Ngụy
Nhất lên một chiếc taxi lao thẳng về hướng nhà của Tiểu Thất.
Xuống
xe, cô ngờ nghệch leo lên lầu.
Tiểu
Thất đang nấu cơm, thấy Ngụy Nhất thần sắc hoảng loạn lao vào thì giật mình sợ
đến nỗi chiếc chảo rơi rầm xuống đất, mãi lâu sau cô ta mới thốt lên được một
tiếng: “Chị!”. Thần sắc của cô ta quả nhiên rất rầu rĩ, cánh tay trái có đeo
một băng lụa đen, trên tường nhà treo bức ảnh chân dung đen trắng của mẹ Tiểu
Thất, uy nghiêm mà cung kính, cứ chăm chú nhìn người mới đến.
Ngụy
Nhất lùi lại phía sau hai bước, mặt cắt không còn giọt máu. Người tử nạn quả
nhiên là mẹ của Tiểu Thất.
Đôi môi
Ngụy Nhất tím nhợt, không dám tin vào sự thật, cứ đi giật lùi về phía sau, cánh
tay run rẩy chỉ về phía Tiểu Thất hét lên: “Câm miệng! Cô câm miệng ngay đừng
gọi tôi là chị nữa! Nhất định không được gọi tôi là chị nữa! Cô nói đi, đứa bé
trong bụng cô… là… là của ai?”.
Tiểu
Thất cúi đầu, yên lặng.
“Cô nói
đi chứ!”. Ngụy Nhất bỗng tiến lên, nắm chặt hai vai của Tiểu Thất, hít một hơi
thật sâu rồi lại hằn học thở ra, cô bắt Tiểu Thất phải nhìn thẳng vào mắt mình,
hỏi từng từ một: “Có… phải… là… của… Trâu… Tướng… Quân… không?”.
Tiểu
Thất sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, mở to mắt bàng hoàng nhìn Ngụy Nhất. Trong
thoáng chốc, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô ta liên tục lẩm bẩm:
“Chị, em xin lỗi, chị, em xin lỗi”. Cô ta không hề nói một lời nào khác. Biểu
hiện đó chính là đã mặc nhận rồi, còn có điều gì để hỏi nữa chứ.
Ban
nãy, khi còn ngồi trên xe, đầu óc rối bời của Ngụy Nhất còn giả thiết về vô vàn
những phản ứng của Tiểu Thất. Có thể cô ta sẽ cầu xin, hoặc thừa nhận lỗi lầm,
hoặc nhất quyết không chịu thừa nhận, hoặc an ủi cô, hoặc thậm chí đó chẳng qua
chỉ là một sự hiểu lầm! Cô đối xử với cô ta tốt như vậy, còn chăm sóc và coi cô
ta như em gái.
Nhưng
giờ đây, Tiểu Thất đã thê thảm thừa nhận. Cho dù thần sắc có đau khổ như thế
nào nhưng từ trong ánh mắt của cô ta, Ngụy Nhất có thể đọc được niềm vui kiên
định của người lần đầu làm mẹ.
“Cô
không phải là người!”, Ngụy Nhất nghiến răng nói. Cô bỗng giơ cánh tay lên, tát
một cái thật mạnh vào bầu má trắng nõn của Tiểu Thất, tiếng vọng giòn giã mà
quyết đoán vang lên trong căn phòng vô cùng thảm thiết.
Tiểu
Thất bị đánh, khuôn mặt lệch hẳn sang một bên nhưng đôi chân vẫn không hề nhúc
nhích. Theo cách nhìn nhận của Ngụy Nhất, cô ta đã đứng vững một cách kiêu ngạo
biết bao, ngoan cường biết bao, điều này càng tăng thêm ngọn lửa tức giận trong
con người Ngụy Nhất, cô bỗng tiện tay túm lấy một chiếc ghế cạnh mình, ném lên
người Tiểu Thất.
Cô gái
Ngụy Nhất nhút nhát, yếu đuối mà lương thiện. Từ trước tới giờ chưa từng chủ
động gây chuyện, không biết cãi nhau chứ chưa cần nói tới chuyện đánh người
khác. Nhưng hôm đó, khi giơ chiếc ghế lên, nhằm thẳng vào Tiểu Thất, cô thật sự
muốn giết chết cô ta.
Nhưng
chỉ một giây sau đó, cô lại hạ chiếc ghế xuống.
Bởi cô
nhìn thấy bàn tay của Tiểu Thất đang run rẩy, nước mắt lã chã rơi, nơi bàn tay
cô ta gắng sức che chở đã có một sinh mệnh nhỏ bé, dù rằng còn chưa nhìn thấy
rõ nhưng nó đang tồn tại với đầy sức sống, cũng giống như khi mẹ mang thai cô.
Một đứa trẻ đã đến trong cuộc đời này, bất cứ ai cũng không thể tước đoạt quyền
được sinh tồn cùa nó, cho dù đó là đứa trẻ được sinh ra một cách danh chính
ngôn thuận hay chỉ là một đứa con hoang được vụng trộm sinh ra trong bóng tối.
Ngụy
Nhất buông thõng hai vai, không thể nhìn cô ta thêm một chút nào nữa, nếu nhìn
thêm dù chỉ một giây thôi, cô sợ mình không thể kiềm chế nổi và sẽ giết chết cô
ta mất.
Ngụy
Nhất nói một câu đầy bất lực: “Sao cô có thể làm như vậy? Sao cô có thể nhẫn
tâm đến thế… Phụ tấm lòng của tôi đã đối đãi tốt với cô vậy sao?”. Nói xong, cô
ôm mặt, quay người chạy ra khỏi căn hộ.
Cả lúc
đến và lúc đi, Ngụy Nhất đều vội vội vàng vàng, và đổ bình hoa, xô vẹo bàn trà.
Chỉ để lại một mình Tiểu Thất đứng ngây ra như tượng gỗ, nước mắt rơi lã chã,
đưa tay ôm bụng, chậm rãi thu dọn căn phòng đổ nát.
Ngụy
Nhất chạy ra ngoài đường mới phát hiện một chiếc giày của mình đã bị rơi mất từ
lúc nào trong khi bỏ chạy, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quay lại tìm nữa,
chỉ thẫn thờ bước tiếp về phía trước. Người đi đường thấy một cô gái đôi mắt đờ
đẫn, nước mắt giàn giụa, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi vô cùng đau khổ, đều
nhất loạt quay lại nhìn. Nhưng, thế gian muôn hình vạn trạng, xuất hiện liên
tục hết lớp này đến lớp khác, mọi người dường như đều đã quen với những cảnh
tượng như vậy, trong lòng thầm nghĩ, chắc lại là đôi tình nhân nào đó sau khi
nói chuyện chia tay, khả năng chịu đựng của phái nữ kém nên chạy ra ngoài đường
giả điên giả dại.
Ngụy
Nhất đi ra giữa đường, bỗng như người điên dại, ngửa cổ lên trời cười lớn như
muốn trút hết nỗi ấm ức, tức giận trong lòng ra ngoài. Những người xung quanh
cho rằng cô bị điên, đều rất e sợ. Mấy bà mẹ dẫn theo con nhỏ đều thi nhau che
chở cho con, nhường đường cho cô vài bước.
Ngụy
Nhất điên cuồng cười vang một hồi mới cảm thấy hít thở dễ dàng hơn một chút,
nhưng toàn thân đã trở nên mềm nhũn, không còn sức lực, cô ngồi bệt trên đường
rồi ngã vật xuống.
Ngụy
Nhất không hề bị ngất, chỉ là cô đã quá mệt mỏi nên muốn khuỵu xuống đất nghỉ
ngơi một chút. Đám đông xung quanh lại không biết rõ nội tình, sợ quá, liên tục
gọi điện cho trung tâm cấp cứu. Một viên cảnh sát tốt bụng tiến đến đỡ cô dậy,
Ngụy Nhất giật nảy mình, sợ hãi nhìn ông ta, sau đó lại hét một tiếng thất
thanh, nhảy dựng lên, khom lưng chạy biến vào trong đám đông hỗn loạn.
Trường
học, Ngụy Nhất không muốn quay về, nỗi khổ trong lòng cô, ba cô bạn cùng phòng
chắc chắn không thể hiểu được, bọn họ chỉ có thể lao xa lao xao hỏi thêm vào
khiến Ngụy Nhất càng giận dữ hơn mà thôi. Tiểu Thất, Ngụy Nhất không muốn gặp
bởi đó chính là cái gai nhọn trong trái tim cô. Nhà, Ngụy Nhất không thể về nữa
rồi, chưa biết chừng, Ngụy Trích Tiên còn đang ở đó ôm cây đợi thỏ, chờ đợi để
chế nhạo một con hồ li tinh và một đứa con hoang như cô. Vậy thì, cô có thể đi
đâu bây giờ, gầm trời rộng lớn như vậy nhưng lại không có chỗ nào thuộc về Ngụy
Nhất. Chỉ còn một chỗ đã từng mang tên cô, ở đó có môi trường trang nhã, thảm
thực vật tươi tốt.
Ngụy
Nhất lảo đà lảo đảo, không còn chút cảm giác, như ma xui quỷ khiến, bước chân
lại đưa cô tới khu chung cư Xuân Thành.
Tòa nhà
C, 26 – 1.
Cửa
phòng đóng chặt, Ngụy Nhất đưa tay xoa xoa lớp bụi dày trên tấm cửa nặng trịch,
ngồi xuống trước cửa, một vài chuyện cũ giống như những lớp sóng lăn tăn trên
mặt hồ, đan xen ngang dọc nổi lên trong đầu cô, những quá khứ tươi đẹp đó giờ
đây như những mũi kim, mũi dao đâm nát da thịt cô.
Ánh đèn
hành lang tối mờ, ngoài cửa sắt, mây đen chụp xuống đầu, vành trăng vẩn đục đã
sáng tỏ từ lúc nào.
Nước
mắt không mời mà đến ướt đẫm cả khăn quàng cổ, lạnh buốt. Xung quanh không một
bóng người, Ngụy Nhất ngồi ôm gọn hai đầu gối, rụt cổ lại, ban đầu còn khóc
thút thít, rồi càng ngày càng không thể kiềm chế được, cứ cất tiếng nức nở,
tiếng khóc mỗi lúc một to hơn, cố gắng giải tỏa hết những ấm ức, buồn tủi ở
trong lòng.
Tô
Thích đang đứng trong thang máy, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc rất quen
thuộc.
Trên
thế giới này, những sự việc kỳ diệu muôn hình vạn trạng, chỉ riêng một từ
“duyên phận” cũng đã kỳ diệu tới mức không bút nào tả xiết. Lần trước khi về
nước, suốt mất tháng trời Tô Thích không dám bước chân vào khu chung cư Xuân
Thành – nơi đã cho anh đầy ắp những ký ức vui vẻ. Lần này, vừa mới xuống máy
bay, chút hung phấn đã xui khiến anh nhất định phải về nơi ấy một chuyến, về
xem những đồ đạc mà trước đây cô bé đã dùng nay được thu dọn như thế nào, nhân
tiện cũng muốn được yên tĩnh ở đó vài ngày. Anh lấy hết dũng khí, nhớ lại quãng
thời gian trước đó.
Vì vậy,
Tô Thích đã xách va li về nước. Vừa hay đúng lúc Ngụy Nhất ma xui quỷ khiến thế
nào lại đang ngồi khóc ngay trước cửa nhà.
Tô Thích
nghe những âm thanh đó, cảm thấy thật giống với tiếng khóc của Ngụy Nhất, lồng
ngực anh thắt lại, lao ra khỏi thang máy, chiếc va li đựng hành lý trong tay
anh rơi “cạch” xuống đất.
Cảnh
tượng đập vào mắt anh lúc đó là hình ảnh Ngụy Nhất ngồi một mình trong gió
lạnh, hai tay ôm lấy đầu gối, một chân để trần, run lẩy bẩy vì lạnh, cô đang
vùi sâu mặt vào giữa hai đầu gối, nức nở… Cảnh tượng đó, suốt cuộc đời Tô Thích
cũng khó có thể xóa nhòa trong trái tim được. Cũng có thể, khi đã về già, khi
anh đã đi tới những giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi anh muốn dùng chút ý
thức cuối cùng để hoài niệm về những chuyện đã qua trong cuộc đời mình, không
cần phải suy nghĩ nhiều, hình ảnh Ngụy Nhất đau khổ ngồi khóc trước cửa nhà
chắc chắn sẽ hiện ra trong nháy mắt.
Tô
Thích lo lắng bước tới, khẽ cất tiếng gọi: “Cô bé!”.
Vô cùng
cẩn trọng, giống như trước đây, anh sợ làm cô giật mình hoảng sợ.
Ngụy
Nhất ngẩng khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên, liền nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô
tuấn tú quen thuộc đó, đôi mắt lá răm, mang theo mùi hương của ánh nắng, khuôn
mặt đẹp như ngọc, cao lớn hiên ngang đứng dưới ánh đèn hành lang vàng vọt.
Ngụy
Nhất sững sờ nhìn anh, hoài nghi liệu có phải mình đang nằm mơ hay không.
Tô
Thích từ từ ngồi xuống, đưa hai tay ra giúp Ngụy Nhất lau nước mắt, vì quá xúc
động, bàn tay anh cũng đang khẽ run, cổ họng tắc nghẹn, Tô Thích không dám tin
vào mắt mình, chỉ lạc giọng hỏi: “Có thật là em không? Cô bé, có thật là em
không?”.
Trước
đây, Tô Thích rất chú ý tới cảm xúc của Ngụy Nhất, mỗi khi nói chuyện, anh luôn
cúi người xuống, đôi mắt sáng của anh luôn nhìn vào mắt cô. Nhưng giờ đây, đôi
mắt ấy lại có thêm chút ánh sáng long lanh của những giọt nước.
Còn
Ngụy Nhất chỉ chăm chú nhìn Tô Thích, im lặng.
Tô
Thích lại hỏi: “Cô bé đã phải chịu ấm ức sao?”.
Cứ như
vậy, Ngụy Nhất càng tin chắc rằng đây không phải mơ mà là sự thật, anh thật sự
là Tô Thích, Tô Thích đã quay trở về và đang ở ngay trước mắt cô. Trong chốc
lát, mọi ấm ức, oán trách, bi thương, đua nhau dâng trào, muôn vàn cảm xúc đan
xen lẫn nhau.
Ngụy
Nhất nhào vào vòng tay của Tô Thích, bật khóc nứa nở: “Anh… sao bây giờ anh mới
về?”.
Tô
Thích lập tức ôm chầm cơ thể đã khiến anh nhớ nhung suốt ba năm qua vào lòng,
vòng tay anh ngày càng siết chặt. Chỉ cảm thấy từng làn hơi bốc lên từ lồng
ngực, xông thẳng đến não bộ, khiến trái tim anh đau đớn, cổ họng anh tắc nghẹn,
sống mũi cay xè. Khoảnh khắc ấy, Tô Thích không thể nào kìm nén được, những
giọt nước mắt đã thi nhau tuôn rơi.
Tô
Thích quỳ gối trước mặt Ngụy Nhất để đầu cô dựa vào lồng ngực anh, không ngừng
hôn lên mái tóc cô, luôn miệng nói: “Cô bé, cô bé của anh!”. Cơ thể yêu kiều
mềm yếu kia chính là người con gái mà bản thân anh đã ngày đêm mong nhớ và
vương vấn suốt ba năm qua!
Hai người
đều có chút khó kiềm chế bản thân, cứ ôm chặt lấy nhau. Trong một thời gian
ngắn ngủi, cả hai đều không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Ngụy
Nhất là người lấy lại bình tĩnh trước, đến khi kịp phản ứng, ý thức được rằng
mình đang ngã vào vòng tay của Tô Thích thì cô hoảng hốt đến nỗi run bắn lên,
vội vàng đẩy Tô Thích ra, đứng bật dậy.
Tô
Thích thấy cô bỗng trở nên xa lạ, cũng đàng buông tay, anh đứng lên, trái tim
khẽ nhói đau. Anh ho lên một tiếng phá tan bầu không khí yên lặng, tiếp đó khôi
phục thần thái bình thường, dịu dàng nói: “Cô bé, sao em lại ở đây?”.
Ngụy
Nhất cảm thấy bối rối, cô lau nước mắt, ấp a ấp úng, mãi mà không nói rõ được
nguyên do. Tô Thích có phần xúc động, ướm hỏi: “Liệu có phải… nhớ nơi này
không?”. Anh vốn định hỏi, liệu có phải em nhớ anh không, nhưng cảm thấy như
vậy quá thẳng thắn, liền đổi sang cách hỏi khác.
Ngụy
Nhất không tỏ thái độ dứt khoát, cúi gằm mặt xuống, ậm ừ vài tiếng.
Tô
Thích rút chìa khóa ra mở cửa, nói: “Vào trong ngồi một chút, rửa mặt mũi trước
đã”.
Ngụy
Nhất ngây người, lại quay đầu định đi, rầu rĩ nói: “Không, em về trường đây”.
Tô
Thích vô cùng thất vọng, tiến lên kéo cô lại, nói: “Sao thế? Nếu anh không đến
thì em vẫn ở đây một mình mà. Tại sao khi anh tới rồi, em lại muốn đi ngay? Em
đang né tránh anh đó ư? Cô bé, có phải em vẫn hận anh không?… Hận anh hồi đó
đã ruồng bỏ em?”.
Ngụy
Nhất lằng lặng gỡ tay anh ra, khẽ nói: “Đều đã là quá khứ rồi, giờ đây không
hận anh nữa”.
“Vậy
tại sao em không muốn vào nhà? Hôm nay muộn như thế này rồi, hãy nghỉ lại đây
đi!”, Tô Thích nói. Trước đây, hai người không phải là chưa từng ở chung một
nhà qua đêm bao giờ, chỉ có điều lời mời đó trong hoàn cảnh này, tình cảnh này,
bỗng nhiên lại thêm vào vài ý tứ mờ ám.
Ngụy
Nhất đi thẳng về phía thang máy, đầu cũng không buồn ngoảnh lại, nói: “Cảm ơn!
Nhưng em vẫn muốn về trường. Anh, tạm biệt”.
Tô
Thích biết rõ tính cách bướng bỉnh của cô, không còn cách nào khác, anh đành
rảo từng bước lớn đuổi theo, nói: “Hay là muộn quá rồi, anh đưa em về nhé! Em
nhìn em kìa, một chiếc giày đã rơi mất từ bao giờ rồi!”.
Ngụy
Nhất nhìn xuống, bàn chân không mang giày đó đã bị mặt đường làm cho đen đúa
bẩn thỉu, lạnh cóng tới nỗi tê cứng rồi. Chợt cảm thấy hôm nay mình thật mất
thể diện và nhếch nhác, đành ngẩng đầu lên nhìn Tô Thích một cái, nở nụ cười
đau khổ.
Tô
Thích vào trong nhà, lấy nước cho Ngụy Nhất rửa chân, tìm đôi dép lê hình chú
gấu nhỏ trước đây mà cô vẫn đi. Rồi mới đưa Ngụy Nhất về trường.
Khu
chung cư Xuân Thành vốn rất gần trường Đại học S, hai người vai kề vai bước đi,
rất nhanh đã đi vào khuôn viên trường.
Ngụy
Nhất đã không khóc nữa nhưng cô rất buồn, đôi khi vẫn phát ra những tiếng nấc
nghẹn nghào từ cổ họng. Mái tóc rối bời, khuôn mặt nhỏ xinh cũng nhem nhuốc. Tô
Thích hỏi cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, cô cũng chỉ cố tỏ vẻ kiên cường,
nở một nụ cười, nói chỉ là vài chuyện vụn vặt, rồi lại cúi đầu im lặng.
Tô
Thích thấy bộ dạng đau khổ, tiều tụy đó của cô, vô cùng đau lòng, định đưa tay
ra ôm cô nhưng anh đã bị Ngụy Nhất khẽ nghiêng người, tế nhị né tránh.
Cô luôn
giữ khoảng cách nhất định với Tô Thích, mặc dù hiện tại, khoảng cách giữa hai
người chỉ nhỏ bằng một bàn tay, nhưng trong lòng Tô Thích biết rằng, khoảng
cách giữa anh và cô bé họ Ngụy kia đã rộng lớn như đại dương bao la rồi, khó có
thể vượt qua được.
Đến
dưới tòa nhà ký túc, Nhất Ngụy lạnh lùng nói: “Anh, tạm biệt!”, rồi đi lên lầu.
Con
đường này, trước đây Tô Thích đã đưa cô đi không biết bao nhiêu lần, mỗi lần từ
biệt mặc dù không hề giống nhau nhưng chưa từng có lần nào lạnh nhạt như lần
này. Tô Thích bỗng có một dự cảm, lần này, từ “tạm biệt” đã nói ra rồi, đó
chính là lời chào tạm biệt thật sự.
Tạm
biệt, không còn gặp lại được nữa rồi.
Một cảm
giác lo sợ trào dâng trong lòng Tô Thích, anh tiến lên vài bước, kéo mạnh tay
Ngụy Nhất lại, nhìn sâu vào mắt cô, gắng sức nhìn hồi lâu, rồi không nói lời
nào, anh ôm ghì cô vào lòng.
Ngụy
Nhất vô cùng kinh ngạc, vùng vẫy hét lớn: “Tô Thích! Anh làm gì vậy? Đây là
trường học! Buông ra! Để người khác nhìn thấy sẽ không hay đâu!”.
Tô
Thích bất chấp tất cả, cứ ôm chặt lấy cô. Hồi lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên,
đôi mắt lá răm rực sáng hơn bao giờ hết, phát ra những tia sáng lấp lánh, chăm
chú nhìn Ngụy Nhất, nói một cách chậm rãi mà kiên định. “Cô bé, về Mỹ cùng anh
nhé!”, Tô Thích nói.
Ngụy
Nhất vô cùng kinh ngạc, tròn xoe mắt hỏi: “Anh nói gì vậy?”.
Tô
Thích lại nói: “Cô bé, ly hôn với cậu ấy đi. Anh đưa em về Mỹ, mấy năm qua, anh
vẫn luôn nhớ em, không có ngày nào anh không nhớ đến em cả”.
Biểu
hiện của Ngụy Nhất vô cùng gượng gạo, cô khó nhọc kéo rộng miệng, bối rối nở nụ
cười, nói: “Anh… anh đang đùa đấy à…”.
Hồi đó,
khi Tô Thích thổ lộ tình cảm với Ngụy Nhất, khi anh muốn Ngụy Nhất trở thành
bạn gái của mình, cũng chính tại nơi này, Ngụy Nhất nghe xong cũng ngạc nhiên
như vậy, cũng nói có phải anh đang đùa không. Tô Thích bỗng cầm tay Ngụy Nhất,
đặt lên lồng ngực bên trái, xúc động nói: “Em nhìn anh như thế này còn chưa đủ
nghiêm túc sao?”.
“Anh
anh anh, tại sao anh lại như vậy? Có phải anh đang ân hận không? Em đã nói rồi,
những chuyện trước đây đã là quá khứ rồi, em đã tha thứ cho anh rồi…”
“Anh
yêu em!”, Ngụy Nhất còn chưa nói hết câu, Tô Thích dã khẽ khàng thốt lên, “Ba
chữ này, anh chưa từng nói với bất kỳ ai khác!”.
Ba chữ
này, Ngụy Nhất đã chờ đợi biết bao năm, hồi đó, bời vì có nguyện ước này mà cô
cảm thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao. Nếu là trước đây, khi nghe được Tô Thích
nói một cách kiên định và nghiêm túc như vậy, cô nhất định đã mừng vui phấn
khởi đến nỗi hoa mắt chóng mặt rồi.
Nhưng
lúc này, trong lòng Ngụy Nhất, ngoài sự ngạc nhiên khôn xiết ra lại chẳng có
con sóng nhỏ nào khác.
Tô
Thích thấy thái độ của Ngụy Nhất có vẻ thẫn thờ, đôi môi hồng khẽ cong lên, cảm
giác nhói đau, anh vòng tay ôm Ngụy Nhất vào lòng, cúi người xuống nhằm đúng
vào đôi môi anh đào nhỏ xinh của cô định đặt lên đó một nụ hôn. Nhưng Ngụy Nhất
nghiêng đầu tránh, nụ hôn rớt xuống bên má trái của cô.
Đôi môi
của Tô Thích luôn mềm mại, nhẹ nhàng, ấm áp, rõ ràng không giống với vẻ thô
bạo, lạnh lùng của người đó.
Nghĩ
tới tên Diêm Vương mặt lạnh ấy, trong lòng Ngụy Nhất lại nhói đau, cố gắng giãy
giụa đẩy Tô Thích ra.
Cũng
đúng vào lúc đó, một giọng nói lạnh như bang tuyết vang lên từ phía sau, ngữ
điệu lướt qua nhưng lại như mang theo sự giận dữ chưa từng có, như vang vọng
lên từ mấy tầng địa ngục:
“Một
màn kịch ái tình tuyệt vời quá nhỉ!”.