Cưng Chiều: Bảo Hộ Vợ Yêu

Chương 179: Hấp Dẫn



Tề Tiểu Hiên đang định nói kế tiếp Tề Hiên nên làm như thế nào, nhưng cửa sắt đột nhiên bị người đụng vỡ, sợ tới mức Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên giật mình, kế hoạch AB còn chưa nói ra. Thì sợ Diệp Tầm Phương phát hiện bọn họ có điện thoại di động, muốn vội vàng giấu điện thoại di động đi, nhưng đã không kịp.

Diệp Tầm Phương căm tức nhìn Tề Tiểu Hiên, sau đó đi tới từng bước một dùng chân đá điện thoại di động xuống đất.

“Tôi đã nói Tề Hiên làm sao lại nhiều lần xuất hiện trùng hợp như vậy, thì ra nguyên nhân là do các ngừơi, thật đúng là lợi hại. Cũng đã bị trói thành như vậy rồi, còn có thể liên lạc với bên ngoài, để tôi xem các ngừơi về sau làm thế nào mà liên lạc.” Diệp Tầm Phương đi tới vị trí điện thoại di động, sau đó giẫm hư di động, hơn nữa còn dùng sức mà đạp.

“Biết thì sao, dù sao kế hoạch của cô cũng đã thất bại, xì.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc Diệp Tầm Phương. Tuy trong lòng rất đau cho điện thoại của cô, nhưng suy nghĩ một chút về sau sẽ bảo Tề Hiên bồi thừơng không cần phải đau lòng.

“Trần Tiểu Ngoạn, cô không có một chút giá trị nào đối với tôi, có tin bây giờ tôi giết cô hay không?” Diệp Tầm Phương hung tợn nhìn Trần Tiểu Ngoạn, có một loại kích động muốn giết người, gần như muốn điên.

“Diệp Tầm Phương, giết người là phạm pháp đó.” Trần Tiểu Ngoạn bắt đầu hơi sợ Diệp Tầm Phương, nhưng bộ dạng giả vờ không sợ hãi. Ông trời, Diệp Tầm Phương này sẽ không phải muốn giết chết cô chứ, hình như người phụ nữ này quá khủng bố.

“Người cản trở chuyện tốt của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu.”

“Tôi cũng không có cản trở chuyện tốt của cô.” Trần Tiểu Ngoạn cãi lại.

“Kéo con đàn bà này ra ngoài đánh cho tôi.” Diệp Tầm Phương không để ý tới Trần Tiểu Ngoạn, chỉ muốn tìm người trút giận, bây giờ cô vẫn không thể động đến con trai của Ngãi Giai Giai, nhưng Trần Tiểu Ngoạn này cũng không có chút giá trị lợi nào với cô, đánh chết cô ta cũng không sao.

Giọng điệu Diệp Tầm Phương cứng rắn, nói xong có hai người đứng ở phía sau cô, đi tới trước mặt Trần Tiểu Ngoạn, khuôn mặt không chút thay đổi nhìn cô ấy.

“Làm gì vậy? Mấy ngừơi đừng làm loạn nha.” Trần Tiểu Ngoạn không ngừng lui về phía sau, sợ hãi nhìn bọn họ.

“Mấy người không đựơc đụng đến mẹ nuôi của tôi.” Tề Tiểu Hiên cảnh cáo hai người đứng đó.

“Bây giờ mấy người không có tư cách nói chữ ‘ không ’, hai người còn đứng ở đây làm gì, mau đem ngừơi đàn bà này lôi ra đánh cho tôi. Đánh chết rồi trở về nói cho tôi biết.” Diệp Tầm Phương thấy hai người kia chỉ đứng yên bất động, nên tiếp tục ra lệnh, giọng nói rất cương quyết.

Thế nhưng ra lệnh lần nữa hai người kia còn không động đậy. Diệp Tầm Phương càng tức giận hơn.

“Mấy ngừơi làm ăn kiểu gì không biết, cầm tiền lại không nghe lời nói của tôi. Có tin một phân tiền tôi cũng không ấy người hay không.”

“Hai vị đại ca, người phụ nữ này cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi so với cô ta, anh thả tôi có được hay không?” Trần Tiểu Ngoạn nói. Dù sao Tề Hiên có tiền, nếu như cô không đủ tiền, vậy thì bảo Tề Hiên đưa.

“Hai vị đại ca ca, tôi trả gấp năm lần, mấy anh giúp tôi bắt người đàn bà kia lại.” Tề Tiểu Hiên tăng thêm cho hai người kia.

“Đừng nghe bọn họ nói bậy, lời nói của một đứa bé sao có thể tin được. Mấy người mau làm cho tôi.” Diệp Tầm Phương nóng nảy dùng sức đẩy hai người kia đi lên, để cho bọn họ đi bắt Trần Tiểu Ngoạn.

“Diệp tiểu thư, anh em chúng tôi nhìn tiền làm việc, làm cho cô nhiều như vậy. Bây giờ một phân tiền cô cũng chưa đưa, nếu như không có ông chủ chúng tôi sẵn sàng thay đổi.” Hai người đàn ông này xoay người tà ác nhìn Diệp Tầm Phương, nói ra ý nghĩ của mình. Bọn họ đều chỉ vì tiền mà thôi, nếu như có tiền ai mà muốn làm chuyện xấu, bọn họ chẳng qua là bất đắc dĩ thôi.

“Tôi nói ấy người biết Diệp Thị đã sụp đổ rồi, cô ta căn bản không có tiền ấy người. Xem ra mấy người đã bị cô ta lừa, bây giờ trước mắt mấy người chính là Tề Hiên con trai của tổng tài Tề thị. Nếu như mấy ngừơi cứu cậu ấy, Tề Hiên nhất định sẽ ấy người rất nhiều tiền.” Trần Tiểu Ngoạn nghe lời nói của hai người kia, nên tăng thêm cho bọn họ. Nếu như với hai người kia có tiền là có thể giải quyết, vậy thì rất tốt.

“Hai vị đại ca ca, chỉ cần anh thả chúng tôi, sau đó bắt ngừơi đàn ba kia, tôi nhất định bảo ba tôi tạ ơn mấy người thật tốt.” Tề Tiểu Hiên cũng gia nhập hàng ngũ, hy vọng có thể tới hai người này.

Nghe Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên nói như thế, hai người kia bắt đầu thảo luận.

“Anh, anh cảm thấy thế nào?”

“Vì người đàn bà này mà làm nhiều chuyện như vậy. Bây giờ một phân tiền cũng chưa nắm được, anh không muốn làm không công. Nếu không bây giờ chúng ta thay ông chủ.”

“Anh, em cũng cảm thấy thế. Nếu không chúng ta cứu hai người kia đi, nói không chừng còn có thể phát tài đó, cho dù bọn họ đang nói dối, nhưng lúc này đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì. Chúng ta giúp người đàn bà họ Diệp này làm việc cũng chưa cầm được một phân tiền, còn liều mạng như thế!”

“Đựơc, xử lý thế đi, cởi dây giúp bọn họ.”

“Đựơc, em lập tức cởi dây cho bọn họ.” Một người xoay người, muốn đi cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn, nhưng mà đã bị Diệp Tầm Phương kéo lại.

“Mấy người không thể làm như thế, tôi đã nói rồi sẽ ấy người tiền thì nhất định sẽ cho.” Diệp Thị sụp đổ, ba cô giận đến nỗi bị bệnh ở bệnh viện, ngay cả tiền thuốc thang cũng là vấn đề, cô làm sao có thể có tiền mà cho đám người này, chẳng qua là đang kéo dài mà thôi.

“Tôi ra tiền gấp mười lần mời các anh cứu chúng tôi. Hai vị đại ca ca, các anh cảm thấy như thế nào. Nếu như các anh không tin tôi, có thể gọi điện thoại cho ba tôi, để bọn họ nói cho các anh biết.” Tề Tiểu Hiên rất hào khí, nói xong nhíu mày nhìn Diệp Tầm Phương.

“Anh cái chủ ý này không tệ, lần này chúng ta có tiền.”

“Vậy mau cởi dây cho bọn họ đi.”

“Đựơc.” Một người hưng phấn trả lời, sau đó lập tức cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn.

Vậy mà sợi dây trên người Trần Tiểu Ngoạn mới đựơc mở một nửa, thì Diệp Tầm Phương đột nhiên vọt lên, trong tay có thêm một cái dao nhỏ. Hung hăng đâm về phía người đang cởi dây cho Trần Tiểu Ngoạn, động tác quá nhanh không ai có thể kịp thời ngăn cản, chỉ có thể trợn mắt nhìn Diệp Tầm Phương đâm dao vào đầu người kia.

A ——Tiếng kêu thảm thiết tới mức người ở chỗ này chấn động.

“Em” —— Một người đàn ông khác điên cuồng hô to, sau đó ôm em trai của mình, hô to “em” ——

A —— Diệp Tầm Phương run rẩy vứt con dao khẽ kêu một tiếng, sau đó hốt hoảng chạy ra ngoài.

“Đàn bà thúi trả mạng cho em trai tao” Một người đàn ông khác đau khổ hô to, sau đó đuổi theo.

“Mẹ nuôi bọn họ đều đi rồi, aiz” —— Tề Tiểu Hiên hưng phấn nói.

“Đi thì đi, bọn họ đi chúng ta cũng đi.” Trần Tiểu Ngoạn cố gắng vùng vẫy một chút thì mở đựơc sợi dây, mà người kia mới vừa rồi cũng đã mở ra cho cô, chỉ cần cố gắng một chút là được rồi.

“Oa mẹ nuôi, mẹ thật lợi hại nha!” Tề Tiểu Hiên thấy Trần Tiểu Ngoạn cởi sợi dây ra, rất hưng phấn.

“Đừng nói nữa, trước tiên chạy trốn rồi hãy nói.” Trần Tiểu Ngoạn vội vàng cởi dây giúp Tề Tiểu Hiên, sau đó kéo cậu bé chạy, kết quả mới đi đến cửa thì bị người cản lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.