Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 68: Xin lỗi , đã quấy rầy



‘Cạch’ , cửa phòng bệnh chậm rãi bị mở ra , cô y tá đẩy xe trị liệu đi tới “Chào chị , đến giờ tiêm rồi !”

Vũ Nghê nhẹ nhàng thở dài , ra là cô y tá “Chào buổi sáng !”

Cô y tá treo lại chai kệ , sau đó đem kim tiêm chích vào tay của Vũ Nghê

Đang lúc y tác chuẩn bị rời đi , thì Lâm Hiên đi tới

“Chào bác sĩ Lâm , người cũng tới đây ư ?!” Gò má của cô y tá tự nhiên hồng lên , ngượng ngùng cúi đầu

“Ừ , tôi tới thăm người bạn một chút !” Lâm Hiên gật đầu với y tá một cái , sau đó nhìn về phía giường bệnh Vũ Nghê

Vũ Nghê nhìn thấy Lâm Hiên thì trên mặt trở nên trắng bệch , hô hấp rõ ràng khó thở

Cô y tá chào hỏi xong , đẩy xe trị liệu đi chỗ khác . Lâm Hiên lẳng lặng đứng trước giường bệnh , thật lâu sau mới cúi đầu nói :”Chị dâu , thật xin lỗi !”

Tay Vũ Nghê nắm chặt ra giường , từ từ buông ra “Bây giờ xin lỗi cũng đã quá muộn , cậu đi đi !” Cô không muốn gặp lại người này , thấy người này cô lại nghĩ đến đêm hôm đó , thấy người này lại làm cô cảm thấy hổ thẹn với con của mình

“Chị dâu , tôi biết mình sai rồi . Chuyện này cũng không còn cách nào cứu vãn , tôi biết chị uất ức rất nhiều . Nhưng thật tình thì tôi cũng muốn được bù đắp gì đó !”

“Đối với tôi bây giờ , chuyện gì cũng không cần , càng không cần phải phiền tới cậu !” Vũ Nghê quay đầu , nhìn ngoài cửa sổ

Lâm Hiên lúng túng nhìn Vũ Nghê , sau đó rút một tờ chi phiếu từ trong túi áo , đặt ở bên gối của Vũ Nghê “Số tiền này , chị cứ giữ đi . Tôi nghĩ chị sẽ cần tới !”

Vũ Nghê cầm chi phiếu trên tay , đang tính ném về phía Lâm Hiên

“Xin lỗi , xem ra tôi đến không đúng lúc !” Giọng nói thâm trầm chợt vang lên trong phòng

Vũ Nghê và Lâm Hiên đồng thời nhìn về phía đó , Lạc Ngạo Thực vẫn đang nhíu mày chế giễu

“Anh rể , anh tới thăm chị dâu à” Lâm Hiên hướng về phía Lạc Ngạo Thực gật đầu một cái

Lạc Ngạo Thực trở nên nghiêm túc , nheo lại tròng mắt chất vấn “Lâm Hiên , cậu đã hứa với tôi những gì , đừng nói là quên ?!”

“Không có . Anh rể , anh vẫn để cho tôi có cơ hội làm việc . Dĩ nhiên tôi sẽ không quên !” Hắn nhìn Lạc Ngạo Thực ra vẻ bảo đảm

“Vậy cậu nên cách xa những người phụ nữ khác một chút . Tiền cũng nên cất vào , nếu như cậu có tiền mà không biết cho ai , tốt hơn là nên đi làm từ thiện!” Mặt hắn không chút thay đổi , hướng phía Vũ Nghê , đem lấy chi phiếu trong tay cô rút lại , sau đó trả về cho Lâm Hiên “Vừa nãy tôi đến bệnh viện , thấy một cặp vợ chồng nông thôn không có tiền chữa bệnh cho con , đang quỳ gối trong đại sảnh bệnh viện , cầu cứu bác sĩ . Thiết nghĩ cậu nên đem số tiền này quyên góp cho họ đi . Lương y như từ mẫu , không phải sao ?!” (Lương y như từ mẫu : Tấm lòng thầy thuốc như cha mẹ)

Sắc mặt màu đỏ của Lâm Hiên từ từ chuyển sang tức giận , chẳng qua là hắn cố kiềm chế “Vâng , anh rể nói phải lắm . Nhưng mà tôi sẽ lấy số tiền khác để giúp đỡ họ . Còn tiền này , là tôi dùng để bồi thường cho chị dâu !”

Lạc Ngạo Thực lập tức níu lấy cổ áo Lâm Hiên , chỉ vào mặt của hắn hỏi “Khốn kiếp , tại sao muốn bồi thường ?!”

Lâm Hiên khẽ nheo lại mắt , giống như là cố ý khiêu khích :”Anh rể , Dù cho tất cả chúng ta đều muốn quên đi nỗi đau này , nhưng mà ~ chuyện cũng đã xảy ra , thì không có biện pháp thay đổi !”

“Cậu câm miệng cho tôi , tôi nói lại một lần nữa . Các người không có bất cứ quan hệ gì , cậu nhớ kỹ cho tôi !” Lạc Ngạo Thực cắn răng nghiến lợi quát , trợn to tròng mắt đang hừng hực bốc lên như ánh lửa . Giống như ai mà nhắc lại chuyện cũ , hắn sẽ ra tay giết thẳng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.