Truyền Nhân Thiên Y

Chương 97: 97: Long Gia Ra Mặt



Phát hiện này khiến trái tim Vương Hồng Ba lập tức lạnh đi một nửa.

Không đúng!

Sao những nhân vật ông lớn đó có thể đối nghịch với Vương gia và tập đoàn Vương Thị to lớn vì một tên nhóc miệng còn hôi sữa?

Đây chỉ là trùng hợp, chỉ là mình suy nghĩ nhiều quá mà thôi.

Nhưng ngay khi Vương Hồng Ba an ủi bản thân trong lòng như thế, chỉ thấy những người còn lại cùng bàn với Lương Siêu chưa thể hiện thái độ cũng lần lượt đứng lên.

Mấy người Tiết Bình An, Tôn Quốc Vĩ cũng xuống đài, cùng bọn người Hình Huy tụ lại chung quanh Lương Siêu, trăm miệng một lời.

“Từ ngày hôm nay, đồng minh do mười tám người chúng tôi tạo thành chính thức tuyên chiến với tập đoàn Vương Thị!”

Oanh!

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang, lập tức đánh bọn người Vương Hồng Ba trước đó còn tung bay trên chín tầng mây xuống mười tám tầng Địa Ngục!

Giờ phút này đám người cũng choáng váng, tuy cân nặng của tập đoàn Vương Thị không nhỏ, Vương Hồng Ba cũng không thua kém ai trong mười tám ông lớn này, nhưng người ta đã liên hợp lại, với thực lực đó thì muốn diệt tập đoàn Vương Thị chỉ là vấn đề thời gian mt.

Lần này tập đoàn Vương Thị thật sự lạnh rồi!

“Vì sao!”

“Vì sao các người lại nhằm vào Vương gia! Rốt cuộc tôi đắc tội các người chỗ nào!”

Vương Hồng Ba rống lên chất vấn, mười tám ông lớn nghe xong đều hừ lạnh.

Thằng ngu này sắp chết đến nơi còn không biết vì sao mình chết.

Lúc này, Lương Siêu chậm rãi đứng lên, cười cười với Vương Hồng Ba sắc mặt xanh đỏ liên tục trên đài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Trước đó tôi đã cho ông một cơ hội, đáng tiếc ông không nắm chặt, không phải ông muốn tận mắt chứng kiến tôi diệt Vương gia các người như thế nào à?”

“Hiện tại, nhìn thấy rõ rồi chứ?”

Nghe xong, cho dù Vương Hồng Ba có ngốc cũng triệt để hiểu ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, bờ môi cũng bắt đầu phát run.

Tất cả đều không phải trùng hợp…!

Vương Thiên Hào trừng lớn đôi mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin, điên cuồng lắc đầu.

“Không có khả năng, chuyện này không có khả năng!”

“Họ Lương, cho dù anh là tông sư võ đạo cũng không có khả năng chỉ huy được nhiều ông lớn như vậy!”

“Trong này nhất định có mờ ám, anh, anh nhất định lại giả bộ ngầu thôi! Đúng không!”

“Làm càn!” Sắc mặt Hình Huy lập tức trở nên lạnh lẽo, quát mắng: “Lương thần y là nhân vật thần tiên, sao thứ chẳng ra gì như cậu lại dám sỉ nhục?”

“Hừ, Vương Hồng Ba, muốn trách thì anh trách hai cha con anh mắt mù, gây hấn với ai không được, lại chọc trúng ân nhân cứu mạng của chúng tôi.”

“Đại ân cứu mạng, không thể báo đáp, chỉ cần một câu của Lương thần y, cho dù ông đây có táng gia bại sản cũng phải chơi chết Vương thị các người!”

“…”

Mười tám ông lớn nhao nhao mở miệng, thái độ cứng rắn, khiến ánh mắt Vương Hồng Ba trở nên vô cùng âm trầm, lập tức vội vàng hung hăng trừng Vương Thiên Hào một cái.

“Con mẹ nó còn đứng ngơ ra đó làm gì!”

“Tranh thủ gọi điện thoại cho sư phụ con, bảo ông ta lập tức tới!”

“Hôm nay, tôi muốn để tên nhãi họ Lương này đổ máu nơi này! Tôi cũng muốn xem chờ nó chết thì các người còn có thể hung hăng như vậy không!”

“Thật tốt!”

Vương Thiên Hào liên tục gật đầu bấm điện thoại, mười tám ông lớn Hình Huy thấy thế thì lộ ra vẻ mặt quái lạ, trong mắt tràn ngập trêu tức và buồn cười.

Lúc này còn muốn gọi điện thoại cho Tiêu Bắc Quang?

Thuần túy là tìm mắng!

Rất mau điện thoại đã nối máy, Vương Thiên Hào vội vàng nói: “Sư phụ, thằng nhãi họ Lương kia muốn diệt Vương gia! Ngài mau tới chơi chết nó! Nếu không…”

Chơi chết?

Tiêu Bắc Quang vốn đã nản lòng thoái chí, muốn lặng yên rời khỏi Trấn Giang, nghe vậy thì lửa giận lập tức bốc lên cao!

“Con mẹ nó!”

“Chuyện đời này tao làm sai nhất chính là nhận thứ đồ đệ hố hàng là mày! Lương đại sư muốn diệt Vương gia à”

“Tốt! Diệt tốt lắm! Vừa vặn thay tao báo mối thù cụt tay!”

“Cụt, cụt tay?”

“Sư phụ, ngài…”

“Tút tút tút…”

Tiêu Bắc Quang cúp điện thoại, khóe miệng Vương Thiên Hào giật giật, vẻ sợ hãi trên mặt càng sâu.

“Cha…”

“Sư, sư phụ con mắng con là hố hàng, còn, còn nói ngài ấy đã mất một cánh tay…”

Bịch bịch!

Vương Thiên Hào nghe vậy, chỉ cảm thấy hoa mắt, liên tục lảo đảo mấy cái suýt đã ngã xuống.

Đám người thấy thế đều âm thầm lắc đầu.

Buổi lễ mừng lên sàn đang yên yên lành lành lại trở thành trò cười như vậy.

Lên sàn, lại lập tức sập sàn…!

Tuy bọn họ cũng đã gặp không ít công ty lên sàn bi kịch, nhưng bàn về độ thảm thì tập đoàn Vương Thị này đứng đầu!

Sau một khắc, Lương Siêu chậm rãi đi lên đài, mà mỗi một bước của hắn, Vương Thiên Hào sẽ lui lại một bước, sợ hãi trong lòng càng tăng lên một chút.

Tới bây giờ anh ta mới biết được, lần này rốt cuộc mình đá phải tấm sắt cứng rắn đến mức nào, trêu chọc người kinh khủng đến mức nào!

Khi lui đến góc tường, không chỗ để lui nữa thì Lương Siêu cũng đi đến đài.

Đón ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, toàn thân Vương Thiên Hào phát run, anh ta biết, lần này Lương Siêu nhất định sẽ hung ác hành hạ mình một trận!

Tay cụt còn là nhẹ, nói không chừng còn trực tiếp chơi chết mình!

Đã không dám nghĩ tiếp, Vương Thiên Hào sụp đổ mà hét lớn: “Đừng, đừng tới đây!”

“Cha, cứu con với!”

Lúc này trong lòng Vương Hồng Ba cũng rối bời, nhưng nhìn thấy Lương Siêu đã đi đến trước mặt con trai mình, nhìn thấy hắn sắp ra tay, ông ta vẫn vội vàng quát khẽ lên.

“Lương Siêu, cậu đừng xúc động!”

“Có chuyện gì cũng có thể thương lượng, ví dụ như 100 triệu tiền bồi thường trước đó cậu báo!”

Lương Siêu cười ha ha, không buồn quay đầu nhìn Vương Hồng Ba lấy một cái.

Hiện tại mới bàn tiền với mình à?

Trễ rồi.

Chát!

Đột nhiên một bàn tay quất mạnh vào mặt Vương Thiên Hào, tát đến nửa gương mặt anh ta tróc da tróc thịt, còn phun ra một loạt răng nát…!

“Cảm giác tát em gái tôi lúc ấy rất vui vẻ phải không?”

“Không, không phải!”

“Lương Siêu tôi sai, tôi sai thật rồi! Anh tha…”

Chát!

Căn bản cũng không nghe anh ta biện minh, Lương Siêu trở tay lại táy một cái, cũng triệt để hủy đi nửa gương mặt còn lại, cả cha anh ta là Vương Hồng Ba, nếu không phải nhìn kỹ cũng không nhận ra đây là con trai mình.

Chát chát chát!

Chát chát…!

Sau khi liên tục tát mấy cái, hai bên mặt của Vương Thiên Hào đã hoàn toàn không còn tri giác, đồng thời còn choáng váng, đoán chừng đã bị chấn động não khá nặng.

Đám người thấy Lương Siêu dừng tay, đều cho là hắn đã hả giận, việc này xem như chấm dứt, nhưng lại thấy hắn nắm lấy cổ áo Vương Thiên Hào, như xách gà con mà kéo đến chỗ cửa sổ.

Vừa đi, hắn vừa nói: “Nếu không phải Hạ lão chạy đến kịp thời, có phải anh còn muốn chơi người phụ nữ của tôi không?”

“Lúc ấy ức hiếp người phụ nữ của tôi, xé quần áo của cô ấy, khoái cảm đó rất thoải mái phải không?”

“Không, không!”

“Cứu mạng!”

Vương Thiên Hào bị dọa đến lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu sốt ruột kêu to, đã đoán được Lương Siêu muốn làm gì.

Là muốn ném mình ra khỏi cửa sổ!

Đây là lầu bốn, lấy trạng thái bây giờ của mình, nếu thật sự bị ném ra thì khả năng cao là sẽ chết, kết quả may mắn nhất cũng là tàn tật cấp độ nặng!

Mấy giây sau, thấy Lương Siêu đã xách Vương Thiên Hào đi đến cửa sổ, trái tim đám người lập tức đập rộn lên, Vương Hồng Ba nhất thời cũng trợn mắt như muốn nứt ra!

Mà ngay vào lúc ông ta muốn xông tới thì một thanh niên đột nhiên bước ra.

“Anh bạn này, xin hãy nể mặt Long gia chúng tôi, bỏ qua cho Vương gia được không?”

Lương Siêu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, lạnh lùng nhìn thanh niên mặc tây trang trắng đứng ngạo nghễ chính giữa đại sảnh kia.

“Anh là ai?”

“Long gia của Trấn Giang, Long Phi Vân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.