Câu này của Lận Vũ Lạc khiến bàn tay đang gõ phím cực nhanh của Cố Tuấn Xuyên khựng lại.
Anh biết cái miệng của Lận Vũ Lạc rất ghê gớm, không chọc cô, cô sẽ không chống đối, nếu khiêu khích cô, cô mở miệng sẽ đâm vào tim của bạn.
Cố Tuấn Xuyên không thấy mình có vấn đề, anh thấy vấn đề của Lận Vũ Lạc rất lớn.
Cô không hề có tinh thần tuân thủ thỏa thuận, anh chỉ ra vấn đề nằm ở đâu, thậm chí cô còn chẳng coi là gì.
Cao Phái Văn gọi anh mấy tiếng anh cũng chẳng nghe thấy, dứt khoát đập lên bàn anh:
“Anh làm sao thế? Giống như kiện cáo vậy!”
“Không có gì.”
“Không thể nào.”
Cao Phái Văn đẩy giấy vẽ sang một bên:
“Để tôi đoán nhé, vì Lận Vũ Lạc.”
“Cô ấy là cái thá gì? Cô xem trọng cô ấy quá.”
Sự xuất hiện của Lý Tư Lâm chấm dứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Sau khi cô ấy đến không nói nhảm câu nào, ôm quần áo vào phòng thử đồ trang điểm.
Cao Phái Văn trao đổi ánh mắt với Cố Tuấn Xuyên, đều rất thưởng thức phong cách làm việc nhanh nhẹn của cô ấy.
“Chiều nay tôi phải về sớm, có tiệc liên hoan với bạn cùng trường.”
Lý Tư Lâm lớn tiếng nói với Cao Phái Văn, cứ như họ rất thân nhau.
“Vậy chụp nhanh chút.”
“Được.”
Tiệc liên hoan bạn cùng trường ở Thanh Hoa không giới hạn chuyên ngành.
Đăng bài trên diễn đàn, đăng ký đủ chỗ rồi sẽ khóa bài.
Tuy cô ấy đã tốt nghiệp, nhưng vẫn không thay đổi thói quen góp vui trên diễn đàn.
Hôm nay địa điểm liên hoan của họ là nhà hàng Tân Cương ở cửa đông Thanh Hoa, đặt riêng một phòng với chiếc bàn dài, đủ chỗ cho khoảng hai mươi người.
Lận Vũ Châu hoàn thành xong thiết kế thí nghiệm cuộc thi đã bị các bạn cùng lớp kéo đến, ép cậu làm phong phú thêm cho cuộc sống ngoài bài vở của mình.
Lận Vũ Châu ít khi tham gia những hoạt động như vậy, sự yên tĩnh của cậu hoàn toàn không ăn nhập gì với vẻ náo nhiệt của những người khác.
Lý Tư Lâm ngồi đối diện cậu là một trạng thái hoàn toàn khác, cô ấy ứng xử tự nhiên, thường nói vài câu đã chọc mọi người cười lớn.
Có lúc ánh mắt cô ấy nhìn về phía Lận Vũ Châu, thấy cậu đàn em này rất gò bó, bèn mỉm cười thân thiện với cậu.
Sau hai lượt uống bia, chủ đề bắt đầu phân chia, chỗ ngồi xáo trộn, Lý Tư Lâm ngồi cạnh Lận Vũ Châu.
Cô ấy mang theo hương vị mặt trời, lại tắm mình trong hơi thở cuối hạ, mỉm cười cực kỳ sống động.
Người khác buông bỏ áp lực học tập bắt đầu uống rượu, cô ấy đến sát bên tai Lận Vũ Châu nói:
“Bạn học Lận, cậu uống say rồi.”
“Cái gì?”
Lận Vũ Châu nhìn cô ấy, còn cô ấy lại chỉ vào mặt Lận Vũ Châu:
“Mặt cậu đỏ lắm, hay là ra ngoài hóng gió nhé?”
Quả thật Lận Vũ Châu rất nóng.
Cậu chỉ uống hai ly bia, đã thấy mặt mày bắt đầu nóng lên, làn da trắng nõn như bị thiêu đốt, đỏ từ mặt xuống cổ.
Cậu xuống lầu hóng gió, Lý Tư Lâm sợ cậu xảy ra chuyện nên đi theo sau lưng.
Tại ngã tư nhỏ hẹp, xe buýt và người đi đường len lỏi như thoi đưa, làn gió thổi qua, Lận Vũ Châu cảm thấy khí nóng tan đi hơn phân nửa.
Cậu khá hơn một chút, quay lại thấy Lý Tư Lâm dựa vào tường nhìn cậu.
“Có phải cậu không thích những buổi tụ tập như vậy không?”
Cô ấy hỏi Lận Vũ Châu.
“Rất thích.”
“Nhưng nhìn cậu không thoải mái lắm.”
“Lần sau sẽ thoải mái.”
Lận Vũ Châu lịch sự đáp, trên thực tế, trong đầu cậu đã nghĩ đến lý do từ chối lần sau.
Cậu phải chuẩn bị cho cuộc thi, phải hoàn thành bài tập, phải làm thêm, những buổi liên hoan như vậy tốn hết nửa ngày, nếu không từ chối được phải uống chút rượu, vậy thì về cơ bản đã lãng phí hết một ngày.
Lý Tư Lâm nhìn ra, sợi dây đàn trên người Lận Vũ Châu căng chặt.
Rất nhiều nam sinh Thanh Hoa đều như thế, họ xuất thân nghèo khó, muốn thay đổi vận mệnh thông qua việc học tập, tất nhiên họ đã làm được, cho nên cực kỳ trân trọng.
“Ba lô của cậu ở trên đó à?”
Lý Tư Lâm chớp mắt với cậu:
“Hai chúng ta trốn đi! Buổi tiệc này phải đến tối đấy.”
“Tôi…”
“Cậu chờ chút!”
Lý Tư Lâm xoay người đẩy cửa nhà hàng chạy vào trong, chưa đến hai phút, cầm ba lô của Lận Vũ Châu chạy ra ngoài, nhét ba lô vào lòng cậu, mỉm cười miêu tả tình hình bên trong cho Lận Vũ Châu nghe:
“Ồn ào lắm, còn chưa chơi đã! Tôi nói chuyện không có ai nghe hết! Đi thôi!”
“Tôi phải về trường.”
Lận Vũ Châu mở khóa xe đạp, chuẩn bị tạm biệt Lý Tư Lâm.
“Cậu đưa tôi đi với, tôi cũng về trường tìm bạn học.”
“Được.”
Họ vào từ cửa đông.
Chạng vạng, ở cửa đông người đến người đi, Lận Vũ Châu sợ đụng trúng người ta nên chạy rất chậm.
Lý Tư Lâm ngồi yên sau, bàn tay tự nhiên níu thắt lưng cậu.
Lận Vũ Châu không thoải mái, cũng không tiện nói, sợ mình có vẻ nhỏ mọn.
Đưa Lý Tư Lâm đến ký túc xá số hai, bèn vẫy tay tạm biệt.
Lý Tư Lâm gửi tin nhắn báo cáo vào nhóm công việc như rất thân với họ:
“Liên hoan hôm nay vui lắm, sau này đưa mọi người đi cùng.
Nam sinh trường chúng tôi rất đáng yêu.”
Cao Phái Văn nhìn thấy tin nhắn, nói với Cố Tuấn Xuyên đang dọn đồ chuẩn bị đi siêu thị:
“Tôi cảm thấy đã ký đúng người rồi, tính cách cô ấy tốt thật.”
Cố Tuấn Xuyên ừm một tiếng, gửi tin nhắn cho Lận Vũ Lạc:
“Hai mươi phút sau chờ cô ở đầu đường, tôi đi siêu thị mua đồ trước, đưa cô về nhà rồi tôi quay lại công ty tăng ca.”
Lận Vũ Lạc đã quên vụ cãi nhau hồi sáng từ lâu, trả lời rất nhanh:
“Được, tôi đi thay đồ.”
Lúc gặp lại không ai nhắc đến chuyện ban sáng, chào hỏi xong đều im lặng.
Thực ra cãi nhau mãi cũng rất mệt mỏi, sau khi Lận Vũ Lạc bình tĩnh lại cũng hiểu cách làm của Cố Tuấn Xuyên.
Gia đình anh như thế, bố ngoại tình, giữa bố mẹ không có sự tin tưởng, anh chịu nỗi khổ đó từ bố mẹ mình, cảm thấy hôn nhân không nên như vậy, dù chỉ là kết hôn theo thỏa thuận, hai bên cũng phải chân thành một chút.
Nhưng hôm sau đã hẹn ăn sáng với Khổng Thanh Dương, Lận Vũ Lạc sẽ không hủy hẹn.
Lúc mua sắm Lận Vũ Lạc mới phát hiện thực ra Cố Tuấn Xuyên cũng khá tỉ mỉ.
Chắc anh vẫn chưa chuẩn bị vào ở nhà mới nhanh như vậy, nên trong nhà vẫn còn trống, không quá nhiều đồ đạc.
Lận Vũ Lạc đi sau lưng Cố Tuấn Xuyên, thấy anh lần lượt bỏ từng món đồ dùng cần thiết vào xe đẩy, như thể danh sách mua sắm đã có sẵn trong đầu anh.
Lúc cô cảm thấy mình sẽ không tham gia, Cố Tuấn Xuyên lại bảo cô chọn những món mình cần dùng.
Lận Vũ Lạc cũng không khách sáo, kem đánh răng bàn chải dép lê, cô cho hết một loạt vào xe đẩy.
Cố Tuấn Xuyên mua đồ cứ như chẳng cần tiền, tùy tiện ném vào xe đẩy.
Anh bỏ vào, cô lấy ra, anh lại bỏ vào.
Hai người mua đồ lấp đầy nhà mới của Cố Tuấn Xuyên, khiến cả hai nảy sinh ảo giác đang trải qua ngày tháng cùng nhau.
“Sao anh không đặt mua trên mạng?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Tôi không nhìn thấy đồ thật sẽ không yên tâm.”
Hai người đã cho đồ dùng cần thiết vào xe đẩy, bây giờ trở lại tầng trên, bắt đầu mua những món khác.
Lận Vũ Lạc rất thích mua vớ.
Cô dạy lớp tập thể ở phòng tập, một ngày phải thay hai đôi vớ, là những chiếc vớ xinh đẹp.
Cô đứng trước tiệm vải bông chọn tới chọn lui, mười phút trôi qua, chọn được hai đôi chuẩn bị tính tiền.
Thấy Cố Tuấn Xuyên lấy nhiều đôi vớ, bèn nhận lấy bỏ vào giỏ hàng của mình.
Cố Tuấn Xuyên đã mua rất nhiều đồ cho cô, cô quyết định trả tiền mua vớ giúp anh.
Cô biết vớ trong tiệm vải bông không rẻ, lúc trả tiền vẫn thấy đau thịt.
Bản thân cô rất kiềm chế, chỉ chọn hai đôi, nhưng Cố Tuấn Xuyên thì không, anh mua đến bảy đôi.
Lận Vũ Lạc thậm chí nghi ngờ anh định mỗi ngày mang một đôi rồi vứt luôn, nói không chừng trong cuộc sống của Cố Tuấn Xuyên, hoàn toàn không có lựa chọn giặt vớ này.
Quá đáng tiếc, quá lãng phí.
Ra khỏi tiệm vải bông, Lận Vũ Lạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn nổi:
“Anh mua bảy đôi, là định mỗi ngày mang một đôi rồi vứt luôn sao?”
“?”
“Nếu thế thì phí quá.”
“Tôi mua bảy đôi?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Ừ.”
“Vậy chứng minh tôi thích bảy đôi đó.”
Lần đầu tiên Cố Tuấn Xuyên gặp một người phụ nữ thảo luận với anh nên mua mấy đôi vớ, hoặc nên mang vớ mấy lần mới có thể vứt đi.
Anh và mấy cô bạn gái cũ đều không thiếu tiền, lúc yêu đương chẳng ai sẽ đứng trong khu thương mại, mặt mày nghiêm túc thảo luận chút chuyện nhỏ như “đôi vớ” này cả.
“Trừ vớ ra, cô còn thấy tôi không nên mua những thứ gì?”
Cố Tuấn Xuyên khoanh tay nhìn Lận Vũ Lạc, chuẩn bị thảo luận đàng hoàng với cô.
Anh muốn xem thử rốt cuộc Lận Vũ Lạc còn chỗ nào nhìn anh không vừa mắt.
“Vậy tôi nói nhé?”
Lận Vũ Lạc như đang hỏi ý kiến của Cố Tuấn Xuyên, nhưng thực ra cô không nhịn nổi nữa, nhất định phải nói:
“Anh mua tận ba bịch muối để làm gì? Một năm anh nấu ăn được mấy lần? Không chỉ muối, còn có nước tương, giấm, dầu oliu, sữa tươi, anh không dùng hết được.
Ăn không hết phải vứt, bỏ đi là lãng phí thực phẩm.
Anh ở đằng trước giỏ hàng bỏ vào, tôi ở phía sau lấy ra, anh lại bỏ vào.”
“Tôi biết nói những chuyện này là lo chuyện bao đồng, tiền anh xài chẳng phải của tôi.
Còn nữa, anh lấy nhiều túi đựng như thế làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với anh tôi có mang túi theo sao?”
Lận Vũ Lạc lấy ra hai chiếc túi vải được gấp gọn trong túi xách của mình, mỗi lần đi siêu thị cô đều mang theo:
“Đựng được mà đúng không? Như vậy sẽ bảo vệ môi trường hơn.”
Cố Tuấn Xuyên nghe Lận Vũ Lạc nói hết một hơi như nã súng, lần này anh lại không cãi nhau với cô mà nhận túi đựng đồ trong tay cô, nói với cô:
“Tôi mua xong rồi, cô còn mua gì không? Không thì tôi đưa cô về.”
Vì chuyện này Cố Tuấn Xuyên không thể cãi được, Lận Vũ Lạc tiết kiệm, là vì cô đã từng chịu khổ.
Những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai, một đồng cũng phải tính toán xài thế nào.
Đây là triết học sinh tồn của cô, Cố Tuấn Xuyên không thể châm chọc thói quen mà người khác dùng nỗi khổ để đổi lại được.
“Anh có đói không?”
“Vẫn ổn.”
“Tôi đói quá, sắp tám giờ rồi, tôi phải ăn chút gì đó.”
Lận Vũ Lạc xem bảng chỉ dẫn, tầng hầm bên dưới có rất nhiều quán ăn nhỏ:
“Anh đừng lo cho tôi, tôi ăn xong sẽ tự về.
Anh cứ bận việc đi.”
Cô vẫy tay tạm biệt với Cố Tuấn Xuyên, lên cầu thang xuống tầng hầm tùy tiện ăn chút gì đó.
Tiệm malatang không quá đông người, cô chọn món xong ngồi đó đợi, thấy Cố Tuấn Xuyên đi vào.
Trông anh như tới phá đám, khiến người ta không nhịn được nhìn anh chằm chằm.
“Cô không có chìa khóa nhà và vào cổng phải không?”
Cố Tuấn Xuyên ngồi đối diện hỏi cô.
“À đúng rồi, tôi quên mất.”
Lận Vũ Lạc vỗ trán, vừa nãy đi rất thoải mái, đã quên mất chuyện chìa khóa:
“Anh không tiện đưa chìa khóa cho tôi phải không? Tôi sẽ tìm chỗ nào đó ngồi, đợi anh về cũng được.”
“Không phải không tiện, tôi không có chìa khóa sơ cua.
Ngày mai tôi sắp xếp thay ổ khóa xong sẽ đưa cho cô.”
“Không cần không cần, tôi cũng không ở được mấy ngày.”
Lận Vũ Lạc xua tay:
“Anh đưa chìa khóa ngược lại tôi sẽ thấy không quen, cầm chìa khóa nhà giàu tôi không thể tập trung đi làm được.”
Những gì Lận Vũ Lạc nói là thật.
Nhà mới của Cố Tuấn Xuyên có khá nhiều vật quý giá, tùy tiện mất thứ gì đó Lận Vũ Lạc cũng thấy đau lòng.
Nếu cô cầm chìa khóa nhà anh, chỉ nghĩ đến chuyện mất đồ thôi cũng đủ khiến cô nhức đầu.
“Hôm nay đến văn phòng tôi trước.”
Cố Tuấn Xuyên kết thúc thảo luận về chìa khóa, cúi đầu nhìn Lận Vũ Lạc ăn malatang.
Trước đây anh cảm thấy lượng cơm của cô không ít, hôm nay thấy mặt cô sắp vùi vào chén lớn, mới biết lượng cơm của cô nào chỉ không ít.
Tối nay anh vẫn chưa ăn gì, lúc này hơi đói, cho nên lấy một cái chén nhỏ trong ánh mắt chăm chú của quần chúng, chọn mấy món rau trong chén của Lận Vũ Lạc đối phó một chút.
Lận Vũ Lạc bảo vệ đồ ăn, cô lấy vừa đủ phần mình, Cố Tuấn Xuyên lấy bớt cô sẽ ăn không no.
Cho nên cô lấy tay chắn trên chén, không cho Cố Tuấn Xuyên cướp đồ ăn của cô.
Cố Tuấn Xuyên cứ muốn cướp, đánh lên mu bàn tay cô, ăn một bữa cơm náo loạn, không ai no bụng.
Lúc lên xe Cố Tuấn Xuyên gọi đồ ăn giao đến phòng làm việc, Lận Vũ Lạc mới xem như hết giận.
Cao Phái Văn vẫn còn ở đó.
Cô ấy đang xem số liệu tiêu thụ của cửa hàng, rất nhiều con số bán hàng của quần áo mới được tung ra quý trước rất tệ.
Thấy Cố Tuấn Xuyên quay lại, bèn nói với anh:
“Công thức bảng này hình như không đúng? Anh có thể tìm ai đó tính lại không.”
“Chẳng phải có máy tính sao?”
Cố Tuấn Xuyên xé một miếng pizza nhét vào miệng, ậm ờ nói.
“Máy tính? Thời đại nào rồi.”
Cao Phái Văn chỉ một dãy số:
“Anh nhìn cái này đi, bán ra 1980 bộ, trả lại 46 bộ, tỷ lệ trả hàng là bao nhiêu? Giá bình quân là 475, tổng lợi nhuận 35%, con số kia phải là bao nhiêu?”
“Tỷ lệ trả hàng 2.3%, tổng lợi nhuận 32.15 vạn.
Tổng lợi nhuận đã trừ đi số lượng trả hàng.”
Lận Vũ Lạc thấy Cao Phái Văn thật sự lười tính, bèn thuận miệng nói ra.
Cao Phái Văn và Cố Tuấn Xuyên đều ngơ ngác, Cố Tuấn Xuyên lấy laptop lập lại công thức, nhìn thấy con số trùng khớp với Lận Vũ Lạc.
“Toán học của Lạc Lạc ổn quá đấy?”
“Chẳng phải cũng đơn giản như cộng trừ trong phạm vi mười sao?”
Lúc còn đi học, Lận Vũ Lạc khá giỏi môn tự nhiên, mấy phép tính đơn giản này với cô mà nói chỉ là đề tặng điểm của tiểu học.
“Cô nói đây là cách tính cộng trừ trong phạm vi mười ư?”
Cao Phái Văn học nghệ thuật, không nhạy cảm với con số, lúc này trợn to mắt.
“Tôi đùa thôi.”
Lận Vũ Lạc cười:
“Tôi cũng phải tính một lúc đấy.”
Cố Tuấn Xuyên rời mắt từ máy từ máy tính sang Lận Vũ Lạc, cô xé một miếng pizza ăn, như thể khúc nhạc đệm vừa rồi không tồn tại.
Quả thật không phải đề gì khó, nhưng đầu óc Lận Vũ Lạc đúng là rất nhanh nhạy.
Cao Phái Văn dọn dẹp đồ đạc rời đi, Cố Tuấn Xuyên ở lại giải quyết những việc còn tồn đọng.
Mỗi khi đổi mùa cứ như muốn tróc một lớp da, ra sản phẩm mới, khuyến mãi bán hàng, thiết kế cửa hàng, tất cả đều cần anh ra quyết định cuối cùng.
Anh lại không sợ chết mà mở thêm công ty thực phẩm, chi rất nhiều tiền cho việc đánh giá.
Cố Tuấn Xuyên cũng thông minh, tùy tiện ngẫm nghĩ cũng ra được nhiều ý tưởng, cộng thêm anh nghiêm túc, cho nên anh mới có thể kiếm được tiền.
Anh làm việc nghiêm túc, Lận Vũ Lạc cũng không quấy rầy, ăn no xong lấy điện thoại ra, đăng nhập tài khoản học của phòng tập, hoàn thành nhiệm vụ học tập mà Phương Liễu giao cho mọi người.
Sau khi Phương Liễu học xong lớp chủ tịch trở về càng thêm yêu thích mọi người học tập và kiểm tra, cô ấy nói phải mở phòng tập yoga ghê gớm nhất Bắc Kinh, nhân viên của cô ấy phải trở thành huấn luyện viên yoga toàn năng nhất toàn quốc.
Bây giờ cô ấy muốn nhóm Lận Vũ Lạc học về ngành dinh dưỡng.
Thực ra họ vẫn ổn, tốt xấu gì cũng là tiếng Hoa, có thể nghe hiểu.
Trình độ tiếng Hoa của giáo viên nam người Ấn Độ không lưu loát lắm, cũng phải học giống họ.
Ngày nào cũng kéo Lận Vũ Lạc lại hỏi đủ thứ.
Lận Vũ Lạc không ngốc, mấy bài này cô chỉ tùy tiện lướt xem cũng nhớ được tám phần, không làm khó được cô, thất bại ở chỗ lễ kỷ niệm mà thành tích vẫn ở số 0.
Ban ngày cô hướng dẫn một tiết học thử tập thể, sau buổi học kết bạn với học viên, cô làm theo lời Phương Liễu nói, hỏi cảm nhận của học viên sau buổi học, cũng chỉ có hai người trả lời cô.
Cô cau mày suy nghĩ bước kế tiếp nên nói gì với người ta, vừa nghĩ một lúc đã đến nửa đêm.
Cố Tuấn Xuyên đóng máy tính, thấy Lận Vũ Lạc vẫn rối rắm ở đó, bèn nói với cô:
“Nếu cô thật sự không hiểu làm sao để bán hàng, cứ đến cửa hàng của tôi làm nhân viên bán hàng vài ngày để tìm cảm giác.”
“Khác nhau mà?”
“Khác chỗ nào? Đạo lý cũng tương tự thôi.”
“Ồ, vậy…cũng được…hay là…”
“Lúc cô nghỉ tôi sẽ đưa cô đi.”
“Được.”
Lận Vũ Lạc thấy dường như đây cũng là một cách hay, cửa hàng của Cố Tuấn Xuyên giao dịch nhiều nên cần người bán hàng có trình độ một chút.
Hai người làm việc cả ngày rất mệt mỏi, về nhà thu dọn xong đều đóng cửa lại.
Lận Vũ Lạc nhớ đến cuộc hẹn với Khổng Thanh Dương, cô đặt báo thức, sáng hôm sau thức dậy, đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài.
Khổng Thanh Dương đến trước cô.
Vì để ý đến cảm xúc của Lận Vũ Lạc, anh ấy chỉ chiếm chỗ, không chọn món gì cả.
Lận Vũ Lạc cám ơn thiện ý của anh ấy, vui vẻ gọi bánh mì thịt lừa và canh trứng.
“Hôm nay cô được nghỉ phải không?”
Khổng Thanh Dương hỏi cô.
“Vâng.”
“Vậy ngày mai dạy tiết của tôi nhé?”
“Được ạ.”
“Hôm nay hành trình của tôi không được duy vật lắm.
Tôi phải đi thắp hương với khách, anh ta nói không thắp hương sẽ khó thắng.”
Khổng Thanh Dương nói xong lắc đầu cười tự giễu.
Lận Vũ Lạc thấy áo sơ mi của anh sạch sẽ tinh tươm, tóc được chải gọn gàng tỉ mỉ, tròng kính gọng vàng trong suốt như được rửa qua.
Cả người dịu dàng nhã nhặn, như làn gió mát thổi tới, mang đi sự tiều tụy của người khác.
Thậm chí cô cảm thấy thành tích vẫn ở số 0 chẳng là gì, luật sư Khổng còn phải dậy sớm đi thắp hương với khách kia kìa, thế nên cô cũng cười theo.
“Tôi đi trước nhé, cám ơn cô đã mời bánh mì thịt lừa.”
Khổng Thanh Dương xách túi tạm biệt với Lận Vũ Lạc.
Lận Vũ Lạc quay đầu mua ba phần bánh mì thịt lừa mang về cho Cố Tuấn Xuyên, lúc sắp đến bên dưới tòa nhà cô mới nhớ ra mình không thể vào cổng, cũng không có chìa khóa.
May mà cô ra vào hai ngày nay, bảo vệ cũng nhận ra cô, giúp cô quẹt thang máy, đến trước cửa cô do dự mãi một lúc mới gõ cửa.
Cố Tuấn Xuyên đã thức dậy.
Hôm nay anh phải đi kiểm tra cửa hàng, thời gian tương đối tự do.
Sau khi thức dậy thấy Lận Vũ Lạc không ở đây, biết cô cứng đầu đi ăn sáng với Khổng Thanh Dương rồi.
“Anh có ăn cái này không?”
Lận Vũ Lạc đặt túi vào tay anh, thái độ rất tốt, muốn tránh một lần cãi vã:
“Tiệm này ngon lắm, tôi mua cho anh ba cái.
Giờ tôi sẽ làm cho anh chén canh trứng rong biển, giúp anh xài bớt ba bịch muối.”
“Cô chột dạ cái gì?”
Cố Tuấn Xuyên theo sau cô vào nhà bếp, thấy cô nhanh nhẹn nấu nước, đập một quả trứng.
“Tôi không chột dạ.”
“Không chột dạ thì không cần cô làm.”
Cố Tuấn Xuyên cầm cái chén trong tay cô, Lận Vũ Lạc nhón chân muốn giành lại, bị anh dùng một tay chặn ngang eo ôm cô lên.
Vì dùng sức mà cánh tay anh nổi gân xanh, khá dọa người, khiến Lận Vũ Lạc quên vùng vẫy, bị anh ném ra ngoài nhà bếp, đóng cửa lại.
“Ngày mai tôi không hẹn luật sư Khổng ăn sáng.”
Lận Vũ Lạc đẩy cửa nói:
“Tôi biết anh đang nghĩ gì, tôi tôn trọng anh, cũng tôn trọng thỏa thuận hôn nhân của chúng ta.
Tôi sẽ để lại danh tiếng tốt cho anh trong thời gian mình ở đây.”
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô chăm chú, đổ trứng gà vào nồi rồi tắt lửa, lúc bưng chén ra ngoài dùng đốt ngón tay gõ lên trán cô, coi như cám ơn.
Lận Vũ Lạc xoa trán theo sau lưng anh, ngồi đối diện nhìn anh ăn bánh mì thịt lừa.
“Hôm nay anh đi kiểm tra cửa hàng sao?”
“Ừm, đi không?”
“Tiện không?”
“Có gì không tiện?”
“Tôi có thể không nói quan hệ giữa tôi với anh.”
Lận Vũ Lạc tò mò Cố Tuấn Xuyên đi kiểm tra cửa hàng như thế nào, cũng muốn xem nhân viên của anh làm sao bán quần áo.
Dù sao “L” chẳng rẻ chút nào.
“Cô có thể nói mình là vợ tôi, không sao hết.”
“Không mang đến phiền phức cho anh chứ? Lỡ như mấy người bạn gái của anh…”
“Phiền phức duy nhất của tôi là cô đấy.”
Phiền phức cực lớn không thể trêu chọc cũng chẳng thể vứt bỏ..