Trâu Tướng Quân nghe điện thoại, là cuộc gọi của Ngụy
Trích Tiên.
“Nói.”
“Quân, em quyết định quay lại với Tô Thích
rồi.”
“Không liên quan gì đến tôi.”
“Anh ấy cũng đã đồng ý.”
“Không nhất thiết phải trân trọng thông báo cho
tôi”
Ngụy Trích Tiên yên lặng giây lát, sau đó nói: “…
Anh không có gì để nói với em
nữa sao?”.
“Tự lo cho bản thân”.
Ngụy Nhất bị dập lá lách, các bác sỹ nói cô phải cắt
bỏ một phẩn. Mặc dù không ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ và cuộc sống sau
này lắm nhưng sức đề kháng sẽ giảm khả năng tái tạo cũng thế, nhất là không
được vận động quá sức.
Ngụy Nhấtt nằm viện bảy ngày, trong thời gian đó, ông
Ngụy chỉ đến thăm một lần, ngồi khoảng mười phút rổi đi ngay. Trâu Tướng Quân
bỏ hết mọi việc ở công ty, ở luôn trong bệnh viện, túc trực chăm sóc Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất khuôn mặt trắng bệch, miệng lưõi khô rát, cứ
khẽ cựa mình lại thấy nhói đau như vết thương vừa bị rách.
Trong phòng bệnh VIP sáng sủa yên tĩnh, ánh nắng chậm
rãi len lỏi.
Bệnh viện là nơi buồn bã, tẻ nhạt, Ngụy Nhất chăm chú
đếm từng giọt nước từ bình truyền nhỏ xuống, mỗi giọt thuốc long lanh trong
suôt nhỏ xuống, ngón tay cô lại khẽ động.
Ngụy Nhất đang đợi Tô Thích.
Cô thầm an ủi, chắc anh bị tắc đường hoặc đang xử án
nên không kịp đến; anh rất bận, không có thời gian gọi điện thoại nhưng vẫn
nhớ tới mình… Hôm nay, chắc anh sẽ đến, chỉ cần mình đếm thêm một trăm giọt
nữa là anh sẽ đến.
Đôi tay Trâu Tướng Quân thao tác thành thục trên chiếc
máy tính xách tay hiệu Apple, xử lý nốt đông tài liệu còn dang dở. Mấy đêm liền
không được nghỉ ngơi, cũng có chút mệt mỏi, anh đưa tay véo mạnh vài cái trên
sống mũi thẳng tắp để nỗi mệt mỏi được khóa chặt lại giữa hai hàng lông mày rậm
rạp. Định nhắm mắt thư giãn nhưng vô tình chìm vào giấc mộng, đầu khẽ gật một
cái, cảm giác mất thăng bằng khiến anh giật mình tỉnh dậy, tinh thần đã tỉnh
táo hơn nhiều.
Thây Ngụy Nhất đã dậy, đang mở to đôi mắt u buổn, nằm
yên thẫn thờ, Trâu Tướng Quân tiên lại gần, khẽ hỏi:
“Đói không? Có cháo đây”.
Ngụy Nhất không trả lời, lắc đầu thật khẽ, dường như
chỉ có phần cổ hơi động đậy một chút.
“Uống nước không?”, Trâu Tướng Quân thấy môi
cô đã khô nẻ. Học theo cách làm của mấy cô y tá, anh dùng bông gòn thâm nước
sạch rồi nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên đôi môi cô, bây giờ mới có thêm chút
màu sắc.
Từ nhỏ Trâu Tướng Quân đã được nuôi dưỡng chu đáo, nửa
đời làm thiếu gia công tử, đã từng làm những việc phục vụ người khác bao giờ
đâu, nhưng lúc này, anh lại cam tâm tình nguyện.
Ngụy Nhất vẫn không nửa lời, chỉ nhìn chằm chằm vào
dây truyền dịch trong suốt đang nhỏ từng giọt nước. Trâu Tướng Quân chẳng biết
làm gì, lại quay về bên máy tính, tiếp tục làm việc.
Anh ấy đến rồi, anh ấy đang trên đường, đếm thêm một
trăm giọt nữa, anh ấy sẽ đẩy cửa bước vào. Ngụy Nhất nhủ
trong lòng.
Sau đó, lại là một trăm giọt, thêm một trăm giọt
nữa…
Tô Thích không đến thăm cô, anh chỉ gọi một cuộc điện
thoại đến đúng hôm tiến hành phẫu thuật, cuộc điện thoại đó do Trâu Tướng Quân
nghe. Không hề có lần gọi tiếp theo.
Sau bảy ngày, Ngụy Nhất kiên quyết xuất viện.
Một gia tộc lớn như nhà họ Ngụy nhưng khi cô con gái
nhỏ nằm viện lại không một ai tới hỏi thăm. Một mình Trâu Tướng Quân đưa tới,
cũng chỉ có anh đưa về.
Trong lòng anh vừa vui mừng vừa thương xót.
Sức khỏe của Ngụy Nhất vốn đã yếu ớt, lần này bị một
trận ốm nặng nên cũng yếu đi nhiều, dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt cô càng
thêm nhợt nhạt. Đang độ tuổi trẻ trung phơi phới, thế mà mới đi vài bước cô đã
thấy kiệt sức. Trâu Tướng Quân đỡ cô lên xe, giúp cô thắt dây an toàn, hỏi:
“Về nhà không?”.
“Đưa em về trường đi”, Ngụy Nhất nói, sắc
mặt không có vẻ vui mừng
Qua kỳ nghỉ lễ mùng Một tháng Năm, các lớp học lại
đông đủ sinh viên như trước. Xe của Trâu Tướng Quân lao nhanh về phía trường
Đại học và chạy tới tòa nhà ký
túc xá, anh nhìn thấy chiếc Phaeton mà mình đậu ở đó một tuần trước nay đã phủ
một lớp bụi mờ.
Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Ngụy Nhất, Trâu Tướng Quân
trêu đùa: “Anh đẹp trai, mà em đối đãi chẳng tương xứng. Xe đậu ở đây ngày
nào cũng dầm mưa dãi nắng nhưng vẫn bóng lộn thế kia, chắc có cô gái xinh đẹp
nào để ý tới chủ nhân của nó nên ngày ngày tới giúp mình lau xe đây”.
Ngụy Nhất lê tấm thân mệt mỏi, nhếch khóe môi coi như
phép lịch sự, nói: “Em lên phòng đây”, giọng nói rất miễn cưỡng. Sau
đó, tự mình đi vào khu ký túc.
Trâu Tướng Quân cứ nghĩ, trải qua một tuần sớm tối bên
nhau, thể nào cô ây gần gũi với mình hơn một chút, khi tạm biệt, không ôm hôn
thì cũng phải có chút lưu luyến, nhưng cô gái này-lại phủi mông một cái rồi đi
ngay, thật quá vô tâm!
Lúc này, Ngụy Nhất đã đi vào khi ký túc, cô bỗng quay
lại, mỉm cười với Trâu Tướng Quân: “Anh Trâu, cảm ơn anh đã chăm sóc em
những ngày qua. Tạm biệt”.
“Đi học đi nhé!” Trâu Tướng Quân nhìn nụ
cười thiếu sức sống đó, trong lòng cũng không thoải mái, anh vẫy tay rồi vào xe
phóng đi.
Đến trưa, anh gọi điện hỏi thăm Ngụy Nhất, nghe giọng
nói có vẻ sôi nổi, đầy sức sống, nói rằng đang ăn cơm ở nhà ăn cùng mấy cô
bạn, xem ra Ngụy Nhât đang rất phấn khởi. Trâu Tướng Quân nghĩ, Ngụy Nhât dẫu
sao cũng còn ổn, dù là vết thương thể
xác hay tinh thẩn thì cũng chóng nguôi ngoai nên anh thấy yên tâm hơn, dặn dò
vài câu rồi cúp máy.
Một tuần liền không đến công ty, công việc chất đống.
Vừa trở về là anh lao ngay vào công việc, tối mắt tối mũi, mãi tới mười một
giờ đêm mới tạm nghỉ ăn chút gì đó. Nhớ tới khuôn mặt ngây ngây ngô ngô của cô
gái ngốc nghếch Ngụy Nhất, mọi nỗi mệt mỏi được xua tan, khuôn mặt trong chốc
lát được thay thế bằng sự dịu dàng và phấn khởi. Trâu Tướng Quân ở tầng trên
cùng của tòa nhà trong trung tâm thành phố, qua lớp kính lớn, anh cúi xuống
ngắm nhìn toàn bộ cảnh sắc của thành phố về đêm.
Dòng nước mênh mông, anh chỉ uống của em một gáo nhỏ.
Đèn nê ông rực sáng, anh chỉ lưu luyến một góc đèn của em.
Anh bỗng mong muốn trong ánh đèn rực rỡ của muôn nhà
kia, lưu lại một đốm sáng nhỏ giành riêng cho hai người – anh và cô.
Suy nghĩ đó đã khiến anh vô cùng xúc động, lập tức gọi
điện thoại cho cô bé đó.
Lại tắt máy!
Trâu Tướng Quân nhíu đôi mày rậm, tiếp tục gọi tới số
cố định của phòng Ngụy Nhất.
Nguyệt Nguyệt nhấc điện thoại, Trâu Tướng Quân có
chút ấn tượng cô hay nói chuyện với tốc độ chóng mặt, anh còn nhớ cô là một nữ
sinh có vẻ ngoài rât yểu điệu.
“A lô, anh là anh trai của Ngụy Nhất. Bảo Ngụy
Nhất nghe điện thoại đi em.”
“Ngụy Nhất?”, đối phương nói vẻ kinh ngạc,
“Bọn em vào học đã hai hôm nay rồi nhưng không thấy cậu ấy đến trường!
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu ấy… ”
Trâu Tướng Quân đã cúp điện thoại từ lâu rồi, khuôn
mặt anh tối sầm, tiện tay lấy chiếc áo khoác vội vàng bước ra khỏi cửa.
Ngụy Nhất không về trường, hôm đó cô để anh đi khỏi
rồi một mình ra đi. Nhưng cô ấy đi đâu? Trâu Tướng Quân vừa khởi động xe vừa
gọi điện về nhà họ Ngụy, biết được cô ây cũng không về nhà. Anh tức giận đến
nỗi đấm mạnh lên vô lăng. Cô gái ngốc nghếch luôn có cách biến anh xoay vòng
vòng như một con bọ không đầu!
Liên tiếp ba ngày sau, vẫn không có chút tin tức gì
của Ngụy Nhất. Ngay cả bệnh viện tâm thần của dì, Trâu Tướng Quân cũng đã đến
tìm nhưng cũng không thấy. Lần này cô ấy đã hoàn toàn thoát khỏi vòng tay mình
rồi sao? Trâu Tướng Quân quá hoảng loạn, có bệnh thì vái tứ phương, anh chạy
tới cả đồn công an để báo.
Không một chút kết quả.
Dù cực kỳ không muốn, sau bao nhiêu năm, cuối cùng
đây là lần đầu tiên Trâu Tướng Quân chủ động gọi điện cho Tô Thích.
Sau lời đề nghị chấm dứt mối quan hệ của Trâu Tướng
Quân, Ngụy Trích Tiên rơi vào trạng thái tâm hồn nguội lạnh, hành động như rút
củi dưới đáy nồi này đã hút hết toàn bộ dưỡng khí của đời cô. Từ nhỏ, cô đã rất
cao ngạo nhưng chỉ yêu duy nhất một người, cô dành toàn bộ tâm trí và tình cảm
của mình gửi gắm vào Trâu Tướng Quân, giờ đây, khi tuổi thanh xuân đã gần cạn,
cô lại hoàn toàn trắng tay. Càng là những người phụ nữ cao ngạo thì tố chất tâm
lý lại càng kém. Lúc này, cô giống một con chim đã bị vặt trụi lồng, xấu hổ, bực
tức, khó chịu nhưng lại không còn khả năng bay lên nữa.
Một ý nghĩ sai lầm mà dẫn đến tai hại muôn phần, quả
thực cô đã có ý định kết thúc cuộc đời.
Dù Ngụy Nhất bị thương khá nặng khiến Tô Thích ruột
gan rối bời, nhưng đã có Trâu Tướng Quân bên cạnh nên cũng sẽ không nguy hiểm
tới tính mạng. Sau khi đắn đo cân nhắc, Tô Thích quyết định ở lại bên cạnh cô
gái đang trong trạng thái tinh thần không ổn định – Ngụy Trích Tiên. Người đó
sau khi bị bạn trai bỏ rơi, tính cách bỗng nhiên có sự thay đổi lớn, giống như
một đứa trẻ không có nơi nương tựa, không có ai để dựa dẫm nên cứ bám riết lấy
Tô Thích. Cho dù anh đến văn phòng luật sư hay về nhà nghỉ ngơi, Ngụy Trích
Tiên cũng đều bám theo. Trong mấy ngày Ngụy Nhất nằm viện, hễ thấy Tô Thích có
ý rời đi, Ngụy Trích Tiên lại giống như lên cơn điên dại, nếu không cũng nước
rnắt ngắn nước mắt dài khiến anh không thể phân thân được.
Suốt mấy ngày trời, Ngụy Trích Tiên không thay quần áo
, tóc tai rũ rượi, toàn thân rệu rã, lúc thì tinh thần hốt hoả, lúc lại ngây
ngô đờ đẫn. Ngồi cuộn tròn trên ghế sô pha. Trong một ngày mà trông cô già đi
đến mười tuổi, chẳng còn dáng vẻ kiều diễm như trước nữa.
Tô Thích thấy Ngụy Trích Tiên lâm vào hoàn cảnh như
thế, vừa đau lòng lại vừa lo lắng.
Ngụy Trích Tiên đắm chìm trong u mê ba ngày liền. Đến
sáng ngày thứ tư cô đột nhiên tỉnh lại, dậy từ sớm gọi điện đến cửa hàng đặt
mua đồ ăn, sau đó tắm rửa, trang điểm. Tô Thích sau khi tỉnh dậy, bước vào
phòng ăn liền nhìn thấy một bàn đồ ăn, món nào món nấy còn đang nóng hổi, ngồi
bên cạnh là một người đẹp lung linh diễm lệ, yêu kiều quyến rũ. Lớp phấn trang
điểm mỏng, mí mắt được vẽ hơi xếch, mái tóc buộc đuôi gà phía sau càng tăng
thêm vài phần tươi trẻ, tràn đầy sức sống, hai tay chống cằm, sóng mắt đưa
tình, nờ nụ cười thật tươi, nói: “Tô Thích, chào buổi sáng!”.
Tô Thích lúc đầu sững lại, không biết Ngụy Trích Tiên
đang muốn giở trò gì. Nhìn nụ cười đầy mê hoặc của cô, không khác với thường
ngày, anh cũng thấy tinh thấn phấn trấn, bèn nho nhã ngồi xuống trước mặt
cô, vui vẻ nói: “Dậy sớm nhỉ, Trích Tiên”, sau đó đưa mắt nhìn ngắm
cô một lượt, thành thật khen ngợi, “Khí sắc không tồi, hôm nay cậu rất
đẹp”.
“Trước đây không đẹp sao?”, Ngụy Trích Tiên
chớp chớp mắt, cười duyên dáng.
“Trong mắt tớ, cậu lúc nào cũng đẹp nhất”,
Tô Thích không hề có ý lấy lòng, anh nói một cách nghiêm túc và bình thản.
Ngụy Trích Tiên mỉm cười mang theo cả nỗi chua xót,
nhưng cô nhanh chóng khôi phục được trạng thái bình thường: “Tiếc quá, tớ
đã bỏ phí mười năm”.
Tô Thích cười dịu dàng, nói: “Cậu còn rất trẻ,
đừng nói những câu bi quan như vậy”.
“Thích, cậu nói đi, nếu bây giờ chúng ta bắt đầu
lại, có kịp không?”
Tô Thích nghe câu nói này của Ngụy Trích Tiên, thấy
được an ủi phần nào, thành thực đáp: “ừm, cậu rất thông minh, có tài, làm
bất cứ việc gì cũng rất xuất sắc”.
Ngụy Trích Tiên bỗng có chút kích động, buột miệng
nói: “Vậy còn hai chúng ta thì sao?”.
Tô Thích sững người, rì rầm nhắc lại: “Chúng
ta?”.
Ngụy Trích Tiên chăm chú nhìn anh rất lâu như qua cả
một thế kỷ, sau đó mới khẽ nói: “Cậu còn nhớ lời hứa năm đó với tớ
không?”.
Tô Thích bị một đòn giáng mạnh nhưng khuôn mặt lại
không có chút biếu hiện gì, trầm ngâm một hổi rồi chậm rãi nói:
“Nhớ”.
Ngụy Trích Tiên dường như rất vui sướng, nhoài người
qua bàn nắm lấy tay anh, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta làm lại từ đầu nhé!”.
Tô Thích kinh ngạc, tròn xoe mắt nhìn người con gái
duy nhất mà mình yêu thương, mà còn yêu thương suốt mười năm rồi. Khuôn mặt chỉ
xuất hiện trong mơ suốt mười năm qua nay lại mỉm cười với mình. Khi giấc mơ
thành sự thật, đáng lẽ người ta phải vô cùng vui mừng nhưng lúc này anh như bị
mắc nghẹn nơi cổ họng, không thể nói được thứ dư vị chua chua chát chát đó là
gì.
Làm lại từ đầu, bắt đầu từ đâu? Từ thời học sinh ngây
ngô khờ dại? Từ mùa hè ve kêu chim hót của năm mười bảy tuổi? Từ buổi chiều
ngập tràn ánh nắng khi chàng thanh niên cất tiếng thổ lộ tình cảm với cô thiếu
nữ? Mười năm xoay vần, thực sự có nỗi nhớ nhung da diết nhưng ai có thể ngăn
dòng chảy của thời gian, ai có thể làm cho thời gian ngừng trôi mà không mang
theo mối tình ngây dại đó? Mối tình đơn phương thuần túy ấy chỉ có thể coi là
một vật quý giá nhất trong cuộc đời, chôn giấu trong mỗi sợi tâm hổn. Khi rảnh
rỗi lại đem ra tự mình thưởng thức và tỏ lòng cảm tạ với người đã mang tặng nó.
Nhưng sau mười năm, sao có thể vội vội vàng vàng
“làm lại từ đầu” một cách ung dung tự tại như vậy?
Tô Thích chăm chú nhìn vào khuôn mặt không còn chút tì
vết dưới lớp phân mỏng của Ngụy Trích Tiên,trong lòng đã rõ vài phần, anh lạc
giọng hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
“Rồi!”
Tô Thích khó nhọc nói: “… Thôi được”.
“Vậy từ giờ trở đi, anh đã là bạn trai của em
rồi. Trừ những lúc bắt buộc vì công việc ra, anh không được gặp gỡ riêng hay
gọi điện thoại cho bất kỳ cô gái nào khác. Anh làm được không?”
“Được… Anh cần gặp mặt để nói trước với cô bé
một tiếng.”
“Đương nhiên rồi, anh yêu”, Ngụy Trích Tiên
nở nụ cười ngọt ngào, “Chúng ta ăn cơm thôi”,
Tô Thích nhìn những món sơn hào hải vị bày biện đầy
bàn, bất giác nhớ đến những món ăn thanh đạm mà Ngụy Nhất đã nấu cho anh ăn,
còn cả khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ trong sáng đó nữa.
Thức ăn đã nguội lạnh, ăn mà không còn cảm nhận được
hương vị của nó nữa.