Trưởng Công Chúa

Chương 151: Tự đâm đầu vào chỗ chết



Editor: Shandy

“Khẩn cầu bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”

“Khẩn cầu bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”

“Khẩn cầu bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”

Lý Dung vừa nói xong, lập tức có quan viên quỳ theo, lục tục lên tiếng.

Từ thế gia Nhu phi từng đắc tội, đến sĩ tử hàn môn nói chung.

Lý Minh nhìn quan viên quỳ đầy đất, thế gia hàn tộc, cả triều văn võ chỉ còn lại Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên đứng tại chỗ.

Bùi Văn Tuyên nhìn Tô Dung Khanh một cái, Tô Dung Khanh hờ hững nhìn sang, đối mắt một thoáng trên không trung, sau đó nghe tiếng Lý Minh chậm rãi truyền tới: “Tô ái khanh và Bùi ái khanh, vì sao không quỳ?”

Nghe hoàng đế nói như vậy, Tô Mẫn Chi và Bùi Lễ Hiền đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người đang đứng.

Sau phút giằng co ngắn ngủi, hai người cũng quỳ xuống: “Vi thần tán thành, khẩn cầu bệ hạ bắt giữ Nhu phi điều tra kỹ càng, hỏi tội theo luật.”

Lý Minh nghe những lời này, ông ta yên lặng nhìn cả triều văn võ, một lúc lâu sau, ông ta cười khẽ một tiếng: “Được.”

Ánh mắt Lý Minh dừng lại trên người Lý Dung: “Được lắm.”

“Các ngươi ép trẫm…” Lý Minh nâng tay, chỉ về phía mọi người rồi bất chợt lật cả cái bàn trên đất: “Đều ép trẫm!”

“Phụ hoàng…” Lý Dung nói với giọng bình tĩnh: “Không phải chúng ta ép ngài, nếu như Nhu phi nương nương không làm những chuyện này, ai cũng không thể khiến bà ta thế nào cả. Nhưng nếu Nhu phi làm, vậy thì phải biết, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt…” Lý Dung giương mắt nhìn về phía Nhu phi đứng bên cạnh Lý Minh: “Sớm muộn gì, cũng sẽ có ngày này.”

“Ngài là đế vương, là bệ hạ…” Lý Dung giơ tay lên đè trên gối mình, đứng dậy: “Ngài thân mang theo vạn dân, theo lý phải là tấm gương sáng, không nên làm việc vì tình riêng, không nên làm trái pháp luật. Nhi thần biết ngài có thiên vị Nhu phi nương nương, nhưng khoa cử là tâm huyết cả đời của ngài, ngài thật sự có thể vì một nữ nhân, phá hủy công bằng của mấy trăm vị sĩ tử trung thực, thẳng thắn này, phá hủy triều cương Đại Hạ, phá hủy thanh danh một đời sử sách của ngài sao?! Nếu hôm nay ngài còn thiên vị bà ta, liệt tổ liệt tông Lý thị ta nhìn m ngài thế nào, triều thần nhìn ngài thế nào, thiên hạ bách tính nhìn ngài ra sao, thiên thu vạn tải sau, sách sử thanh bút sẽ phải viết về ngài như nào đây?”

“Bệ hạ…” Lý Dung không gọi ông ta tiếng “phụ hoàng”, nàng tựa như một văn thần quyết định liều chết can gián: “Nhi thần vì nhi thần, nhi thần cũng không thể nhìn phụ hoàng cõng tiếng xấu thiên cổ này. Xin phụ hoàng công bằng theo luật pháp…” Lý Dung quỳ một chân, đưa tay lên phía trước: “Lập tức bắt giữ vào ngục nghiêm túc điều tra!”

Lý Minh không nói gì, ông ta siết chặt nắm đấm. Phúc Lai liên tục nhìn triều thần rồi lại nhìn Lý Minh, hơi lo lắng nói: “Bệ hạ…”

Nghe Phúc Minh kêu to, Lý Minh nhìn về phía người theo mình cùng lớn lên, ông ta thấy được sự lo lắng trong mắt Phúc Lai, một lúc lâu sau, ông ta cũng nhắm mắt lại: “Người đâu…”

“Bệ hạ?!” Nhu phi quay đầu lại, nhìn Lý Minh, thảng thốt nói: “Ngài không tin thiếp ư?”

“Người đâu!” Lý Minh không dám nhìn Nhu phi, quát to một tiếng: “Dẫn Nhu phi đi, đưa vào trong ngục, án này do…”

“Bệ hạ…” Vương Hậu Mẫn đột nhiên mở miệng: “Bình Nhạc điện hạ một tay sáng lập Đốc tra tư, công lao khổ lao lại bị Nhu phi đổ oan, nói điện hạ mưu hại sĩ tử Trần Hậu Chiếu. Hôm nay Trần Hậu Chiếu chưa chết, Bình Nhạc điện hạ oan sai thật lâu cuối cùng cũng được rửa tội, không nói xin thưởng, cũng không coi là phạt. Xin để Bình Nhạc điện hạ về lại Đốc tra tư, điều tra kỹ án của Nhu phi!”

Vương Hậu Mẫn mở miệng, toàn bộ mọi người chìm trong yên lặng.

Lý Minh nhìn lướt qua mọi người: “Các người, đều có ý này?”

“Thần không có dị nghị.” Mọi người cùng lên tiếng đáp lời. Lý Minh cười lên: “Tốt lắm, trẫm có một nữ nhi tốt.”

Lý Minh giơ tay lên vỗ tay: “Rất tốt, rất thông minh.”

Lý Dung nghe thấy Lý Minh nói, quỳ xuống, cúi người hành lễ: “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.”

Lý Minh nghe nàng nói, cảm giác đầu bắt đầu nhức dữ dội, ông ta cố gắng chịu đựng, đứng dậy: “Nếu các ngươi đã quyết định xong, còn cần trẫm làm gì? Bãi triều đi.”

Nói xong, Lý Minh cất bước đi xuống bậc thềm.

Đầu ông ta đau dữ dội, Phúc Lai vội vàng tiếng lên, đỡ Lý Minh.

Từ trên đài cao đi xuống, trong thoáng chốc Lý Minh đứng sát bên cạnh Lý Dung, Lý Minh dừng bước.

Ông ta ngước mắt nhìn Lý Dung, Lý Dung nhìn lại ông lại với vẻ không hề yếu thế.

Nàng nhận ra mồ hôi rịn trên trán Lý Minh, cũng thấy ánh mắt có phần não nề ở người phụ thân lạnh như băng này.

Nàng yên lặng hồi lâu, cuối cùng lui một bước: “Nhi thần cung tiễn phụ hoàng.”

Lý Dung nhắm mắt, khẽ cười một cái, lắc đầu, đi ra bên ngoài.

Lý Dung và Lý Xuyên cùng nhìn về bóng lưng của Lý Minh, ông ta cố gắng chống đỡ chính mình, tất cả mọi người đều nhận ra, ông ta muốn cho mình đi thẳng chút, không thể mất đi tôn nghiêm đế vương của chính mình.

Nhưng ông ta không làm được.

Ông ta đã già rồi.

Đau ốm gặm nhẫm cơ thể và lý trí ông, dù ông ta cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng đã là một ông lão bị thời gian đánh bại.

Bùi Văn Tuyên liếc mắt nhìn sang, thấy ánh mắt của Lý Dung và Lý Xuyên lộ ra chút thương hại cùng với chút xót xa khó tả trộn lẫn ở sâu bên trong.

Chẳng qua, nói cho cùng Lý Xuyên vẫn còn trẻ, tất cả cảm xúc của hắn đều bộc lộ rõ ràng hơn, mà, ánh mắt của Lý Dung tựa như một đầm nước đọng, không chút gợn sóng.

Thế vì có Lý Xuyên ở bên cạnh, phảng phất như bày ra tất cả nội tâm của nàng trước mặt người khác, Bùi Văn Tuyên mới ý thức rõ ràng được, thời khắc này, Lý Dung, thân là nữ nhi, nàng cũng sẽ có thất vọng cùng cực, có đáng buồn, có thương hại.

Bóng dáng Lý Minh biến mắt trước cửa triều đình.

Cuối cùng Lý Dung cũng lấy lại tinh thần, nàng giương mắt về phía Nhu phi ở trên đài cao, lạnh nhạt nói: “Người đâu, bắt tội nhân Tiêu Nhu lại!”

Binh lính nghe lời Lý Dung, chạy chậm tiến lên, khoảnh khắc sắp chạm đến Nhu phi, bà ta quát to một tiếng: “Không ai được đụng vào ta!”

Nhu phi nói xong, phất ống tay áo một cái, cất bước đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Bổn cung sẽ tự đi.”

Biết không thể cứu vãn được nữa, Nhu phi cũng không phản kháng quá nhiều, bà ta bị binh lính vây xung quanh, áp giải bà ta đi ra ngoài.

Sau khi Nhu phi rời khỏi đây, Lý Dung nói cảm ơn với từng triều thần, cuối cùng lúc đi tới trước mặt Tô Dung Khanh, trong đại điện đã không còn người nào. Lý Dung nhìn hắn, hai tay để trước ngực, cười nói: “Ta đã tưởng là Tô đại nhân sẽ không giúp ta.”

Tô Dung Khanh không lên tiếng, hắn hành lễ rồi lẳng lặng lui ra.

“Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp.”

Lý Dung đột ngột lên tiếng nhắc nhở hắn, Tô Dung Khanh đưa lưng về phía Lý Dung, thoáng dừng chân, khẽ nói khàn khàn: “Cảm ơn ý tốt của điện hạ, Dung Khanh xin nhận tấm lòng.”

Tô Dung Khanh nói xong bèn cất bước rời đi.

Bùi Văn Tuyên đi tới sau lưng Lý Dung, thờ ơ nói: “Điện hạ rất hào phóng.”

Lý Dung quay đầu cười một tiếng: “Có thể không cần là địch, ta vẫn không muốn là địch.”

“Không so đo việc giết nàng ư?”

“Ta tương đối khoan dung với bốn loại người…” Lý Dung dùng cây quạt nhỏ gõ nhẹ lòng bàn tay, cùng Bùi Văn Tuyên đi ra ngoài. Bùi Văn Tuyên nhìn qua, nàng lập tức nở nụ cười: “Có tiền, có quyền, có tài, có dung mạo.”

“Vậy đối với Tô Dung Khanh, nàng hẳn là cực kỳ khoan dung.” Gương mặt Bùi Văn Tuyên nở nụ cười, nhưng Lý Dung lại nghe được vài phần không vui trong giọng hắn.

Lý Dung liếc mắt nhìn hắn, dùng cây quạt chọc hắn: “Khoan dung nữa, cũng không khoan dung bằng với chàng đâu.”

“Ồ?” Bùi Văn Tuyên quay đầu nhìn nàng: “Trong lòng nàng, hắn có thể so sánh với ta sao?”

“Chậc…” Lý Dung khoát tay: “Chàng như vậy thật không thú vị.”

Bùi Văn Tuyên cười cười, hắn và Lý Dung cùng đi xuống bậc thang.

Hai người dựa vào nhau rất gần, dưới chân bọn họ là đất bằng rộng lớn, đằng trước là cửa cung nguy nga, một tay Lý Dung cầm quạt, một tay Bùi Văn Tuyên cầm hốt bản, hai người ăn ý kề sát bàn tay trống không, giữa quần áo lay động, Bùi Văn Tuyên khẽ nắm lấy tay nàng.

“Lý Dung…” Bùi Văn Tuyên nói rất khẽ: “Ta vẫn luôn ở bên nàng.”

Lý Dung quay đầu nhìn hắn, Bùi Văn Tuyên nhận ra chút thắc mắc trong mắt nàng. Hắn quay đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Ta vẫn luôn yêu nàng.”

Lý Dung lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Ôi, buồn nôn.”

Bùi Văn Tuyên không lên tiếng, hắn nhìn nụ cười tan trong đáy mắt nàng, nụ cười rất dịu dàng.

Lý Dung biết đây là sự an ủi của Bùi Văn Tuyên.

Đi một mình trong bóng tối, đi lâu, nếu không có ai kéo một cái, sẽ không nhìn thấy được ánh sáng.

Nàng từ từ bình tĩnh, giọng nói rất nhẹ: “Ta cho là, chàng sẽ cảm thấy ta rất vui vẻ.”

“Làm sao có thể thế chứ?”

“Ta ở trong lòng chàng…” Gió nhẹ phất qua tóc của Lý Dung: “Chẳng phải vẫn là một nữ nhân tham mộ quyền thế sao? Hôm nay bắt giữ Nhu phi, hẳn là vui vẻ mới đúng.”

“Nhưng nàng vui vẻ không?” Bùi Văn Tuyên hỏi thẳng nàng, Lý Dung thoáng khựng lại, một lát sau, nàng nói chậm rãi: “Đấu tranh người với người, có cái gì hay mà vui vẻ chứ?”

“Có lẽ trước kia ta có thể cảm thấy vui vẻ…” Hai người cùng đi ra cửa cung, Lý Dung ngước mắt nhìn về phương xa: “Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, ta lại cảm thấy, giết người như Nhu phi cũng không vui vẻ lắm, điều đáng vui chân chính phải là làm cho không có ai như Nhu phi nữa.”

“Ta không hề cao quý hơn Nhu phi bao nhiêu…” Lý Dung cười khổ: “Ta chẳng qua, cũng chỉ là, xuất thân khá hơn bà ta một chút.”

“Điện hạ thương hại bà ta, đây chính là sự lương thiện của chính điện hạ ngài…” Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu: “Cõi đời này chịu khổ, là đại đa số người. Nhưng có thể làm điều ác, vẫn chỉ là số ít người.”

“Nếu người người coi xuất thân thảm thương của chính mình là lý do làm việc ác, vậy thì cõi đời này sẽ không có đạo lý ràng buộc lòng người. Điện hạ…” Bùi Văn Tuyên giương mắt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Khinh bỉ với cái ác mới là sự ca ngợi đối với cái thiện.”

“Nhưng ta là thiện sao?” Lý Dung cảm thấy hơi buồn cười.

“Nàng có thể trở thành thiện.”

Bùi Văn Tuyên bình tĩnh trả lời: “Thiện cầm kiếm.”

Gió từ đàng xa thổi tới, cuốn lấy vạt áo vang lên tiếng phần phật. Lòng bàn tay hai người siết chặt, là sự ấm áp duy nhất trong cơn lạnh giá này.

Mà lúc này, Nhu phi đã vào Ngự thư phòng.

Lý Minh cho người mang Nhu phi tới thẳng Ngự thư phòng, Nhu phi vừa vào trong phòng đã thấy Lý Minh nằm nghiêng trên sập. Dường như chứng nhức đầu của ông ta lại tái phát, đau đến sắc mặt trắng bệch. Phúc Lai quỳ một bên xoa đầu cho ông ta, nghe tiếng Nhu phi đi vào, Lý Minh miễn cưỡng giương mắt, nhìn nữ nhân ông ta sủng ái hơn nửa đời này, lẳng lặng quỳ xuống trước người mình.

“Nàng tới đây.”

Lý Minh nhìn Nhu phi, nhấc tay lên, vẫy vẫy tay với bà ta, yếu ớt lên tiếng.

Nhu phi nghe lời bước về đằng trước, vừa dừng lại trước sập nhỏ, Lý Minh lập tức vung tay lên, đột ngột không đề phòng tát một cái, ra sức tát Nhu phi ngã trên đất: “Tiện nhân!”

Lý Minh hét lớn tiếng: “Bùn loãng không trát nổi tường, tiện chủng xuất thân chuồng heo! Ngươi chưa từng thấy tiền ư?”

Đầu Lý Minh đau dữ dội, tức giận lại càng đau đớn hơn, sự đau đớn này khiến ông ta càng cáu kỉnh hơn, nhìn nữ nhân ngã xuống đất, ông ta khẽ thở hổn hển: “Trẫm tốn bao nhiêu sức lực cho ngươi lên vị trí này, dặn dò ngươi bao nhiêu lần, ngoài trừ chút tài sản của thế gia trẫm cho ngươi, không được chạm đến những thứ khác! Ngươi nhìn xem chuyện tốt ngươi làm hôm nay đi…”

Lý Minh giơ ngón tay chỉ vào Nhu phi, run rẩy lên tiếng: “Chỉ vì ít tiền như vậy, chỉ vì ít bạc như vậy, ngươi đã hủy đi tâm huyết nửa đời của trẫm! Tiêu Nhu…” Lý Minh nghiến chặt răng: “Ngươi làm thế này là tự đâm đầu vào chỗ chết!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.