Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Chương 156: Tịch mịch?



Ngôn Lạc Quân cũng quay đầu nhìn cô, đắc ý cười. Xem ra anh rất vừa lòng với đứa con trai này.

Ở ghế sau, Cảnh Di sùng bái nhìn Tiểu Hân.

Tiểu Hân vỗ vai cô bé nói: “Yên tâm, về sau chị cứ nói em trai chị là Ngôn Kỳ Hân, bảo đảm nó không dám bắt nạt chị nữa!” Dáng vẻ y hệt xã hội đen.

Khi đến triển lãm người máy, Tiểu Hân kéo Cảnh Di chạy trước khoác lác về những “kiến thức uyên bác” của mình, Bạch Ngưng và Ngôn Lạc Quân đi ở phía sau. Mặc dù không nói gì nhưng không khí cũng rất hòa hợp.

Xem xong người máy, tiếp phải là đến triển lãm ảnh. Lúc này Tiểu Hân có chút bất đắc dĩ, giống như lúc phải làm bài tập về nhà.

Tiểu Hân không chuyên tâm quẹo trái quẹo phải, bỗng dưng đột nhiên hét lớn: “Mẹ, người này có hơi giống mẹ này!”

“Nhỏ giọng một chút, con nghĩ đây là Video Games City à.”Bạch Ngưng xoay người đi tới trước mặt con.

“Nhưng thật sự rất giống mẹ mà!” Tiểu Hân chỉ vào một tấm hình trên tường nói.

“Giống chỗ nào hả ?” Bạch Ngưng ngẩng đầu lên.

Thấy tấm hình, cô lập tức ngẩn cả người.

Tên bức hình: Âm thanh của hạnh phúc

Cảnh tượng rất quen thuộc.

Ánh trời chiều, rặng mây đỏ, đường cái yên tĩnh, bóng lưng một đôi tình lữ mặc quần áo Di tộc.

Người con trai cõng cô gái chạy về phía trước, cô gái giang hai tay cười vui.

Thật đẹp.

Nếu như không phải vì Tiểu Hân, cô cũng sẽ không ngờ, người này lại là cô, người kia lại là anh.

Không ngờ cảnh tượng này lại bị người ta chụp được.

Thật ra thì bọn họ không phải tình lữ, là một đôi vợ chồng vừa mới ly hôn.

“Mẹ, là mẹ sao? Người này là ai?” Tiểu Hân hỏi.

Ngôn Lạc Quân đi tới, cũng nhìn thấy tấm hình kia.

Cảnh Di nhìn chằm chằm tấm hình thật lâu, nhỏ giọng nói: “Là ba.”

Tiểu Hân quay đầu hỏi: “Ba, là ba sao?”

Ngôn Lạc Quân cúi đầu nhìn cậu, lại nhìn về phía “Hứa Tĩnh Hàm.”Cô cũng vừa lúc nghiêng đầu sang.

“Ừ.” Ngôn Lạc Quân nói.

Âm thanh của hạnh phúc, nhiếp ảnh gia nổi tiếng này cũng cảm thấy bọn họ hạnh phúc sao?

Nhìn qua, thật sự là rất hạnh phúc.

“Nói như vậy, đây là mẹ, đây là ba, vậy con đâu?” Tiểu Hân hỏi.

Bạch Ngưng không nhịn được “phụt” cười.

“Lúc đó, con vẫn còn ở sao Hoả.”Cô cười nói.

Thật ra thì khi ấy, bọn họ cũng có một đứa con. Lúc ấy, ở Vân Nam cô đã mang thai. Nhưng cuối cùng. . . . . . Cô không thể giữ được đứa bé kia.

Đời này, người cô mắc nợ nhiều nhất chính là đứa bé đó. Nó là nam hay nữ, là hướng ngoại hay là hướng nội, là giống cô hay giống anh. . . . . . Đủ loại cảm xúc xông lên đầu, Bạch Ngưng khẽ thở dài một cái, xoay người nhìn về phía tác phẩm khác.

Ngôn Lạc Quân quay đầu lại nhìn cô, thất thần.

Buổi chiều về đến nhà, ăn cơm, tắm cho Cảnh Di, sau đó phải về phòng viết kịch bản. Vốn là đã rất gần deadline, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được.

Đông Anh. . . . . . Lúc ấy, cô nói không muốn quá rêu rao, nên Quan Thừa Diễm đã bảo cô chọn một bút danh, về sau dùng bút danh viết kịch bản, giấu giếm thân phận Hứa Tĩnh Hàm. Cô không cần nghĩ đã nói ra hai chữ “Đông Anh”. Chỉ có chính cô mới biết, cái tên đột nhiên thoáng hiện lên trong đầu này từ đâu mà đến — hoa anh thảo mùa đông.

Hoa anh thảo năm ấy, đã sớm chết héo ở trong căn hộ thuê chật hẹp của Hạ Ánh Hi rồi. Rời khỏi Vân Nam, nó không sống được, tựa như tình yêu của bọn họ.

Ngôn Lạc Quân, nhưng bây giờ cũng là chồng của cô. . . . . . Chồng trên danh nghĩa. Cuộc sống trói buộc lẫn nhau thế này, bọn họ sẽ vượt qua thế nào đây?

Bạch Ngưng gục xuống bàn thở dài một hơi, xem đồng hồ đã mười một giờ, cô còn chưa viết được chữ nào.

Thôi, tâm trạng phức tạp như vậy, dù viết cũng chỉ là nước chảy màn trướng, để ngày mai viết vậy. Tắt máy vi tính, cô cởi quần áo vào phòng tắm.

Gạt cần nước bồn tắm lại không có nước.

Gạt sang cần nước vòi hoa sen, vẫn không có nước.

Sao lại thế này? Đã nhiều năm rồi cô không gặp cảnh hết nước, chẳng lẽ biệt thự cũng sẽ hết nước sao?

Chạy đến gạt cần nước bồn rửa mặt, lại thấy có nước. Chẳng lẽ chỉ có đường ống bên ấy là hỏng sao?

Bây giờ đang là mùa hè, sao có thể không tắm?

Bất đắc dĩ ra khỏi phòng, nhẹ nhàng dùng tay đẩy cửa phòng Cảnh Di, thấy cô bé đã sớm nằm trên giường ngủ say.

Bạch Ngưng lại nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mười một giờ, cô thật sự không đành lòng đánh thức Cảnh Di.

Tiểu Hân cũng thế. Thằng nhóc kia luôn khó ngủ, hôm nay chơi mệt vậy, nhất định đã sớm ngủ thiếp đi.

Cho nên. . . . . . Chỉ có Ngôn Lạc Quân thôi. Theo như thói quen trước kia của anh, luôn là mười hai giờ mới ngủ. Cho nên. . . . . . Cô sang mượn phòng tắm của anh?

Nếu là hai ngày trước, cô nhất định sẽ không đi. Nhưng hai ngày nay, bọn họ cũng không ‘xung đột vũ trang’ như trước, cô cũng vừa mới chăm sóc anh ăn uống hai ngày, anh chắc sẽ không đến mức nói lời lạnh nhạt đuổi cô ra ngoài đâu.

Chắc là sẽ không, nhưng. . . . . . Khuya khoắt chạy vào trong phòng anh, thật vô cùng. . . . . .

Cô đã không phải là nữ sinh vừa mới tốt nghiệp trước kia, mà là một người phụ nữ trưởng thành cũng đã làm mẹ rồi. . . . . . Trong lòng. . . . . . Thật sự có hơi rối rắm, đặc biệt là phải đối mặt anh.

Ngửi mùi mồ hôi trên người, Bạch Ngưng hít sâu vài hơi, làm ình bình thường một chút, tự nhiên một chút, đi tới đầu kia hành lang, gõ cửa phòng anh.

Một lát sau, cửa mở ra, Ngôn Lạc Quân nửa người trần trụi xuất hiện tại phía sau cửa.

Bạch Ngưng cuống quít cúi đầu, nhìn khăn lông màu trắng quấn bên hông anh, lại càng thêm ngại ngùng nghiêng đầu đi.

“À. . . . . . Em muốn hỏi, phòng anh có nước không? Phòng tắm bên em không có nước.”Cô cúi đầu hỏi. Thực ra thì không cần hỏi hỏi, bởi vì Ngôn Lạc Quân lúc này vừa nhìn đã thấy là mới tắm xong.

“Có. Vào đây mà tắm.”Anh nói.

“Ừm. . . . . . Em đi lấy đồ.” Bạch Ngưng nói một câu, xoay người chạy về phòng mình.

Chọn áo ngủ thích hợp, lại chạy vào toilet lấy sữa tắm, dầu gội, khăn lông cùng ít đồ lặt vặt ôm sang phòng Ngôn Lạc Quân.

Anh đã nằm trên giường xem tài liệu, Bạch Ngưng tự đi vào phòng tắm.

Cô coi như cũng quen thuộc với những thiết bị trong phòng này, cũng dứt khoát dùng vòi sen, nhanh chóng tắm rửa, chỉ chốc lát sau đã xong rồi. Lau nước trên người từ bồn tắm bước ra, Bạch Ngưng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề — cô không thấy áo ngủ đâu cả.

Rõ ràng có cầm mà, đi đâu rồi?

Chẳng lẽ. . . . . . Cô không lấy ra sao? Chỉ có ấn tượng lấy từ trong ngăn tủ ra , nhưng không có ấn tượng cầm vào phòng tắm này.

Trời ạ! Sao thần kinh lại có vấn đề đúng lúc này chứ! Cô ra ngoài bằng cách nào bây giờ?

Cô bị tính đãng trí của mình hại chết rồi.

Đứng trong toilet làm công tác tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng cô mở miệng.

“Này. . . . . . Anh có ở bên ngoài không?”

Chờ, không khí yên lặng, bên ngoài không có tiếng động.

Bất đắc dĩ, cô gọi: “Lạc Quân?” Vừa gọi tên này, cô cũng bất giác đỏ mặt.

“Chuyện gì vậy?” Rõ ràng là anh đã đi đến trước cửa.

“Em quên cầm áo ngủ, anh có thể lấy giúp em không? Đang ở trên giường em.”Bạch Ngưng ở phía sau cửa nói.

“Ừ.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân xa dần.

Bạch Ngưng rốt cuộc thở dài một hơi.

Đợi anh lấy đồ đến, cô sẽ nhanh chóng mặc vào, sau đó nói với anh một tiếng “cảm ơn” rồi rời đi. Sáng sớm ngày mai gọi thợ sửa.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong chốc lát Ngôn Lạc Quân đã gõ cửa hai cái.

Bạch Ngưng đứng ở sau cửa đưa tay mở cửa, Ngôn Lạc Quân cầm quần áo đưa qua khe cửa. Cô cầm lấy, sau đó đóng cửa.

Hô, may quá. . . . . .

Bạch Ngưng lập tức chạy vào trong mặc quần áo, chân bỗng trượt một cái, ngã oạch xuống đất.

“A –”

Kèm theo tiếng thủy tinh rơi vỡ, bên trong truyền ra tiếng thét của cô.

Ngôn Lạc Quân còn chưa rời đi lập tức mở cửa, chỉ thấy cô ngồi dưới đất, trên đất vương vãi đầy mảnh thủy tinh.

“Sao vậy? Có bị thương ở đâu không?” Anh bị dọa ặt trắng bệch, lập tức chạy lên ôm lấy cô.

Bạch Ngưng cau mày, lắc đầu nói: “Không sao.” Nhưng mông đập xuống đất đau quá.

Nhìn cô ấn phía trên khe mông, Ngôn Lạc Quân lập tức đi đến nhìn, vuốt nơi cô ấn, vội hỏi: “Đau ở đây sao?”

“Không. . . . . . Không sao.”Bạch Ngưng lập tức đỏ mặt, cúi đầu. Tay còn đặt ở sau lưng, định gạt tay anh ra.

Cảm thấy lúc này mập mờ lúng túng, Ngôn Lạc Quân nghiêng mặt nhìn ra phía trước. Ngồi ở bên cạnh nên anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đỏ ửng của cô, bộ ngực đứng thẳng, còn có giữa hai chân. . . . . .

“Thật sự không sao chứ?” Anh hỏi. Giọng nói vừa nhẹ vừa trầm.

“Không sao.”Cô trả lời. Ngực bởi vì hô hấp dồn dập nặng nề mà rõ ràng phập phồng lên xuống.

Tay Ngôn Lạc Quân từ mông cô dần di chuyển lên trên, đột nhiên nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô.

Bạch Ngưng không kiềm chế được mở ra đôi môi đỏ mọng, đưa lưỡi ra, cánh tay quấn lên cổ anh.

Nụ hôn lập tức sâu hơn, anh ấn gáy cô tận tình quấn lấy, bàn tay trên ngực cô không khống chế được gia tăng sức lực, khiến cô đau đến khẽ hừ một tiếng, rồi lại tự dưng hưng phấn.

Anh ôm lấy cô đi vào phòng ngủ, vừa ra khỏi cửa phòng tắm đã cùng cô ngã xuống sàn.

. . . . . .

Sáng sớm tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ nói cho anh biết, hôm nay là một ngày đẹp trời.

Bên giường trống không.

Nếu như không thấy ga giường xốc xếch không chịu nổi, anh thật hoài nghi mình đã nằm mơ, còn là suốt cả đêm.

Cả đêm. . . . . .

Bờ môi Ngôn Lạc Quân từ từ hiện lên nụ cười.

“Ba, hôm nay ba ngủ nướng!” Lúc anh xuống cầu thang, Tiểu Hân ngồi ở bên cạnh bàn ăn lớn tiếng nói.

Ngôn Lạc Quân cười cười, liếc nhìn “Hứa Tĩnh Hàm” bên kia.

Cô đang bóc trứng gà cho Cảnh Di, cũng không ngẩn đầu.

“Hừ, dám ý kiến cả ba à?” Ngôn Lạc Quân đi tới bên cạnh bàn, vỗ vỗ đầu con trai, ngồi xuống.

“Đừng xoa đầu con, tóc rối rồi đây này.” Tiểu Hân vuốt vuốt tóc.

“Thế nào? Thích cô bé nào sao? Muốn đẹp trai như vậy làm gì?” Ngôn Lạc Quân hỏi.

“Hừ!” Tiểu Hân nghiêng đầu đi, nói: “Không nói cho ba.”

Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, cúi đầu ăn điểm tâm.

Một lát sau, Tiểu Hân lại hỏi: “Ba, ba nói xem đêm thất tịch nên làm gì?”

“Cái gì? Tiểu Hân, đêm thất tịch con định đi với ai?” Bạch Ngưng lập tức hỏi.

“Không có ai ạ.”Tiểu Hân đáp.

“Bạn gái sao? Có lúc nào thế?” Ngôn Lạc Quân hỏi.

“Không phải, chỉ là sắp thành bạn gái thôi.”

“Ừ, thế mới đúng, không cưa được thì không phải con trai ba!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.