Thời gian trôi thật mau, thoát một cái đã đến chủ nhật. Tuần này đối với nó xem như cũng bình thường, nó đã hoàn thành xong kì thi ở trường, cũng có vài lần chạm mặt Nguyễn Vũ Trúc nhưng có vẻ như cô ta cố ý tránh mặt nó, nhìn chung mọi thứ đều ổn nếu không kể đến những lúc bị Lăng Hạo Thiên chọc cho ức chế.
Sáng hôm nay, nó sẽ cùng White đi tới thành phố N để tìm cách đổi lại thân thể, cũng coi như là tạm biệt luôn cuộc sống cùng với mọi thứ liên quan đến Hoàng Y Nhã này, sau đó nó sẽ lại là nó, vẫn sẽ sống cuộc sống của nó, vẫn sẽ đi làm thêm kiếm tiền sống qua ngày, cùng bọn anh em của nó tụ họp thâu đêm suốt sáng hay là “chinh phạt” bang nào khác mở rộng địa bàn chẳng hạn? Và tất nhiên là… sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nơi này nữa. Nó gọi cho White
-Bây giờ cậu đến đường XYZ, nhà số XX đón tôi, rồi hai chúng ta cùng đi!!!
-Tôi biết rồi!! White đáp.
Bầu trời lúc 6h sáng không khí thật trong lành, nó cúp máy, đứng ở cổng hít một hơi thật dài, quay người nhìn lại căn biệt thự sau lưng rồi nở một nụ cười coi như chào tạm biệt. Chà, nó trở thành người đa sầu đa cảm lúc nào thế nhỉ? Bỗng thấy bóng Lăng Hạo Thiên đang chạy bộ về phía nó, nói đúng hơn là về phía căn biệt thự. Chắc là thằng chả mới tập thể dục về. Thấy nó Lăng Hạo Thiên cất giọng hỏi
-Cô đứng đây làm gì? Không phải là đợi tôi đó chứ?
Thực ra nó cũng định nói vài câu dễ nghe đối với hắn, coi như là bỏ qua hết mọi việc ở phút cuối đi, ai ngờ nghe câu đó, nó đang định mở miệng thì im luôn, thằng cha này không chọc cho nó tức lên là ăn cơm không ngon hay sao ấy! Mắt nó liếc qua, phun một câu
-Anh bệnh vừa thôi, tôi đâu có rảnh mà đứng đây chờ anh làm gì? Ảo tưởng.
-Cô nói gì?? Mắt Lăng Hạo Thiên nheo lại làm nó theo bản năng hơi cảm thấy sợ hãi. Không lẽ mấy ngày nay bị hắn chèn ép thành quen luôn rồi sao? Hừ, không thể nào!!
-Tôi đứng đây đợi người khác không được sao? Mắc mớ gì phải đợi anh chứ!!! Nó nói xong từ đằng xa đã thấy White phóng chiếc môtô đỏ đen tới, thắng trước mặt nó một cái kít, chiếc mũ bảo hiểm Index Thái lan đen bạc đỏ che khuất khuôn mặt White nhưng nhìn có vẻ rất hợp với chiếc xe.
-Đi thôi!! White hướng nó nói rồi quẳng cho nó một chiếc mũ bảo hiểm khác, dường như không để ý tới Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên thấy cảnh đó bỗng nhíu mày, kéo tay nó lại
-Cô định đi đâu?
-Sao tôi phải nói với anh? Đây là chuyện của tôi!! Nó hất tay hắn ra, đi tới định leo lên xe thì dừng lại như nhớ ra gì đó.
Lăng Hạo Thiên hơi sững sờ, nhìn bàn tay trong không trung của mình, hắn cũng không biết là tại sao lại kéo tay nó lại, trong lòng nổi lên một tia khó chịu mà chính hắn cũng không rõ. Ngẩng mặt lên thì thấy nó đứng trước mặt hắn từ bao giờ, môi nó nở nụ cười rồi sau đó… đấm cho hắn một cú thật đau vào bụng, xong xuôi co giò phóng lên xe của White rồi hối thúc chạy cái vèo. Há há há!! Cuối cùng cũng trả được hắn một đòn, từ nay đổi lại được nó cũng có ở đây nữa đâu mà sợ, đúng là cho hắn một cú là quyết định sáng suốt mà, há há há!!! Nó cười đắc ý suốt cả chặng đường.
Lăng Hạo Thiên bị đánh bất ngờ, không kịp tránh thế là dính đòn, đau đến gập người xuống, nhìn chiếc xe đang dần dần khuất xa còn vang lại tiếng cười ha hả của nó, hắn nghiến răng
-Hoàng Y Nhã, cô đợi đó!!-Nói xong suýt xoa- Ui da, đau quá…!!!
______________________________________________
Xem như cuộc đời nó cũng có không ít biến cố xảy ra, ba mẹ đột ngột qua đời, ông bà ngoại không thừa nhận đứa cháu là nó vì ghét bỏ mẹ nó đã cãi lời lấy một cô nhi như ba nó, thể là từ một cô công chúa trong gia đình đầm ấm, chỉ trong phút chốc nó được bước chân vào trại trẻ mồ côi, nhưng như thế thì sao chứ? Nó vẫn vui vẻ sống tốt, cô nhi thì sao? Không có cha mẹ thì sao? Không phải còn anh em, bạn bè xung quanh nó ư? Dù trong cuộc sống của nó không may mắn thật nhưng bù lại nó kết bạn được với không ít anh em tốt, điển hình như White đây này. Không như nó, White thực sự là một công tử nhà phú ông, cha hắn có thế lực nhất tỉnh, nói như thế cũng biết nhà hắn giàu thế nào rồi. vậy mà White với nó làm bạn cũng được gần năm năm trời mặc dù hoàn cảnh của hai người khác xa nhau, chính vì thế nó xem như hắn như anh em tốt, tri kỷ của mình, à… còn một người nữa…
-Này, tên đó là ai thế? Tiếng White cất lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó.
-Vị hôn phu của Hoàng Y Nhã !! Nó thuận miệng đáp trả.
Bây giờ nó và White đang trên tàu trở về thành phố N, nãy giờ ngồi trên ghế cứng cũng được mấy giờ rồi.
-À mà, Ngọc Hoàng, cậu không nói với ai về chuyện này đó chứ? Nó quay đầu hỏi White
-Tôi không có bị điên mà đi nói với người khác, không chừng họ lại nói đầu óc tôi có vấn đề cũng nên!! White nói xong bỗng nhảy dựng lên -Đừng có gọi tôi là Ngọc Hoàng, gớm chết đi được!!
-Haha, tôi thấy cái tên đó cũng đẹp mà, Ngọc Hoàng đại đế đó!! Nó cười ha ha nhìn bản mặt đang xấu đi của White.
Đúng vậy, tên của White là Tần Ngọc Hoàng, lúc mới quen, nghe cái tên này nó đã ôm bụng cười sằng sặc, há há, Tần Thủy Hoàng với Ngọc Hoàng gộp chung lại, cái tên nghe đầy uy vũ. Bị nó cười cho đến xấu hổ, vì thế mà từ lúc lập bang, White đã bắt mọi người gọi hắn là White chứ không được gọi bằng cái tên kia, chậc chậc, cái tên ấn tượng thế mà.
-Tại sao tôi lại nghe có người ở thành phố này nói về bang chúng ta? Thấy mặt White đã đen xì, nó vội đổi để tài, miệng ngừng cười.
-Chắc là mấy cái bọn cắc ké từ N đến thành phố này giành địa bàn chứ gì!!
Cứ thế nó với White ngồi nói chuyện trên trời dưới đất, từ việc thân thể nó ra sao rồi anh em trong bang thế nào, nói say sưa một hồi đến cả tình hình kinh tế thị trường hiện nay rồi chẳng hiểu sao ra đến bà bán cá ngoài chợ (=_=”). Cuối cùng cũng tới thành phố N, bây giờ cũng gần trưa, nó và White lập tức đi tới bệnh viện nơi có thân thể nó.
_______________________________________________
Nhìn gương mặt không thể nào quen hơn của cô gái đang nằm trên giường bệnh kia, tâm trạng của nó bây giờ thật khó tả, đây chính xác là thân thể nó. Nó đi đến bên cạnh giường, không biết nói gì… Lúc này, cánh cửa phòng mở ra
‘
-Anh White? Anh đến thăm Lam tỷ hả? Không phải anh ở thành phố H sao?
Người lên tiếng là Minh Nam, một trong những anh em của nó.
-Ừ, anh cũng mới về thôi. Cậu ấy thế nào rồi?
Hiểu ngay “cậu ấy” mà White nói là Mai Bảo Lam, Minh Nam thở dài
-Lam tỷ vẫn chưa tỉnh lại, đã hơn một tuần rồi!! Nói xong mới để ý đến nó đang đứng thất thần bên cạnh White.
-Ai thế? Bạn gái anh à? Chà chà, xinh quá!! Dù đang là lúc Lam tỷ có chuyện nhưng tình yêu là đến bất ngờ mà, không sao không sao, tỷ ấy và bọn em sẽ thông cảm!! Nói xong quay qua nó -Chào chị!!
Nó còn chưa hoàn hồn, vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào thân thể nó kia, không để ý tới Minh Nam.
Tay White giơ lên, nhá một cái
-Bạn gái cái đầu chú, giờ này mà còn nói chuyện đó!!
-Thôi thôi, không đùa nữa, em đi đây, anh cầm đống trái cây này bỏ lên bàn giúp em!!
Thấy cánh cửa đóng lại, White đi tới cạnh nó, dùng tay quơ quơ trước mặt nó
-Này, cậu không sao đó chứ?
-Tại sao tôi lại còn bất tỉnh? Không phải tôi nhập vào cô ấy thì cô ấy cũng nhập vào tôi sao? Tại sao tôi tỉnh rồi mà cô ấy vẫn chưa tỉnh chứ? Nó hỏi một loạt.
-Tôi cũng không biết, lúc nghe cậu nói tôi cũng không tin được chuyện này! White im lặng một lúc rồi nói tiếp
-Nhưng nếu thực sự là như thế, theo tôi đoán, một là hồn cô ấy không có ở đây, hai là… cô ấy không muốn tỉnh, ba là…
-Ba là gì?
-Ba là…Cô ấy không thể tỉnh lại nữa!! White trầm mặc.
-Không thể nào, vậy thì tôi phải làm sao đây???