Trần Lâm Qua đáp ứng dứt khoát hơn cô tưởng tượng.
Chu Hề Từ sợ anh sẽ hối hận nếu để anh suy nghĩ nhiều thêm một giây, vì thế, không màng đến sự dầu mỡ trên tay, cô vội vàng lấy di động mở WeChat ra, quét mã QR anh đưa tới, “Được rồi, đã gửi yêu cầu.”
Trần Lâm Qua ấn mở lời mời thêm bạn của cô: Hề không phải tây(1) yêu cầu thêm bạn bè với bạn.
Chu Hề Từ ở bên cạnh hỏi: “Anh đã hạ sốt chưa?”
“Hạ rồi.” Anh nhìn chằm chằm màn hình hai giây mới cất di động vào, nói: “Đã chấp nhận, anh về đây.”
Chu Hề Từ nhìn màn hình điện thoại của mình, không hề có thông báo nhắc nhở đã được chấp nhận nào, thầm nghĩ chắc là do mạng bị chậm nên cô cũng không để ý nhiều, “Vậy…!Ngày mai các anh muốn đi thật không?”
“Đến lúc đó rồi nói sau.” Trần Lâm Qua không nán lại lâu: “Đi đây.”
“Vâng.” Chu Hề Từ chờ anh bước ra ngoài, mới cầm lấy di động kiểm tra Wechat lần nữa, giao diện trò chuyện bạn tốt không có thông báo mới, danh sách bạn bè cũng không hề tăng thêm người nào.
Quả nhiên cô lại bị đùa bỡn mà, “Mẹ kiếp…”
Trong nháy mắt, tôm hùm đất cũng trở nên không còn ngon như trước nữa, Chu Hề Từ giải quyết hết phần còn lại, chạy xuống lầu vứt rác, trở về tắm rửa xong liền làm tổ trên sofa cắt sợi len.
Gần đây, thời gian Từ Từ Anh ở xưởng rất nhiều, mỗi đêm đều phải đến hơn 9 giờ tối mới trở về, mà Chu Quốc Thành nói là ra ngoài chạy xe thuê, nhưng trên thực tế không chừng là đang trốn vào góc xó xỉnh nào đó đánh bài.
Trong tình huống bình thường, chỉ cần hiện tại ông ta không lấy tiền trong nhà đi đánh bạc thì Từ Từ Anh cũng lười cãi nhau với ông.
Mối quan hệ giữa Chu Hề Từ và ba mình khá căng thẳng, cô cũng không có ý định sẽ đi quản người ba trên danh nghĩa này, chỉ có thể giúp đỡ Từ Từ Anh giảm bớt chút áp lực trong cuộc sống.
Nếu cắt nhanh thì một trăm bộ áo len chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng tay nghề Chu Hề Từ còn chậm, mới cắt được hai phần ba thì Từ Từ Anh đã trở về.
“Sao còn chưa ngủ?” Từ Từ Anh thay dép đi vào trong, nhìn thấy áo len chất đống trên sofa, bà lẩm bẩm: “Đã nói những công việc này không cần con làm rồi, nhiệm vụ của con bây giờ là học hành và luyện tập cho thật tốt.”
“Dù sao con cũng đang nhàn rỗi, không có việc gì làm, coi như xả stress đi ạ.” Chu Hề Từ không ngẩng đầu lên, nói: “Hơn nữa con cũng không trì hoãn việc học hay luyện tập mà, chắc chắn sẽ vào được Khê Đại.”
“Con chỉ muốn thi vào Khê Đại thôi à, không phải trường các con thường nói, chỉ có ai không chịu học tập, tương lai mới phải vào Khê Đại sao?”
“Khê Đại cũng không tệ mà, tốt xấu gì cũng là 211 (2).
Chu Hề Từ bổ sung thêm: “Hơn nữa Khê Đại lại gần nhà, cuối tuần con có thể trở về, thuận tiện biết bao.”
“Con nha…” Từ Từ Anh thở dài một tiếng, “Thật ra trước kì nghỉ, huấn luyện viên Vương của bọn con có đi tìm mẹ, ý của thầy ấy là muốn con tham gia đợt tuyển sinh riêng vào trường chuyên nghiệp, nếu con đạt được hạng nhất trong cuộc thi năm lớp 12 sắp tới, nói không chừng sẽ có thể được cử đi học.”
“Hạng nhất đâu phải cứ muốn lấy là lấy được đâu ạ, huống hồ tuyển sinh riêng cũng phải thông qua thi cử, còn phải làm bài kiểm tra chính trị nữa, với một đứa học sinh ban tự nhiên như con thì tham gia tuyển sinh riêng rất phí công, vẫn là nên làm đề thi chung thôi.”
Từ Từ Anh còn muốn khuyên thêm vài lời, nhưng Chu Hề Từ ở phương diện này có sự quật cường và cố chấp không ai nói nổi.
“Được rồi, được rồi ạ, mẹ cũng đã mệt mỏi cả ngày, con có để phần cơm và thức ăn trong nồi cho mẹ đó, mẹ ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, con cũng đi ngủ đây.”
“Cái con bé này, mẹ còn chưa nói xong đâu.”
“Ngày mai, để ngày mai nói tiếp đi mẹ! Sau này còn nhiều cơ hội lắm.” Chu Hề Từ vội vàng trốn vào phòng, nằm trên giường một lúc, cô duỗi tay bật công tắc quạt trần.
Cánh quạt cũ kỹ ù ù quay vòng.
Ban đêm, tiếng ve, tiếng ếch kêu hết đợt này đến đợt khác, bầu trời đêm đen như mực, trải đầy sao sáng như bàn cờ.
Chu Hề Từ khép năm ngón tay thành hình kính viễn vọng rồi đặt lên mắt trái, nhắm mắt phải lại.
Cô duỗi tay kia ra ước lượng một chút, những ngôi sao phảng phất như thể chỉ cần vươn tay là có thể với tới.
Nhưng khi cô buông tay xuống, những ngôi sao vẫn lơ lửng trên nền trời cao, tỏa sáng lấp lánh.
Đó là một khoảng cách xa xôi khó có thể chạm tới, càng không thể nào vượt qua.
Xa, thực sự rất xa…
***
Hôm sau trời nắng đẹp, buổi huấn luyện diễn ra như bình thường.
Sau khi Chu Hề Từ hoàn thành xong phần khởi động 5km, Giản Phàm kể cho cô nghe về quê nhà chú hai, cũng là quê hương của cô nàng- Giản Gia Cương.
Đó là một thôn xóm có địa thế dựa núi gần sông, non xanh nước biếc đẹp như tranh vẽ, được xem như một địa điểm du lịch cho dân cư Khê Thành, cũng bởi vì mấy năm nay có nhiều người lui tới, Khê Thành đã mở tuyến xe buýt đến thẳng Giản Gia Cương, nửa giờ một chuyến.
Buổi huấn luyện sáng vừa kết thúc, Chu Hề Từ liền cùng Giản Phàm, Hùng Lực, ba người ngồi lên xe buýt nhỏ hướng về thôn, thời điểm này trên xe không có nhiều người, ba người bước đến hàng ghế cuối rồi lần lượt ngồi xuống.
Giản Phàm kéo rèm cửa sổ lại, che đi cái nắng giữa trưa, quay đầu hỏi Chu Hề Từ: “Này, chúng ta lên xe rồi, trúc mã của cậu và bạn anh ấy đến bằng cách nào?”
“Để tớ hỏi thử.” Chu Hề Từ lấy di động ra, gửi WeChat cho Trần Lâm Qua.
WeChat là được chấp nhận vào nửa đêm qua, sáng sớm Chu Hề Từ mới nhìn thấy, muốn nổi giận nhưng không tìm được chỗ trút, cô chỉ có thể điên cuồng chửi bới với Giản Phàm.
Giản Phàm xích lại gần cô: “Đây là Trần Lâm Qua à?”
“Ừ.” Chu Hề Từ gõ mạnh mấy chữ rồi gửi qua.
Biệt danh WeChat của Trần Lâm Qua rất ngắn gọn súc tích, được ghép từ ba chữ cái đầu tên phiên âm của anh- CLG, Chu Hề Từ cũng không sửa lại ghi chú.
(Trần Lâm Qua: 陈临- Chen Linge).
“Avatar này…” Hai mắt Giản Phàm nhìn chằm chằm, cười thành tiếng: “Giống trò Forest Ice Fireman(3) mà chúng ta đang chơi.”
Ảnh đại diện WeChat của Trần Lâm Qua là một bức hình các ký tự màu trắng trên nền đen.
Hình dáng đường nét chữ trắng thoạt nhìn trông hơi giống một người que đang chống một tay vào tường, hai chân thì bắt chéo lại, trông vừa bá đạo vừa buồn cười.
“Là chữ Qua (戈)”.
Chu Hề Từ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay ý nghĩa của người que kia, đó là chữ “Qua” được viết bằng phương pháp Kim văn (4) mà khi còn bé bọn họ đến bảo tàng Khê Thành đã nhìn thấy.
Lúc ấy bên cạnh còn có một chữ “Qua” được viết bằng Giáp cốt văn (5), ngày đó Chu Hề Từ còn chưa hiểu chuyện, chỉ cảm thấy chữ kia rất giống một nhân vật phản diện trong bức tranh: có đầu, có chân, có tay, đã thế giữa hai chân còn có thêm một nét.
Sau khi nghiên cứu, cô nghiêm túc nói với người lớn: “Đây là một bé trai.”
Từ Từ Anh hỏi cô tại sao.
Cô chỉ vào Trần Lâm Qua, lớn tiếng nói: “Vì nó giống ca ca, cũng có chim nhỏ.”
Chu Hề Từ không nhớ rõ phản ứng của Trần Lâm Qua lúc đó, cô chỉ nhớ rằng cô đã bị Từ Từ Anh đánh rất thảm, khóc nức nở suốt quãng đường từ bảo tàng về nhà.
***
Khi xe buýt nhỏ đi qua trạm thứ hai thì Trần Lâm Qua gọi điện tới hỏi địa chỉ: “Lát nữa bọn anh sẽ bắt taxi tới đó, đến nơi lại liên lạc với em.”
“Đã biết.” Chu Hề Từ cúp điện thoại, dựa đầu vào vai Giản Phàm ngủ bù.
Vì xe buýt phải dừng lại đón trả khách, còn có tuyến đường đi cố định riêng.
Ngược lại, taxi tương đối tùy ý, đường đi cũng thoải mái, nên so ra thì Trần Lâm Qua và Bồ Cận còn đến nơi sớm hơn ba người Chu Hề Từ vài phút.
Xe taxi đưa hai bọn họ vào trong thêm mấy trăm mét, dừng trước con đường bê tông dẫn vào thôn, bốn phía là những cánh đồng lúa mì rộng lớn, gió thổi qua từng đợt làm lúa mì dập dìu gợn sóng, bông lúa bồng bềnh, vàng óng và nặng trĩu.
“Phong cảnh nơi này thật đẹp.” Địa thế dựa núi dựa sông như vậy nên ở đây không quá nóng, Bồ Cận duỗi eo lười biếng, thở phào một hơi: “Thật là sảng khoái!”
Trần Lâm Qua không phản đối, ngồi xuống băng ghế đá dưới tàng cây.
Đợi không quá mấy phút, anh nhìn thấy xa xa phía bên kia đường, có vài bóng người đang chạy lại đây, Chu Hề Từ dẫn đầu, theo sau là Giản Phàm và một cậu bạn mà anh chưa từng gặp qua.
Bộ đồ huấn luyện màu đỏ cam giống như ánh mặt trời chói chang.
Xao động, vội vã, bụi bặm.
Từ xa Giản Phàm đã nhìn thấy Trần Lâm Qua cùng bạn anh ấy, cô giơ tay vẫy vẫy: “Hello, các soái ca! Chúng em tới rồi!”
Trần Lâm Qua và Bồ Cận cũng lịch sự vẫy tay lại, Bồ Cận quay đầu nhìn bốn phía: “Gọi chúng ta phải không? Hai đứa mình là soái ca sao?”
Trần Lâm Qua lười phản ứng với anh ta, đợi Chu Hề Từ chạy tới, “Các em đến đây bằng gì thế?”
“Ngồi xe ạ, trước cổng trường tụi em có xe buýt, rất thuận tiện, nhưng chỉ có thể ngừng ở ngã tư phía trước thôi.” Chu Hề Từ thở một hơi: “Các anh đợi lâu rồi à?”
Bồ Cận: “Không có, bọn anh cũng vừa tới.”
Chu Hề Từ quay lại nhìn về phía Giản Phàm và Hùng Lực, chờ hai người đó đến gần mới chủ động giới thiệu: “Đây là Giản Phàm, các anh đều đã gặp qua, còn kia là Hùng Lực, đồng đội của em, các anh gọi cậu ấy là Đại Hùng cũng được.
Đại Hùng, đây là hàng xóm của tớ- Trần Lâm Qua, và bạn cùng lớp của anh ấy, Bồ Cận.”
Bồ Cận nghe được lời này, liền nhìn Trần Lâm Qua một cái rồi đến bắt tay với Đại Hùng: “Xin chào, em tùy tiện gọi anh là gì cũng được, Bồ Cận, Đại Cận, Đại Bồ đều có thể, hẳn là anh lớn tuổi hơn ba người các em, có thể gọi anh là Cận ca.”
Hùng Lực rất ngoan ngoãn đáp lại: “Cận ca, xin chào!”
Cậu chàng còn gọi Trần Lâm Qua là “Qua ca”, gọi xong cả Chu Hề Từ và Giản Phàm đều phụt cười, Chu Hề Từ nói: “Sao cậu gọi lại kì quái như vậy, cậu cứ trực tiếp gọi tên anh ấy thôi, hoặc là gọi anh Tiểu Lâm cũng được, đừng có gọi Qua ca, ai không biết còn tưởng rằng cậu đang làm nũng đó.”
(Qua ca: 戈哥 /Gē gē/, đọc giống từ “ca ca” /cưa cưa/).
Tuy bộ dáng Hùng Lực cao lớn, thô kệch, nhưng mặt mũi lại có vài phần thanh tú, nếu không phải vì học thể dục bị phơi đen đi, thân thể cũng rắn chắc hơn, thì nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt còn trông rất giống với một nữ sinh.
Không tính là nữ tính, chỉ có điều trông khá…xinh.
Giản Phàm nói: “Được rồi, được rồi, chúng ta đến nhà chú hai trước đã.
Hôm nay bà nội tớ tự mình xuống bếp, các cậu có lộc ăn lắm đấy!”
Trước kia, bà nội Giản là đầu bếp trưởng chuyên môn nấu các bữa tiệc cưới hỏi, ma chay, tay nghề phi phàm, nhưng mấy năm nay bởi vì chân cẳng không tốt, trên cơ bản bà không còn xuống bếp nữa.
Lần gần nhất Chu Hề Từ được ăn đồ bà nấu là vào năm lớp 11, cô đến trường và thấy Giản Phàm mang theo một đống đồ ăn.
Gia đình nhà nội Giản Phàm ở quê có một ngôi nhà hai tầng tự xây dựng, sau này cha mẹ cô nàng dọn đến Khê Thành, bây giờ căn nhà này chỉ còn chú hai và bà nội Giản ở.
Một nhà ba người bọn họ cũng chỉ khi ăn tết mới trở về đây xum họp một khoảng thời gian ngắn.
Còn chưa bước vào cổng, Chu Hề Từ đã ngửi được mùi thơm đồ ăn tỏa ra, cô liền cất bước chạy nhanh vào sân, Giản Phàm và Hùng Lực cũng không cam lòng bị tụt lại mà chạy theo.
Trần Lâm Qua và Bồ Cận bị rơi lại phía sau, cách khoảng sân, nghe thấy ba người kia ở bên trong hò hét: “Bà nội! Bà nội ơi! Chúng cháu tới rồi!”
Bà lão vui vẻ không thôi: “Ai da, tốt quá, đứa nào đứa nấy đều một thân mồ hôi, mau vào rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm”.
Giản Phàm cầm chậu đi múc nước ở giếng cạnh bên, Chu Hề Từ được bà nội Giản cho một miếng cánh gà, cô vừa gặm vừa đi ra cổng, “Sao các anh không vào?”
“Bọn anh có nên mua biếu cái gì đó không?” Khi nãy, Bồ Cận không nghĩ tới việc sẽ đến nhà người khác ăn cơm, với sự giáo dục của gia đình anh ta thì không thể hai tay không mà ăn chực cơm nhà người ta được, nhất thời có chút xấu hổ nếu bước vào trong.
“Mua cái gì mà mua, ở đây cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi nhân lực thôi.” Chu Hề Từ ném xương đã gặm xong cho bé cún con trong sân, lại nói tiếp: “Mau vào nhà đi, bữa trưa các anh ăn nhiều một chút, buổi chiều hái thêm vài quả dưa hấu là coi như đã giúp đỡ rồi.”
Chu Hề Từ dẫn hai người tiến vào, khuôn mặt Giản Phàm ướt đẫm, cô nàng hướng phòng bếp hô to: “Bà nội! Hôm nay chúng cháu mang đến cho bà hai nhân công miễn phí, buổi chiều có thêm người hỗ trợ hái dưa hấu rồi.”
Bà nội Giản vui vẻ nói: “Được được được, để bà nhìn xem các cháu lại lừa mấy đứa nhỏ nào tới đây?”
Bà Giản cầm xẻng nấu, thò đầu ra khỏi khung cửa sổ phòng bếp: “Ôi, hai thằng bé này lớn lên trông đẹp trai quá.”
Hùng Lực ở bên cạnh kêu: “Bà nội! Con không đẹp trai sao?”
“Đẹp, đẹp, đẹp, các con người nào cũng đều đẹp trai hết.” Bà nội Giản cười: “Đều đi rửa tay đi, bây giờ ăn cơm luôn.”
Chu Hề Từ bưng chậu nước tới: “Bà nội tốt lắm, các anh không cần khách khí đâu, cũng đừng có thấy ngại, buổi chiều nếu các anh muốn ra ngoài chơi thì gần đây cũng có núi, có sông thích hợp đi dạo.”
Trần Lâm Qua nhận lấy chậu nước: “Không phải là giúp hái dưa hấu sao?”
“Làm sao có thể thực sự để các anh giúp đỡ được.” Chu Hề Từ nói: “Ngoài ruộng rất nóng.”
“Vậy thì bọn anh đi đây.” Trần Lâm Qua nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Chu Hề Từ vội vàng kéo anh lại, “Thôi anh muốn làm thì cứ làm đi.”
Bồ Cận yên lặng bưng chậu nước qua một bên rửa tay.
Bữa cơm trưa là một bàn đầy ắp đồ ăn, ngoại trừ bà nội Giản và năm người bọn họ, thì cô cả của Giản Phàm cũng mang theo con trai nhà mình tới.
Vừa rồi thấy cơm nước đã được làm gần xong, cô cả xách xe chạy về nhà đón người nên không nghe được Giản Phàm giới thiệu, lúc ăn cơm Giản Phàm lại phải giới thiệu thêm một lần nữa.
Cô cả cười nói: “Đừng khách sáo, đều là đồ ăn nhà làm, các cháu cứ ăn thoải mái.”
Cô ấy gắp hai cái đùi gà trên bàn lần lượt bỏ cho Trần Lâm Qua và Bồ Cận, Trần Lâm Qua bưng chén vội nói cảm ơn, thấy bạn nhỏ bên cạnh nhìn với ánh mắt thèm thuồng, anh lại gắp qua cho cậu bé, “Cho em.”
Cô cả thấy thế, gắp cái cánh gà còn lại cho Trần Lâm Qua: “Các cháu cứ ăn phần của mình đi, nó ở nhà không biết đã uống bao nhiêu nước ngọt rồi mới tới đây đó, không đói chút nào đâu.”
“Cảm ơn cô cả.”
Trần Lâm Qua và Bồ Cận còn khách sáo, chứ Chu Hề Từ, Hùng Lực và Giản Phàm ăn như vũ bão, hai chén cơm vào bụng mà vẫn chưa no, mỗi người lại ăn thêm hai cái bánh bao cuộn vừa mới ra nồi nữa.
“No quá đi mất!” Chu Hề Từ buông đũa xuống, thấy Trần Lâm Qua cũng ngừng đũa, đụng đụng vào cánh tay anh: “Anh không ăn nữa à?”
“Ừ.” Trần Lâm Qua muốn tìm khăn giấy lau miệng, nhìn lướt qua bàn, không có.
“Không có giấy, lát nữa dùng nước lạnh rửa mặt.” Chu Hề Từ ghé sát vào anh nói xong, nhìn bánh bao cuộn trên bàn, trong lòng rục rịch, quay đầu hỏi: “Tiểu Phàm, cậu còn có thể ăn được nữa không?”
Giản Phàm lắc đầu: “Thêm miếng nữa là tớ trào ra hết mất.”
Cô lại nhìn về phía Hùng Lực, cậu ấy cũng xua tay nói ăn không nổi nữa.
Chu Hề Từ thở dài: “Tớ còn muốn ăn thêm một chút, nhưng nguyên một cái thì tớ lại ăn không hết.”
“Bẻ nửa ra.”
“Thôi bỏ đi.” Mặc dù Chu Hề Từ ở chỗ này cũng không khác gì ở nhà, nhưng khi còn bé Từ Từ Anh đã nói qua, ăn cơm ở bên ngoài không nên ăn một nửa để lại một nửa, làm cho người khác có cảm giác như ăn đồ thừa của con.
Dứt lời, cô đã nhìn thấy Trần Lâm Qua đưa tay cầm lấy một cái bánh bao cuộn, sau đó chia ra làm hai, đặt vào chén cô một nửa, toàn bộ động tác đều không liếc nhìn cô lấy một cái.
Chu Hề Từ cầm đũa chọc chọc vào nửa cái bánh bao cuộn kia, rồi cầm lên cắn hết miếng này đến miếng khác, quay đầu nhìn thấy Trần Lâm Qua đang dùng tay xé bánh bao cuộn ra từng miếng nhỏ rồi mới bỏ vào miệng.
Động tác văn nhã lại có lễ.
Cô cũng học theo ngắt từng mẩu nhỏ, Giản Phàm ở bên cạnh trêu ghẹo: “Chu Hề Từ, nếu cậu không muốn ăn thì cứ cho Lai Phúc đi, cậu học cách ăn tra tấn người này ở đâu ra vậy?”
Chu Hề Từ: “…”
Theo bản năng cô nhìn về phía Trần Lâm Qua bên cạnh, vừa vặn Trần Lâm Qua cũng nghe được lời nói ấy nên quay đầu nhìn lại đây, hai người đối mắt với nhau.
Sau đó…
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Trần Lâm Qua trực tiếp đem miếng bánh còn dư lại non nửa nhét thẳng vào trong miệng.
Chu Hề Từ: “…”
(1): Mình nghĩ là Tiểu Từ đặt tên theo kiểu đồng âm, “Hề không phải tây” (兮不是西) đọc là “Xī bùshì xī”.
(2) Dự án 211: đề cập đến dự án xây dựng cho thế kỷ 21, tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường cao đẳng và đại học và một số ngành học chính.
Nó được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng Nhà nước Trung Quốc.
(3) Forest Ice Fireman (森林冰火人小): là game Fireboy And Watergirl bản tiếng Trung, thuộc thể loại game nhập vai, phiêu lưu.
Game nói về cuộc hành trình tìm đến tình yêu của Chú bé lửa và Cô bé nước, chỉ vì kỵ nhau nên luôn bị ngăn cấm bởi gia đình, chính vì vậy họ quyết định làm 1 cuộc hành trình để chứng tỏ tình yêu của mình.
(4) Kim văn (金文) hay còn gọi là minh văn (銘文) hay chung đỉnh văn (钟鼎文), là loại văn tự được khắc hoặc đúc trên đồ đồng, là sự kế thừa của, xuất hiện cuối đời, thịnh hành vào đời.
Nội dung thường liên quan mật thiết đến cuộc sống đương thời, đặc biệt là cuộc sống của tầng lớp thống trị, như việc tế lễ, sắc lệnh, việc chiến tranh, săn bắn…!(nguồn Wikipedia).
(5) Giáp cốt văn (: 甲骨文) hay chữ giáp cốt là một loại văn tự cổ đại của thời, được coi là hình thái đầu tiên của, cũng được coi là một thể của chữ Hán.
Giáp cốt văn mỗi giai đoạn đều có sự khác nhau, giáp cốt văn thời được xem như hoàn chỉnh nhất, và cũng có số lượng lớn nhất được phát hiện (nguồn Wikipedia)..