Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử

Chương 70: Ngoại truyện 1: Đêm trước hôm quay về thành phố B



Đêm xuống, Trâu Tướng Quân đi vào phòng ngủ,

Ngụy Nhất dùng răng cắn đứt sợi len, vừa thắt nút đầu
sợi len một cách thành thục vừa thờ ơ hỏi: “Bọn trẻ ngủ hết chưa?”.

Trâu Tướng Quân đẩy hết đống len lớn trước mặt Ngụy
Nhất sang một bên, giống như một loài gấu không đuôi, bám chặt lấy cổ của cô,
miệng nói “Ngủ rồi” nhưng hai tay anh thì không chịu để yên.

Ngụy Nhất né tránh một chút, lại hỏi: “Trước khi
con ngủ, anh có kể chuyện không?”.

“Ừm”, Trâu Tướng Quân ừ hừ một cách thờ ơ,
hơi thở trở nên gấp gáp hơn, nhẹ nhàng lướt trên phần cổ thoảng mùi thơm của
Ngụy Nhất.

“Kể chuyện gì?” Ngụy Nhất đã là mẹ nên cũng
giống như bất kỳ người mẹ nào trên thế gian này, toàn bộ tâm trí đều dồn hết
cho con.

Trâu Tướng Quân có chút ghen tị, nhưng ngay sau đó lập
tức nhắc nhở bản thân rằng cặp tình địch nhỏ bé đó chính là hai đứa con song
sinh của mình, anh liền kìm nén cảm xúc, mơ màng trả lời: “Kể một câu
chuyện về t*ng trùng, sự thụ tinh và trứng”. Nói xong, anh cúi đầu hôn lên
đôi môi đỏ hồng kiều diễm của Ngụy Nhất, cùng lúc đó, hai tay anh bắt đầu giúp
cô cởi cúc áo một cách thuần thục.

“Cái gì?”, Ngụy Nhất đẩy Trâu Tướng Quân ra,
vô cùng kinh ngạc, “Sao anh lại kể cho bọn trẻ nghe chuyện đó?”.

Trâu Tướng Quân đang trong lúc cao hứng thì bị ngắt
đứt đoạn, rất không kiên nhẫn, hậm hực nói: “Chẳng phải là em đã sắp xếp
các câu chuyện để kể trước khi con ngủ sao?”.

Ngụy Nhất phẫn nộ nói: “Anh… anh thật là! Rõ
ràng em bảo anh kể chuyện nòng nọc con tìm mẹ cơ mà!”

Trâu Tướng Quân vẫn rất ấm ức, nói: “Thì anh cũng
kể chuyện nòng nọc con đấy chứ? Bọn trẻ đều rất hào hứng lắng nghe!”.

“Anh anh anh… anh đúng là một tên đại lưu manh
hoàn hảo!”, Ngụy Nhất tức tối, “Sao anh lại nói với bọn trẻ những
chuyện ấy chứ?”.

Trâu Tướng Quân nhún vai, thản nhiên nói: “Giáo
dục giới tính lành mạnh phải được bắt đầu từ nhỏ! Nếu không, khi bọn trẻ hỏi
‘Chúng con chui ra từ đâu’ em sẽ trả lời thế nào? Lại nói là nhặt được của cô
bán rau ngoài chợ ư? Lần trước chuyện hai đứa trẻ cùng nhau bỏ nhà đi ra chợ để
tìm bố mẹ, em quên rồi sao?”.

Ngụy Nhất ngây người ra một chút, không nói được câu
gì. Một lát sau, mới ngập ngừng nói: “Dù sao… dù sao anh làm như vậy
cũng không đúng!”.

Da mặt của Trâu Tướng Quân quả thực rất dày, anh lập
tức sán đến, bế bổng cô lên, đè chặt cô xuống giường, hai đầu mũi chạm nhau,
anh hạ thấp giọng xuống nói: “Đám nòng nọc của anh hôm nay cũng muốn đi
tìm mẹ đây…”. Nói xong, lại bắt đầu các hành động man rợ của mình.

Ngụy Nhất giãy giụa chống đối vài cái, nói cửa còn
chưa đóng kìa.

Nụ hôn của Trâu Tướng Quân giống như làn mưa bụi tháng
Ba, nhỏ bé, vấn vít, rớt xuống cổ, xuống ngực Ngụy Nhất, hai tay anh cũng không
chịu để yên, giống như một con rắn hết sức linh hoạt, cứ trượt theo hẻm núi âm
u, nơi mà ngày đêm anh mong nhớ một cách thành thục.

Vì dục vọng dâng trào mà giọng nói của anh cũng trở
nên khản đặc: “Tiểu Trư, sinh cho anh thêm một cậu con trai nữa nhé!”

Ngụy Nhất cố gắng kiềm chế những tiếng rên rỉ đang
muốn tuột ra khỏi miệng, dùng chút tư duy còn lại để kháng cự: “Như vậy sẽ
bị phạt đấy!”.

Trâu Tướng Quân nói: “Luật hôn nhân của nhà nước
đã quy định, nếu lần đầu tiên sinh đôi, có thể được sinh thêm lần thứ
hai!”.

Ngụy Nhất đã bị Trâu Tướng Quân làm cho mơ màng cô
ngốc nghếch hỏi, “Thật á?”, sau đó, cô cũng kịp phản ứng lại:
“Điều khoản này công bố từ khi nào vậy?”.

Trâu Tướng Quân cười lớn, nói: “Ban nãy!”.

Ngụy Nhất liền giơ nắm đấm mềm như lụa lên đấm anh,
Trâu Tưóng Quân chẳng tốn chút sức lực nào, nắm lấy bàn tay đang đập mình loạn
xạ, dùng một tay nắm chặt cả hai bàn tay cô, đưa hai tay cô lên cao quá đầu.
Trong chốc lát, Ngụy Nhất giống như một con cừu non, không thể động đậy được
nữa, mặc sức cho người ta xẻ thịt.

Anh cúi đầu hôn cô say đắm, sau đó ngẩng đầu lên, đôi
mắt sáng như sao chăm chú nhìn cô, ý tứ sâu xa hỏi: “Em yêu, chuẩn bị xong
chưa?”.

Sau khi du ngoạn Vu Sơn một hồi, Ngụy Nhất liền mặc
quần áo. Trâu Tướng Quân lại không để cô mặc, chân chính đội ngũ phất cờ trống
làm thêm một lần nữa. Hai người đang trong thế giằng co, Ngụy Nhất bỗng nhìn
thấy hai đôi mắt đen láy, mở to đang hấp háy ngoài cửa, cô giật nảy mình, buột
miệng kêu lên: “Á! Các con kìa!”.

Vội vàng chỉnh đốn quần áo, cô nhảy xuống giường, bế
hai đứa con đang trèo lên cửa nhìn qua khe xuống, dắt trong phòng. Hai đứa trẻ
đang mặc quần áo ngủ, bé trai căm thù nhìn vào phần cơ thể trên đang để trần
của Trâu Tướng Quân, đứa con gái thì mắt ngân ngấn nước, ôm chầm lấy mẹ bắt đầu
hét lên: “Có phải hai người đang đánh nhau không?”.

Bé trai nắm hai tay lại, phẫn nộ nhìn bố, hét lên:
“Có phải bố bắt nạt mẹ của con không?”.

Trâu Tướng Quân quả là người mặt dày không biết xấu
hổ, anh mặc quần áo vào, sắc mặt không hề thay đổi, sau đó nhún vai, nghiêm túc
nói: “Con trai, hỏi mẹ con xem, bố có bắt nạt mẹ con không, mẹ con ban nãy
còn hạnh phúc đến nỗi luôn miệng biểu dương bố nữa đấy!”.

Cậu con trai bé nhỏ nghiêng nghiêng đầu, bán tín bán
nghi nhìn bố, rồi lại quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ đã biểu dương bố
sao?”.

“Hả… à ờ… hà hà… cái đó… ừm, đã biểu
dương rồi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất đỏ lựng, ấp a ấp úng, đưa
mắt nhìn ra ánh trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang khuôn mặt
đang mỉm cười đầy mờ ám của Trâu Tướng Quân, lúng túng thừa nhận.

“Tại sao lại biểu dương bố?”, cô con gái cất
giọng nói trong trẻo, ngây thơ, cặp lông mi dài và cong, chân tay mũm mĩm, vô
cùng đáng yêu, giống hệt búp bê Barbie nhỏ bé với nước da ngăm ngăm.

“Bởi vì… bởi vì..,” Ngụy Nhất bị ba người
đó làm cho đến mức sắp phát khóc lên rồi.

“Bởi vì những chú nòng nọc con đã tìm thấy mẹ”,
Trâu Tướng Quân giải thích thay cho cô, bầu nhiệt huyết của anh đã bị hai đứa
trẻ làm đứt đoạn, lúc này liền nói: “Hai đứa còn không mau về đi ngủ cho
bố, nhanh lên”.

Cậu con trai đúng như một bản sao của Trâu Tướng Quân,
lúc đó lại tỏ vẻ người lớn, vẫy tay với chị, hai bắp chân tròn xoe lại bắt đầu
thoăn thoắt trèo lên giường. Vừa trèo lên giường vừa hét “Chúng con muốn
ngủ với mẹ, chúng con muốn ngủ với mẹ!”.

Trâu Tướng Quân nghe xong, cảm thấy nóng ruột, hai tay
xách cả hai đứa trẻ lên, trợn tròn mắt: “Hai đứa mau về phòng cho bố! Bây
giờ mẹ là của bố!”.

Hai đứa trẻ nhìn bố, yên lặng một chút, sau đó lại
đồng thanh hét lên: “Mẹ là của chúng con! Mẹ là của chúng con!”

Trâu Tướng Quân hét lên: “Của bố”.

Hai đứa trẻ cũng không chịu thua, thất thanh gào lên:
“Của chúng con! Của chúng con!”.

Ngụy Nhất dở khóc dở
cười, đành hòa giải với bọn trẻ, dịu dàng vỗ về: “Được rồi, mẹ là của các
con. Hôm nay mẹ sẽ ngủ với các con!”.

“Hoan hô! Mẹ yêu chúng con, mẹ là đại mỹ nữ!”,
cậu con trai vui sướng hò reo.

Trâu Tướng Quân liếc nhìn con trai một cái, hồi:
“Cậu nhỏ này mới nhỏ tuổi thế mà đã biết nịnh bợ phụ nữ rồi.”

Nghĩ một lát lại đắc ý đọ sức với con trai: “Con trai
muốn kế thừa sự phong lưu của bố sao! Biết thế nào là đại mỹ nữ không hả? Đã
nhìn thấy đại mỹ nữ thật sự chưa? Ngày nào đi theo bố tới Hồng Kông, bố sẽ đưa
con đi làm quen vói đại mỹ nữ thật sự.”

Ngụy Nhất lẳng lặng tiến đến, ngồi xuống cạnh chồng,
khuôn mặt hiền từ dịu dàng nhìn cặp song sinh mỉm cuòi, “Đúng rồi đi theo bố mà
xem đại mỹ nữ”, nhưng cô lại đưa một tay ra sau lưng Trâu Tướng Quân, thực hiện
đủ các động tác cấu, véo.

Trâu Tưóng Quân đau tới nỗi nhăn mặt méo miệng, run
rẩy kêu lên “Không đi xem nữa, không đi xem nữa, mẹ Ngụy vĩ đại của các
con chính là tuyệt sắc giai nhân rồi!”

Trâu Tướng Quân rút lui rồi lại sán đến làm lành cười
nịnh bợ hỏi con trai: “Mẹ là đại mỹ nữ, vậy bố là gì?” Trong lòng anh
đang hồ hởi chờ đợi sự tán thưởng cửa con. “Bố là Đại Quân Quân!”,
cậu con trai không cần suy nghĩ nói luôn. (Còn nhớ con chó mang tên Quân Quân
không? Không sai, nó vẫn còn rất khỏe mạnh.)

Trâu Tướng Quân lập tức sa sầm nét mặt tiếng gầm gừ
giận dữ vang vọng cả núi làng A Lí: “Ngụy Tiểu Trư, chẳng phải đã bảo em
đem vứt con chó xấu xí đó đi rồi cơ mà, trước đây thì nuôi một con mèo ngốc
nghếch, bây giờ lại nuôi một con chó xấu xí dám mạo nhận là chó ngao Tây Tạng
nữa! Ngày mai anh sẽ giết chết nó!”.

Nửa cuối của đêm, khi Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất
đang cẩn thận bế hai cơ thể nhỏ bé đáng yêu đang say ngủ quay trở về phòng của
chúng thì chú chó Quân Quân bỗng bỏ nhà ra đi, khịt khịt mũi phẫn nộ, như muốn
nói: Đi thôi, quá tổn thương tới lòng tự trọng rồi!

Ngụy Nhất cuối cùng cũng thuộc về một mình Trâu Tướng
Quân.

Trâu Tướng Quân mãn nguyện ôm vợ vào lòng, nói:
“Hai con quả là quá hiếu động, phải dỗ dành thì chúng mới chịu ngủ!”.

Ngụy Nhất cười nói: “Chẳng phải là ngày mai sẽ về
nội địa sao, bọn trẻ chưa được tới đó, chúng cảm thấy thích thú, hưng phấn
mà!”.

Trâu Tướng Quân nói: “Ừm, ngay cả anh cũng mất
ngủ ấy chứ!”.

Ngụy Nhất không trả lời, cứ nhìn lên trần nhà, không
biết cô đang nghĩ gì nữa.

Trâu Tướng Quân hỏi: “Tiểu Trư, có phải là em lo
bố mẹ anh sẽ…”.

Ngụy Nhất thở dài một tiếng, nói: “Chắc chắn là
lo rồi, không biết bố mẹ đã ghét em như thế nào! Em đã lừa gạt, dụ dỗ cậu con
trai duy nhất của họ mà… Chồng ơi, chúng ta có thể không quay về được
không?”.

“Không được, khi ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm
chung, anh không kịp về nhìn mặt ông lần cuối… ừm, bây giờ mai táng, dù thế
nào anh cũng phải về. Ông nội là người thương anh nhất”, Trâu Tướng Quân
nói.

“Hay là anh về một mình đi, em sẽ ở đây đợi anh!
Em thật sự rất sợ bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa! Mẹ thực sự rất ghét em!”

Trâu Tướng Quân an ủi, ôm cô chặt hơn: “Đừng quá
lo lắng, bố mẹ đều đã già rồi, có nhiều chuyện cũng không so đo nữa đâu. Hơn
nữa, anh được em chăm sóc mạnh khỏe thế này, em còn mang về cho ông bà hai đứa
cháu dễ thương nữa, bố mẹ mừng vui còn không hết ấy chứ! Mẹ anh mong ngóng các
cháu nhiều tới nỗi tóc đã bạc hết rồi, đâu nỡ đuổi em đi. Không khéo lại được
bà hết mực yêu chiều ấy chứ!

Còn cả Vĩ, Hoa Dung nữa, đã lâu không gặp họ rồi..

Ngụy Nhất bỗng nhớ ra, ông nội của Trâu Tướng Quân
cũng chính là ông ngoại của Tô Thích, đám tang của ông ngoại, cháu ngoại chắc
cũng sẽ đến, vốn định tiện miệng hỏi Tô Thích có đến đám tang không nhưng nghĩ
một lát, cô lại không hỏi nữa.

“Tô Thích cũng sẽ đến”, câu này lại là do
chính miệng Trâu Tưóng Quân nói ra.

Ngụy Nhất cười: “Anh không sợ anh ấy sẽ cướp mất vợ
của anh sao?”.

“Anh ta dám? Anh ta liệu có cướp được
không?”, lời nói rất tự tin, Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất chặt hơn,
“Nghe nói anh ấy cũng sắp kết hôn rồi”.

“Ừm.” Ngụy Nhất trả lời một cách hờ hững, ánh
mắt dịu dàng nhìn người chồng tuấn tú, đâu còn chỗ để dung nạp người nào khác
nữa.

Việc quay về thành phố B đã được quyết định như vậy,
vì Ngụy Nhất vẫn còn bị ám ảnh lớn với sân bay Côn Sa nên Trâu Tướng Quân thuê
riêng một chuyến xe việt dã chạy thẳng tới Lạp Tát, từ Lạp Tát chuyển máy bay
về thành phố B.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.