Ầm!
Hai mắt của Lương Siêu đỏ ngầu, tràn ngập sự tức giận!
Qua mấy ngày tiếp xúc, hắn có ấn tượng rất tốt đối với Liễu gia.
Nhất là đối với Liễu Huy Hoàng, có thể nói là hết lòng hết dạ.
Mặc dù bị người ta ép buộc như vậy nhưng Liễu gia không hề gọi điện thoại cho hắn!
Phần nhân tình này cũng đủ để Lương Siêu quý trọng.
Nếu như toàn gia thật sự bị diệt môn vì hắn thì e rằng hắn sẽ sống trong sự áy náy cả đời mất.
Huống chi em gái của hắn vẫn còn đang ở Liễu gia!
Nếu như Từ Xuyên vẫn không tìm thấy hắn thì rất có khả năng Lương Nghiên sẽ trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của ông ta!
Sau khi đá bay Diệp Cửu, Lương Siêu vội vã chạy về Liễu gia.
“Anh Lương, chờ chút đã!”
Dương Thi Vũ vội gọi hắn lại: “Nơi này cách biệt thự Liễu gia cũng khá xa, để tôi lái xe đưa anh qua đó.”
“Cũng được.”
Sau khi lên xe, Lương Siêu không ngừng thúc giục Dương Thi Vũ đạp ga, trong lòng hắn nóng như lửa đốt.
Chỉ mong tất cả mọi việc vẫn còn kịp…
Cùng lúc đó, tại biệt thự Liễu gia.
Từ Xuyên ngồi ở cửa với vẻ mặt hung ác.
Ông ta nhìn đám người Liễu Huy Hoàng trong đại sảnh và lạnh lùng hỏi: “Thời hạn một ngày đã hết rồi, thằng nhãi họ Lương kia đâu?”
“Tôi không biết.”
Ngay khi Liễu Huy Hoàng vừa bình tĩnh nói xong, chỉ thấy Từ Xuyên vung tay lên, tiếng gió lướt qua đánh bay Liễu Huy Hoàng bay xa vài mét, đập thẳng vào bàn ăn rồi ngã xuống mặt đất.
“Bốp!”
“Lão Liễu!”
Thấy vậy, Liễu Băng Loan, Hồ Tuyết Liên cùng với những người khác vội hét lên và chạy tới đỡ Liễu Huy Hoàng dậy.
“Ông, ông là cái đồ khốn khiếp!”
“Nhà chúng ta đang sống tốt như thế, ông thật sự chỉ vì một người ngoài mà hủy hoại gia đình chúng ta sao!”
“Ông mau đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia quay về đi!”
“Không được!”
Liễu Huy Hoàng gầm lên một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nếu như trước đây không nhờ có sư phụ của Tiểu Siêu thì làm sao có Liễu Huy Hoàng của tôi ngày hôm nay? Lại càng không có Liễu gia của hiện tại!”
“Bây giờ Tiểu Siêu gặp chuyện, chẳng lẽ chúng ta vì bảo vệ bản thân mình mà đẩy nó vào hố lửa sao? Đây chẳng khác nào hành vi của súc sinh cả!”
“Cho dù hôm nay Liễu gia của tôi có bị diệt sạch thì tôi cũng sẽ không liên lạc với Tiểu Siêu! Huống chi tôi cũng không tin một người như nó lại dám…”
“Đồ cứng đầu!”
Từ Xuyên ngắt lời ông và vung tay lên đầy thô bạo.
Liễu Huy Hoàng lại bị đánh bay ra ngoài, đập vào tường và ngã xuống đất.
Lần này, ông phun một ngụm máu.
Bộp!
Bộp bộp bộp!
Bộp bộp…
Cứ như vậy, không đếm nổi ông đã bị đánh bay bao nhiêu lần.
Cuối cùng, Liễu Huy Hoàng nằm rạp trên mặt đất như một con chó, đừng nói là đứng lên, ngay cả sức lực để mở mắt còn không có…
Mặc dù vậy, Từ Xuyên vẫn không buông tha cho Liễu Huy Hoàng.
Cuối cùng, Hồ Tuyết Liên không thể chịu nổi được nữa.
“Dừng tay!”
“Tôi, để tôi đi gọi điện thoại cho thằng nhóc họ Lương kia bảo cậu ta trở về!”
Lúc này Từ Xuyên mới dừng tay lại và lạnh lùng cười với bà ta.
“Nếu như bà thức thời từ sớm như vậy thì chồng của bà cũng sẽ không bị tôi đánh đến mức mất nửa cái mạng như thế.”
“Gọi điện thoại đi, tôi cho Liễu gia các người một cơ hội cuối cùng.
Chỉ cần gọi được thằng nhãi họ Lương kia về thì tôi có thể tha cho Liễu gia một mạng.”
Sau đó, Hồ Tuyết Liên giật lấy điện thoại di động của Liễu Băng Loan.
Ngay khi tìm được số của Lương Siêu, bà ta lập tức bấm số gọi.
Thế nhưng hệ thống lập tức thông báo đầu dây bên kia đã tắt máy, vui lòng thử lại sau…
Bà ta gọi liên tiếp mười mấy cuộc nhưng cuộc nào cũng y như vậy…
Toàn bộ Liễu gia sẽ bị diệt môn mất.
“Tên khốn kiếp này!”
“Tên này bỏ chạy đã đành, sao còn tắt cả điện thoại di động thế! Hắn muốn toàn bộ Liễu gia bị diệt sạch hay sao!”
“…”
Nhất thời, tiếng mắng chửi của mọi người ở Liễu gia với Lương Siêu không ngừng vang lên.
Lương Nghiên đứng ở một bên nghe thấy khóc nức nở: “Anh của cháu không hề bỏ chạy!”
“Chị dâu, anh trai, anh trai sẽ không bỏ rơi em đâu! Có đúng không ạ?”
“Oa oa…”
Liễu Băng Khanh không nói gì mà chỉ vỗ nhẹ vai an ủi Lương Nghiên, trong lòng cô cũng rất khó chịu đối với hành động lần này của Lương Siêu.
Gây họa xong thì bỏ trốn, di động không gọi được, thậm chí còn chẳng quan tâm tới sự sống chết của em gái!
Trước đó cô còn có vài phần kính trọng với hắn, không ngờ bản thân mình lại có mắt như mù.
Xem ra mắt nhìn đàn ông của cô thật sự rất kém.
Đúng lúc này, ánh mắt của Từ Xuyên chuyển qua thân thể mềm mại của Liễu Băng Khanh.
“Cô chính là vợ chưa cưới của thằng nhãi kia đúng không?”
“Còn đứa con gái phía sau cô chính là em gái của hắn phải không?”
“Tốt, tốt lắm.”
Từ Xuyên gật gật đầu và đi về phía hai người.
“Nếu như thằng nhóc kia đã nhát gan như thế, tôi không tìm được hắn, vậy thì tôi chỉ có thể giết hai người trước thôi!”
“Coi như tôi đòi trước một chút tiền lãi vậy!”
Nói xong, tất cả mọi người ở Liễu gia đều kinh ngạc.
Ngay sau đó, Từ Xuyên chuẩn bị ra tay.
Ông ta ra tay với tốc độ nhanh như chớp, lao về phía Liễu Băng Khanh!
Trước đó, ông ta chỉ mới vung tay áo thôi mà đã tra tấn Liễu Huy Hoàng thành bộ dạng như một con chó.
Nếu hiện giờ một chưởng này là thật thì chẳng phải thân thể yếu ớt này của Liễu Băng Khanh sẽ chết ngay tức khắc hay sao?
Tuy nhiên khi lòng bàn tay của Từ Xuyên chỉ còn cách cái trán của Liễu Băng Khanh khoảng 1 thước.
“Dừng tay!”
“Nếu như ông dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ nghiền ông thành tro!”
Từ Xuyên chợt dừng lại, Liễu Băng Khanh cũng mở mắt ra.
Gió lớn ập tới khiến mái tóc dài của cô tung bay, sau đó cô thấy cửa biệt thự đổ xuống.
Cô trông thấy một người thanh niên với đôi mắt đỏ ngầu cùng với khuôn mặt đằng đằng sát khí đang đứng trước cửa.
Đúng là Lương Siêu!
“Anh!”
“Em biết anh chắc chắn sẽ quay về mà!” Lương Nghiên kích động hô to.
“Chị, anh ta đã trở lại rồi!”
Liễu Băng Loan kêu lên với vẻ mặt phức tạp còn Liễu Băng Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Gương mặt có chút oán hận, tức giận hỏi: “Nếu anh đã bỏ chạy còn quay về đây làm gì?”
Lương Siêu khẽ giật mình, sau đó lắc lắc hộp gỗ trong tay.
“Cô hiểu lầm rồi, tôi ra ngoài là vì muốn tìm cho cô một ít dược liệu quý hiếm.
Hôm nay mới trở về và nghe được chuyện, tôi thật lòng xin lỗi.”
Tìm dược liệu cho cô ư?
Nghe vậy, Liễu Băng Khanh ngơ ngác.
Chẳng lẽ cô trách lầm hắn sao?
Ngay sau đó, dường như trong lòng cô có một luồng điện xẹt qua khiến cô dường như cảm nhận được điều gì đó đã bị phủ bụi từ lâu…
Tình cảm.
“Vừa nãy, chúng tôi đã gọi điện thoại cho anh không biết bao nhiêu cuộc, sao anh không nghe một cuộc nào là sao?” Liễu Băng Loan tức giận hỏi.
Lương Siêu lấy điện thoại di động ra: “Tôi vừa mới đổi điện thoại, điện thoại bị hết pin.”
Nói xong, hắn nhìn sang Hồ Tuyết Liên đang ôm Liễu Huy Hoàng miệng đầy máu đang ngất xỉu.
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn về phía Từ Xuyên, nhất thời nhiệt độ bên trong đại sảnh giảm đi nhiều.
“Ông làm?”
Từ Xuyên hừ giọng nói: “Là do ông ta cố chấp, tự mình đi tìm cái chết.
Tôi giữ lại cho ông ta nửa cái mạng là may lắm rồi.”
“Ồ.”
Lương Siêu lạnh lùng gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì hôm nay ông…”