Thấm thoắt mà nàng cũng
sống qua được 6 năm bằng cách đeo bám tiểu thư. Tiểu thư cho nàng ăn, cho nàng
áo mới, thỉnh thoảng còn cho nàng tiền tiêu vặt đương nhiên là trích tất cả từ
người mà nàng ta gọi là nhị nương. Bà ta cũng có nghi ngờ vài lần theo dõi tiểu
thư nhưng mà nàng đâu dễ dàng bị phát hiện. Trên đời này nàng chẳng tự tin gì
ngoài tài ăn uống và võ công của mình, ẩn thân (trốn) đối với nàng không khó. Thế nhưng sáng nay tiểu thư
lại nói với nàng nàng ta phải rời cốc đi báo thù. Tiểu thư đã cứu nàng. Cho
nàng ăn, cho nàng mặc, đi theo tiểu thư đúng là có lợi, đó là không chết đói.
Nhưng khi tiểu thư dạy nàng võ công, nàng mới nhận thấy với thứ võ mèo 3 chân
của tiểu thư mà cứ đòi đi trả thù diệt môn thì bị giết là cái chắc… ai… a
cũng vì phiếu cơm dài hạn này, nàng phải bảo vệ tiểu thư thôi. Vào một hang
động gần đó nàng thu dọn hành trang cũng chỉ có vài bộ quần áo một ít châu báu
nàng chôm được khi rời khỏi Thiên linh giáo ngày đó, một ít bạc vụn nàng để
dành khi tiểu thư cho. Xong xuôi nàng xuống chân núi chờ tiểu thư. Ngâm mình
trong thùng nước nóng, nàng chờ mục tiêu của tiểu thư xuất hiện, khác với nàng
đang nhàn nhã hưởng thụ. Thân ảnh nhỏ màu trắng đang ngồi vắt vẻo chờ đợi trên
cây tuy mệt mỏi nhưng chăm chú nhìn chằm chằm con đường nhỏ vắng vẻ phía
dưới(thật không biết ai là chủ ai là tớ nữa >.
– Tiểu thư, chúng ta ám sát luôn hả? Nàng hưng phấn hỏi.
– Đợi trời tối dễ hành động hơn. – Nàng ta cản lại nhìn đám người phía dưới
đang tiến vào quán trọ. Nàng ta quay lại nhìn nàng với vẻ không thể tin:
– Hồng Linh sao muội biết họ sẽ trọ tại đây?
– Vì quán trọ này sạch sẽ nhất. – Nàng nói như một chuyện hiển nhiên, thực ra
nàng cũng đâu nghĩ họ trọ lại, nàng chỉ chọn khách điến theo tiêu chuản sạch sẽ
và rẻ thôi. Chờ đợi một lúc lâu mà trời còn chưa tối, bỗng đâu có 1 đám người
mặc đồ đen bịt mặt vây quanh mục tiêu của các nàng. Chỉ dựa vào kẻ đến thật gần
mà nàng chưa phát hiện thì cũng biết những kẻ kia cũng rất khá. Thế nhưng tay
hộ vệ của Chính Vương mà tiểu thư muốn ám sát chỉ giải quyết trong nháy mắt.
Nàng chăm chú quan sát đánh giá đối phương rồi thầm nghĩ nếu là mình chưa chắc
gì đánh lại hắn. Tiểu thư hình như cũng nhận ra điều đó, nàng ta nhẹ nhàng ghé
sát miệng vào tai nàng cố đè thanh âm đến mức thấp nhất
– Ta nghĩ phải thay đổi kế hoạch. – Nàng gật gù đồng ý nàng và tiểu thư mà nhảy
ra không chừng chưa chạm được 1 sợi tóc của kẻ gọi là Chính vương gia kia đã
bại dưới kiếm gã hô vệ kia rồi. Thế là từ truy sát, nàng và tiểu thư đổi sang
kế hoạch tiếp cận hắn ta. Cũng thật may khi nghe tiểu thư nhắc đến kẻ thù nàng
lén ra ngoài điều tra trước. Nói gì thì tiểu thư cũng là bát cơm của mình, một
lần tự mình đánh mất bát cơm còn suýt mất mạng khiến nàng phải cảnh giác chứ.
Nàng nói cho tiểu thư biết Chính vương gia tên tự là Triệu Ngạn, hắn có sở
thích đến Thiên Hương các, một kỹ viện nổi tiếng trong thành. Mỗi tháng phải
đến đó ít nhất là một ngày, hắn rời kinh đã một tháng khi về chắc chắn sẽ ghé
Thiên Hương các. Tiểu thư định trà trộn vào Thiên Hương các, Tiểu thư nghĩ ra
hàng loạt kế hoạch. Nào là bắt cóc một cô nương ở đó rồi dả dạng nàng ta, nào
là uy hiếp tú bà. Nàng chỉ nhếch môi, những cái kế hoạch vớ vẩn ấy mà thành
công thì nàng đã không lo lắng đến vậy khi tiểu thư đòi đi báo thù.
– Chỉ cần bán mình vào đó là được mà. – Nàng ở một bên nhàn nhạt nói. Hai mắt
tiểu thư sáng rực, trong đó mang theo chút kính nể. Thế là bọn họ thống nhất
bám theo hắn về tới kinh thành. Đường đến kinh thành cũng thật xa, khi bọn họ
gần đến một trấn nhỏ nào đó nàng sẽ đến quán trọ đặt trước phòng ngâm nước ấm
rồi đợi tiểu thư và bọn họ đến. Suốt đoạn đường theo dõi tiểu thư có vẻ mệt
mỏi, vì nàng ta chỉ toàn ẩn mình trên cây, còn nàng thì chẳng mất một chút sức
lực nào thậm chí còn thật thích vì một số quán trọ còn có hương liệu để ngâm
mình đến thoải mái. Sau khi thuyết phục mãi cuối cùng tiểu thư cũng chịu vào
phòng trọ tắm rửa và nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày đường đã khiến tiểu thư trông
thật tệ, nếu nàng ta không tắm rửa thay bộ áo mới chắc hẳn nàng sẽ đem tiểu thư
bán không được giá. Nằm trên chiếc giường nàng nheo mắt ngắm nhìn tỏ vẻ gật gù
– Chắc chắn Tiểu thư sẽ được Thiên Hương các mua. – Nếu nói đẹp đến mê người
thì tiểu thư không phải kẻ động lòng người nhưng ở nàng ta toát ra sự dịu dàng
trong trẻo và ngây ngô không nhiễm bụi trần. Cả hai bước ra chợ mua bán người,
và kết quả quả là ngoài mong đợi. Triệu Ngạn cư nhiên mua tiểu thư nhà nàng,
vậy là tiếp cận đối phương thành công. Thuê một quán trọ gần phủ Chính vương
nàng chờ tiểu thư tìm mình hỗ trợ. Nhưng cư nhiên chờ mấy ngày mà chẳng thấy
tiểu thư liên lạc, nàng bắt đầu lo lắng. Nhưng cũng rất nhanh nàng quên mất
tiểu thư vì nàng phát hiện ở mơi này hàng đêm đều mở chợ ăn uống. Toàn là những
món ngon hấp dẫn nàng chưa từng thưởng thức qua. Nhếch miệng cười cặp mắt nàng
lóe sáng tiểu thư giờ ra sao không phải là mối bận tâm của nàng nữa. Nàng cư
nhiên thật may mắn vì đã đem theo toàn bộ tài sản của mình theo, với lại nàng
bán tiểu thư cũng được một giá cao ngoài dự liệu. Nhìn túi tiền của mình nàng
cười đến ngọt ngào…(@.@!
thật tội tiều thư của nàng ta)… Thức ăn ngon ta
đến…