Trường Kiếm Tương Tư

Chương 52: Nhân ngoại hữu nhân



Từ ngoài xa nhìn vào Bạch Mã sơn trang giờ đây chừng như đã thay da đổi thịt không còn là Bạch Mã sơn trang của trước đây.

Chung quanh những tòa viện nguy nga đồ sộ kia là một bức tường thành được xây bằng đá thanh kiên cố cao có đến năm trượng, hai cánh cổng đại môn đen xì đóng im ỉm.

Nhớ năm xưa khi còn Lão trang chủ Quách Bạch Vân thì sơn trang chẳng những không có hộ thành bên ngoài, không hề có một hàng rào canh phòng nào.

Thậm chí bốn cánh cửa trang tiền hậu tả hữu mở quanh năm, để cho mặc khách tao nhân đến đây thưởng cảnh tùy ý ra vào. Trước tiền đường lại còn luôn bày sẵn mấy mâm trà đãi khách miễn phí, chỉ cần du khách cao hứng muốn đi dạo quanh trang một vòng thì tùy thích. Khi tối trời, nếu nhỡ chân cứ báo quản trang một tiếng là lập tức được sắp đặt phòng nghỉ qua đêm với cơm nước đầy đủ.

Chính vì thế mà Bạch Mã sơn trang tuy chỉ là một sơn môn biệt phái của võ lâm, nhưng lại nổi danh trong thiên hạ như là một thắng tích để cho người ta đến du sơn ngoạn thủy.

Người trong thiên hạ kính phục vị lão tiền Trang chủ mà tôn xưng với nhiều nhã hiệu: Quách đại vương gia, Quách lão kiếm khách. Một vị chủ nhân đại phú với tính tình hòa nhân, độ lượng nhân từ, người người ca tụng không ngớt lời.

Thế mà chỉ sau một thời gian Quách lão vương gia tạ thế, tình hình trong Bạch Mã sơn trang lại thay đổi nhanh đến thế.

Bạch Mã sơn trang hiện tại không còn là Bạch Mã sơn trang năm xưa để du khách có thể tùy ý lên thưởng ngoạn thắng cảnh.

Đừng nói là tùy tiện vào sơn trang, mà chung quanh sơn trang phạm vi một dặm, người nào qua lại đây cũng thấy không được an nhiên, chỉ cần ngó nghiêng ngó ngửa thái độ đáng ngờ là lập tức có người trong sơn trang ra chặn hỏi tội ngay.

Chính vì vậy mà dần dần nơi đây vắng tích du khách, cũng chẳng ai màng đến đó làm gì, trừ phi phải có chuyện cần đến.

Như hôm nay, khi mặt trời vừa chếch núi, một thiếu niên thân vận lam bào, ngồi trên tuấn mã đen bóng thả từng bước đi lên sơn trang.

Người này không ai khác chính là Khấu Anh Kiệt.

Chàng ngừng chân lại bên sơn lão nhân, bất giác ký ức nhớ lại chuyện ba năm trước đây khi chàng lần đầu tiên đặt chân đến ngọn núi này.

Chàng làm sao quên được nửa đường gặp đại sư huynh Ô Đại Dã, đương thời bị hắn dùng ‘Càn Nguyên Vấn Tâm chưởng’ đánh rơi xuống vực núi, may có con thần mã ‘Hắc Thủy Tiên’ thông minh mới cứu chàng thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, nếu không thì đã trở thành oan hồn dưới vực núi từ lâu rồi.

Hiện tại trở lại nơi này, cảnh xưa tái hiện khiến chàng trong lòng xúc cảm vô tận.

Sau hồi lặng người, Khấu Anh Kiệt thả ngựa đi tiếp, trong đầu suy nghĩ miên man với bao nhiêu chuyện vừa xảy ra với chàng.

Đi chừng thêm một dặm, đột nhiên trước mắt nhìn thấy một cung môn nằm chắn ngang trước mặt, hai bên có hai tên tráng đinh thân vận kình y, lưng giắt đao bảng khoanh tay đứng gác.

Khấu Anh Kiệt nhảy xuống đất, tay nắm dây cương dẫn ngựa đi tới.

Hai tên tráng đinh thấy có người đến, đánh mắt nhìn nhau một cái, rồi một tên trong bọn bước lên một bước, quát lớn :

− Ê. Ngươi đi đâu? Sao không biết quy định nơi đây hử? Xéo đi…

Khấu Anh Kiệt thấp giọng nói :

− Ở đây có quy luật gì chứ?

Gã tráng đinh mặt tức giận nói :

− Từ lâu con đường này không cho phép đi rồi, ngươi muốn du sơn ngoạn cảnh thì đi vòng sang bên kia.

Khấu Anh Kiệt trước khi đến đây cũng lường trước những chuyện trái tai gai mắt này, cho nên chỉ nhún vai cười nhạt chọc tức chúng.

− Lão huynh nói thế là sai rồi.

Khấu Anh Kiệt cười cười, kéo dài giọng tiếp :

− Nếu như không đi được, vậy con đường này để làm gì chứ?

− Mẹ kiếp.

Tên tráng đinh chửi đổng một tiếng, lớn giọng thét :

− Tiểu tử ngươi chẳng có mắt hay sao mà không nhận ra nơi này là đâu chứ?

Khấu Anh Kiệt nhướn mày cười khảy :

− Ta biết rất rõ, đây là Bạch Mã sơn trang.

Tên tráng đinh hốt nhiên rút phắt đao ra, định xông lên thì tên đồng bọn gọi lại :

− Lão Mã hãy chậm tay…

Tên rút đao đứng lại, nhưng mặt giận hầm hầm quát :

− Tên tiểu tử này rõ ràng đến đây kiếm chuyện, ta nghĩ hắn chính là người mà Phó trang chủ quan tâm bảo chúng ta chú ý…

Tên thứ hai bước đến trước mặt Khấu Anh Kiệt, nhìn chàng một cái rồi ôm quyền hỏi :

− Thỉnh giáo quý tính đại danh bằng hữu?

Khấu Anh Kiệt gật đầu đáp :

− Ta họ Khấu, sao chứ? Chẳng lẽ ai muốn đi qua đây cũng đều phải khai báo tên họ?

Gã hán tử cười hắc hắc để lộ hai hàm răng trắng, nhìn Khấu Anh Kiệt từ đầu đến chân nói :

− Điều ấy thì bất tất. Khấu huynh đệ có lẽ là người nơi khác đến đây nên còn chưa biết, chúng ta ở đây không tiếp khách lạ, Khấu huynh đệ nếu muốn vào sơn trang thì phải có thẻ nhập trang mới được.

Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :

− Ta không có.

Gã hán tử hỏi :

− Thế ngươi đến đây làm gì?

− Thăm bằng hữu.

− Ai?

− Ô Đại Dã.

Gã hán tử hơi ngớ người, ‘Hừ’ một tiếng lạnh lùng hỏi lại :

− Ô trang chủ?

Khấu Anh Kiệt nhún vai nói :

− Đó là cách xưng hô của các ngươi.

− Ngươi thấy rồi chứ.

Tên hán tử lăm lăm thanh đao trong tay quát lớn :

− Tên tiểu tử này dám gọi đích danh Ô trang chủ ra, chẳng phải là cố tình đến kiếm chuyện?

Miệng thét, chân nhảy tới, thanh đao trong tay vung lên nhằm thẳng người Khấu Anh Kiệt bổ xuống ngay lập tức.

Đối phó với hạng vô danh tiểu tốt này thì Khấu Anh Kiệt chẳng cần để ý. Chỉ thấy sợi dây cương trong tay chàng huơ lên một cái, lưỡi đao còn cách đầu chừng một tấc thì bị đầu dây cương cuộn lại.

Gã hán tử thấy đao bị dây cương cuộc chặt thì cố sức mà kéo, nhưng hắn cảm thấy sợi dây cương như có một lực hút cực mạnh khiến cho lưỡi đao không hề nhúc nhích.

− Buông.

Sau tiếng hô của Khấu Anh Kiệt, thanh đao trong tay tên kia vuột khỏi tay hắn bay ra ngoài. ‘Keng’ một tiếng, lưỡi đao chém mạnh vào một tảng đá lớn phát ra hỏa quang rực lên trông đến rợn người.

Gã hán tử thì miệng la oái một tiếng, cả bàn tay hắn đau buốt tưởng chừng như bị lìa ra khỏi cánh tay.

Theo lẽ, hai tên này nhìn thấy Khấu Anh Kiệt đã thi lộ bản lĩnh thì gớm tay mà thôi, đằng này bọn chúng như quỷ mê tâm khiếu, tên thứ hai thò tay vào trong túi rút ra một vật, chỉ nghe ‘Bốp’ một tiếng bắn ra một đạo hỏa quang kèm theo làn khói xám bay vút lên trời.

Không cần nói cũng biết, đây là pháo hiệu hắn bắn lên báo động bên trong.

Nói thì chậm, lúc ấy rất nhanh, gần như đồng thời với tên thứ hai bắn pháo hiệu ra thì tên thứ nhất vừa mất đao, phẫn nộ gầm lớn, chân nhún bay lên không tung cước nhằm thẳng xuống đầu Khấu Anh Kiệt.

Hiển nhiên tên này thân thủ không tầm thường, hắn tuy mất đao nhưng lòng vẫn bất cam, nên thi triển bình sinh sở học, hai chân tung tuyệt chiêu liên hoàn cước, quyết hạ cho bằng được đối phương.

Tên này chừng như hiểu ra thiếu niên không mời mà đến này rất lợi hại, nên khi thế cước vừa tới thì hai tay tung tiếp hai chưởng cùng đánh xuống, chưởng cước hợp thức tạo thành một sát chiêu cực kỳ lợi hại.

Khấu Anh Kiệt vốn ban đầu cứ ngỡ hai tên này chỉ là hai tên tráng đinh canh gác tầm thường, nào nghĩ chúng lại có võ công cao cường như thế, giờ nhìn thấy hắn ra sát chiêu này mới hiểu chúng không phải là tay tầm thường.

Nên biết, từ sau khi Vũ Nội nhị thập tứ lệnh mấy phen bị thảm bại dưới tay Khấu Anh Kiệt, nên tin tức truyền đến khiến bọn người trong Bạch Mã sơn trang rất cẩn thận canh phòng. Tên Phó trang chủ ‘Trí Đa Tinh’ Hứa Đạc càng hết sức khẩn trương, phân bố thân thủ một cách chặt chẽ, cho nên đã phái bọn thủ hạ đắc lực gọi là ‘Thất Tinh Cang’ canh giữ hai lộ yếu hiểm lên núi.

Hiện tại hai tên hắc y hán tử này chính là hai tên trong ‘Thất Tinh Cang’, một tên gọi là ‘Hắc Tâm Chưởng’ Hướng Thất, cũng chính là tên vừa ra tay với Khấu Anh Kiệt. Tên còn lại gọi là ‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên.

Hôm nay là ngày đầu tiên bọn chúng lên ban, nào ngờ cũng là ngày xui tận mạng của chúng khi gặp phải tử đối đầu của chúng – Khấu Anh Kiệt.

Hai tên này tuy đã nghe cảnh báo về nhân vật Khấu Anh Kiệt võ công xuất quỷ nhập thần, nhưng bản tính ngã mạng của chúng khi nào chịu rơi lệ mà chưa nhìn thấy quan tài bao giờ.

Lại nói lúc này ‘Hắc Tâm Chưởng’ Hướng Thất thân hình tung lên không đang giáng liên hoàn cước xuống đầu Khấu Anh Kiệt, nhưng song cước của hắn như đạp xuống một đệm khí đàn hồi hất tung ngược người hắn lên không.

Gần như đúng lúc ấy, sợi dây cương trong tay Khấu Anh Kiệt một lần nữa tung vút lên theo, chỉ nghe ‘Bốp’ một tiếng, đầu dây đã quấn lấy chân hắn. Khấu Anh Kiệt hất nhẹ tay một cái và thân hình to lớn của ‘Hắc Tâm Chưởng’ Hướng Thất như quả bóng xì hơi bay vút ra ngoài xa.

‘Bình’ một tiếng, thân hình hắn va vào khối đá bên đường, miệng không kịp kêu lên tiếng nào nằm lăn ra đất chết tốt.

Mọi chuyện xảy ra nói thì dài nhưng kỳ thật chỉ trong chớp mắt, từ đầu đến giờ Khấu Anh Kiệt ra tay một cách nhẹ nhàng, đến chân cũng chưa di chuyển nửa bước.

‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên kịp bắn pháo hiệu lên thông báo bên trong, chợt nhìn thấy đồng bọn bị ném chết tốt, trong lòng cả kinh, hồn tiêu phách tán, chẳng giữ được bình tĩnh nhảy thoái về sau cả trượng, miệng la lớn :

− Tiểu tử… ngươi chán sống.

‘Soạt’ một tiếng, miệng thét, tay rút phắt thanh ‘ngư lân đao’ ra lăm lăm trong tay, thế nhưng chân không dám tiến lên nửa bước.

Khấu Anh Kiệt cứ làm như không hề nhìn thấy, tay nắm dây cương dắt ngựa thủng thẳng đi tới.

‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên thấy Khấu Anh Kiệt đến mắt cũng không thèm nhìn mình mà cứ dẫn ngựa đi thẳng đến trước mặt thì chẳng thể nào chịu nổi, thoái lùi thì hắn không thể làm được, nhưng tấn công thì hắn hiểu vô cùng nguy hiểm.

Nhưng chức trách hắn phải làm, đối phương đã đến ngay trước mặt, hắn không thể thoái lùi nữa, hắn nghiến răng thét lên :

− Tiểu tử, ngươi muốn chết.

Trong tiếng thét, thanh ‘ngư lân đao’ vung lên chém xuống một chiêu ‘Phi Ưng Bổ Thố’ xả vào ngay giữa người Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt tuy nói không thèm chú ý đến đối phương, nhưng kỳ thực một cử động nhỏ của ‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên không qua nổi mắt chàng, chờ khi ánh đao đến ngay trước mặt, chỉ thấy chàng lách người nhanh như chớp sang trái một bộ vừa đủ thanh đao rơi vào khoảng không trước mặt.

Chẳng để cho ‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên kịp rút đao trở về, Khấu Anh Kiệt vung tay bổ tới, nhưng không phải đánh người mà là bắt đao.

‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên thân hình đang bổ tới theo thế đao thì khựng lại, lưỡi đao bị kẹp cứng trong hai ngón tay đối phương cứ như một gọng kìm, tiếp đó một cỗ hành khí theo thân đao truyền qua tay hắn khiến toàn thân hắn run bắn lên, nhưng hắn vẫn cố sống cố chết không chịu buông đao ra.

Qua một lúc, thân hình ‘Phi Thoa Thủ’ Liễu Nguyên bắt đầu run run lên bần bật, rồi từ từ ngả sang một bên nằm cứng đờ trên đất.

Khấu Anh Kiệt lần này hồi sơn để thanh trừng sơn môn, chấn hưng sư đồ, trong lòng bao nhiêu hận thù trỗi dậy, gặp bọn người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh hung hăng này thì khi nào tha thứ cho chúng.

Nhưng đúng lúc này tiếng áo lướt gió vang lên, Khấu Anh Kiệt liếc mắt nhìn mới nhận ra từ hai đầu sơn cốc hai toán người xuất hiện.

Mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Khấu Anh Kiệt, cho nên chàng cứ bình thản như không, tay dắt ngựa thong thả đi tiếp.

Hai toán người kia một toán mặc áo lam, một toán mặc áo xám, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Khấu Anh Kiệt, không ai bảo ai vây thành hai cánh.

Khấu Anh Kiệt dừng chân đứng lại, quét mắt nhìn một lượt, hai toán kia cả thảy mười sáu người, tuy hai toán ăn mặc y phục có khác, nhưng tên nào cũng giắt đao sau lưng, vai trái lại đeo thêm cung tên, cứ nhìn bọn chúng xuất hiện và xếp đội hình bao vây cũng biết chúng được huấn luyện rất kỹ.

Mười sáu đao thủ vây thành hình cánh cung, mười sáu cặp mắt tập trung vào người Khấu Anh Kiệt, nhưng đứng im phăng phắc, không có một cử động nhỏ, chừng như chúng đang chờ đợi ai.

Quả nhiên không sai.

Chỉ sau một chốc, từ sơn cốc hai bóng áo đỏ như hai cánh hồng điểu lướt tới rất nhanh.

Cứ nhìn khinh công hai người này cũng biết thân thủ bất phàm, cách ngoài trăm trượng mà nháy mắt đã tới nơi.

Khấu Anh Kiệt ngưng mắt nhìn hai người này, hai khuôn mặt xa lạ trước giờ chàng chưa từng gặp qua.

Hai người này nhìn tuổi tác thì chỉ chừng trên dưới ba mươi, có một điều kỳ lạ là bọn họ giống nhau như hai hạt nước, chỉ nhìn cũng nhận ra ngay bọn họ nhất định là huynh đệ song sinh chứ chẳng nghi.

Nếu thật tinh ý để nhận ra điểm khác nhau giữa hai nhân vật này là một người dái tai bên phải, còn một người dái tai bên trái đều khuyết mất một miếng cứ như bị dao cắt, không hiểu do bẩm sinh hay là có người cắt để phân biệt chúng.

Cả hai thân vận kình trang màu xanh thẫm, bên ngoài khoác hai tấm choàng màu đỏ tươi. Người đứng bên phải trên lưng giắt chéo cặp ‘Khô Lâu Chùy’, còn người bên trái dùng một thanh ‘Liễu Diệp Miên Đao’.

Hai nhân vật này với Khấu Anh Kiệt thì là lần đầu tiên chạm mặt, nhưng đối với người trong Vũ Nội nhị thập tứ lệnh thì không ai không biết hai nhân vật này.

Nên biết cặp huynh đệ song sinh này chính là hai tay thủ hạ được ưu ái dưới trướng Tổng lệnh chủ Thiết Hải Đường, cả hai còn có ngoại hiệu chung là ‘Nộ Giang Song Đồng’. Tên dụng cặp ‘Khô Lâu Chùy’ tên là Giang Thiên Tả, còn tên dụng thanh ‘Liễu Diệp Miên Đao’ là Giang Thiên Hữu.

Về lai lịch của cặp huynh đệ song sinh này thì ít người biết, nhưng chung quy cũng có lời đồn đại trên giang hồ, bọn chúng là người Hán gốc Miêu, từ nhỏ đã luyện tuyệt kỹ khinh công ‘xuyên lâm nhập sơn’, về sau được một nhân vật dị nhân ở Miêu Cương là ‘Thanh Mao Thú’ Lâm Thiết Hoằng thâu nhận làm đệ tử truyền cho võ nghệ.

Còn về nhân vật quái dị ‘Thanh Mao Thú’ Lâm Thiết Hoằng thì có rất nhiều truyền thuyết trong giang hồ, nhưng mỗi người nói một cách, thêm thắt ít nhiều, nhưng chung quy số người gặp được lão ta thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Có điều, trong số người ‘trên đầu ngón tay’ ấy lại có vị Tổng lệnh chủ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh – Thiết Hải Đường. Nghe nói hai nhân vật hùng mạnh này từng có vài lần vô tình gặp nhau, sau đó ‘Thanh Mao Thú’ Lâm Thiết Hoằng ẩn cư trên Miêu Cương mới mang hai vị ái đồ của mình ký thác cho Thiết Hải Đường.

Quan hệ giữa họ bí ẩn thế nào thì người ngoài không làm sao biết được.

Thiết Hải Đường hiển nhiên rất trọng dụng Giang thị huynh đệ, cho nên vừa mới về đầu nhập dưới trướng đã phái đến Bạch Mã sơn trang, đủ thấy coi trọng bọn họ như thế nào rồi.

‘Nộ Giang Song Đồng’ vốn tính khí quái dị, coi trời bằng vung, giờ lại được Thiết Hải Đường ưu ái thì càng lộng hành. Trong Vũ Nội nhị thập tứ lệnh ngoài Thiết Hải Đường ra chừng như chúng chẳng chịu thua một ai.

Thời gian này vừa mới đến Bạch Mã sơn trang, chẳng có việc gì làm suốt ngày rượu chè ăn chơi, nhàn cư sinh chuyện, mấy lần gây gổ nhau với cả Ô Đại Dã, may mà Phó trang chủ ‘Trí Đa Tinh’ Hứa Đạc khéo dàn xếp mới tránh được can qua. Tuy thế song phương trong lòng vẫn rất căm nhau.

Nhưng cũng chính vì thế mà huynh đệ bọn chúng càng tỏ ra hống hách kiêu căng, muốn làm gì thì làm chẳng coi ai ra gì, người trong Bạch Mã sơn trang không ai không biết.

Từ trên xuống dưới có không ít người căm ghét chúng, nhưng chẳng ai lên tiếng để tránh rước họa vào thân.

Hôm nay nghe tin Khấu Anh Kiệt đến, đúng là đối tượng mà Giang thị huynh đệ mong đợi từ lâu, chúng khi nào chịu bỏ qua cơ hội này ra tay lập công lấy lòng Tổng lệnh chủ.

Lúc này cả hai thân hình đứng lại ngay trước mặt Khấu Anh Kiệt phân làm hai bên tả hữu. Cứ nhìn thân pháp mau lẹ mà dừng chân nhẹ nhàng đến một hạt bụi cũng không bay lên, đủ biết huynh đệ chúng thân thủ thế nào rồi, đúng là ‘động như phong, tĩnh như sơn’ quyết chẳng sai.

Người giắt ‘Khô Lâu Chùy’ đứng bên trái là Giang Thiên Tả vượt lên trước một bước, chỉ thẳng tay vào Khấu Anh Kiệt hất hàm hỏi :

− Tiểu tử… ngươi dám đến đây quấy nhiễu ư? Bắt hắn cho ta…

Hắn vừa hạ lệnh, lập tức hai tên trong đám lam y đao thủ nhảy ra, đồng quát lớn một tiếng, cả hai vung trảo chộp thẳng vào ngực Khấu Anh Kiệt.

Khấu Anh Kiệt vốn không để mắt đến bọn tay chân này, mà mục đích chính là hai nhân vật mặc áo đỏ kia. Cho nên khi thấy chúng nhảy bổ vào xuất trảo đánh tới, chỉ hụp nhanh người xuống khiến cả hai hẫng hụt, nhưng cả hai khi nào chịu thôi, tay biến chiêu đánh vào hông sườn của chàng.

Khấu Anh Kiệt muốn nhanh chóng dẹp bọn này để vào trang, chàng chỉ ‘Hừ’ một tiếng, tiện tay vung ra chộp cả hai tên nhấc lên ném mạnh một cái.

Hai tên lam y hán tử thân hình như hai quả bóng, muốn kháng cự lại cũng không được, văng ngược ra ngoài va vào vách núi rú lên hai tiếng chết tốt.

Sự tình xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi tại trường duy nhất bọn Giang thị huynh đệ mới nhìn rõ Khấu Anh Kiệt ra tay thế nào, nhất thời cả bọn mười mấy tên cả kinh la lên thất thanh.

Trong cơn kinh hãi lẫn tức giận, tiếng đao rút ra soàn soạt, mười mấy tên đao thủ chỉ chực xông vào quần đả.

Nhưng Giang thị huynh đệ nhìn thấy Khấu Anh Kiệt chỉ mới ra tay một cái đã chiêu hồn hai tên thuộc hạ thì hiểu gặp phải đại đối đầu, chúng phải ra tay mới được.

Giang Thiên Hữu giơ tay lên quát bằng giọng Hán cứng nhắc :

− Các ngươi lui ra. Tên này phải để huynh đệ ta đối phó.

Bọn tay chân bộ hạ tuy đao lăm lăm trong tay, nhưng mắt nhìn thấy hai tên đồng bọn chết thảm nhanh như thế thì đều không khỏi rúng động tinh thần, giờ nghe Giang Thiên Hữu quát thế chẳng khác nào sinh lộ được mở, chẳng ai bảo ai đều thoái xa về sau.

Giang thị huynh đệ chừng như trong lòng đã hiểu hôm nay gặp nhân vật nào, cho nên không dám khinh thị, chúng dùng Miêu ngữ nói với nhau mấy câu rồi lập tức phân ra hai hướng tiền hậu vây Khấu Anh Kiệt vào giữa.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt một tiếng, không hề vội vàng, ung dung quay người lại dắt con ngựa buộc vào một gốc cây bên đường rồi trở lại nguyên vị. Tuy thần thái chàng vẫn ung dung tự tại, nhưng từ trong hai ánh mắt thì lộ ra sát khí ngưng nhìn vào người Giang Thiên Hữu đang đứng ở chính diện.

Có lẽ Giang thị huynh đệ cũng có chủ ý như thế, cho nên Khấu Anh Kiệt tập trung ánh mắt vào Giang Thiên Hữu ở trước mặt, thì phía sau lưng Giang Thiên Tả từ từ tiến lên.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :

− Huynh đệ hai người là nhân vật phương nào sao lại hỗn nhập vào Bạch Mã sơn trang này?

Giang Thiên Hữu cười gằn nói :

− Tiểu tử, có lẽ chỉ mình người mới còn không biết huynh đệ Giang thị chúng ta mà thôi, nếu hôm nay ngươi định nhập sơn gây náo thì xem như ngươi tận số rồi.

Khấu Anh Kiệt nhún vai cười khẩy nói :

− Chưa hẳn như thế, chỉ e lũ các ngươi nhanh rời khỏi đất này thì may ra còn toàn mạng.

‘Hắc hắc…’ – Giang Thiên Hữu cất tiếng cười lớn, chỉ tay vào Khấu Anh Kiệt nói :

− Ngươi đúng là có mắt không tròng, khua môi múa mép, lão gia phải cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Nói rồi, sấn chân lên, tay phát ra một chưởng tấn công vào tiền bộ.

Nhưng đúng lúc này, Khấu Anh Kiệt linh cảm nhận ra được có tiếng gió từ phía sau, chàng tuy không hề nhìn lại, nhưng cũng hiểu điều gì xảy ra.

− Hừ. Đúng là các ngươi chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.

Chàng nói chưa dứt câu thì phía trước một chưởng của Giang Thiên Hữu đã đánh tới Đan Điền, còn phía sau kình phong ập xuống Nhật Nguyệt đại huyệt.

Nghe tiếng kình phong biết được đối phương, Khấu Anh Kiệt thầm hiểu ngay công lực hai người này không phải tầm thường, nhưng cứ nhìn một trước một sau vây đánh thế này, thì tên đứng tiền diện chỉ hồi trương thanh thế là chính, còn sát chiêu chính là tên phía sau lưng.

Trong đầu nghĩ nhanh, tay phất một chưởng đánh về phía trước, rồi nhanh như chớp quay người một vòng, chưởng thế biến thức vừa khéo song chưởng của Giang Thiên Tả đến ngay trước mặt.

Giang Thiên Tả nằm mộng cũng không ngờ Khấu Anh Kiệt ứng biến nhanh như thế, song chưởng trực đấu, chỉ nghe ‘bình bình’ hai tiếng cực lớn. Khấu Anh Kiệt đã trở lại nguyên vị, mặt vẫn đối diện với Giang Thiên Hữu, cứ như chàng chưa từng di chuyển.

Bọn người có mặt tại trường đều chấn động kinh ngạc, rành rành nhìn thấy Khấu Anh Kiệt phát chưởng đánh trả Giang Thiên Hữu, nhưng Giang Thiên Hữu bị một cỗ kình phong bức lùi một bước không nói, ngược lại Giang Thiên Tả thân hình lảo đảo, chân như người say rượu thoái liền về sau bảy tám bước dài.

Khuôn mặt vốn xạm đen đỏ gay như sưng lên, hai tay ôm ngực, mồm thổ máu tươi, rồi như con diều đứt dây thả rơi phịch trên đất.

Giang Thiên Hữu không ngờ một chiêu đầu tiên huynh đệ hắn ra tay lại thủ bại như thế, nhất thời cơn giận xông lên tột đỉnh, hét dài một tiếng nhảy bổ người tới.

Hai thanh miên đao trong tay hắn vung lên chém xuống theo hình chữ thập, ánh đao loang loáng nghe đến rợn người.

Nhưng không hiểu Khấu Anh Kiệt đã thi triển thân pháp thế nào mà chiêu đao của hắn chỉ rơi vào khoảng không.

Chúng nhân đứng chung quanh hoa cả mắt lên, không kịp nhìn song phương ra tay như thế nào.

Qua thất bại của Giang Thiên Tả vừa rồi, Giang Thiên Hữu giờ vào chiêu thận trọng hơn. Cho nên khi vừa nhận ra chiêu đao không thành hắn lập tức nhún chân nhảy về sau. Nhảy tới vào chiêu rồi thâu đao thoái lui, nói thì chậm nhưng diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Nhìn lại Khấu Anh Kiệt vẫn đứng nguyên vị trí, cơ hồ chưa từng dịch chuyển, song chưởng án ngang trước ngực từ từ hạ xuống.

Giang Thiên Hữu nhìn thần thái ung dung của Khấu Anh Kiệt mà toát mồ hôi, hiểu hôm nay gặp phải đại địch. Thế nhưng hắn khi nào cam chịu rút lui một cách nhục nhã thế này, huống gì hắn hận Khấu Anh Kiệt vừa đả thương người huynh đệ song sinh của hắn Giang Thiên Tả, khi nào hắn chịu để yên.

Bốn ánh mắt như có nam châm cứ ngưng nhìn vào nhau, hai thân hình bất động như hai pho tượng.

Phút chốc toàn trường một không khí nặng nề đầy sát cơ bao trùm đến nghẹt thở.

Mười mấy tên đao thủ như bị thôi miên, há hốc mồm miệng chăm chú nhìn vào trường đấu.

Giang Thiên Tả sau khi ngã người trên đất được hai tay thủ hạ chạy đến đỡ đứng lên, hắn trong lòng đầy căm hận Khấu Anh Kiệt, nhưng trên mặt thì vẫn chưa hết nét kinh hãi. Hắn nghiến răng căm tức, dùng Miêu ngữ nói một tràng gì đó với Giang Thiên Hữu.

Giang Thiên Hữu đột nhiên thay đổi đao pháp, hai thanh miên đao nhập lại làm một, hai tay nắm lấy chuôi đao, tay dưới đao trên vận lực làm thân đao cứng thẳng chĩa lên trời.

Khấu Anh Kiệt nhìn chỉ cười nhạt nói :

− Ngươi định thi thố đao pháp nhuyễn đao vận khí chăng? Ài… ta xem ra không nên…

Giang Thiên Hữu bị khích một câu, ‘Hừ’ một tiếng lạnh lùng, nửa câu chẳng nói, hai tay từ từ giơ đao cao lên quá đầu, không hiểu hắn đang chuẩn bị ra thế đao gì.

Nhưng chỉ trong chớp mắt mọi chuyện đã diễn ra, chỉ thấy Giang Thiên Hữu tay rung lên rất nhanh, hai thanh nhuyễn đao bắt đầu múa lượn theo tay của hắn, từ đó đao ảnh một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, cứ như thế chỉ sau một lúc đao ảnh thành rừng trùm lấy cả không gian.

Khấu Anh Kiệt hơi giật mình, không ngờ Giang Thiên Hữu thi triển đao pháp ‘Nhất Đao Vạn Ảnh’ lợi hại như thế, chàng hiểu chỉ cần đối phương bị hoa mắt bởi đao ảnh trước mắt mà thất thần một chút coi như đầu lìa khỏi cổ.

Bọn thủ hạ họ Giang như bị thôi miên bởi màn đao ảnh, trong lòng hể hả thầm thán phục đao pháp của họ Giang, đồng thời nghĩ lần này thì Khấu Anh Kiệt khó tránh khỏi loạn đao trảm thủ.

Khấu Anh Kiệt sau chút kinh ngạc, nhếch mép cười nhạt nói :

− Chỉ một chút tiểu xảo này thì làm gì được ta…

Giang Thiên Hữu đột nhiên thét lên một tiếng, bộ cước di chuyển nhanh tới trước ba bước, tay đao múa càng nhanh hơn, thế càng mạnh hơn.

Khấu Anh Kiệt lạnh giọng :

− Ta đã nhìn ra chỗ yếu trong thế đao của ngươi, ngươi không tin thì cứ vào đi.

Chàng vừa nói dứt lời, Giang Thiên Hữu gầm lên một tiếng, thân hình nhào tới, cả màn đao ập xuống đầu Khấu Anh Kiệt.

Quả là một chiêu đao lợi hại.

Nên biết dụng đao đã khó, mà dùng nhuyễn đao càng khó hơn, dụng nhuyễn đao thi triển đạt đến cảnh giới như Giang Thiên Hữu quả không được nhiều người, một chiêu ‘nhất đao vạn ảnh’ của Giang Thiên Hữu khiến cho đối phương bao nhiêu đại huyệt trên người như bị phủ lấy.

Lúc này nhìn Khấu Anh Kiệt chỉ còn là một bóng nhân ảnh mờ nhạt trong làn đao quang, hiển nhiên chàng đã bị trùm kín bởi đao ảnh của Giang Thiên Hữu.

Thoạt nhìn cứ ngỡ Khấu Anh Kiệt khó thoát nổi thế đao này, nhưng Giang Thiên Hữu chỉ hận mình hôm nay đã ra đao không đúng đối thủ.

Nói thì chậm, lúc ấy lại nhanh, Giang Thiên Hữu vừa nhào người tới, trong màn đao ảnh chỉ nghe một tiếng như long ngâm, rồi ‘Khôngong… khôngong… khôngong…’ liền trận đao thép chạm vào nhau, khi màn đao vừa biến mất thì Giang Thiên Hữu thân hình loạng choạng thoái lùi về sau.

Bọn đao thủ đứng ngoài còn chưa kịp mừng thì đã thất kinh hồn vía, chung quy bọn chúng không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Khi màn đao biến mất rồi mới nhìn thấy Giang Thiên Hữu bị đảo ra ngoài, còn nhuyễn đao thì nằm trong tay Khấu Anh Kiệt, cả bọn chấn động kinh ngạc tột độ.

Giang Thiên Hữu chân lùi chưa được mấy bước, nhuyễn đao trong tay Khấu Anh Kiệt loáng lên sáng lạnh rồi ngưng lại ngay trên vai Giang Thiên Hữu khiến hắn hoảng hồn đứng chết lặng người.

Bọn đao thủ mắt nhìn thấy vậy đều la ó lên kinh hoảng, nhất thời há hốc mồm miệng, giương mắt mà nhìn không biết phải nên làm gì.

Giang Thiên Hữu mặt xanh như tàu lá, cho dù hắn anh hùng đến đâu mà đao đã kề cổ thì cũng phải khiếp, bất giác cả người rùng mạnh mồ hôi đẫm lưng.

− Ngươi… ngươi không thể giết ta…

Một lúc hắn mới ấp a ấp úng thốt lên được một câu.

Khấu Anh Kiệt cười nhạt lành lạnh hỏi lại :

− Vì sao không thể?

− Bởi vì…

Giang Thiên Hữu nhìn đồng bọn rồi rướn cao cổ vẻ hào hùng nói :

− Giữa chúng ta xưa không thù nay không oán, nếu như ngươi giết ta thì mối thù này… ngươi phải trả giá đắt.

‘Hắc hắc’ – Khấu Anh Kiệt cười nhạt nói :

− Cũng được, nghĩ tình ngươi thân thủ không tệ, ta tha mạng cho ngươi lần này. Mau báo tính danh ra.

Giang Thiên Hữu trong lòng nhẹ đi, nói :

− Giang Thiên Hữu.

Khấu Anh Kiệt đưa mắt nhìn về phía Giang Thiên Tả, cười nói :

− Nếu thế người huynh đệ song sinh với ngươi nhất định là Giang Thiên Tả?

Giang Thiên Hữu ‘hừ’ một tiếng đáp :

− Không sai.

Hai ánh mắt hắn láo liên nhìn trên người Khấu Anh Kiệt, lạnh giọng nói :

− Ngươi có thể nhấc đao ra rồi nói chuyện chứ?

− Có gì mà không được.

Khấu Anh Kiệt cười đáp, rồi chỉ thấy ánh đao loáng lên lướt ngang qua trên đầu Giang Thiên Hữu.

Giang Thiên Hữu sợ toát mồ hôi, rụt cổ thụp đầu xuống theo bản năng, chỉ thấy một cỗ hàn khí đi ngang qua trên cổ khiến hắn lạnh cả người. Đến khi hắn hoàn hồn lại rồi mới hay bị chiêu đao vừa rồi của Khấu Anh Kiệt hớt bay một mảng tóc, mặt trắng bệch không còn chút máu.

Khấu Anh Kiệt cười nói :

− Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Huynh đệ các ngươi chỉ có một chút bản lĩnh này mà cũng dám xem trời bằng vung, thêm vuốt cho hổ, đúng là chẳng biết trời cao đất dày. Hừ… không cản được ta đâu.

Chàng vừa nói dứt lời thì nghe hai tiếng pháo hiệu trỗi lên, từ trên sơn cương bóng người dày đặc, đều là người trong Bạch Mã sơn trang ùa ra.

Khấu Anh Kiệt thở dài nói :

− Một lũ không biết sống chết là gì.

Chàng nói rồi, ánh mắt ngưng nhìn lên người Giang Thiên Hữu, bất giác trong đầu lóe lên một ý, nói :

− Giang bằng hữu, đã thế này thì ngươi phải đưa ta lên sơn trang vậy.

Nói rồi, tay đao rung lên phát ra một làn bạch quang trùm xuống người Giang Thiên Hữu.

Giang Thiên Hữu là tay đao thủ thượng thặng, nhưng lúc này nhận ra đối phương vận đao phát ra ‘Cang Khí’, bằng vào lối thi triển khí công này cũng đủ để hắn hiểu đao pháp của hắn còn kém xa đối phương. Hắn thầm hiểu, với cách vận đao này thì đến sư phụ của hắn mới làm được, một khi vận khí vào đao phát ra ‘Cang Khí’ thì chuyện lấy đầu người dễ như trở bàn tay.

Khấu Anh Kiệt giọng lành lạnh nói :

− Sao, Giang bằng hữu, ngươi không chấp nhận ư?

Giang Thiên Hữu trong tình cảnh này còn cách nào hơn ngoại việc thuận theo lời đối phương, nén tiếng thở dài cắn răng nói :

− Được. Có điều ngươi đừng mong thoát khỏi Bạch Mã sơn trang.

Khấu Anh Kiệt cười lớn nói :

− Ngươi nhầm rồi. Bạch Mã sơn trang là sư môn cố cư của ta, ta lần này trở về là định ở lại lâu tại đây, khi nào lại có ý ra đi. Ha ha…

Rồi chuyển ánh mắt nhìn về phía Giang Thiên Tả lại nói :

− Vị Giang huynh đệ kia, nhờ ngươi dẫn ngựa giúp ta.

Giang Thiên Tả trong lòng còn tức anh ách, nhưng mắt nhìn vị huynh đệ song sinh của mình tính mạng đang nằm trong tay Khấu Anh Kiệt, khi nào dám vọng động trái lời, đành bước tới cởi ngựa.

Khấu Anh Kiệt nói :

− Giang Thiên Hữu, giờ thì chúng ta đi.

Bao nhiêu ánh mắt của người trong Bạch Mã sơn trang chỉ đưa mắt nhìn Khấu Anh Kiệt đi bên cạnh Giang Thiên Hữu, không một người nào dám manh động.

Từ đây đến chính môn sơn trang, dọc đường chỉ thấy toàn là người của Bạch Mã sơn trang, những người này đương nhiên nhận được tin triệu tập khẩn cấp mà đến.

Nhưng nhìn thấy Giang thị huynh đệ đi vào thì không một ai ngăn cản.

Khấu Anh Kiệt được huynh đệ họ Giang ‘tháp tùng’, cho nên cứ đàng hoàng đi vào đại môn Bạch Mã sơn trang, rồi tiến thẳng đến một đại sảnh thạch lâu nguy nga bề thế.

Đứng ngay trước đại sảnh to lớn tráng lệ, nhìn lại cơ nghiệp của sư phụ năm xưa, Khấu Anh Kiệt trong lòng không khỏi xúc cảm ngậm ngùi.

Nhưng lại nhớ đến hai vị sư huynh bức hại mình và vị sư muội vô tình, tự nhiên trong lòng chàng lạnh đi.

Trong đám người đang có mặt tại đây, có rất nhiều khuôn mặt quen thuộc với chàng. Những người này phát hiện ra có Khấu Anh Kiệt đến thì đều kinh hoảng, không cần nói cũng biết đã có người phi báo rồi.

Khấu Anh Kiệt ném thanh miên đao xuống đất, nhưng lúc này mới phát hiện ra bọn Giang thị huynh đệ đã thừa cơ tháo chạy ra ngoài rồi, chàng cười nhạt rồi định bước chân vào đại sảnh, hốt nhiên cánh cửa đại môn mở rộng, một lão nhân bận áo tía và hai thiếu niên áo bạc từ bên trong đại sảnh bước nhanh ra.

Khấu Anh Kiệt chân vừa bước đi thì đã phải dừng lại, ba người kia chẳng mấy chốc đến ngay trước mặt chàng.

Với ba người này mà nói thì đều xa lạ với chàng, lão già nhìn chừng trên dưới lục tuần, mặt đen cằm nhẵn, đôi đồng tử thì lõm sâu vào trong hố mắt, từ đó chiếu ra hai luồng nhãn quang đầy uy lực. Chỉ bằng chiếc áo gấm tía sang trọng, cũng biết ngay lão ta tất phải là một trong những người đầu não của sơn trang.

Hai thiếu niên thì tóc búi cột dài, áo chẽn lưng đai, tướng mạo phi phàm, cứ nhìn cử chỉ ngoại mạo của họ cũng đoán được đều là hàng thân thủ cao thâm.

Lão thiếu ba người bước tới trước mặt Khấu Anh Kiệt thì ngừng lại, lão nhân chưa nói đã cười ha hả, ôm quyền xá dài hỏi :

− Túc hạ có phải là Khấu Anh Kiệt thiếu hiệp?

Khấu Anh Kiệt lạnh giọng đáp :

− Chính là nô tài, dám hỏi tôn giá là ai?

Lão già mỉm cười nói :

− Thất kính. Thất kính. Lão phu là Hứa Đạc… nhờ được Ô trang chủ ưu ái mà cất nhắc nhậm chức Phó trang chủ của bổn trang.

− A. Thì ra là Hứa Đạc.

Khấu Anh Kiệt không nén nổi tức giận hiện ra ngoài mặt, lạnh giọng nói :

− Đại danh tôn giá nổi tiếng từ lâu.

− Nào dám. Nào dám.

Nguyên người này mệnh danh là ‘Trí Đa Tinh’, giữ tới chức Phó trang chủ, lão ta khiêm tốn một câu rồi nói :

− Lão phu khi mới nhậm chức đã nghe Trang chủ nhắc đến đại danh của Khấu thiếu hiệp, hôm nay được diện kiến thật là vinh hạnh, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Nào. Mời, mời,… ở đây không phải là chỗ tiếp khách, Khấu thiếu hiệp mời vào trong ngồi dùng chén trà.

Khấu Anh Kiệt mặt lạnh lại :

− Lời của Hứa lão huynh nói không sai, thế nhưng tại hạ đến đây không phải ở cương vị là khách.

Hứa Đạc hơi ngớ người, nhưng rồi lập tức hiểu ra hàm ý trong câu nói đối phương :

− Vâng. Nói đúng lắm, nói đúng lắm… Lão phu ăn nói không lựa lời, xin Khấu thiếu hiệp hãi hà. Thiếu hiệp, mời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.