Sở gia.
Trong thư phòng rộng rãi đèn đuốc sáng trưng, Sở Khương đang đem từng quyển sách mình muốn đem theo bỏ vào trong vali. Hai ngày sau anh sẽ phải đến nước Mỹ, lần này xuất ngoại không phải vì nghiên cứu môn triết học mà anh yêu thích, mà là vì học tập để mình có thể có năng lực chống lại anh hai. Anh chỉ ình sáu năm, sáu năm cho dù không ăn không ngủ anh cũng phải học xong về nước.
Trên bàn ảnh chụp chung của cô và anh vẫn còn đặt ở vị trí củ. Trong hình là anh chạy xe đạp chở cô chạy dưới bóng cây trải dài trong sân trường, một mái tóc dài như mây tung bay trong gió, cười nói tự nhiên. Đó là ngày đầu tiên cô đi trình diện khi lên năm nhất đại học, anh đến sớm hơn so với cô mượn xe của bạn học nói chở cô đi dạo một vòng sân trường, sau đó vừa lúc bị bạn học ở khoa nhiếp ảnh chụp được một màn này. Khi về rửa ra thấy hiệu quả rất tốt nên chủ động đem đến tặng cho bọn họ.
Sở Khương cầm lên, ngón tay thon dài vuốt gương mặt tươi cười, Lộ Lộ của anh …….. Bây giờ cũng đã không phải là của anh, chỉ trách anh không có năng lực bảo về người phụ nữ mà anh yêu mến. Lộ Lộ, bây giờ em có khỏe không? Anh hai đối với em tốt không? Người đàn ông cường thế như anh hai em có thể chịu nổi anh ấy sao?
Sở Khương nhịn được đau đớn trong lòng, anh muốn đem cô cùng xuất ngoại. Có cô ở bên cạnh anh anh sẽ không cảm thấy cô đơn! Khung hình mới vừa định bỏ vào vali đã bị một đôi tay nhanh hơn anh ngăn lại.
“Thứ đồ này vứt bỏ sớm một chút sẽ tốt hơn, xem sẽ phiền lòng!” Là thanh âm không nhịn được của Sở mẫu. Bà chỉ muốn lên xem một chút con trai dọn dẹp như thế nào, kết quả lại nhìn thấy nó ôm tấm hình chụp chung của nó và con bé họ Quan đó ngẩn người, chưa kịp đi vào nói nó thế nhưng nó lại muốn đem bức ảnh bỏ vào trong hành lý. Đứa con trai ngốc nghếch này của bà, người ta đã không cần nó, nó còn nhớ cô ta làm gì? Lấy gia thế của Sở gia cùng tướng mạo và tài hoa của nó sợ không tìm được người phụ nữ tốt hơn sao?
“Mẹ buông tay, đây là chuyện của con.” Sở Khương tính tình ôn hòa hiếm khi sẽ nghiêm mặt nói chuyện, hơn nữa còn là đối với mẹ mình.
“Buông tay cái gì a con trai, mẹ đây là vì muốn tốt cho con. Cô ta đã kết hôn rồi, kết hôn! Hơn nữa còn là kết hôn với anh ruột của con, theo lễ giáo con phải gọi cô ta một tiếng chị dâu a! Sao con lại còn giữ lại đồ của cô ta?” Sở mẫu giận đến đem hình giành lấy giấu vào chỗ không cho con trai đụng được. Đều do con bé họ Quan đó làm cho hai đứa con của bà cách càng ngày càng xa. Trước kia con út đều luôn có thói quen đặt anh ở khóe miệng mà nói chuyện, chuyện gì đều nói “Anh hai thế này thế kia.” Bây giờ nửa câu cũng không hề nhắc đến, hơn nữa tính tình vốn hoạt bác cũng càng ngày càng trầm mặc., về đến nhà trừ ăn cơm ra còn lại đều tự đem mình nhốt trong thư phòng không hề bước ra ngoài. Con trưởng càng khỏi cần nói, kết hôn xong ngay cả cửa chính Sở gia cũng chưa từng bước về. Điều này bảo làm bà sao có thể không tức giận, không đem trách nhiệm đẩy lên người con bé tên Quan Ngưng Lộ kia đây?
Mấy hôm trước tới nhà tìm cô ta vốn muốn cho cô chịu chút đau khổ, không ngờ ngược lại là mình bị làm cho tức chết.
“Mẹ, buông tay. Chuyện của con con sẽ tự giải quyết, con đã hai mươi mốt tuổi rồi.” Sở Khương bất mãn đem hình từ trong ngực mẹ giành trở về, đặt trong vali khóa lại khiến Sở mẫu có muốn lấy ra cũng đã không kịp nữa rồi. Chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp duy chỉ có chuyện này là không được.
“Đứng nói là hai mươi mốt tuổi cho dù con có tám mươi tuổi đi nữa thì vẫn là con của mẹ. Con nói con phải một mình đến nơi xa như vậy bảo mẹ làm sao có thể yên tâm?” Sở Khương từ nhỏ đến lớn chưa từng rời đi bên cạnh bà, điều này làm cho Sở mẫu vô cùng không yên lòng. Mà lần này vô luận như thế nào con trai cũng phải xuất ngoại, Sở mẫu vẫn đem cái tội danh này gán lên trên người Ngưng Lộ.
“Mẹ, con cũng không phải là không về!” Sở Khương ngồi xuống ôm mẹ mình, anh nhất định sẽ quay về a!
“Phu nhân, nhị thiếu gia. Lão gia và đại thiếu gia đã về, ở dưới lầu chờ các người đi xuống!” Quản gia đi lên thông báo.
Nghe được anh hai trở về, thân thể Sở Khương chấn động. Anh không biết phải lấy thái độ nào để đối mặt với anh hai. Ngày hôm đó sau khi rời đi bệnh viện cũng chưa từng về qua. Vậy hôm nay anh hai vì cái gì mà trở về? Là biết anh muốn xuất ngoại sao? Anh xuất ngoại không phải là hợp ý anh ta sao?
Dưới sự lôi kéo của Sở mẫu anh nghiêm mặt xuống lầu. Anh hai và ba đã ngồi trên ghế salon.
“Ba” Sở Khương không nhìn mặt Sở Mạnh một cái chỉ cúi đầu gọi một tiếng “Ba” liền chọn một chỗ xa Sở Mạnh nhất ngồi xuống. Từ đầu tới cuối không hề ngó ngàn tới anh hai, anh sợ anh sẽ xung động đến phải đánh nhau với anh hai.
“Mọi thứ đã thu dọn xong rồi chứ?” Sở Vân Thiên trầm giọng hỏi. Đối với hành động vô lễ của anh với anh hai dường như không có chút bất mãn. Dù sao đi nữa Sở Mạnh vẫn là anh hai của anh, vì một người phụ nữ mà làm mất hòa khí giữa hai anh em là không nên nhất.
“Xong rồi!” Sở Khương nhìn chằm chằm những thứ trên bàn, giọng điệu lãnh đạm đến không còn giống nhị thiếu gia của Sở gia trước đây nữa.
“Phía trường học đã sắp xếp xong chưa?” Đối với biểu hiện lãnh đạm của em trai Sở Mạnh không chút để ý, đổi lại là anh, anh cũng không thể tươi cười với tình địch đã cướp đi người yêu của mình. Nhưng trên thế giới này cách sinh tồn chính là như vậy: ‘ Nhược nhục cường thực ‘ áp dụng ở bất kể là công việc, cuộc sống hay tình cảm, nó là em trai của anh cũng không thể may mắn thoát khỏi. Huống chi anh chính là cố ý muốn làm cho nó đau lòng! Sở Mạnh cười lạnh trong lòng.
“Không cần anh làm bộ tốt bụng!” Khi nghe mấy câu như lấy lệ của Sở Mạnh, Sở Khương kìm không được cảm xúc rối loạn trong lòng mình, một mình chạy lên lầu. Anh không có cách nói chuyện đàng hoàn với anh hai, đừng nói là nói chuyện với nhau ngay cả ngồi đối diện cũng đã làm anh khó chịu rồi. Dù sao còn trẻ thừa nhận đả kích còn quá ít.
“Sở Khương sao có thể nói chuyện với anh hai như vậy?” Sở Vân Thiên tức giận đứng dậy hướng về phía con út đang lên lầu rống to, sắc mặt giận đến tái đi.
“Ba, ba muốn con nói sao?” Ở bậc cuối cùng của cầu thang Sở Khương dừng bước không quay đầu lại. Trong giọng nói có đau đớn không cách nào nói rõ. Anh còn có thể nói sao? Anh đau lòng có người nào có thể biết?
“Đây là giọng điệu nên có của con sao?” Sở Vân Thiên luôn đối với con út không có chút hứng thú với sự nghiệp tương đối nghiêm nghị. Nhưng Sở Khương cũng không tiếp tục để ý dến ba mẹ, không hề quay đầu lại trở về phòng ở lầu hai.
“Sao ông lại chỉ biết mắng nó? Không tới hai ngày nữa nó cũng không còn ở nhà nữa ông có biết không. Cũng không phải chỉ mình nó làm sai.” Sở mẫu cũng nổi giận. Ông ta sao càng ngày càng thiên vị? Rõ ràng cả hai đứa đều là con trai ông ta, Sở Mạnh làm gì ông ta đều không có ý kiến, thậm chí bức hôn người sẽ là vợ của con út, ông ta còn lộ ra dáng vẻ như thuận theo nó. Như vậy còn chưa tính, còn không ngừng trách mắng con út không hiểu chuyện. Sao ông ta không nói con trưởng ngồi đó tỉnh táo giống như người ngoài cuộc một chút?
“Mẹ, đây là mẹ đang trách con làm sai? Con không nên giành phụ nữ với nó?” Trong thanh âm của Sở Mạnh nghe không ra tức giận hay bất mãn. Một tiếng ‘ mẹ ’ này anh gọi cũng rất đau lòng, anh không tin người phụ nữ từ nhỏ đến lớn luôn đối với anh tốt như vậy thế nhưng không phải mẹ anh? Chưa hết còn là đầu sỏ hại mẹ của anh vì sanh non mất máu quá nhiều mà phải bỏ mình. Anh hận bà, tuy nhiên anh không biết làm sao mới có thể ình giảm bớt sự hận thù với người phụ nữ này, cho nên khi đụng phải Ngưng Lộ người phụ nữ làm anh động lòng lại là bạn gái của Sở Khương. Anh biết mình phải làm sao rồi, nếu muốn cô lại muốn người mẹ nằm dưới đất của anh được an ủi một chút, không bằng làm đến cùng đi!
“Sở Mạnh, không phải mẹ nói con, chuyện này vốn là con sai!” Thanh âm của Sở mẫu thấp xuống, khí thế không giống vừa rồi rống Sở Vân Thiên. Đúng vậy, đối với đứa con trưởng từ sau mười mấy tuổi càng ngày càng xa lánh bà, Sở mẫu có chút sợ. Chứ đừng nói đến sau khi nó tiếp nhận Sở Thành càng ngày càng tản mát ra khí thế bức người, ngay cả người làm mẹ như bà cũng khiếp sợ tránh xa ba phần.
“Được rồi, chuyện này đến đây chấm dứt. Đừng nhắc lại nữa.” Sở Vân Thiên chắp tay sau lưng đi tới thư phòng, Sở mẫu không yên lòng con út cũng lên lầu.
Anh sai lầm rồi sao? Ha ha, sai lầm rồi sao? Anh không quan tâm. Trong phòng khách rộng lớn nhất thời chỉ còn một mình Sở Mạnh ngồi đó không nhúc nhích.