Tử Việt Lan San

Chương 58: Triền miên



58, Triền miên

Xế chiều hai người nói một số chuyện về Dư Phương, ăn xong bữa cơm, Lâm Hạo Dương lại cùng Hoa Thiên Lang ở Ngự thư phòng xem tấu chương, giương mắt nhìn sắc trời đã không còn sớm, cảm thấy có chút do dự —– Đêm nay có nên trở về hay không a?

Hoa Thiên Lang bộ dạng cứ cắm cuối phê tấu chương nhưng một chữ cũng đọc không vào, muốn mở lời gọi hắn ở lại nhưng không dám, trong lòng giống như bị mèo cào, mắt thấy Lâm Hạo Dương đứng lên, Hoa Thiên Lang trong lòng trống rỗng, vừa định gọi hắn thì nghe ngoài cửa có người cầu kiến.

“Tuyên.” Hoa Thiên Lang thấy kỳ quái, muộn thế này rồi còn ai đến?

Quản gia trong phủ Lãnh Tịch Chiếu bước vào Ngự thư phòng, cung kính hành lễ sau đó đưa cho Hoa Thiên Lang một cái hộp gỗ:“Đây là chủ tử nô tài làm tặng cho Hoàng Thượng, nói là thứ tốt, trăm ngàn phải giữ lại để dùng.”

“Đi xuống đi.” Hoa Thiên Lang tiếp nhận hộp gỗ trong lòng có chút nghi hoặc —– Cái quỷ gì đây? Lâm Hạo Dương ở bên cạnh cũng tò mò, vì vậy kéo hắn lại cùng nhau xem. Lúc mở hộp ra hai người liền sửng sốt —– Một cái bình ngọc nhỏ nằm yên ở trong hộp, mở ra xem là thuốc cao màu trắng ngà, còn có hương dược thoang thoảng……

Lâm Hạo Dương mặt “phừng” một cái đỏ bừng, xoay người ra ngoài lại bị Hoa Thiên Lang một phen giữ chặt.

“Dương, ở lại.” Hoa Thiên Lang cũng không biết hắn có sinh khí hay không, chỉ biết là nếu mình không mở lời, sợ là hắn thật sự sẽ đi, tay gắt gao đem hắn khóa vào trong lòng mình giọng khàn khàn:“Ở lại, cho ta một cơ hội nữa có được không?”

Nghe được trong giọng nói của y có ý cầu xin, tâm Lâm Hạo Dương đã mềm đi, cắn cắn môi gật đầu, nhỏ giọng “Ân” một tiếng.

Hoa Thiên Lang thấy hắn đáp ứng, ngược lại không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, chỉ ôm hắn cười ngây ngô, hồi lâu sau mới thử mở miệng:“Vậy…… Hồi tẩm cung?”

Lâm Hạo Dương cúi đầu, mặt đỏ như muốn nổ tung nhưng không có phản đối. Hoa Thiên Lang thấy vậy thả tâm, y rất hiểu tính tình người này, hiện tại nếu đã đáp ứng rồi mà y còn do dự nữa, sợ là hai người sẽ cứ ngốc ngơ dậm chân lại chỗ này, vì vậy nắm tay kéo hắn về, hai người vào phòng, nhìn chiếc giường lớn nạm vàng khảm ngọc đều cảm thấy xấu hổ —– Chuyện này trước đây chỉ ôm một cái hôn một cái cuối cùng nước chảy thành sông, lúc này ngược lại, vừa vào đã thẳng tiến chủ đề……Vậy trước tiên nên làm gì đây?

Hai người siết chặt tay nhau, Hoa Thiên Lang cảm thấy Lâm Hạo Dương có chút run, đau lòng ôm bờ vai hắn, cúi đầu hôn lên khóe môi hắn muốn hắn thả lỏng đừng khẩn trương nữa, khi cánh môi tương giao, hai người đều cảm thấy có chút thoải mái —— Đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, đã sớm nhận định lẫn nhau, còn có cái gì mà do dự ?

Lưu luyến buông ra người trong lòng đã muốn bị hôn đến mơ màng, Hoa Thiên Lang thỏa mãn day cắn mũi hắn, khom lưng dễ dàng nâng hắn lên ôm đi tới long sàn, cúi người nhìn gương mặt tinh tế của hắn, chờ đợi nhiều năm rốt cuộc ngày này cũng tới, không biết vì sao, trong lòng ngược lại có chút luyến tiếc.

Lâm Hạo Dương nhìn gương mặt đang chuyên chú nhìn mình, ánh mắt nóng bỏng như muốn hòa tan hắn khiến hắn có chút ngượng ngùng, cho nên theo bản năng muốn xoay người đi lại bị Hoa Thiên Lang bắt được đôi môi lại một lần nữa hôn thiên hôn địa ám. Lâm Hạo Dương vốn đã khẩn trương, hiện tại càng cảm thấy đầu óc như bị nước tẩy rửa, trừ bỏ phối hợp y hôn môi cái gì cũng không dám làm. Hoa Thiên Lang thấy bộ dáng ngốc hồ hồ của hắn nhịn không được cười khẽ ra tiếng, miệng hàm trụ hầu kết tinh xảo của hắn nhẹ nhàng mút cắn, thừa dịp người dưới thân còn chưa có phản ứng đã luồn tay vào trong đem y phục hắn cởi ra, môi uốn lượn một đường xuống, cổ, xương quai xanh, ngực, bụng,

Y hận không thể ở trên thân thể hắn mỗi một nơi đều lưu lại dấu hiệu của mình.

Lâm Hạo Dương cảm giác Hoa Thiên Lang đang phóng hỏa, mỗi một nơi được chạm phải đều nóng rực, chậm rãi hội tụ đến điểm chết người trên cơ thể, trong lòng xấu hổ đòi mạng lại không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải nhắm mắt lại lừa mình dối người, Hoa Thiên Lang nâng mắt nhìn biểu tình nhận mệnh của hắn cười lắc đầu, một tay dạo chơi trên người hắn một tay vói vào trong y phục hắn, cầm lấy dục vọng lửa nóng của hắn chậm rãi hoạt động.

“Nha……” Lâm Hạo Dương vặn vẹo uốn éo thân thể, mở mắt có chút khó nhịn, Hoa Thiên Lang thấy thế nhẹ nhàng nâng hắn sự mềm dẻo vòng eo, bỏ hắn trên người sở hữu quần áo, có chút tham luyến nhìn nhìn hắn trắng nõn thân thể, cúi đầu làm cho chính mình ôn nhuận khoang miệng bao ở làm cho hắn tối không khống chế được địa phương, đem hết có khả năng muốn cho dưới thân người được đến lớn nhất vui thích.

“A……” Cảm nhận được độ ấm trong khoang miệng y, trong lòng Lâm Hạo Dương có chút hoảng, muốn mở miệng cự tuyệt lại chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ như đang dụ hoặc, hai tay không tự chủ được xuyên qua mái tóc mềm mượt của Hoa Thiên Lang, mười ngón tay trắng nõn tinh tế cùng mái tóc đen của y quấn vào nhau, không biết rốt cuộc là muốn đẩy ra hay là muốn giữ chặt, Hoa Thiên Lang ôm thắt lưng hắn, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo sau thắt lưng tinh xảo đảo quanh nhẹ ấn, miệng cũng càng ra sức, liên tiếp kích thích khiến người dưới thân càng phản ứng kịch liệt, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập khoái cảm như muốn thăng thiên, tay mềm nhũn muốn đẩy Hoa Thiên Lang ra nhưng không có một chút khí lực, nhịn không được liền đem toàn bộ dục vọng phóng thích ở trong miệng Hoa Thiên Lang.

“Thiên Lang……” Phục hồi lại tinh thần Lâm Hạo Dương có chút áy náy, lại nhìn thấy khóe môi hơi cong lên của Hoa Thiên Lang, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười đem thứ gì đó trong miệng nuốt xuống.

“Ngươi……” Lâm Hạo Dương vừa thẹn vừa giận, không biết nên nói cái gì tốt, Hoa Thiên Lang lại tiến lên mút nhẹ vành tay hắn nói nỉ non:“Dương, đừng để ta chờ nữa, được không?”

Nghe thanh âm ôn nhu lại mê hoặc bên tai, không còn khí lực cự tuyệt, nghĩ tới y đã tự tay đem hắn đặt trên giường, lại kê một cái gối đầu dưới hông, lại nhìn thấy tư thế hiện tại của mình, Lâm Hạo Dương ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, đành phải chôn đầu xuống gối giả đà điểu. Hoa Thiên Lang nhìn thân thể xinh đẹp hoàn mỹ của hắn, nghĩ đến trước đã thương tổn hắn trong lòng lại đau, cúi đầu tinh tế hôn xuống, cảm thấy hắn không khẩn trương phát run nữa mới cẩn thận lấy thuốc mỡ, tham tiến vào cơ thể hắn từ từ xoay tròn nhẹ ấn.

Từng bị thương tổn khiến cho cơ thể mẫn cảm mẫn cảm không chịu nổi trêu chọc, hơn nữa trong dược kia cũng không biết có thành phần gì, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng, trong mắt dần dần phiếm nước, trong lòng có một loại tình tố không rõ chậm rãi tràn ra, lực chú ý toàn thân đều tập trung trên ngón tay đang tác động của Hoa Thiên Lang, kìm lòng không được đã muốn kêu ra tiếng.

Lý trí còn sót lại khiến hắn cố gắng cắn môi, nhưng rốt cuộc cũng không nhịn được tràn ra một tiếng rên rỉ thanh ngọt, Hoa Thiên Lang nuốt nuốt nước miếng, cố nén lại dục vọng khó nhịn, tiếp tục lấy tay chậm rãi khuếch trương giúp hắn, sợ lần này lại làm đau hắn, cho đến lúc cảm giác thân thể Hạo Dương đã thích ứng, mới rút ngón tay về, thay bằng dục vọng đã sớm vận sức chờ tiến công, chậm rãi tiến vào.

“Ân……” Lâm Hạo Dương cảm nhận được động tác Hoa Thiên Lang, không tự giác giật giật thân thể, lại dẫn tới hai người càng thêm khắng khít, Hoa Thiên Lang ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ:“Dương, miệng ngươi lúc này đã tự mình động, chờ không kịp ?”

……!!! Lâm Hạo Dương đành phải nhận mệnh ghé vào trên giường, không dám lộn xộn nữa. Hoa Thiên Lang thương tiếc ôm bờ vai hắn, khẽ cắn quả khế trên cổ của hắn, vừa lòng nhìn thân thể hắn từ trắng ngày thường đến phiếm hồng, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:“Có đau hay không?”

Lâm Hạo Dương mặt đỏ bừng, chôn mặt ở trong chăn không dám đi ra.

“A……” Hoa Thiên Lang cười khẽ cúi đầu hôn vai hắn, cảm thấy toàn thân hắn đều đang run rẩy, vì thế lấy tay nhẹ nhàng nâng gương mặt vẫn đang chôn dưới gối đầu ra muốn an ủi một chút, lại nhìn thấy mặt hắn đầy nước mắt, trong lòng đột nhiên trống rỗng, cũng bất chấp bản thân là tên đã trên dây, nhanh chóng rút ra ôm hắn vào trong lòng, nhỏ giọng hỏi:“Không muốn làm ?”

Hoa Thiên Lang đột nhiên rời khỏi mang đến kích thích quá mức mãnh liệt, Lâm Hạo Dương nháy mắt hít thở không thông, hồi lâu mới trở lại bình thường, chỉ cảm thấy trong thân thể vắng vẻ, lại nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Lang như đã làm sai chuyện gì, trong lòng tê rần, nước mắt rốt cuộc nhịn không được chảy ra – Hắn thật sự quá may mắn, từ nhỏ đến lớn đều được một người quan tâm lo lắng như vậy, còn hắn cơ hồ cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ cho cảm thụ của y……

“Ngươi đừng khóc a.” Hoa Thiên Lang luống cuống tay chân lau nước mắt hắn, cũng không biết làn như thế nào cho phải, trong lòng tự nhủ hay là do mình quá gấp gáp, lại không cẩn thận bị Lâm Hạo Dương lật người đặt dưới thân.

“Dương……” Hoa Thiên Lang hoảng sợ:“Làm sao vậy?”

Lâm Hạo Dương nhẹ nhàng cắn môi dưới, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn ngồi khóa trên người Hoa Thiên Lang, nhắm tới dục vọng y chậm rãi ngồi xuống.

……!!! Hoa Thiên Lang mở to miệng, vẻ mặt không thể tin, chờ khi phản ứng lại rồi thì cảm thấy hạnh phúc đến chóng mặt, Lâm Hạo Dương khẽ cau mày, hai mắt khép hờ lấy, đôi môi hồng nhuận nửa khép nửa mở, cổ mảnh khảnh thoáng cong lên, mồ hôi khiến tóc ẩm ướt đổ trên vai, xương quai xanh tinh xảo, cả người giống như một món điểm tâm ngon miệng, làm cho người ta nhịn không được muốn một ngụm nuốt vào.

Chẳng qua là mới ngồi xuống một nửa, Lâm Hạo Dương chỉ cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút run rẩy, vô luận thế nào cũng không dám tiếp tục ngồi xuống, Hoa Thiên Lang thấy vậy ở trong lòng cười khẽ, lấy tay giúp hắn đỡ vòng eo mềm dẻo ngồi xuống phía dưới, để bản thân hoàn toàn tiến nhập người khiến mình khổ luyến hơn hai mươi năm.

“Nha……” Kích thích đột ngột làm cho Lâm Hạo Dương nhịn không được kêu ra tiếng, nháy mắt bị hút hết khí lực toàn thân, hai tay nguyên bản chống trên ngực Hoa Thiên Lang rốt cuộc cũng không kiên trì được, chỉ cảm thấy cánh tay mềm nhũn, cả người ngã nhào vào trong lòng Hoa Thiên Lang, phía sau nương theo động tác của hắn mà càng thêm khắn khít, có chút đau đớn nhưng càng ẩn ẩn nhiều vui sướng không rõ, Hoa Thiên Lang xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, cúi người hôn đôi môi mềm nhẵn của hắn, hai tay đỡ lấy bờ vai hắn bắt đầu ở trong thân thể người yêu mềm mỏng tiến lui, không dám làm càn cũng không dám dùng sức, động tác không thể mềm nhẹ hơn, sợ lại tổn thương hắn.

“Ân……” Lâm Hạo Dương trong mắt ẩm ướt, thật vất vả mới thở lại như thường, mở mắt nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Hoa Thiên Lang, cảm nhận được động tác thật cẩn thận của y, trong lòng nhất thời như bị tình yêu nhồi căng đầy, không chút nghĩ ngợi đưa tay ôm cổ y, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng nói:“Thiên Lang, không sao ngươi không cần nhẫn nại, ta có thể ……”

Bên tai truyền đến thanh âm mềm mại giống như vừa mở mật đường, nhất thời lý trí Hoa Thiên Lang “Oanh” một tiếng nổ không còn sót lại chút gì, người trong lòng rốt cục buông bỏ được toàn bộ khúc mắc, từ nay về sau không bao giờ lo người bên cạnh mình sẽ chạy trốn nữa, nhiều năm lưu luyến si mê lúc này toàn bộ hóa thành dục vọng tối nguyên thủy, không còn gì để cố kỵ, cảm giác có được quá mức tốt đẹp, chỉ hy vọng đêm nay có thể dài thêm một chút. Môi Lâm Hạo Dương truyền ra tiếng rên rỉ mềm mỏng, hắn chỉ cảm thấy tê dại từ những động tác va chạm của Hoa Thiên Lang, chưa bao giờ trải qua sự vui thích trí mạng như thế, không bao giờ nghĩ đến những chuyện râu ria nữa, cuối cùng đã đem thân thể của chính mình cho người mình yêu nhất, hai tay ôm chặt lấy thân thể màu mật ong của y, không bao giờ muốn buông ra nữa.

Tình cảm nhiều năm rốt cục đổi lấy được sự chân thành từ nhau, trong lúc mềm mại khẽ hơn, hắn đã sớm quên đi sự khuất nhục không chịu nổi lần trước, chỉ còn lại sự kích tình, lần lượt điên cuồng dây dưa, mắt thấy sắc trời đã sắp sáng, Lâm Hạo Dương mềm nhũn không có một chút khí lực ghé vào trong lòng Hoa Thiên Lang động cũng không muốn động.

“Biểu hiện không tệ.” Hoa Thiên Lang vỗ vỗ lưng hắn, nhìn người trong lòng bởi vì câu nói này mà mặt đỏ bừng cười xấu xa.

“Mệt.” Lâm Hạo Dương nhắm mắt lại chui vào trong lòng Hoa Thiên Lang, lại bị y ôm xuống giường:“Ngoan, trước tiên đừng ngủ.”

“Cái gì?” Lâm Hạo Dương hoảng sợ, tâm nói không phải chứ, chẳng lẽ còn muốn đổi địa phương làm……

Hoa Thiên Lang cười cười không nói gì, mang Lâm Hạo Dương đi qua ba bức bình phong đến dục trì sâu bên trong, Lâm Hạo Dương tò mò nhìn bốn phía:“Ngươi khi nào thì xây nơi này?”

“Không lâu lắm.” Hoa Thiên Lang cẩn thận giúp hắn lau thân thể:“Lúc trước ngươi thay ta đi chinh chiến ở Tây Nam chịu bệnh phong thấp, Tịch Chiếu nói ngươi thân thể không tốt, dục trì này xây từ noãn ngọc của Nam Cương, về sau ngươi mỗi ngày đến đây ngâm một lúc, chậm rãi điều trị.”

Lâm Hạo Dương ghé vào trong lòng y không nói gì, trong lòng bây giờ giống như nước trong hồ, vô cùng ấm áp.

Hoa Thiên Lang thấy hắn không nói gì, ngược lại có chút hoảng hốt, vội vàng nói:“Ta không có nói là cố ý xây cho ngươi a, mấy năm nay ta thu lại không ít huyết bản của Hồi Cương, đây đều là noãn ngọc do bọn họ đưa tới, ta nghĩ có thể chữa bệnh cho ngươi cũng rất tốt, liền để lại……” Còn chưa dứt lời, đã bị Lâm Hạo Dương chặn môi, hôn triền triền.

“Ngươi không tức giận a?” Hoa Thiên Lang nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Hạo Dương lắc đầu, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua gương mặt y, nam tử người trên vạn người không thể chạm vào này, mấy năm nay vẫn sống cuộc sống thanh đạm, có mấy lần xa xỉ đều là vì hắn, đã vậy mỗi lần tặng cho mình còn sợ mình không vui, là người ai cũng có tình cảm, huống hồ đối phương là người mình yêu.

Hoa Thiên Lang chưa từng thấy vẻ mặt cùng ánh mắt này của Lâm Hạo Dương, trong lòng thấy có chút xa lạ lại tham luyến, cố lấy thêm dũng khí, nắm lấy tay hắn nhẹ giọng nói:“Chúng ta thành thân, được không?”

Lâm Hạo Dương rũ mi mắt, có chút do dự nhưng vẫn gật đầu.

“Ngươi đồng ý?” Hoa Thiên Lang vui mừng, sợ hắn lại đổi ý, đem hắn ôm thật chặt trong lòng trấn an nói:“Ngươi đừng sợ, ta sẽ đến nhà của ngươi nói rõ, ta sẽ nói với khắp thiên hạ, ta chỉ muốn ngươi, cả đời chỉ một mình ngươi.”

“Ta không sợ.” Lâm Hạo Dương ngẩng đầu chống lại hai mắt y:“Ta và ngươi cùng đi gặp phụ mẫu ta, ngươi đi đâu ta cũng sẽ theo ngươi, ta muốn để khắp thiên hạ biết ta không hại nước hại dân, ta sẽ giúp ngươi thống trị tốt giang sơn.”

“Ân, ta biết.” Hoa Thiên Lang cười gật đầu, bế hắn dựa vào cạnh dục trì:“Ngươi là tướng quân của ta, một nửa giang sơn đều là ngươi đánh về …… Ngoan, chúng ta đây lại đến một lần nữa được không?”

“A?” Lâm Hạo Dương sửng sốt, lúc phản ứng được thì đã bị ấn chặt, trong lòng dở khóc dở cười, người này chuyển đề tài sao lại nhanh như vậy?

Ở trên giường đã sức cùng lực kiệt, giờ ở trong bồn tắm lại bị hung hăng khi dễ một phen, Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương đang hôn mê ở trong lòng chớp mắt mấy cái:“Không được trách ta a, ai bảo ngươi như vậy mê người.”

Lâm Hạo Dương mơ màng muốn kháng nghị, lại phát ra một tiếng rên trầm ngâm.

Hoa Thiên Lang hít một ngụm lãnh khí, giật tấm thảm bọc kín người hắn ôm lên giường, sợ nhìn nữa bản thân lại không nhịn được cầm thú một phen.

Ngày hôm sau, Lâm Hạo Dương mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bên cạnh không có ai, định thử động một chút thì cảm thấy thân thể có chút khó chịu, cho nên quyết định tiếp tục nằm không rời dậy nữa, nhớ lại đêm qua đỏ cả mặt—– Sao thể lực Hoa Thiên Lang lại tốt như vậy??!! Lúc trước trong quân doanh lúc nhàm chán thường xuyên gọi vài người tới chạy bền so thể lực, người thắng sẽ có móng heo ăn, nếu thi với Hoa Thiên Lang…… Nghĩ nghĩ, trong đầu mạc danh kỳ diệu hiện ra cảnh Hoa Thiên Lang cầm móng heo cắn a cắn, liền tự mình chọc mình cười khanh khách, vì vậy lúc Hoa Thiên Lang mang đồ ăn vào, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Lâm Hạo Dương nằm ở trên giường, ôm chăn cười một mình như tên trộm .

“Cao hứng cái gì đó?” Hoa Thiên Lang bỏ đồ trong tay xuống, chồm qua cắn mũi hắn:“Tỉnh?”

“Ân.” Lâm Hạo Dương gật gật đầu:“Giờ nào rồi?”

Hoa Thiên Lang bật cười:“Sắp đến giờ vãn phạn, ngươi nói xem là canh giờ nào?”

“Trễ như vậy?” Lâm Hạo Dương khó khăn chống thân mình nhìn nhìn cửa sổ bên ngoài —– Đúng thật là…… đỏ mặt……

Hoa Thiên Lang nhìn hắn ngay cả khí lực ngồi cũng không có, vì thế cười xấu xa cúi đầu nói:“Có thể đi không?”

“Câm miệng!” Lâm Hạo Dương lấy chăn trùm kín mặt:“Dù sao cũng tối rồi, không dậy nữa, tiếp tục ngủ!”

Hoa Thiên Lang lôi hắn từ trong chăn ra rồi ôm giúp hắn dựa vào đầu giường:“Ngoan, rửa mặt xong ăn một chút rồi ngủ tiếp.”

Được dỗ ăn xong một chén canh gà bát tiên, Lâm Hạo Dương súc súc miệng lại lùi về trong chăn.

“Thực sự không dậy nổi a?” Hoa Thiên Lang vỗ vỗ mặt hắn trong lòng cười thầm, người này luôn luôn nghiêm khắc và kiềm chế bản thân, rất ít khi thấy lộ ra tính tình trẻ con, lúc này nhìn bộ dáng lười nhác lại có chút phóng túng của hắn, chỉ cảm thấy lại thích hắn thêm mấy phần, nhịn không được cúi người hôn hôn khóe môi của hắn:“Dương, ta có thể để đống tấu chương này sang ngày mai phê hay không? Ta cam đoan sẽ phê hết, đêm nay ta muốn trò chuyện cùng ngươi.”

Lâm Hạo Dương cong cong khóe môi, cọ cọ dịch vào bên trong giường.

Hoa Thiên Lang mừng rỡ, thoát ngoại bào chui vào trong chăn cọ cọ hắn:“Một thời gian nữa ta đến nhà người đặt sinh lễ được không?”

Lâm Hạo Dương bật cười, đẩy đẩy y:“Nói bừa cái gì đó, gả khuê nữ mới cần sính lễ!”

“Vậy ta mời phụ mẫu ngươi tiến cung dùng bữa? Hay là ta đến nhà ngươi để tỏ thành ý?” Hoa Thiên Lang truy vấn. Nguồn :

Lâm Hạo Dương hôn nhẹ môi y, cười cười:“Ngươi khẩn trương cái gì?”

Hoa Thiên Lang sửng sốt:“Ta không khẩn trương a.”

Lâm Hạo Dương khiêu mi:“Tay ta sắp bị ngươi siết đến gãy, còn nói không khẩn trương?”

“A?” Hoa Thiên Lang buông lỏng tay, mới phát giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lâm Hạo Dương lấy tay an ủi hắn, hôn nhẹ bờ vai hắn:“Không sao, đến lúc đó ta và ngươi cùng đi.”

“Ân.” Hoa Thiên Lang gật đầu, ôm chặt người trong lòng:“Chúng ta cùng đi.”

. : .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.