Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 183: Ngủ Ở Giữa Đường



Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đi hơn nửa ngày, cũng không thấy một chiếc xe nào, mệt mỏi ngồi ở giữa đường lớn mà thở.

“Mẹ nuôi, con đi không nổi nữa, rất đói cũng rất mệt!” Tề Tiểu Hiên nằm cả người trên mặt đất, hiện lên một chữ đại.

“Mẹ nuôi cũng vậy, đi không nổi, cũng rất đói bụng, đây rốt cuộc là nơi nào vậy, một chiếc xe cũng không có, ngay cả một bóng người cũng không thấy thật là tức mà.” Trần Tiểu Ngoạn cũng nằm xuống, nằm đụng đầu với Tề tiểu Hiên, không ngừng thở dốc.

“Mẹ nuôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Tiếp tục như vậy nữa, chúng ta không phải mệt chết, chính là đói chết đó. Con không muốn chết như vậy, con muốn trở về gặp ba mẹ.”

“Mẹ cũng không biết, thật là nhớ thức ăn ngon, càng muốn thoải mái nằm ngủ một giấc thật đã.” Trần Tiểu Ngoạn hai mắt nhắm nghiền, đôi mắt đang ảo tưởng, mình nằm ngủ ở nơi mềm mại mà thoải mái, bất tri bất giác nằm trên mặt đất ngủ thiếp đi.

“Mẹ nuôi” —— Tề Tiểu Hiên yếu ớt hô một tiếng, kết quả Trần Tiểu Ngoạn không có phản ứng. Vì vậy kêu một tiếng nữa “Mẹ nuôi” —— vẫn là không có phản ứng. Tề Tiểu Hiên sốt ruột lo lắng, sợ Trần Tiểu Ngoạn ngã xuống. Vì vậy cố gắng đứng dậy, liều mạng lay cô.

“Mẹ nuôi, mẹ làm sao vậy, tỉnh đi mẹ nuôi!”

“Đừng quấy rầy, để cho ta ngủ một giấc thật đã.” Trần Tiểu Ngoạn nhắm mắt lại, không vui mà nói, nói xong lại tiếp tục thở to mà ngủ.

“Nơi này là giữa đại lộ nha, không thể ngủ.” Tề Tiểu Hiên không buông tha, tiếp tục lắc lắc cô.

“Dù sao cũng không có xe sợ cái gì, để cho ta ngủ một giấc đi rồi hãy nói.” Trần Tiểu Ngoạn không muốn mở mắt ra, càng không muốn di chuyển thân thể. Cứ như vậy mà nằm trên mặt đất ngủ ngon lành.

“Mấy ngày nay bị trói, thân thể cũng sắp mệt chết đi được, bây giờ phải ngủ một giấc rồi hãy nói.”

“Nhưng mà” —— Tề Tiểu Hiên vẫn lo lắng, dù sao nơi này cũng là quốc lộ, bây giờ mặc dù không có xe, nhưng cũng không đại biểu là sẽ không có xe nha, ngộ nhỡ lại có một chiếc xe lao tới đụng bọn họ thì làm sao.

“Mẹ nuôi, chúng ta đến bên cạnh một chút xíu đi nhé!” Tề Tiểu Hiên không buông tha dùng sức kéo Trần Tiểu Ngoạn di chuyển vào ven đường. Kết quả mới kéo một chút xíu, mà cậu cũng mệt mỏi , cũng không còn hơi sức, trực tiếp nằm trên mặt đất.

“Tiểu Hiên, đừng ầm ĩ, ta muốn ngủ.” Trần Tiểu Ngoạn uể oải nói một câu cuối cùng, sau đó thì im lặng ngủ.

“Con muốn ầm ĩ cũng không còn hơi sức để ầm ĩ, con mệt chết rồi.” Tề Tiểu Hiên nằm trên mặt đất oán trách, sau đó cũng ngủ đi.

Cứ như vậy một lớn một nhỏ ngủ thiếp đi ở giữa đại lộ, ngay cả bị người vác lên xe cũng không biết.

Lúc Trần Tiểu Ngoạn tỉnh lại, thì phát hiện mình ngủ ở một nơi rất thoải mái, có phần không tin, vì vậy lấy tay của mình đụng lên đầu, thấy đầu hơi đau, khiến cho cô không tin là cô đang ngủ ở đây, mà không phải ngủ ở trên con đường lớn. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, mình làm sao lại ngủ ở nơi này chứ. Trần Tiểu Ngoạn lầm bầm lầu bầu, sau đó xuống giường tính đi ra, xem đây là nơi nào, thuận tiện tìm Tề Tiểu Hiên.

Đẩy cửa ra, đi xuống lầu thì phát hiện Tề Tiểu Hiên ở trước bàn ăn, ăn say sưa ngon lành, bên cạnh cậu nhóc còn có một ngừơi đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên kia, cô đã gặp qua, không phải là người đàn ông đó tìm cô đòi tiền sao.

“Tiểu Hiên” —— Trần Tiểu Ngoạn đi xuống lầu, vội đi tới bên cạnh bàn ăn, cảnh giác nhìn Hác Cừơng

“Mẹ nuôi, mẹ tỉnh rồi, thiệt là ngủ còn hơn con, mau ăn cái gì đi. Mẹ nhất định đã đói bụng rồi phải không, những thứ kia ăn rất ngon.

“A” Tề Tiểu Hiên kéo Trần Tiểu Ngoạn ngồi xuống, sau đó đem thức ăn đẩy tới phía trước cô.

“Tiểu Hiên, đồ của người khác sao con tự tiện ăn chứ.” Trần Tiểu Ngoạn lo lắng nhìn Tề Tiểu Hiên. Người đàn ông này bọn họ lại không biết, tại sao ông ta lại đối với bọn họ tốt như vậy chứ, nhất định là có mục đích gì rồi.

“Yên tâm đi, ông bác này không có ác ý, nếu như không phải là ông ấy dẫn chúng ta trở về, e là chúng ta còn ngủ ở trên đường lớn đó.”

“Ông bác nói con đường lớn kia rất ít người, mấy ngày mới nhìn thấy một chiếc xe, nếu không phải là đúng lúc ông ấy đi qua, sợ là chúng ta còn ngủ ở đừơng đi bộ đấy. Thậm chí là chết đói cũng không ai biết.” Tề Tiểu Hiên tuyệt không sợ, tiếp tục mở miệng ăn.

Trần Tiểu Ngoạn nhìn thức ăn ngon trước mắt, bụng đã kêu rột rột nhưng lại không dám ăn, chỉ có thể nuốt nước miếng.

“Tiểu Hiên đừng ăn.”

“Mẹ nuôi, không có chuyện gì đâu, mẹ cũng ăn đi.” Tề Tiểu Hiên cười nhìn cô.

“Tiểu Hiên, con không phải cảm thấy chuyện này quá kỳ quái sao? Nếu con đường kia vài ngày mới có một chiếc xe, vậy tại sao người này lại đi tới đó. Bình thường mẹ dạy con thế nào, sao lại cảnh giác thấp như vậy chứ.” Trần Tiểu Ngoạn kéo tay Tề Tiểu Hiên, không để cho cậu ăn nữa.

“Tiểu Ngoạn, ta sẽ không làm thương tổn các con, mau ăn một chút đi, đói bụng rồi đó.” Hác Cường thấy Trần Tiểu Ngoạn không chịu ăn cái gì, chỉ đứng ở đó nuốt nước miếng mà cực kỳ đau lòng. Người ba như ông ở trong mắt con gái, chẳng lẽ thật sự là người xấu sao.

“Tôi làm sao biết những thứ đồ này có vệ sinh hay không? Có thể sẽ có một ít gì đó không rõ ràng.” Dáng vẻ của Trần Tiểu Ngoạn ra vẻ rất không thân thiện.

“Nếu như mà ta thật muốn hại các con, trhì trước đó cũng sẽ không tha cho các con đi, càng sẽ không mang các con từ trên đường lớn trở về. Tiểu Hiên, con nói đúng không?” Hác Cường vuốt đầu Tề Tiểu Hiên, mỉm cười hỏi cậu bé.

“Đúng vậy đó, mẹ nuôi mẹ yên tâm đi. Ông bác này tuyệt đối không ác ý, nếu mẹ không ăn , thì cho dù ông bác có ác ý cũng không tự mình ra tay đối phó mẹ, bởi vì mẹ đã chết đói rồi.” Tề Tiểu Hiên đối với những hành động vô cùng cảnh giác kia của Trần Tiểu Ngoạn không biết nói gì, nếu như ông bác này thật sự gây bất lợi với bọn họ, thì đã sớm ra tay rồi, không cần phiền phức như vậy, cứu bọn họ về rồi lại đối phó với bọn họ.

“Con có biết trong lòng ngừơi ta nghĩ gì không, nếu như những người này cố ý muốn làm chuyện gì đó, không nhất định trực tiếp, chuyện đi đường vòng cũng có thể làm.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc.

“Mẹ nuôi, nếu như làm người đều nghi thần nghi quỷ giống như mẹ vậy, thì sống rất mệt mỏi nha, coi như ông bác này có mục đích gì khác, nhưng tối thiểu bây giờ sẽ không hại chúng ta, mẹ cần gì phải để ình đói bụng!” Tề Tiểu Hiên ra sức cãi lại.

“Tiểu Ngoạn, mau ăn một chút đi, coi chừng đói bụng đó.” Hác Cường quan tâm, nói xong kích động nhìn Trần Tiểu Ngoạn, thật sự rất muốn nói ông chính là ba của cô, sẽ không hại cô, nhưng mà không nói ra miệng đựơc, ông sợ Trần Tiểu Ngoạn sẽ không nhận người ba như ông.

“Ông làm gì mà đối với tôi tốt như vậy, tôi với ông không quen không biết.” Trong lòng Trần Tiểu Ngoạn vẫn có cảnh giác đối với Hác Cường.

“Ta” —— Hác Cường không biết nên tìm cớ gì để nói.

“Thế nào, càng nhìn ông càng thấy quen, chúng ta có quen biết sao?” Trần Tiểu Ngoạn đem mặt đến trước mặt Hác Cường, cố gắng nhìn ông, ngũ quan càng nhìn càng quen.

Lúc này Hác Cường vẫn đeo mắt kính, vậy mà gò má của Trần Tiểu Ngoạn tới, khiến cho ông có chút hốt hoảng.

Cô cảm thấy nhìn quen , có phải bày tỏ còn có ấn tượng với người ba như ông hay không, hay có thể không nhận ra ông.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.