Đầu óc tôi chẳng nghĩ được gì hết. Xin cô—hãy nói rõ cho tôi biết, Arcueid.”
“À, chỉ là tôi giao chiến với con ả bên Nhà Thờ thôi mà. Cũng chẳng can hệ gì đến anh đâu, nên cứ quên béng đi nhé Shiki.”
“—Có liên quan chứ. Nhưng tôi muốn biết ‘Nhà Thờ’ tức là sao đã. Giải thích làm sao cho tôi hiểu đi.”
Arcueid không đáp ngay,
Cô ấy ngẫm nghĩ một lát rồi mới gật đầu,
“Được chứ.”
“Bởi vì anh tỏ ra lo lắng như thế nên tôi mới nói thôi. Chuyện này chẳng liên quan gì đến anh, nên anh có chắc là muốn nghe không đó?”
“Tôi chắc. Dù nó có thế nào đi nữa, tôi cũng không ngại đâu.”
“Ồ? Nhiệt tình ghê nhỉ. Tôi lại muốn biết tại sao anh đi tìm tôi cơ.”
“…Nào nào, trả lời tôi trước đã. Tôi muốn biết nguyên do.”
“Hừm.”
Arcueid tự dưng cau có. Tôi chẳng biết tại sao nữa.
….Cổ tôi vẫn còn rát.
Senpai—Ciel-senpai đã chĩa mũi gươm về phía tôi.
Giờ tôi chỉ muốn biết tại sao chị ấy làm thế.
“….Thôi vậy, tôi sẽ nói cho anh biết.
Các Tổ Phụ luôn cố hết sức để che giấu sự tồn tại của bản thân.
Để tồn tại, những tên vampire này phải hút máu người, cho nên chừng nào chúng còn sống thì vẫn còn có những nạn nhân. Nhưng những câu chuyện về vampire lại không phổ biến cho lắm. Anh có biết tại sao không?”
“…Arcuied này. Tôi có hỏi về vampire đâu.”
“Giời ơi, tôi đang cố giải thích mọi chuyện cho có thứ tự đó, nên này Shiki, lần sau phải trả lời tôi, rõ chứ?
Thử nghĩ xem, khi vampire giết người, chúng đều cố gắng che dấu hành tung khỏi mắt người thường như các anh. Để ngụy trang và khiến chúng trông bình thường như bao người khác, chúng không ngại ngần sử dụng phép thuật hay các phương thức tương tự thế.
Anh biết vì sao chứ?”
“…À thì, chắc bởi vì loài người cũng có trí tuệ nhất định. Nếu chúng tôi biết về sự tồn tại của những con quái vật đó và nơi chúng ẩn náu, chúng tôi sẽ ra tay ngay. Cho dù con người có yếu ớt đi nữa, chúng tôi vẫn còn có cảnh sát. Nếu biết rằng có vampire, con người sẽ đề ra các biện pháp phòng chống ngay. …Và rồi người ta sẽ không ra đường vào buổi đêm như bây giờ nữa. Tôi đoán vampire giấu mình vì như vậy có lợi cho chúng hơn.”
“—Hừm, anh nói cũng không sai, nhưng cảnh sát chỉ là một công cụ luật pháp để khống chế chính con người mà thôi. Trong mắt chúng tôi thì bọn họ chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng đúng là vampire cần giấu mình để bảo vệ sự an toàn của chúng.
Shiki này, vampire vốn đã có thiên địch rồi. Một tổ chức sát thủ có sức mạnh vượt trội chúng.
….Các dị sinh vật khác cũng cần giữ hành tung bí mật, nhưng riêng với vampire, bị lộ diện đồng nghĩa với án tử hình.
Ngay cả khi một vampire lập một vương quốc riêng trong rừng rú, tránh xa tầm mắt của con người, thiên địch của chúng vẫn sẽ nhận ra nếu như số lượng nạn nhân cứ tiếp tục tăng.
Vampire cố giấu kín sự tồn tại của chúng chỉ đơn giản vì tự bảo vệ chính mình thôi. Chúng giấu xác nạn nhân không phải vì sợ bị con người phát giác, mà sợ bị thiên địch tìm thấy đó.”
“…Thiên địch…của chúng…?”
Cô ta đang nói đến những kẻ chuyên chiến đấu chống lại vampire.
…Giống như Senpai, người vừa ra tay với Arcuied.
“….Những kẻ đó… không phải là con người à?”
“Anh nói cái gì thế? Thiên địch của chúng chính là loài người các anh chứ còn sao nữa.”
“—-? Thiên địch, bọn tôi á?”
“Đúng thế. Đã từ rất lâu rồi, con người đã dùng đến ma thuật, bí pháp, và nghi lễ để thành lập những tổ chức có nhiệm vụ tiêu diệt những dị sinh vật mang hình dáng con người.
Đứng đầu trong số đó là giáo hội Thiên Chúa giáo—niềm tự hào của Vatican, những Kẻ Trừ Tà. Trong mắt Nhà Thờ Công giáo, bất cứ thứ gì “không phải con người” đều là sự ô uế.
Có rất nhiều nhóm tôn giáo trên thế giới, nhưng Nhà Thờ Công giáo có thái độ thù địch với vampire hơn cả.
Anh biết đấy, đến mức mù quáng luôn. Bọn chúng toàn là lũ điên, tôi chẳng muốn dính dáng vào đâu.”
Arcueid thở dài.
“Giờ chắc anh đã hiểu tôi muốn nói gì rồi.
Kẻ vừa định giết anh là một thành viên của một tổ chức bí mật có nhiệm vụ giết sạch dị giáo.
Tổ chức đó, Chi Hội Mai Táng, là một nhóm trong Nhà Thờ. Không dùng đến thuyết pháp, bọn chúng chỉ cậy vào sức mạnh. Những kẻ trừ tà đó thực chất là thích khách chuyên nghiệp.
Do sự tồn tại của chúng đã phản lại tôn chỉ bác ái của đạo Thiên Chúa, nên chúng luôn hoạt động bí mật. Chúng là một phân bộ lẽ ra không được tồn tại dưới sự chỉ đạo của Giáo hội, nên chúng sẵn sàng giết chết nhân chứng ngay lập tức.
Con ả đó—có vẻ như đã được đổi tên thành Ciel, chắc ả ta đến đây để săn lùng vampire. Năng lực cảm ứng của ả đối với ‘kẻ đó’ còn mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Arcueid trả lời bằng giọng bực tức.