All In Love

Chương 24: Cuộc sống của họ



Bạn cấp 2 kết hôn, gặp lại một nhóm bạn tôi đã gần như quên hết. Hôm ấy đưa Vi Vũ đi cùng (anh ấy không học cấp 2 với tôi), vào khách sạn vừa ngồi
xuống thì có người chạy lại đón, “Cậu là Cố Thanh Khê phải không? Bảo
sao nhìn quen dã man. Nghe nói kết hôn rồi à?” Từ Vi Vũ đứng cạnh tiếp
lời, “Kết hôn với tôi!”

Bạn kia cười nói: “Đúng là trai tài gái sắc, trai tài gái sắc.” Rồi hỏi bọn tôi, “Có sang kia ngồi không, toàn bạn cũ cả, ra gặp mặt nhau tí?”

Vi Vũ: “Nhưng không thân thiết lắm.” Tôi không nhịn được thầm buồn nôn, căn bản là không quen chứ gì?

Bạn kia nói: “Có gì đâu, ăn một bữa là thân ngay ấy mà, đi đi.” Vậy nên
chúng tôi chuyển bàn, có một cậu bạn, rõ ràng cấp 2 gầy lắm, giờ thì
tròn như hòn bi ve, có cô bạn ngày xưa bé tẹo, nay lại cao dong dỏng…
Tôi thầm cảm thán, những người trong ký ức khi xưa đều thay da đổi thịt, không biết trong mắt họ, liệu tôi thay đổi như thế nào?

Nhìn họ, tôi bỗng thấy rằng, thời gian như thoi đưa, mười năm, sao mà nhanh đến thế.

#178

Hết đám cưới bạn cấp 2 của tôi thì đến đám cưới bạn cấp 3 của Vi Vũ, tôi tỏ ý hay là không đi nữa, cậu bạn kia bị điều đi tỉnh khác làm việc rồi
định cư luôn ở đấy, mò sang tận tỉnh khác chỉ để ăn một bữa cơm, quá
khổ. Nhưng Vi Vũ nói, “Có đứa bạn cũng sang đấy mà, hay chúng mình đi
nhờ. Đằng nào chẳng là cuối tuần, coi như du lịch một hôm, nào, đi cho
vui vui thôi mà.”

Cuối cùng, hôm khởi hành, bạn Vi Vũ bị đau tay nên tôi phải lái xe. Giấy
phạt của Từ Vi Vũ mới bị xử lý, không những đánh dấu mà còn thu hồi bằng lái nên tôi không dám để anh lái trên đường cao tốc. Khi về, vốn là vợ
của cậu bạn kia lái thay, không ngờ cô ấy vui quá uống say bét nhè chè
xôi nên tôi đành lái về.

Cho vui vui thôi? Rõ ràng một ngày mệt gần chết.

Về nhà ngâm chân, Vi Vũ chạy đến rửa chân cho tôi, nói: “Vợ, xin lỗi em, để anh mát xa cho.”

Tôi có máu buồn, đụng vào cái là run cả người, cười: “Xin anh đấy, tha cho em đi.” Rồi lau chân leo lên giường.

Anh đi đổ nước xong về hỏi: “Hay là mát xa eo nhé?”

Tôi sợ, “Anh chơi một mình đi, em ngủ trước.”

Ngủ một lát, tỉnh lại thấy người bên cạnh đang xoa bóp bắp chân tôi nhè nhẹ, đúng là có dễ chịu hơn hẳn.

Tôi nói: “Anh cũng ngủ đi.”

“Còn sớm.”

“Thế thì đừng bóp chân nữa.”

“Không sao đâu.”

“Em ngủ đây.”

“Ngủ đi.”

#179

Bạn ngồi cùng bàn cấp 2 sinh con gái, cuối tuần, tôi và Từ Vi Vũ đi thăm.

Vi Vũ nhìn em bé nửa ngày rồi hỏi: “Sao nhìn nó chẳng giống ai thế?”

Tôi lôi anh lại, “Mới sinh đã nhìn ra cái gì đâu.”

Bạn thân nằm trên giường nói chuyện với tôi, Từ Vi Vũ đứng cạnh tán gẫu với cha đứa nhỏ.

Cha đứa nhỏ hỏi: “Khi nào hai người mới sinh con?”

Vi Vũ: “Tạm thời chưa nghĩ đến.”

Cha đứa nhỏ: “Sao thế, sinh sớm đi? Định nghĩ đến bao giờ.”

Vi Vũ: “Haizz, cảm giác trẻ con sẽ thành cái ấy ấy vào buổi tối… anh biết đấy… chướng ngại vật ấy mà.”

Anh có thể để ý đến hoàn cảnh một chút được không?!

#180

Hồi cấp 3, vì cùng thích tranh Trung Quốc nên quen được một người bạn tri
âm, sau khi đi xem “Triển lãm các tuyệt tác thư pháp Trung Quốc thời Ngũ Đại Tống Nguyên” về, nó nói, chữ “Bảo tàng XX Mỹ” trên mỗi bức tranh
nhìn ngứa mắt lắm, nhưng chẳng là gì so với một đống người đứng xúm xít
chụp ảnh xung quanh, dù không có đèn flash nhưng ánh sáng ấy cũng chẳng
tốt đẹp gì. Họ chụp lắm ảnh vậy thôi, về nhà được mấy người mở ra xem
lại.

Niềm an ủi duy nhất là, trước bức “Tranh vẹt năm màu” có chàng trai nói rất
nghiêm túc với một ông chú đang chụp ảnh: “Đây là báu vật quốc gia, nếu
bác thích, hãy thưởng thức lâu hơn một chút, đừng xúc phạm nó.”

Bạn tôi: “Nhìn mắt với màu lông con vẹt ấy, nước mắt tao đã chảy ròng ròng, nghe bạn nam kia nói xong, tao suýt phát điên phát ngộ. Quá tuyệt vời,
vẫn còn tồn tại người biết quý trọng tranh cổ như thế.”

Đây là báu vật quốc gia, nếu bác thích, hãy thưởng thức lâu hơn một chút, đừng xúc phạm nó.

#181

Ngày Quốc tế Phụ Nữ, mấy gian hàng băng vệ sinh trong siêu thị chật ních
người, tất nhiên 99% là phụ nữ, thỉnh thoảng cũng có mấy đồng chí nam
nhào vô giành giúp người yêu.

Đứng ngoài nhìn một lúc, tôi quyết định từ bỏ, nhưng ”tri âm tranh Trung
Quốc” thì không, nó gào một câu: “Nể mặt tôi hai tuần đến một lần,
nhường nhịn nhau tí đi!” Rồi lao vào.

Một lúc lâu sau nó mới lết ra, than thở: “Quá nóng.”

Tôi nhìn nửa giỏ băng vệ sinh, cười, “Chắc đủ dùng nửa năm đấy.”

Bạn thân cười mắng: “Chia cho mày một nửa. Thôi đi nào đi nào, chọn ít hoa
quả, rau dưa, sữa chua rồi về, ra ngoài vào 8/3 đúng là sai lầm[1] .”

( [1] 8/3 – tam bát, có nghĩa là ngu ngốc.)

Tôi: “Từ Vi Vũ bảo tao mua chai nước súc miệng nữa.”

Bạn thân: “Đến đánh răng cũng lười cơ á?”

Tôi lau mồ hôi, “Ăn trưa ở cơ quan xong anh ấy muốn súc miệng.”

Bạn thân: “Tao bảo này, mày hơi chiều chồng quá đấy.”

Tôi không hiểu lắm, “Một chai nước súc miệng liên quan gì đến chiều?”

Bạn thân: “Nhìn nhỏ cẩn thận là ra lớn, nói thật, từ cấp 3 cậu ta theo đuổi mày tao còn chả để tâm.”

Tôi ngạc nhiên, nó chưa từng nhắc đến chuyện này, “Vì sao?”

Bạn thân: “Cậu ta đứng ở cửa sau lớp mình gọi mày đi ăn cơm, mày nói đi ăn
cùng tao rồi; cậu ta kéo bạn gọi bè, mục đích chính là muốn rủ mày đi
hát, mày nói không biết hát các cậu cứ đi đi; cậu ta hỏi cuối tuần này
mày có muốn ôn bài cùng không, mày nói tớ quen đọc sách ở nhà rồi; cậu
ta mua đồ ăn sáng cho mày, mày nói vừa mới ăn xong… Khi ấy tao còn
tưởng người ta sẽ phủi tay bay luôn cơ. Nói thật, nếu tao là Từ Vi Vũ,
bị hành hạ như vậy là kệ xác mày luôn.”

Tôi: “…”

Bạn thân tiếp tục: “Vậy nên tao không nghĩ là chúng mày có thể cùng nhau đi tiếp, đã thế sau này cậu ta còn du học – càng thêm không thể. Hồi ấy
tao từng nói, chắc mười năm sau họp lớp cấp 3, mày đưa con gái, Vi Vũ
mang con trai, hai người lướt qua nhau, ‘hi’ một tiếng là đã qua cả một
đời.”

Tôi: “Nhưng khi ấy ai dám nghĩ xa, mới tí tuổi…”

Bạn thân: “Tí cái đầu mày, tầm ấy mấy đôi lớp mình abc cả rồi, mày thì biết cái gì, có cập nhật tin tức bao giờ đâu. Nhưng chuyện mày với Từ Vi Vũ
yêu nhau, cuối cùng còn thành đôi làm khối người rụng kính.”

Tôi: “Ừ, bọn tao ‘công đức viên mãn’ phần nhiều phải cảm ơn anh ấy.”

Bạn thân: “Phì, còn ‘công đức viên mãn’! À mà hồi cấp ba, lớp mình có mấy
đứa kết Từ Vi Vũ nổ mắt, nhưng giờ nghe đâu kết hôn cả rồi.”

Tôi: “Thế à.”

Bạn thân: “Mày không hỏi là ai à?”

Tôi: “Tầm tuổi ấy, thích ai đó là chuyện rất đơn giản, chỉ cần đẹp trai môt
chút, giỏi thể thao một chút, hoặc trưởng thành, biết nói năng, hay ngồi gần mình một chút là đổ cái rầm. Kiểu thích ấy, ‘tình yêu’ chiếm được
bao nhiểu, cùng lắm là để ý nhiều hơn bình thường một chút. Bây giờ mày
đi hỏi chúng nó, có khi Từ Vi Vũ là ai chúng nó cũng không nhớ ấy?”

“Chắc chắn còn nhớ!” Bạn thân cười ầm ĩ, “Mày phải tin vào năng lực của chồng mày chứ, có dạo tao gặp bạn XXX trên đường, nó kể hình như Từ Vi Vũ kết hôn với mày, ôi, tuy muốn chúc mừng lắm nhưng yêu thầm cậu ấy bao lâu,
nghe kể vẫn thấy buồn buồn. Nó còn nói khi đang mang thai nữa cơ.”

“…”

#182

Mới đây trưởng phòng từ chức ở ngân hàng, tính đóng cửa thi công chức, thề sẽ thi đến năm 35 tuổi.

Hỏi: “Sao lại là 35 tuổi?” Đáp: “Vì sau 35 tuổi không được thi nữa.” Đây gọi là phấn đấu đến giây cuối cùng chăng?

Mà người ”yêu trai đẹp không yêu giang sơn”, ”cày chả biết, viết không hay” như trưởng phòng lại ầm ĩ đòi thi công chức?

Lan Lan sâu sắc cảm nhận: Nghe trưởng phòng nói thi công chức là tao đã
thấy thương tiếc thay cho nước nhà rồi, nếu nó thi đỗ là công khai bôi
nhọ chính phủ!

Hai người này thù sâu hận nặng đến thế nào vậy!

Một hôm, trưởng phòng gọi điện cho tôi, diễn đạt bằng gào và thét, “Khó
khăn lắm mới phải lòng một người, tại sao vừa mới làm quen đã giới thiệu bạn gái cho tao! Tao nam tính hóa đến mức ấy cơ à? Chưa từ bỏ ý định,
tao quyết tâm ‘thẹn thùng e lệ’ hỏi xem anh ta thấy mình thế nào? Anh ta nói, anh rất thích chủ nghĩa độc thân của em! Chủ chủ cái đầu anh!”

Trưởng phòng: “Thanh Khê, tao phải làm gì bây giờ?!”

Tôi: “Mày bảo tương lai không yêu đương gì hết, một lòng một dạ hướng về kỳ thi công chức mà?”

Trưởng phòng: “Ừ, nhưng vấn đề ở chỗ, tao chỉ được cái ‘to còi’. Công chức là
ước mơ không thể thành sự thật, nghĩ đi nghĩ lại, thấy lấy chồng có vẻ
chắc ăn hơn.”

Tôi: “Tuỳ mày thôi.”

“Khê tử, mày không quan tâm đến tao đấy à!” Khi trưởng phòng đang cố tình
gây sự, Từ Vi Vũ đón điện thoại của tôi nói: “Được rồi, chúng tôi đi
ngủ, tắt máy đây.” Rồi quả quyết ngắt máy, anh khó chịu: “Sao cô ta đáng ghét thế không biết?”

Rồi, chừng nửa tiếng sau, trưởng phòng lại gọi đến, tôi nghe máy, “A lô?”

“A lô a lô?”

“A lô?”

“Khụ khụ, chúng mày không abc xyz à, phí công tao tính thời gian gọi lại.”

“…”

Người ồn ào cả ngày hôm nay vì đau dạ dày lăn đến cạnh tôi, lạnh giọng nói: “Chặn số điện thoại cô ta đi!”

#183

Cuồng thẩm mỹ cũng đi xem mặt. Nó hỏi người ta có nhà chưa, có xe chưa, công
việc thế nào? Đối phương không trả lời mà vặn lại: “Vậy cô nói trước xem cô có gì đi?”

Cuồng thẩm mỹ: “Tôi có trứng.”

Lần xem mặt ấy thất bại là việc không ngoài dự định.

Cuồng thẩm mỹ: “Xem mặt, đầu tiên là nhìn ngoại hình, xác định trong ba giây. Rồi hỏi đến tình hình kinh tế, trả lời hay không phục thuộc vào vấn đề
thái độ, nhiều hay ít là vấn đề của khả năng; năng lực cao hay thấp,
thái độ tốt hay xấu là cách thể hiện tính cách và sự tự tin về bản thân. Anh ta á, vừa hỏi một câu đã thái độ như kiểu ai nợ nần gì nhiều lắm
không bằng, là vì không tự tin hay do tâm lý vặn vẹo, thấy phụ nữ ai
cũng ham tiền hám của? Nói chung, phụ nữ cưới chồng là phải giặt quần
áo, nấu cơm rồi sinh con cho chồng như bà già mặt vàng giết lợn, sinh
con xong lại đi làm, rồi dần dần quý ông chồng chê bai, chán cơm thèm
phở, bị bắt quả tang thì anh áp lực lớn lắm, kiếm tiền khó lắm, em giỏi
thì thử mà xem! Hơ, thế anh thử đẻ con rồi vừa nuôi con vừa đi làm đi,
có áp lực đến muốn tự sát không, buồn cười thật đấy!”

Tôi: “Tình yêu, dạo này mày bi quan thế?”

Cuồng thẩm mỹ: “Chắc vậy. Tất nhiên có những gia đình hạnh phúc, ví dụ như mày với Từ Vi Vũ.”

Tôi: “Tao thấy gần như lí do là vì sinh con cả, thế thì không sinh nữa là xong.”

Cuồng thẩm mỹ: “…”

#184

Bạn ấu thơ chơi với tôi từ bé đến lớn đi du học, sắp lên tiến sĩ, có lần nó gọi điện cho tôi, kể: “Nếu thời gian có thể quay lại, lên cấp 3 tao
nhất định sẽ bỏ học đi lấy chồng.”

Tôi nghĩ, có được thì phải có mất, nếu cấp 3 nó bỏ học đi lấy chồng, sau
này lời nó nói với tôi sẽ là: “Nếu thời gian có thể quay lại, tao nhất
định sẽ học hành đàng hoàng.”

Ai biết được liệu con đường này có phải là lựa chọn tốt nhất?

Vậy nên, những người bạn của tôi ơi, cho dù đang bước trên con đường nào,
hãy cứ đi thật vững, có thể phong cảnh ven đường lúc đẹp lúc xấu nhưng
nếu đẹp cứ trải nghiệm, xấu cứ bước qua, hãy để nhiều kiểu người, nhiều
loại chuyện làm phong phú thêm cho cuộc sống của mình nhé.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.