Lúc đó, Tô Thích gọi điện tới, Ngụy Nhất nhận máy, vừa
kịp nói một tiếng anh thì chiếc điện thoại trong tay đã bị anh chàng ngồi bên
cạnh giật mất.
Trâu Tướng Quân cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn, thẳng
thừng tắt máy, ném di động của cô sang một bên. Ngụy Nhất không bằng lòng, định
mở lời phản kháng thì bị Trâu Tướng Quân trợn mắt lườm, liền sợ co rúm người
lại, nuốt những lời vừa định nói ngược vào trong bụng, không dám mạo phạm thêm
lần nào nữa.
Nuốt vài miếng nước bọt, Ngụy Nhất nổi một cách đáng
thương: “À,..ờ… Tô… Tô… Tô Thích sẽ đi tìm tôi đấy”.
Ngụy Nhất dù có đần độn thế nào đi nữa thì cũng hiểu
rằng hai từ anh Tô là cấm kỵ trước mặt anh chàng này, vì vậy cô đâu dám nói.
Trâu Tướng Quân im lặng một lát, lôi điện thoại dị
động của mình ra: “Trích Tiên, anh đưa Ngụy Nhất đi trước. Nếu người họ Tô đó
đến thì em ngồi xe của anh ta, còn giả như anh ta không đến, em tự lái xe đi
đi. Hai người không muốn đến cũng được”, nói xong cúp máy luôn.
Ngụy Nhất trợn mắt há miệng ngạc nhiên, khi biết chiếc
xe này đang trên đường tới sơn trang Cửu Hoa, cô mới yên tâm hơn chút. Ngụy
Nhất nghĩ, Tô Thích nhất định sẽ tới tìm mình. Vậy là cô lôi chiếc MP3 trong ba
lô ra, đeo tai nghe, quay mặt ra ngoài ngắm cảnh vật đang lướt qua trên đường,
không nói gì nữa.
Nửa tiếng đi đường phố, một tiếng trên đường cao tốc,
khi đến được địa điểm cần đến, Ngụy Nhất đã ngoẹo đầu ngoẹo cổ ngủ say tít trên
ghế rồi.
Xe chạy lúc nào cũng tròng trành nên ngủ mà chẳng ngon
giấc. Nghĩ lại, giấc mộng tuyệt vời đó quả nhiên là không thể giống như cây
dương liễu được chăm sóc chu đáo được. Lúc này, khi không yêu cầu, Tô Thích lại
tự nhiên bước vào giấc mơ của Ngụy Nhất. Trong mơ, cô và Tô Thích là bạn học,
hai người lớn lên bên nhau, cùng đi học như đôi bạn thanh mai trúc mã. Đang là
giờ học âm nhạc, Tô Thích nói thầy giáo dạy không hay, chi bằng để anh hát cho
em nghe. Tô Thích liền cất tiếng hát, anh hát rất giống với chất giọng của
Trương Học Hữu ¹, thật
tuyệt vời biết bao.
Trâu Tướng Quân không biết Ngụy Nhất vẫn đang nằm mơ,
anh dừng xe lại, hét lên hai tiếng nhưng không có tiếng trả lời. Quay mặt sang,
thấy cô bé đang ngủ ngon lành, anh liền đưa tay giật tai nghe của Ngụy Nhất,
hét lớn: “Đồ ngốc, tỉnh dậy”, nhưng ngữ khí lại có phần dịu dàng hơn
đôi chút.
Ngụy Nhất mơ màng tỉnh dậy.
Bộ dạng ngái ngủ của cô trông thật đáng yêu, khuôn mặt
trắng nõn đỏ hồng, đôi mắt ngờ nghệch không có chút để phòng, ánh mắt rệu rã
nhìn chàng trai trước mặt, rồi lại dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Tan học rồi
à?”.
Trâu Tướng Quân không nhịn được cười, lúc này, nhìn
lại Ngụy Nhất một chút, cô ấy chỉ là một cô bé mới tròn mười tám tuổi, còn đang
coi chuyện học hành là chủ đạo, chưa va chạm nhiều với những chuyện trong xã
hội, chất phác thật thà. Anh bất giác trào dâng cảm giác yêu thương, sau đó lại
giở giọng trêu đùa:
“Ai nói tan học rồi? Chuông vào lớp mới vang lên
được mười phút! Mời sinh viên Ngụy Nhất trả lời câu hỏi tôi vừa đưa ra!”
Ngụy Nhất bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy giâc mơ
đẹp của mình bị Trâu Tướng Quân chú giải lung tung, cảm giác rất không vui, lại
vênh mặt lên không thèm để ý tới anh ta, lặng lẽ mở cửa xe đi ra ngoài. Khuôn
mặt đang rạo rực của Trâu Tướng Quân gặp ngay phải chiêu quay người lạnh nhạt
cũng trở nên bối rối.
Ngụy Nhất vừa xuống xe, đã đứng ngay trước cổng khu
nghỉ dưỡng sơn trang Cửu Hoa ở ngoại thành. Cảm giác đầu tiên chính là bầu
không khí vô cùng trong lành, tươi mới.
Không khí ở thành phố B rất khô hanh, lạnh lẽo, mấy
năm gần đây bão cát lại càng dữ dội, đặc biệt là vào mùa xuân. Chỉ cần nửa ngày
ra khỏi nhà, khi về, hai lỗ mũi đã chứa đầy cát bụi. Thật hiếm khi được đứng ở
một nơi có bầu không khí tươi mới, trong lành như thế này, Ngụy Nhât trấn tĩnh
lại, tham lam hít một hơi thật sâu, đôi mắt long lanh như nước mùa thu, hai má
đỏ hồng như cánh hoa đào. Những động tác nhỏ nhặt như hếch hếch mũi, nheo nheo
mắt ấy đều không qua nổi ánh mắt của Trâu Tướng Quân, anh vẫn cảm thấy ấm ức
trong lòng.
Sơn trang được đặt tên là Cửu Hoa, là khách sạn nghỉ
dưỡng đẳng cấp năm sao. Nơi đây nổi tiếng với suối nước nóng, nước suối ngọt
mát, màu nước vàng nhạt, trong suốt. Sơn trang nằm ở ngoại thành, kín đáo mà
khiêm nhường, bốn bề là núi, cây cối xanh tươi, phong cảnh diễm lệ, thướt tha
đầy mê hoặc. Mây mù bao phủ lưng chừng núi, xa xa vọng lại tiếng nước suối róc
rách. Ngay trước cổng chính, một tảng đá lớn sừng sững đón chào, hai chữ Cửu
Hoa khổng lồ mạ vàng sáng chói được khảm trên mặt đá, mang đầy khí thế mạnh mẽ.
Phía dưới, bên phải có một hàng chữ nhỏ hơn, thuyết minh về bút tích của người
đề từ. Ngụy Nhất tiến lại gần một chút, sững người lại khi nhìn thấy dòng tên
của người đó – Trâu Thần Hoa.
”Hai chữ Cửu Hoa này là do ông nội tôi đích thân đề
năm ông tròn tám mươi tuổi đấy, thế nào, sức vóc của đại lão gia cũng không tồi
đấy chứ?”, Trâu Tướng Quân tỏ vẻ rất đắc ý.
Ngụy Nhất liếc mắt nhìn Trâu Tướng Quân một cái, lắc
đầu nói: “Quả là đời sau kém hơn đời trước”.
Trâu Tướng Quân đang trong lúc phấn khởi nên không đôi
co với cô, hứng thú hỏi: “Cô cảm thấy nơi đây thế nào?”.
“Rất đẹp đấy chứ!”, Ngụy Nhất trả lời theo
đúng sự thật.
Nhìn về phía xa, bãi đậu xe ngoài trời rộng rãi, cộng
thêm cả chiếc Volkswagen mà họ đi tới cũng chỉ vẻn vẹn bốn chiếc xe! Vậy là cô
lại thành thật nói, “Chỉ có điều công việc kinh doanh không được thuận lợi
lắm”.
“Bọn tôi đã bao trọn khu này rồi”, Trâu
Tướng Quân khẽ cười.
Ngụy Nhất lườm anh ta một cái, cảm giác tốt đẹp như
lạc vào tiên cảnh ban nãy trong chốc lát đã bị người đàn ông toàn thân bốc mùi
này hủy hoại mất. Cô rủa thầm: Phần tử hủ bại!
Trâu Tướng Quân biết cô lại ngầm phản kháng nên không
truy hỏi và kéo tay cô bước vào bên trong.
“Tôi có thể tự đi được”, Ngụy Nhất bắt đầu
cảm thấy ngại ngùng, vùng vằng muốn thoát khỏi tay anh ta.
Sắc mặt của Trâu Tướng Quân tối sầm lại, cố chịu đựng
một chút rồi để cô tự do, một mình đi lên trước.
Ngụy Nhất đi theo anh đến sảnh đón tiếp, đội ngũ nhân
viên đồng phục chỉnh tề đứng xếp thành hai hàng thấy họ bước vào, ai nấy đều
lập tức cúi người xuống chín mươi độ theo đúng tiêu chuẩn, giọng nói to rõ
ràng, đồng thanh hô lớn: “Kính chào Chủ tịch Trâu, kính chào tiểu thư
Ngụy”.
Ngụy Nhất ngạc nhiên, không ngờ họ lại phục vụ chu đáo
như vậy, ngay cả tên họ của khách hàng cũng nắm rất rõ. Ngụy Nhất bản tính
lương thiện, không quen với việc được ca tụng một cách sang trọng như vậy, vội
vàng gật đầu đáp lễ: “Chào các bạn, chào mọi người”.
Trâu Tướng Quân trợn tròn mắt, chỉ dùng một cái ngoắc
tay đã tóm gọn được ba lô sau lưng Ngụy Nhất, lôi cả người cô lên ngang hàng
với mình, nghiến răng nói: “Sinh viên họ Ngụy quả là một học sinh ngoan
ngoãn, rất văn minh lịch sự đấy nhỉ! Cô muốn phá tan hết uy tín và thể diện của
tôi hả!”.
Ngụy Nhất bị Trâu Tướng Quân nhấc bổng lên, hai chân
dường như không chạm đất, bắt đầu tức giận tay chân quẫy đạp loạn xạ:
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Anh là đồ lưu manh!”.
“Đừng có cử động lung tung!”, Trâu Tướng
Quân dùng bàn tay bên kia khóa chặt Ngụy Nhất lại.
Đúng lúc đó, một tốp nam nữ trẻ trung bước tới.
“Tướng Quân có nhã hứng quá nhỉ!” Là Vĩ và
những chàng trai cùng chơi bài mạt chược lần trước. Nhưng đám con gái đang uốn
éo lơi lả bên cạnh họ kia phần lớn đã được thay mới. Mặc dù không phải là những
cô gái lần trước, nhưng ánh mắt khi nhìn thấy Ngụy Nhất lại hoàn toàn giống
nhau: ban đầu là ngạc nhiên, sau đó là khinh thường.
“Thay đổi khẩu vị rồi à? Cô em này rất có cá tính
đấy chứ, trước mặt mọi người lại ngang nhiên giành giật với Trâu thiếu
gia…”, Vĩ còn chưa nói hết câu, chợt chột dạ: Cô gái này sao càng nhìn
càng thấy quen thế nhỉ?
Trâu Tướng Quân không thay đổi sắc mặt buông Ngụy Nhất
ra, sau đó khẽ nhún vai, thái độ lạnh lùng, yết hầu nổi rõ.
Ngụy Nhất thầm nghĩ, kẻ địch mạnh, ta thì yếu, thực
lực mong manh nên không dám hành động bừa bãi nữa, vội vàng đứng yên.
Mọi người tiến lại gần, nhìn kỹ một chút, các chàng
trai ở đó đều nhận ra đây chính là cô gái lần trước đã chơi mạt chược thay Tô
Thích, khi thua rồi lại móc tiền túi của mình ra để trả. Chàng trai có tên là
An Dương chỉ tay vào Ngụy Nhất: “Cô gái này, cô gái này có phải là lần
trước…
Trâu Tướng Quân phủi phủi chỗ quần áo ban nãy bị Ngụy
Nhất làm bẩn, nói né tránh: “Cô ấy là em gái của Ngụy Trích Tiên”.
Mọi người đều biết mối quan hệ giữa hai nhà Trâu –
Ngụy, mặc dù rất đỗi nghi ngờ nhưng thấy bộ dạng thản nhiên của Trâu Tướng
Quân, họ lại cảm thấy mình như kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.
Vĩ bước lên phía trước hỏi: “Trích Tiên đâu?
Chẳng phải hôm qua đã nói là sẽ đưa cô ấy cùng tới sao?”.
“Cô ấy sẽ tới sau”, Trâu Tướng Quân trả lời
thấu đáo như kiểu Ngụy Trích Tiên vì có việc riêng nên không kịp đi cùng, chứ
không phải vì Trâu Tướng Quân phóng xe đi trước mà bỏ rơi cô ây vậy.
“Tiểu nhân!”, Ngụy Nhất làm khẩu hình, nói
không thành tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.
Vĩ đi tới trước mặt Ngụy Nhất, nói: “Vậy thì đi
thôi, thời tiết lạnh thế này, cả bọn phải đứng ở đây đợi làm gì! Nhất Nhất, mấy
chị gái này sẽ chuẩn bị cho em một bộ đồ bơi. Em đi thay quần áo đi, anh Tô của
em chắc cũng sắp đến rồi”.
Trong đám người đó, Ngụy Nhất thân thiết với Vĩ hơn
cả, nghe Vĩ gọi tên mình, cô mỉm cười rồi đi đến gần anh ta.
Trâu Tướng Quân không hề bỏ qua chi tiết nhỏ nhặt đó,
trong lòng hơi tức giận nhưng sắc mặt lại không hề biến đổi. “Không cần!
Giám đốc Thái, đem bộ đồ bơi đó ra đây”.
“Vâng, thưa Chủ tịch Trâu”, vị giám đốc được gọi
đích danh vội vàng đem bộ đồ bơi màu hồng phấn mới tinh đã được chuẩn bị sẵn từ
trước lên.
Tất cả mọi người, trừ Ngụy Nhất ra, ai nấy đều trợn
mắt ngây người ra ngạc nhiên.
Ngụy Nhất trầm trồ, dịch vụ ở suối nước nóng đẳng cấp
năm sao này quả thực rất chu đáo, ngay cả quần áo bơi cũng mang tới tận tay cho
từng người. Nhưng cô lại không biết, ngoài mình ra, không ai có được đặc quyền
như vậy. Hơn nữa, câu mà Trâu Tướng Quân nói với Giám đốc Thái có nghĩa là bộ
đồ bơi kia đã được chuẩn bị sẵn cho Ngụy Nhất từ trước rồi. Đám con trai trong
lòng băn khoăn suy nghĩ, tụi con gái ngoài mặt lộ rõ vẻ ghen tị.
Chỉ mình Ngụy Nhất là hoàn toàn không biết gì, vẫn
chăm chú ngắm nghía kiểu dáng bộ đồ bơi.
Bước vào phòng thay đồ rộng lớn, các cô gái cao quý
kia không để ý tới Ngụy Nhất, chẳng biết cô ấy đi đâu nữa. Ngụy Nhất bản tính
bảo thủ, không thể chấp nhận kiểu bikini ba mảnh. Thấy bộ đồ bơi mà khách sạn
chuẩn bị sẵn cho mình liền một mảnh, có hai dây đeo qua vai, rất kín đáo, không
để lộ quá nhiều, mặc vào, Ngụy Nhất cảm thấy rất hài lòng.
Bộ đồ bơi màu hồng phấn mềm mại, trước ngực có chiếc
nơ hình cánh bướm lớn được kết từ những sợi tơ lụa, trông vô cùng đáng yêu.
Những chỗ cần thiết đều được che kín hết, những chỗ khác hầu như cũng chẳng hở
chút da thịt nào.
Ngụy Nhất đứng trước gương kiểm tra một hồi, khi đã
chắc chắn rằng dây đeo qua vai sẽ không bị tụt xuống mới vắt khăn mặt lên vai,
thận trọng bước vào khu tắm suối nước nóng.
Nguồn suối nước nóng ở Cửu Hoa vô cùng phong phú có
bốn bể bơi lớn, hai bể ở ngoài trời, hai bể ở trong nhà có mái che. Ngoài ra
còn có vài trăm bể nhỏ với các loại dược liệu khác nhau nằm rải rác khắp rừng
núi.
Bể bơi ngoài trời được trang hoàng theo lối phục cổ,
bước chân trên lớp sỏi trắng phủ khắp mặt đất, ngắm lều cỏ bè gỗ trúc rừng, lớp
khói mỏng từ làn nước nóng nhẹ bay, cả tiếng chim kêu vượn hót trong rừng cây,
tiếng vọng khe khẽ của làn nước suối lách qua các khe đá. Cảnh sắc khiến người
ta có ảo giác như đang được quay trở lại thời kỳ nguyên thủy.
Đám con gái hoặc lúng túng hoặc giả bộ lúng túng không
dám ngâm mình trong cùng một bể tắm với các chàng tuấn kiệt.
Ngụy Nhất đi tới bên hồ lớn ở ngoài trời, thấy bốn vị
tuấn kiệt đang ở một hồ bơi lớn cách đó khá xa, mặt mày hớn hở. Ba cô gái ngâm
mình trong bể tắm ngay gần đó học theo cách nô đùa của ấây cô yêu tinh nhện khi
tắm suối trong phim Tây du ký phiên bản cũ, té nước vào nhau, những tràng cười
yểu điệu vang lên lảnh lót.
Ngụy Nhất vốn tưởng khách sạn đều chuẩn bị cho du
khách những bộ đồ bơi có kiểu dáng giống nhau, nhưng ba đại mỹ nữ kia đều mặc
bikini, không những thế còn rất táo bạo, gợi cảm một cách vô lối. Chỉ có Ngụy
Nhất, thường ngày cô luôn ăn mặc theo kiểu những học sinh mới lớn còn chưa phát
dục, giờ mặc bộ đồ bơi vào, cô còn cách xa sự gợi cảm tới nỗi không thể chạm
được vào bến bờ của nó. Nhưng so với khuôn mặt đã trang điểm mà vẫn không che
được vấn đề về da của ba cô gái kia thì Ngụy Nhất lại nổi trội hơn họ bởi khuôn
mặt trắng ngần không cần sự hỗ trợ của son phấn.
Trâu Tướng Quân nheo mắt nhìn về phía người mặc bộ đồ
màu hồng phấn đang đứng ngồi không yên phía xa ấy, trước không lộ bụng, sau
chẳng hở lưng, trên không lộ ngực, dưới chẳng hở mông, anh hết sức hài lòng,
thầm tán thưởng: Khả năng lĩnh hội của Giám đốc Thái cũng không đến nỗi tồi,
mình sẽ tăng lương cho anh chàng họ Thái này.
Ngụy Nhất đứng trên bờ do dự hồi lâu, nhưng ba cô yêu
tinh nhện kia lại không hề có ý định mời cô xuống tắm cùng. Buổi sáng sớm mùa
xuân ở thành phố B vẫn mang chút hơi lạnh, bộ đồ bơi dường như không thể chống
rét, Ngụy Nhất lạnh đến nỗi run lên cầm cập, thực sự không thể chống cự được
nữa nên đành phải đánh liều trơ mặt lội xuống bể. Bởi lo sợ mình sẽ làm kinh
động đến bọt nước, mạo phạm tới đám yêu tinh nhện trong bể nên bước chân của cô
rất chậm, rất cẩn thận.
Cho dù bước chân xuống nước nhẹ nhàng như vậy nhưng
khi toàn thân cô được ngâm trong làn nước ấm thì ba cô gái trong bể đồng loạt
đứng dậy, không nói một lời nào, chuyển sang ngâm mình ở bể khác.
“Càng được yên tĩnh”, Ngụy Nhất tự an ủi
mình như vậy, mặc dù được ngâm mình trong làn nước ấm nhưng trong lòng lại
không tránh khỏi một cảm giác chán nản.
“Đồ ngốc, lại đây!”, giọng của Trâu Tướng
Quân vang lên.
Đám con trai cười sảng khoái phụ họa theo, nói rằng sợ
cô một mình sẽ cảm thấy vô vị.
Ngụy Nhất luôn miệng từ chối nhưng trước những lời mời
chân thành ấy, cô đành chuyển sang bể bơi của họ. Chỉ thấy mây mù bao trùm khắp
bể bơi, bốn chàng trai đang ngâm mình trong đó thoắt ẩn thoắt hiện. Bọn họ đều
bị làn nước suối nóng ngâm cho lười nhác, rệu rã, cứ ngả ngả nghiêng nghiêng
trong bể nước. Ngụy Nhất run lẩy bẩy bước tới, bộ đồ bơi của cô đã bị ướt
nhoẹt, lộ rõ những đưòng cong duyên dáng trẻ trung của cơ thể, làn da trắng
ngần nõn nà, đặc biệt là cặp đùi dài rắn chắc, vô cùng khỏe khoắn và tươi trẻ.
Thêm vào đó là đôi mắt nai ngây thơ ngơ ngác, đứng trên thành bể bơi nhìn xuống
dù chỉ một lát thôi cũng khiến mấy chàng trai kia nhìn không chớp mắt, hồn vía
đảo điên.
“Còn không mau xuống đi!”, Trâu Tướng Quân
lòng cũng đang rạo rực nhưng anh ta lập tức bình tâm lại, sa sầm nét mặt, quát
lên một cách thiếu thiện chí. Không ngờ, người phụ nữ này lại có những đưòng
cong khiến người ta say mê như vậy, mà những đường cong ấy lại được anh và vài
anh chàng khác cùng phát hiện, cùng được thưởng thức! Nghĩ tới nét mặt thèm
muốn của ba ông bạn còn lại đang chằm chằm nhìn vào cặp đùi của Ngụy Nhất, anh
chỉ hận một nỗi không thể móc hết sáu con mắt kia ra được, đúng là lũ chó săn!
Đáng ghét nhất là kẻ làm hình nhân tuẫn táng kia vẫn đứng yên tại chỗ với vẻ
ngốc nghếch ngây thơ, mặc người khác thoải mái ngắm nhìn!
Cái tên họ Thái kia chọn đồ bơi kiểu quái quỷ gì vậy,
chẳng phải đã nói là cần một bộ đồ bơi không để lộ bất cứ điểm gì trên cơ thể
hay sao! Thế mà Ngụy Nhất vẫn bị lộ hai cặp đùi trong tầm mắt của những gã đàn
ông khác! Anh thầm quyết định, khi về nhất định mình sẽ cắt tiền thưởng của vị
Giám đốc họ Thái kia! (Quả đúng là một người đàn ông thất thường)
“Xuống đi!”, Trâu Tướng Quân điều chỉnh lại
sự kinh ngạc vì vẻ kiều diễm và ghen tức đến độ rời non lấp bể của mình, nhưng
ngữ khí vẫn có phần sốt sắng.
Việc nổi giận của Trâu Tướng Quân từ trước tới giờ đều
chẳng có căn cứ rõ ràng gì cả. Ngụy Nhất đã quá quen với việc anh ta buồn vui
thất thường rồi, cô khẽ bĩu môi, nhẹ nhàng lội xuống nước. Nhưng đáy bể trơn,
cô vừa bưóc được một bước, chưa kịp đứng vững thì đầu đã dúi ngay vào lòng Vĩ.
Vĩ vội vàng đưa tay ra đỡ cô dậy, Ngụy Nhất bị uống mấy ngụm nước, ho sặc sụa,
bối rối ngẩng đầu lên nhìn Vĩ, còn khuôn mặt của Trâu Tướng Quân thì càng khó
coi đến mức khiến ngươi ta nhìn mà kinh hãi. Ngụy Nhất vội vàng nói lời cảm ơn
rồi đứng thẳng người lên.
Trong chốc lát, bầu không khí bỗng trở nên kỳ Ịạ. Mọi
người đều thấy hơi mất tự nhiên vì có một thiếu nữ thuần khiết bỗng xuất hiện
lẫn trong đám con cái nhà quý tộc ăn chơi phóng đãng vào bậc nhất này.
Ngụy Nhất vẫn còn trẻ con, làm sao biết được tâm lý
phức tạp của đám đàn ông kia. Cô cứ ngoi lên ngụp xuống trong làn nước sụối
trong vắt, thỏa thuê để lộ hai cánh tay trắng ngà, đập nước bắn tung, tự tạo
thành vòng xoáy, một mình đùa nghịch thỏa thích. Khe ngực trắng ngần giữa hai
nửa vòng tròn nở nang cứ thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước, sâu hơn nữa, bọt
nước phun mạnh làm nổi bộ đổ bơi, thấp thoáng vòng eo thon gọn xinh xắn…
Trong làn nước suối nóng mù hơi, những chi tiết ấy trông càng mịn màng, mê đắm.
Nhân viên phục vụ bê nước khoáng tới, quỳ xuống bên
thành bể bơi, Trâu Tướng Quân cẩm lấy một cốc lên nhấp ngụm nhỏ. Để ý thấy ba
cặp mắt còn lại đang chằm chằm nhìn Ngụy Nhất như sắp long ra kia, chợt lo lắng
không yên lòng càng ân hận vì lẽ ra không nên đưa cô tới đây.
Trâu Tướng Quân không phải là người nghiêm khắc với
bản thân, rộng lượng với những người khác. Anh có thể thoải mái ngắm nhìn cơ
thể của Ngụy Nhất nhưng lại không thể chịu được ánh mắt phóng đãng thèm muốn
như vậy của những người đàn ông khác. Sau vài phút nhận nhịn, khuôn mặt khôi
ngô tuấn tú của anh càng tối sầm lại, thực sự không thể nhịn được nữa, nói một
cách thiếu kiên nhẫn: “Cô ra chỗ khác chơi đi!
Ngụy Nhất ấm ức nhìn Trâu Tướng Quân: Bên ngoài lạnh
như vậy, người gọi tôi đến là anh, bây giờ lại chính anh bảo tôi đi chỗ khác.
Ngụy Nhất cảm thấy không vui, chu môi lại nói: “Ra khỏi
nước lạnh lắm…”
Trâu Tướng Quân quát lớn: “Vậy thì đừng ngâm người
nữa, lên thay quần áo rồi lấy đồ ăn đi, trong nhà ăn có phục vụ buffet hải sản
đấy”.
“Tôi mới ngâm người được năm phút mà!”, Ngụy Nhất phản
kháng lại.
Trâu Tướng Quân nói vẻ đầy cưỡng chế: “Đi mau!”.
Cô sinh viên họ Ngụy đâu dám trái lệnh tên lưu manh họ
Trâu. Cô trèo lên thành bể bơi với khuôn mặt rầu rĩ những lại không đi về hướng
phòng thay đồ. Cô biết, Trâu Tướng Quân dù sao cũng còn giữ chút thể diện trước
mặt bạn bè, sẽ không dám làm gì cô cả.
Vậy là nhân lúc anh ta không để ý, cô rẽ theo hướng
khác, rảo bước về phía các bồn ngâm tinh dầu trên núi.
Bóng dáng nhanh chóng vụt biến mất của Ngụy Nhất trong
rừng cây giống như một nàng tiên do không cẩn thận bị rơi xuống nhân gian vậy,
hằn một dấu vết thật sâu đậm trong trái tim Trâu Tướng Quân, dấu vết ấy cứ mọc
rễ nảy mầm theo thời gian.
Nhớ lại vẻ đẹp hút hồn đoạt vía của cô gái ngốc nghếch
họ Ngụy ban nãy, Trâu Tướng Quân cảm thấy như có một nàng tiên sảy chân rơi
xuống bể tắm suối nước nóng.
___________________________________
¹ Trương
Học Hữu ( 張學友:
Zhang Xue You; tên tiếng Anh: Jacky Cheung Hok Yau) là một ca sỹ và là ngôi sao
điện ảnh Hồng Kông nổi danh từ giữa thập niên 1980 đến nay.