Tử Việt Lan San

Chương 13: Gặp lại



13, Gặp lại

Dạ Lan San cưỡi ngựa một đường rong ruổi, ngày đêm chẳng phân biệt được chạy tới Giang Nam, nửa tháng sau rốt cục đến Thanh Vân tiền trang chi nhánh của Vân Sát Bảo tại Thiên Diệp Thành, lúc ấy trời đã chạng vạng, Dạ Lan San nghĩ nghĩ, thường thì lúc này Tử Việt hẳn đã ngủ, hiện tại đánh thức hắn hẳn là không tốt lắm, dứt khoát sáng mai sẽ đi gặp hắn. Vì vậy muốn tìm một khách điếm trọ lại một đêm trước, nhưng trong lòng lại như có một con mèo cào, dứt khoát thả người nhảy ra ngoài tường, nghĩ nhìn thấy được một lần thôi cũng được, nhưng khi tới nơi đứng ở trên tường viện lại bị choáng váng, dưới ánh hoàng hôn, toàn bộ tiền trang chằng chịt các ngõ ngách, có chỗ còn bị cây cối che khuất, Thanh Vân tiền trang này cũng là lần đầu tiên y đến, không nghĩ tới lớn như vậy, nhiều phòng như vậy, Tiểu Việt rốt cuộc ở phòng nào?

Đang lúc khó khăn hết sức, đột nhiên Dạ Lan San cảm thấy sau ót có một trận gió quét tới, theo bản năng ngồi hụp xuống, sau đó nâng tay tiếp chiêu, người tấn công là một thanh niên nam tử, thân lam cẩm y, ngọc đái buộc phát, mi vũ anh khí bức người, xuất thủ chiêu chiêu sắc bén. Dạ Lan San trong lòng thầm than thanh niên này hảo thân thủ, chỉ là khí tức có chút không ổn định, nội lực có chút thiếu sót, nhìn võ công của hắn Dạ Lan San đại khái đã đoán được hắn là ai, bởi vậy cũng không có xuất thủ ngoan tuyệt, sau mấy chục chiêu, tiếng hai người đánh nhau dẫn tới mấy thủ vệ tiền trang, nhìn thấy thiếu trang chủ Mộc Tiên Nhiên đang cùng một Hắc y nhân đánh bất phân thắng bại, nhóm thủ vệ nhất thời như ong vỡ tổ nhảy lên muốn hỗ trợ, lại nghe thấy một tiếng gào to:“Tiên Nhiên, mau dừng tay!”

Mộc Tiên Nhiên đang đánh hăng say, đột nhiên nghe tiếng phụ thân mình quát lớn, đành phải bất đắc dĩ thu tay, đứng lại chỉ vào Dạ Lan San nói:“ Ở đâu ra tiểu mao tặc, ngay cả ta Thanh Vân tiền trang ta cũng dám xông vào!”

“Vô liêm sỉ! Còn không mau ra mắt Bảo chủ!” Trang chủ tiền trang Mộc Thanh Vân dậm chân nói, ông mới vừa rồi liếc mắt một cái liền nhìn ra, hắc y nam tử trước mắt này chính là thiếu niên ba năm trước đây ở tang lễ của lão Bảo chủ, cũng chính là Bảo chủ Vân Sát Bảo hiện nay!

“Bảo chủ?” Mộc Tiên Nhiên sửng sốt, Hắc y nhân này ban đêm sao lại làm tiểu tặc trèo tường a?

Dạ Lan San cười cười, ôm quyền nói:“Mộc trang chủ, đêm khuya quấy rầy, thỉnh thứ lỗi.”

Mộc Thanh Vân liên tục lắc đầu nói:“Bảo chủ sao lại nói vậy, tiền trang này vốn là của Bảo chủ, đương nhiên là bất cứ lúc nào cũng có thể tới, ban ngày đã nghe tiểu thiếu gia nói qua, chính là không nghĩ Bảo chủ sẽ tới nhanh như vậy thôi, đi đường Bảo chủ chắc cũng mệt rồi, không bằng nghỉ ngơi trước, như thế nào?”

Dạ Lan San gật gật đầu:“Ách…… Giúp ta tìm một phòng bên cạnh Tử Việt, cho một hạ nhân dẫn ta đi là được rồi, Mộc trang chủ cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng.” Mộc Thanh Vân gật đầu đáp ứng, phân phó người đưa Dạ Lan San tới chỗ ở. Mộc Tiên Nhiên thấy vậy quay đầu muốn chạy, lại bị Mộc Thanh Vân túm cổ áo xách về.

“Phụ thân……” Mộc Tiên Nhiên trong lòng âm thầm kêu khổ.

“Lại chạy đi đâu?” Mộc Thanh Vân tức đến mặt trắng bệch, đồng dạng là tiểu tử hai mươi mấy tuổi, sao lại chênh lệch lớn như vậy!

“Là…… đi gặp mặt bằng hữu thôi, do nhất thời cao hứng, nên đã quên giờ.” Mộc Tiên Nhiên cúi đầu thành thành thật thật nhận sai.

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, cách xa đám bằng hữu suốt ngày rượu chè kia một chút! Về phòng, trong vòng nửa tháng không cho phép ra khỏi cửa!” Mộc Thanh Vân ngửi được mùi son phấn trên thân hắn, tức đến vểnh râu.

“A?” Mộc Tiên Nhiên khóc tang, nghĩ rằng sau này không bao giờ nhiều chuyện bắt trộm nữa đâu, hôm nay nếu lén trở về phòng thì sao có nhiều chuyện như vậy, ban ngày Tử Việt không phải nói Dạ Lan San ít nhất hai ngày sau mới đến sao, sao mình lại xui xẻo như vậy!

“A cái gì mà a!” Mộc Thanh Vân trừng mắt, nói:“Sáng mai đi quỳ từ đường cho ta!”

Mộc Tiên Nhiên hoàn toàn suy sụp.

Quản gia Tôn Kiền đưa Dạ Lan San đến một đình viện, nói: “Chỗ này là sáng sớm hôm nay Thần thiếu gia căn dặn sắp xếp, đình viện của tiểu thiếu gia ở cách vách nơi này, Dạ Bảo chủ sớm nghỉ ngơi đi.”

Dạ Lan San nghe vậy trong lòng vui mừng, xem ra Tiểu Việt vẫn là quan tâm tới mình đi! Nhanh nhẹn bước vào phòng, Dạ Lan San tắm rửa xong lên giường nằm, nghĩ lại vẫn là ngồi dậy mặc y phục đi qua viện bên cạnh, phát hiện phòng vẫn còn sáng, vì thế muốn gõ cửa đi vào, lại đột nhiên nghe thấy tiếng có ai đó đẩy cửa viện đi vào, trong bụng cả kinh, xoay người tránh ở chỗ tối, lại phát hiện người đi vào cư nhiên là Mộc Tiên Nhiên, hắn tới làm gì? Dạ Lan San một trận nghi hoặc.

“Tiểu Việt?” Mộc Tiên Nhiên ở cửa nhỏ giọng kêu, chỉ thấy cửa “Chi nha” một tiếng mở ra, Thần Tử Việt vươn đầu nhìn nhìn, cười ngoắc: “Nhiên Nhiên, sao ngươi lại tới đây, mau vào!”

Nhìn hai người vào phòng, Dạ Bảo chủ hoàn toàn ngốc đơ, trong đầu không biết tại sao đột nhiên lại hiện lên mấy tiết mục lúc còn bé đã xem qua, tài tử ở hậu viện gặp gỡ giai nhân?

“Nha, sao ngươi ngốc như vậy! Đã ba lần rồi!” Trong phòng truyền ra tiếng oán thanh của Thần Tử Việt.

“Đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng có được hay không.”

“Ngươi làm gì? Không muốn không muốn!” Thần Tử Việt cự tuyệt.

“Tiểu Việt ngươi chuyên tâm một chút a!” Mộc Tiên Nhiên sốt ruột.

“Ai nha ngươi đừng lộn xộn!” Thần Tử Việt hô:“Bằng không ta sẽ gọi người!”

Hai người đang ở trong phòng cãi nhau ầm ĩ thì thấy cửa phòng bị người một cước đá văng, Dạ Lan San đen mặt đứng ở cửa, quanh thân đằng đằng sát khí a……

“Dạ Bảo chủ?” Mộc Tiên Nhiên hoảng sợ:“Ngươi còn chưa ngủ a?”

Dạ Lan San nhìn tình cảnh trước mắt, Thần Tử Việt đang vẽ tranh, Mộc Tiên Nhiên nắm bút lông hắn, ngô…… Cùng hình ảnh mình tưởng tượng có điểm không giống……

“Tiểu Hắc!” Thần Tử Việt kêu lên một tiếng, nhào về phía trước ở trên cổ Dạ Lan San cọ a cọ:“Tiểu Hắc Tiểu Hắc ngươi đến khi nào! Vừa lúc, giúp ta giáo huấn hắn, hắn khi dễ ta!”

“Ta đâu có khi dễ ngươi!” Mộc Tiên Nhiên tranh cãi: “Bất quá gọi ngươi ngày mai giúp ta cầu tình với phụ thân, ngươi là tiểu thiếu gia Vân Sát Bảo, phụ thân khẳng định sẽ nể mặt mũi ngươi!”

“Ta vừa tới mấy ngày a! Đã giúp ngươi nói qua hai lần! Ai bảo ngươi ngốc như vậy, bị lão cha ngươi bắt được!” Thần Tử Việt bất mãn:“Hơn nữa ngươi vừa rồi còn làm giấy của ta lộn xộn, chính ngươi nhìn tranh của ta, đều thành cái gì rồi!”

“Sao có thể trách ta, rõ ràng là ngươi không chuyên tâm nghe ta nói……” Mộc Tiên Nhiên vẻ mặt ủy khuất.

“Được rồi được rồi!” Dạ Lan San cuối cùng hiểu rõ chuyện xảy ra vừa rồi, tâm tình tốt hơn một chút, thầm muốn nhanh chóng đuổi Mộc Tiên Nhiên đi, vì thế phất tay nói:“Mộc huynh ngươi đi về trước đi, ngày mai ta đi tìm trang chủ nói thay ngươi !”

“Thật sự?” Mộc Tiên Nhiên mừng rỡ, liên tục cảm tạ rồi rời đi.

“Tiểu Hắc.” Thần Tử Việt đưa tay vòng lên cổ Dạ Lan San ngẩng đầu nhìn y:“Vừa rồi ngươi làm sao vậy, sắc mặt dọa người như vậy.”

“Ha ha……” Dạ Lan San cười gượng, ôm hắn ngồi ở trên ghế nói sang chuyện khác: “Sao không đợi ta, một mình chạy đến Giang Nam?”

Thần Tử Việt tựa đầu vào trong lòng y cọ cọ, nói:“Ta ở nhà nhàm chán, nghĩ ngươi dù sao cũng tới Giang Nam, nên đi trước.”

“Ngươi không phải bởi vì giận ta?” Dạ Lan San sờ sờ Thần Tử Việt đầu hỏi.

“Ta tại sao phải giận ngươi?” Thần Tử Việt vẻ mặt mê mang.

“Bởi vì tối hôm đó……” Dạ Lan San cảm thấy mặt có điểm nóng lên.

Thần Tử Việt cười cười, ôm y không nói lời nào.

Dạ Lan San nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thần Tử Việt, không biết tại sao, cảm thấy hắn so với lúc trước gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

Thần Tử Việt ngẩng đầu:“Ngươi sao nhanh như vậy đã tới rồi? Ta nhận được bồ câu đưa tin của Đoạn Đoạn, ngươi ít nhất ngày mốt mới đến nha.”

Dạ Lan San cười cười, nói:“Ngươi sốt ruột đến Giang Nam, ta sốt ruột đi tìm ngươi đi, cho nên đành phải ủy khuất Ô Vân Đạp Tuyết, cơ hồ không ngủ không nghỉ một đường mang ta tới đây.”

Thần Tử Việt nhìn Dạ Lan San sắc mặt tiều tụy, có chút đau lòng, tay xoa xoa cằm y, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Dạ Lan San lắc đầu: “Ngươi ngủ trước đi, ta thấy ngươi ngủ rồi trở về.”

Thần Tử Việt đứng lên, lấy tay kéo Dạ Lan San đến bên giường: “Cùng nhau ngủ! Lúc còn nhỏ nghe Phúc Bá kể chuyện ma, buổi tối sợ ngủ không được không phải luôn ngủ sao cùng nhau!”

Dạ Lan San sửng sốt, đến lúc phản ứng được thì mừng rỡ, oạch một tiếng chui vào chăn, sợ Thần Tử Việt đổi ý.

Thần Tử Việt nhếch miệng cười:“Tiểu Hắc tốc độ ngươi thật nhanh……” Chính mình cũng tháo giày đến trên giường, kéo chăn qua nhắm mắt lại.

Dạ Lan San một chưởng thổi tắt đèn, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào mặt người bên gối, thanh khiết lại mỹ, nhất thời cảm thấy trong lòng mình ấm áp, nhìn lông mi hắn khẽ run, vì thế đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai hắn, Thần Tử Việt ngoan ngoãn tiến vào trong lòng Dạ Lan San, hai người một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm ngày hôm sau Dạ Lan San mở mắt, cúi đầu nhìn Thần Tử Việt còn đang ngủ say trong lòng, bản thân cũng luyến tiếc rời giường, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc tán lạc trên gối của hắn, mềm mại tinh tế, nhưng không phải đen nhánh, ngược lại có chút phiếm hoàng, Tiểu Việt trước đây bệnh nặng một thời gian, sau này sức khỏe lúc nào cũng yếu, điều dưỡng lâu như vậy vẫn không tốt lên, Dạ Lan San cảm thấy đau lòng, cân nhắc Giang Nam là nơi giàu có và sung túc, nếu không để Tiểu Việt ở nơi này lâu một chút, cũng dưỡng béo một chút, trong lòng đang suy tư thì cảm thấy thân thể Thần Tử Việt giật giật, sau đó mở mắt, có chút u mê nhìn Dạ Lan San hồi lâu mới thanh tỉnh lại:“Tiểu Hắc sớm!”

“Ân.” Dạ Lan San cười cười, bóp mũi hắn, nói: “Rời giường có được không? Đi chào hỏi Mộc trang chủ trước, sau đó chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Thần Tử Việt gật gật đầu, hai người rửa mặt xong sau liền đi đến tiền thính.

“Bảo chủ, Tiểu thiếu gia.” Mộc Thanh Vân đã sớm hầu chờ ở tiền thính, thấy Dạ Lan San bọn họ đến, vội vàng đi lên chào hỏi:“Sổ sách của tiền trang ta đã cho người chuẩn bị tốt, phần sổ sách buổi chiều hôm nay sẽ được đưa đến, không biết Bảo chủ khi nào thì nghiệm xem?”

Dạ Lan San phất tay:“Mộc trang chủ trong nghề ta sao có thể so, ta lần này là thay mặt Đoạn Tinh đến xem có cái gì cần giúp đỡ, sổ sách sẽ không nghiệm, nếu là ngay cả ngươi ta cũng không yên tâm, thì ta sẽ kiếm ai để giao phó đây!”

“Vâng vâng.” Mộc Thanh Vân thật hưởng thụ lời nói này:“Nếu thế, không bằng ta bồi Bảo chủ ra ngoài Thiên Diệp Thành đi dạo?”

“Trang chủ sự vụ bận rộn, chúng ta không thể giúp coi như xong, sao có thể gây thêm phiền.” Dạ Lan San xua tay: “Không bằng để cho Mộc công tử đưa chúng ta ra ngoài, như thế nào?”

“A?” Mộc Thanh Vân sửng sốt, chợt quay đầu nói: “Tiểu Thất Tử, đến từ đường gọi thiếu gia ra, nói hắn bồi Dạ Bảo chủ xuất môn.”

Dạ Lan San cùng Thần Tử Việt nhìn nhau cười —– Quả nhiên là quỳ từ đường.

Chờ Mộc Tiên Nhiên đến, ba người ăn xong điểm rồi ra cửa, Thần Tử Việt nói:“Nhiên Nhiên, chúng ta đi đâu nha?”

Mộc Tiên Nhiên suy nghĩ một chút, nói:“Không bằng đi Tĩnh Thủy Hà đi, nơi đó hôm nay vừa lúc có cuộc thi so tài hoa khôi.”

“Không đi không đi!” Dạ Lan San vừa nghe liền lắc đầu:“Đi loại địa phương đó làm gì!”

“Đi đi mà!” Thần Tử Việt kéo kéo Dạ Lan San:“Ta muốn xem náo nhiệt, dù sao cũng không nói chuyện nhiều.”

Nhìn bộ dáng tội nghiệp của Thần Tử Việt, Dạ Lan San có chút mềm lòng:“Vậy…… Nhìn một cái rồi đi!”

“Ân ân!” Thần Tử Việt cuồng gật đầu.

Đến bờ sông Tĩnh Thủy, thì thấy bên bờ sông có một đại thai tử*, đầy gấm vóc hoa tươi trang sức phú quý, các hồng bài thanh lâu thay nhau lên hiến nghệ, ba người ở dưới đài xem một lúc, đều cảm thấy có chút…… Nhàm chán.

*một sân khấu lớn

“Đều là dong chi tục phấn.” Mộc Tiên Nhiên thật thất vọng.

“Đúng vậy đúng vậy! Chúng ta đi thôi!“Dạ Lan San phụ họa, kéo Thần Tử Việt muốn đi, giương mắt lại vừa lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc hiện lên trong đám người có, trong lòng cả kinh —– Gia Luật Thanh? Hắn sao lại ở đây.

Dạ Lan San bắt đầu nghĩ Gia Luật Thanh này cũng là tên háo sắc, tới nơi này hẳn là muốn mua vài nữ nhân về, lại phát hiện hắn tựa hồ không nhìn lên đài, ngược lại gắt gao nhìn chằm chằm một người dưới đài, theo ánh mắt Gia Luật Thanh truy qua, nơi đó có hai nam tử đứng, nhìn qua như quý công tử nhà ai, người đứng trước là hoàng y nam tử tay cầm ngọc phiến, có chút hăng hái nhìn ca nữ trên đài, người phía sau là một thân ngân bạch nhuyễn giáp, nhìn qua như một hộ vệ bình thường, sắc mặt đề phòng. Không biết Gia Luật Thanh rốt cuộc là nhìn người nào.

“Uy, Tiểu Hắc ngươi phát ngốc cái gì!” Thần Tử Việt kỳ quái:“Nhiên Nhiên đang chờ chúng ta a!”

Dạ Lan San nghĩ nghĩ, dẫn Thần Tử Việt ra bên ngoài, mở miệng nói: “Ngươi có biết ta mới nhìn thấy ai hay không?”

. : .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.